Đại Chúa Tể
Chương 356: Họa quyển
"Uỳnh!"
Trong Linh Trận Ốc, hắc tháp to lớn hiện ra, bao phủ Mục Trần trong đó, đồng thời chống đỡ toàn bộ linh lực công kích tới.
Linh lực hung mãnh trùng kích từ bên ngoài vào hắc tháp, khiến cho tháp rung chuyển đùng đùng.
"Ầm ầm ầm."
Công kích bị ngăn cản, linh trận lại biến đổi, tòa linh trận ở vòng ngoài cùng vận chuyển, dao động linh lực mạnh mẽ đáng sợ đủ đánh chết cường giả Thông Thiên cảnh bùng phát.
Linh Trận Ốc cảm nhận được lực phòng ngự mạnh mẽ của hắc tháp, nó liền thúc giục lực lượng mạnh hơn, để loại trừ vật thể đang bị nhốt bên trong nó.
Hắc tháp kia dường như cũng nhận thấy nguy hiểm, thân tháp lay động, những lỗ đen không gian xuất hiện, hình thành tầng tầng phòng ngự.
"Ầm Ầm!"
Tòa linh trận to lớn nhanh chóng hoàn chỉnh, trong lúc nó vận chuyển, linh lực như cự long giương nanh múa vuốt lao tới, không gian biến dạng.
Dưới con cự long đó, hắc tháp to lớn nhìn cũng có vẻ nhỏ bé.
Đột nhiên lúc này bên trong tháp Mục Trần lại mở mắt, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, vô cùng quỷ dị mà thần kỳ.
Ánh mắt nhìn xuyên qua hắc tháp, tập trung vào con cự long dữ tợn đang lao đến, sức mạnh của nó căn bản cường giả Thông Thiên cảnh tầm thường không thể chống đỡ được.
Nếu để mặc nó đánh lên hắc tháp, e rằng ngay cả tháp này cũng phải vỡ nát.
Đôi mắt trong như thủy tinh của Mục Trần lóe sáng, hắn bật dậy, hắc tháp nhanh chóng thu nhỏ lại rồi chui vào thân thể hắn.
Mục Trần hiện ra mồn một trước con cự long đáng sợ, hoàn toàn không có gì che chắn.
Đôi mắt ấy tập trung vào cự long, hắn dần dần nhìn thấy nó như một biển cả linh lực có vô số những dòng sông đổ về....
Mục Trần vận chuyển linh lực bùng nổ, thân hóa thành một luồng sáng lao thẳng vào con cự long rực rỡ kia.
Duẫn nhi sắc mặt xanh mét nhìn thấy cảnh tượng ấy, nàng biết rõ con cự long kia chính là linh trận cường đại nhất trong tầng một của Linh Trận Ốc, ngay cả cường giả Thông Thiên cảnh đối đầu cũng nhất định bị đánh thành tro tàn, thi cốt vô tồn.
- Linh Khê tỷ tỷ, mau cứu...
Duẫn nhi vội la lên, luýnh quýnh kéo tay Linh Khê.
Linh Khê đang ngơ ngác, bị Duẫn nhi lắc mạnh liền tỉnh lại, áp chế rung động trong lòng, nhìn lại quầng sáng đã thấy Mục Trần lao thẳng vào cự long, sắc mặt kịch biến, lập tức giơ tay lên bắn một luồng linh lực về phía Linh Trận Ốc, quát lên nổi giận:
- Dừng lại cho ta!
"Bùm."
Lập tức trong Linh Trận Ốc, linh lực hùng hậu tiêu tán tức thì, linh trận khổng lồ đang vận hành ngay tức khắc dừng lại.
Mà bóng dáng của Mục Trần cũng không thấy đâu, chẳng lẽ hắn đã bị đánh thành tro tàn?
Duẫn nhi lảo đảo sắp xỉu, thân thể run rẩy không ngừng, mặt mày xám ngoét.
Linh Khê bên cạnh thì mông lung mờ mịt, cảm giác khó hình dung từ trong lòng bộc phát ra, nàng cảm thấy dường như mình vừa làm một việc cực kỳ sai lầm, một việc rất quan trọng với nàng.
Hắc tháp khi nãy bảo vệ Mục Trần, chẳng phải là hắc tháp trong tranh kia sao? Sao hắn lại có được?
Nàng mất đi rất nhiều ký ức, nhưng hắc tháp này rất quan trọng với nàng...
Tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào da thịt đau nhức, mà nàng cũng không phát hiện ra, như hoảng hốt thất thần, như mất hồn mất phách.
Hai cô gái như hóa đá đứng trước thạch thất cũ kỹ, chẳng nói lời nào, gió thổi nhẹ qua mang đến cái lạnh thấu xương.
"Uỳnh uỳnh uỳnh."
Thình lình cánh cổng đá nặng nề của thạch thất bị đẩy ra chậm rãi, một bóng người te tua đầy máu chật vật bò ra.
Mờ mịt ngẩng lên nhìn, cả hai đều sững sờ trước Mục Trần mặt mày tái xanh ở đó.
- Mục Trần ca ca, ngươi còn sống!
Duẫn nhi bừng tỉnh, mừng rỡ hét lên, phóng qua như bay qua chỗ hắn. Mục Trần hoảng hồn giơ tay ngăn lại, nhưng chẳng đủ sức khiến cho cả người cô bé va vào hắn, vết thương dữ tợn trên ngực bật máu tung tóe, hắn đau khổ nhăn nhó. Thật là xui xẻo.
- A, Mục Trần ca ca, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi không sao chứ?
Duẫn nhi lúc này mới phát hiện Mục Trần bị thương rất nặng, vội lui lại hốt hoảng rối rít.
Mục Trần yếu ớt khoát tay, còn may hắn có tu luyện Lôi Thần Thể, bằng không thì cái xác này chẳng thể nào mò ra đây cho được.
"Véo!"
Linh Khê như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng thường ngày lại hóa dịu dàng nhu tình, gắt gao nhìn Mục Trần.
- Trưởng lão Linh Khê, đừng đùa ta...
Mục Trần bị nàng dọa vội lui lại, mặt xanh mét hoảng sợ. Hắn thực sự rất sợ Linh Khê này, suýt nữa hắn phải táng thân trong cái Linh Trận Ốc kia, nếu không phải thời khắc mấu chốt may mắn mở được Tâm Nhãn thì bây giờ đã lành ít dữ nhiều.
Linh Khê liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Mục Trần, bỗng dưng tỏ ra xấu hổ, hơi do dự, rồi vươn tay ra chụp lấy cánh tay Mục Trần, truyền vào linh lực ôn hòa tràn đầy vào cơ thể, chữa trị thương thế cho hắn.
Mục Trần kinh hoảng mà cũng kinh ngạc. Tiếp xúc Linh Khê gần cả tháng, lần đầu tiên thấy nàng không lạnh nhạt như vậy.
Nhưng như vậy khiến hắn cũng rất thoải mái.
Duẫn nhi cũng kinh ngạc nhìn Linh Khê, cô bé hiểu biết Linh Khê khá nhiều, và nàng ta rất ưa sạch sẽ, đừng nói là chạm đến nam nhân, đôi khi cả nói cũng không muốn nói. Mấy ngày trước Mục Trần đến huấn luyện, suýt nữa là nàng đuổi về luôn, còn may hắn chịu khó ở chờ lâu một chút.
Vả lại sau đó Mục Trần tập luyện đến sức cùng lực kiệt mê man bất tỉnh, nàng ta cũng bảo Duẫn nhi đem hắn về chứ không tự mình làm.
Nhưng còn hiện tại, Linh Khê lại chủ động chữa trị chó Mục Trần, thật khiến cô bé mắt tròn mắt dẹt.
Không khí yên tĩnh quỷ dị giữa ba người, Mục Trần đành miễn cưỡng hưởng thụ cái dịu dàng hiếm thấy của Link Khê. Lát sau đau nhức trong cơ thể đã đỡ hơn, hắn ho một tiếng, nói:
- Trưởng lão Linh Khê, cũng tốt rồi.
Linh Khê nghe thấy mới buông tay ra, lùi lại, nàng nhìn chằm chằm Mục Trần, nói:
- Ngươi đã mở được Tâm Nhãn?
Mục Trần gật đầu xác nhận:
- Ngay thời khắc cuối cùng.
Vẻ mặt vui sướng hãnh diện, tu luyện gian khổ thừa sống thiếu chết, rốt cuộc hắn đã có thể chân chính có trạng thái Tâm Nhãn.
Thành quả này sẽ khiến năng lực linh trận của hắn tăng cao.
Linh Khê cũng gật gù, ánh mắt nhìn Mục Trần bỗng long lanh, hắn gượng cười nói:
- Thời gian qua phiền nhiễu trưởng lão Linh Khê rồi, Mục Trần ta tạ ơn, hôm nay ta thương thế không nhẹ, có lẽ nên về trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Nói xong định đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng chưa kịp đi đã bị Linh Khê chắn trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Trần, không còn cái vẻ lạnh lùng nữa.
- Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Giọng nói Linh Khê có vẻ gấp gáp.
- Duẫn nhi, ngươi ra ngoài trước đi.
Linh Khê lập tức bảo Duẫn nhi rời khỏi.
Duẫn nhi nghi hoặc gật đầu, chợt đảo mắt, lặng lẽ nói nhỏ:
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca đã có người yêu rồi nha....
Nói xong nàng lấm lét chạy mất, cứ sợ bị Linh Khê cốc đầu.
Linh Khê chợt giật mình vì lời lẽ của cô bé, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ lên như than. Thật xấu hổ, chẳng biết tại sao Duẫn nhi lại nghĩ lung tung như vậy.
Mục Trần cũng hơi ngại ngùng, nhưng hắn biết rõ tuyệt đối không có chuyện bà cô Linh Khê rắc rối mờ mịt này lại có thể thích hắn.
Thậm chí cả hảo cảm cũng chưa chắc có nữa là.
- Trưởng lão Linh Khê... người muốn hỏi cái gì?
Mục Trần cất tiếng trước, nàng gắt gao nhìn hắn, chẳng hề chớp mắt.
Lát sau nàng mới hỏi, giọng run run:
- Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại có tòa hắc tháp kia ở trong cơ thể?
- Hắc tháp?
Mục Trần ngẩn ra, nàng nói chính là cửu cấp Phù Đồ tháp, bất ngờ hắn trở nên cảnh giác. Cửu cấp Phù Đồ tháp vì tu luyện Đại Phù Đồ quyết mới có, mà Đại Phù Đồ quyết là do mẫu thân để lại cho hắn, việc này quan hệ mật thiết đến mẫu thân. Theo lời phụ thân nói, mẫu thân là một người khó lường, gia cảnh cực kỳ thâm sâu lợi hại. Do vậy hắn không thể dễ dàng nói cho người khác biết lai lịch của tin tức này.
- Đó chỉ là một món linh cụ phòng ngự thôi, cũng không có gì thần kỳ đặc biệt.
Mục Trần cũng nhìn thẳng Linh Khê, chậm rãi trả lời.
Linh Khê nhìn Mục Trần, thần sắc của nàng cho thấy nàng chẳng hề tin lời hắn vừa nói.
Mục Trần cũng không quan tâm nàng có tin hay không, chỉ cười nói:
- Trưởng lão Linh Khê, ta có thể đi rồi chứ?
Linh Khê hơi biến sắc, chợt cắn môi, vươn tay chụp lấy bàn tay Mục Trần, rồi kéo hắn vào trong đình viện.
Mục Trần định giãy ra, nhưng căn bạn không thể thoát khỏi, đành bất đắc dĩ phải bước theo. Hắn cũng tò mò muốn biết Linh Khê hôm nay muốn làm cái gì!
Phía xa xa, Duẫn nhi đang lấp ló liền nhìn thấy Mục Trần bị Linh Khê mạnh mẽ lôi đi, nhất thời gương mặt trở nên phấn khích, rồi luýnh quýnh tay múa may chụp lấp khuôn mặt nhỏ nhắn.
- Nguy rồi... có nên nói cho Lạc Li tỷ tỷ không đây...
"Kéééét!"
Cửa phòng trúc mở ra, Linh Khê kéo hắn vào trong, vung tay đóng chặt cửa lại rồi mới buông tay Mục Trần. Nàng tiến đến trước chỗ ngồi, ngẩng mặt lên nhìn bức tranh trên tường.
Mục Trần xoa xoa cổ tay bị nắm đến đỏ dấu, đưa mắt quan sát chung quanh, rồi cũng nhìn lên bức tranh đó.
Chợt khựng lại, gương mặt Mục Trần cứng đờ không còn cảm xúc.
Ánh mắt nhìn không rời bức tranh kia.
Một bức tranh cổ, với một tòa hắc tháp chín tầng. Nhưng Mục Trần chẳng mấy quan tâm đến tòa hắc tháp đó, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đỉnh tháp, một người nữ đang ngồi xếp bằng.
Hình vẽ đó cũng không rõ rõ, mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài phiêu đãng, khí tức an hòa mềm mại.
Lúc Mục Trần nhìn thấy những nét vẽ mơ hồ đó, trái tim hắn như bị sét đánh, một tình cảm khó hình dung từ đâu trong tâm khảm bùng lên, tiềm ẩn một nỗi nhớ nhung vô hạn...
Trong ký ức mơ hồ, hiện lên bóng hình xinh đẹp dịu dàng, nắm lấy bàn tay bé bỏng, để lại một nụ cười êm ái.
Gương mặt ấy đã nằm sâu trong nội tâm hắn, mười mấy năm...
Đôi mắt bất giác thấm lệ ươn ướt, Mục Trần run rẩy mất tự chủ, một giọng nấc nghẹn ngào bị đè nén mười mấy năm bật lên.
- Mẹ...
Trong Linh Trận Ốc, hắc tháp to lớn hiện ra, bao phủ Mục Trần trong đó, đồng thời chống đỡ toàn bộ linh lực công kích tới.
Linh lực hung mãnh trùng kích từ bên ngoài vào hắc tháp, khiến cho tháp rung chuyển đùng đùng.
"Ầm ầm ầm."
Công kích bị ngăn cản, linh trận lại biến đổi, tòa linh trận ở vòng ngoài cùng vận chuyển, dao động linh lực mạnh mẽ đáng sợ đủ đánh chết cường giả Thông Thiên cảnh bùng phát.
Linh Trận Ốc cảm nhận được lực phòng ngự mạnh mẽ của hắc tháp, nó liền thúc giục lực lượng mạnh hơn, để loại trừ vật thể đang bị nhốt bên trong nó.
Hắc tháp kia dường như cũng nhận thấy nguy hiểm, thân tháp lay động, những lỗ đen không gian xuất hiện, hình thành tầng tầng phòng ngự.
"Ầm Ầm!"
Tòa linh trận to lớn nhanh chóng hoàn chỉnh, trong lúc nó vận chuyển, linh lực như cự long giương nanh múa vuốt lao tới, không gian biến dạng.
Dưới con cự long đó, hắc tháp to lớn nhìn cũng có vẻ nhỏ bé.
Đột nhiên lúc này bên trong tháp Mục Trần lại mở mắt, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, vô cùng quỷ dị mà thần kỳ.
Ánh mắt nhìn xuyên qua hắc tháp, tập trung vào con cự long dữ tợn đang lao đến, sức mạnh của nó căn bản cường giả Thông Thiên cảnh tầm thường không thể chống đỡ được.
Nếu để mặc nó đánh lên hắc tháp, e rằng ngay cả tháp này cũng phải vỡ nát.
Đôi mắt trong như thủy tinh của Mục Trần lóe sáng, hắn bật dậy, hắc tháp nhanh chóng thu nhỏ lại rồi chui vào thân thể hắn.
Mục Trần hiện ra mồn một trước con cự long đáng sợ, hoàn toàn không có gì che chắn.
Đôi mắt ấy tập trung vào cự long, hắn dần dần nhìn thấy nó như một biển cả linh lực có vô số những dòng sông đổ về....
Mục Trần vận chuyển linh lực bùng nổ, thân hóa thành một luồng sáng lao thẳng vào con cự long rực rỡ kia.
Duẫn nhi sắc mặt xanh mét nhìn thấy cảnh tượng ấy, nàng biết rõ con cự long kia chính là linh trận cường đại nhất trong tầng một của Linh Trận Ốc, ngay cả cường giả Thông Thiên cảnh đối đầu cũng nhất định bị đánh thành tro tàn, thi cốt vô tồn.
- Linh Khê tỷ tỷ, mau cứu...
Duẫn nhi vội la lên, luýnh quýnh kéo tay Linh Khê.
Linh Khê đang ngơ ngác, bị Duẫn nhi lắc mạnh liền tỉnh lại, áp chế rung động trong lòng, nhìn lại quầng sáng đã thấy Mục Trần lao thẳng vào cự long, sắc mặt kịch biến, lập tức giơ tay lên bắn một luồng linh lực về phía Linh Trận Ốc, quát lên nổi giận:
- Dừng lại cho ta!
"Bùm."
Lập tức trong Linh Trận Ốc, linh lực hùng hậu tiêu tán tức thì, linh trận khổng lồ đang vận hành ngay tức khắc dừng lại.
Mà bóng dáng của Mục Trần cũng không thấy đâu, chẳng lẽ hắn đã bị đánh thành tro tàn?
Duẫn nhi lảo đảo sắp xỉu, thân thể run rẩy không ngừng, mặt mày xám ngoét.
Linh Khê bên cạnh thì mông lung mờ mịt, cảm giác khó hình dung từ trong lòng bộc phát ra, nàng cảm thấy dường như mình vừa làm một việc cực kỳ sai lầm, một việc rất quan trọng với nàng.
Hắc tháp khi nãy bảo vệ Mục Trần, chẳng phải là hắc tháp trong tranh kia sao? Sao hắn lại có được?
Nàng mất đi rất nhiều ký ức, nhưng hắc tháp này rất quan trọng với nàng...
Tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào da thịt đau nhức, mà nàng cũng không phát hiện ra, như hoảng hốt thất thần, như mất hồn mất phách.
Hai cô gái như hóa đá đứng trước thạch thất cũ kỹ, chẳng nói lời nào, gió thổi nhẹ qua mang đến cái lạnh thấu xương.
"Uỳnh uỳnh uỳnh."
Thình lình cánh cổng đá nặng nề của thạch thất bị đẩy ra chậm rãi, một bóng người te tua đầy máu chật vật bò ra.
Mờ mịt ngẩng lên nhìn, cả hai đều sững sờ trước Mục Trần mặt mày tái xanh ở đó.
- Mục Trần ca ca, ngươi còn sống!
Duẫn nhi bừng tỉnh, mừng rỡ hét lên, phóng qua như bay qua chỗ hắn. Mục Trần hoảng hồn giơ tay ngăn lại, nhưng chẳng đủ sức khiến cho cả người cô bé va vào hắn, vết thương dữ tợn trên ngực bật máu tung tóe, hắn đau khổ nhăn nhó. Thật là xui xẻo.
- A, Mục Trần ca ca, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi không sao chứ?
Duẫn nhi lúc này mới phát hiện Mục Trần bị thương rất nặng, vội lui lại hốt hoảng rối rít.
Mục Trần yếu ớt khoát tay, còn may hắn có tu luyện Lôi Thần Thể, bằng không thì cái xác này chẳng thể nào mò ra đây cho được.
"Véo!"
Linh Khê như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng thường ngày lại hóa dịu dàng nhu tình, gắt gao nhìn Mục Trần.
- Trưởng lão Linh Khê, đừng đùa ta...
Mục Trần bị nàng dọa vội lui lại, mặt xanh mét hoảng sợ. Hắn thực sự rất sợ Linh Khê này, suýt nữa hắn phải táng thân trong cái Linh Trận Ốc kia, nếu không phải thời khắc mấu chốt may mắn mở được Tâm Nhãn thì bây giờ đã lành ít dữ nhiều.
Linh Khê liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Mục Trần, bỗng dưng tỏ ra xấu hổ, hơi do dự, rồi vươn tay ra chụp lấy cánh tay Mục Trần, truyền vào linh lực ôn hòa tràn đầy vào cơ thể, chữa trị thương thế cho hắn.
Mục Trần kinh hoảng mà cũng kinh ngạc. Tiếp xúc Linh Khê gần cả tháng, lần đầu tiên thấy nàng không lạnh nhạt như vậy.
Nhưng như vậy khiến hắn cũng rất thoải mái.
Duẫn nhi cũng kinh ngạc nhìn Linh Khê, cô bé hiểu biết Linh Khê khá nhiều, và nàng ta rất ưa sạch sẽ, đừng nói là chạm đến nam nhân, đôi khi cả nói cũng không muốn nói. Mấy ngày trước Mục Trần đến huấn luyện, suýt nữa là nàng đuổi về luôn, còn may hắn chịu khó ở chờ lâu một chút.
Vả lại sau đó Mục Trần tập luyện đến sức cùng lực kiệt mê man bất tỉnh, nàng ta cũng bảo Duẫn nhi đem hắn về chứ không tự mình làm.
Nhưng còn hiện tại, Linh Khê lại chủ động chữa trị chó Mục Trần, thật khiến cô bé mắt tròn mắt dẹt.
Không khí yên tĩnh quỷ dị giữa ba người, Mục Trần đành miễn cưỡng hưởng thụ cái dịu dàng hiếm thấy của Link Khê. Lát sau đau nhức trong cơ thể đã đỡ hơn, hắn ho một tiếng, nói:
- Trưởng lão Linh Khê, cũng tốt rồi.
Linh Khê nghe thấy mới buông tay ra, lùi lại, nàng nhìn chằm chằm Mục Trần, nói:
- Ngươi đã mở được Tâm Nhãn?
Mục Trần gật đầu xác nhận:
- Ngay thời khắc cuối cùng.
Vẻ mặt vui sướng hãnh diện, tu luyện gian khổ thừa sống thiếu chết, rốt cuộc hắn đã có thể chân chính có trạng thái Tâm Nhãn.
Thành quả này sẽ khiến năng lực linh trận của hắn tăng cao.
Linh Khê cũng gật gù, ánh mắt nhìn Mục Trần bỗng long lanh, hắn gượng cười nói:
- Thời gian qua phiền nhiễu trưởng lão Linh Khê rồi, Mục Trần ta tạ ơn, hôm nay ta thương thế không nhẹ, có lẽ nên về trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Nói xong định đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng chưa kịp đi đã bị Linh Khê chắn trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Trần, không còn cái vẻ lạnh lùng nữa.
- Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Giọng nói Linh Khê có vẻ gấp gáp.
- Duẫn nhi, ngươi ra ngoài trước đi.
Linh Khê lập tức bảo Duẫn nhi rời khỏi.
Duẫn nhi nghi hoặc gật đầu, chợt đảo mắt, lặng lẽ nói nhỏ:
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca đã có người yêu rồi nha....
Nói xong nàng lấm lét chạy mất, cứ sợ bị Linh Khê cốc đầu.
Linh Khê chợt giật mình vì lời lẽ của cô bé, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ lên như than. Thật xấu hổ, chẳng biết tại sao Duẫn nhi lại nghĩ lung tung như vậy.
Mục Trần cũng hơi ngại ngùng, nhưng hắn biết rõ tuyệt đối không có chuyện bà cô Linh Khê rắc rối mờ mịt này lại có thể thích hắn.
Thậm chí cả hảo cảm cũng chưa chắc có nữa là.
- Trưởng lão Linh Khê... người muốn hỏi cái gì?
Mục Trần cất tiếng trước, nàng gắt gao nhìn hắn, chẳng hề chớp mắt.
Lát sau nàng mới hỏi, giọng run run:
- Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại có tòa hắc tháp kia ở trong cơ thể?
- Hắc tháp?
Mục Trần ngẩn ra, nàng nói chính là cửu cấp Phù Đồ tháp, bất ngờ hắn trở nên cảnh giác. Cửu cấp Phù Đồ tháp vì tu luyện Đại Phù Đồ quyết mới có, mà Đại Phù Đồ quyết là do mẫu thân để lại cho hắn, việc này quan hệ mật thiết đến mẫu thân. Theo lời phụ thân nói, mẫu thân là một người khó lường, gia cảnh cực kỳ thâm sâu lợi hại. Do vậy hắn không thể dễ dàng nói cho người khác biết lai lịch của tin tức này.
- Đó chỉ là một món linh cụ phòng ngự thôi, cũng không có gì thần kỳ đặc biệt.
Mục Trần cũng nhìn thẳng Linh Khê, chậm rãi trả lời.
Linh Khê nhìn Mục Trần, thần sắc của nàng cho thấy nàng chẳng hề tin lời hắn vừa nói.
Mục Trần cũng không quan tâm nàng có tin hay không, chỉ cười nói:
- Trưởng lão Linh Khê, ta có thể đi rồi chứ?
Linh Khê hơi biến sắc, chợt cắn môi, vươn tay chụp lấy bàn tay Mục Trần, rồi kéo hắn vào trong đình viện.
Mục Trần định giãy ra, nhưng căn bạn không thể thoát khỏi, đành bất đắc dĩ phải bước theo. Hắn cũng tò mò muốn biết Linh Khê hôm nay muốn làm cái gì!
Phía xa xa, Duẫn nhi đang lấp ló liền nhìn thấy Mục Trần bị Linh Khê mạnh mẽ lôi đi, nhất thời gương mặt trở nên phấn khích, rồi luýnh quýnh tay múa may chụp lấp khuôn mặt nhỏ nhắn.
- Nguy rồi... có nên nói cho Lạc Li tỷ tỷ không đây...
"Kéééét!"
Cửa phòng trúc mở ra, Linh Khê kéo hắn vào trong, vung tay đóng chặt cửa lại rồi mới buông tay Mục Trần. Nàng tiến đến trước chỗ ngồi, ngẩng mặt lên nhìn bức tranh trên tường.
Mục Trần xoa xoa cổ tay bị nắm đến đỏ dấu, đưa mắt quan sát chung quanh, rồi cũng nhìn lên bức tranh đó.
Chợt khựng lại, gương mặt Mục Trần cứng đờ không còn cảm xúc.
Ánh mắt nhìn không rời bức tranh kia.
Một bức tranh cổ, với một tòa hắc tháp chín tầng. Nhưng Mục Trần chẳng mấy quan tâm đến tòa hắc tháp đó, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đỉnh tháp, một người nữ đang ngồi xếp bằng.
Hình vẽ đó cũng không rõ rõ, mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài phiêu đãng, khí tức an hòa mềm mại.
Lúc Mục Trần nhìn thấy những nét vẽ mơ hồ đó, trái tim hắn như bị sét đánh, một tình cảm khó hình dung từ đâu trong tâm khảm bùng lên, tiềm ẩn một nỗi nhớ nhung vô hạn...
Trong ký ức mơ hồ, hiện lên bóng hình xinh đẹp dịu dàng, nắm lấy bàn tay bé bỏng, để lại một nụ cười êm ái.
Gương mặt ấy đã nằm sâu trong nội tâm hắn, mười mấy năm...
Đôi mắt bất giác thấm lệ ươn ướt, Mục Trần run rẩy mất tự chủ, một giọng nấc nghẹn ngào bị đè nén mười mấy năm bật lên.
- Mẹ...