Đại Chúa Tể
Chương 88: Đơm hoa kết trái
- Bắc Thương linh viện?
Hác tiên sinh tủm tỉm cười nhìn Mục Trần, ra vẻ hiểu cái gì đấy, gật đầu:
- Ờ, vậy thì tùy ngươi đi.
Mục Trần sở dĩ chọn Bắc Thương linh viện, dường như có một chút nguyên nhân do cô nàng Lạc Li kia, bất quá đó không phải việc lão cần phải quản. Với thiên phú và thực lực hiện tại của Lạc Li, vào đến Bắc Thương linh viện tất nhiên sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ, Mục Trần tuy cũng khá, nhưng không hoàn thành bước cuối cùng ở Linh Lộ, thì khó mà so sánh với đám yêu quái đã vinh quang bước ra khỏi đó, chênh lệch không ít chút nào.
Nhưng Hác tiên sinh cũng biết, chênh lệch kia sớm muộn cũng sẽ được hắn bù lại, vì lão biết rõ, nếu không có biến cố nọ, e rằng đánh giá cuối Linh Lộ dành cho Mục Trần chắc chắn cũng là Vương.
- Hai người các ngươi đi đâu?
Hác tiên sinh quay qua nhìn Mặc Lĩnh và một đệ tử tây viện.
- Ta cũng đi Bắc Thương linh viện.
Mặc Lĩnh gãi đầu, ngượng nghịu cất tiếng. Dù sao Ngũ Đại Viện đối với hắn là một thế lực thần bí khó lường, bất quá có lòng tin tưởng và hơi dựa dẫm Mục Trần, hắn cảm thấy đi theo Mục Trần thì có vẻ sẽ dễ sống hơn một chút.
- Ta gia nhập Võ linh viện.
Vị đệ tử tây viện kia vội trả lời.
Hác tiên sinh gật đầu, vậy là danh sách tuyển sinh ở Bắc Linh viện đã rõ: Bắc Thương linh viện hai người, Thanh Thiên linh viện hai người, Vạn Hoàng linh viện hai người, Võ linh viện một người, Thánh linh viện một người.
- Các ngươi còn hai tháng để chuẩn bị, hai tháng sau trở về Bắc Linh viện, ta sẽ dẫn các ngươi đến một nơi tập trung của Ngũ Đại Viện. Ở đó sẽ gặp được tân sinh tứ phương trúng tuyển tập trung lại, còn có một khảo nghiệm đang chờ các ngươi nữa. Nếu trong khảo hạch mà biểu hiện quá kém, không chừng sẽ bị đoạt lại danh ngạch, nguy hiểm không ít, do vậy tận dụng hai tháng này để tu luyện tăng tiến thêm một chút đi.
Hác tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ dặn dò mấy đệ tử trúng tuyển.
Trần Phàm nghe thấy, âm thầm kêu khổ trong lòng. Quả nhiên Ngũ Đại Viện cũng không dễ gia nhập đến thế, lại còn khảo nghiệm khắc nữa.
Mục Trần sau khi nghe thấy thì trong lòng rung động. Nói vậy, có lẽ hắn sẽ gặp được Lạc Li ở đó?
- Được rồi, cuộc chiến hôm nay các ngươi đã thể hiện rất tốt, mọi chuyện chấm dứt rồi, trở về đi, hai tháng sau phải nhớ rõ thời gian không được đến trễ đâu đấy, dù chỉ là 1 ngày.
Hác tiên sinh phất phất tay, chậm rãi xoay lưng đi mất.
Lúc này mấy người Trầm Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh mới nhẹ nhàng thở ra, Liễu Mộ Bạch nhãn thần lạnh lẽo liếc xéo Mục Trần, bừng bừng nổi giận đập tay áo bỏ đi, biểu hiện tức tối vô cùng.
- Hớ, thua mà còn phách lối.
Trần Phàm cũng khá bất mãn với Liễu Mộ Bạch, bĩu môi chế nhạo. Hắn sảng khoái quay sang nói chuyện với Mục Trần.
- Mục Trần, xem ra sau này chúng ta sẽ tách ra. Ha ha ha, hai bọn ta ở Thanh Thiên linh viện sẽ cố gắng tu luyện, ta biết rõ Ngũ Đại Viện cạnh tranh rất kịch liệt, ngươi cẩn thận đó, coi chừng lần sau gặp lại ta qua mặt ngươi cho xem.
Mục Trần cũng cười, Ngũ Đại Viện không phải là cái học viện nhỏ nhoi như Bắc Linh viện, nơi đó tập hợp anh tài xuất chúng từ bốn phương trời, muốn trổ tài thể hiện bản lĩnh cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Trần Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh đều giành được danh ngạch, cả bọn cực kỳ hưng phấn, cười nói rôm rả chuyện trò một hồi với Mục Trần, sau đó gọi bạn bè đi đánh chén, cuối cùng chỉ còn hai cô nương xinh đẹp ở lại với hắn.
- Chúc mừng ngươi!
Hồng Lăng hơi phức tạp khẽ nói. Biểu hiện của hắn hôm nay có thể nói là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ai mà tưởng tượng được, đệ nhất cường giả thiên giới của Bắc Linh Viện cũng phải bại thê thảm trong tay hắn.
Tên con trai tầm thường năm nào trong trí nhớ đang trở nên chói mắt rực rỡ.
- Ta cũng chúc mừng Hồng Lăng học tỷ.
Mục Trần cười đáp lễ, bất chợt nhìn thấy gương mặt u oán nhỏ nhắn của Đường Thiên Nhi, bèn mỉm cười hỏi:
- Thiên Nhi tỷ, giành được danh ngạch là chuyện vui, sao lại thần sắc u ám như thế?
- Tách ra khỏi ta, ngươi vui mừng như thế sao?
Đường Thiên Nhi chu mỏ giận dỗi.
Mục Trần bất đắc dĩ cười, lúc này dường như ngậm miệng là tốt nhất.
- Ngươi rất thân thiết với Lạc Li kia sao?
Đường Thiên Nhi hỏi, ngữ khí có vẻ hậm hực, dĩ nhiên đã phát hiện cái vẻ mặt khác lạ của Mục Trần khi nhắc đến cái tên đó.
- Là một bằng hữu trong Linh Lộ, cũng xinh đẹp như Thiên Nhi tỷ vậy.
Mục Trần cười nói.
Đường Thiên Nhi đỏ mặt, sẳng giọng:
- Cái lưỡi không xương! Hừ, ta vào Vạn Hoàng linh viện nhất định chuyên tâm tu luyện, đến lúc gặp được chắc chắn sẽ đại diện Vạn Hoàng linh viện đánh tan tác cái tên đệ tử Bắc Thương linh viện nhà ngươi.
- Vậy lúc đó xin Thiên Nhi tỷ niệm tình hôm nay còn ở chung Bắc Linh viện mà nhẹ tay cho.
Mục Trần ra vẻ yếu thế chắp tay cúi người xin xỏ.
- Phí!
Đường Thiên Nhi nhìn cái bộ dáng của hắn, suýt nữa cười sặc, vội che miệng cười khẽ. Tiếng cười khúc khích thanh tao như chuông ngân khiến thân thể mệt mỏi của Mục Trần cũng trở nên thoải mái.
Liễu Mộ Bạch hai mắt đỏ ngầu quay về gặp Liễu Kình Thiên, cả đoàn người Liễu vực đều một vẻ hầm hầm phất tay rời khỏi đấu trường, trước khi biến mất cũng không quên để lại một ánh mắt nguy hiểm cho cha con Mục Phong và Mục Trần.
- Cha, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
Rời khỏi quảng trường, Liễu Mộ Bạch không nhịn nổi nữa thốt lên hỏi. Hắn cực kỳ không cam lòng, đã chuẩn bị rất chu đáo để giành lấy danh ngạch hạt giống kia, không ngờ đến phút cuối lại thất bại!
Liễu Kình Thiên ánh mắt ác độc:
- Mục Trần lấy được danh ngạch hạt giống, một khi vào đến Bắc Thương linh viện nhất định sẽ nhận được nhiều ưu đãi. Với thiên phú của hắn e rằng ngày sau thành tựu không nhỏ, đối với chúng ta là một cái tai họa cực lớn.
- Vậy....
Liễu Mộ Bạch không thừa nhận cũng không được, Mục Trần quả thật rất nguy hiểm.
- Sợ cái gì? Mặc dù hắn có danh ngạch hạt giống, nhưng nếu không đến được Bắc Thương linh viện, vậy thì sao đây?
Liễu Kình Thiên hung ác gằn từng tiếng:
- Chỉ cần diệt được Mục vực, vậy thì Mục Phong và Mục Trần chết chắc. Tuy Mục Trần nhận được danh ngạch, nhưng Liễu vực và Mục vực phân tranh là thế lực chi chiến, sự việc đó ngay cả Ngũ Đại Viện cũng không có biện pháp nói năng cái gì. Chiến tranh thì phải đổ máu, chết một tên tiểu súc sinh thì ai dám mở miệng đòi công bằng?
Liễu Mộ Bạch trừng mắt, cũng thể hiện rõ sự hung tợn độc ác:
- Vậy chúng ta khi nào ra tay?
- Không vội, không phải vẫn còn 2 tháng sao...
Liễu Kình Thiên nheo mắt, cười khẩy:
- Gia gia của ngươi đã sắp xuất quan, chỉ cần lão nhân gia thành công đột phá Tam Thiên cảnh, Mục vực chỉ còn là đám bùn nhão mặc cho chúng ta dày vò chà đạp. Ta phải cho Mục vực một bất ngờ lớn, miễn cho chúng nó nghe được phong thanh, lại sắp xếp cho Mục Trần trốn đi. Việc đó đối với chúng ta là một cái họa không thể để lại được.
Liễu Mộ Bạch mạnh mẽ gật đầu.
- Việc này, đã không làm thì thôi, nếu đã làm nhất định phải nhổ cỏ tận gốc! Tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn!
Liễu Kình Thiên cười khằng khặc quay nhìn lại quảng trường một lần nữa, rồi phất tay bỏ đi.
- Mục Phong, hai cha con các ngươi cứ sảng khoái mà chờ chết đi!
Danh ngạch tranh đoạt chiến chấm dứt, Mục Trần ở lại Bắc Linh viện một ngày, rồi theo Mục Phong quay về Mục vực. Ngay khi bước chân ra khỏi linh trận truyền tống, cả Mục thành đều giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ như trẩy hội, vì Mục Trần là thiếu chủ Mục vực đã xuất sắc giành được danh ngạch hạt giống của Bắc Thương linh viện, đó chính là một tin tức đang ăn mừng đối với Mục vực.
- Ha ha, tiểu Mục rất giỏi, khiến cho Mục vực chúng ta nở mày nở mặt, danh ngạch hạt giống kia hắn là người đầu tiên từ xưa tới nay ở Bắc Linh cảnh đó nha!
Chu Dã cùng với mọi người tiến tới, gương mặt âm lệ nghiêm nghị thường ngày đã biến đâu mất, thay vào đó là vui mừng hớn hở vô cùng sáng lạn.
Nghe Chu Dã khen, Mục Trần cũng gãi đầu cười.
- Thôi thôi, cái chuyện này mấy ngày nay nghe nói mãi mà phát ngán.
Mục Phong cười phất tay, bất chợt sắc mặt nghiêm túc nói:
- Thời gian tới đây phải đề cao cảnh giác cho ta, Liễu vực thua mất danh ngạch hạt giống như thế, với tính tình Liễu Kình Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Chu Dã nghe thấu liền gật đầu, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới.
Trở về Mục phủ, Mục Trần tham gia dạ tiệc chúc mừng, rồi trở về phòng mình. Hắn duỗi lưng uốn éo, cả tháng nay quả thật vô cùng mệt mỏi a.
- Hai tháng sau, có lẽ sẽ gặp được nàng rồi? Không biết lâu nay có thay đổi gì không đây...
Mục Trần thì thào lẩm bẩm, gương mặt có vẻ tương tư. Với thực lực và thiên phú của Lạc Li, cùng với đánh giá cấp bậc Linh Lộ, nàng đến bất kỳ linh viện nào cũng sẽ nhận được ưu đãi cực phẩm, thế mà nàng vẫn chọn Bắc Thương linh viện. Nguyên nhân thì người khác không ai rõ, nhưng hắn thì rõ như ban ngày.
- Nàng hoàn thành rèn luyện Linh Lộ, thực lực có lẽ mạnh mẽ hơn xa ta.
Mục Trần ngồi bật dậy
- Chuyện này không được a, thua nàng xa quá thì xấu hổ lắm, vả lại nàng xinh đẹp như thế, anh tài ưu tú nhất định xếp hàng dài dài để theo đuổi.
Trong Linh Lộ hắn còn có thể bảo vệ cho nàng, nhưng bây giờ lại khác, thành ra không thể vì chút thành tựu hôm nay mà tự mãn!
Mục Trần hít một hơi thật sâu, áp chế sự mệt mỏi trong người, bắt đầu tập trung tinh thần, thúc giục Đại Phù Đồ quyết hấp thu thiên địa linh khí, tiến vào trạng thái tu luyện.
Bất giác nhớ tới cái gì đó, tinh thần của hắn chìm vào cơ thể, bay đến khí hải, xâm nhập vào trong, lặng lẽ đứng nhìn một chỗ kia.
Nơi đó, một tờ giấy đen thần bí lẳng lặng lơ lửng, phía trên là một đoán hoa Mandala bí hiểm, đang vươn những cái hoa hình thành một cái lồng giam xinh đẹp màu tím, bên trong đó chính là Cửu U Tước.
Chăm chăm quan sát Cửu U Tước, hơi do dự một lát, tâm thần yên lặng truyền ra một ý nghĩ hiền hòa truyền vào trong lồng giam.
Ngay khi thiện ý truyền vào bên trong, Cửu U Tước đang nhắm chặt hai mắt động nhiên dựng lên, đôi mắt sắc lẹm mở bừng, khí thế hung ác tỏa ra mạnh mẽ, hai cánh giang rộng, hung hăng lao tới Mục Trần.
"Uỳnh!"
Va chạm vào cánh hoa, chấn cho cái lồng rung rinh dao động, đôi mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ý thức của Mục Trần.
Mục Trần bị nó làm cho hoảng hốt, dù sao hắn không thể vây nó mãi như thế này, một quả bom khổng lồ giấu trong cơ thể rất nguy hiểm a, chẳng biết khi nào sẽ bùng nổ, không chừng lúc đó chấn cho cơ thể hắn thi cốt vô tồn không chừng. Do vậy, vấn đề này nên sớm giải quyết ngày nào thì tốt ngày đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy chỉ có thể là đàm phán, nhưng có hiệu quả hay không, có lẽ chỉ có trời biết.
Bất quá chết đuối gặp một cọng rơm thì cũng phải bắt lấy!
Hác tiên sinh tủm tỉm cười nhìn Mục Trần, ra vẻ hiểu cái gì đấy, gật đầu:
- Ờ, vậy thì tùy ngươi đi.
Mục Trần sở dĩ chọn Bắc Thương linh viện, dường như có một chút nguyên nhân do cô nàng Lạc Li kia, bất quá đó không phải việc lão cần phải quản. Với thiên phú và thực lực hiện tại của Lạc Li, vào đến Bắc Thương linh viện tất nhiên sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ, Mục Trần tuy cũng khá, nhưng không hoàn thành bước cuối cùng ở Linh Lộ, thì khó mà so sánh với đám yêu quái đã vinh quang bước ra khỏi đó, chênh lệch không ít chút nào.
Nhưng Hác tiên sinh cũng biết, chênh lệch kia sớm muộn cũng sẽ được hắn bù lại, vì lão biết rõ, nếu không có biến cố nọ, e rằng đánh giá cuối Linh Lộ dành cho Mục Trần chắc chắn cũng là Vương.
- Hai người các ngươi đi đâu?
Hác tiên sinh quay qua nhìn Mặc Lĩnh và một đệ tử tây viện.
- Ta cũng đi Bắc Thương linh viện.
Mặc Lĩnh gãi đầu, ngượng nghịu cất tiếng. Dù sao Ngũ Đại Viện đối với hắn là một thế lực thần bí khó lường, bất quá có lòng tin tưởng và hơi dựa dẫm Mục Trần, hắn cảm thấy đi theo Mục Trần thì có vẻ sẽ dễ sống hơn một chút.
- Ta gia nhập Võ linh viện.
Vị đệ tử tây viện kia vội trả lời.
Hác tiên sinh gật đầu, vậy là danh sách tuyển sinh ở Bắc Linh viện đã rõ: Bắc Thương linh viện hai người, Thanh Thiên linh viện hai người, Vạn Hoàng linh viện hai người, Võ linh viện một người, Thánh linh viện một người.
- Các ngươi còn hai tháng để chuẩn bị, hai tháng sau trở về Bắc Linh viện, ta sẽ dẫn các ngươi đến một nơi tập trung của Ngũ Đại Viện. Ở đó sẽ gặp được tân sinh tứ phương trúng tuyển tập trung lại, còn có một khảo nghiệm đang chờ các ngươi nữa. Nếu trong khảo hạch mà biểu hiện quá kém, không chừng sẽ bị đoạt lại danh ngạch, nguy hiểm không ít, do vậy tận dụng hai tháng này để tu luyện tăng tiến thêm một chút đi.
Hác tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ dặn dò mấy đệ tử trúng tuyển.
Trần Phàm nghe thấy, âm thầm kêu khổ trong lòng. Quả nhiên Ngũ Đại Viện cũng không dễ gia nhập đến thế, lại còn khảo nghiệm khắc nữa.
Mục Trần sau khi nghe thấy thì trong lòng rung động. Nói vậy, có lẽ hắn sẽ gặp được Lạc Li ở đó?
- Được rồi, cuộc chiến hôm nay các ngươi đã thể hiện rất tốt, mọi chuyện chấm dứt rồi, trở về đi, hai tháng sau phải nhớ rõ thời gian không được đến trễ đâu đấy, dù chỉ là 1 ngày.
Hác tiên sinh phất phất tay, chậm rãi xoay lưng đi mất.
Lúc này mấy người Trầm Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh mới nhẹ nhàng thở ra, Liễu Mộ Bạch nhãn thần lạnh lẽo liếc xéo Mục Trần, bừng bừng nổi giận đập tay áo bỏ đi, biểu hiện tức tối vô cùng.
- Hớ, thua mà còn phách lối.
Trần Phàm cũng khá bất mãn với Liễu Mộ Bạch, bĩu môi chế nhạo. Hắn sảng khoái quay sang nói chuyện với Mục Trần.
- Mục Trần, xem ra sau này chúng ta sẽ tách ra. Ha ha ha, hai bọn ta ở Thanh Thiên linh viện sẽ cố gắng tu luyện, ta biết rõ Ngũ Đại Viện cạnh tranh rất kịch liệt, ngươi cẩn thận đó, coi chừng lần sau gặp lại ta qua mặt ngươi cho xem.
Mục Trần cũng cười, Ngũ Đại Viện không phải là cái học viện nhỏ nhoi như Bắc Linh viện, nơi đó tập hợp anh tài xuất chúng từ bốn phương trời, muốn trổ tài thể hiện bản lĩnh cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Trần Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh đều giành được danh ngạch, cả bọn cực kỳ hưng phấn, cười nói rôm rả chuyện trò một hồi với Mục Trần, sau đó gọi bạn bè đi đánh chén, cuối cùng chỉ còn hai cô nương xinh đẹp ở lại với hắn.
- Chúc mừng ngươi!
Hồng Lăng hơi phức tạp khẽ nói. Biểu hiện của hắn hôm nay có thể nói là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ai mà tưởng tượng được, đệ nhất cường giả thiên giới của Bắc Linh Viện cũng phải bại thê thảm trong tay hắn.
Tên con trai tầm thường năm nào trong trí nhớ đang trở nên chói mắt rực rỡ.
- Ta cũng chúc mừng Hồng Lăng học tỷ.
Mục Trần cười đáp lễ, bất chợt nhìn thấy gương mặt u oán nhỏ nhắn của Đường Thiên Nhi, bèn mỉm cười hỏi:
- Thiên Nhi tỷ, giành được danh ngạch là chuyện vui, sao lại thần sắc u ám như thế?
- Tách ra khỏi ta, ngươi vui mừng như thế sao?
Đường Thiên Nhi chu mỏ giận dỗi.
Mục Trần bất đắc dĩ cười, lúc này dường như ngậm miệng là tốt nhất.
- Ngươi rất thân thiết với Lạc Li kia sao?
Đường Thiên Nhi hỏi, ngữ khí có vẻ hậm hực, dĩ nhiên đã phát hiện cái vẻ mặt khác lạ của Mục Trần khi nhắc đến cái tên đó.
- Là một bằng hữu trong Linh Lộ, cũng xinh đẹp như Thiên Nhi tỷ vậy.
Mục Trần cười nói.
Đường Thiên Nhi đỏ mặt, sẳng giọng:
- Cái lưỡi không xương! Hừ, ta vào Vạn Hoàng linh viện nhất định chuyên tâm tu luyện, đến lúc gặp được chắc chắn sẽ đại diện Vạn Hoàng linh viện đánh tan tác cái tên đệ tử Bắc Thương linh viện nhà ngươi.
- Vậy lúc đó xin Thiên Nhi tỷ niệm tình hôm nay còn ở chung Bắc Linh viện mà nhẹ tay cho.
Mục Trần ra vẻ yếu thế chắp tay cúi người xin xỏ.
- Phí!
Đường Thiên Nhi nhìn cái bộ dáng của hắn, suýt nữa cười sặc, vội che miệng cười khẽ. Tiếng cười khúc khích thanh tao như chuông ngân khiến thân thể mệt mỏi của Mục Trần cũng trở nên thoải mái.
Liễu Mộ Bạch hai mắt đỏ ngầu quay về gặp Liễu Kình Thiên, cả đoàn người Liễu vực đều một vẻ hầm hầm phất tay rời khỏi đấu trường, trước khi biến mất cũng không quên để lại một ánh mắt nguy hiểm cho cha con Mục Phong và Mục Trần.
- Cha, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
Rời khỏi quảng trường, Liễu Mộ Bạch không nhịn nổi nữa thốt lên hỏi. Hắn cực kỳ không cam lòng, đã chuẩn bị rất chu đáo để giành lấy danh ngạch hạt giống kia, không ngờ đến phút cuối lại thất bại!
Liễu Kình Thiên ánh mắt ác độc:
- Mục Trần lấy được danh ngạch hạt giống, một khi vào đến Bắc Thương linh viện nhất định sẽ nhận được nhiều ưu đãi. Với thiên phú của hắn e rằng ngày sau thành tựu không nhỏ, đối với chúng ta là một cái tai họa cực lớn.
- Vậy....
Liễu Mộ Bạch không thừa nhận cũng không được, Mục Trần quả thật rất nguy hiểm.
- Sợ cái gì? Mặc dù hắn có danh ngạch hạt giống, nhưng nếu không đến được Bắc Thương linh viện, vậy thì sao đây?
Liễu Kình Thiên hung ác gằn từng tiếng:
- Chỉ cần diệt được Mục vực, vậy thì Mục Phong và Mục Trần chết chắc. Tuy Mục Trần nhận được danh ngạch, nhưng Liễu vực và Mục vực phân tranh là thế lực chi chiến, sự việc đó ngay cả Ngũ Đại Viện cũng không có biện pháp nói năng cái gì. Chiến tranh thì phải đổ máu, chết một tên tiểu súc sinh thì ai dám mở miệng đòi công bằng?
Liễu Mộ Bạch trừng mắt, cũng thể hiện rõ sự hung tợn độc ác:
- Vậy chúng ta khi nào ra tay?
- Không vội, không phải vẫn còn 2 tháng sao...
Liễu Kình Thiên nheo mắt, cười khẩy:
- Gia gia của ngươi đã sắp xuất quan, chỉ cần lão nhân gia thành công đột phá Tam Thiên cảnh, Mục vực chỉ còn là đám bùn nhão mặc cho chúng ta dày vò chà đạp. Ta phải cho Mục vực một bất ngờ lớn, miễn cho chúng nó nghe được phong thanh, lại sắp xếp cho Mục Trần trốn đi. Việc đó đối với chúng ta là một cái họa không thể để lại được.
Liễu Mộ Bạch mạnh mẽ gật đầu.
- Việc này, đã không làm thì thôi, nếu đã làm nhất định phải nhổ cỏ tận gốc! Tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn!
Liễu Kình Thiên cười khằng khặc quay nhìn lại quảng trường một lần nữa, rồi phất tay bỏ đi.
- Mục Phong, hai cha con các ngươi cứ sảng khoái mà chờ chết đi!
Danh ngạch tranh đoạt chiến chấm dứt, Mục Trần ở lại Bắc Linh viện một ngày, rồi theo Mục Phong quay về Mục vực. Ngay khi bước chân ra khỏi linh trận truyền tống, cả Mục thành đều giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ như trẩy hội, vì Mục Trần là thiếu chủ Mục vực đã xuất sắc giành được danh ngạch hạt giống của Bắc Thương linh viện, đó chính là một tin tức đang ăn mừng đối với Mục vực.
- Ha ha, tiểu Mục rất giỏi, khiến cho Mục vực chúng ta nở mày nở mặt, danh ngạch hạt giống kia hắn là người đầu tiên từ xưa tới nay ở Bắc Linh cảnh đó nha!
Chu Dã cùng với mọi người tiến tới, gương mặt âm lệ nghiêm nghị thường ngày đã biến đâu mất, thay vào đó là vui mừng hớn hở vô cùng sáng lạn.
Nghe Chu Dã khen, Mục Trần cũng gãi đầu cười.
- Thôi thôi, cái chuyện này mấy ngày nay nghe nói mãi mà phát ngán.
Mục Phong cười phất tay, bất chợt sắc mặt nghiêm túc nói:
- Thời gian tới đây phải đề cao cảnh giác cho ta, Liễu vực thua mất danh ngạch hạt giống như thế, với tính tình Liễu Kình Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Chu Dã nghe thấu liền gật đầu, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới.
Trở về Mục phủ, Mục Trần tham gia dạ tiệc chúc mừng, rồi trở về phòng mình. Hắn duỗi lưng uốn éo, cả tháng nay quả thật vô cùng mệt mỏi a.
- Hai tháng sau, có lẽ sẽ gặp được nàng rồi? Không biết lâu nay có thay đổi gì không đây...
Mục Trần thì thào lẩm bẩm, gương mặt có vẻ tương tư. Với thực lực và thiên phú của Lạc Li, cùng với đánh giá cấp bậc Linh Lộ, nàng đến bất kỳ linh viện nào cũng sẽ nhận được ưu đãi cực phẩm, thế mà nàng vẫn chọn Bắc Thương linh viện. Nguyên nhân thì người khác không ai rõ, nhưng hắn thì rõ như ban ngày.
- Nàng hoàn thành rèn luyện Linh Lộ, thực lực có lẽ mạnh mẽ hơn xa ta.
Mục Trần ngồi bật dậy
- Chuyện này không được a, thua nàng xa quá thì xấu hổ lắm, vả lại nàng xinh đẹp như thế, anh tài ưu tú nhất định xếp hàng dài dài để theo đuổi.
Trong Linh Lộ hắn còn có thể bảo vệ cho nàng, nhưng bây giờ lại khác, thành ra không thể vì chút thành tựu hôm nay mà tự mãn!
Mục Trần hít một hơi thật sâu, áp chế sự mệt mỏi trong người, bắt đầu tập trung tinh thần, thúc giục Đại Phù Đồ quyết hấp thu thiên địa linh khí, tiến vào trạng thái tu luyện.
Bất giác nhớ tới cái gì đó, tinh thần của hắn chìm vào cơ thể, bay đến khí hải, xâm nhập vào trong, lặng lẽ đứng nhìn một chỗ kia.
Nơi đó, một tờ giấy đen thần bí lẳng lặng lơ lửng, phía trên là một đoán hoa Mandala bí hiểm, đang vươn những cái hoa hình thành một cái lồng giam xinh đẹp màu tím, bên trong đó chính là Cửu U Tước.
Chăm chăm quan sát Cửu U Tước, hơi do dự một lát, tâm thần yên lặng truyền ra một ý nghĩ hiền hòa truyền vào trong lồng giam.
Ngay khi thiện ý truyền vào bên trong, Cửu U Tước đang nhắm chặt hai mắt động nhiên dựng lên, đôi mắt sắc lẹm mở bừng, khí thế hung ác tỏa ra mạnh mẽ, hai cánh giang rộng, hung hăng lao tới Mục Trần.
"Uỳnh!"
Va chạm vào cánh hoa, chấn cho cái lồng rung rinh dao động, đôi mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ý thức của Mục Trần.
Mục Trần bị nó làm cho hoảng hốt, dù sao hắn không thể vây nó mãi như thế này, một quả bom khổng lồ giấu trong cơ thể rất nguy hiểm a, chẳng biết khi nào sẽ bùng nổ, không chừng lúc đó chấn cho cơ thể hắn thi cốt vô tồn không chừng. Do vậy, vấn đề này nên sớm giải quyết ngày nào thì tốt ngày đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy chỉ có thể là đàm phán, nhưng có hiệu quả hay không, có lẽ chỉ có trời biết.
Bất quá chết đuối gặp một cọng rơm thì cũng phải bắt lấy!