Đại Chúa Tể
Chương 796: Tranh đoạt bắt đầu
Cột sáng ám kim giữa trời quang như xuyên phá tầng mây nặng nề, cả Long Phượng đài bị ánh sáng của nó làm cho chói lóa.
Mọi người kinh ngạc nhìn cột sáng khác thường kia, sắc mặt biến ảo đủ loại.
Họ chẳng hiểu vì sao kết quả tham trắc của Mục Trần lại cho ra cột sáng đặc biệt này, có nghĩa là gì đây? Không lẽ là tinh huyết Long Phượng của hắn hoàn toàn vượt trội hơn tất cả mọi người sao?
Xét theo tình trang trước đó, Phương Nghị và U Minh hoàng tử gần như đã luyện ra Chân Long thể, kết quả cực kỳ khiếp hãi, nhưng ai mà ngờ Mục Trần lại có kết quả còn đáng sợ hơn.
Cái tên này, tinh huyết Long Phượng trong người hắn nhiều đến mức nào? Làm sao hắn có được nhiều tinh huyết như vậy?
Không chỉ làm cho vô số cường giả khiếp sợ, thậm chí ngay cả đám cường giả trên Long Phượng đài cũng nhìn nhau không tưởng tượng được.
Phương Nghị và U Minh hoàng tử đều nhíu mày, ánh mắt đan vào nhau, rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên thì sắc mặt nghiêm trọng, lúc này đã nhận định Mục Trần là đối thủ nguy hiểm.
Liễu Viêm từ nãy giờ luôn khó chịu thì bây giờ càng thêm khó coi, sát khí càng rõ ràng hơn.
Cột sáng ám kim chiếu rọi vô số con mắt chăm chú, hồi lâu mới yếu đi rồi chui trở lại vào trong người Mục Trần.
Mục Trần chậm rãi mở mắt, thoáng nhìn qua mấy kẻ im lặng trên Long Phượng đài, linh lực lập tức vận chuyển.
Chuyện bại lộ nồng độ tinh huyết Long Phượng trong cơ thể thế này hoan toàn vượt ngoài dự liệu của hắn. Nếu có thể được, hắn cam tâm để cho người ta không biết gì cả, bớt đi sự chú ý, tránh trở thành mục tiêu chung.
Chính vì như thế này, hắn sẽ trở thành người có tỉ lệ cao nhất nhận được Long Phượng truyền thừa.
Do vậy ắt sẽ có khối kẻ ghen ghét, hắn đương nhiên phải cảnh giác đề phòng. Còn nhớ lúc nãy, khi hắn chưa tỏa sáng, mọi ánh mắt lúc đó đều đổ dồn về Phương Nghị và U Minh hoàng tử.
Cũng may hắn còn có Thải Tiêu đi cùng, mới khiến cho đám người kia không có hành động gì ngu xuẩn.
Hào quang tan đi, Long Phượng đài trở lại không khí an tĩnh quỷ dị, cường giả âm thầm quan sát, chưa ai có hành động gì.
Mục Trần ngẩng lên nhìn những bình đài xếp chồng chồng có hình cánh phượng kia, Long Phượng truyền thừa hẳn xuất hiện ở nơi cao nhất của Long Phượng đài, nói vậy nhất định phải lên đỉnh.
Người nào lên tới đỉnh trước có thể sẽ là người đầu tiên giành được truyền thừa, nhưng có vẻ nhưng không ai chủ động phá thế giằng co, tránh bị trở thành mục tiêu chung của người khác.
Nhưng hắn biết tình trạng này cũng không kéo dài lâu.
Người phá vỡ thế giằng co, quả xứng là đệ nhất Long Phượng Lục, Phương Nghị bước lên cất tiếc, liếc mắt nhìn Mục Trần và Thải Tiêu:
- Mọi người đã không ai muốn ra tay trước, vậy thì để ta đi trước vậy.
Tài cao thì gan lớn, hắn cũng không ngại kẻ khác ra tay ám toán, chẳng hề quan tâm tới kẻ nào, hắn giậm chân lướt đi trên không, tàn ảnh liên miên.
"Ầm!"
Ngay lúc đó U Minh hoàng tử cũng hóa thành một bóng đen âm u nhanh như điện hướng lên những tầng đá kia.
Hai người hành động làm Long Phượng đài mất thế an tĩnh, linh lực mọi người bùng nổ, thi nhau bay lên.
Mục Trần và Thải Tiêu ra hiệu với nhau, cùng bay lên.
Trong Thiên Địa, vô số ánh mắt nhìn những luồng sáng bắn lên trời, nhất thời hò reo sôi sục, vì họ biết lúc này tranh đấu Long Phượng đài đã triệt để bắt đầu.
Chỉ không biết cuối cùng ai sẽ là người có thể lên tới đỉnh. Bất kể thế nào, Long Phượng Lục Bắc giới sẽ xuất hiện thay đổi không nhỏ.
Mục Trần tăng tốc tối đa, lao đi vun vút lướt qua các tầng bình đài, ngẩng lên phía trên, linh lực truyền âm cho Thải Tiêu:
- Càng lên cao, số Long Phượng đài sẽ càng ít, mà Long Phượng đài là con đường phải đi qua nếu muốn lên đỉnh, cho nên lúc đó chúng ta mỗi người tự chiếm lấy một đài.
Theo tin tức Mục Trần nhận được, số lượng Long Phượng đài tầng dưới rất nhiều, dư sức chứa tất cả mọi người nên căn bản chẳng hề tranh đấu mà đi lên. Càng đến gần đỉnh, Long Phượng đài sẽ càng ít đi, lúc đó người thì nhiều đài thì ít, cho nên sẽ xảy ra tranh đoạt thảm thiết.
Thải Tiêu nghe vậy, gật đầu khẽ nói:
- Vậy đến lúc đó ngươi tự lo lấy.
Gần trăm(?) tia sáng như sao chổi xông lên trời, xuyên qua những hoàng kim chiến đài, cảnh tượng rất đặc sắc, nhưng ai cũng rõ nắm đấm của mọi người lúc này đã siết chặt lại, vì họ đã cảm thấy dao động linh lực của những người xung quanh bắt đầu vào trạng thái cuồng bạo.
- Long Phượng đài giảm số lượng rồi!
Đột nhiên có người la lên, vô số người (?) nhìn lại, quả nhiên thấy chín tầng mây, số lượng Long Phượng đài đã giảm đi rất nhiều, hẳn nhiên không đủ cho tất cả mọi người tiếp tục đi lên.
"Ầm!"
Cả trăm người bay lên, lúc này phân ra mấy tốp, nhóm đi trước nhất nhanh như điện chiếm lấy một Long Phượng đài cho riêng mình.
Đến được đây đều là cường giả thiên tài, không ai đơn giản, đương nhiên không có chuyện chấp nhận đến trước ăn trước phía sau phải nhường. Lập tức hung quang cường thịnh, bọn họ vận linh lực hùng hổ xông tới những Long Phượng đài đã có chủ.
"Bùm bùm"
Mấy tòa Long Phượng đài bùng nổ chiến đấu, gần như chỉ một khoảnh khắc mà chiến hỏa nổi lên dữ dội, không khí hòa hoãn lúc trước thoắt biến thành sát phạt ngợp trời.
Mục Trần và Thải Tiêu đều đi ở tốp đầu, nên nhanh chóng chiếm lấy một Long Phượng đài.
Ngay khi Mục Trần đặt chân lên đài, dao động linh lực cuồng bạo liền ập tới sau lưng, kèm theo một tiếng quát rõ to:
- Cút ngay cho ta!
Mục Trần chẳng hề biến sắc, trên da có kim quang lưu chuyển, mơ hồ hóa thành một lớp vảy rồng kim sắc, hắn đánh chưởng ngược về sau.
"Ầm!"
Quyền chưởng đập vào nhau, kình lực xung kích bung ra, Mục Trần vẫn vững vàng tại chỗ, còn người kia bị chấn văng lùi lại.
Đó là một gã nam tử áo đen sắc mặt nghiêm trọng u ám nhìn hắn, Mục Trần chưa gặp qua bao giờ, đánh giá dao động linh lực, thực lực của hắn cũng là Chí Tôn tứ phẩm, nhưng so với Liễu Viêm đúng là còn kém xa.
- Tại hạ Trần Phàm, Quỷ Ảnh tông, xin mượn đường này.
Gã đó sắc mặt lạnh lùng nhìn Mục Trần, nhưng ánh mắt đầy hung quang. Hắn biết Mục Trần cũng không đơn giản, nhưng hẳn nhiên không đủ cân lượng để hắn phải tránh né. Lúc này Thải Tiêu và hắn lại đi riêng, nên định thừa cơ xông qua Mục Trần.
Mục Trần chỉ liếc xéo một phát, quay lưng bỏ đi.
- Muốn chết!
Trần Phàm thẹn quá hóa giận, Mục Trần dù bất phàm nhưng chẳng lẽ tự cho mình giống như Phương Nghị hay sao? Dám không đếm xỉa đến hắn!
"Ầm!"
Linh lực hùng hậu bùng lên, một bóng đen ngưng tụ thành hình, hắc ảnh mang theo hung sát khí, dáng vẻ như tu la. Trần Phàm hoàn toàn ra tay bằng sát chiêu, lập tức triệu hồi Chí Tôn pháp thân.
- Quỷ Ảnh pháp thân, Vạn Ảnh Chi Ma!
Cái bóng khổng lồ với đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện, lập tức tung chưởng, lòng bàn tay tỏa ra hắc ám như u hồn cùng với tiếng rít chói tai, dao động đáng sợ hung hãn.
- Đó là Trần Phàm Quỷ Ảnh tông, hắn tìm tới Mục Trần rồi!
- Trần Phàm vậy mà cũng là kẻ hung ác, Quỷ Ảnh pháp thân nghe nói ngoan độc cực độ, mỗi khi giết một người sẽ nuốt Thần Phách kẻ đó trở thành năng lượng U Hồn nuôi pháp thân.
Trong Thiên Địa hiển nhiên có không ít cường giả chú ý Mục Trần, nên khi hắn bị công kích, lập tức khiến nhiều người kinh ngạc.
Đương nhiên, không chỉ có bọn họ chú ý Mục Trần, những bình đài khác cũng có nhiều người nhìn tới, mặc cho những bình đài khác đang bùng nổ giao tranh, nhưng chỗ bọn họ chẳng ai dám đặt chân tới.
Họ là những cường giả hàng đầu Long Phượng Lục: Phương Nghị, U Minh hoàng tử, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư...
Chú ý theo dõi trận chiến của Mục Trần, hẳn nhiên cũng muốn xem thử cái tên có nồng độ tinh huyết Long Phượng cao nhất kia có xứng hay không.
"Gréééééééé!"
U hồn rít lên, hắc chưởng vồ tới Mục Trần.
Mục Trần dừng bước, hắn ngẩng lên chẳng hề biến sắc nhìn vòm trời tối đi vì hắc ám, bàn tay nắm chặt lại.
Kim quang chói lóa bừng sáng trong cơ thể bắn ra, chớp mắt như một vầng liệt nhật thăng thiên, làm cho mọi người hơi nheo mắt lại.
Ngay khoảnh khắc đó, vẫn có người nhìn thấy sau lưng Mục Trần giang ra đôi cánh phượng to lớn, đôi cánh quét ngang như đao kình sắc bén nhất cắt xé không gian.
Kim quang chói mắt lóe lên rồi tắt lịm.
Mục Trần trở lại bình thường, hắn quay người bước đi. Phía sau lưng, Quỷ Ảnh pháp thân chẳng biết từ khi nào đã bất động dừng lại, một vệt sáng màu vàng kéo dài từ bàn tay hắc ám lan đến trên người, kéo dài đến đỉnh đầu.
"Bùm!"
Vết cắt kim quang đó sáng lên rực rỡ, Quỷ Ảnh pháp thân nổ tung ngay tức khắc, một bóng người từ bên trong đó văng ra, mồm miệng máu me, hoàn toàn mất tri giác rơi xuống mặt đất, nện sâu vào hòn núi, chấn nó sụp đổ.
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, lát hồi sau kẻ hít người hà lạnh sống lưng, đưa mắt nhìn kẻ đang chầm chậm bước đi trên bình đài, thần sắc chấn động.
Chỉ một chiêu đã đánh bại một vị Chí Tôn tứ phẩm!
Mục Trần so với lần giao đấu Liễu Viêm trước kia, dường như đã càng thêm cường đại!
Mọi người kinh ngạc nhìn cột sáng khác thường kia, sắc mặt biến ảo đủ loại.
Họ chẳng hiểu vì sao kết quả tham trắc của Mục Trần lại cho ra cột sáng đặc biệt này, có nghĩa là gì đây? Không lẽ là tinh huyết Long Phượng của hắn hoàn toàn vượt trội hơn tất cả mọi người sao?
Xét theo tình trang trước đó, Phương Nghị và U Minh hoàng tử gần như đã luyện ra Chân Long thể, kết quả cực kỳ khiếp hãi, nhưng ai mà ngờ Mục Trần lại có kết quả còn đáng sợ hơn.
Cái tên này, tinh huyết Long Phượng trong người hắn nhiều đến mức nào? Làm sao hắn có được nhiều tinh huyết như vậy?
Không chỉ làm cho vô số cường giả khiếp sợ, thậm chí ngay cả đám cường giả trên Long Phượng đài cũng nhìn nhau không tưởng tượng được.
Phương Nghị và U Minh hoàng tử đều nhíu mày, ánh mắt đan vào nhau, rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên thì sắc mặt nghiêm trọng, lúc này đã nhận định Mục Trần là đối thủ nguy hiểm.
Liễu Viêm từ nãy giờ luôn khó chịu thì bây giờ càng thêm khó coi, sát khí càng rõ ràng hơn.
Cột sáng ám kim chiếu rọi vô số con mắt chăm chú, hồi lâu mới yếu đi rồi chui trở lại vào trong người Mục Trần.
Mục Trần chậm rãi mở mắt, thoáng nhìn qua mấy kẻ im lặng trên Long Phượng đài, linh lực lập tức vận chuyển.
Chuyện bại lộ nồng độ tinh huyết Long Phượng trong cơ thể thế này hoan toàn vượt ngoài dự liệu của hắn. Nếu có thể được, hắn cam tâm để cho người ta không biết gì cả, bớt đi sự chú ý, tránh trở thành mục tiêu chung.
Chính vì như thế này, hắn sẽ trở thành người có tỉ lệ cao nhất nhận được Long Phượng truyền thừa.
Do vậy ắt sẽ có khối kẻ ghen ghét, hắn đương nhiên phải cảnh giác đề phòng. Còn nhớ lúc nãy, khi hắn chưa tỏa sáng, mọi ánh mắt lúc đó đều đổ dồn về Phương Nghị và U Minh hoàng tử.
Cũng may hắn còn có Thải Tiêu đi cùng, mới khiến cho đám người kia không có hành động gì ngu xuẩn.
Hào quang tan đi, Long Phượng đài trở lại không khí an tĩnh quỷ dị, cường giả âm thầm quan sát, chưa ai có hành động gì.
Mục Trần ngẩng lên nhìn những bình đài xếp chồng chồng có hình cánh phượng kia, Long Phượng truyền thừa hẳn xuất hiện ở nơi cao nhất của Long Phượng đài, nói vậy nhất định phải lên đỉnh.
Người nào lên tới đỉnh trước có thể sẽ là người đầu tiên giành được truyền thừa, nhưng có vẻ nhưng không ai chủ động phá thế giằng co, tránh bị trở thành mục tiêu chung của người khác.
Nhưng hắn biết tình trạng này cũng không kéo dài lâu.
Người phá vỡ thế giằng co, quả xứng là đệ nhất Long Phượng Lục, Phương Nghị bước lên cất tiếc, liếc mắt nhìn Mục Trần và Thải Tiêu:
- Mọi người đã không ai muốn ra tay trước, vậy thì để ta đi trước vậy.
Tài cao thì gan lớn, hắn cũng không ngại kẻ khác ra tay ám toán, chẳng hề quan tâm tới kẻ nào, hắn giậm chân lướt đi trên không, tàn ảnh liên miên.
"Ầm!"
Ngay lúc đó U Minh hoàng tử cũng hóa thành một bóng đen âm u nhanh như điện hướng lên những tầng đá kia.
Hai người hành động làm Long Phượng đài mất thế an tĩnh, linh lực mọi người bùng nổ, thi nhau bay lên.
Mục Trần và Thải Tiêu ra hiệu với nhau, cùng bay lên.
Trong Thiên Địa, vô số ánh mắt nhìn những luồng sáng bắn lên trời, nhất thời hò reo sôi sục, vì họ biết lúc này tranh đấu Long Phượng đài đã triệt để bắt đầu.
Chỉ không biết cuối cùng ai sẽ là người có thể lên tới đỉnh. Bất kể thế nào, Long Phượng Lục Bắc giới sẽ xuất hiện thay đổi không nhỏ.
Mục Trần tăng tốc tối đa, lao đi vun vút lướt qua các tầng bình đài, ngẩng lên phía trên, linh lực truyền âm cho Thải Tiêu:
- Càng lên cao, số Long Phượng đài sẽ càng ít, mà Long Phượng đài là con đường phải đi qua nếu muốn lên đỉnh, cho nên lúc đó chúng ta mỗi người tự chiếm lấy một đài.
Theo tin tức Mục Trần nhận được, số lượng Long Phượng đài tầng dưới rất nhiều, dư sức chứa tất cả mọi người nên căn bản chẳng hề tranh đấu mà đi lên. Càng đến gần đỉnh, Long Phượng đài sẽ càng ít đi, lúc đó người thì nhiều đài thì ít, cho nên sẽ xảy ra tranh đoạt thảm thiết.
Thải Tiêu nghe vậy, gật đầu khẽ nói:
- Vậy đến lúc đó ngươi tự lo lấy.
Gần trăm(?) tia sáng như sao chổi xông lên trời, xuyên qua những hoàng kim chiến đài, cảnh tượng rất đặc sắc, nhưng ai cũng rõ nắm đấm của mọi người lúc này đã siết chặt lại, vì họ đã cảm thấy dao động linh lực của những người xung quanh bắt đầu vào trạng thái cuồng bạo.
- Long Phượng đài giảm số lượng rồi!
Đột nhiên có người la lên, vô số người (?) nhìn lại, quả nhiên thấy chín tầng mây, số lượng Long Phượng đài đã giảm đi rất nhiều, hẳn nhiên không đủ cho tất cả mọi người tiếp tục đi lên.
"Ầm!"
Cả trăm người bay lên, lúc này phân ra mấy tốp, nhóm đi trước nhất nhanh như điện chiếm lấy một Long Phượng đài cho riêng mình.
Đến được đây đều là cường giả thiên tài, không ai đơn giản, đương nhiên không có chuyện chấp nhận đến trước ăn trước phía sau phải nhường. Lập tức hung quang cường thịnh, bọn họ vận linh lực hùng hổ xông tới những Long Phượng đài đã có chủ.
"Bùm bùm"
Mấy tòa Long Phượng đài bùng nổ chiến đấu, gần như chỉ một khoảnh khắc mà chiến hỏa nổi lên dữ dội, không khí hòa hoãn lúc trước thoắt biến thành sát phạt ngợp trời.
Mục Trần và Thải Tiêu đều đi ở tốp đầu, nên nhanh chóng chiếm lấy một Long Phượng đài.
Ngay khi Mục Trần đặt chân lên đài, dao động linh lực cuồng bạo liền ập tới sau lưng, kèm theo một tiếng quát rõ to:
- Cút ngay cho ta!
Mục Trần chẳng hề biến sắc, trên da có kim quang lưu chuyển, mơ hồ hóa thành một lớp vảy rồng kim sắc, hắn đánh chưởng ngược về sau.
"Ầm!"
Quyền chưởng đập vào nhau, kình lực xung kích bung ra, Mục Trần vẫn vững vàng tại chỗ, còn người kia bị chấn văng lùi lại.
Đó là một gã nam tử áo đen sắc mặt nghiêm trọng u ám nhìn hắn, Mục Trần chưa gặp qua bao giờ, đánh giá dao động linh lực, thực lực của hắn cũng là Chí Tôn tứ phẩm, nhưng so với Liễu Viêm đúng là còn kém xa.
- Tại hạ Trần Phàm, Quỷ Ảnh tông, xin mượn đường này.
Gã đó sắc mặt lạnh lùng nhìn Mục Trần, nhưng ánh mắt đầy hung quang. Hắn biết Mục Trần cũng không đơn giản, nhưng hẳn nhiên không đủ cân lượng để hắn phải tránh né. Lúc này Thải Tiêu và hắn lại đi riêng, nên định thừa cơ xông qua Mục Trần.
Mục Trần chỉ liếc xéo một phát, quay lưng bỏ đi.
- Muốn chết!
Trần Phàm thẹn quá hóa giận, Mục Trần dù bất phàm nhưng chẳng lẽ tự cho mình giống như Phương Nghị hay sao? Dám không đếm xỉa đến hắn!
"Ầm!"
Linh lực hùng hậu bùng lên, một bóng đen ngưng tụ thành hình, hắc ảnh mang theo hung sát khí, dáng vẻ như tu la. Trần Phàm hoàn toàn ra tay bằng sát chiêu, lập tức triệu hồi Chí Tôn pháp thân.
- Quỷ Ảnh pháp thân, Vạn Ảnh Chi Ma!
Cái bóng khổng lồ với đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện, lập tức tung chưởng, lòng bàn tay tỏa ra hắc ám như u hồn cùng với tiếng rít chói tai, dao động đáng sợ hung hãn.
- Đó là Trần Phàm Quỷ Ảnh tông, hắn tìm tới Mục Trần rồi!
- Trần Phàm vậy mà cũng là kẻ hung ác, Quỷ Ảnh pháp thân nghe nói ngoan độc cực độ, mỗi khi giết một người sẽ nuốt Thần Phách kẻ đó trở thành năng lượng U Hồn nuôi pháp thân.
Trong Thiên Địa hiển nhiên có không ít cường giả chú ý Mục Trần, nên khi hắn bị công kích, lập tức khiến nhiều người kinh ngạc.
Đương nhiên, không chỉ có bọn họ chú ý Mục Trần, những bình đài khác cũng có nhiều người nhìn tới, mặc cho những bình đài khác đang bùng nổ giao tranh, nhưng chỗ bọn họ chẳng ai dám đặt chân tới.
Họ là những cường giả hàng đầu Long Phượng Lục: Phương Nghị, U Minh hoàng tử, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư...
Chú ý theo dõi trận chiến của Mục Trần, hẳn nhiên cũng muốn xem thử cái tên có nồng độ tinh huyết Long Phượng cao nhất kia có xứng hay không.
"Gréééééééé!"
U hồn rít lên, hắc chưởng vồ tới Mục Trần.
Mục Trần dừng bước, hắn ngẩng lên chẳng hề biến sắc nhìn vòm trời tối đi vì hắc ám, bàn tay nắm chặt lại.
Kim quang chói lóa bừng sáng trong cơ thể bắn ra, chớp mắt như một vầng liệt nhật thăng thiên, làm cho mọi người hơi nheo mắt lại.
Ngay khoảnh khắc đó, vẫn có người nhìn thấy sau lưng Mục Trần giang ra đôi cánh phượng to lớn, đôi cánh quét ngang như đao kình sắc bén nhất cắt xé không gian.
Kim quang chói mắt lóe lên rồi tắt lịm.
Mục Trần trở lại bình thường, hắn quay người bước đi. Phía sau lưng, Quỷ Ảnh pháp thân chẳng biết từ khi nào đã bất động dừng lại, một vệt sáng màu vàng kéo dài từ bàn tay hắc ám lan đến trên người, kéo dài đến đỉnh đầu.
"Bùm!"
Vết cắt kim quang đó sáng lên rực rỡ, Quỷ Ảnh pháp thân nổ tung ngay tức khắc, một bóng người từ bên trong đó văng ra, mồm miệng máu me, hoàn toàn mất tri giác rơi xuống mặt đất, nện sâu vào hòn núi, chấn nó sụp đổ.
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, lát hồi sau kẻ hít người hà lạnh sống lưng, đưa mắt nhìn kẻ đang chầm chậm bước đi trên bình đài, thần sắc chấn động.
Chỉ một chiêu đã đánh bại một vị Chí Tôn tứ phẩm!
Mục Trần so với lần giao đấu Liễu Viêm trước kia, dường như đã càng thêm cường đại!