Đại Chúa Tể
Chương 739: Đấu cược
Mọi người trong vùng đều trợn mắt há mỏ nhìn kia vị đại nhân ngồi trên vương tọa, không ai ngờ được công kích đáng kinh của Liễu Thiên Đạo lại bị hắn há mồm hút hết ngay trong 1 nốt nhạc.
Mục Trần suýt nuốt phải lưỡi. Địa Chí Tôn so với đám Chí Tôn tầm thường thật chênh lệch quá lớn, thế công khi nãy của Liễu Thiên Đạo, nếu như Đại La vực chủ mà không cản lại, e rằng Đại La Thiên vực sẽ có vô số cường giả rụng nụ, tử thương thảm trọng. Trình độ cỡ này không thể bù đắp bằng số lượng được nữa, trừ phi là Chiến Trận sư có quân đội hùng mạnh.
Liễu Thiên Đạo nhìn thấy, hai mắt cũng hơi trừng lên, gương mặt tỏ ra nghiêm trọng. Dù lúc nãy không phải toàn lực công kích, nhưng rõ ràng mục tiêu đã đạt được.
Thoải mái tiếp công kích của hắn như vậy, dao động linh lực lại chẳng hề hỗn loạn, hẳn nhiên Đại La vực chủ chẳng hề ở trạng thái suy yếu chút nào.
- Sao lại như thế...
Liễu Thiên Đạo lạnh lẽo nhìn, tình báo của hắn chắc chắn không sai, Đại La vực chủ đang trong khoảng thời gian ám thương tái phát, sẽ khiến cho hắn cực kỳ yếu ớt, vậy mà hiện thực lại cho thấy thực lực vẫn như xưa.
- Có vẻ như Liễu tông chủ muốn đánh thử với bổn tọa?
Đại La vực chủ cất giọng khàn đục, âm thanh làm cho không khí uốn éo biến dạng.
- Ha ha, chỉ thử xem vài năm nay Đại La vực chủ có tiến bộ thế nào mà thôi.
Liễu Thiên Đạo xua tay cười xòa, rồi chợt nhìn lại chiến trường giằng co của đôi bên:
- Chiến tranh cấp độ thế kia, với thân phận Đại La vực chủ mà tham dự, có phải là khinh người quá không? Huyền Thiên điện ta có quan hệ không tệ với Bách Chiến vực, do đó nếu Đại La vực chủ ỷ yếu hiếp người, Huyền Thiên điện e rằng không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Vậy bổn tọa xem thử, Huyền Thiên điện của ngươi có cái năng lực gì
Đại La vực chủ cười khẩy, chẳng hề xem việc Huyền Thiên điện muốn nhúng tay ra cái đinh gì.
Liễu Thiên Đạo cười cười, nhìn chằm chằm Đại La vực chủ:
- Đại La vực chủ sao lại nói thế, ngươi biết rõ nếu đối đầu, ta cũng sẽ ngăn ngươi lại, vậy thì làm sao có khả năng nhúng tay vào chiến trường bên dưới. Hơn nữa nếu như các ngươi muốn kẻ chết người bị thương với Bách Chiến vực, ta là kẻ muốn thấy nhất đó.
Hào quang quanh người Đại La vực chủ dường như chớp lên một cái, rồi cười nhạt:
- Ngươi chớ có vòng vo nhiều lời, muốn thế nào nói toạc móng heo ra đi.
Liễu Thiên Đạo cười nói:
- Đại La vực chủ thật cương trực, có điều ở đây ta đâu phải chủ nhà, tiếp đón khách khứa thế nào, nên hỏi ba vị đầu lĩnh Bách Chiến vực đi.
Tàng Kiếm lão lập tức ứng thanh, ra vẻ cung kính chắp tay với Đại La vực chủ:
- Cục diện hôm nay, nếu song phương ra tay vô tình, thật khiến tổn thất thảm trọng. Chi bằng ta lập một trận cược, giảm thiểu thương vong vô ích, vẫn có thể định thắng bại. Khi đó kẻ bại sẽ phải nộp 100v Chí Tôn linh dịch và ngàn tòa thành. Không biết Đại La vực chủ thấy sao?
- 100v Chí Tôn linh dịch? Ngàn tòa thành thị?
Giá đặt cược lão vừa nói ra, lập tức làm cho mọi người xôn xao, ngay cả Tam Hoàng cũng nhíu mày. 100v Chí Tôn linh dịch, Đại La Thiên vực cũng có, nhưng cái này cũng không nhỏ.
Ngàn tòa thành lại càng giá trị hơn nữa, với Đại La Thiên vực đương nhiên cũng rất chát.
Mục Trần đơ cả người. Hắn bình định Lôi Ma tông, chiếm được không ít chiến lợi phẩm, mà cũng không tới 20v Chí Tôn linh dịch. Vậy mà Bách Chiến vực cược một cái lại là 100v Chí Tôn linh dịch. Đặt cược thế này thật làm cho người ta hoảng hồn.
Tam Hoàng quay sang Đại La vực chủ, chờ đợi quyết định.
Đại La vực chủ lại tỏ ra khá trầm tĩnh, hờ hững nói:
- Đánh cược thế nào?
- Đơn giản! Đánh ba trận, phân làm ba cấp. Hoàng cấp đấu thủ lĩnh, vương cấp đấu vương cấp, thống lĩnh đấu thống lĩnh. Tức là các vị sẽ cử ra một vì hoàng giả, một vương giả và một thống lĩnh. Bên ta sẽ có một tông chủ hoặc cốc chủ, công với hai cấp bên dưới tương đương các vị. Ba trận thắng hai là kết thúc.
Tàng Kiếm lão mỉm cười.
- Phiến thế làm gì, ba vị Bách Chiến vực tự mình ra tay thôi, Tam Hoàng chúng ta đón tiếp, không phải dễ hơn sao? Hay là ngươi không đủ tự tin?
Thiên Thứu hoàng cười nhạt.
- Ha ha, vậy thì có ý nghĩa gì đâu. Lần này cũng nên cho bọn tiểu bối chút danh tiếng.
Tàng Kiếm lão cười tủm tỉm.
Thiên Thứu hoàng nhíu mày, rồi quay lại Đại La vực chủ. Cách này của địch nhiều khi có ẩn chứa vài nguy cơ.
Vực chủ dường như hơi dao động, ánh mắt quét nhìn khắp cường giả Đại La Thiên vực, rồi hắn cất giọng chắc nịch:
- Được, Đại La Thiên vực ta chấp nhận.
- Đại La vực chủ thật quyết đoán.
Tàng Kiếm lão cười tán thưởng.
- Đưa ba người của bọn ngươi ra đi, bổn tọa muốn xem thử có cái gì hay ho.
Đại La vực chủ thản nhiên nói.
Tàng Kiếm lão nghe vậy thì cười, hắn chẳng cần mời, thì đầu sỏ Đại Bi Thiên, Ma Bi Chí Tôn đã xông lên, mắt nhìn Đại La vực chủ, âm thanh hùng hồn:
- Hoàng giả Đại La Thiên vực ta sẽ lĩnh giáo.
Tàng Kiếm lão và Thi Sơn lão quỷ đều cười, không phản đối gì, có lẽ đã định trước.
- Quả nhiên sẽ do Ma Bi Chí Tôn ra tay.
Đường Băng nhìn gã đầu trọc, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. Trong ba tên đầu sỏ Bách Chiến vực, Ma Bi Chí Tôn ít danh tiếng nhất, nhưng cũng là người thâm sâu nhất.
Mục Trần gật đầu, Ma Bi Chí Tôn đúng là không đơn giản.
Tàng Kiếm lão vung tay lên, một bóng đen chậm rãi bước ra từ trong biển người.
Cùng với hắn là mùi xác chết thúi rùm khắp nơi, cái dáng mỏng manh đó còn bị quấn băng đen đầy người, như một cái xác ướp. Trên những dải băng đó còn mơ hồ xuất hiện những ký hiệu quái dị.
Khi người đó xuất hiện, lập tức trong vùng xôn xao.
- Đó là... Thi Linh vương của Ma Thi tông, chẳng phải hắn mất tích lâu rồi sao? Bây giờ lại xuất hiện ở đây....
Đường Băng kinh hãi.
- Thi Linh vương?
Mục Trần làm mặt ngu.
- Hắn là đại trưởng lão Ma Thi tông, nghe nói xưa kia thực lực gần với Thi Sơn lão quỷ, có điều vài năm trước bỗng mất tích, tưởng hắn tắt thở lâu rồi, ai dè còn bò dậy được.
Đường Băng nói.
Mục Trần cau mày. Thi Linh vương mang đến cho hắn cảm giác quái đản.
- Chẳng biết thống lĩnh Bách Chiến vực sẽ cử tên nào đây?
Mục Trần khẽ nói. So với hai người đã ra mặt, hắn hứng thú với kẻ thứ ba hơn, dù gì kẻ này cũng nằm trong phạm vi của hắn.
- Tất nhiên sẽ chọn ra kẻ mạnh nhất. Có ba người có khả năng: Lâm Thanh Phong của Vạn Kiếm cốc, Mặc Mặc của Ma Thi tông và Tần Bi của Đại Bi Thiên. Ba kẻ đó, Lâm Thanh Phong nổi tiếng nhất, Mặc Mặc âm hiểm độc ác nhất, Tần Bi là ít ai biết nhất.
Đường Băng nói.
Mục Trần nghe trả lời, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ngươi cũng khỏi chờ mong làm gì mất công, trận thống lĩnh chiến kia tám phần là không gọi tới ngươi. Cũng chẳng phải đả kích, nhưng Từ Thanh và Chu Nhạc đâu phải giá áo túi cơm, ngươi cũng chỉ mới nổi, dù rằng danh tiếng lên nhanh nhưng đám kia vẫn đáng tin hơn ngươi nhiều. Ta nghĩ vực chủ sẽ chọn một trong hai gã kia.
Mục Trần gãi mũi, cười nói:
- Từ Thanh và Chu Nhạc đều có thực lực rất mạnh, bọn họ ra tay đương nhiên ta đâu có ý kiến, cũng đỡ bản thân khỏi phải liều mạng.
- Nghĩ thông là tốt, dù ta cũng biết ngươi không yếu hơn họ.
Đường Băng cười nhạt, an ủi.
Mục Trần nhún vai, ngẩng lên nhìn. Tàng Kiếm lão lại phất tay.
Phía sau có ba người đang đứng, trong đó Lâm Thanh Phong là người Mục Trần đã chạm trán, bên phải là cô nàng mặc đồ đen Mặc Mặc, bên trái là một người cũng đầu trọc, áo xanh, có lẽ là gã ít tiếng tăm Tần Bi.
Cánh tay Tàng Kiếm lão hạ xuống, Lâm Thanh Phong và Mặc Mặc liếc nhìn nhau, dường như bất mãn cùng tlui về, chỉ còn lại Tần Bi hai mắt khép hờ thần bí.
Hiển nhiên, thống lĩnh chiến, họ chọn Tần Bi.
- Không ngờ thật sự chọn hắn.
Đường Băng nhíu mày. Tam đại thế lực Bách Chiến vực, Đại Bi Thiên luôn ít danh ít tiếng nhất, nhưng cũng là khó đối phó nhất.
- Hà hà, Đại La vực chủ, Bách Chiến vực đã chọn người xong, chẳng biết quý vị ai sẽ xuất chiến?
Tàng Kiếm lão cười tủm tỉm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về vương tọa, hào quang hơi lóe lên, giọng nói thản nhiên truyền gọi:
- Thụy hoàng.
Thụy hoàng uể oải vươn vai, nhìn Ma Bi Chí Tôn đằng, gật gù cười cười.
Đại La Thiên vực cũng chọn nhân vật nhìn không thấu như Thụy hoàng để đối phó Ma Bi Chí Tôn.
- Tu La vương.
Đại La vực chủ lại lên tiếng.
Không ai bất ngờ, vì Tu La vương thực lực mạnh nhất Cửu Vương.
Sau đó, Đại La vực chủ nhìn sang Từ Thanh và Chu Nhạc, hai người cũng trấn định, không hề tỏ ra thất thố.
Ngón tay Đại La vực chủ lướt qua hai người, đột nhiên hướng về phía Mục Trần đang nhắm mắt tỏ ra nguy hiểm.
- Mục Trần.
Quyết định vừa đưa ra này lập tức khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Cửu U cũng bất ngờ nhìn lại. Không ai đoán đuọc vực chủ lại gọi tên Mục Trần, kinh nghiệm chiến trường ít ỏi nhất.
Mục Trần suýt nuốt phải lưỡi. Địa Chí Tôn so với đám Chí Tôn tầm thường thật chênh lệch quá lớn, thế công khi nãy của Liễu Thiên Đạo, nếu như Đại La vực chủ mà không cản lại, e rằng Đại La Thiên vực sẽ có vô số cường giả rụng nụ, tử thương thảm trọng. Trình độ cỡ này không thể bù đắp bằng số lượng được nữa, trừ phi là Chiến Trận sư có quân đội hùng mạnh.
Liễu Thiên Đạo nhìn thấy, hai mắt cũng hơi trừng lên, gương mặt tỏ ra nghiêm trọng. Dù lúc nãy không phải toàn lực công kích, nhưng rõ ràng mục tiêu đã đạt được.
Thoải mái tiếp công kích của hắn như vậy, dao động linh lực lại chẳng hề hỗn loạn, hẳn nhiên Đại La vực chủ chẳng hề ở trạng thái suy yếu chút nào.
- Sao lại như thế...
Liễu Thiên Đạo lạnh lẽo nhìn, tình báo của hắn chắc chắn không sai, Đại La vực chủ đang trong khoảng thời gian ám thương tái phát, sẽ khiến cho hắn cực kỳ yếu ớt, vậy mà hiện thực lại cho thấy thực lực vẫn như xưa.
- Có vẻ như Liễu tông chủ muốn đánh thử với bổn tọa?
Đại La vực chủ cất giọng khàn đục, âm thanh làm cho không khí uốn éo biến dạng.
- Ha ha, chỉ thử xem vài năm nay Đại La vực chủ có tiến bộ thế nào mà thôi.
Liễu Thiên Đạo xua tay cười xòa, rồi chợt nhìn lại chiến trường giằng co của đôi bên:
- Chiến tranh cấp độ thế kia, với thân phận Đại La vực chủ mà tham dự, có phải là khinh người quá không? Huyền Thiên điện ta có quan hệ không tệ với Bách Chiến vực, do đó nếu Đại La vực chủ ỷ yếu hiếp người, Huyền Thiên điện e rằng không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Vậy bổn tọa xem thử, Huyền Thiên điện của ngươi có cái năng lực gì
Đại La vực chủ cười khẩy, chẳng hề xem việc Huyền Thiên điện muốn nhúng tay ra cái đinh gì.
Liễu Thiên Đạo cười cười, nhìn chằm chằm Đại La vực chủ:
- Đại La vực chủ sao lại nói thế, ngươi biết rõ nếu đối đầu, ta cũng sẽ ngăn ngươi lại, vậy thì làm sao có khả năng nhúng tay vào chiến trường bên dưới. Hơn nữa nếu như các ngươi muốn kẻ chết người bị thương với Bách Chiến vực, ta là kẻ muốn thấy nhất đó.
Hào quang quanh người Đại La vực chủ dường như chớp lên một cái, rồi cười nhạt:
- Ngươi chớ có vòng vo nhiều lời, muốn thế nào nói toạc móng heo ra đi.
Liễu Thiên Đạo cười nói:
- Đại La vực chủ thật cương trực, có điều ở đây ta đâu phải chủ nhà, tiếp đón khách khứa thế nào, nên hỏi ba vị đầu lĩnh Bách Chiến vực đi.
Tàng Kiếm lão lập tức ứng thanh, ra vẻ cung kính chắp tay với Đại La vực chủ:
- Cục diện hôm nay, nếu song phương ra tay vô tình, thật khiến tổn thất thảm trọng. Chi bằng ta lập một trận cược, giảm thiểu thương vong vô ích, vẫn có thể định thắng bại. Khi đó kẻ bại sẽ phải nộp 100v Chí Tôn linh dịch và ngàn tòa thành. Không biết Đại La vực chủ thấy sao?
- 100v Chí Tôn linh dịch? Ngàn tòa thành thị?
Giá đặt cược lão vừa nói ra, lập tức làm cho mọi người xôn xao, ngay cả Tam Hoàng cũng nhíu mày. 100v Chí Tôn linh dịch, Đại La Thiên vực cũng có, nhưng cái này cũng không nhỏ.
Ngàn tòa thành lại càng giá trị hơn nữa, với Đại La Thiên vực đương nhiên cũng rất chát.
Mục Trần đơ cả người. Hắn bình định Lôi Ma tông, chiếm được không ít chiến lợi phẩm, mà cũng không tới 20v Chí Tôn linh dịch. Vậy mà Bách Chiến vực cược một cái lại là 100v Chí Tôn linh dịch. Đặt cược thế này thật làm cho người ta hoảng hồn.
Tam Hoàng quay sang Đại La vực chủ, chờ đợi quyết định.
Đại La vực chủ lại tỏ ra khá trầm tĩnh, hờ hững nói:
- Đánh cược thế nào?
- Đơn giản! Đánh ba trận, phân làm ba cấp. Hoàng cấp đấu thủ lĩnh, vương cấp đấu vương cấp, thống lĩnh đấu thống lĩnh. Tức là các vị sẽ cử ra một vì hoàng giả, một vương giả và một thống lĩnh. Bên ta sẽ có một tông chủ hoặc cốc chủ, công với hai cấp bên dưới tương đương các vị. Ba trận thắng hai là kết thúc.
Tàng Kiếm lão mỉm cười.
- Phiến thế làm gì, ba vị Bách Chiến vực tự mình ra tay thôi, Tam Hoàng chúng ta đón tiếp, không phải dễ hơn sao? Hay là ngươi không đủ tự tin?
Thiên Thứu hoàng cười nhạt.
- Ha ha, vậy thì có ý nghĩa gì đâu. Lần này cũng nên cho bọn tiểu bối chút danh tiếng.
Tàng Kiếm lão cười tủm tỉm.
Thiên Thứu hoàng nhíu mày, rồi quay lại Đại La vực chủ. Cách này của địch nhiều khi có ẩn chứa vài nguy cơ.
Vực chủ dường như hơi dao động, ánh mắt quét nhìn khắp cường giả Đại La Thiên vực, rồi hắn cất giọng chắc nịch:
- Được, Đại La Thiên vực ta chấp nhận.
- Đại La vực chủ thật quyết đoán.
Tàng Kiếm lão cười tán thưởng.
- Đưa ba người của bọn ngươi ra đi, bổn tọa muốn xem thử có cái gì hay ho.
Đại La vực chủ thản nhiên nói.
Tàng Kiếm lão nghe vậy thì cười, hắn chẳng cần mời, thì đầu sỏ Đại Bi Thiên, Ma Bi Chí Tôn đã xông lên, mắt nhìn Đại La vực chủ, âm thanh hùng hồn:
- Hoàng giả Đại La Thiên vực ta sẽ lĩnh giáo.
Tàng Kiếm lão và Thi Sơn lão quỷ đều cười, không phản đối gì, có lẽ đã định trước.
- Quả nhiên sẽ do Ma Bi Chí Tôn ra tay.
Đường Băng nhìn gã đầu trọc, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. Trong ba tên đầu sỏ Bách Chiến vực, Ma Bi Chí Tôn ít danh tiếng nhất, nhưng cũng là người thâm sâu nhất.
Mục Trần gật đầu, Ma Bi Chí Tôn đúng là không đơn giản.
Tàng Kiếm lão vung tay lên, một bóng đen chậm rãi bước ra từ trong biển người.
Cùng với hắn là mùi xác chết thúi rùm khắp nơi, cái dáng mỏng manh đó còn bị quấn băng đen đầy người, như một cái xác ướp. Trên những dải băng đó còn mơ hồ xuất hiện những ký hiệu quái dị.
Khi người đó xuất hiện, lập tức trong vùng xôn xao.
- Đó là... Thi Linh vương của Ma Thi tông, chẳng phải hắn mất tích lâu rồi sao? Bây giờ lại xuất hiện ở đây....
Đường Băng kinh hãi.
- Thi Linh vương?
Mục Trần làm mặt ngu.
- Hắn là đại trưởng lão Ma Thi tông, nghe nói xưa kia thực lực gần với Thi Sơn lão quỷ, có điều vài năm trước bỗng mất tích, tưởng hắn tắt thở lâu rồi, ai dè còn bò dậy được.
Đường Băng nói.
Mục Trần cau mày. Thi Linh vương mang đến cho hắn cảm giác quái đản.
- Chẳng biết thống lĩnh Bách Chiến vực sẽ cử tên nào đây?
Mục Trần khẽ nói. So với hai người đã ra mặt, hắn hứng thú với kẻ thứ ba hơn, dù gì kẻ này cũng nằm trong phạm vi của hắn.
- Tất nhiên sẽ chọn ra kẻ mạnh nhất. Có ba người có khả năng: Lâm Thanh Phong của Vạn Kiếm cốc, Mặc Mặc của Ma Thi tông và Tần Bi của Đại Bi Thiên. Ba kẻ đó, Lâm Thanh Phong nổi tiếng nhất, Mặc Mặc âm hiểm độc ác nhất, Tần Bi là ít ai biết nhất.
Đường Băng nói.
Mục Trần nghe trả lời, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ngươi cũng khỏi chờ mong làm gì mất công, trận thống lĩnh chiến kia tám phần là không gọi tới ngươi. Cũng chẳng phải đả kích, nhưng Từ Thanh và Chu Nhạc đâu phải giá áo túi cơm, ngươi cũng chỉ mới nổi, dù rằng danh tiếng lên nhanh nhưng đám kia vẫn đáng tin hơn ngươi nhiều. Ta nghĩ vực chủ sẽ chọn một trong hai gã kia.
Mục Trần gãi mũi, cười nói:
- Từ Thanh và Chu Nhạc đều có thực lực rất mạnh, bọn họ ra tay đương nhiên ta đâu có ý kiến, cũng đỡ bản thân khỏi phải liều mạng.
- Nghĩ thông là tốt, dù ta cũng biết ngươi không yếu hơn họ.
Đường Băng cười nhạt, an ủi.
Mục Trần nhún vai, ngẩng lên nhìn. Tàng Kiếm lão lại phất tay.
Phía sau có ba người đang đứng, trong đó Lâm Thanh Phong là người Mục Trần đã chạm trán, bên phải là cô nàng mặc đồ đen Mặc Mặc, bên trái là một người cũng đầu trọc, áo xanh, có lẽ là gã ít tiếng tăm Tần Bi.
Cánh tay Tàng Kiếm lão hạ xuống, Lâm Thanh Phong và Mặc Mặc liếc nhìn nhau, dường như bất mãn cùng tlui về, chỉ còn lại Tần Bi hai mắt khép hờ thần bí.
Hiển nhiên, thống lĩnh chiến, họ chọn Tần Bi.
- Không ngờ thật sự chọn hắn.
Đường Băng nhíu mày. Tam đại thế lực Bách Chiến vực, Đại Bi Thiên luôn ít danh ít tiếng nhất, nhưng cũng là khó đối phó nhất.
- Hà hà, Đại La vực chủ, Bách Chiến vực đã chọn người xong, chẳng biết quý vị ai sẽ xuất chiến?
Tàng Kiếm lão cười tủm tỉm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về vương tọa, hào quang hơi lóe lên, giọng nói thản nhiên truyền gọi:
- Thụy hoàng.
Thụy hoàng uể oải vươn vai, nhìn Ma Bi Chí Tôn đằng, gật gù cười cười.
Đại La Thiên vực cũng chọn nhân vật nhìn không thấu như Thụy hoàng để đối phó Ma Bi Chí Tôn.
- Tu La vương.
Đại La vực chủ lại lên tiếng.
Không ai bất ngờ, vì Tu La vương thực lực mạnh nhất Cửu Vương.
Sau đó, Đại La vực chủ nhìn sang Từ Thanh và Chu Nhạc, hai người cũng trấn định, không hề tỏ ra thất thố.
Ngón tay Đại La vực chủ lướt qua hai người, đột nhiên hướng về phía Mục Trần đang nhắm mắt tỏ ra nguy hiểm.
- Mục Trần.
Quyết định vừa đưa ra này lập tức khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Cửu U cũng bất ngờ nhìn lại. Không ai đoán đuọc vực chủ lại gọi tên Mục Trần, kinh nghiệm chiến trường ít ỏi nhất.