Đại Chúa Tể
Chương 322: Áp lực
Đại chiến kinh thiên cuối cùng đã hạ màn, Linh Quang đài đã bị tàn phá tan hoang, hai cái hố sâu thật sâu khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Biển người vô số quanh bình đài đều đang yên lặng nhớ lại đối chiến kinh thiên vừa diễn ra.
Ánh mắt nhìn tên thiếu niên trên cao kia mà tỏ ra một chút kính sợ. Nếu nói trước đó người ta luôn xem hắn như một tên tân sinh mạnh mẽ, một hắc mã nổi tiếng, thì bây giờ họ đã hoàn toàn nhìn hắn với một con mắt khác, con mắt sùng bái cường giả đỉnh cao chân chính của Bắc Thương linh viện.
Hắn đã có tư cách xếp hạng thứ ba Thiên bảng.
Thành tựu cao như thế khiến mọi người sợ hãi, Mục Trần gia nhập Bắc Thương linh viện cũng chỉ khoảng nửa năm, thế nhưng hắn tăng trưởng khiến người ta chấn động.
Thiên phú quá mức quái thai.
- Mục Trần thắng rồi!
Tô Linh Nhi mừng rỡ không hề che giấu, tay lắc lắc cánh tay của Tô Huyên, cực kỳ hưng phấn.
Lê Thanh, Quách Hung cũng cười lớn, ánh mắt lại tỏ ra phức tạp. Tên thiếu niên kia chỉ mới trở về hai tháng thực lực đã tinh tiến cấp tốc thế này.
Tô Huyên mỉm cười dịu dàng, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng Mục Trần sẽ thắng Hạc Yêu, lại còn là chiến thắng vang dội như thế. Nói gì thì nói Hạc Yêu cũng là nhân vật xếp hạng cao đã lâu a.
- Xem ra đệ tam Thiên bảng của ta hôm nay không giữ được nữa.
Tô Huyên khẽ cười, nhưng không hề tỏ ra tiếc nuối, nàng vốn không quá chú trọng cái danh hiệu này, nếu không phải Hạc Yêu khinh người quá đáng, thì nàng cũng dễ dàng dâng tặng cho hắn.
Gần đó, nhóm Vương Thống cũng thở phào cảm thấy nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy rạo rực trong lòng, ánh mắt hơi biến hóa nhìn Mục Trần. Thời điểm nghe tin hắn và Lạc Li giết chết Linh Vương tuy cũng than thở sợ hãi, nhưng thật không có được cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Dù sao, chiến lực Hạc Yêu cường hãn nổi tiếng, trong Bắc Thương linh viện có thể áp chế tên đó, có lẽ chỉ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông mới đủ sức.
Và bây giờ thì đã có thêm người thứ ba, mà hắn vẫn còn mang cái danh hiệu tân sinh.
Sự rung động này hơn xa việc giết chết một con Linh Vương, dù thực lực Hạc Yêu chưa hẳn sẽ mạnh hơn Linh Vương.
- Mục Trần thắng Hạc Yêu, vậy là danh ngạch thứ ba khiêu chiến là của hắn rồi.
An Nhiên đột nhiên khẽ nói.
Vương Thống cũng khẽ biến sắc, hơi e ngại nhìn lên đỉnh núi mây mù lượn lờ. Đó chính là ải trấn thủ giả cuối cùng của Thú Liệp chiến lần này.
Tam Đại Tướng Hình Điện.
Ngay cả bá chủ Thiên bảng Trầm Thương Sinh cũng phải kiêng dè, nếu không thể vượt qua ải khó đó, thì tất cả công sức cố gắng của mọi người trong mấy ngày vừa qua đều sẽ đổ sông đổ biển.
Lạc Li cũng tỏ ra ngưng trọng, nàng biết rõ vị trí càng cao, vinh quang càng lớn, thì áp lực cũng nặng nề không kém.
Thú Liệp chiến là hoạt động mà tất cả đệ tử đều mong chờ cả một năm, nhiều người nhẫn nại chịu cô tịch khổ tu để có thể nhờ Thú Liệp chiến mà một bước lên trời, giành lấy vinh quang, nhận lấy Linh Quang quán đỉnh.
Nhưng tam đại trấn thủ giả chính là tòa núi lớn trước mặt khiến họ không thể vượt qua, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và người mới nổi lên Mục Trần kia.
Sự mong chờ đó vô hình trung lại mang đến áp lực cực lớn, toàn bộ gánh nặng phải vượt ải của tất cả đệ tử đều đặt lên vai ba người. Nếu cả ba vượt ải thành công, thì họ sẽ trở thành thần tượng tôn sùng và kính nể của vô số đệ tử Bắc Thương linh viện, nhận lấy vinh quang của người chiến thắng, nhưng nếu thua thì sao?
Kỳ vọng cao thất vọng càng sâu, sẽ là một đả kích khó lường.
Lạc Li tay nắm chặt, thần sắc lo lắng nhìn Mục Trần, cái danh ngạch thứ ba kia cũng không phải thứ tốt hoàn toàn.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hạ xuống, đứng bên cạnh Mục Trần, tỏ ra khá kỳ dị nhìn hắn, cười nói:
- Chúc mừng ngươi đánh bại Hạc Yêu, cũng có nghĩa là vị trí ứng chiến thứ ba sẽ là của ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng biết nó đại diện cho cái gì.
Mục Trần gật gù, biết rõ áp lực lớn như thế nào. Nếu thất bại sẽ khiến cho vô số người thất vọng.
Lạc Li thình lình lướt lên không, xuất hiện sau lưng Mục Trần, thoáng liếc nhìn hai người kia, không nói gì.
Lý Huyền Thông tỏ ra phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Li, nhưng lại quay sang Mục Trần:
- Ta nghĩ ngươi còn chưa thực sự biết rõ tình hình. Tam Đại Tướng, ta và Trầm Thương Sinh đã thử qua, hai người chúng ta có thể ngăn cản hai người bọn họ, kết quả không thắng không thua.
Mục Trần tròn mắt, không thắng không thua? Vậy là hòa?
- Dựa theo quy định, đệ tử chúng ta có nhiều lợi thế hơn, chỉ cần ba trận có thể hòa thì chúng ta thắng. Nói cách khác, ta và Lý Huyền Thông sẽ cam đoan hai trận hòa, thắng bại mấu chốt chính là trận thứ ba.
Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng, Lạc Li cũng nhíu mày.
- Trận thứ ba, ngươi hòa, chúng ta thắng. Nhưng ngươi thua, toàn bộ mọi người trong Thú Liệp trường này sẽ tay trắng rời khỏi đây.
Lý Huyền Thông thản nhiên nói.
Mục Trần biến sắc. Nếu nói như thế, thật ra áp lực cực lớn lại hoàn toàn đổ hết lên vai hắn. Một khi thua trận thì hắn chính là tội nhân muôn thuở, có lẽ không ai chỉ trích hắn, nhưng thất vọng sẽ khiến họ mất đi lòng tin nơi hắn.
Mà kết cục đó còn có vẻ thảm hại hơn cả việc bại dưới tay Hạc Yêu.
Bại bởi Hạc Yêu, đó là chuyện cá nhân, nhưng bại trong ải cuối này, chính là thất bại của cả một tập thể vô cùng lớn, hoàn toàn đánh đổ hy vọng của tất cả mọi người.
Trọng trách thật quá nặng.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần trầm tư, cũng không nói gì thêm. Không khí căng thẳng đột nhiên khiến mọi người cũng cảm thấy khác lạ.
Bên dưới dường như cũng hiểu được cuộc đàm thoại trên cao, nhiều người thần sắc nghiêm trang nhìn lên quan sát bóng người mang lấy hy vọng của họ.
Một năm khổ tu có kết quả mỹ mãn hay không, phải hoàn toàn dựa vào ấy người cực mạnh trên ấy.
Tô Linh Nhi, Tô Huyên cũng trầm trọng. Vị trí đó rất nặng, nếu phải đặt vào vai một tân sinh thì cũng hơi tàn khốc.
Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần một hồi, rồi hờ hững nói:
- Nếu ngươi cảm thấy không đủ sức, thì có thể từ bỏ, không ai có tư cách đàm tiếu gì cả. Dù sao ngươi vẫn còn danh là tân sinh, không nhất thiết phải gánh lấy áp lực này.
Trầm Thương Sinh cười, gió thổi tóc rối, hắn vỗ vai Mục Trần:
- Cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Lý Huyền Thông nói đúng, ta suýt nữa quên ngươi vẫn là tân sinh, nếu cảm thấy không chắc thì buông tay là tốt nhất. Cùng lắm bọn ta dốc tận lực chơi tới cùng với học trưởng Lâm Tranh, chưa chắc sẽ ngại hắn.
Lạc Li vươn tay ngọc nhẹ nhàng kéo tay Mục Trần, khẽ cười.
Cho dù tất cả mọi người thất vọng, nhưng ngươi ở trong mắt ta vẫn là hy vọng sáng nhất.
Mục Trần nhìn đôi mắt và nụ cười đầy thâm ý của Lạc Li, chợt nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt tay Lạc Li, thình lình hắn thả lỏng, mở mắt ra.
Con ngươi đen láy cực kỳ sáng ngời, do dự trong mắt đã hoàn toàn biến mất.
Khẽ cười, thanh âm ôn hòa:
- Dẫu biết áp lực cực lớn, nhưng cứ thể bỏ qua thì không phải phong cách của ta. Hơn nữa, dũng khí chịu áp lực cũng không có, thì sau này làm thế nào bước tiếp trên con đường cường giả cái thế?
Quay nhìn người con gái có suối tóc trắng tuyệt mỹ, hắn đã hứa sẽ trở thành cường giả cái thế đứng phía trước nàng, đánh tan mọi áp lực tứ phương tám hướng ập tới.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hơi thất thần kinh ngạc nhìn tên thiếu niên đột nhiên khí thế bừng bừng, nhìn không được cười to. Mục Trần quả nhiên đáng tin hơn Hạc Yêu.
Mục Trần cười theo, hai mắt long lên nhìn đỉnh núi mây mù. Áp lực như thái sơn hạ xuống, nhưng hắn càng cười dữ dằn hơn.
- Hai vị học trưởng, vị trí thứ ba cứ giao cho ta, bất kể thắng bại ra sao, ta cũng sẽ toàn lực ứng phó!
Biển người vô số quanh bình đài đều đang yên lặng nhớ lại đối chiến kinh thiên vừa diễn ra.
Ánh mắt nhìn tên thiếu niên trên cao kia mà tỏ ra một chút kính sợ. Nếu nói trước đó người ta luôn xem hắn như một tên tân sinh mạnh mẽ, một hắc mã nổi tiếng, thì bây giờ họ đã hoàn toàn nhìn hắn với một con mắt khác, con mắt sùng bái cường giả đỉnh cao chân chính của Bắc Thương linh viện.
Hắn đã có tư cách xếp hạng thứ ba Thiên bảng.
Thành tựu cao như thế khiến mọi người sợ hãi, Mục Trần gia nhập Bắc Thương linh viện cũng chỉ khoảng nửa năm, thế nhưng hắn tăng trưởng khiến người ta chấn động.
Thiên phú quá mức quái thai.
- Mục Trần thắng rồi!
Tô Linh Nhi mừng rỡ không hề che giấu, tay lắc lắc cánh tay của Tô Huyên, cực kỳ hưng phấn.
Lê Thanh, Quách Hung cũng cười lớn, ánh mắt lại tỏ ra phức tạp. Tên thiếu niên kia chỉ mới trở về hai tháng thực lực đã tinh tiến cấp tốc thế này.
Tô Huyên mỉm cười dịu dàng, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng Mục Trần sẽ thắng Hạc Yêu, lại còn là chiến thắng vang dội như thế. Nói gì thì nói Hạc Yêu cũng là nhân vật xếp hạng cao đã lâu a.
- Xem ra đệ tam Thiên bảng của ta hôm nay không giữ được nữa.
Tô Huyên khẽ cười, nhưng không hề tỏ ra tiếc nuối, nàng vốn không quá chú trọng cái danh hiệu này, nếu không phải Hạc Yêu khinh người quá đáng, thì nàng cũng dễ dàng dâng tặng cho hắn.
Gần đó, nhóm Vương Thống cũng thở phào cảm thấy nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy rạo rực trong lòng, ánh mắt hơi biến hóa nhìn Mục Trần. Thời điểm nghe tin hắn và Lạc Li giết chết Linh Vương tuy cũng than thở sợ hãi, nhưng thật không có được cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Dù sao, chiến lực Hạc Yêu cường hãn nổi tiếng, trong Bắc Thương linh viện có thể áp chế tên đó, có lẽ chỉ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông mới đủ sức.
Và bây giờ thì đã có thêm người thứ ba, mà hắn vẫn còn mang cái danh hiệu tân sinh.
Sự rung động này hơn xa việc giết chết một con Linh Vương, dù thực lực Hạc Yêu chưa hẳn sẽ mạnh hơn Linh Vương.
- Mục Trần thắng Hạc Yêu, vậy là danh ngạch thứ ba khiêu chiến là của hắn rồi.
An Nhiên đột nhiên khẽ nói.
Vương Thống cũng khẽ biến sắc, hơi e ngại nhìn lên đỉnh núi mây mù lượn lờ. Đó chính là ải trấn thủ giả cuối cùng của Thú Liệp chiến lần này.
Tam Đại Tướng Hình Điện.
Ngay cả bá chủ Thiên bảng Trầm Thương Sinh cũng phải kiêng dè, nếu không thể vượt qua ải khó đó, thì tất cả công sức cố gắng của mọi người trong mấy ngày vừa qua đều sẽ đổ sông đổ biển.
Lạc Li cũng tỏ ra ngưng trọng, nàng biết rõ vị trí càng cao, vinh quang càng lớn, thì áp lực cũng nặng nề không kém.
Thú Liệp chiến là hoạt động mà tất cả đệ tử đều mong chờ cả một năm, nhiều người nhẫn nại chịu cô tịch khổ tu để có thể nhờ Thú Liệp chiến mà một bước lên trời, giành lấy vinh quang, nhận lấy Linh Quang quán đỉnh.
Nhưng tam đại trấn thủ giả chính là tòa núi lớn trước mặt khiến họ không thể vượt qua, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và người mới nổi lên Mục Trần kia.
Sự mong chờ đó vô hình trung lại mang đến áp lực cực lớn, toàn bộ gánh nặng phải vượt ải của tất cả đệ tử đều đặt lên vai ba người. Nếu cả ba vượt ải thành công, thì họ sẽ trở thành thần tượng tôn sùng và kính nể của vô số đệ tử Bắc Thương linh viện, nhận lấy vinh quang của người chiến thắng, nhưng nếu thua thì sao?
Kỳ vọng cao thất vọng càng sâu, sẽ là một đả kích khó lường.
Lạc Li tay nắm chặt, thần sắc lo lắng nhìn Mục Trần, cái danh ngạch thứ ba kia cũng không phải thứ tốt hoàn toàn.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hạ xuống, đứng bên cạnh Mục Trần, tỏ ra khá kỳ dị nhìn hắn, cười nói:
- Chúc mừng ngươi đánh bại Hạc Yêu, cũng có nghĩa là vị trí ứng chiến thứ ba sẽ là của ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng biết nó đại diện cho cái gì.
Mục Trần gật gù, biết rõ áp lực lớn như thế nào. Nếu thất bại sẽ khiến cho vô số người thất vọng.
Lạc Li thình lình lướt lên không, xuất hiện sau lưng Mục Trần, thoáng liếc nhìn hai người kia, không nói gì.
Lý Huyền Thông tỏ ra phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Li, nhưng lại quay sang Mục Trần:
- Ta nghĩ ngươi còn chưa thực sự biết rõ tình hình. Tam Đại Tướng, ta và Trầm Thương Sinh đã thử qua, hai người chúng ta có thể ngăn cản hai người bọn họ, kết quả không thắng không thua.
Mục Trần tròn mắt, không thắng không thua? Vậy là hòa?
- Dựa theo quy định, đệ tử chúng ta có nhiều lợi thế hơn, chỉ cần ba trận có thể hòa thì chúng ta thắng. Nói cách khác, ta và Lý Huyền Thông sẽ cam đoan hai trận hòa, thắng bại mấu chốt chính là trận thứ ba.
Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng, Lạc Li cũng nhíu mày.
- Trận thứ ba, ngươi hòa, chúng ta thắng. Nhưng ngươi thua, toàn bộ mọi người trong Thú Liệp trường này sẽ tay trắng rời khỏi đây.
Lý Huyền Thông thản nhiên nói.
Mục Trần biến sắc. Nếu nói như thế, thật ra áp lực cực lớn lại hoàn toàn đổ hết lên vai hắn. Một khi thua trận thì hắn chính là tội nhân muôn thuở, có lẽ không ai chỉ trích hắn, nhưng thất vọng sẽ khiến họ mất đi lòng tin nơi hắn.
Mà kết cục đó còn có vẻ thảm hại hơn cả việc bại dưới tay Hạc Yêu.
Bại bởi Hạc Yêu, đó là chuyện cá nhân, nhưng bại trong ải cuối này, chính là thất bại của cả một tập thể vô cùng lớn, hoàn toàn đánh đổ hy vọng của tất cả mọi người.
Trọng trách thật quá nặng.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần trầm tư, cũng không nói gì thêm. Không khí căng thẳng đột nhiên khiến mọi người cũng cảm thấy khác lạ.
Bên dưới dường như cũng hiểu được cuộc đàm thoại trên cao, nhiều người thần sắc nghiêm trang nhìn lên quan sát bóng người mang lấy hy vọng của họ.
Một năm khổ tu có kết quả mỹ mãn hay không, phải hoàn toàn dựa vào ấy người cực mạnh trên ấy.
Tô Linh Nhi, Tô Huyên cũng trầm trọng. Vị trí đó rất nặng, nếu phải đặt vào vai một tân sinh thì cũng hơi tàn khốc.
Lý Huyền Thông nhìn Mục Trần một hồi, rồi hờ hững nói:
- Nếu ngươi cảm thấy không đủ sức, thì có thể từ bỏ, không ai có tư cách đàm tiếu gì cả. Dù sao ngươi vẫn còn danh là tân sinh, không nhất thiết phải gánh lấy áp lực này.
Trầm Thương Sinh cười, gió thổi tóc rối, hắn vỗ vai Mục Trần:
- Cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Lý Huyền Thông nói đúng, ta suýt nữa quên ngươi vẫn là tân sinh, nếu cảm thấy không chắc thì buông tay là tốt nhất. Cùng lắm bọn ta dốc tận lực chơi tới cùng với học trưởng Lâm Tranh, chưa chắc sẽ ngại hắn.
Lạc Li vươn tay ngọc nhẹ nhàng kéo tay Mục Trần, khẽ cười.
Cho dù tất cả mọi người thất vọng, nhưng ngươi ở trong mắt ta vẫn là hy vọng sáng nhất.
Mục Trần nhìn đôi mắt và nụ cười đầy thâm ý của Lạc Li, chợt nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt tay Lạc Li, thình lình hắn thả lỏng, mở mắt ra.
Con ngươi đen láy cực kỳ sáng ngời, do dự trong mắt đã hoàn toàn biến mất.
Khẽ cười, thanh âm ôn hòa:
- Dẫu biết áp lực cực lớn, nhưng cứ thể bỏ qua thì không phải phong cách của ta. Hơn nữa, dũng khí chịu áp lực cũng không có, thì sau này làm thế nào bước tiếp trên con đường cường giả cái thế?
Quay nhìn người con gái có suối tóc trắng tuyệt mỹ, hắn đã hứa sẽ trở thành cường giả cái thế đứng phía trước nàng, đánh tan mọi áp lực tứ phương tám hướng ập tới.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông hơi thất thần kinh ngạc nhìn tên thiếu niên đột nhiên khí thế bừng bừng, nhìn không được cười to. Mục Trần quả nhiên đáng tin hơn Hạc Yêu.
Mục Trần cười theo, hai mắt long lên nhìn đỉnh núi mây mù. Áp lực như thái sơn hạ xuống, nhưng hắn càng cười dữ dằn hơn.
- Hai vị học trưởng, vị trí thứ ba cứ giao cho ta, bất kể thắng bại ra sao, ta cũng sẽ toàn lực ứng phó!