Đại Chúa Tể
Chương 333: Hình Điện
Hình Điện, tọa lạc khu nội vi Bắc Thương linh viện, có địa vị và lực lượng mạnh nhất, vì liên quan lớn đến vấn đề an ninh và phòng vệ của linh viện.
Thành viên Hình Điện đa số là đệ tử đã tốt nghiệp nhưng chọn ở lại Bắc Thương linh viện, cứ dần dần tạo thành dòng máu không ngừng cho Hình Điện.
Dĩ nhiên sau khi gia nhập Hình Điện sẽ không còn thân phận đệ tử, không thể tham gia cạnh tranh với các đệ tử, bình thường sẽ khó có đệ tử nào gặp được thành viên Hình Điện.
Trở thành thành viên Hình Điện, những nhiệm vụ phải chấp hành cũng nguy hiểm hơn, quy định cũng nghiêm khắc hơn, vì nơi này hình thành để bảo vệ Bắc Thương linh viện. Kẻ địch mà họ đối mặt cũng không phải là bạn học luận bàn, mà chính là những thế lực hung tàn nhất Bắc Thương đại lục.
So sánh với vẻ hỏa bình yên ả của học viện, trong Hình Điện mang theo nhiều hơn những hương vị thiết huyết nghiêm trang.
Khu vực nội bộ Hình Điện không có không khí tràn ngập thanh xuân, mà mang nặng vẻ u ám, những cự điện nối tiếp trùng điệp trên những ngọn núi sừng sững, trên không trung những đội ngũ canh phòng giáp trụ chỉnh tề lướt qua, để lại một vẻ nặng nề tiêu điều.
Khí thế này tuyệt đối hơn xa đệ tử bình thường.
Mục Trần và Lạc Li cũng cảm thấy nao nao trong lòng. Đây chân chính là lực lượng bảo vệ Bắc Thương linh viện, dù rằng linh viện là bá chủ đại lục, nhưng cũng không có nghĩa là không có thể lực nào dám khiêu chiến nó. Nơi Bắc Thương đại lục đầy rẫy cường giả, vẫn có những thế lực mạnh mẽ như hổ đói săn mồi rình rập.
Hình Điện lập ra chính là để khiến những con hổ đó phải run sợ.
Mục Trần tiến vào khu vực này vẫn không bị ai ngăn cản, có lẽ Hình Điện đã có thông báo. Hai người quan sát một lúc rồi hướng đến đỉnh núi cao nhất.
Một cự điện đen tuyền sừng sững giữa trời cao, như một con mãnh thú yên tĩnh phủ phục nằm đó, khí thế toát ra hung ác.
Một quảng trường rộng lớn được làm từ hắc thạch u ám trước cự điện, ánh áng hắt vào dội lên lạnh lẽo sáng choang.
Hai người hạ xuống quảng trường đá đen, nhìn thấy Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đã ở đó từ lâu, lại còn có cả đám người Lâm Tranh.
Mục Trần đảo mắt nhìn qua Lâm Tranh, chợt nhìn thấy đứng giữa bọn họ là một trung niên mặc hắc bào, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc.
Hắn ta đứng đó, không nói không rằng nhưng uy áp vô hình phả ra khiến cả người kiệt ngạo như Trầm Thương Sinh cũng trở nên ngoan hiền.
Hơi kinh hãi nhìn trung niên kia, Mục Trần lẩm bẩm thực lực của hắn chắc là khủng bố lắm.
- Thật xin lỗi, chúng ta đã tới trễ.
Mục Trần tiến lên trước ôm quyền nói.
- Không sao, còn chưa có bắt đầu.
Lâm Tranh cười xua tay, rồi giới thiệu trung niên hắc bào bên cạnh:
- Vị này chính là điện chủ Hình Điện, Mạch U điện chủ, cũng là một vị thiên tịch trưởng lão của linh viện.
Mục Trần thất kinh, hắn cũng có một chút hiểu biết về cao tầng Bắc Thương linh viện một chút. Cả linh viên chỉ có 5 vị thiên tịch trưởng lão, đại hội tân sinh ngày trước đã gặp được trưởng lão Chúc Thiên dường như cũng là thiên tịch trưởng lão, và bây giờ là vị này.
- Mục Trần tham kiến Mạch U điện chủ.
Mục Trần khom người ôm quyền.
- Ngươi chính là tân sinh đã đánh bại Cổ Thiên Viêm, Mục Trần?
Mạch U điện chủ hai mắt đầy u quang nhìn hắn, lợi hại dị thường, như có thể nhìn thấu suốt cả người hắn.
- Cổ học trưởng nhường nhịn mà thôi, nếu tiếp tục đánh tiếp, ta cũng không còn lực tái chiến.
Mục Trần lắc đầu, hắn cũng tỏ ra thành thật, lúc ấy nếu còn đánh tiếp, Mục Trần quá lắm thì có thể thủ hòa, muốn thắng thì không có khả năng, bất luận thủ đoạn có nhiều bao nhiêu chăng nữa, chênh lệch giữa Hóa Thiên cảnh và Thông Thiên cảnh không thể nào bù đắp nổi.
- Tiểu tử kia dễ nhường ngươi vậy sao?
Mạch U nghe vậy, khẽ cười liếc sang Cổ Thiên Viêm sắc mặt đang mất tự nhiên:
- Tiểu tử này ngày thường cuồng ngạo vô song, ngươi có thể khóa chết nhuệ khí của hắn, thì đó là bản lĩnh của ngươi.
Mục Trần chỉ có thể cười.
- Bất quá ngươi không tồi, bằng thân phận tân sinh mà làm được những chuyện như thế, xưa nay ngươi là kẻ đầu tiên, ta dám chắc cả Trầm Thương Sinh ngày trước cũng không bằng.
Mạch U đột nhiên không tiếc lời tán thưởng Mục Trần.
Trầm Thương Sinh bên cạnh cũng cười, đúng là thời kỳ tân sinh hắn chỉ cắm đầu khổ tu, năm thứ nhất chẳng hề tham gia Thú Liệp chiến, lấy gì có được chiến tích như vậy.
- Ngươi là Lạc Li ư?
Mạch U lại chuyển ánh nhìn sang người con gái vẫn im lặng đi bên cạnh Mục Trần.
- Vâng!
Lạc Li khẽ gật, dường như thấy Mạch U chú ý đến Lạc Thần Kiếm trong tay nàng, mày liễu khẽ nhíu lại.
- Ha ha, ta từng thấy thanh kiếm này trong tay phụ thân ngươi.....
Thần sắc Mạch U mang nhiều vẻ hoài niệm
Mọi người nghe vậy cũng ngẩn ra, Lạc Li hơi kinh ngạc. Mạch U đã từng gặp phụ thân? Có vẻ như hắn cũng biết thân phận của nàng.
Mục Trần ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh hãi. Mạch U là thiên tịch trưởng lão của Bắc Thương linh viện, có hiểu biết về thân phận Lạc Li cũng đúng, chỉ không ngờ là đã từng gặp phụ thân của Lạc Li.
- Năm xưa đi ngao du khắp nơi, vô tình gặp gỡ phụ thân của ngươi, lại nói khi đó ta thiếu hắn một mạng, đáng tiếc không còn cơ hội trả lại.
Mạch U thần sắc ảm đạm cất tiếng.
Lạc Li trầm tư, nàng dĩ nhiên không hề biết chút gì về việc này.
Không khí nhất thời nặng nề u ám, Lâm Tranh cũng lần đầu tiên thấy Mạch U biểu lộ thần thái như vậy.
Nhưng Mạch U cũng nhanh chóng bình thường lại, phất tay:
- Được rồi, các ngươi đã đến đủ, vậy chuẩn bị tiến hành Linh Quang quán đỉnh đi.
Hắn vung tay lên, ba vị lão nhân từ trong đại điện đi ra, đều là trưởng lão của linh viện, nhưng hẳn nhiên không có địa vị cao như Mạch U.
- Ba người các ngươi sẽ được ba vị trưởng lão kia giúp tiến hành Linh Quang quán đỉnh.
Mạch U lại quay sang Lạc Li, nói:
- Tiểu nha đầu, Linh Quang quán đỉnh của ngươi ta sẽ tự tay chủ trì.
Lâm Tranh nhất thời giật mình thảng thốt. Mạch U tự mình chủ trì Linh Quang quán đỉnh cho đệ tử? Nhiều năm nay chưa bao giờ có a...
Linh Quang quán đỉnh, vị chủ trì ra tay thực lực càng mạnh thì hiệu quả quán đỉnh càng cao. Mạch U chính là một torng năm vị thiên tịch trưởng lão, mạnh hơn hắn trong Bắc Thương linh viện này cũng không có nhiều người cho lắm.
Lạc Li hơi do dự một chút, nhưng thấy Mục Trần gật đầu tán thành, nàng cũng nhẹ nhàng đồng ý:
- Vậy làm phiền Mạch U điện chủ.
Mạch U khoát tay thở dài:
- Miễn cưỡng coi như trả lại một ân tình, ta cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.
Hắn dặn dò mấy người kia:
- Các ngươi đi theo ba vị trưởng lão đi nào.
Ba người kia gật đầu vâng mệnh, vừa mới động thân đột nhiên lại có một giọng nói già nua yếu ớt vang lên bên tai.
- Từ từ...
Giọng nói thình lình ấy khiến mọi người giật mình sửng sốt, ngẩng nhìn lên cao, trên một cột đá có một lão già đang ngồi đó.
Lão nhân áo bào rách nát, đầu trụi lủi không một sợi tóc, mắt lờ đờ như sắp chết, cứ như một lão ăn mày thiếu đói mấy năm vậy.
Mục Trần vừa nhìn thấy lão đầu trọc kia cũng giật mình ngạc nhiên, kia chẳng phải là lão già hắn đã gặp ở Lôi vực sao? Lôi Thần Thể mà hắn tu luyện cũng do lão ta ban cho đó thôi.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng kinh ngạc chẳng kém, họ cũng đã từng giáp mặt lão đầu trọc thần bí kia ở Lôi vực.
Đặc biệt cả sắc mặt Mạch U cũng kinh ngạc, vội cung kính chào:
- Bắc Minh đại nhân.
Nhìn thấy thái độ đó, mọi người lại càng thêm kinh hãi. Ở Bắc Thương linh viện lại có người khiến cho Mạch U cung kính đến thế? Lão đầu trọc kia có lai lịch gì vậy chứ?
- Bắc Minh đại nhân?
Cả bọn nhíu mày trầm tư, rồi biến sắc cực kỳ, hoảng sợ vô cùng:
- Chẳng lẽ là trấn viện thần thú của Bắc Thương linh viện chúng ta, Bắc Minh Long Côn?
Có thể khiến Mạch U tôn kính như vậy, ngoại trừ Thái Thương viện trưởng ra có lẽ chỉ còn vị thần long Bắc Minh Long Côn kia thôi.
Mục Trần sửng sốt chấn động, hắn không thể tin được lão nhân đầu trọc lúc nào cũng như sắp chết lại là thần thú uy mãnh kinh thiên địa đáng sợ kia.
Lão đầu trọc phất tay, bất thình lình xuất hiện trước mặt Mục Trần, cứ như là di hình hoán ảnh, tốc độ khiến cả đám Mục Trần chẳng kịp nháy mắt.
Lão đầu trọc nhìn Mục Trần.
- Tiền bối...
Hoảng hốt vội vã cúi chào, Mục Trần tỏ ra không mấy tự nhiên.
Lão đầu trọc cũng không để ý lắm thái độ của hắn, quét mắt nhìn khắp người hắn, ánh mắt khá kỳ lạ, rồi chậm rãi hỏi:
- Nghe nói ngươi hấp thu Hắc Thần Lôi?
Thành viên Hình Điện đa số là đệ tử đã tốt nghiệp nhưng chọn ở lại Bắc Thương linh viện, cứ dần dần tạo thành dòng máu không ngừng cho Hình Điện.
Dĩ nhiên sau khi gia nhập Hình Điện sẽ không còn thân phận đệ tử, không thể tham gia cạnh tranh với các đệ tử, bình thường sẽ khó có đệ tử nào gặp được thành viên Hình Điện.
Trở thành thành viên Hình Điện, những nhiệm vụ phải chấp hành cũng nguy hiểm hơn, quy định cũng nghiêm khắc hơn, vì nơi này hình thành để bảo vệ Bắc Thương linh viện. Kẻ địch mà họ đối mặt cũng không phải là bạn học luận bàn, mà chính là những thế lực hung tàn nhất Bắc Thương đại lục.
So sánh với vẻ hỏa bình yên ả của học viện, trong Hình Điện mang theo nhiều hơn những hương vị thiết huyết nghiêm trang.
Khu vực nội bộ Hình Điện không có không khí tràn ngập thanh xuân, mà mang nặng vẻ u ám, những cự điện nối tiếp trùng điệp trên những ngọn núi sừng sững, trên không trung những đội ngũ canh phòng giáp trụ chỉnh tề lướt qua, để lại một vẻ nặng nề tiêu điều.
Khí thế này tuyệt đối hơn xa đệ tử bình thường.
Mục Trần và Lạc Li cũng cảm thấy nao nao trong lòng. Đây chân chính là lực lượng bảo vệ Bắc Thương linh viện, dù rằng linh viện là bá chủ đại lục, nhưng cũng không có nghĩa là không có thể lực nào dám khiêu chiến nó. Nơi Bắc Thương đại lục đầy rẫy cường giả, vẫn có những thế lực mạnh mẽ như hổ đói săn mồi rình rập.
Hình Điện lập ra chính là để khiến những con hổ đó phải run sợ.
Mục Trần tiến vào khu vực này vẫn không bị ai ngăn cản, có lẽ Hình Điện đã có thông báo. Hai người quan sát một lúc rồi hướng đến đỉnh núi cao nhất.
Một cự điện đen tuyền sừng sững giữa trời cao, như một con mãnh thú yên tĩnh phủ phục nằm đó, khí thế toát ra hung ác.
Một quảng trường rộng lớn được làm từ hắc thạch u ám trước cự điện, ánh áng hắt vào dội lên lạnh lẽo sáng choang.
Hai người hạ xuống quảng trường đá đen, nhìn thấy Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đã ở đó từ lâu, lại còn có cả đám người Lâm Tranh.
Mục Trần đảo mắt nhìn qua Lâm Tranh, chợt nhìn thấy đứng giữa bọn họ là một trung niên mặc hắc bào, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc.
Hắn ta đứng đó, không nói không rằng nhưng uy áp vô hình phả ra khiến cả người kiệt ngạo như Trầm Thương Sinh cũng trở nên ngoan hiền.
Hơi kinh hãi nhìn trung niên kia, Mục Trần lẩm bẩm thực lực của hắn chắc là khủng bố lắm.
- Thật xin lỗi, chúng ta đã tới trễ.
Mục Trần tiến lên trước ôm quyền nói.
- Không sao, còn chưa có bắt đầu.
Lâm Tranh cười xua tay, rồi giới thiệu trung niên hắc bào bên cạnh:
- Vị này chính là điện chủ Hình Điện, Mạch U điện chủ, cũng là một vị thiên tịch trưởng lão của linh viện.
Mục Trần thất kinh, hắn cũng có một chút hiểu biết về cao tầng Bắc Thương linh viện một chút. Cả linh viên chỉ có 5 vị thiên tịch trưởng lão, đại hội tân sinh ngày trước đã gặp được trưởng lão Chúc Thiên dường như cũng là thiên tịch trưởng lão, và bây giờ là vị này.
- Mục Trần tham kiến Mạch U điện chủ.
Mục Trần khom người ôm quyền.
- Ngươi chính là tân sinh đã đánh bại Cổ Thiên Viêm, Mục Trần?
Mạch U điện chủ hai mắt đầy u quang nhìn hắn, lợi hại dị thường, như có thể nhìn thấu suốt cả người hắn.
- Cổ học trưởng nhường nhịn mà thôi, nếu tiếp tục đánh tiếp, ta cũng không còn lực tái chiến.
Mục Trần lắc đầu, hắn cũng tỏ ra thành thật, lúc ấy nếu còn đánh tiếp, Mục Trần quá lắm thì có thể thủ hòa, muốn thắng thì không có khả năng, bất luận thủ đoạn có nhiều bao nhiêu chăng nữa, chênh lệch giữa Hóa Thiên cảnh và Thông Thiên cảnh không thể nào bù đắp nổi.
- Tiểu tử kia dễ nhường ngươi vậy sao?
Mạch U nghe vậy, khẽ cười liếc sang Cổ Thiên Viêm sắc mặt đang mất tự nhiên:
- Tiểu tử này ngày thường cuồng ngạo vô song, ngươi có thể khóa chết nhuệ khí của hắn, thì đó là bản lĩnh của ngươi.
Mục Trần chỉ có thể cười.
- Bất quá ngươi không tồi, bằng thân phận tân sinh mà làm được những chuyện như thế, xưa nay ngươi là kẻ đầu tiên, ta dám chắc cả Trầm Thương Sinh ngày trước cũng không bằng.
Mạch U đột nhiên không tiếc lời tán thưởng Mục Trần.
Trầm Thương Sinh bên cạnh cũng cười, đúng là thời kỳ tân sinh hắn chỉ cắm đầu khổ tu, năm thứ nhất chẳng hề tham gia Thú Liệp chiến, lấy gì có được chiến tích như vậy.
- Ngươi là Lạc Li ư?
Mạch U lại chuyển ánh nhìn sang người con gái vẫn im lặng đi bên cạnh Mục Trần.
- Vâng!
Lạc Li khẽ gật, dường như thấy Mạch U chú ý đến Lạc Thần Kiếm trong tay nàng, mày liễu khẽ nhíu lại.
- Ha ha, ta từng thấy thanh kiếm này trong tay phụ thân ngươi.....
Thần sắc Mạch U mang nhiều vẻ hoài niệm
Mọi người nghe vậy cũng ngẩn ra, Lạc Li hơi kinh ngạc. Mạch U đã từng gặp phụ thân? Có vẻ như hắn cũng biết thân phận của nàng.
Mục Trần ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh hãi. Mạch U là thiên tịch trưởng lão của Bắc Thương linh viện, có hiểu biết về thân phận Lạc Li cũng đúng, chỉ không ngờ là đã từng gặp phụ thân của Lạc Li.
- Năm xưa đi ngao du khắp nơi, vô tình gặp gỡ phụ thân của ngươi, lại nói khi đó ta thiếu hắn một mạng, đáng tiếc không còn cơ hội trả lại.
Mạch U thần sắc ảm đạm cất tiếng.
Lạc Li trầm tư, nàng dĩ nhiên không hề biết chút gì về việc này.
Không khí nhất thời nặng nề u ám, Lâm Tranh cũng lần đầu tiên thấy Mạch U biểu lộ thần thái như vậy.
Nhưng Mạch U cũng nhanh chóng bình thường lại, phất tay:
- Được rồi, các ngươi đã đến đủ, vậy chuẩn bị tiến hành Linh Quang quán đỉnh đi.
Hắn vung tay lên, ba vị lão nhân từ trong đại điện đi ra, đều là trưởng lão của linh viện, nhưng hẳn nhiên không có địa vị cao như Mạch U.
- Ba người các ngươi sẽ được ba vị trưởng lão kia giúp tiến hành Linh Quang quán đỉnh.
Mạch U lại quay sang Lạc Li, nói:
- Tiểu nha đầu, Linh Quang quán đỉnh của ngươi ta sẽ tự tay chủ trì.
Lâm Tranh nhất thời giật mình thảng thốt. Mạch U tự mình chủ trì Linh Quang quán đỉnh cho đệ tử? Nhiều năm nay chưa bao giờ có a...
Linh Quang quán đỉnh, vị chủ trì ra tay thực lực càng mạnh thì hiệu quả quán đỉnh càng cao. Mạch U chính là một torng năm vị thiên tịch trưởng lão, mạnh hơn hắn trong Bắc Thương linh viện này cũng không có nhiều người cho lắm.
Lạc Li hơi do dự một chút, nhưng thấy Mục Trần gật đầu tán thành, nàng cũng nhẹ nhàng đồng ý:
- Vậy làm phiền Mạch U điện chủ.
Mạch U khoát tay thở dài:
- Miễn cưỡng coi như trả lại một ân tình, ta cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.
Hắn dặn dò mấy người kia:
- Các ngươi đi theo ba vị trưởng lão đi nào.
Ba người kia gật đầu vâng mệnh, vừa mới động thân đột nhiên lại có một giọng nói già nua yếu ớt vang lên bên tai.
- Từ từ...
Giọng nói thình lình ấy khiến mọi người giật mình sửng sốt, ngẩng nhìn lên cao, trên một cột đá có một lão già đang ngồi đó.
Lão nhân áo bào rách nát, đầu trụi lủi không một sợi tóc, mắt lờ đờ như sắp chết, cứ như một lão ăn mày thiếu đói mấy năm vậy.
Mục Trần vừa nhìn thấy lão đầu trọc kia cũng giật mình ngạc nhiên, kia chẳng phải là lão già hắn đã gặp ở Lôi vực sao? Lôi Thần Thể mà hắn tu luyện cũng do lão ta ban cho đó thôi.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng kinh ngạc chẳng kém, họ cũng đã từng giáp mặt lão đầu trọc thần bí kia ở Lôi vực.
Đặc biệt cả sắc mặt Mạch U cũng kinh ngạc, vội cung kính chào:
- Bắc Minh đại nhân.
Nhìn thấy thái độ đó, mọi người lại càng thêm kinh hãi. Ở Bắc Thương linh viện lại có người khiến cho Mạch U cung kính đến thế? Lão đầu trọc kia có lai lịch gì vậy chứ?
- Bắc Minh đại nhân?
Cả bọn nhíu mày trầm tư, rồi biến sắc cực kỳ, hoảng sợ vô cùng:
- Chẳng lẽ là trấn viện thần thú của Bắc Thương linh viện chúng ta, Bắc Minh Long Côn?
Có thể khiến Mạch U tôn kính như vậy, ngoại trừ Thái Thương viện trưởng ra có lẽ chỉ còn vị thần long Bắc Minh Long Côn kia thôi.
Mục Trần sửng sốt chấn động, hắn không thể tin được lão nhân đầu trọc lúc nào cũng như sắp chết lại là thần thú uy mãnh kinh thiên địa đáng sợ kia.
Lão đầu trọc phất tay, bất thình lình xuất hiện trước mặt Mục Trần, cứ như là di hình hoán ảnh, tốc độ khiến cả đám Mục Trần chẳng kịp nháy mắt.
Lão đầu trọc nhìn Mục Trần.
- Tiền bối...
Hoảng hốt vội vã cúi chào, Mục Trần tỏ ra không mấy tự nhiên.
Lão đầu trọc cũng không để ý lắm thái độ của hắn, quét mắt nhìn khắp người hắn, ánh mắt khá kỳ lạ, rồi chậm rãi hỏi:
- Nghe nói ngươi hấp thu Hắc Thần Lôi?