Đại Chúa Tể
Chương 752: Linh Viêm Tủy
Dòng dung nham rực lửa điên cuồng lưu chuyển, nhiệt độ nóng bỏng thỉnh thoảng bắn lên xé toạc không gian trong lòng núi lửa.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào biển dung nham rộng lớn kia mà phát lạnh. Rõ ràng nham tương tầm thường không kinh khủng thế này.
- Đại La Viêm Trì này nối liền với nguồn Linh Lực Hỏa Mạch sâu trong lòng đất, do đó dung nham nơi đây ẩn chứa rất nhiều linh lực hùng hậu, nhiệt độ cực nóng ở đây cũng do linh lực bị đốt cháy mà nên.
Mạn Đà La giải thích, Mục Trần mới gật gù rung động. Thì ra dung nham đốt cháy linh lực mênh mông khiến cho nơi này có nhiệt độ kinh người như thế.
- Không phải ngươi muốn ta phải nhảy vào dung nham đó tu luyện chớ?
Mục Trần chợt giật mình, bất ngờ hiểu ra, rụt cổ hỏi.
Mạn Đà La nhướng mày cong môi cười khẩy, gật đầu lập tức, làm cho Mục Trần bỗng chốc lạnh như hầm băng mặc dù đang ở trong núi lửa. Thực lực Chí Tôn nhị phẩm của hắn mà chui vào cái động dung nham này, thực sự là cực kỳ tra tấn.
- Ở nơi này dung nham được hòa quyện bởi linh lực, rất tốt để tẩy luyện kinh mạch. Ngươi chỉ cần luyện hóa dung nham, hiệu quả hấp thu linh lực tăng cao hơn bên ngoài cả chục lần. Nhìn bọn họ kìa, mỗi ngày đều nhẫn nại chịu nóng chịu phỏng ngồi ở đây tu luyện, chính vì thế mới trở thành đội quân mạnh mẽ nhất Đại La Thiên vực.
Mục Trần đưa mắt nhìn sang, mặc dù có không ít người đỏ kè cả mặt mũi tay chân vì nóng quá, có kẻ mồ hôi ràn rụa không ngừng, nhưng rõ ràng chẳng ai tỏ ra sợ hãi muốn rút lui.
Ánh mắt kiên định, Mục Trần chẳng thể nào tìm ra một chút do dự.
Gia nhập vào quân đội thần bí nhất Đại La Thiên vực, rõ ràng phải là nhân tài có bản lĩnh cùng với tính cách cứng cỏi, bằng không khó mà được vực chủ chọn ra.
Mục Trần cảm thán gật đầu, quân đội hùng mạnh như thế, nếu như sử dụng trong đại chiến vừa rồi với Bách Chiến vực, tuyệt đối đánh đâu thắng đó. Chỉ có điều thế lực như Bách Chiến vực còn chưa đủ số má khiến cho Đại La Thiên quân phải xuất động, đây rõ ràng là át chủ bài của Đại La Thiên vực.
- Bình thường, Đại La quân chúng ta đều tu luyện trên những bình đài nơi đây, chỉ một số ít anh tài nổi bật trong quân mới đủ tư cách tiến vào Đại La Viêm Trì, săn giết Linh Viêm Mãng.
Một trong bốn vị thống lĩnh Đại La Thiên quân đột nhiên lên tiếng. Mục Trần nhìn kỹ lại mới kinh ngạc, vì người kia rõ ràng là một nữ tử.
Nữ tử mặc hắc giáp, dáng hình đầy đặn thon thả, gương mặt tú lệ, thế nhưng mang theo nét băng lãnh của một đóa hoa tuyết không bao giờ nở. Vẻ lạnh lùng của nàng khác hẳn Đường Băng, cô nàng kia ngoài lạnh nhưng trong nóng, còn cô gái này thì cả trong ngoài đều cứ như đá.
- Nàng là tam thống lĩnh Đại La Thiên quân, Băng Tâm.
Mạn Đà La cười nhạt giới thiệu.
Mục Trần chắp tay cúi chào vị thống lĩnh xinh đẹp. Thực lực người ta nếu ra khỏi quân đội, đương nhiên sẽ ở cấp vương, vậy mà vẫn cam nguyện làm thống lĩnh trong này.
- Linh Viêm Mãng? Đó là con gì?
Mục Trần nghe đến cái tên là lạ, vội hỏi cho rõ.
Nghe hắn hỏi thế, Băng Tâm lại tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn, rồi hơi liếc sang Mạn Đà La, đợi khi chủ nhân khẽ gật đầu, nàng mới giải thích:
- Linh Viêm Mãng là sản vật đặc thù của Đại La Viêm Trì, nói cho cùng nó không phải là sinh vật gì, chỉ là do linh lực dung hòa với nham tương, tiến hóa thành một vật không có linh trí.
Băng Tâm đưa tay búng một phát, một luồng linh lực mãnh liệt bắn xuống hồ dung nham.
"Uỳnh!"
Dung nham dội lên một cột lửa lớn, từ bên dưới, một con cự mãng rực lửa dài trăm trượng xông lên, dáng vẻ cực kỳ dữ tợn. Dung nham từ trên thân nó nhễu xuống, tô điểm thêm vẻ hung tợn trong đôi mắt rắn đỏ tươi.
Con rắn vung đuôi quất lên, một cột lửa đỏ bắn lên trời, nhanh như chớp đánh tới chỗ nhóm người trên không.
Băng Tâm gơi tay ra, phất tay phá nát hỏa trụ, luồng linh lực xuyên phá ập xuống, trói chặt con hỏa mãng, kéo nó lên khỏi dung nham.
Con rắn lửa sau khi bị kéo lên một hồi, còn cách một đoạn nữa đến gần thì bàn tay Băng Tâm siết chặt lại, con rắn nổ tung, dung nham bắn ra tứ phía, một khối hào quang đỏ rực lơ lửng trước mặt Băng Tâm.
Khối năng lượng đỏ rực như dung nham chuyển động, nhưng toát ra dao động linh lực tinh khiết rõ ràng.
- Đây là Linh Viêm Tủy. Thứ này đối với tu luyện rất có ích, có điều khi hấp thu nó thì hơi khổ một chút.
Băng Tâm giới thiệu cặn kẽ.
- Cho ngươi mượn xem thử.
Băng Tâm búng tay đẩy Linh Viêm Tủy tới chỗ Mục Trần, hắn vội giơ tay nhận lấy, hơi do dự, rồi quẳng ngay vào trong miệng.
Linh Viêm Tủy vừa vào miệng, cảm giác cứ như vừa nuốt phải dung nham, chảy qua cổ họng, làm cho da mặt Mục Trần trở nên đỏ ké, mùi dung nham khét lẹt xộc lên mũi.
Vội huy động linh lực trong người xông tới bao bọc dung nham thuần khiết đó, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, khổ ai luyện hóa linh lực.
Luyện hóa lần này chỉ khoảng 10 phút, hắn chậm rãi mở mắt, thở hắt ra. Luồng khí vừa rời khỏi cơ thể gặp khí nóng trong núi lửa liền bốc cháy, khiến người khác thấy hắn đang phun lửa.
- Linh Viêm Tủy thật thần kỳ.
Mục Trần kinh hỉ ra mặt. Chỉ một khỏa Linh Viêm Tủy, mà linh lực tăng lên thấy rõ, quan trọng nhất là kinh mạch trở nên bền vững hơn.
Kết hợp tu luyện với Chí Tôn linh dịch, dĩ nhiên hiệu quả sẽ tăng lên cực cao.
- Đương nhiên thần kỳ, Linh Viêm Mãng này cực kỳ khó chơi, con rắn lúc nãy tuổi thọ cũng mới trăm năm, thực lực đã là Chí Tôn tam phẩm. Trong quân của ta cũng không nhiều người đủ tư cách vào Đại La Viêm Trì bắt nó luyện hóa.
Băng Tâm thản nhiên nói.
Mục Trần nghệt mặt ngu người, lúc này Băng Tâm nhẹ nhàng tiêu diệt con quái, hắn không ngờ nó lại có thực lực Chí Tôn tam phẩm.
- Ngươi nợ ta một khỏa Linh Viêm Tủy, ta chỉ nói cho ngươi mượn xem thử.
Băng Tâm nhìn hắn chằm chằm, cực kỳ nghiêm túc.
Mục Trần đơ người, ngu ngu gật gật. Hắn đâu có dè vị thống lĩnh thanh tú băng lãnh lại nhỏ nhen tới vậy.
- Vực chủ đại nhân đã dặn ngươi vào đây tu luyện, vậy có nghĩa là cho phép ngươi săn giết Linh Viêm Mãng. Có điều trong Đại La Thiên quân, chỉ có Chí Tôn tam phẩm trở lên mới đủ tư cách xông vào Đại La Viêm Trì, những người còn lại chỉ tu luyện phía trên này, thực lực Chí Tôn nhị phẩm của ngươi e rằng còn kém không ít.
Băng Tâm vẫn không khách khí với Mục Trần, chỉ ra những bình đài xung quanh, nàng sẵng giọng:
- Nếu ngươi muốn tu luyện, ta nghĩ nên ngồi trên này trước đã, chuyện bắt Linh Viêm Mãng ngươi bây giờ còn chưa làm nổi.
Những bình đài chung quanh, không ít binh lính đưa mắt hài hước nhìn hắn, rõ ràng biết tỏng tính cách Băng thống lĩnh, gã tiểu tử được vực chủ đại nhân dẫn tới e rằng bị nàng ta dội cho mấy thùng nước lạnh.
- Tuy ta là vực chủ, nhưng quyền quản trị Đại La Viêm Trì ta đều giao cho họ, nếu họ không muốn, ta cũng chẳng có cách nào.
Mạn Đà La cũng chẳng vớt vát gì cho hắn.
Có vẻ như cô nàng muốn Mục Trần dùng bản lãnh thực lực bản thân để đổi lấy tư cách tu luyện.
Mục Trần bị Băng Tâm bắt nạt đến méo mặt, chỉ thở ra, cúi nhìn xuống dung nham bên dưới, nheo mắt lại.
"Vù!"
Bất thình lình hắn lao xuống, vung chưởng đánh ra, linh lực bắn xuống chấn văng lên một cột dung nham. Trong tiếng rít gào, một con Linh Viêm Mãng to không kém đã xuất hiện lao lên không tấn công Mục Trần.
Binh lính trên những bình đài chung quanh kinh ngạc, hẳn nhiên rất bất ngờ trước việc kẻ có thực lực như Mục Trần lại dám chủ động trêu chọc Linh Viêm Mãng cuồng bạo kia.
- Ngu mà lì.
Băng Tâm nhíu mày, cho rằng cái kiểu Mục Trần chẳng qua là mấy tên ngông cuồng thể hiện thái độ bất phục mà thôi.
Mạn Đà La khoanh tay mỉm cười quan sát.
"Ầm!"
Kim quang trong người Mục Trần bộc phát, một cái bóng khổng lồ thành hình, cự chưởng hung hăng đập xuống.
Lốc xoáy kinh người xuất hiện.
"Bùm!"
Cự chưởng vỗ xuống, thộp lấy con Linh Viêm Mãng, kình lực trùng trùng điệp điệp ập vào, một tiếng nổ giòn tan, Linh Viêm Mãng nát bấy thành dung nham văng tứ tung.
Đám binh lính đang nghiêm trận quan sát liền đổi sắc, tỏ ra kinh nghi nhìn Mục Trần. Không ngờ gã thiếu niên Chí Tôn nhị phẩm lại có chiến lực hảo hạng như vậy.
Cự chưởng giơ cao, khối cầu hào quang đỏ rực nhè nhẹ bay lên.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, giơ tay chụp lấy Linh Viêm Tủy, ngẩng lên nhìn gương mặt băng lãnh có chút thay đổi của Băng Tâm, hắn búng ngón tay đẩy Linh Viêm Tủy đến chỗ nàng.
- Băng Tâm thống lĩnh, ta hoàn trả.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, gương mặt tuấn tủ phảng phất toát ra ma lực khó cưỡng.
- Không biết ta đã đủ tư cách tu luyện ở Đại La Viêm Trì hay chưa?
Mục Trần nhìn chằm chằm vào biển dung nham rộng lớn kia mà phát lạnh. Rõ ràng nham tương tầm thường không kinh khủng thế này.
- Đại La Viêm Trì này nối liền với nguồn Linh Lực Hỏa Mạch sâu trong lòng đất, do đó dung nham nơi đây ẩn chứa rất nhiều linh lực hùng hậu, nhiệt độ cực nóng ở đây cũng do linh lực bị đốt cháy mà nên.
Mạn Đà La giải thích, Mục Trần mới gật gù rung động. Thì ra dung nham đốt cháy linh lực mênh mông khiến cho nơi này có nhiệt độ kinh người như thế.
- Không phải ngươi muốn ta phải nhảy vào dung nham đó tu luyện chớ?
Mục Trần chợt giật mình, bất ngờ hiểu ra, rụt cổ hỏi.
Mạn Đà La nhướng mày cong môi cười khẩy, gật đầu lập tức, làm cho Mục Trần bỗng chốc lạnh như hầm băng mặc dù đang ở trong núi lửa. Thực lực Chí Tôn nhị phẩm của hắn mà chui vào cái động dung nham này, thực sự là cực kỳ tra tấn.
- Ở nơi này dung nham được hòa quyện bởi linh lực, rất tốt để tẩy luyện kinh mạch. Ngươi chỉ cần luyện hóa dung nham, hiệu quả hấp thu linh lực tăng cao hơn bên ngoài cả chục lần. Nhìn bọn họ kìa, mỗi ngày đều nhẫn nại chịu nóng chịu phỏng ngồi ở đây tu luyện, chính vì thế mới trở thành đội quân mạnh mẽ nhất Đại La Thiên vực.
Mục Trần đưa mắt nhìn sang, mặc dù có không ít người đỏ kè cả mặt mũi tay chân vì nóng quá, có kẻ mồ hôi ràn rụa không ngừng, nhưng rõ ràng chẳng ai tỏ ra sợ hãi muốn rút lui.
Ánh mắt kiên định, Mục Trần chẳng thể nào tìm ra một chút do dự.
Gia nhập vào quân đội thần bí nhất Đại La Thiên vực, rõ ràng phải là nhân tài có bản lĩnh cùng với tính cách cứng cỏi, bằng không khó mà được vực chủ chọn ra.
Mục Trần cảm thán gật đầu, quân đội hùng mạnh như thế, nếu như sử dụng trong đại chiến vừa rồi với Bách Chiến vực, tuyệt đối đánh đâu thắng đó. Chỉ có điều thế lực như Bách Chiến vực còn chưa đủ số má khiến cho Đại La Thiên quân phải xuất động, đây rõ ràng là át chủ bài của Đại La Thiên vực.
- Bình thường, Đại La quân chúng ta đều tu luyện trên những bình đài nơi đây, chỉ một số ít anh tài nổi bật trong quân mới đủ tư cách tiến vào Đại La Viêm Trì, săn giết Linh Viêm Mãng.
Một trong bốn vị thống lĩnh Đại La Thiên quân đột nhiên lên tiếng. Mục Trần nhìn kỹ lại mới kinh ngạc, vì người kia rõ ràng là một nữ tử.
Nữ tử mặc hắc giáp, dáng hình đầy đặn thon thả, gương mặt tú lệ, thế nhưng mang theo nét băng lãnh của một đóa hoa tuyết không bao giờ nở. Vẻ lạnh lùng của nàng khác hẳn Đường Băng, cô nàng kia ngoài lạnh nhưng trong nóng, còn cô gái này thì cả trong ngoài đều cứ như đá.
- Nàng là tam thống lĩnh Đại La Thiên quân, Băng Tâm.
Mạn Đà La cười nhạt giới thiệu.
Mục Trần chắp tay cúi chào vị thống lĩnh xinh đẹp. Thực lực người ta nếu ra khỏi quân đội, đương nhiên sẽ ở cấp vương, vậy mà vẫn cam nguyện làm thống lĩnh trong này.
- Linh Viêm Mãng? Đó là con gì?
Mục Trần nghe đến cái tên là lạ, vội hỏi cho rõ.
Nghe hắn hỏi thế, Băng Tâm lại tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn, rồi hơi liếc sang Mạn Đà La, đợi khi chủ nhân khẽ gật đầu, nàng mới giải thích:
- Linh Viêm Mãng là sản vật đặc thù của Đại La Viêm Trì, nói cho cùng nó không phải là sinh vật gì, chỉ là do linh lực dung hòa với nham tương, tiến hóa thành một vật không có linh trí.
Băng Tâm đưa tay búng một phát, một luồng linh lực mãnh liệt bắn xuống hồ dung nham.
"Uỳnh!"
Dung nham dội lên một cột lửa lớn, từ bên dưới, một con cự mãng rực lửa dài trăm trượng xông lên, dáng vẻ cực kỳ dữ tợn. Dung nham từ trên thân nó nhễu xuống, tô điểm thêm vẻ hung tợn trong đôi mắt rắn đỏ tươi.
Con rắn vung đuôi quất lên, một cột lửa đỏ bắn lên trời, nhanh như chớp đánh tới chỗ nhóm người trên không.
Băng Tâm gơi tay ra, phất tay phá nát hỏa trụ, luồng linh lực xuyên phá ập xuống, trói chặt con hỏa mãng, kéo nó lên khỏi dung nham.
Con rắn lửa sau khi bị kéo lên một hồi, còn cách một đoạn nữa đến gần thì bàn tay Băng Tâm siết chặt lại, con rắn nổ tung, dung nham bắn ra tứ phía, một khối hào quang đỏ rực lơ lửng trước mặt Băng Tâm.
Khối năng lượng đỏ rực như dung nham chuyển động, nhưng toát ra dao động linh lực tinh khiết rõ ràng.
- Đây là Linh Viêm Tủy. Thứ này đối với tu luyện rất có ích, có điều khi hấp thu nó thì hơi khổ một chút.
Băng Tâm giới thiệu cặn kẽ.
- Cho ngươi mượn xem thử.
Băng Tâm búng tay đẩy Linh Viêm Tủy tới chỗ Mục Trần, hắn vội giơ tay nhận lấy, hơi do dự, rồi quẳng ngay vào trong miệng.
Linh Viêm Tủy vừa vào miệng, cảm giác cứ như vừa nuốt phải dung nham, chảy qua cổ họng, làm cho da mặt Mục Trần trở nên đỏ ké, mùi dung nham khét lẹt xộc lên mũi.
Vội huy động linh lực trong người xông tới bao bọc dung nham thuần khiết đó, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, khổ ai luyện hóa linh lực.
Luyện hóa lần này chỉ khoảng 10 phút, hắn chậm rãi mở mắt, thở hắt ra. Luồng khí vừa rời khỏi cơ thể gặp khí nóng trong núi lửa liền bốc cháy, khiến người khác thấy hắn đang phun lửa.
- Linh Viêm Tủy thật thần kỳ.
Mục Trần kinh hỉ ra mặt. Chỉ một khỏa Linh Viêm Tủy, mà linh lực tăng lên thấy rõ, quan trọng nhất là kinh mạch trở nên bền vững hơn.
Kết hợp tu luyện với Chí Tôn linh dịch, dĩ nhiên hiệu quả sẽ tăng lên cực cao.
- Đương nhiên thần kỳ, Linh Viêm Mãng này cực kỳ khó chơi, con rắn lúc nãy tuổi thọ cũng mới trăm năm, thực lực đã là Chí Tôn tam phẩm. Trong quân của ta cũng không nhiều người đủ tư cách vào Đại La Viêm Trì bắt nó luyện hóa.
Băng Tâm thản nhiên nói.
Mục Trần nghệt mặt ngu người, lúc này Băng Tâm nhẹ nhàng tiêu diệt con quái, hắn không ngờ nó lại có thực lực Chí Tôn tam phẩm.
- Ngươi nợ ta một khỏa Linh Viêm Tủy, ta chỉ nói cho ngươi mượn xem thử.
Băng Tâm nhìn hắn chằm chằm, cực kỳ nghiêm túc.
Mục Trần đơ người, ngu ngu gật gật. Hắn đâu có dè vị thống lĩnh thanh tú băng lãnh lại nhỏ nhen tới vậy.
- Vực chủ đại nhân đã dặn ngươi vào đây tu luyện, vậy có nghĩa là cho phép ngươi săn giết Linh Viêm Mãng. Có điều trong Đại La Thiên quân, chỉ có Chí Tôn tam phẩm trở lên mới đủ tư cách xông vào Đại La Viêm Trì, những người còn lại chỉ tu luyện phía trên này, thực lực Chí Tôn nhị phẩm của ngươi e rằng còn kém không ít.
Băng Tâm vẫn không khách khí với Mục Trần, chỉ ra những bình đài xung quanh, nàng sẵng giọng:
- Nếu ngươi muốn tu luyện, ta nghĩ nên ngồi trên này trước đã, chuyện bắt Linh Viêm Mãng ngươi bây giờ còn chưa làm nổi.
Những bình đài chung quanh, không ít binh lính đưa mắt hài hước nhìn hắn, rõ ràng biết tỏng tính cách Băng thống lĩnh, gã tiểu tử được vực chủ đại nhân dẫn tới e rằng bị nàng ta dội cho mấy thùng nước lạnh.
- Tuy ta là vực chủ, nhưng quyền quản trị Đại La Viêm Trì ta đều giao cho họ, nếu họ không muốn, ta cũng chẳng có cách nào.
Mạn Đà La cũng chẳng vớt vát gì cho hắn.
Có vẻ như cô nàng muốn Mục Trần dùng bản lãnh thực lực bản thân để đổi lấy tư cách tu luyện.
Mục Trần bị Băng Tâm bắt nạt đến méo mặt, chỉ thở ra, cúi nhìn xuống dung nham bên dưới, nheo mắt lại.
"Vù!"
Bất thình lình hắn lao xuống, vung chưởng đánh ra, linh lực bắn xuống chấn văng lên một cột dung nham. Trong tiếng rít gào, một con Linh Viêm Mãng to không kém đã xuất hiện lao lên không tấn công Mục Trần.
Binh lính trên những bình đài chung quanh kinh ngạc, hẳn nhiên rất bất ngờ trước việc kẻ có thực lực như Mục Trần lại dám chủ động trêu chọc Linh Viêm Mãng cuồng bạo kia.
- Ngu mà lì.
Băng Tâm nhíu mày, cho rằng cái kiểu Mục Trần chẳng qua là mấy tên ngông cuồng thể hiện thái độ bất phục mà thôi.
Mạn Đà La khoanh tay mỉm cười quan sát.
"Ầm!"
Kim quang trong người Mục Trần bộc phát, một cái bóng khổng lồ thành hình, cự chưởng hung hăng đập xuống.
Lốc xoáy kinh người xuất hiện.
"Bùm!"
Cự chưởng vỗ xuống, thộp lấy con Linh Viêm Mãng, kình lực trùng trùng điệp điệp ập vào, một tiếng nổ giòn tan, Linh Viêm Mãng nát bấy thành dung nham văng tứ tung.
Đám binh lính đang nghiêm trận quan sát liền đổi sắc, tỏ ra kinh nghi nhìn Mục Trần. Không ngờ gã thiếu niên Chí Tôn nhị phẩm lại có chiến lực hảo hạng như vậy.
Cự chưởng giơ cao, khối cầu hào quang đỏ rực nhè nhẹ bay lên.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, giơ tay chụp lấy Linh Viêm Tủy, ngẩng lên nhìn gương mặt băng lãnh có chút thay đổi của Băng Tâm, hắn búng ngón tay đẩy Linh Viêm Tủy đến chỗ nàng.
- Băng Tâm thống lĩnh, ta hoàn trả.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, gương mặt tuấn tủ phảng phất toát ra ma lực khó cưỡng.
- Không biết ta đã đủ tư cách tu luyện ở Đại La Viêm Trì hay chưa?