Đại Đạo Độc Hành
Chương 1613: Càn khôn tá pháp nguyên kim dương!
Lạc Ly nhìn về phía Lạc Thập Tam trên hư không kia nói:
“Lạc Thập Tam, hai thủ hạ của ngươi, bị ta bắt được rồi, muốn ta thả chúng, vậy thì lấy linh tài biến dị ra đổi đi!”
Lạc Thập Tam liếc nhìn hai tên thủ hạ của mình, thật là bị Lạc Ly tóm gọn.
Nàng cười lạnh một tiếng, lập tức một đường điện quang màu đen từ ấn đường của nàng phát ra, một phân thành hai!
Hai tên Tiên linh bị Lạc Ly bắt kia chỉ cảm thấy trên người hơi đau một chút, toàn thân nhẹ bẫng, toàn bộ trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Lạc Thập Tam đánh một kích, tiêu diệt hai tên thủ hạ của mình, sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, nói: “Không cần phế vật, giữ lại làm gì!”
Sau đó nàng chỉ Lạc Ly, trên ấn đường của nàng lại bắn ra điện quang.
Nhưng lại khác hoàn toàn với vừa nãy, trong nháy mắt đường điện quang màu đen đó biến mất trong hư không, sau đó một Thần lơi khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Thần lôi nối liền đất trời, vô cùng hắc ám, hướng đánh về phía Lạc Ly.
Lạc Ly nhìn Thần lôi từ trên trời giáng xuống, thân người lóe lên, Long Điệp Cửu Thiên!
Nhưng Thần lôi kia giống như có mắt vậy, đuổi Lạc Ly đến cùng đường.
Thần lôi này chính là Lạc Thập Tam dùng pháp trận chính của Thủy Nguyên thành phát ra, Lạc Ly cảm nhận rõ ràng nguyên khí thiên địa tập trung vào mình, có áp lực như thật lấy mình làm trung tâm, bao trùm trong phạm vi nghìn dặm.
Nếu như đây là ngoài Phi thành, Lạc Ly có thể tùy ý viễn độn, tránh được kích này.
Nhưng Lạc Ly phát hiện khi chưa rời khỏi Phi thành, cổng lớn của Phi thành kia khóa chặt, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cả Phi thành này liền biến thành một giới, những người trong thành căn bản không thể nào rời khỏi được.
Muốn tránh đi, căn bản không thể nào!
Động thiên khóa hồn khóa nguyên khí? Trong Phi thành này, cấm chế phòng ngự cường đại nhất đã kích hoạt đối với Lạc Ly rồi.
Bây giờ Lạc Ly không phải đấu với một mình Lạc Thập Tam nữa, mà là đấu với cả Thủy Nguyên thành!
Lạc Ly cười khẩy nói: “Động thiên khóa hồn khóa nguyên khí, lấy thế ép ta, được, được, đây cả cả Phi thành các ngươi đấu với ta, vậy thì đừng trách ta, phá cho ta...”
Một cái búa lớn xuất hiện sau lưng Lạc Ly, chất chứa ý chí kiên cường không bao giờ khuất phục, còn có cả bản tâm phóng túng.
Cái búa lớn này phá toàn bộ sương mù và trở ngại, trong nháy mắt bạo phát ra hào quang chiếu sáng thiên địa cùng nhân tâm.
Loại sức mạnh đáng sợ này lập tức khiến tất cả những người đứng xem cuộc chiến, tất cả tâm thần trong chốc lát đều bị tia sáng này chiếm cứ, chỉ cảm thấy ý thức trống rỗng, thật lâu không kiềm chế nổi.
Trong thiên địa chỉ có một thanh âm:
“Diệt. Diệt, diệt. Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt. Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt...
Trong chốc lát, lôi điện màu đen kia, bị cái bứa lớn này chém một phát vỡ nát, sau đó một đường quang mang nứt ra hào quang vô tận.
Lập tức trong thành này giống như có một mặt trời dâng lên, không, quang mang đó còn hùng mạnh hơn ánh mắt trời hàng chục, hàng trăm lần.
Rầm rầm rầm! Tiếng nổ mãnh liệt, mây hình nấm bay lên, thế giới bắt đầu sụp đổ tan vỡ!
Cái búa này vừa ra, Lạc Thập Tam kia kinh hãi, lập tức hét ầm lên: “Đại tiên thuật, Đại tiên thuật cảnh giới Địa Tiên!”
Mãnh liệt, trên người nàng, toàn thân phát ra hào quang vô tận, vô số đường quang mang kì dị khiến cho nơi này hóa thành một thế giới màu tím, điện quang màu tím lóe lên bên trong, mơ hồ truyền ra tiếng gầm gừ.
Cùng với quang mang này biến mất, nơi này xuất hiện một con sò biển khổng lồ!
Con sò biển này ước chừng trăm trượng, trong nháy mắt tiếng nổ đáng sợ kia của Lạc Ly bạo phát, con sò này liền mở miệng, bên trong lộ ra một viên trân chân kì dị!
Viên trân châu này ước chừng lớn khoảng ba mươi trượng, tròn vo, bên trên có tinh quang vô tận.
Trong nháy mắt viên tinh quang viên trân châu này biến mất, hóa thành màu đen, màu đen đó, đen đến khiếp người.
Khi viên trân châu này xuất hiện, vụ nổ lớn của Lạc Ly không ngờ thay đổi kỳ dị, tất cả uy lực của vụ nổ, đám mây hình nấm kia, toàn bộ lực nổ hủy diệt kia đều bị viên trân châu này hấp thu!
Chính lúc đó, giữa thiên địa còn có Tiên âm vang lên:
“Sơn nhiễm thanh loa phiếu miểu, nhân gian nan trắc. Hữu trân châu quang chiếu, trú dạ vô hưu tức”.
“Sơn nhiễm thanh loa phiếu miểu, nhân gian nan trắc. Hữu trân châu quang chiếu, trú dạ vô hưu tức”.
Lạc Thập Tam thủ hộ nơi này, sao lại không có một số thủ đoạn Địa tiên chứ, đó chính là Thanh Loa Phiêu Miểu hắc trân châu, là trân châu phòng ngự công kích cường đại do Nguyên Châu tông đưa cho nàng, đay là Tiên bảo cấp sáu, có thể phá vỡ sự tấn công của Địa Tiên.
Nhưng búa Bàn Cổ Diệt Thế quá lợi hại!
Thanh Loa Phiêu Miểu hắc trân châu chỉ có thể hấp thu một nửa uy lực của búa Bàn Cổ Diệt Thế, chỉ ầm một tiếng, Tiên bảo vỡ nát, hóa thành hư vô.
Uy lực còn lại của búa Bàn Cổ Diệt Thế, lập tức nổ tung!
Vạn vật ầm ầm nghiền nát, vô số vết nứt trong suốt xuất hiện, nhưng tường thành của thành thị này vô cùng kiên cố, không chút hư tổn trong tiếng nổ.
Nhưng trong tường thành, kiến trúc, đường xá, người bên cạnh Lạc Ly dưới sức mạnh này, không thể nào chống cự nổi trong một tích tắc, liền hóa thành vô số bột mịn, cùng với uy lực của búa Bàn Cổ Diệt Thế ầm ầm vỡ nát!
Trong chốc lát, trong phạm vị vài dặm liền biến thành một mảnh tử địa. Trong mảnh tử địa này chỉ có Lạc Ly ngạo nghễ đứng đó.
Phi thành này quả nhiên kiên cố, tường thành kia trong tiếng nổ đó không ngờ lại không chút tổn hại. Đương nhiên rồi, nếu không phải Lạc Thập Tam sử dụng Tiên bảo đó, sợ là nó cũng không chịu được.
Lớp tro bụi mà viên trân châu kia hóa thành bay trong không trung, trong nháy mắt Lạc Thập Tam lại nặn thành hình, một lần nữa xuất hiện.
Lạc Thập Tam nhìn tất cả dưới chân, cảm giác được sức mạnh thô bạo đến cực điểm, hai mắt nàng trợn trừng nhìn Lạc Ly.
Lạc Ly cũng nhìn nàng, mở miệng nói: “Còn chiến sao?”
Lạc Thập Tam nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở mắt nói: “Chiến, cho dù thành sụp đổ, người chết hết, ta cũng không chịu thua!”
Nói tới đây, trên người nàng lập tức tỏa ra kim quang dài ba tấc, còn Thần quang màu xanh trên người nàng phát ra sáng rọi, cả người giống như Thần tiên hạ giới vậy, tràn đầy sự uy nghi vô thượng khiến vạn vật cúi đầu.
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp...”
Giữa thiên địa có Tiên âm vang lên!
Đúng lúc này trong hư không có vài giọng nói vang lên:
“Có chuyện gì vậy, trong Phi thành sao lại bị phá hư rồi?”
“Chuyện này rốt cục là thế nào?”
Phi thành này không chỉ có một mình Lạc Thập Tam, mà còn có người khác nữa, sau một kích kinh khủng vừa nãy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được đang có hai luồng sức mạnh cường hãn đang đối chiến.
Bây giờ Lạc Thập Tam lại bạo phát khí tức như vậy, tất cả mọi người đều cảm nhận như sắp đến ngày tận thế, vô cùng lo sợ bất an.
---------------
“Lạc Thập Tam, hai thủ hạ của ngươi, bị ta bắt được rồi, muốn ta thả chúng, vậy thì lấy linh tài biến dị ra đổi đi!”
Lạc Thập Tam liếc nhìn hai tên thủ hạ của mình, thật là bị Lạc Ly tóm gọn.
Nàng cười lạnh một tiếng, lập tức một đường điện quang màu đen từ ấn đường của nàng phát ra, một phân thành hai!
Hai tên Tiên linh bị Lạc Ly bắt kia chỉ cảm thấy trên người hơi đau một chút, toàn thân nhẹ bẫng, toàn bộ trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Lạc Thập Tam đánh một kích, tiêu diệt hai tên thủ hạ của mình, sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, nói: “Không cần phế vật, giữ lại làm gì!”
Sau đó nàng chỉ Lạc Ly, trên ấn đường của nàng lại bắn ra điện quang.
Nhưng lại khác hoàn toàn với vừa nãy, trong nháy mắt đường điện quang màu đen đó biến mất trong hư không, sau đó một Thần lơi khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Thần lôi nối liền đất trời, vô cùng hắc ám, hướng đánh về phía Lạc Ly.
Lạc Ly nhìn Thần lôi từ trên trời giáng xuống, thân người lóe lên, Long Điệp Cửu Thiên!
Nhưng Thần lôi kia giống như có mắt vậy, đuổi Lạc Ly đến cùng đường.
Thần lôi này chính là Lạc Thập Tam dùng pháp trận chính của Thủy Nguyên thành phát ra, Lạc Ly cảm nhận rõ ràng nguyên khí thiên địa tập trung vào mình, có áp lực như thật lấy mình làm trung tâm, bao trùm trong phạm vi nghìn dặm.
Nếu như đây là ngoài Phi thành, Lạc Ly có thể tùy ý viễn độn, tránh được kích này.
Nhưng Lạc Ly phát hiện khi chưa rời khỏi Phi thành, cổng lớn của Phi thành kia khóa chặt, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cả Phi thành này liền biến thành một giới, những người trong thành căn bản không thể nào rời khỏi được.
Muốn tránh đi, căn bản không thể nào!
Động thiên khóa hồn khóa nguyên khí? Trong Phi thành này, cấm chế phòng ngự cường đại nhất đã kích hoạt đối với Lạc Ly rồi.
Bây giờ Lạc Ly không phải đấu với một mình Lạc Thập Tam nữa, mà là đấu với cả Thủy Nguyên thành!
Lạc Ly cười khẩy nói: “Động thiên khóa hồn khóa nguyên khí, lấy thế ép ta, được, được, đây cả cả Phi thành các ngươi đấu với ta, vậy thì đừng trách ta, phá cho ta...”
Một cái búa lớn xuất hiện sau lưng Lạc Ly, chất chứa ý chí kiên cường không bao giờ khuất phục, còn có cả bản tâm phóng túng.
Cái búa lớn này phá toàn bộ sương mù và trở ngại, trong nháy mắt bạo phát ra hào quang chiếu sáng thiên địa cùng nhân tâm.
Loại sức mạnh đáng sợ này lập tức khiến tất cả những người đứng xem cuộc chiến, tất cả tâm thần trong chốc lát đều bị tia sáng này chiếm cứ, chỉ cảm thấy ý thức trống rỗng, thật lâu không kiềm chế nổi.
Trong thiên địa chỉ có một thanh âm:
“Diệt. Diệt, diệt. Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt. Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt...
Trong chốc lát, lôi điện màu đen kia, bị cái bứa lớn này chém một phát vỡ nát, sau đó một đường quang mang nứt ra hào quang vô tận.
Lập tức trong thành này giống như có một mặt trời dâng lên, không, quang mang đó còn hùng mạnh hơn ánh mắt trời hàng chục, hàng trăm lần.
Rầm rầm rầm! Tiếng nổ mãnh liệt, mây hình nấm bay lên, thế giới bắt đầu sụp đổ tan vỡ!
Cái búa này vừa ra, Lạc Thập Tam kia kinh hãi, lập tức hét ầm lên: “Đại tiên thuật, Đại tiên thuật cảnh giới Địa Tiên!”
Mãnh liệt, trên người nàng, toàn thân phát ra hào quang vô tận, vô số đường quang mang kì dị khiến cho nơi này hóa thành một thế giới màu tím, điện quang màu tím lóe lên bên trong, mơ hồ truyền ra tiếng gầm gừ.
Cùng với quang mang này biến mất, nơi này xuất hiện một con sò biển khổng lồ!
Con sò biển này ước chừng trăm trượng, trong nháy mắt tiếng nổ đáng sợ kia của Lạc Ly bạo phát, con sò này liền mở miệng, bên trong lộ ra một viên trân chân kì dị!
Viên trân châu này ước chừng lớn khoảng ba mươi trượng, tròn vo, bên trên có tinh quang vô tận.
Trong nháy mắt viên tinh quang viên trân châu này biến mất, hóa thành màu đen, màu đen đó, đen đến khiếp người.
Khi viên trân châu này xuất hiện, vụ nổ lớn của Lạc Ly không ngờ thay đổi kỳ dị, tất cả uy lực của vụ nổ, đám mây hình nấm kia, toàn bộ lực nổ hủy diệt kia đều bị viên trân châu này hấp thu!
Chính lúc đó, giữa thiên địa còn có Tiên âm vang lên:
“Sơn nhiễm thanh loa phiếu miểu, nhân gian nan trắc. Hữu trân châu quang chiếu, trú dạ vô hưu tức”.
“Sơn nhiễm thanh loa phiếu miểu, nhân gian nan trắc. Hữu trân châu quang chiếu, trú dạ vô hưu tức”.
Lạc Thập Tam thủ hộ nơi này, sao lại không có một số thủ đoạn Địa tiên chứ, đó chính là Thanh Loa Phiêu Miểu hắc trân châu, là trân châu phòng ngự công kích cường đại do Nguyên Châu tông đưa cho nàng, đay là Tiên bảo cấp sáu, có thể phá vỡ sự tấn công của Địa Tiên.
Nhưng búa Bàn Cổ Diệt Thế quá lợi hại!
Thanh Loa Phiêu Miểu hắc trân châu chỉ có thể hấp thu một nửa uy lực của búa Bàn Cổ Diệt Thế, chỉ ầm một tiếng, Tiên bảo vỡ nát, hóa thành hư vô.
Uy lực còn lại của búa Bàn Cổ Diệt Thế, lập tức nổ tung!
Vạn vật ầm ầm nghiền nát, vô số vết nứt trong suốt xuất hiện, nhưng tường thành của thành thị này vô cùng kiên cố, không chút hư tổn trong tiếng nổ.
Nhưng trong tường thành, kiến trúc, đường xá, người bên cạnh Lạc Ly dưới sức mạnh này, không thể nào chống cự nổi trong một tích tắc, liền hóa thành vô số bột mịn, cùng với uy lực của búa Bàn Cổ Diệt Thế ầm ầm vỡ nát!
Trong chốc lát, trong phạm vị vài dặm liền biến thành một mảnh tử địa. Trong mảnh tử địa này chỉ có Lạc Ly ngạo nghễ đứng đó.
Phi thành này quả nhiên kiên cố, tường thành kia trong tiếng nổ đó không ngờ lại không chút tổn hại. Đương nhiên rồi, nếu không phải Lạc Thập Tam sử dụng Tiên bảo đó, sợ là nó cũng không chịu được.
Lớp tro bụi mà viên trân châu kia hóa thành bay trong không trung, trong nháy mắt Lạc Thập Tam lại nặn thành hình, một lần nữa xuất hiện.
Lạc Thập Tam nhìn tất cả dưới chân, cảm giác được sức mạnh thô bạo đến cực điểm, hai mắt nàng trợn trừng nhìn Lạc Ly.
Lạc Ly cũng nhìn nàng, mở miệng nói: “Còn chiến sao?”
Lạc Thập Tam nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở mắt nói: “Chiến, cho dù thành sụp đổ, người chết hết, ta cũng không chịu thua!”
Nói tới đây, trên người nàng lập tức tỏa ra kim quang dài ba tấc, còn Thần quang màu xanh trên người nàng phát ra sáng rọi, cả người giống như Thần tiên hạ giới vậy, tràn đầy sự uy nghi vô thượng khiến vạn vật cúi đầu.
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp...”
Giữa thiên địa có Tiên âm vang lên!
Đúng lúc này trong hư không có vài giọng nói vang lên:
“Có chuyện gì vậy, trong Phi thành sao lại bị phá hư rồi?”
“Chuyện này rốt cục là thế nào?”
Phi thành này không chỉ có một mình Lạc Thập Tam, mà còn có người khác nữa, sau một kích kinh khủng vừa nãy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được đang có hai luồng sức mạnh cường hãn đang đối chiến.
Bây giờ Lạc Thập Tam lại bạo phát khí tức như vậy, tất cả mọi người đều cảm nhận như sắp đến ngày tận thế, vô cùng lo sợ bất an.
---------------