Đại Chúa Tể
Chương 921: Tầm bảo
Phù văn cổ xưa biến thành chất lỏng ăn mòn xuống, dần tan rã, ngắn ngủn hơn mười hơi thở, Phù văn phong ấn chậm rãi vỡ ra, một khe hở ước chừng mười trượng tả hữu xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn.
Ở thời điểm khe hở xuất hiện, lập tức có một cỗ khí tức giống như mãng hoang khí bùng lên, bên trong cỗ khí tức ẩn chứa áp bách làm cho thân thể bọn họ lập tức cứng đờ, xen lẫn trong khí tức cỗ xưa có một cỗ khí vô cùng ảm đạm thê thảm, bọn Mục Trần phảng phất như được chứng kiến cuộc chiến hủy diệt giữa đệ tứ điện chủ và thôn thiên tà đế thời viễn cổ
Mạn Đà La vung hay trực tiếp xua tan cổ khí tức mới làm cho đám người phía sau khôi phục lại, nhưng sắc mặt cả đám hiển nhiên đã có vài điểm kinh hãi. Không hổ là Địa chí tôn bảo tàng. nguy hiểm thế này, chỉ một đạo khí tức khi vào cửa cũng trấn nhiếp được bọn hắn
Hiểm địa cỡ này, nếu như không có Mạn Đà La dẫn đầu, bọn hắn căn bản cũng không dám xông đến.
"Đi thôi, đều cẩn thận một ít."
Mạn Đà La lên tiếng lúc này liền lại đem cho nhân mã Đại La Thiên Vực cảm giác an toàn, nói xong nàng cất bước tiến vào vết nứt không gian, ở phía sau, Tam Hoàng cùng đám chư Vương cũng lập tức lũ lượt mà vào.
Lúc bọn hắn bước vào vết nứt không gian, bọn hắn cảm giác được cái mãng hoang khí kia lại cuốn đến, bất quá lúc này đã có chuẩn bị tinh thần nên không quá mức khó khăn, sau đó bọn hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt nhanh, quan sát đo đạc cái mảnh không gian lạ lẫm này.
Mảnh không gian này, phảng phất như là một mảnh Tinh Không, khắp nơi mờ mờ ảo ảo, không gian thỉnh thoảng vặn vẹo rồi tản ra chấn động hỗn loạn và cuồng bạo. trong không gian còn có vô số đá to nhỏ nổi lơ lửng, một ít cá thể lớn như một ngọn núi
Bất quá ánh mắt bọn Mục Trần chỉ là quét qua quét lại, rất nhanh chónh dừng lại tại chỗ xa xa, một tòa kim tự tháp hắc ám khổng lồ không cách nào hình dung được lẳng lặng đứng sừng sững, mặc dù là khoảng cách còn xa, thế nhưng loại áp bách cùng rung động xuyên không mà đến vẫn làm cho bọn hắn nhẹ hít một hơi khí lạnh.
"Những thạch đảo trôi nổi này, chắc cũng có một ít cường giả vẫn lạc, nếu như vận khí tốt có thể sẽ đạt được một ít Thượng cổ Thần Khí, Thần Thuật, Thần Đan." Mạn Đà La nhìn thoáng qua những thạch đảo kia nói.
Nghe được chuyện đó mắt chư vương lập tức sáng lên. Mạn Đà La thấy thế cũng cười nhạt một tiếng nói:
"Ta cùng với Tam Hoàng đi trước dò đường, các ngươi cứ việc tìm kiếm, nếu như gặp phải nguy hiểm liền bóp nát linh ngọc ta cho lúc trước, ta sẽ đến đây cứu giúp."
Lần Đại Thú Liệp Chiến này, chư Vương đều có công lao, vất vả tiến vào bảo địa Mạn Đà La cũng vui vẻ để cho bọn hắn tìm kiếm cơ duyên riêng phần mình
"Tạ ơn Vực Chủ!"
Chư Vương nghe vậy, nét mặt lộ rõ vui mừng, có thể vẫn lạc gần nơi Địa Chí Tôn cường giả, tất nhiên cũng là những nhân vật cực mạnh, nếu như có thể đạt được một ít di vật của bọn hắn đối với sức chiến đấu bản thân cũng sẽ tăng mạnh
Mạn Đà La gật đầu liếc nhìn Mục Trần, ý bảo hắn cẩn thận, rồi sau đó cùng Tam Hoàng hóa thành lưu quang nhanh chóng lướt đi.
Chư Vương nhìn thấy Mạn Đà La rời đi, cũng là liếc nhìn nhau cười cười, ngay sau đó nhanh chóng tản đi, hướng tới những thạch đảo trôi nổi trong hư không
Mục Trần cùng Cửu U ngược lại không phân tán, mà lựa chọn hai người một tổ, sau đó lướt đi không mục đích, ánh mắt nhạy cảm không ngừng quét qua những thạch đảo.
Nương theo một đám người tách ra, rất nhanh cái mảnh yên tĩnh này vang lên những âm thanh vỡ vụn, chư Vương cưỡng ép phá nổ nát thạch đảo để tầm bảo.
Cách này mặc dù ngang ngược, bất quá đối tình huống này mà nói, tất nhiên cực kỳ hữu hiệu.
Oành!
Mục Trần một quyền oanh ra, Linh lực bàng bạc gào thét, một quyền hung hãn trực tiếp đem một tòa đá xanh trăm trượng bạo tạc, đá vụn bắn tung tóe ra, nhưng cũng không trông thấy có gì.
Mục Trần thấy thế, hướng về phía Cửu U bất đắc dĩ nhún vai, cự thạch lơ lững trong cái mảnh không gian này không biết bao nhiêu, tìm như vậy đúng là cầu may
Cửu U nghiêng tai, nghe thấy được trong xa xa mơ hồ truyền đến một ít tiếng cười to, lúc này cặp môi đỏ mọng nhếch lên, nói: "Tựa hồ có người tìm được gì đó rồi, không biết là gia hỏa nào vận khí tốt như vậy."
Mục Trần cũng cười cười, vừa muốn tiếp tục khởi hành, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, bàn tay nắm chặt, Tầm Linh Bàn liền xuất hiện ở trong tay.
"Cái Tầm Linh Bàn này đối với chấn động linh lực đặc biệt mẫn cảm, nếu như gần đây thật sự có di vật viễn cổ, nó hẳn là có thể cảm ứng" Mục Trần trầm ngâm nói.
Cửu U nghe vậy, trong đôi mắt đẹp cũng là xẹt qua một tia kinh ngạc lẫn vui mừng, nếu như cái này Tầm Linh Bàn thật sự có hiệu quả như vậy, thật sự đúng là tầm bảo lợi khí, ít nhất, so với việc ngang ngược khai sơn phá thạch hiệu suất hơn nhiều lắm.
Mục Trần tay cầm Tầm Linh Bàn, bắt đầu nhanh chóng lướt đi, tuy rằng không dám xác định Tầm Linh Bàn ở chỗ này có hay không có tác dụng, nhưng dù sao cũng phải thử xem.
U...U...U!
Hai người nhanh chóng lướt qua từng tòa thạch đảo, ngắn ngủn một hai phút thời gian, bọn hắn bay qua mấy chục tòa thạch đảo, nhưng Tầm Linh Bàn một mực không có gì động tĩnh làm cho hai người có chút thất vọng
"Xem ra cái Tầm Linh Bàn này ở đây không có tác dụng gì." Cửu U tốc độ chậm lại một ít, có chút bất đắc dĩ nói.
Mục Trần cũng là thở dài một tiếng, chuẩn bị cất đi, ngay lúc tiếng thở dài vừa dứt, nhất đạo âm thanh vù vù đột ngột vang vọng lên.
Đạo âm thanh vù vù tuy rằng rất nhỏ, nhưng đều bị Mục Trần cùng Cửu U phát hiện, hai người khẽ giật mình, cúi đầu nhìn về phía Tầm Linh Bàn nãy giờ không động tĩnh gì, cuối cùng xuất hiện nhất đạo quang điểm.
"Có động tĩnh rồi!" Cửu U đại hỉ.
Mục Trần ngẩng đầu nhìn quét qua, ước lượng, rồi sau đó ánh mắt tập trung vào một tòa thạch đảo cách đó không xa, tòa thạch đảo này cũng dễ làm người khác không chú ý, hình thể chừng trăm trượng so với các thạch đảo tại đây rất là bình thường, bất quá Mục Trần biết được, quang điểm trên Tầm Linh Bàn đúng là nơi này.
Mục Trần cùng Cửu U liếc nhau, thân hình khẽ động, liền xuất hiện ở tòa thạch đảo này, sau đó hai người đồng thời ra tay, một chưởng đánh ra, liền đem này tòa thạch đảo đánh vỡ vụn ra.
Ầm...m...m!
Đá vụn bay vùn vụt, chỉ thấy trong một trời đầy đá vụn, hai đạo hào quang mãnh liệt bắn ra. Hai người phân tán lóe lên liền xuất hiện ở phía trước hào quang, một chưởng vung ra, Linh lực hình thành khe hở, lập tức đem hào quang kia phong tỏa ở trong đó.
Bang! Bang!
Bên trong khe hở linh lực, đạo hào quang giống như trâu điên húc lung tung, làm cho khe hở linh lực khe bị đâm nhộn nhạo lên từng trận rung động, cái loại mãnh lực này làm cho Mục Trần chấn kinh, vội vàng thúc giục linh lực mới dần dần đem hào quang kia trấn áp.
Đợi đến lúc cái hào quang trở nên tĩnh lặng, Mục Trần mới chăm chú nhìn vào, chỉ thấy được bên trong hào quang, có một cây kim dài nhỏ như lông trâu màu huyết hồng, huyết châm tuy rằng nhìn qua tầm thường, nhưng ánh mắt lợi hại của Mục Trần có thể nhìn thấy, ở phía trên thân châm có khắc hằng hà phù văn, hơn nữa, mỗi một đạo phù văn, mơ hồ nhìn giống như một cái mặt thú dữ tợn.
Hào quang đỏ sậm ở phía trên bắt đầu khởi động, trong lúc mơ hồ phát ra khí thế hung ác làm cho Mục Trần có chút kinh hãi.
Mục Trần cẩn thận từng li từng tí thúc giục linh lực, dũng mãnh quán chú vào bên trong huyết châm, trải qua hơn vạn năm tuế nguyệt, huyết châm này sớm đã là vật vô chủ, cho nên Mục Trần dễ dàng lấy được quyền khống chế.
Lúc Mục Trần lấy được quyền khống chế, chính là có một ít tin tức dũng mãnh từ huyết châm chui vào trong óc.
Vạn Thú Châm, thượng phẩm Thần Khí dạng tiêu hao, lấy tinh huyết vạn thú luyện chế, hung lệ bá đạo cần dùng tinh huyết bản thân thúc giục, tinh huyết càng mạnh uy lực càng mạnh
"ra là một kiện thượng phẩm Thần Khí dạng tiêu hao!" ( ko thích tiêu hao thì đừng có phóng. cầm đi chích tụi nó đi ^0^)
Mục Trần nhếch miệng cười cười, loại Thần Khí tiêu hao này, tuy không dùng mãi được, nhưng cũng có chỗ lợi chính là uy lực của nó, so với thượng phẩm Thần Khí bình thường càng thêm cường đại.
Hơn nữa vật ấy cực kỳ bí ẩn, khó có thể phòng ngự, nếu dùng đúng lúc sẽ chiếm được tiên cơ
Mục Trần đang âm thầm kinh hỉ, Cửu U lã lướt quay về, bản mặt lãnh đạm lúc này tươi cười ra vẻ vui mừng, có lẽ đã lấy được vật không tệ
Cửu U nhìn về phía Mục Trần, không đợi hắn hỏi thăm, liền mở ra bàn tay như bạch ngọc, trong lòng bàn tay, một miếng Long Nhãn lớn nhỏ ( vậy là lớn hay nhỏ), màu xanh biếc, mặt ngoài đan dược tản ra quang mang nhàn nhạt, hào quang hình thành ảnh Phượng xoay quanh, trong lúc mơ hồ, giống như là có thêm tiếng Phượng gáy vang lên.
Một luồng đan hương cổ xưa nồng đậm từ viên đan dược phát ra, làm thể nội linh lực Mục Trần có chút dấu hiệu tăng vọt.
"Đây là?" Mục Trần kinh ngạc nói.
"Hóa Phượng Thần Đan, dùng tinh huyết Phượng Hoàng nhất tộc luyện chế, nếu là đồng loại Thần Thú phục dụng luyện hóa, sẽ tăng cường huyết mạch chi lực, nếu là cơ duyên đầy đủ, đủ để quạ đen hóa phượng hoàng." Cửu U mỉm cười nói.
Mục Trần nghe vậy, không khỏi chậc chậc tán thưởng, hiển nhiên là không nghĩ tới Cửu U lại có thể đạt được Thần Đan như thế, bản thân là Cửu U Minh Tước, thể nội có được Bất Tử Điểu huyết mạch, mà Bất Tử Điểu cũng thuộc về Phượng Hoàng nhất tộc, cho nên loại này Thần Đan đối với Cửu U quả thực là Thần vật.
Lần này tầm bảo, được Tầm Linh Bàn trợ giúp, làm cho hai người Mục Trần thu hoạch tương đối khá.
"Tranh thủ thời gian, dò xét thêm một chút đi!" Cửu U đem cất hóa phượng thần đan, vẫn chưa thỏa mãn nói, xem ra thu hoạch lần này, đã khơi gợi lên trong nàng tầm bảo chi tâm. ( nói trắng ra là tham ăn đi)
Phiến khu vực này, đối với bọn hắn mà nói, chính là bảo địa!
Mục Trần cũng là cười cười gật đầu, tốn công tốn sức trăm cay nghìn đắng mới tiến vào được, nếu như không kiếm thêm một ít, đúng là có lỗi với công sức đã bỏ ra
Vì vậy hai người lại lần nữa lướt đi, Tầm Linh Bàn lần nữa thể hiện ra công dụng, ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, đã có chỗ đáp lại, hơn nữa lần này làm cho Mục Trần cùng Cửu U hai người khiếp sợ.
Bởi vì quang điểm trên Tầm Linh Bàn lúc này, trở nên giống như một vòng mặt trời chói mắt, Tình huống như vậy, mặc dù lúc trước phát hiện ra Nhất cấp di tích, cũng chưa từng xuất hiện qua! So với kết quả dò xét thạch đảo lần trước, đúng là giống như ngày và đêm
Mục Trần cùng Cửu U khiếp sợ nhìn vào Tầm Linh Bàn, hít sâu một hơi, đến tột cùng là vật gì, làm ra động tĩnh như vậy!
Chẳng lẽ là tuyệt phẩm Thần Khí, hoặc là hàng khủng =]]]]]
Ở thời điểm khe hở xuất hiện, lập tức có một cỗ khí tức giống như mãng hoang khí bùng lên, bên trong cỗ khí tức ẩn chứa áp bách làm cho thân thể bọn họ lập tức cứng đờ, xen lẫn trong khí tức cỗ xưa có một cỗ khí vô cùng ảm đạm thê thảm, bọn Mục Trần phảng phất như được chứng kiến cuộc chiến hủy diệt giữa đệ tứ điện chủ và thôn thiên tà đế thời viễn cổ
Mạn Đà La vung hay trực tiếp xua tan cổ khí tức mới làm cho đám người phía sau khôi phục lại, nhưng sắc mặt cả đám hiển nhiên đã có vài điểm kinh hãi. Không hổ là Địa chí tôn bảo tàng. nguy hiểm thế này, chỉ một đạo khí tức khi vào cửa cũng trấn nhiếp được bọn hắn
Hiểm địa cỡ này, nếu như không có Mạn Đà La dẫn đầu, bọn hắn căn bản cũng không dám xông đến.
"Đi thôi, đều cẩn thận một ít."
Mạn Đà La lên tiếng lúc này liền lại đem cho nhân mã Đại La Thiên Vực cảm giác an toàn, nói xong nàng cất bước tiến vào vết nứt không gian, ở phía sau, Tam Hoàng cùng đám chư Vương cũng lập tức lũ lượt mà vào.
Lúc bọn hắn bước vào vết nứt không gian, bọn hắn cảm giác được cái mãng hoang khí kia lại cuốn đến, bất quá lúc này đã có chuẩn bị tinh thần nên không quá mức khó khăn, sau đó bọn hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt nhanh, quan sát đo đạc cái mảnh không gian lạ lẫm này.
Mảnh không gian này, phảng phất như là một mảnh Tinh Không, khắp nơi mờ mờ ảo ảo, không gian thỉnh thoảng vặn vẹo rồi tản ra chấn động hỗn loạn và cuồng bạo. trong không gian còn có vô số đá to nhỏ nổi lơ lửng, một ít cá thể lớn như một ngọn núi
Bất quá ánh mắt bọn Mục Trần chỉ là quét qua quét lại, rất nhanh chónh dừng lại tại chỗ xa xa, một tòa kim tự tháp hắc ám khổng lồ không cách nào hình dung được lẳng lặng đứng sừng sững, mặc dù là khoảng cách còn xa, thế nhưng loại áp bách cùng rung động xuyên không mà đến vẫn làm cho bọn hắn nhẹ hít một hơi khí lạnh.
"Những thạch đảo trôi nổi này, chắc cũng có một ít cường giả vẫn lạc, nếu như vận khí tốt có thể sẽ đạt được một ít Thượng cổ Thần Khí, Thần Thuật, Thần Đan." Mạn Đà La nhìn thoáng qua những thạch đảo kia nói.
Nghe được chuyện đó mắt chư vương lập tức sáng lên. Mạn Đà La thấy thế cũng cười nhạt một tiếng nói:
"Ta cùng với Tam Hoàng đi trước dò đường, các ngươi cứ việc tìm kiếm, nếu như gặp phải nguy hiểm liền bóp nát linh ngọc ta cho lúc trước, ta sẽ đến đây cứu giúp."
Lần Đại Thú Liệp Chiến này, chư Vương đều có công lao, vất vả tiến vào bảo địa Mạn Đà La cũng vui vẻ để cho bọn hắn tìm kiếm cơ duyên riêng phần mình
"Tạ ơn Vực Chủ!"
Chư Vương nghe vậy, nét mặt lộ rõ vui mừng, có thể vẫn lạc gần nơi Địa Chí Tôn cường giả, tất nhiên cũng là những nhân vật cực mạnh, nếu như có thể đạt được một ít di vật của bọn hắn đối với sức chiến đấu bản thân cũng sẽ tăng mạnh
Mạn Đà La gật đầu liếc nhìn Mục Trần, ý bảo hắn cẩn thận, rồi sau đó cùng Tam Hoàng hóa thành lưu quang nhanh chóng lướt đi.
Chư Vương nhìn thấy Mạn Đà La rời đi, cũng là liếc nhìn nhau cười cười, ngay sau đó nhanh chóng tản đi, hướng tới những thạch đảo trôi nổi trong hư không
Mục Trần cùng Cửu U ngược lại không phân tán, mà lựa chọn hai người một tổ, sau đó lướt đi không mục đích, ánh mắt nhạy cảm không ngừng quét qua những thạch đảo.
Nương theo một đám người tách ra, rất nhanh cái mảnh yên tĩnh này vang lên những âm thanh vỡ vụn, chư Vương cưỡng ép phá nổ nát thạch đảo để tầm bảo.
Cách này mặc dù ngang ngược, bất quá đối tình huống này mà nói, tất nhiên cực kỳ hữu hiệu.
Oành!
Mục Trần một quyền oanh ra, Linh lực bàng bạc gào thét, một quyền hung hãn trực tiếp đem một tòa đá xanh trăm trượng bạo tạc, đá vụn bắn tung tóe ra, nhưng cũng không trông thấy có gì.
Mục Trần thấy thế, hướng về phía Cửu U bất đắc dĩ nhún vai, cự thạch lơ lững trong cái mảnh không gian này không biết bao nhiêu, tìm như vậy đúng là cầu may
Cửu U nghiêng tai, nghe thấy được trong xa xa mơ hồ truyền đến một ít tiếng cười to, lúc này cặp môi đỏ mọng nhếch lên, nói: "Tựa hồ có người tìm được gì đó rồi, không biết là gia hỏa nào vận khí tốt như vậy."
Mục Trần cũng cười cười, vừa muốn tiếp tục khởi hành, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, bàn tay nắm chặt, Tầm Linh Bàn liền xuất hiện ở trong tay.
"Cái Tầm Linh Bàn này đối với chấn động linh lực đặc biệt mẫn cảm, nếu như gần đây thật sự có di vật viễn cổ, nó hẳn là có thể cảm ứng" Mục Trần trầm ngâm nói.
Cửu U nghe vậy, trong đôi mắt đẹp cũng là xẹt qua một tia kinh ngạc lẫn vui mừng, nếu như cái này Tầm Linh Bàn thật sự có hiệu quả như vậy, thật sự đúng là tầm bảo lợi khí, ít nhất, so với việc ngang ngược khai sơn phá thạch hiệu suất hơn nhiều lắm.
Mục Trần tay cầm Tầm Linh Bàn, bắt đầu nhanh chóng lướt đi, tuy rằng không dám xác định Tầm Linh Bàn ở chỗ này có hay không có tác dụng, nhưng dù sao cũng phải thử xem.
U...U...U!
Hai người nhanh chóng lướt qua từng tòa thạch đảo, ngắn ngủn một hai phút thời gian, bọn hắn bay qua mấy chục tòa thạch đảo, nhưng Tầm Linh Bàn một mực không có gì động tĩnh làm cho hai người có chút thất vọng
"Xem ra cái Tầm Linh Bàn này ở đây không có tác dụng gì." Cửu U tốc độ chậm lại một ít, có chút bất đắc dĩ nói.
Mục Trần cũng là thở dài một tiếng, chuẩn bị cất đi, ngay lúc tiếng thở dài vừa dứt, nhất đạo âm thanh vù vù đột ngột vang vọng lên.
Đạo âm thanh vù vù tuy rằng rất nhỏ, nhưng đều bị Mục Trần cùng Cửu U phát hiện, hai người khẽ giật mình, cúi đầu nhìn về phía Tầm Linh Bàn nãy giờ không động tĩnh gì, cuối cùng xuất hiện nhất đạo quang điểm.
"Có động tĩnh rồi!" Cửu U đại hỉ.
Mục Trần ngẩng đầu nhìn quét qua, ước lượng, rồi sau đó ánh mắt tập trung vào một tòa thạch đảo cách đó không xa, tòa thạch đảo này cũng dễ làm người khác không chú ý, hình thể chừng trăm trượng so với các thạch đảo tại đây rất là bình thường, bất quá Mục Trần biết được, quang điểm trên Tầm Linh Bàn đúng là nơi này.
Mục Trần cùng Cửu U liếc nhau, thân hình khẽ động, liền xuất hiện ở tòa thạch đảo này, sau đó hai người đồng thời ra tay, một chưởng đánh ra, liền đem này tòa thạch đảo đánh vỡ vụn ra.
Ầm...m...m!
Đá vụn bay vùn vụt, chỉ thấy trong một trời đầy đá vụn, hai đạo hào quang mãnh liệt bắn ra. Hai người phân tán lóe lên liền xuất hiện ở phía trước hào quang, một chưởng vung ra, Linh lực hình thành khe hở, lập tức đem hào quang kia phong tỏa ở trong đó.
Bang! Bang!
Bên trong khe hở linh lực, đạo hào quang giống như trâu điên húc lung tung, làm cho khe hở linh lực khe bị đâm nhộn nhạo lên từng trận rung động, cái loại mãnh lực này làm cho Mục Trần chấn kinh, vội vàng thúc giục linh lực mới dần dần đem hào quang kia trấn áp.
Đợi đến lúc cái hào quang trở nên tĩnh lặng, Mục Trần mới chăm chú nhìn vào, chỉ thấy được bên trong hào quang, có một cây kim dài nhỏ như lông trâu màu huyết hồng, huyết châm tuy rằng nhìn qua tầm thường, nhưng ánh mắt lợi hại của Mục Trần có thể nhìn thấy, ở phía trên thân châm có khắc hằng hà phù văn, hơn nữa, mỗi một đạo phù văn, mơ hồ nhìn giống như một cái mặt thú dữ tợn.
Hào quang đỏ sậm ở phía trên bắt đầu khởi động, trong lúc mơ hồ phát ra khí thế hung ác làm cho Mục Trần có chút kinh hãi.
Mục Trần cẩn thận từng li từng tí thúc giục linh lực, dũng mãnh quán chú vào bên trong huyết châm, trải qua hơn vạn năm tuế nguyệt, huyết châm này sớm đã là vật vô chủ, cho nên Mục Trần dễ dàng lấy được quyền khống chế.
Lúc Mục Trần lấy được quyền khống chế, chính là có một ít tin tức dũng mãnh từ huyết châm chui vào trong óc.
Vạn Thú Châm, thượng phẩm Thần Khí dạng tiêu hao, lấy tinh huyết vạn thú luyện chế, hung lệ bá đạo cần dùng tinh huyết bản thân thúc giục, tinh huyết càng mạnh uy lực càng mạnh
"ra là một kiện thượng phẩm Thần Khí dạng tiêu hao!" ( ko thích tiêu hao thì đừng có phóng. cầm đi chích tụi nó đi ^0^)
Mục Trần nhếch miệng cười cười, loại Thần Khí tiêu hao này, tuy không dùng mãi được, nhưng cũng có chỗ lợi chính là uy lực của nó, so với thượng phẩm Thần Khí bình thường càng thêm cường đại.
Hơn nữa vật ấy cực kỳ bí ẩn, khó có thể phòng ngự, nếu dùng đúng lúc sẽ chiếm được tiên cơ
Mục Trần đang âm thầm kinh hỉ, Cửu U lã lướt quay về, bản mặt lãnh đạm lúc này tươi cười ra vẻ vui mừng, có lẽ đã lấy được vật không tệ
Cửu U nhìn về phía Mục Trần, không đợi hắn hỏi thăm, liền mở ra bàn tay như bạch ngọc, trong lòng bàn tay, một miếng Long Nhãn lớn nhỏ ( vậy là lớn hay nhỏ), màu xanh biếc, mặt ngoài đan dược tản ra quang mang nhàn nhạt, hào quang hình thành ảnh Phượng xoay quanh, trong lúc mơ hồ, giống như là có thêm tiếng Phượng gáy vang lên.
Một luồng đan hương cổ xưa nồng đậm từ viên đan dược phát ra, làm thể nội linh lực Mục Trần có chút dấu hiệu tăng vọt.
"Đây là?" Mục Trần kinh ngạc nói.
"Hóa Phượng Thần Đan, dùng tinh huyết Phượng Hoàng nhất tộc luyện chế, nếu là đồng loại Thần Thú phục dụng luyện hóa, sẽ tăng cường huyết mạch chi lực, nếu là cơ duyên đầy đủ, đủ để quạ đen hóa phượng hoàng." Cửu U mỉm cười nói.
Mục Trần nghe vậy, không khỏi chậc chậc tán thưởng, hiển nhiên là không nghĩ tới Cửu U lại có thể đạt được Thần Đan như thế, bản thân là Cửu U Minh Tước, thể nội có được Bất Tử Điểu huyết mạch, mà Bất Tử Điểu cũng thuộc về Phượng Hoàng nhất tộc, cho nên loại này Thần Đan đối với Cửu U quả thực là Thần vật.
Lần này tầm bảo, được Tầm Linh Bàn trợ giúp, làm cho hai người Mục Trần thu hoạch tương đối khá.
"Tranh thủ thời gian, dò xét thêm một chút đi!" Cửu U đem cất hóa phượng thần đan, vẫn chưa thỏa mãn nói, xem ra thu hoạch lần này, đã khơi gợi lên trong nàng tầm bảo chi tâm. ( nói trắng ra là tham ăn đi)
Phiến khu vực này, đối với bọn hắn mà nói, chính là bảo địa!
Mục Trần cũng là cười cười gật đầu, tốn công tốn sức trăm cay nghìn đắng mới tiến vào được, nếu như không kiếm thêm một ít, đúng là có lỗi với công sức đã bỏ ra
Vì vậy hai người lại lần nữa lướt đi, Tầm Linh Bàn lần nữa thể hiện ra công dụng, ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, đã có chỗ đáp lại, hơn nữa lần này làm cho Mục Trần cùng Cửu U hai người khiếp sợ.
Bởi vì quang điểm trên Tầm Linh Bàn lúc này, trở nên giống như một vòng mặt trời chói mắt, Tình huống như vậy, mặc dù lúc trước phát hiện ra Nhất cấp di tích, cũng chưa từng xuất hiện qua! So với kết quả dò xét thạch đảo lần trước, đúng là giống như ngày và đêm
Mục Trần cùng Cửu U khiếp sợ nhìn vào Tầm Linh Bàn, hít sâu một hơi, đến tột cùng là vật gì, làm ra động tĩnh như vậy!
Chẳng lẽ là tuyệt phẩm Thần Khí, hoặc là hàng khủng =]]]]]