Đại Chúa Tể
Chương 380: Tam Đại Chí Tôn
- Thái Thương viện trưởng?!
- Đó là viện trưởng Bắc Thương linh viện, Thái Thương?
- Không ngờ ngay cả lão cũng đã ra mặt....
Lời nói thản nhiên của Hắc Long Chí Tôn lại khiến Tây Hoang thành sôi trào chấn động, rất nhiều người chưa hề biết mặt vị Chí Tôn lừng lẫy Bắc Thương đại lục này.
Bắc Thương linh viện chính là bá chủ không xưng vương trên đại lục, vị viện trưởng kia chính là cường giả hàng đầu, không ngờ Tây Hoang thành hôm nay có dịp nghênh đón một lúc cả hai vị Chí Tôn, một chuyện thật khó ai dám nói trước.
Nhân vật ở cấp độ Chí Tôn, chính là cự phách một phương, bình thường như thần long bất kiến vĩ, thường nhân khó thấy. Huống chi dạng Chí Tôn siêu đẳng như Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng thì lại càng.....
Chấn động trong người Mục Trần dần bình ổn lại, hắn thở ra một hơi, ngẩng lên nhìn bóng người hùng vĩ như tòa núi trước mặt, lòng vui sướng khôn tả xiết. Thái Thương viện trưởng đã xuất hiện, vậy vấn đề hôm nay đã tốt rồi!
- Đa tạ viện trưởng.
Mục Trần cảm kích, lão mà không ra tay, Đại Tu Di Ma Trụ tất nhiên sẽ bị Hắc Long Chí Tôn cướp đi. Tuy bản thân hắn đau đầu chẳng xử lý nổi thứ kiệt ngạo bất tuân đó, nhưng hắn biết một khi chân chính chế ngự được Đại Tu Di Ma Trụ, đó sẽ là một cường lực khó lường, chẳng ai ngu dại mà phải giao nó ra cho kẻ khác.
Thái Thương viện trưởng khoát tay, lão quay lại nhìn, ánh mắt thâm thúy và cơ trí như soi hết tâm can Mục Trần, mỉm cười:
- Thật sự là không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại che giấu kỹ đến vậy.
Mục Trần le lưỡi, xem ra Thái Thương viện trưởng cũng đã biết rõ Đại Tu Di Ma Trụ ở trong cơ thể hắn.
- Thôi quên đi, ngươi có được nó là may mắn của ngươi, nhưng cái thứ kia rất hung hãn, ở mãi trong người cũng không biết là phúc hay họa đâu.
Thái Thương viện trưởng chỉ nói vài lời, không bàn sâu vào chuyện đó nữa, lão nhìn qua chỗ Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông. Lão nói:
- Xem ra chuyện hôm nay cũng nhờ có ngươi, nếu không thể diện Bắc Thương linh viện chúng ta sẽ không tốt lắm.
- Viện trưởng quá lời, ta cũng là đệ tử Bắc Thương linh viện, dốc sức cũng là điều hiển nhiên.
Mục Trần cười khiêm tốn.
Thái Thương viện trưởng mỉm cười gật gù, rồi lúc này mới nhìn sang Hắc Long Chí Tôn, mắt lóe lên như có ánh sao:
- Hắc Long, ngươi quá đáng rồi đấy.
Hắc Long Chí Tôn lập tức đối thị với Thái Thương viện trưởng, linh khí lưu chuyển trong thiên địa dường như vì cái trừng mắt của hai người mà ngưng đọng, áp lực khôn tả tràn ngập.
Những cường giả nơi đây lập tức cảm thấy thân thể mình nặng nề vô cùng, linh lực có dấu hiệu không lưu chuyển được nữa. Tất cả ai nấy đều kinh hãi, cường giả Chí Tôn đáng sợ như vậy sao? Chưa đánh mà áp lực còn kinh khủng hơn cả khi Mục Trần và Ma Long Tử dốc toàn lực tử chiến.
Hắc Long Chí Tôn khẽ phất tay, cười nhạt. Cuối cùng áo lực nặng nề được giải tỏa:
- Thái Thương ngươi cũng quá lời, tiểu bối ẩu đả chơi với nhau dĩ nhiên ta chẳng hơi đâu nhúng tay vào. Cơ mà cái thứ đó là chí bảo của Long Ma Cung, vì nó Long Ma Cung ta có thể không từ thủ đoạn. Do vậy hy vọng Thái Thương viện trưởng có thể bảo tên nhóc kia trả lại cho ta, như thế Long Ma Cung chúng ta cũng sẽ nhớ cái tình cảm của Bắc Thương linh viện.
Mọi người nghe thế cũng không khỏi thở hắt ra. Long Ma Cung và Bắc Thương linh viện coi như là kẻ thù sinh tử, còn có tình cảm gì chứ?
Thái Thương viện trưởng chỉ cười, lão lắc đầu, nói:
- Mục Trần có được vật ấy, cũng là cái số của hắn, ta đâu có quyền ép hắn giao ra chứ....
Hung danh của Đại Tu Di Ma Trụ lão cũng nghe nói, năm xưa nếu không phải Bạch Long Chí Tôn trở mặt với Long Ma Cung, đánh cắp vật đó mang đi, thì cũng chưa chắc Bắc Thương linh viện có thể thắng được Long Ma Cung. Lão biết rõ Thái Cổ Hung Khí lợi hại ra sao, bây giờ tự nhiên lại rơi vào tay Mục Trần, đâu có điên mà trả nó lại cho Long Ma Cung.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt, giọng gằn từng tiếng:
- Nói vậy tức là Bắc Thương linh viện thật muốn khai chiến lần nữa với Long Ma Cung sao?
Mọi người bên dưới thành thị đều yên lặng như tờ, ngay cả gã áo xanh lúc này đang đứng trên không trung cũng chấn kinh. Nếu Bắc Thương linh viện và Long Ma Cung lại đại chiến lần nữa, thì sẽ là một cuộc chiến kinh thiên thảm liệt còn hơn cả năm xưa.
- Hắc Long, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Đối mặt Hắc Long Chí Tôn chiến hỏa ngập trong mắt, Thái Thương viện trưởng vẫn tỏ ra lợi hại mạnh mẽ, buông lời từ tốn.
- Thái Thương, ngươi thực nghĩ rằng năm xưa có thể đánh bại chúng ta một lần, thì đời đời chúng ta sẽ e sợ Bắc Thương linh viện ư?
Hắc Long Chí Tôn không hề nể mặt, lướt tới một chút, sau lưng ngưng tụ lốc xoáy khổng lồ cả nghìn trượng, linh khí trong phạm vi nghìn dặm hội tụ điên cuồng, rồi hình thành một bóng đen sừng sững trong thiên địa.
Cái bóng đó khổng lồ vô cùng, đôi mắt như hai con cự long, mỗi nhịp thở của hắn phát ra tiếng như cuồng phong gào thét, sức mạnh đáng sợ, áp lực vô biên.
Mục Trần hoảng hồn nhìn cái bóng khổng lồ kia, lòng kinh hãi. Đứng trước cái bóng đó, hắn chẳng khác nào một con bọ bé tí ti. Chỉ cần nó đập tay xuống, thì số phận của hắn cũng không khác con muỗi là bao.
Sức mạnh cường giả Chí Tôn đây sao? Khó trách lại có thể trở thành tiêu chuẩn đánh giá cự phách một phương, hoàn toàn ở đẳng cấp vượt trội một trời một vực với Thông Thiên cảnh!
- Chí Tôn pháp thân à? Hắc Long ngươi thật muốn đấu một trận với ta sao??
Thái Thương viện trưởng nheo mắt nhìn cái bóng đen che phủ thiên địa, thần sắc vẫn dửng dưng như chẳng có gì lớn lao, giọng nói cực kỳ thản nhiên.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt lạnh lùng, nhưng vẫn chưa động thủ. Hắn biết Thái Thương viện trưởng rất mạnh, chính hắn cũng chẳng dám vỗ ngực nói có thể thắng được.
Vả lại nếu động thủ, thì sẽ dẫn đến đại chiến song phương. Nhưng hiện nay Long Ma Cung vẫn chưa sẵn sàng để trở mặt với Bắc Thương linh viện.
Dù vậy hắn cũng không thể tay không mà về, nếu để Đại Tu Di Ma Trụ dễ dàng rơi vào tay Bắc Thương linh viện, hắn cực kỳ không muốn.
Chính vì thế Hắc Long Chí Tôn nhất thời vẫn im lặng, có điều Chí Tôn pháp thân sẽ vẫn chưa biến mất, hoàn toàn che khuất ánh sáng khiến mọi người run rẩy không ngừng. Ai nấy đều sợ rằng giao chiến ở cấp bậc Chí Tôn kia, cái thành này của họ có lớn hơn cũng khó bề chịu nổi.
- Ha ha, hai vị, cái miếu nhỏ này của Tây Cực điện chúng ta e rằng khó mà kham nổi sức ép hai vị gây ra đó.
Ngay lúc ấy, một tiếng cười sang sảng vang lên khắp nơi, mọi người nhìn thấy không gian trên cao lại biến dạng uốn khúc, hình thành một thông đạo. Rồi một người từ đó chui ra.
Một gã trung niên cũng áo xanh, khí độ phi phàm, chỉ nhìn sơ cũng biết không phải người đơn giản.
Lập tức bên dưới có nhiều tiếng kinh hãi hô lên.
- Đó là Tây Cực điện chủ, Tây Cực Chí Tôn?
Mọi người rung động vô cùng. Thật là náo nhiệt a, bình thường mấy vị Chí Tôn cao cao tại thượng chẳng biết ở nơi đâu, vậy mà hôm nay lại xuất hiện đến ba người.
Gã áo xanh trên không trung nhìn thấy người vừa hiện thân liền lướt tới, mừng rỡ cung kính vái chào:
- Phụ thân!
Gã này rõ ràng chính là thiếu điện chủ Tây Cực điện, Tây Thanh Hải, đồng thời cũng là một thiên tài kiệt xuất trong lớp trẻ Bắc Thương đại lục hiện nay, chẳng hề kém cạnh đám quái kiệt của Long Ma Cung như là Ma Hình Thiên này nọ.
Tây Cực Chí Tôn phất tay bảo Tây Thanh Hải lui xuống, nhìn lại Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng đang giương cung bạt kiếm. Lúc nãy hai người hiện thân ở đây, lão cũng đã cảm ứng biết được, do đó lập tức chạy tới. Nói gì thì nơi này cũng là địa bàn Tây Cực điện, nếu để mặc cho hai vị kia đấu võ vài cái, thì tổn thất không nhỏ chút nào. Chuyện không không dính vạ vào người thế nào lão chẳng thể nào không để ý cho được.
Nhưng mà hai bên lão cũng không dám đắc tội, cả Bắc Thương linh viện lẫn Long Ma Cung đều xem như là bá chủ Bắc Thương đại lục. Đắc tội bên nào cũng là chuyện đau đầu mà không ai ngu dại gì dính vào.
- Ô hô, ra là Tây Cực Chí Tôn.
Thái Thương viện trưởng lớn tiếng cười:
- Lần này không mời mà đến, thật ra phiền ông rồi.
Tây Cực Chí Tôn cười chắp tay đáp lại, có vẻ khách khí. Tuy cả hai đều là Chí Tôn, nhưng hắn biết rõ bản thân chỉ là Chí Tôn tam phẩm, thua xa Thái Thương viện trưởng.
- Hai vị, chuyện hôm nay coi như nể mặt Tây Cực điện ta, đừng tranh đua với nhau được không?
Tây Cực Chí Tôn ôm quyền trịnh trọng. Nếu ai đó khác dám ở đâu đấu đá thì không chừng lão một tát đập chết, nhưng mà hai người này thì ai tát ai còn chưa biết đâu.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt nhưng không nói gì nữa, vung tay lên, cái bóng nghìn trượng lập tức tiêu ta, uy áp khủng bố theo đó cũng biến mất.
Hắn biết, hôm nay có Thái Thương viện trưởng che chở Mục Trần, căn bản không có cách nào thu hồi đượ Đại Tu Di Ma Trụ, trừ phi gọi Chí Tôn khác torng Long Ma Cung cũng ra mặt. Thế nhưng làm thế cũng có nghĩa là toàn diện khai chiến với Bắc Thương linh viện. Luận thực lực thì cũng chẳng hơn kém nhau là bao, nhưng lại rất e ngại con chim (??) già mắc dịch trong Bắc Thương linh viện kia. Kế hoạch của họ chưa hoàn thành, thì đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.
- Thái Thương, Bắc Thương linh viện các ngươi coi chừng đó, cứ chờ bọn ta chuẩn bị chu đáo, thì sẽ đến Bắc Thương linh viện tìm ngươi!
Hắc Long Chí Tôn lạnh lẽo nói, rồi vung tay lên, một lồng hào quang bao phủ Ma Long Tử.
- Thái Thương, trận tranh phong của tiểu bối vẫn chưa xem là các ngươi thắng, nếu đệ tử các ngươi có tài cán thì đến tham gia Thánh Linh Sơn thử coi. Sự kiện trọng đại nhất Bắc Thương đại lục này các ngươi lại vắng mặt nhiều năm, cũng không xứng danh tiếng của các ngươi nhỉ, chẳng lẽ lại sợ mất mặt hay sao?
Hắc Long Chí Tôn cười nhạt, tiếng cười đầy vẻ khích tướng.
Thái Thương viện trưởng vẫn chẳng mấy quan tâm, thản nhiên trả lời:
- Cái đó không nhờ ngươi phải lo. Bắc Thương linh viện nếu muốn thì tự nhiên sẽ tham gia.
- Ha ha, vậy đến lúc đó ta xin đợi Bắc Thương linh viện đại giá quang lâm, mong rằng đừng để ta thất vọng. Sự kiện trong đại nhất giới trẻ tuổi Bắc Thương đại lục, thiếu đi Bắc Thương linh viện chính là thiếu rất nhiều phấn khích a.
Hắc Long Chí Tôn cười lớn, tỏ ra thống khoái châm chọc. Đó chính là một vết đau của Bắc Thương linh viện nhiều năm rồi, ngày đó vị đệ tử mạnh nhất Thiên bảng bị thiên tài đệ nhất của Long Ma Cung chém giết ngay ở Thánh Linh Sơn, từ đó trở đi không thấy bóng dáng Bắc Thương linh viện tham gia nữa. Nếu lần này họ dám tham dự, thì chính là cơ hội tốt cho Long Ma Cung dương oai.
Tiếng cười dứt, hắn hút lấy Ma Long Tử, không gian quanh thân lượn sóng mờ ảo, rồi thân ảnh cả hai hoàn toàn biến mất trong không trung.
- Đó là viện trưởng Bắc Thương linh viện, Thái Thương?
- Không ngờ ngay cả lão cũng đã ra mặt....
Lời nói thản nhiên của Hắc Long Chí Tôn lại khiến Tây Hoang thành sôi trào chấn động, rất nhiều người chưa hề biết mặt vị Chí Tôn lừng lẫy Bắc Thương đại lục này.
Bắc Thương linh viện chính là bá chủ không xưng vương trên đại lục, vị viện trưởng kia chính là cường giả hàng đầu, không ngờ Tây Hoang thành hôm nay có dịp nghênh đón một lúc cả hai vị Chí Tôn, một chuyện thật khó ai dám nói trước.
Nhân vật ở cấp độ Chí Tôn, chính là cự phách một phương, bình thường như thần long bất kiến vĩ, thường nhân khó thấy. Huống chi dạng Chí Tôn siêu đẳng như Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng thì lại càng.....
Chấn động trong người Mục Trần dần bình ổn lại, hắn thở ra một hơi, ngẩng lên nhìn bóng người hùng vĩ như tòa núi trước mặt, lòng vui sướng khôn tả xiết. Thái Thương viện trưởng đã xuất hiện, vậy vấn đề hôm nay đã tốt rồi!
- Đa tạ viện trưởng.
Mục Trần cảm kích, lão mà không ra tay, Đại Tu Di Ma Trụ tất nhiên sẽ bị Hắc Long Chí Tôn cướp đi. Tuy bản thân hắn đau đầu chẳng xử lý nổi thứ kiệt ngạo bất tuân đó, nhưng hắn biết một khi chân chính chế ngự được Đại Tu Di Ma Trụ, đó sẽ là một cường lực khó lường, chẳng ai ngu dại mà phải giao nó ra cho kẻ khác.
Thái Thương viện trưởng khoát tay, lão quay lại nhìn, ánh mắt thâm thúy và cơ trí như soi hết tâm can Mục Trần, mỉm cười:
- Thật sự là không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại che giấu kỹ đến vậy.
Mục Trần le lưỡi, xem ra Thái Thương viện trưởng cũng đã biết rõ Đại Tu Di Ma Trụ ở trong cơ thể hắn.
- Thôi quên đi, ngươi có được nó là may mắn của ngươi, nhưng cái thứ kia rất hung hãn, ở mãi trong người cũng không biết là phúc hay họa đâu.
Thái Thương viện trưởng chỉ nói vài lời, không bàn sâu vào chuyện đó nữa, lão nhìn qua chỗ Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông. Lão nói:
- Xem ra chuyện hôm nay cũng nhờ có ngươi, nếu không thể diện Bắc Thương linh viện chúng ta sẽ không tốt lắm.
- Viện trưởng quá lời, ta cũng là đệ tử Bắc Thương linh viện, dốc sức cũng là điều hiển nhiên.
Mục Trần cười khiêm tốn.
Thái Thương viện trưởng mỉm cười gật gù, rồi lúc này mới nhìn sang Hắc Long Chí Tôn, mắt lóe lên như có ánh sao:
- Hắc Long, ngươi quá đáng rồi đấy.
Hắc Long Chí Tôn lập tức đối thị với Thái Thương viện trưởng, linh khí lưu chuyển trong thiên địa dường như vì cái trừng mắt của hai người mà ngưng đọng, áp lực khôn tả tràn ngập.
Những cường giả nơi đây lập tức cảm thấy thân thể mình nặng nề vô cùng, linh lực có dấu hiệu không lưu chuyển được nữa. Tất cả ai nấy đều kinh hãi, cường giả Chí Tôn đáng sợ như vậy sao? Chưa đánh mà áp lực còn kinh khủng hơn cả khi Mục Trần và Ma Long Tử dốc toàn lực tử chiến.
Hắc Long Chí Tôn khẽ phất tay, cười nhạt. Cuối cùng áo lực nặng nề được giải tỏa:
- Thái Thương ngươi cũng quá lời, tiểu bối ẩu đả chơi với nhau dĩ nhiên ta chẳng hơi đâu nhúng tay vào. Cơ mà cái thứ đó là chí bảo của Long Ma Cung, vì nó Long Ma Cung ta có thể không từ thủ đoạn. Do vậy hy vọng Thái Thương viện trưởng có thể bảo tên nhóc kia trả lại cho ta, như thế Long Ma Cung chúng ta cũng sẽ nhớ cái tình cảm của Bắc Thương linh viện.
Mọi người nghe thế cũng không khỏi thở hắt ra. Long Ma Cung và Bắc Thương linh viện coi như là kẻ thù sinh tử, còn có tình cảm gì chứ?
Thái Thương viện trưởng chỉ cười, lão lắc đầu, nói:
- Mục Trần có được vật ấy, cũng là cái số của hắn, ta đâu có quyền ép hắn giao ra chứ....
Hung danh của Đại Tu Di Ma Trụ lão cũng nghe nói, năm xưa nếu không phải Bạch Long Chí Tôn trở mặt với Long Ma Cung, đánh cắp vật đó mang đi, thì cũng chưa chắc Bắc Thương linh viện có thể thắng được Long Ma Cung. Lão biết rõ Thái Cổ Hung Khí lợi hại ra sao, bây giờ tự nhiên lại rơi vào tay Mục Trần, đâu có điên mà trả nó lại cho Long Ma Cung.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt, giọng gằn từng tiếng:
- Nói vậy tức là Bắc Thương linh viện thật muốn khai chiến lần nữa với Long Ma Cung sao?
Mọi người bên dưới thành thị đều yên lặng như tờ, ngay cả gã áo xanh lúc này đang đứng trên không trung cũng chấn kinh. Nếu Bắc Thương linh viện và Long Ma Cung lại đại chiến lần nữa, thì sẽ là một cuộc chiến kinh thiên thảm liệt còn hơn cả năm xưa.
- Hắc Long, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Đối mặt Hắc Long Chí Tôn chiến hỏa ngập trong mắt, Thái Thương viện trưởng vẫn tỏ ra lợi hại mạnh mẽ, buông lời từ tốn.
- Thái Thương, ngươi thực nghĩ rằng năm xưa có thể đánh bại chúng ta một lần, thì đời đời chúng ta sẽ e sợ Bắc Thương linh viện ư?
Hắc Long Chí Tôn không hề nể mặt, lướt tới một chút, sau lưng ngưng tụ lốc xoáy khổng lồ cả nghìn trượng, linh khí trong phạm vi nghìn dặm hội tụ điên cuồng, rồi hình thành một bóng đen sừng sững trong thiên địa.
Cái bóng đó khổng lồ vô cùng, đôi mắt như hai con cự long, mỗi nhịp thở của hắn phát ra tiếng như cuồng phong gào thét, sức mạnh đáng sợ, áp lực vô biên.
Mục Trần hoảng hồn nhìn cái bóng khổng lồ kia, lòng kinh hãi. Đứng trước cái bóng đó, hắn chẳng khác nào một con bọ bé tí ti. Chỉ cần nó đập tay xuống, thì số phận của hắn cũng không khác con muỗi là bao.
Sức mạnh cường giả Chí Tôn đây sao? Khó trách lại có thể trở thành tiêu chuẩn đánh giá cự phách một phương, hoàn toàn ở đẳng cấp vượt trội một trời một vực với Thông Thiên cảnh!
- Chí Tôn pháp thân à? Hắc Long ngươi thật muốn đấu một trận với ta sao??
Thái Thương viện trưởng nheo mắt nhìn cái bóng đen che phủ thiên địa, thần sắc vẫn dửng dưng như chẳng có gì lớn lao, giọng nói cực kỳ thản nhiên.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt lạnh lùng, nhưng vẫn chưa động thủ. Hắn biết Thái Thương viện trưởng rất mạnh, chính hắn cũng chẳng dám vỗ ngực nói có thể thắng được.
Vả lại nếu động thủ, thì sẽ dẫn đến đại chiến song phương. Nhưng hiện nay Long Ma Cung vẫn chưa sẵn sàng để trở mặt với Bắc Thương linh viện.
Dù vậy hắn cũng không thể tay không mà về, nếu để Đại Tu Di Ma Trụ dễ dàng rơi vào tay Bắc Thương linh viện, hắn cực kỳ không muốn.
Chính vì thế Hắc Long Chí Tôn nhất thời vẫn im lặng, có điều Chí Tôn pháp thân sẽ vẫn chưa biến mất, hoàn toàn che khuất ánh sáng khiến mọi người run rẩy không ngừng. Ai nấy đều sợ rằng giao chiến ở cấp bậc Chí Tôn kia, cái thành này của họ có lớn hơn cũng khó bề chịu nổi.
- Ha ha, hai vị, cái miếu nhỏ này của Tây Cực điện chúng ta e rằng khó mà kham nổi sức ép hai vị gây ra đó.
Ngay lúc ấy, một tiếng cười sang sảng vang lên khắp nơi, mọi người nhìn thấy không gian trên cao lại biến dạng uốn khúc, hình thành một thông đạo. Rồi một người từ đó chui ra.
Một gã trung niên cũng áo xanh, khí độ phi phàm, chỉ nhìn sơ cũng biết không phải người đơn giản.
Lập tức bên dưới có nhiều tiếng kinh hãi hô lên.
- Đó là Tây Cực điện chủ, Tây Cực Chí Tôn?
Mọi người rung động vô cùng. Thật là náo nhiệt a, bình thường mấy vị Chí Tôn cao cao tại thượng chẳng biết ở nơi đâu, vậy mà hôm nay lại xuất hiện đến ba người.
Gã áo xanh trên không trung nhìn thấy người vừa hiện thân liền lướt tới, mừng rỡ cung kính vái chào:
- Phụ thân!
Gã này rõ ràng chính là thiếu điện chủ Tây Cực điện, Tây Thanh Hải, đồng thời cũng là một thiên tài kiệt xuất trong lớp trẻ Bắc Thương đại lục hiện nay, chẳng hề kém cạnh đám quái kiệt của Long Ma Cung như là Ma Hình Thiên này nọ.
Tây Cực Chí Tôn phất tay bảo Tây Thanh Hải lui xuống, nhìn lại Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng đang giương cung bạt kiếm. Lúc nãy hai người hiện thân ở đây, lão cũng đã cảm ứng biết được, do đó lập tức chạy tới. Nói gì thì nơi này cũng là địa bàn Tây Cực điện, nếu để mặc cho hai vị kia đấu võ vài cái, thì tổn thất không nhỏ chút nào. Chuyện không không dính vạ vào người thế nào lão chẳng thể nào không để ý cho được.
Nhưng mà hai bên lão cũng không dám đắc tội, cả Bắc Thương linh viện lẫn Long Ma Cung đều xem như là bá chủ Bắc Thương đại lục. Đắc tội bên nào cũng là chuyện đau đầu mà không ai ngu dại gì dính vào.
- Ô hô, ra là Tây Cực Chí Tôn.
Thái Thương viện trưởng lớn tiếng cười:
- Lần này không mời mà đến, thật ra phiền ông rồi.
Tây Cực Chí Tôn cười chắp tay đáp lại, có vẻ khách khí. Tuy cả hai đều là Chí Tôn, nhưng hắn biết rõ bản thân chỉ là Chí Tôn tam phẩm, thua xa Thái Thương viện trưởng.
- Hai vị, chuyện hôm nay coi như nể mặt Tây Cực điện ta, đừng tranh đua với nhau được không?
Tây Cực Chí Tôn ôm quyền trịnh trọng. Nếu ai đó khác dám ở đâu đấu đá thì không chừng lão một tát đập chết, nhưng mà hai người này thì ai tát ai còn chưa biết đâu.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt nhưng không nói gì nữa, vung tay lên, cái bóng nghìn trượng lập tức tiêu ta, uy áp khủng bố theo đó cũng biến mất.
Hắn biết, hôm nay có Thái Thương viện trưởng che chở Mục Trần, căn bản không có cách nào thu hồi đượ Đại Tu Di Ma Trụ, trừ phi gọi Chí Tôn khác torng Long Ma Cung cũng ra mặt. Thế nhưng làm thế cũng có nghĩa là toàn diện khai chiến với Bắc Thương linh viện. Luận thực lực thì cũng chẳng hơn kém nhau là bao, nhưng lại rất e ngại con chim (??) già mắc dịch trong Bắc Thương linh viện kia. Kế hoạch của họ chưa hoàn thành, thì đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.
- Thái Thương, Bắc Thương linh viện các ngươi coi chừng đó, cứ chờ bọn ta chuẩn bị chu đáo, thì sẽ đến Bắc Thương linh viện tìm ngươi!
Hắc Long Chí Tôn lạnh lẽo nói, rồi vung tay lên, một lồng hào quang bao phủ Ma Long Tử.
- Thái Thương, trận tranh phong của tiểu bối vẫn chưa xem là các ngươi thắng, nếu đệ tử các ngươi có tài cán thì đến tham gia Thánh Linh Sơn thử coi. Sự kiện trọng đại nhất Bắc Thương đại lục này các ngươi lại vắng mặt nhiều năm, cũng không xứng danh tiếng của các ngươi nhỉ, chẳng lẽ lại sợ mất mặt hay sao?
Hắc Long Chí Tôn cười nhạt, tiếng cười đầy vẻ khích tướng.
Thái Thương viện trưởng vẫn chẳng mấy quan tâm, thản nhiên trả lời:
- Cái đó không nhờ ngươi phải lo. Bắc Thương linh viện nếu muốn thì tự nhiên sẽ tham gia.
- Ha ha, vậy đến lúc đó ta xin đợi Bắc Thương linh viện đại giá quang lâm, mong rằng đừng để ta thất vọng. Sự kiện trong đại nhất giới trẻ tuổi Bắc Thương đại lục, thiếu đi Bắc Thương linh viện chính là thiếu rất nhiều phấn khích a.
Hắc Long Chí Tôn cười lớn, tỏ ra thống khoái châm chọc. Đó chính là một vết đau của Bắc Thương linh viện nhiều năm rồi, ngày đó vị đệ tử mạnh nhất Thiên bảng bị thiên tài đệ nhất của Long Ma Cung chém giết ngay ở Thánh Linh Sơn, từ đó trở đi không thấy bóng dáng Bắc Thương linh viện tham gia nữa. Nếu lần này họ dám tham dự, thì chính là cơ hội tốt cho Long Ma Cung dương oai.
Tiếng cười dứt, hắn hút lấy Ma Long Tử, không gian quanh thân lượn sóng mờ ảo, rồi thân ảnh cả hai hoàn toàn biến mất trong không trung.