Đại Chúa Tể
Chương 493: Đột kích
Vùng núi hoang vu, núi non trùng điệp yên tĩnh không thấy bóng người, hầu như chỉ có cuồng phong ù ù thổi qua.
Một ngọn núi kia, có ba kẻ đang ngồi xếp bằng, ánh mắt dán chặt vào hai sơn động bị đá lấp kín. Đó chính là ba người Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương. Tính thời gian, lần này đột phá Mục Trần và Lạc Li đã bế quan những 20 ngày.
Chỉ nghĩ đến những thống khổ mà hai người kia phải chịu suốt 20 ngày qua, cả ba bất giác lạnh run. Họ cũng mới trải qua thống khổ khi vượt ải thân thể nan, cảm giác cứ như sắp bị đốt thân thể ra tro. Cũng may nó chỉ kéo dài 5-6 ngày, vừa may họ vượt qua được mà không thất bại.
Còn hai người kia, lại phải kiên trì chịu đựng đến... 20 ngày.
Nếu như họ không phải là người có ý chí và nghị lực kiên cường, thì khó mà chịu nổi thống khổ kéo dài như thế.
Cả ba bỗng cảm thấy thán phục, hai người kia vì sức mạnh mà cam tâm dấn thân vào con đường gian khổ hơn hẳn người thường.
- Xếp hạng chi đội chúng ta đã rớt xuống hạng 14...
Triệu Thanh Sam nhìn vào Viện Bài. Bế quan tu luyện lâu như vậy, điểm số của họ hoàn toàn không tăng lên một điểm nào, những đội ngũ khác từ từ đều vượt qua, cũng sắp phải rời khỏi top 16.
- Mau rớt hạng luôn cho khỏe, lúc này mà tính tranh thứ tự thì có lẽ cũng còn sớm. Ở trên này chỉ khiến cho người ta chú ý, hành tung lộ liễu, tốt lành gì chứ.
Từ Hoang lắc đầu cười.
Mộ Phong Dương cũng gật gù. Hiện giờ đại tái còn chưa đến giai đoạn cuối, cũng không quá nặng về điểm. Lúc trước Mục Trần có nói, điều trọng yếu nhất lúc này là tăng cường thực lực. Thực lực không đủ, tích cóp điểm cho nhiều thì càng trở thanh mồi ngon cho kẻ khác mà thôi.
- Đợi Mục Trần và Lạc Li thuận lợi xuất quan, chúng ta đã có thể đi tìm di tích Mộc Thần Điện chân chính. Đến lúc đó chi đội chúng ta đâu còn kém mấy kẻ tinh nhuệ hàng đầu kia!
Từ Hoang háo hức nhắc lại thông tin mà Mục Trần có được. Lúc trước chỉ xông vào một phân điện của di tích, mà đã có bảo vật giúp họ thành công vượt qua thân thể nan, tiến bộ phải nói là thần tốc. Vậy thì bước chân vào di tích Mộc Thần Điện chân chính sẽ đạt đến mức nào cơ chứ? Nói không chừng sẽ có thứ giúp họ vượt qua linh lực nan không chừng.
Nếu thật vậy, thì chi đội của họ sẽ tăng trưởng đến mức đáng sợ, tin chắc đại tái này sẽ không còn chi đội nào mạnh bằng họ!
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cũng tấm tắc chép miệng, ánh mắt cũng tỏ ra mong mỏi. Nghe Mục Trần nói nơi đó có cả truyền thừa viễn cổ, lợi ích chắc chắn sẽ rất lớn.
- Hừm!
Đột nhiên Từ Hoang thần sắc thay đổi, nheo mắt nhìn về phương xa. Vài tiếng xé gió dồn dập mang theo dao động linh lực cường hãn. Số người đến đây không ít chút nào.
Cả ba liếc nhau rồi đứng dậy, vũ khí sắc lẹm hiện ra trong tay. Những kẻ đang đến kia chắc chắn không có chuyện "vô tình đi dạo ngang qua" cái nơi hẻo lánh này.
Mục Trần và Lạc Li vẫn cón đang bế quan, bất cứ thứ gì cũng không được quấy nhiễu cho đến khi họ thuận lợi xuất quan.
- Chuẩn bị ra tay!
Từ Hoang trầm giọng, ánh mắt cũng sắc lạnh đi
Hai người kia cũng ra thế sẵn sàng, dáng vẻ hung ác như sói.
Chân trời phương xa dần hiện rõ những tia hào quang rực rỡ đang nhanh chóng hướng lại đây. Số lượng người đến không dưới 30, cũng phải 6-7 chi đội đi cùng với nhau.
Mà Từ Hoang cảm ứng được bọn người kia đều cường hãn tinh nhuệ, có đến phân nửa đã vượt qua thân thể nan.
Cùng với thời gian đại tái diễn ra càng lâu, những di tích trải khắp đại lục này càng bị người ta tìm ra và chiêm đoạt lấy, rất nhiều chi đội nhờ vào đó mà chiến lực tăng lên. Giai đoạn đầu một chi đội có một cường giả thân thể nan đã thuộc dạng khá, nhưng đến một tháng sau, tiêu chuẩn đó đã hoàn toàn thay đổi.
Thực lực thân thể nan lúc này đã không đủ khiến cho kẻ khác phải kinh sợ, rất nhiều người nhờ khám phá ra bảo tàng cũng đã có được thực lực trên.
Cả ba đều tỏ ra nghiêm trọng, sáu đội ngũ mang đến một áp lực cực nặng. Bọn người kia dường như là một tổ chức tổng thể chứ không phải là những chi đội riêng rẽ đi cùng cùng nhau nữa, chẳng biết từ khi nào đại tái linh viện lại xuất hiện tổ chức như thế này.
Trong đại tái này, ngoài chi đội cùng một linh viện, phần lớn những đội ngũ đều là địch thủ của nhau, nên khó có thể khiến họ hợp lại. Ví dụ như Hạ Hầu và Chân Thanh trước đó, tuy liên minh nhưng ai cũng có tâm tư riêng, lợi dụng lẫn nhau tạm thời phát huy chiến lực giành lấy bảo vật mà thôi.
Nhưng bọn người kia lại có vẻ đến trong một thế trận hoàn chỉnh, tuy không hoàn mỹ phối hợp như một chi đội nhỏ, nhưng rõ ràng là có sự phối hợp tốt.
Bọn người kia từ đâu tới đây, xem ra cũng không phải đến từ mấy chi đội của các linh viện hàng đầu.
Đám người kia nhanh chóng bay lại đây, lơ lửng trên không. Một gã áo đen ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng như dao tiến ra, vừa nhìn đã biết ngay không phải kẻ lương thiện.
Nhìn thấy ba người đứng dưới ngọn núi, hắn nhíu mày hỏi:
- Các ngươi chính là chi đội Bắc Thương linh viện? Đội trưởng Mục Trần ở đâu?
- Ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
Từ Hoang quát khẽ.
- Tại hạ Trần Hi, còn tới làm gì.... dĩ nhiên là quan tâm tới số điểm của các ngươi. Còn nữa, Mộc Thần Thiếp mà các ngươi đang giữ vốn là của Chân Thanh....
Đang nói đột nhiên hắn giật mình, ánh mắt hướng về hai sơn động đang phong bế
- Thì ra đang bế quan tu luyện, đợi nước tới chân mới chịu nhảy à, thật là hứng thú.
- Muốn đoạt thứ gì đó trong tay bọn ta, e rằng các ngươi nuốt không trôi đâu!
Từ Hoang gằn giọng trả lời, hẳn nhiên đang cố gắng câu giờ tranh thủ thêm chút thời gian cho Mục Trần và Lạc Li.
- Ta thấy ngay cả Mục Trần cũng chưa đủ tư cách nói lời đó với ta, ba cái tên mới vượt qua thân thể nan các ngươi là cái thá gì? Bắc Thương linh viện cũng chỉ như thế này mà thôi.
Trần Hi cười nhạt, hắn cũng không phải loại người thích đấu võ mồm, liền vung tay lên quát:
- Bắt lấy bọn chúng, phá nát sơn động dưới kia cho ta!
- Vâng!
Sau lưng hắn, năm người hô ứng, rồi nhanh chóng lao lên hướng thẳng tới mục tiêu bên dưới, tất cả đều có thực lực thân thể nan.
- Lên!
Từ Hoang hung hăng quát to, vũ khí nắm chắc trong tay, đối diện đội hình cường hãn không lùi bước. Cả ba cùng lúc xông tới, mạnh mẽ ứng chiến với năm kẻ kia.
"Rầm rầm!"
Linh lực dũng mãnh thổi ra, 3vs5 nhưng bằng vào khí thế hung mãnh và đấu tâm hừng hực, nhất thời khiến bọn kia không tiến lên được.
Xa xa trên một đỉnh núi khác, năm cô gái xinh đẹp đứng trên mỏm đá trông lại bên này, nhưng không có vẻ gì muốn qua đây tham gia.
- Đội trưởng, tên đội trưởng của chi đội Bắc Thương linh viện hình như còn đang bế quan, ba người kia có thể hạ được đám người này không?
Hai cô gái song sinh lại ríu rít cất tiếng.
Ôn Thanh Tuyền cười khúc khích:
- Đừng quan tâm, mà ta nghĩ vị Huyết Họa Giả đại danh đỉnh đỉnh kia hẳn phải thừa sức giải quyết phiền toái cỡ này. Chúng ta cứ xem tiếp thôi.
Phía bên này, Trần Hi hờ hững quan sát vòng chiến, rồi chăm chăm nhìn lại hai tòa sơn động bên dưới. Thình lình hắn vung chỉ bắn ra một luồng linh lực đánh thẳng tới một sơn động, tiếng quát như sấm rền văng vẳng bay theo.
- Mục Trần, lăn ra đây cho ta!
Một ngọn núi kia, có ba kẻ đang ngồi xếp bằng, ánh mắt dán chặt vào hai sơn động bị đá lấp kín. Đó chính là ba người Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương. Tính thời gian, lần này đột phá Mục Trần và Lạc Li đã bế quan những 20 ngày.
Chỉ nghĩ đến những thống khổ mà hai người kia phải chịu suốt 20 ngày qua, cả ba bất giác lạnh run. Họ cũng mới trải qua thống khổ khi vượt ải thân thể nan, cảm giác cứ như sắp bị đốt thân thể ra tro. Cũng may nó chỉ kéo dài 5-6 ngày, vừa may họ vượt qua được mà không thất bại.
Còn hai người kia, lại phải kiên trì chịu đựng đến... 20 ngày.
Nếu như họ không phải là người có ý chí và nghị lực kiên cường, thì khó mà chịu nổi thống khổ kéo dài như thế.
Cả ba bỗng cảm thấy thán phục, hai người kia vì sức mạnh mà cam tâm dấn thân vào con đường gian khổ hơn hẳn người thường.
- Xếp hạng chi đội chúng ta đã rớt xuống hạng 14...
Triệu Thanh Sam nhìn vào Viện Bài. Bế quan tu luyện lâu như vậy, điểm số của họ hoàn toàn không tăng lên một điểm nào, những đội ngũ khác từ từ đều vượt qua, cũng sắp phải rời khỏi top 16.
- Mau rớt hạng luôn cho khỏe, lúc này mà tính tranh thứ tự thì có lẽ cũng còn sớm. Ở trên này chỉ khiến cho người ta chú ý, hành tung lộ liễu, tốt lành gì chứ.
Từ Hoang lắc đầu cười.
Mộ Phong Dương cũng gật gù. Hiện giờ đại tái còn chưa đến giai đoạn cuối, cũng không quá nặng về điểm. Lúc trước Mục Trần có nói, điều trọng yếu nhất lúc này là tăng cường thực lực. Thực lực không đủ, tích cóp điểm cho nhiều thì càng trở thanh mồi ngon cho kẻ khác mà thôi.
- Đợi Mục Trần và Lạc Li thuận lợi xuất quan, chúng ta đã có thể đi tìm di tích Mộc Thần Điện chân chính. Đến lúc đó chi đội chúng ta đâu còn kém mấy kẻ tinh nhuệ hàng đầu kia!
Từ Hoang háo hức nhắc lại thông tin mà Mục Trần có được. Lúc trước chỉ xông vào một phân điện của di tích, mà đã có bảo vật giúp họ thành công vượt qua thân thể nan, tiến bộ phải nói là thần tốc. Vậy thì bước chân vào di tích Mộc Thần Điện chân chính sẽ đạt đến mức nào cơ chứ? Nói không chừng sẽ có thứ giúp họ vượt qua linh lực nan không chừng.
Nếu thật vậy, thì chi đội của họ sẽ tăng trưởng đến mức đáng sợ, tin chắc đại tái này sẽ không còn chi đội nào mạnh bằng họ!
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cũng tấm tắc chép miệng, ánh mắt cũng tỏ ra mong mỏi. Nghe Mục Trần nói nơi đó có cả truyền thừa viễn cổ, lợi ích chắc chắn sẽ rất lớn.
- Hừm!
Đột nhiên Từ Hoang thần sắc thay đổi, nheo mắt nhìn về phương xa. Vài tiếng xé gió dồn dập mang theo dao động linh lực cường hãn. Số người đến đây không ít chút nào.
Cả ba liếc nhau rồi đứng dậy, vũ khí sắc lẹm hiện ra trong tay. Những kẻ đang đến kia chắc chắn không có chuyện "vô tình đi dạo ngang qua" cái nơi hẻo lánh này.
Mục Trần và Lạc Li vẫn cón đang bế quan, bất cứ thứ gì cũng không được quấy nhiễu cho đến khi họ thuận lợi xuất quan.
- Chuẩn bị ra tay!
Từ Hoang trầm giọng, ánh mắt cũng sắc lạnh đi
Hai người kia cũng ra thế sẵn sàng, dáng vẻ hung ác như sói.
Chân trời phương xa dần hiện rõ những tia hào quang rực rỡ đang nhanh chóng hướng lại đây. Số lượng người đến không dưới 30, cũng phải 6-7 chi đội đi cùng với nhau.
Mà Từ Hoang cảm ứng được bọn người kia đều cường hãn tinh nhuệ, có đến phân nửa đã vượt qua thân thể nan.
Cùng với thời gian đại tái diễn ra càng lâu, những di tích trải khắp đại lục này càng bị người ta tìm ra và chiêm đoạt lấy, rất nhiều chi đội nhờ vào đó mà chiến lực tăng lên. Giai đoạn đầu một chi đội có một cường giả thân thể nan đã thuộc dạng khá, nhưng đến một tháng sau, tiêu chuẩn đó đã hoàn toàn thay đổi.
Thực lực thân thể nan lúc này đã không đủ khiến cho kẻ khác phải kinh sợ, rất nhiều người nhờ khám phá ra bảo tàng cũng đã có được thực lực trên.
Cả ba đều tỏ ra nghiêm trọng, sáu đội ngũ mang đến một áp lực cực nặng. Bọn người kia dường như là một tổ chức tổng thể chứ không phải là những chi đội riêng rẽ đi cùng cùng nhau nữa, chẳng biết từ khi nào đại tái linh viện lại xuất hiện tổ chức như thế này.
Trong đại tái này, ngoài chi đội cùng một linh viện, phần lớn những đội ngũ đều là địch thủ của nhau, nên khó có thể khiến họ hợp lại. Ví dụ như Hạ Hầu và Chân Thanh trước đó, tuy liên minh nhưng ai cũng có tâm tư riêng, lợi dụng lẫn nhau tạm thời phát huy chiến lực giành lấy bảo vật mà thôi.
Nhưng bọn người kia lại có vẻ đến trong một thế trận hoàn chỉnh, tuy không hoàn mỹ phối hợp như một chi đội nhỏ, nhưng rõ ràng là có sự phối hợp tốt.
Bọn người kia từ đâu tới đây, xem ra cũng không phải đến từ mấy chi đội của các linh viện hàng đầu.
Đám người kia nhanh chóng bay lại đây, lơ lửng trên không. Một gã áo đen ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng như dao tiến ra, vừa nhìn đã biết ngay không phải kẻ lương thiện.
Nhìn thấy ba người đứng dưới ngọn núi, hắn nhíu mày hỏi:
- Các ngươi chính là chi đội Bắc Thương linh viện? Đội trưởng Mục Trần ở đâu?
- Ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
Từ Hoang quát khẽ.
- Tại hạ Trần Hi, còn tới làm gì.... dĩ nhiên là quan tâm tới số điểm của các ngươi. Còn nữa, Mộc Thần Thiếp mà các ngươi đang giữ vốn là của Chân Thanh....
Đang nói đột nhiên hắn giật mình, ánh mắt hướng về hai sơn động đang phong bế
- Thì ra đang bế quan tu luyện, đợi nước tới chân mới chịu nhảy à, thật là hứng thú.
- Muốn đoạt thứ gì đó trong tay bọn ta, e rằng các ngươi nuốt không trôi đâu!
Từ Hoang gằn giọng trả lời, hẳn nhiên đang cố gắng câu giờ tranh thủ thêm chút thời gian cho Mục Trần và Lạc Li.
- Ta thấy ngay cả Mục Trần cũng chưa đủ tư cách nói lời đó với ta, ba cái tên mới vượt qua thân thể nan các ngươi là cái thá gì? Bắc Thương linh viện cũng chỉ như thế này mà thôi.
Trần Hi cười nhạt, hắn cũng không phải loại người thích đấu võ mồm, liền vung tay lên quát:
- Bắt lấy bọn chúng, phá nát sơn động dưới kia cho ta!
- Vâng!
Sau lưng hắn, năm người hô ứng, rồi nhanh chóng lao lên hướng thẳng tới mục tiêu bên dưới, tất cả đều có thực lực thân thể nan.
- Lên!
Từ Hoang hung hăng quát to, vũ khí nắm chắc trong tay, đối diện đội hình cường hãn không lùi bước. Cả ba cùng lúc xông tới, mạnh mẽ ứng chiến với năm kẻ kia.
"Rầm rầm!"
Linh lực dũng mãnh thổi ra, 3vs5 nhưng bằng vào khí thế hung mãnh và đấu tâm hừng hực, nhất thời khiến bọn kia không tiến lên được.
Xa xa trên một đỉnh núi khác, năm cô gái xinh đẹp đứng trên mỏm đá trông lại bên này, nhưng không có vẻ gì muốn qua đây tham gia.
- Đội trưởng, tên đội trưởng của chi đội Bắc Thương linh viện hình như còn đang bế quan, ba người kia có thể hạ được đám người này không?
Hai cô gái song sinh lại ríu rít cất tiếng.
Ôn Thanh Tuyền cười khúc khích:
- Đừng quan tâm, mà ta nghĩ vị Huyết Họa Giả đại danh đỉnh đỉnh kia hẳn phải thừa sức giải quyết phiền toái cỡ này. Chúng ta cứ xem tiếp thôi.
Phía bên này, Trần Hi hờ hững quan sát vòng chiến, rồi chăm chăm nhìn lại hai tòa sơn động bên dưới. Thình lình hắn vung chỉ bắn ra một luồng linh lực đánh thẳng tới một sơn động, tiếng quát như sấm rền văng vẳng bay theo.
- Mục Trần, lăn ra đây cho ta!