Đại Chúa Tể
Chương 652: Lâm Tĩnh
- Cô gái kia không đơn giản.
Đang bước trên đường, Cửu U chợt nghiêng đầu khẽ nói.
- Hả?
Mục Trần sửng sốt.
- Tuổi nàng còn nhỏ hơn ngươi, nhưng thực lực lại chẳng kém gì ngươi. Tuổi như thế mà có thành tựu như vậy cho thấy xuất thân của nàng không hề đơn giản.
Cửu U nói tiếp.
Mục Trần kinh ngạc cực kỳ, không hề nhìn ra được cô gái kia lại ẩn giấu sâu như vậy. Đại Thiên thế giới tàng long ngọa hổ rất nhiều, không có gia cảnh thế lực, một cô gái non nớt sao dám chạy loạn lung tung.
- Ta cũng không nghĩ nhiều như thế.
Mục Trần cười nói, hắn ra tay giúp đỡ khi nãy chỉ là tiện tay mà thôi.
Dù sao hắn cũng đã nghe đến sự tích kinh thiên ngày xưa của Thương Chi đại lục, cũng không muốn vì một thứ trái cây nhỏ nhoi mà cô bé dễ thương kia phải gặp tai ương đầy đầu.
Cửu U mỉm cười, cũng không nói thêm nữa.
Hai người đi qua vài con đường, đến một khu vực rộng rãi thoáng đãng một cung điện to lớn sừng sững như núi, vách tường sáng bóng toát ra linh lực, hình thành những cột sáng bắn thẳng lên trời.
Từ bên ngoài những dòng người chầm chậm tiến vào trong, đông đúc và nhộn nhịp đáng kinh ngạc.
- Phòng đấu giá trung tâm, chắc là đây rồi.
Cửu U nhìn lên mấy chữ ở cổng, lẩm bẩm.
- Quy mô ghê gớm thật.
Mục Trần than thở. Cung điện như cự thú nằm chờ, há mồm không hề từ chối dòng người tiến vào cung cấp cho nó Chí Tôn linh dịch để đổi lấy vật báu.
- Cung điện này...
Mục Trần đột nhiên phát giác dao động kỳ lạ tản mát ra từ cung điện.
- Cái này là một món thần khí. Thật là sang, dùng một tòa thần khí làm phòng đấu giá.
Cửu U cũng kinh ngạc ra mặt.
Không ngờ được, cung điện này chẳng phải là kiến trúc bình thường, lại biến thành từ thần khí, hèn gì có dao động đặc biệt.
- Lợi hại a.
Mục Trần lại được một phen mở rộng tầm mắt.
- Đi thôi.
Cửu U dẫn Mục Trần tiến vào cung điện to lớn kia, càng đến gần càng cảm nhận rõ dao động đặc biệt nọ, rồi trước mặt hoa lên, sau đó rõ ràng trở lại.
Trong cung điện sáng sủa dị thường, mặt đất biến thành thủy tinh, biển người vô số, thế nhưng vẫn không hề thấy chật chội mà lại rất trống trải.
Mục Trần chân bước trong cung điện, mắt nhìn quanh liên tục, bộ dáng như anh hai lúa mới lên thành phố. Cái chỗ này thật hơn xa những nơi hắn từng bước vào như Linh Trị điện, thật sự là quá khổng lồ.
Cửu U thì không như vậy, đến chỗ quần tiếp tân ném cho con bé lễ tân mười giọt Chí Tôn linh dịch, nhận lấy hai cái vé vào cửa đấu giá hội tối thượng. Nàng dẫn hắn đi xuyên qua cung điện, đến một cánh cổng ánh sáng.
Sau khi vào cổng, hiện ra là một nơi như sân thi đấu, quy mô lớn có thể chứa được hơn mười vạn người. Lúc này ở đây đã đầy ắp người đứng ngồi khắp nơi, quả là thịnh vượng đông đúng.
Mục Trần từ khi bước vào đến giờ miệng cứ ngáp ngáp như thiếu không khí, thật ra là vì hắn choáng ngợp trước một nơi quá mức tưởng tượng.
Cửu U tìm vị trí ngồi của hai người, Mục Trần ngồi xuống ngơ ngáo ngó quanh, ánh mắt nhìn sang phía bên kia cũng có một cái cổng ánh sáng, vài người bên đó cũng vừa xuất hiện.
Mấy người đó vừa bước vào, hắn liền nhận thấy không ít ánh mắt xung quanh đều hướng lại nhìn nóng cháy.
Mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc nóng bỏng, khoác áo choàng lông cáo, đi đầu là một cô nàng tóc đỏ như lửa, gương mặt trái xoan hấp dẫn và quyến rũ, đầy mị hoặc.
Cái eo thon uốn éo theo từng bước đi, nhìn cứ như thân thể của xà nữ, mỗi bước là một lần câu hồn đoạt phách các nam nhân xung quanh.
Phía sau nàng là một gã nam tử trung niên khá bình thường, bước đi của hắn luôn giữ một khoảng cách cố định, thỉnh thoảng giương mắt nhìn xung quanh khiến mấy kẻ đang nhìn lại giật mình ngó lơ.
Mục Trần cũng hơi chấn kinh, áp lực từ nam tử kia thật đáng ngại, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng hắn rất cường hãn, ít ra cũng phải là Chí Tôn tứ phẩm.
- Đám người kia là Hồ Tiên tông, một thế lực đứng hàng đầu Thương Chi đại lục, chiến lực rất mạnh. Phần lớn phòng đấu giá ở đại lục này đều có chân của họ trong đó.
Cửu U thản nhiên giới thiệu.
- Nữ tử kia hẳn có địa vị quan trọng ở Hồ Tiên tông, nếu không thì khó mà có một vị hộ pháp Chí Tôn tứ phẩm tháp tùng.
- Hồ Tiên tông...
Mục Trần ghi nhớ cái tên đó vào lòng, đó chính là cái tên tông phái cường đại đầu tiên mà hắn biết sau khi chính thức đặt chân xông pha vào Đại Thiên thế giới.
Lúc đó, dường như gã trung niên kia phát hiện ra gì đó, ánh mắt liền tập trung đến vị trí Mục Trần và Cửu U, liếc nhìn cảnh giác, chú ý đến Cửu U, rồi đột nhiên dừng bước.
Hành động vô ý nhỏ nhặt như thế lại không qua khỏi mắt cô gái xinh đẹp đi phía trước, nàng liền nhìn theo ánh mắt của hắn, đôi mắt đầy mị hoặc tập trung vào hai người.
Bị đôi mắt yêu dị kia nhìn qua, trống ngực Mục Trần đột ngột đập thình thịch liên hồi, máu chạy rần rần, hắn liền cảm thấy bất ổn, nghiêm mặt tập trung tinh thần, tiếng sấm vang lên trong người áp chế sự thay đổi bất thường.
- Hử?
Cô gái áo lông ngạc nhiên giật mình, nhưng chẳng hề thất thố, chỉ nhìn hai người mỉm cười, rồi cất bước đi lên khu vực dành cho nhân vật quan trọng, vào một tiểu lâu có màn mỏng che khuất. Dĩ nhiên nơi này chỉ dành tiếp đãi những người cực kỳ đặc biệt.
Cô gái áo lông kia mỉm cười quay lại:
- Liễu thúc, hai người kia trông rất lạ, hẳn không phải là người của Thương Chi đại lục đâu nhỉ.
- Cô gái kia rất lợi hại, thực lực không kém ta. Còn tên kia hẳn cũng đã itến vào Chí Tôn cảnh, tuổi trẻ mà đã có thành tựu cao như thế chắc không đơn giản.
Gã nam tử trung niên nọ lên tiếng.
Cô gái áo lông nghe thấy càng thêm kinh ngạc, nhưng thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, gật đầu không nói thêm nữa.
- Nhìn cái gì, năng lực của ngươi hiện tại chỉ càng làm cho người ta chướng mắt mà thôi.
Cửu U thấy Mục Trần vẫn dõi mắt theo cô gái áo lông đã đi khuất, lên tiếng xóc xỉa.
Mục Trần đảo mắt, chẳng biết giải thích thế nào, đành ngồi xuống. Bất chợt một tiếng quát cáu giận thanh thúy vang lên, giọng nói rất quen thuộc, từ một cổng ánh sáng gần đó vang tới:
- Cút ngay cho ta, bản công tử không có hứng thú với nam nhân!
Mục Trần ngạc nhiên quay đầu lại, cô gái cải nam trang khi nãy cũng đến đây, mặt lạnh như băng.
Trước mặt nàng, một gã thanh niên cũng vận áo trắng, gương mặt cũng khá anh tuấn nhưng hơi âm u, lúc này tỏ ra không mấy tự nhiên vì lời mắng mỏ của cô nàng kia.
Hắn nhìn cô nàng này một cái là biết cải trang, cũng có kinh nghiệm hái hoa ghẹo nguyệt, dù mặc bào phục nam tử nhưng cô nàng vẫn toát ra khí khái hấp dẫn, tương lai chắc cũng sẽ là mỹ nhân khuynh thành, mới chỉ lân la đến gần còn chưa kịp mở miệng trêu ghẹo đã bị mắng cho té tát.
- Ha ha, cô nương chắc là hiểu lầm rồi, ta không có ý xấu, chỉ vì thấy nàng một mình nên muốn đến tiếp đãi cùng thưởng thức buổi đấu giá hôm nay thôi mà.
Gã này cũng không tầm thường, bị quát như thế nhưng vẫn ôn hòa nho nhã tươi cười.
- Không có hứng thú!
Nhưng thái độ khiêm cung cũng chẳng có tác dụng, cô nàng trừng mắt cự tuyệt, lập tức lảng tránh.
Gã kia rốt cục cau mày.
Phía sau hắn, một lão nhân áo đen, sắc mặt không chút thay đổi lê bước đi tới, nhanh nhẹn chắn trước mặt cô gái kia, thản nhiên nói:
- Công tử nhà ta cho mời, tiểu cô nương nên đáp ứng đi.
Cô gái áo trắng thấy thế, chân mày dựng đứng, vừa định tung chưởng quất lão già này một cái thì khựng lại vì một bàn tay vươn tới nắm chặt cổ tay nàng.
Thình lình có người chạm vào khiến cô nàng giật mình muốn giãy ra, nhưng khi quay lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, nàng sững sờ.
- Ha ha, xá muội không hiểu chuyện, mong rằng hai vị bỏ qua cho.
Mục Trần nhanh chân tiến lên cung tay cúi chào, kéo cô nàng ra phía sau, cười nói với gã thanh niên và lão nhân kia.
Gã kia lạnh lẽo nheo mắt nhìn Mục Trần, rồi bắt gặp cô nàng Cửu U ở bên cạnh, nhất thời hai mắt sáng rỡ.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lão nhân bên cạnh đã tiến lên, chắn ngang mặt hắn và Cửu U, ánh mắt đầy cẩn trọng đề phòng.
Hiển nhiên, hắn đã nhận ra uy hiếp của Cửu U.
Gã này giật mình nhíu mày khó chịu, nhưng rồi quay sang cười, liếc nhìn hai người, chẳng nói gì, xoay người bỏ đi. Hắn và lão kia cũng đi đến một tiểu lâu ở khu vực vip trong phòng đấu giá.
- Hai người này gia thế bất phàm, nếu ta không nhìn lầm thì chắc là người của Thiên Huyền điện ở Thiên La đại lục.
Cửu U nhẹ giọng cảnh báo.
- Thiên Huyền điện?
- Đó cũng là một trong những thế lục hàng đầu Thiên La đại lục, thực lực không kém Đại La Thiên Vực.
Cửu U nói.
Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, không ngở chân còn chưa đặt lên đất Thiên La đại lục, hắn đã đắc tội đến một thế lực hàng đầu ở đó. Nhìn qua thì gã thanh niên kia có vẻ rộng lượng, thế nhưng hắn chắc chắn đó chỉ là bề ngoài, trong lòng lại không lớn đến như thế.
- Này, sao còn chưa buông ra!
Cô gái Lâm Tĩnh vội giãy mạnh cái tay, đôi mắt đầy linh khí trừng mắt nhìn Mục Trần.
Mục Trần buông ra, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật đúng là con yêu tinh rắc rối.
Lâm Tĩnh nghe vậy, nhất thời không vui, tỏ ra oan ức:
- Ta nào có gây chuyện, ta đâu có biết tên khốn kia! Tên kia rất khốn nạn, dám đùa giỡn bản công tử, làm ta tức chết. Nhất định ta phải méc cho cha ta biết, không được, nhất định sẽ méc với Điêu thúc, méc cho Hổ thúc! Bảo họ đến đánh cho đám khốn nạn kia không chết cũng tàn phế!
Lâm Tĩnh nghiến răng, nguyền rủa không ngừng. Lần đầu tiên nàng gặp phải mấy kẻ dám đùa giỡn nàng như thế.
Mục Trần nghe cô nàng chanh chua mồm mép này, ngao ngán lắc đầu quay đi, cùng với Cửu U trở về chỗ của mình.
Lâm Tĩnh thấy Mục Trần đi mất, không chửi rủa nữa, vội vàng chạy theo.
Đang bước trên đường, Cửu U chợt nghiêng đầu khẽ nói.
- Hả?
Mục Trần sửng sốt.
- Tuổi nàng còn nhỏ hơn ngươi, nhưng thực lực lại chẳng kém gì ngươi. Tuổi như thế mà có thành tựu như vậy cho thấy xuất thân của nàng không hề đơn giản.
Cửu U nói tiếp.
Mục Trần kinh ngạc cực kỳ, không hề nhìn ra được cô gái kia lại ẩn giấu sâu như vậy. Đại Thiên thế giới tàng long ngọa hổ rất nhiều, không có gia cảnh thế lực, một cô gái non nớt sao dám chạy loạn lung tung.
- Ta cũng không nghĩ nhiều như thế.
Mục Trần cười nói, hắn ra tay giúp đỡ khi nãy chỉ là tiện tay mà thôi.
Dù sao hắn cũng đã nghe đến sự tích kinh thiên ngày xưa của Thương Chi đại lục, cũng không muốn vì một thứ trái cây nhỏ nhoi mà cô bé dễ thương kia phải gặp tai ương đầy đầu.
Cửu U mỉm cười, cũng không nói thêm nữa.
Hai người đi qua vài con đường, đến một khu vực rộng rãi thoáng đãng một cung điện to lớn sừng sững như núi, vách tường sáng bóng toát ra linh lực, hình thành những cột sáng bắn thẳng lên trời.
Từ bên ngoài những dòng người chầm chậm tiến vào trong, đông đúc và nhộn nhịp đáng kinh ngạc.
- Phòng đấu giá trung tâm, chắc là đây rồi.
Cửu U nhìn lên mấy chữ ở cổng, lẩm bẩm.
- Quy mô ghê gớm thật.
Mục Trần than thở. Cung điện như cự thú nằm chờ, há mồm không hề từ chối dòng người tiến vào cung cấp cho nó Chí Tôn linh dịch để đổi lấy vật báu.
- Cung điện này...
Mục Trần đột nhiên phát giác dao động kỳ lạ tản mát ra từ cung điện.
- Cái này là một món thần khí. Thật là sang, dùng một tòa thần khí làm phòng đấu giá.
Cửu U cũng kinh ngạc ra mặt.
Không ngờ được, cung điện này chẳng phải là kiến trúc bình thường, lại biến thành từ thần khí, hèn gì có dao động đặc biệt.
- Lợi hại a.
Mục Trần lại được một phen mở rộng tầm mắt.
- Đi thôi.
Cửu U dẫn Mục Trần tiến vào cung điện to lớn kia, càng đến gần càng cảm nhận rõ dao động đặc biệt nọ, rồi trước mặt hoa lên, sau đó rõ ràng trở lại.
Trong cung điện sáng sủa dị thường, mặt đất biến thành thủy tinh, biển người vô số, thế nhưng vẫn không hề thấy chật chội mà lại rất trống trải.
Mục Trần chân bước trong cung điện, mắt nhìn quanh liên tục, bộ dáng như anh hai lúa mới lên thành phố. Cái chỗ này thật hơn xa những nơi hắn từng bước vào như Linh Trị điện, thật sự là quá khổng lồ.
Cửu U thì không như vậy, đến chỗ quần tiếp tân ném cho con bé lễ tân mười giọt Chí Tôn linh dịch, nhận lấy hai cái vé vào cửa đấu giá hội tối thượng. Nàng dẫn hắn đi xuyên qua cung điện, đến một cánh cổng ánh sáng.
Sau khi vào cổng, hiện ra là một nơi như sân thi đấu, quy mô lớn có thể chứa được hơn mười vạn người. Lúc này ở đây đã đầy ắp người đứng ngồi khắp nơi, quả là thịnh vượng đông đúng.
Mục Trần từ khi bước vào đến giờ miệng cứ ngáp ngáp như thiếu không khí, thật ra là vì hắn choáng ngợp trước một nơi quá mức tưởng tượng.
Cửu U tìm vị trí ngồi của hai người, Mục Trần ngồi xuống ngơ ngáo ngó quanh, ánh mắt nhìn sang phía bên kia cũng có một cái cổng ánh sáng, vài người bên đó cũng vừa xuất hiện.
Mấy người đó vừa bước vào, hắn liền nhận thấy không ít ánh mắt xung quanh đều hướng lại nhìn nóng cháy.
Mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc nóng bỏng, khoác áo choàng lông cáo, đi đầu là một cô nàng tóc đỏ như lửa, gương mặt trái xoan hấp dẫn và quyến rũ, đầy mị hoặc.
Cái eo thon uốn éo theo từng bước đi, nhìn cứ như thân thể của xà nữ, mỗi bước là một lần câu hồn đoạt phách các nam nhân xung quanh.
Phía sau nàng là một gã nam tử trung niên khá bình thường, bước đi của hắn luôn giữ một khoảng cách cố định, thỉnh thoảng giương mắt nhìn xung quanh khiến mấy kẻ đang nhìn lại giật mình ngó lơ.
Mục Trần cũng hơi chấn kinh, áp lực từ nam tử kia thật đáng ngại, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng hắn rất cường hãn, ít ra cũng phải là Chí Tôn tứ phẩm.
- Đám người kia là Hồ Tiên tông, một thế lực đứng hàng đầu Thương Chi đại lục, chiến lực rất mạnh. Phần lớn phòng đấu giá ở đại lục này đều có chân của họ trong đó.
Cửu U thản nhiên giới thiệu.
- Nữ tử kia hẳn có địa vị quan trọng ở Hồ Tiên tông, nếu không thì khó mà có một vị hộ pháp Chí Tôn tứ phẩm tháp tùng.
- Hồ Tiên tông...
Mục Trần ghi nhớ cái tên đó vào lòng, đó chính là cái tên tông phái cường đại đầu tiên mà hắn biết sau khi chính thức đặt chân xông pha vào Đại Thiên thế giới.
Lúc đó, dường như gã trung niên kia phát hiện ra gì đó, ánh mắt liền tập trung đến vị trí Mục Trần và Cửu U, liếc nhìn cảnh giác, chú ý đến Cửu U, rồi đột nhiên dừng bước.
Hành động vô ý nhỏ nhặt như thế lại không qua khỏi mắt cô gái xinh đẹp đi phía trước, nàng liền nhìn theo ánh mắt của hắn, đôi mắt đầy mị hoặc tập trung vào hai người.
Bị đôi mắt yêu dị kia nhìn qua, trống ngực Mục Trần đột ngột đập thình thịch liên hồi, máu chạy rần rần, hắn liền cảm thấy bất ổn, nghiêm mặt tập trung tinh thần, tiếng sấm vang lên trong người áp chế sự thay đổi bất thường.
- Hử?
Cô gái áo lông ngạc nhiên giật mình, nhưng chẳng hề thất thố, chỉ nhìn hai người mỉm cười, rồi cất bước đi lên khu vực dành cho nhân vật quan trọng, vào một tiểu lâu có màn mỏng che khuất. Dĩ nhiên nơi này chỉ dành tiếp đãi những người cực kỳ đặc biệt.
Cô gái áo lông kia mỉm cười quay lại:
- Liễu thúc, hai người kia trông rất lạ, hẳn không phải là người của Thương Chi đại lục đâu nhỉ.
- Cô gái kia rất lợi hại, thực lực không kém ta. Còn tên kia hẳn cũng đã itến vào Chí Tôn cảnh, tuổi trẻ mà đã có thành tựu cao như thế chắc không đơn giản.
Gã nam tử trung niên nọ lên tiếng.
Cô gái áo lông nghe thấy càng thêm kinh ngạc, nhưng thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, gật đầu không nói thêm nữa.
- Nhìn cái gì, năng lực của ngươi hiện tại chỉ càng làm cho người ta chướng mắt mà thôi.
Cửu U thấy Mục Trần vẫn dõi mắt theo cô gái áo lông đã đi khuất, lên tiếng xóc xỉa.
Mục Trần đảo mắt, chẳng biết giải thích thế nào, đành ngồi xuống. Bất chợt một tiếng quát cáu giận thanh thúy vang lên, giọng nói rất quen thuộc, từ một cổng ánh sáng gần đó vang tới:
- Cút ngay cho ta, bản công tử không có hứng thú với nam nhân!
Mục Trần ngạc nhiên quay đầu lại, cô gái cải nam trang khi nãy cũng đến đây, mặt lạnh như băng.
Trước mặt nàng, một gã thanh niên cũng vận áo trắng, gương mặt cũng khá anh tuấn nhưng hơi âm u, lúc này tỏ ra không mấy tự nhiên vì lời mắng mỏ của cô nàng kia.
Hắn nhìn cô nàng này một cái là biết cải trang, cũng có kinh nghiệm hái hoa ghẹo nguyệt, dù mặc bào phục nam tử nhưng cô nàng vẫn toát ra khí khái hấp dẫn, tương lai chắc cũng sẽ là mỹ nhân khuynh thành, mới chỉ lân la đến gần còn chưa kịp mở miệng trêu ghẹo đã bị mắng cho té tát.
- Ha ha, cô nương chắc là hiểu lầm rồi, ta không có ý xấu, chỉ vì thấy nàng một mình nên muốn đến tiếp đãi cùng thưởng thức buổi đấu giá hôm nay thôi mà.
Gã này cũng không tầm thường, bị quát như thế nhưng vẫn ôn hòa nho nhã tươi cười.
- Không có hứng thú!
Nhưng thái độ khiêm cung cũng chẳng có tác dụng, cô nàng trừng mắt cự tuyệt, lập tức lảng tránh.
Gã kia rốt cục cau mày.
Phía sau hắn, một lão nhân áo đen, sắc mặt không chút thay đổi lê bước đi tới, nhanh nhẹn chắn trước mặt cô gái kia, thản nhiên nói:
- Công tử nhà ta cho mời, tiểu cô nương nên đáp ứng đi.
Cô gái áo trắng thấy thế, chân mày dựng đứng, vừa định tung chưởng quất lão già này một cái thì khựng lại vì một bàn tay vươn tới nắm chặt cổ tay nàng.
Thình lình có người chạm vào khiến cô nàng giật mình muốn giãy ra, nhưng khi quay lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, nàng sững sờ.
- Ha ha, xá muội không hiểu chuyện, mong rằng hai vị bỏ qua cho.
Mục Trần nhanh chân tiến lên cung tay cúi chào, kéo cô nàng ra phía sau, cười nói với gã thanh niên và lão nhân kia.
Gã kia lạnh lẽo nheo mắt nhìn Mục Trần, rồi bắt gặp cô nàng Cửu U ở bên cạnh, nhất thời hai mắt sáng rỡ.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lão nhân bên cạnh đã tiến lên, chắn ngang mặt hắn và Cửu U, ánh mắt đầy cẩn trọng đề phòng.
Hiển nhiên, hắn đã nhận ra uy hiếp của Cửu U.
Gã này giật mình nhíu mày khó chịu, nhưng rồi quay sang cười, liếc nhìn hai người, chẳng nói gì, xoay người bỏ đi. Hắn và lão kia cũng đi đến một tiểu lâu ở khu vực vip trong phòng đấu giá.
- Hai người này gia thế bất phàm, nếu ta không nhìn lầm thì chắc là người của Thiên Huyền điện ở Thiên La đại lục.
Cửu U nhẹ giọng cảnh báo.
- Thiên Huyền điện?
- Đó cũng là một trong những thế lục hàng đầu Thiên La đại lục, thực lực không kém Đại La Thiên Vực.
Cửu U nói.
Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, không ngở chân còn chưa đặt lên đất Thiên La đại lục, hắn đã đắc tội đến một thế lực hàng đầu ở đó. Nhìn qua thì gã thanh niên kia có vẻ rộng lượng, thế nhưng hắn chắc chắn đó chỉ là bề ngoài, trong lòng lại không lớn đến như thế.
- Này, sao còn chưa buông ra!
Cô gái Lâm Tĩnh vội giãy mạnh cái tay, đôi mắt đầy linh khí trừng mắt nhìn Mục Trần.
Mục Trần buông ra, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật đúng là con yêu tinh rắc rối.
Lâm Tĩnh nghe vậy, nhất thời không vui, tỏ ra oan ức:
- Ta nào có gây chuyện, ta đâu có biết tên khốn kia! Tên kia rất khốn nạn, dám đùa giỡn bản công tử, làm ta tức chết. Nhất định ta phải méc cho cha ta biết, không được, nhất định sẽ méc với Điêu thúc, méc cho Hổ thúc! Bảo họ đến đánh cho đám khốn nạn kia không chết cũng tàn phế!
Lâm Tĩnh nghiến răng, nguyền rủa không ngừng. Lần đầu tiên nàng gặp phải mấy kẻ dám đùa giỡn nàng như thế.
Mục Trần nghe cô nàng chanh chua mồm mép này, ngao ngán lắc đầu quay đi, cùng với Cửu U trở về chỗ của mình.
Lâm Tĩnh thấy Mục Trần đi mất, không chửi rủa nữa, vội vàng chạy theo.