Đại Chúa Tể
Chương 364: Tìm lửa
"Vèo!"
Mục Trần lướt đi liên tục trong mây, hắn cảm nhận rõ dao động linh lực kịch liệt từ đằng sau truyền lại, rõ ràng Lạc Li đang phải kịch chiến với Ngô Giáp.
Mục Trần quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mâu Tướng đang bị xách trong tay, cười gằn:
- Dường như còn vài thứ ngươi chưa nói cho ta biết?
Mâu Tướng biến sắc, liên tục lắc đầu.
- Vậy Ngô Giáp làm sao biết được hướng đi của chúng ta?
Mục Trần lành lạnh nói:
- Ngươi báo cho hắn?
Mâu Tướng vội trả lời:
- Trong đám mây mù ở Tây Hoang cảnh này Ngô Giáp có bố trí linh trận, nên hắn có thể cảm ứng được những biến động trong đó.
Mục Trần trừng mắt liếc hắn, búng tay bắn ra một tia linh lực dò xét vào đám mây. Quả nhiên cảm thấy có những dao động nhỏ khác thường, cảm ứng như là linh trận.
Ngô Giáp này đúng là đáng ngại.
Mục Trần nheo mắt, vung tay lên, ngưng luyện ra mười mấy linh ấn, nó nhanh chóng dung nhập vào không khí, hình thành một tiểu linh trận bao phủ lấy Mục Trần.
Tiểu linh trận không mạnh mẽ, nhưng có thể ngăn cản năng lực cảm ứng của linh trận kia, Mục Trần không muốn mọi hành động của hắn đều bị Ngô Giáp biết rõ như lòng bàn tay.
- Tiếp tục dẫn đường!
Làm xong việc đó, Mục Trần hờ hững nhìn Mâu Tướng, thản nhiên cất tiếng.
Mâu Tướng vì ánh mắt đáng sợ của Mục Trần mà run rẩy, vội chỉ đường.
Tiếp tục đi, Mục Trần không hề bị ngăn cản, sau khi chặn đứng cảm ứng của Ngô Giáp, tên kia cũng không cách nào tìm ra vị trí của hắn.
Một lát sau, Mục Trần chậm lại, hạ xuống một khe núi, nhìn một cốc sâu tràn ngập mây mù.
- Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chắc là ở trong này, nhưng mây mù quá dày, khó mà dò xét.
Mâu Tướng vội chỉ vào thâm cốc, nói.
Mục Trần gật đầu, búng tay ra, một tia linh lực đập vào Mâu Tướng khiến hắn bất tỉnh, rồi hắn chụp lấy và lướt vào trong cốc.
Tiến vào thâm cốc, tầm nhìn hoàn toàn bị ngăn cản, Mục Trần hơi suy tư, lướt lên không trung, bất chợt bùng nổ linh lực, hắc viêm bùng lên như khói phá tan mây mù quanh hắn.
Địa hình thâm cốc phức tạp, bị mây che lấp, nếu muốn tìm hai người cố tình trốn trong này, e rằng quá khó khăn. Chi bằng hắn bùng nổ linh lực, tự lộ thân phận để hai người kia cảm nhận, nhất định sẽ đáp lại.
Hành động của Mục Trần cực kỳ lộ liễu, nhanh chóng sau đó có một luồng linh lực bùng lên ở một hướng kia.
Dao động linh lực này rất quen thuộc, là Trầm Thương Sinh.
Mục Trần mừng rỡ, lập tức hướng về chỗ đó. Lát sau hắn chậm lại, chăm chú nhìn phía trước, một vách núi gần đó lộ ra một cái sơn động, một bóng người đứng thẳng nơi đó.
- Trầm học trưởng!
Mục Trần mừng rơn, thở phào nhẹ nhõm, hắn vội tới gần, nhưng khi nhìn rõ được hình dáng của Trầm Thương Sinh hắn không khỏi kinh ngạc.
Da dẻ Trầm Thương Sinh có một khối ban độc đen thui, lấp lánh. Khí tức âm độc đáng sợ tỏa ra khiến cho Trầm Thương Sinh nhìn có vẻ tiều tụy yếu ớt. Dù trạng thái tệ như vậy nhưng gương mặt của hắn vẫn cười tươi, khí khái lãng tử bệ vệ không hề mất đi.
- Hêy, không ngờ kẻ đến đây đầu tiên lại là người, thật là nghĩ không ra.
Trầm Thương Sinh nhìn Mục Trần, cũng tỏ ra mừng vui mỉm cười.
Mục Trần hạ xuống cửa động, tiện tay ném Mâu Tướng và Xích Ngư xuống đất.
- Là Mâu Tướng và Xích Ngư phải không? Cả hai tên đều bị ngươi giải quyết hết sao?
Trầm Thương Sinh kinh ngạc khi thấy hai cái thân tàn tạ như xác chết của Mâu Tướng và Xích Ngư. Hai tên đó tuy xếp hạng 7,8 nhưng dù sao thực lực cũng ở Thông Thiên cảnh sơ kỳ, khá lợi hại. Không ngờ được lại bị bắt bởi Mục Trần.
- Lâm học trưởng cũng đã đến, nhưng tình hình hiện tại không sáng sủa cho lắm.
Mục Trần hỏi thăm Trầm Thương Sinh:
- Hai người ra sao rồi?
- Tình hình cũng tối tăm không kém.
Trầm Thương Sinh bất đắc dĩ nhún vai, rồi xoay người đi vào sơn động. Mục Trần cũng vội bước theo. Trong động hắn nhìn thấy Lý Huyền Thông, lúc này trạng thái còn tệ hại hơn, hắc ban trên người dày đặc hơn Trầm Thương Sinh nhiều, cả người hôi thối.
Lý Huyền Thông mở mắt, gương mặt hắn cũng có một khối hắc ban, khiến gương mặt anh tuấn của hắn trở nên quái dị đáng sợ. Hắn nhìn Mục Trần, cố gượng cười, cũng không ngờ được người tìm được bọn hắn đầu tiên lại là Mục Trần.
- Sao có thể như vậy?
Mục Trần cũng khó hiểu, với thực lực của Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, đối phương có nhiều người cũng khó mà khiến cả hai lâm vào thảm cảnh như thế này.
- Ma Long Tử đã chuẩn bị trước, thực lực của hắn đã đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng trước đó khi giao đấu với chúng ta luôn giấm diếm, đến khi hai ta lọt vào vòng vây mới bùng nổ thực lực, lại còn mang theo Long Ma độc mà hắn đã cất công về lấy ở Long Ma Cung. Đó là một loại kịch độc do cường giả Chí Tôn luyện chế ra. Chúng ta vô ý bị trúng độc, thực lực đến bây giờ vẫn không khôi phục lại được.
Lý Huyền Thông thản nhiên giải thích.
- Thông Thiên cảnh hậu kỳ...
Mục Trần nghiêm mặt, Ma Long Tử quả nhiên đã đạt trình độ đó, thế có nghĩa là Lâm học trưởng cũng không thể là đối thủ của hắn.
- Tu luyện trong Long Ma Cung cực kỳ âm độc, tuy rằng thành tựu về sau có hạn, nhưng trước đó tiến triển rất nhanh, việc này cũng do ta sơ sót, không ngờ Ma Long Tử lại đột phá nhanh chóng đến vậy.
Trầm Thương Sinh cau mày, trình độ đó hắn cũng đã chạm đến, chỉ cần bế quan một thời gian không lâu sẽ đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng đáng tiếc vì Long Ma độc mà cả hai đến hôm nay chưa thoát khỏi vòng vây của Ma Long Tử.
- Việc quan trọng nhất lúc này là tiêu trừ Long Ma độc, nếu Ma Long Tử đã đến Thông Thiên cảnh hậu kỳ, Lâm học trưởng e rằng khó mà cầm cự được, chúng ta phải nhanh chóng giải cứu bọn họ.
Mục Trần trầm ngâm.
Trầm Thương Sinh ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Long Ma độc này phải là cường giả Chí Tôn mới may ra có năng lực giải độc, chúng ta không có biện pháp...
Mục Trần sửng sốt, cường giả Chí Tôn? Bọn họ mà có cường giả Chí Tôn, Ma Long Tử sao còn dám ngông cuồng? Hắn đã chắc ăn Bắc Thương linh viện không phái ra cường giả Chí Tôn đối phó hắn, nên mới dám bày trò như thế này.
- Để ta thử xem, linh lực của ta có chút đặc biệt, xem có hiệu quả nào không.
Mục Trần trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng. Linh lực của hắn có dung hợp Cửu U Hỏa, đối với độc tố hẳn là có khả năng khắc chế.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng gật đầu, có cách nào thì cũng nên thử, hiện tại cũng chỉ có thể thử ngựa chết tìm ngựa sống.
Mục Trần đến trước mặt Trầm Thương Sinh, hắc viêm bùng lên, sức nóng lan tỏa.
Bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu Trầm Thương Sinh, linh lực dũng mãnh tiến vào người Trầm Thương Sinh.
Linh lực của Mục Trần tiến vào, hắn liền cảm nhận rõ sự náo loạn trong cơ thể Trầm Thương Sinh. Long Ma độc như một con độc long chạy tới chạy lui trong người, nơi nơi độc tố lướt qua, linh lực lập tức bị ăn mòn tiêu tán, cứ như thế khiến cho hai người không ai có thể hồi phục được.
Mục Trần hơi suy nghĩ, rồi điều khiển linh lực lao tới bao vây một tia Long Ma độc, hắc viêm bừng cháy chuẩn bị luyện hóa nó.
"Xèo xèo."
Long Ma độc như có phản ứng, nó nhận thấy uy hiếp đến sinh tồn của nó, độc khí liền phát tán ra chống cự lại hắc viêm.
Hắc viêm bốc cháy, độc khí tán ra, đôi bên giằng co. Mục Trần cảm thấy không ổn, vì Long Ma độc cực kỳ ương ngạnh, đối diện Cửu U Hỏa vẫn mạnh mẽ chống cự, tuy cũng đang tiêu tan dần dần, nhưng tốc độ này quá ư chậm chạp.
Mục Trần thở dài, thu linh lực trở về, sắc mặt âm trầm. Cứ theo cái tốc độ này, đến khi hắn khu trừ hết độc tố trong người Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, thì cũng đã mấy ngày nữa.
Và bây giờ không phải là lúc có nhiều thời gian như vậy.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn thấy sắc mặt Mục Trần, cũng chỉ đành thở dài. Tuy chẳng ôm hy vọng lớn, nhưng cũng có chút thất vọng.
Mục Trần cau mày, Cửu U Hỏa đúng là có năng lực luyện hóa Long Ma độc, nhưng còn chưa đủ lực. Nếu có một ngọn lửa mạnh bạo hơn hẳn là dễ dàng tiêu trừ độc tố.
Nhưng mạnh hơn Cửu U Hỏa, lửa đó tìm ở đâu?
Mục Trần trầm tư, sự yên tĩnh áp lực lên sơn động.
- Lửa mạnh hơn....
Mục Trần lẩm bẩm, lát sau mắt lóe sáng. Lửa mạnh hơn Cửu U Hỏa?
Cửu U Tước thành công tiến hóa, ngọn lửa chẳng phải cũng tiến hóa sao? Cửu U Hỏa ngày nào đã hóa thành Bất Tử Hỏa rồi cơ mà?
Mắt sáng lên, rồi chợt nhắm lại. Tinh thần Mục Trần chui vào Càn Khôn Trạc (Giới Tử Xuyến mà lão Đậu đổi lại thành cái này). Từ sau khi độ kiếp thành công, Cửu U Tước đã hóa thành cái trứng để tiếp tục tiến hóa ở trong này.
Trong Càn Khôn Trạc, Mục Trần dễ dàng tìm ra cái trứng đen to lớn, bề mặt đầy những hoa văn tím rịm, cảm giác áp lực cường đại tản mát.
Mục Trần lẵng lẽ tiến đến gần cái trứng, Bất Tử Hỏa hắn không điều khiển được, nên có thể mong rằng Cửu U Tước có thể nghe thấy tiếng hắn gọi, cho hắn một tia để dùng...
- Cửu U... nhanh đi....
...
Một nơi kia ở Tây Hoang cảnh.
Vùng đất sụp đổ hoang tàn, những khe nứt lan khắp nơi.
"Ầm."
Một bóng người hạ xuống, tung quyền đánh vỡ khối đá lớn, rồi đưa tay hút lấy một bóng người thê thảm đầy máu xách lên.
Ma Long Tử hờ hững nhìn Lâm Tranh bị trọng thương mà hôn mê, rọi xoay người đi mất.
- Giải quyết luôn tên thứ hai....
Mục Trần lướt đi liên tục trong mây, hắn cảm nhận rõ dao động linh lực kịch liệt từ đằng sau truyền lại, rõ ràng Lạc Li đang phải kịch chiến với Ngô Giáp.
Mục Trần quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mâu Tướng đang bị xách trong tay, cười gằn:
- Dường như còn vài thứ ngươi chưa nói cho ta biết?
Mâu Tướng biến sắc, liên tục lắc đầu.
- Vậy Ngô Giáp làm sao biết được hướng đi của chúng ta?
Mục Trần lành lạnh nói:
- Ngươi báo cho hắn?
Mâu Tướng vội trả lời:
- Trong đám mây mù ở Tây Hoang cảnh này Ngô Giáp có bố trí linh trận, nên hắn có thể cảm ứng được những biến động trong đó.
Mục Trần trừng mắt liếc hắn, búng tay bắn ra một tia linh lực dò xét vào đám mây. Quả nhiên cảm thấy có những dao động nhỏ khác thường, cảm ứng như là linh trận.
Ngô Giáp này đúng là đáng ngại.
Mục Trần nheo mắt, vung tay lên, ngưng luyện ra mười mấy linh ấn, nó nhanh chóng dung nhập vào không khí, hình thành một tiểu linh trận bao phủ lấy Mục Trần.
Tiểu linh trận không mạnh mẽ, nhưng có thể ngăn cản năng lực cảm ứng của linh trận kia, Mục Trần không muốn mọi hành động của hắn đều bị Ngô Giáp biết rõ như lòng bàn tay.
- Tiếp tục dẫn đường!
Làm xong việc đó, Mục Trần hờ hững nhìn Mâu Tướng, thản nhiên cất tiếng.
Mâu Tướng vì ánh mắt đáng sợ của Mục Trần mà run rẩy, vội chỉ đường.
Tiếp tục đi, Mục Trần không hề bị ngăn cản, sau khi chặn đứng cảm ứng của Ngô Giáp, tên kia cũng không cách nào tìm ra vị trí của hắn.
Một lát sau, Mục Trần chậm lại, hạ xuống một khe núi, nhìn một cốc sâu tràn ngập mây mù.
- Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chắc là ở trong này, nhưng mây mù quá dày, khó mà dò xét.
Mâu Tướng vội chỉ vào thâm cốc, nói.
Mục Trần gật đầu, búng tay ra, một tia linh lực đập vào Mâu Tướng khiến hắn bất tỉnh, rồi hắn chụp lấy và lướt vào trong cốc.
Tiến vào thâm cốc, tầm nhìn hoàn toàn bị ngăn cản, Mục Trần hơi suy tư, lướt lên không trung, bất chợt bùng nổ linh lực, hắc viêm bùng lên như khói phá tan mây mù quanh hắn.
Địa hình thâm cốc phức tạp, bị mây che lấp, nếu muốn tìm hai người cố tình trốn trong này, e rằng quá khó khăn. Chi bằng hắn bùng nổ linh lực, tự lộ thân phận để hai người kia cảm nhận, nhất định sẽ đáp lại.
Hành động của Mục Trần cực kỳ lộ liễu, nhanh chóng sau đó có một luồng linh lực bùng lên ở một hướng kia.
Dao động linh lực này rất quen thuộc, là Trầm Thương Sinh.
Mục Trần mừng rỡ, lập tức hướng về chỗ đó. Lát sau hắn chậm lại, chăm chú nhìn phía trước, một vách núi gần đó lộ ra một cái sơn động, một bóng người đứng thẳng nơi đó.
- Trầm học trưởng!
Mục Trần mừng rơn, thở phào nhẹ nhõm, hắn vội tới gần, nhưng khi nhìn rõ được hình dáng của Trầm Thương Sinh hắn không khỏi kinh ngạc.
Da dẻ Trầm Thương Sinh có một khối ban độc đen thui, lấp lánh. Khí tức âm độc đáng sợ tỏa ra khiến cho Trầm Thương Sinh nhìn có vẻ tiều tụy yếu ớt. Dù trạng thái tệ như vậy nhưng gương mặt của hắn vẫn cười tươi, khí khái lãng tử bệ vệ không hề mất đi.
- Hêy, không ngờ kẻ đến đây đầu tiên lại là người, thật là nghĩ không ra.
Trầm Thương Sinh nhìn Mục Trần, cũng tỏ ra mừng vui mỉm cười.
Mục Trần hạ xuống cửa động, tiện tay ném Mâu Tướng và Xích Ngư xuống đất.
- Là Mâu Tướng và Xích Ngư phải không? Cả hai tên đều bị ngươi giải quyết hết sao?
Trầm Thương Sinh kinh ngạc khi thấy hai cái thân tàn tạ như xác chết của Mâu Tướng và Xích Ngư. Hai tên đó tuy xếp hạng 7,8 nhưng dù sao thực lực cũng ở Thông Thiên cảnh sơ kỳ, khá lợi hại. Không ngờ được lại bị bắt bởi Mục Trần.
- Lâm học trưởng cũng đã đến, nhưng tình hình hiện tại không sáng sủa cho lắm.
Mục Trần hỏi thăm Trầm Thương Sinh:
- Hai người ra sao rồi?
- Tình hình cũng tối tăm không kém.
Trầm Thương Sinh bất đắc dĩ nhún vai, rồi xoay người đi vào sơn động. Mục Trần cũng vội bước theo. Trong động hắn nhìn thấy Lý Huyền Thông, lúc này trạng thái còn tệ hại hơn, hắc ban trên người dày đặc hơn Trầm Thương Sinh nhiều, cả người hôi thối.
Lý Huyền Thông mở mắt, gương mặt hắn cũng có một khối hắc ban, khiến gương mặt anh tuấn của hắn trở nên quái dị đáng sợ. Hắn nhìn Mục Trần, cố gượng cười, cũng không ngờ được người tìm được bọn hắn đầu tiên lại là Mục Trần.
- Sao có thể như vậy?
Mục Trần cũng khó hiểu, với thực lực của Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, đối phương có nhiều người cũng khó mà khiến cả hai lâm vào thảm cảnh như thế này.
- Ma Long Tử đã chuẩn bị trước, thực lực của hắn đã đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng trước đó khi giao đấu với chúng ta luôn giấm diếm, đến khi hai ta lọt vào vòng vây mới bùng nổ thực lực, lại còn mang theo Long Ma độc mà hắn đã cất công về lấy ở Long Ma Cung. Đó là một loại kịch độc do cường giả Chí Tôn luyện chế ra. Chúng ta vô ý bị trúng độc, thực lực đến bây giờ vẫn không khôi phục lại được.
Lý Huyền Thông thản nhiên giải thích.
- Thông Thiên cảnh hậu kỳ...
Mục Trần nghiêm mặt, Ma Long Tử quả nhiên đã đạt trình độ đó, thế có nghĩa là Lâm học trưởng cũng không thể là đối thủ của hắn.
- Tu luyện trong Long Ma Cung cực kỳ âm độc, tuy rằng thành tựu về sau có hạn, nhưng trước đó tiến triển rất nhanh, việc này cũng do ta sơ sót, không ngờ Ma Long Tử lại đột phá nhanh chóng đến vậy.
Trầm Thương Sinh cau mày, trình độ đó hắn cũng đã chạm đến, chỉ cần bế quan một thời gian không lâu sẽ đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng đáng tiếc vì Long Ma độc mà cả hai đến hôm nay chưa thoát khỏi vòng vây của Ma Long Tử.
- Việc quan trọng nhất lúc này là tiêu trừ Long Ma độc, nếu Ma Long Tử đã đến Thông Thiên cảnh hậu kỳ, Lâm học trưởng e rằng khó mà cầm cự được, chúng ta phải nhanh chóng giải cứu bọn họ.
Mục Trần trầm ngâm.
Trầm Thương Sinh ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Long Ma độc này phải là cường giả Chí Tôn mới may ra có năng lực giải độc, chúng ta không có biện pháp...
Mục Trần sửng sốt, cường giả Chí Tôn? Bọn họ mà có cường giả Chí Tôn, Ma Long Tử sao còn dám ngông cuồng? Hắn đã chắc ăn Bắc Thương linh viện không phái ra cường giả Chí Tôn đối phó hắn, nên mới dám bày trò như thế này.
- Để ta thử xem, linh lực của ta có chút đặc biệt, xem có hiệu quả nào không.
Mục Trần trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng. Linh lực của hắn có dung hợp Cửu U Hỏa, đối với độc tố hẳn là có khả năng khắc chế.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng gật đầu, có cách nào thì cũng nên thử, hiện tại cũng chỉ có thể thử ngựa chết tìm ngựa sống.
Mục Trần đến trước mặt Trầm Thương Sinh, hắc viêm bùng lên, sức nóng lan tỏa.
Bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu Trầm Thương Sinh, linh lực dũng mãnh tiến vào người Trầm Thương Sinh.
Linh lực của Mục Trần tiến vào, hắn liền cảm nhận rõ sự náo loạn trong cơ thể Trầm Thương Sinh. Long Ma độc như một con độc long chạy tới chạy lui trong người, nơi nơi độc tố lướt qua, linh lực lập tức bị ăn mòn tiêu tán, cứ như thế khiến cho hai người không ai có thể hồi phục được.
Mục Trần hơi suy nghĩ, rồi điều khiển linh lực lao tới bao vây một tia Long Ma độc, hắc viêm bừng cháy chuẩn bị luyện hóa nó.
"Xèo xèo."
Long Ma độc như có phản ứng, nó nhận thấy uy hiếp đến sinh tồn của nó, độc khí liền phát tán ra chống cự lại hắc viêm.
Hắc viêm bốc cháy, độc khí tán ra, đôi bên giằng co. Mục Trần cảm thấy không ổn, vì Long Ma độc cực kỳ ương ngạnh, đối diện Cửu U Hỏa vẫn mạnh mẽ chống cự, tuy cũng đang tiêu tan dần dần, nhưng tốc độ này quá ư chậm chạp.
Mục Trần thở dài, thu linh lực trở về, sắc mặt âm trầm. Cứ theo cái tốc độ này, đến khi hắn khu trừ hết độc tố trong người Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, thì cũng đã mấy ngày nữa.
Và bây giờ không phải là lúc có nhiều thời gian như vậy.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn thấy sắc mặt Mục Trần, cũng chỉ đành thở dài. Tuy chẳng ôm hy vọng lớn, nhưng cũng có chút thất vọng.
Mục Trần cau mày, Cửu U Hỏa đúng là có năng lực luyện hóa Long Ma độc, nhưng còn chưa đủ lực. Nếu có một ngọn lửa mạnh bạo hơn hẳn là dễ dàng tiêu trừ độc tố.
Nhưng mạnh hơn Cửu U Hỏa, lửa đó tìm ở đâu?
Mục Trần trầm tư, sự yên tĩnh áp lực lên sơn động.
- Lửa mạnh hơn....
Mục Trần lẩm bẩm, lát sau mắt lóe sáng. Lửa mạnh hơn Cửu U Hỏa?
Cửu U Tước thành công tiến hóa, ngọn lửa chẳng phải cũng tiến hóa sao? Cửu U Hỏa ngày nào đã hóa thành Bất Tử Hỏa rồi cơ mà?
Mắt sáng lên, rồi chợt nhắm lại. Tinh thần Mục Trần chui vào Càn Khôn Trạc (Giới Tử Xuyến mà lão Đậu đổi lại thành cái này). Từ sau khi độ kiếp thành công, Cửu U Tước đã hóa thành cái trứng để tiếp tục tiến hóa ở trong này.
Trong Càn Khôn Trạc, Mục Trần dễ dàng tìm ra cái trứng đen to lớn, bề mặt đầy những hoa văn tím rịm, cảm giác áp lực cường đại tản mát.
Mục Trần lẵng lẽ tiến đến gần cái trứng, Bất Tử Hỏa hắn không điều khiển được, nên có thể mong rằng Cửu U Tước có thể nghe thấy tiếng hắn gọi, cho hắn một tia để dùng...
- Cửu U... nhanh đi....
...
Một nơi kia ở Tây Hoang cảnh.
Vùng đất sụp đổ hoang tàn, những khe nứt lan khắp nơi.
"Ầm."
Một bóng người hạ xuống, tung quyền đánh vỡ khối đá lớn, rồi đưa tay hút lấy một bóng người thê thảm đầy máu xách lên.
Ma Long Tử hờ hững nhìn Lâm Tranh bị trọng thương mà hôn mê, rọi xoay người đi mất.
- Giải quyết luôn tên thứ hai....