Đại Chúa Tể
Chương 360: Tây Hoang Cảnh
Chân trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ trôi, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống đất bằng, cảnh tượng cực kỳ yên bình.
"Véo!"
Thình lình vang lên những tiếng động xé toang bầu không khí an tĩnh. Đằng xa mười mấy luồng sáng xẹt qua không trung, tốc độ cực nhanh, vừa lóe lên đã nghe tiếng "vù" rồi vượt qua không thấy tăm tích, khiến cho cả tầng mây cũng bị phá tan vì sức gió quá lớn.
Đám người này chính là cứu viện bay ra từ Bắc Thương linh viện, đầu lĩnh Lâm Tranh.
Tình hình khẩn cấp, bọn họ chẳng hề ngừng lại nghỉ ngơi, một đường tiến thẳng lấy tốc độ tối đa di chuyển.
- Lâm học trưởng, lộ trình của chúng ta còn xa không?
Mục Trần theo sát sau lưng Lâm Tranh, cất giọng hỏi, thanh âm bao bọc trong linh lực bay vào tai Lâm Tranh.
- Dao động mẫu chung của Huyết Minh Chung truyền đến từ Tây Hoang cảnh, với tốc độ này, nhiều lắm chúng ta chỉ cần một ngày là tới.
Lâm Tranh trả lời.
- Lâu vậy à...
Mục Trần nhíu mày. Một ngày một đêm, chừng đó thời gian thì xảy ra biết bao nhiêu biến cố chứ, tình hình Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chẳng tốt chút nào.
- Yên tâm! Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng không phải là hạng người mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Dù có là Ma Long Tử hay kéo thêm bọn linh tinh kia, muốn giải quyết nhanh gọn hai người bọn họ chẳng dễ dàng đâu.
Lâm Tranh trấn an sự lo lắng của Mục Trần.
- Hy vọng là thế.
Mục Trần gật đầu, mắt nhìn phương xa, nơi đó đầy mây đen bao phủ, như báo hiệu nhiệm vụ lần này cực kỳ u ám.
...
Tây Hoang cảnh.
Sau một ngày bay liên tục, Mục Trần và đoàn người đã đến được nơi cần đến.
Biên giới Tây Hoang cảnh, đoàn người hạ xuống đất, nhìn quang quan sát khu vực này. Nó chỉ còn là một đống đổ nát rộng lớn, những cái hố sâu như bị vẫn thạch từ thiên không nện xuống, hỗn độn, từng khe nứt lan tràn chạy dọc khắp nơi xé nát đất đai.
Vốn nơi đây là một ngọn núi, nhưng nó chỉ còn là bình địa đầy cự thạch rải rác.
Dấu tích của một trận đại chiến kịch liệt đáng kinh hãi.
Lâm Tranh chăm chú quan sát khu vực hoang tàn, trầm giọng nói:
- Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đã gặp phục kích ở chỗ này.
Mục Trần quét mắt nhìn khắp nơi, thần sắc nghiêm trọng. Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ hai người đối chiến chín tên đại ác Huyền Thưởng bảng, khó mà tưởng tượng được nó thảm thiết khốc liệt ra sao.
- Sau trận đại chiến đó có lẽ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều trọng thương, có lẽ chạy vào Tây Hoang cảnh. Đám Ma Long Tử chắc chắn đuổi theo không tha!
Lâm Tranh lạnh lẽo nhìn về một hướng:
- Chúng ta hẳn là sắp đến gần rồi!
- Cẩn trọng thêm đi, đối thủ lần này không phải nhân vật đơn giản.
Lâm Tranh cất tiếng nhắc nhở, rồi dẫn đầu đoàn người đi vào Tây Hoang cảnh. Phía sau, đoàn binh cứu viện lập tức theo sát đầu lĩnh.
Lúc này mọi người ai nấy đều đề cao cảnh giác, họ biết rõ bất kỳ lúc nào cũng có thể chạm mặt đội hình đáng ngại của đối phương. Tất cả bọn kia đều tàn ác chẳng hề nương tay.
Tây Hoang cảnh, địa vực này quanh năm đều bị bao phủ trong mây mù dày đặc, mãi không tan. Mọi cảm giác dù có nhạy bén đến đâu khi tiến vào đây cũng sẽ bị suy giảm nặng nề.
Trong mây mù lại có nhiều linh thú độc đáo sinh sống, lợi dụng mây mù ẩn nấp, xuất quỷ nhập thần, cực kỳ khó chơi. Do đó nơi đây rất ít cường giả Bắc Thương đại lục đến tìm bảo khố.
Trên một đỉnh núi ở nơi nào đó trong Tây Hoang cảnh, có chừng mười người đang ngồi, thân thể họ tản mát ra sát khí nồng đậm, chỉ nhìn qua đã biết là người không tầm thường.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một nam tử bận hắc bào, lưng đeo trường kiếm, mi tâm có hắc long văn, cho thấy thân phận của hắn, chính là mục tiêu hàng đầu của nhóm người Lâm Tranh, Ma Long Tử.
- Khặc khặc, Ma Long Tử! Chúng ta đã phát hiện Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đang nấp trong vụ cốc để trị thương. Bọn chúng bây giờ chắc chắn không thể chạy thoát!
Sau lưng Ma Long Tử, một tên áo xám cười sằng sặc, ánh mắt sâu hoắm giả dối mà hung tàn. Tuy vậy dao động linh lực của gã khá cường hãn và âm lãnh, hoàn toàn khiến cho không một gợn mây nào có thể tiến đến gần hắn trong phạm vi trăm trượng.
Hắn là kẻ được xếp hạng thứ 7 trên Huyền Thưởng bảng, Vương Âm Quỷ. Thực lực cũng đạt tới Thông Thiên cảnh sơ kỳ.
Ma Long Tử nghe vậy chỉ cười nhạt:
- Ta nghĩ đội cứu viện của Bắc Thương linh viện cũng sắp tới rồi.
- Vội vàng như thế, nhân thủ bọn chúng chắc không nhiều, nhưng có lẽ phải là tinh nhuệ nhất. Hình Điện tam tướng tất nhiên cũng có mặt.
Một gã áo xám bên cạnh cất tiếng, thân hình gầy như thanh củi, gần như chỉ có da bọc xương, nhìn không khác một bộ xương khô là mấy.
- Hê hê, thì sao? Chẳng lẽ Mục Cốt nhà ngươi sợ chúng à?
Một gã hình thể to lớn như gấu cười nói, lưng hắn đeo một cây búa lớn màu máu, giọng ồm ồm.
- Quỷ Hùng, cẩn thận cái mồm nhà ngươi. Khi trước chẳng phải suýt nữa bị Lâm Tranh lấy đầu đem về, giáo huấn còn chưa đủ sao chứ?
Mục Cốt thản nhiên nói.
- Lúc trước bất quá là ta sơ ý, hiện giờ nếu gặp lại Lâm Tranh, lão tử sẽ chém hắn thành hai khúc!
Quỷ Hùng trừng mắt, sát khí tràn ngập.
- Thôi dẹp, đừng có ầm ĩ ở đây.
Ma Long Tử nhíu mày, hắn quay sang gã áo xanh bên cạnh chưa hề nói lời nào, gương mặt rất bình thường, nhưng đôi mắt âm trầm đầy hung quang lóe lên như độc xà nấp trong tối.
- Ngô Giáp, chuẩn bị hết chưa?
Tên này không ngờ là đệ ngũ Huyền Thưởng bảng, Ngô Giáp. Cũng chính là vị Linh Trận sư cấp 5 duy nhất trong đội.
Ngô Giáp cười gật đầu, trả lời:
- Chuẩn bị kỹ từ sớm, chỉ chờ cá vào lưới nữa thôi.
Ma Long Tử cười gằn đáng sợ, nụ cười cực kỳ nguy hiểm:
- Vậy thì tốt!
- Sao chúng ta không bắt Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trước đi?
Mục Cốt nhíu mày hỏi.
- Yên tâm đi, bọn họ không chạy thoát được đâu.
Ma Long Tử cười khẽ, nhìn vào nơi sương mù dày đặc, nói tiếp:
- Các ngươi nghĩ mấy ngày nay, ta không có cách nào bắt bọn chúng hay sao?
Mục Cốt nheo mắt:
- Vậy tức là ngươi cố ý muốn chờ bọn cứu viện của Bắc Thương linh viện tới?
Ma Long Tử cười khẩy điên cuồng, lộ ra bản tính hiếu sát, hắn liếm môi nói:
- Lẽ nào các ngươi cho rằng chỉ có Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thì khiến ta thỏa mãn rồi sao?
- Ha ha, không đủ không.....
- Đội cứu viện kia ta cũng định ăn luôn rồi đó chớ, ha ha!
- Ha ha, lúc đó chấn động Bắc Thương đại lục này không nhỏ đâu, chẳng biết sắc mặt bọn già Bắc Thương linh viện kia méo mó ra sao nhỉ? Thật là đáng xem a....
Đám người kia vừa chấn kinh nhưng cũng vừa khoái trá ra mặt. Ma Long Tử quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, nếu đội cứu viện tinh nhuệ kia bị tiêu diệt toàn bộ, thì có lẽ Bắc Thương linh viện phải bạo động.
...
"Vù! Vù!"
Mười mấy tia chớp xuyên qua cánh đồng hoang bao la, dao động linh lực bồng bềnh mạnh mẽ, tất cả đều căng thẳng cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, đoàn người Lâm Tranh lại tăng tốc, nhưng tận khả năng thu liễm dao động linh lực, tránh bị phát hiện. Gặp linh thú trên đường cũng tránh né không giao tranh.
Mục Trần chợt đảo mắt tứ phương, ánh mắt tập trung. Thiên địa dường như có linh khí dao động trong sương mù tràn ngập.
- Tây Hoang cảnh này quanh năm bị mây mù bao phủ, khi tiến vào rồi thì cảm giác sẽ mất đi nhạy bén vốn có. Trầm Thương Sinh biết rõ điều này nên mới chọn hướng đó chạy trốn.
Lâm Tranh lên tiếng.
Mục Trần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhưng địa thế này cũng dễ khiến chúng ta bị mai phục.
Lâm Tranh gật gù, ra hiệu cho mọi người đề cao cảnh giác.
Mục Trần đến gần Lạc Li, thấp giọng nói:
- Luôn theo sát ta, bất kể tình huống gì không được rời khỏi quanh người ta.
Càng đi hắn càng cảm thấy bất an, nhưng chẳng hiểu vì sao, dù gì cẩn thận thêm chút nữa cũng không thừa.
Lạc Li khẽ gật.
Mây mù càng lúc càng dày, chỉ lát sau tâm nhìn đã trở nên cực thấp, cảm giác cũng bị ngăn cản rất nhiều.
Đoàn người vẫn tiếp tục xuyên qua mây mù, bất chợt Mục Trần biến sắc, hắn cảm nhận thấy dao động khác thường trong mây mù kia, dường như là linh trận.
- Cẩn thận!
Mục Trần trừng mắt hét to, lập tức phản xạ kéo Lạc Li ôm vào người.
Cùng lúc đó, mây mù lấp lánh, không gian biến dạng mở ra như cái mồm của một con quái khổng lồ, chực nuốt sạch đám người vừa tiến vào. Sương mù dày đặc, mọi người lập tức lạc nhau.
Trên đỉnh núi đá, Ngô Giáp mở mắt, vẻ âm lãnh hiện lên.
- Cá đã vào lưới!
Ma Long Tử nhếch môi cười, hắn tiến lên, biến mất trong làn sương mù dày đặc.
- Động thủ!
Tiếng ra lệnh truyền lại, mang theo sát khí tàn nhẫn vang vọng trong tay đám người kia.
"Vèo! Vèo!"
Tám người còn lại lập tức đứng lên, nhe răng cười gằn, cùng lúc tiến vào trong sương.
Đội cứu binh tinh nhuệ nhất Bắc Thương linh viện ư?
Bây giờ giết sạch bọn nó, xem sau này còn ai dám truy sát bọn ta!
"Véo!"
Thình lình vang lên những tiếng động xé toang bầu không khí an tĩnh. Đằng xa mười mấy luồng sáng xẹt qua không trung, tốc độ cực nhanh, vừa lóe lên đã nghe tiếng "vù" rồi vượt qua không thấy tăm tích, khiến cho cả tầng mây cũng bị phá tan vì sức gió quá lớn.
Đám người này chính là cứu viện bay ra từ Bắc Thương linh viện, đầu lĩnh Lâm Tranh.
Tình hình khẩn cấp, bọn họ chẳng hề ngừng lại nghỉ ngơi, một đường tiến thẳng lấy tốc độ tối đa di chuyển.
- Lâm học trưởng, lộ trình của chúng ta còn xa không?
Mục Trần theo sát sau lưng Lâm Tranh, cất giọng hỏi, thanh âm bao bọc trong linh lực bay vào tai Lâm Tranh.
- Dao động mẫu chung của Huyết Minh Chung truyền đến từ Tây Hoang cảnh, với tốc độ này, nhiều lắm chúng ta chỉ cần một ngày là tới.
Lâm Tranh trả lời.
- Lâu vậy à...
Mục Trần nhíu mày. Một ngày một đêm, chừng đó thời gian thì xảy ra biết bao nhiêu biến cố chứ, tình hình Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chẳng tốt chút nào.
- Yên tâm! Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng không phải là hạng người mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Dù có là Ma Long Tử hay kéo thêm bọn linh tinh kia, muốn giải quyết nhanh gọn hai người bọn họ chẳng dễ dàng đâu.
Lâm Tranh trấn an sự lo lắng của Mục Trần.
- Hy vọng là thế.
Mục Trần gật đầu, mắt nhìn phương xa, nơi đó đầy mây đen bao phủ, như báo hiệu nhiệm vụ lần này cực kỳ u ám.
...
Tây Hoang cảnh.
Sau một ngày bay liên tục, Mục Trần và đoàn người đã đến được nơi cần đến.
Biên giới Tây Hoang cảnh, đoàn người hạ xuống đất, nhìn quang quan sát khu vực này. Nó chỉ còn là một đống đổ nát rộng lớn, những cái hố sâu như bị vẫn thạch từ thiên không nện xuống, hỗn độn, từng khe nứt lan tràn chạy dọc khắp nơi xé nát đất đai.
Vốn nơi đây là một ngọn núi, nhưng nó chỉ còn là bình địa đầy cự thạch rải rác.
Dấu tích của một trận đại chiến kịch liệt đáng kinh hãi.
Lâm Tranh chăm chú quan sát khu vực hoang tàn, trầm giọng nói:
- Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đã gặp phục kích ở chỗ này.
Mục Trần quét mắt nhìn khắp nơi, thần sắc nghiêm trọng. Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ hai người đối chiến chín tên đại ác Huyền Thưởng bảng, khó mà tưởng tượng được nó thảm thiết khốc liệt ra sao.
- Sau trận đại chiến đó có lẽ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều trọng thương, có lẽ chạy vào Tây Hoang cảnh. Đám Ma Long Tử chắc chắn đuổi theo không tha!
Lâm Tranh lạnh lẽo nhìn về một hướng:
- Chúng ta hẳn là sắp đến gần rồi!
- Cẩn trọng thêm đi, đối thủ lần này không phải nhân vật đơn giản.
Lâm Tranh cất tiếng nhắc nhở, rồi dẫn đầu đoàn người đi vào Tây Hoang cảnh. Phía sau, đoàn binh cứu viện lập tức theo sát đầu lĩnh.
Lúc này mọi người ai nấy đều đề cao cảnh giác, họ biết rõ bất kỳ lúc nào cũng có thể chạm mặt đội hình đáng ngại của đối phương. Tất cả bọn kia đều tàn ác chẳng hề nương tay.
Tây Hoang cảnh, địa vực này quanh năm đều bị bao phủ trong mây mù dày đặc, mãi không tan. Mọi cảm giác dù có nhạy bén đến đâu khi tiến vào đây cũng sẽ bị suy giảm nặng nề.
Trong mây mù lại có nhiều linh thú độc đáo sinh sống, lợi dụng mây mù ẩn nấp, xuất quỷ nhập thần, cực kỳ khó chơi. Do đó nơi đây rất ít cường giả Bắc Thương đại lục đến tìm bảo khố.
Trên một đỉnh núi ở nơi nào đó trong Tây Hoang cảnh, có chừng mười người đang ngồi, thân thể họ tản mát ra sát khí nồng đậm, chỉ nhìn qua đã biết là người không tầm thường.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một nam tử bận hắc bào, lưng đeo trường kiếm, mi tâm có hắc long văn, cho thấy thân phận của hắn, chính là mục tiêu hàng đầu của nhóm người Lâm Tranh, Ma Long Tử.
- Khặc khặc, Ma Long Tử! Chúng ta đã phát hiện Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đang nấp trong vụ cốc để trị thương. Bọn chúng bây giờ chắc chắn không thể chạy thoát!
Sau lưng Ma Long Tử, một tên áo xám cười sằng sặc, ánh mắt sâu hoắm giả dối mà hung tàn. Tuy vậy dao động linh lực của gã khá cường hãn và âm lãnh, hoàn toàn khiến cho không một gợn mây nào có thể tiến đến gần hắn trong phạm vi trăm trượng.
Hắn là kẻ được xếp hạng thứ 7 trên Huyền Thưởng bảng, Vương Âm Quỷ. Thực lực cũng đạt tới Thông Thiên cảnh sơ kỳ.
Ma Long Tử nghe vậy chỉ cười nhạt:
- Ta nghĩ đội cứu viện của Bắc Thương linh viện cũng sắp tới rồi.
- Vội vàng như thế, nhân thủ bọn chúng chắc không nhiều, nhưng có lẽ phải là tinh nhuệ nhất. Hình Điện tam tướng tất nhiên cũng có mặt.
Một gã áo xám bên cạnh cất tiếng, thân hình gầy như thanh củi, gần như chỉ có da bọc xương, nhìn không khác một bộ xương khô là mấy.
- Hê hê, thì sao? Chẳng lẽ Mục Cốt nhà ngươi sợ chúng à?
Một gã hình thể to lớn như gấu cười nói, lưng hắn đeo một cây búa lớn màu máu, giọng ồm ồm.
- Quỷ Hùng, cẩn thận cái mồm nhà ngươi. Khi trước chẳng phải suýt nữa bị Lâm Tranh lấy đầu đem về, giáo huấn còn chưa đủ sao chứ?
Mục Cốt thản nhiên nói.
- Lúc trước bất quá là ta sơ ý, hiện giờ nếu gặp lại Lâm Tranh, lão tử sẽ chém hắn thành hai khúc!
Quỷ Hùng trừng mắt, sát khí tràn ngập.
- Thôi dẹp, đừng có ầm ĩ ở đây.
Ma Long Tử nhíu mày, hắn quay sang gã áo xanh bên cạnh chưa hề nói lời nào, gương mặt rất bình thường, nhưng đôi mắt âm trầm đầy hung quang lóe lên như độc xà nấp trong tối.
- Ngô Giáp, chuẩn bị hết chưa?
Tên này không ngờ là đệ ngũ Huyền Thưởng bảng, Ngô Giáp. Cũng chính là vị Linh Trận sư cấp 5 duy nhất trong đội.
Ngô Giáp cười gật đầu, trả lời:
- Chuẩn bị kỹ từ sớm, chỉ chờ cá vào lưới nữa thôi.
Ma Long Tử cười gằn đáng sợ, nụ cười cực kỳ nguy hiểm:
- Vậy thì tốt!
- Sao chúng ta không bắt Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trước đi?
Mục Cốt nhíu mày hỏi.
- Yên tâm đi, bọn họ không chạy thoát được đâu.
Ma Long Tử cười khẽ, nhìn vào nơi sương mù dày đặc, nói tiếp:
- Các ngươi nghĩ mấy ngày nay, ta không có cách nào bắt bọn chúng hay sao?
Mục Cốt nheo mắt:
- Vậy tức là ngươi cố ý muốn chờ bọn cứu viện của Bắc Thương linh viện tới?
Ma Long Tử cười khẩy điên cuồng, lộ ra bản tính hiếu sát, hắn liếm môi nói:
- Lẽ nào các ngươi cho rằng chỉ có Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thì khiến ta thỏa mãn rồi sao?
- Ha ha, không đủ không.....
- Đội cứu viện kia ta cũng định ăn luôn rồi đó chớ, ha ha!
- Ha ha, lúc đó chấn động Bắc Thương đại lục này không nhỏ đâu, chẳng biết sắc mặt bọn già Bắc Thương linh viện kia méo mó ra sao nhỉ? Thật là đáng xem a....
Đám người kia vừa chấn kinh nhưng cũng vừa khoái trá ra mặt. Ma Long Tử quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, nếu đội cứu viện tinh nhuệ kia bị tiêu diệt toàn bộ, thì có lẽ Bắc Thương linh viện phải bạo động.
...
"Vù! Vù!"
Mười mấy tia chớp xuyên qua cánh đồng hoang bao la, dao động linh lực bồng bềnh mạnh mẽ, tất cả đều căng thẳng cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, đoàn người Lâm Tranh lại tăng tốc, nhưng tận khả năng thu liễm dao động linh lực, tránh bị phát hiện. Gặp linh thú trên đường cũng tránh né không giao tranh.
Mục Trần chợt đảo mắt tứ phương, ánh mắt tập trung. Thiên địa dường như có linh khí dao động trong sương mù tràn ngập.
- Tây Hoang cảnh này quanh năm bị mây mù bao phủ, khi tiến vào rồi thì cảm giác sẽ mất đi nhạy bén vốn có. Trầm Thương Sinh biết rõ điều này nên mới chọn hướng đó chạy trốn.
Lâm Tranh lên tiếng.
Mục Trần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhưng địa thế này cũng dễ khiến chúng ta bị mai phục.
Lâm Tranh gật gù, ra hiệu cho mọi người đề cao cảnh giác.
Mục Trần đến gần Lạc Li, thấp giọng nói:
- Luôn theo sát ta, bất kể tình huống gì không được rời khỏi quanh người ta.
Càng đi hắn càng cảm thấy bất an, nhưng chẳng hiểu vì sao, dù gì cẩn thận thêm chút nữa cũng không thừa.
Lạc Li khẽ gật.
Mây mù càng lúc càng dày, chỉ lát sau tâm nhìn đã trở nên cực thấp, cảm giác cũng bị ngăn cản rất nhiều.
Đoàn người vẫn tiếp tục xuyên qua mây mù, bất chợt Mục Trần biến sắc, hắn cảm nhận thấy dao động khác thường trong mây mù kia, dường như là linh trận.
- Cẩn thận!
Mục Trần trừng mắt hét to, lập tức phản xạ kéo Lạc Li ôm vào người.
Cùng lúc đó, mây mù lấp lánh, không gian biến dạng mở ra như cái mồm của một con quái khổng lồ, chực nuốt sạch đám người vừa tiến vào. Sương mù dày đặc, mọi người lập tức lạc nhau.
Trên đỉnh núi đá, Ngô Giáp mở mắt, vẻ âm lãnh hiện lên.
- Cá đã vào lưới!
Ma Long Tử nhếch môi cười, hắn tiến lên, biến mất trong làn sương mù dày đặc.
- Động thủ!
Tiếng ra lệnh truyền lại, mang theo sát khí tàn nhẫn vang vọng trong tay đám người kia.
"Vèo! Vèo!"
Tám người còn lại lập tức đứng lên, nhe răng cười gằn, cùng lúc tiến vào trong sương.
Đội cứu binh tinh nhuệ nhất Bắc Thương linh viện ư?
Bây giờ giết sạch bọn nó, xem sau này còn ai dám truy sát bọn ta!