Đại Chúa Tể
Chương 311: Linh Vương truy sát
"Ầm ầm ầm!"
Đất đai rung chuyển, vô số Linh Binh vẫn còn tồn tại trong khu vực đột nhiên trở nên xao động, chúng đã nhận thấy những luồng dao động linh lực đang hoảng sợ đào thoát chạy ra ngoài.
Nhưng Linh Binh lại không lao đến ngăn cản đám người đang chạy ra, vì chúng đang phải run rẩy trước uy áp vương giả lan tỏa trong thiên địa.
Uy áp đó khiến chúng không dám vong động gì cả.
Một thân ảnh khổng lồ cao đến hai trăm trượng nện đất động núi chạy đi, từng cái hố sâu xuất hiện sau mỗi bước chân to bự nặng nề và kinh khủng của nó, nứt nẻ lan tràn.
"Gào!"
Tên khổng lồ hào quang sáng rực kia gầm to, âm ba cuồng bạo khiến cho nhiều con Linh Binh xui xẻo đứng trong một khoảng cách nhất định gần nó bị nổ tung. Nó vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng vào một bóng người nhỏ tí so với nó chỉ như một con kiến, nhưng lại không có ý buông tha.
- Chết cha!
Mục Trần thấy nó không quan tâm đến ai khác, chỉ một mực đuổi theo mình, sắc mặt hắn cũng tái xanh.
- Sao con quái kia lại rượt theo chúng ta?
Vương Thống cũng tá hỏa hoảng hốt, bối rối vô cùng. Thực lực con Linh Vương đột nhiên tăng vọt, đừng nói là vài người bọn họ, dù cho có Triệu Thanh Sam, Từ Hoang có mặt ở đây liên thủ cũng chẳng làm gì được nó.
- Nó chạy theo ta, để ta dẫn dụ nó đi chỗ khác, các ngươi cứ trốn trước tới chỗ an toàn đi.
Mục Trần bực bội cất tiếng
- Nguy hiểm lắm!
Vương Thống, An Nhiên vội vàng nói.
- Cứ bị nó đuổi theo như thế sớm muộn cũng bị bắt cả lũ. Tách ra đi!
Mục Trần lắc đầu, đôi mắt lại không có vẻ kinh hoảng.
- Ta đi với ngươi!
Lạc Li nghiêm mặt quả quyết. Nàng biết rõ con Linh Vương này thực lực rất mạnh, Mục Trần đối phó nó một mình rất phiền toái, nên lần này nhất quyết phải đi theo.
Mục Trần vẻ mặt hơi do dự, nhưng lại gật đầu. Hắn không phải loại người thích làm tàng, con Linh Vương kia dù chưa hoàn toàn vượt qua khỏi đản sinh kỳ yếu ớt, nhưng thực lực chắc chắn vượt xa một mình hắn, rất khó chịu.
Không nói thêm gì nữa, một tiếng long ngâm vang vọng, hắn sử dụng Đằng Long Thuật hóa thành long ảnh như sấm chớp đổi hướng lượn đi.
Lạc Li lắc mình theo sát, tốc độ không kém hơn hắn khi thi triển Đằng Long Thuật chút nào.
"Gào!"
Mục Trần đột ngột đổi hướng, con Linh Vương đang truy sát hắn cũng nhận thấy, lại gào lên hướng về phía hắn.
Đất đai rung chuyển dữ dội, hai bóng người đằng trước, tên khổng lồ theo sau, nhanh chóng biết mất ở đằng xa.
- Đi!
Vương Thống thấy Mục Trần đã đi xa, vội đi tiếp dẫn theo An Nhiên và đồng đội rời khỏi vương quốc Linh Binh này. Hiện tại bọn họ ở cạnh Mục Trần chỉ liên lụy làm gánh nặng thêm cho hắn, chẳng ích lợi gì.
Mọi người ai cũng hiểu rõ, nên dù có lo lắng cũng đành nhanh chóng đi theo Vương Thống rời khỏi.
Một hướng khác, đám người kia đang hoảng sợ chạy trối chết để giữ mạng thì nhận ra chuyện bên này đã dừng lại, nhìn theo hướng Linh Vương mà kinh nghi bất định.
- Sao thế nhỉ? Tại sao Linh Vương chỉ đuổi theo Mục Trần?
Trên bầu trời, Triệu Thanh Sam cau mày nghi hoặc.
- Lúc nãy chỉ có Mục Trần ở dưới lòng đất, nhất định hắn đã lấy được cái gì đó mới khiến Linh Vương truy sát hắn.
Mộ Phong Dương tức tối cắn răng. Hắn muốn gieo sầu cho Mục Trần, không ngờ chẳng làm cho tên kia bị tống khứ khỏi Thú Liệp trường lại còn khiến cho hắn phát hiện ra bí mật trong lòng đất. Chẳng biết tên Mục Trần đã lấy được cái gì dưới đó, nhưng khiến cho Linh Vương truy sát không tha, há có thể là phàm vật?
Mà như thế thì chính tay Mộ Phong Dương lại dâng cơ hội đoạt bảo cho Mục Trần, hỏi sao không tức?
Nghĩ vậy, mặt mày hắn xanh mét.
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?
Mộ Phong Dương quay sang hỏi Triệu Thanh Sam, bọn họ tổn thất gần 20 người, mà chẳng xơ múi được cái gì, như thế sao cam tâm rời đi?
Triệu Thanh Sam trừng mắt, hắn cũng không cam tâm tay trắng trở ra, suy tư một chút, hắn nghiến răng nói:
- Từ từ đã, đợi một lát rồi đuổi theo, xem thử có cơ hội thì ra tay, còn thấy không tốt thì phải lui nhanh.
Vốn cũng là người quyết đoán, biết rõ Linh Vương thực lực quá mạnh, không đủ sức đối phó thì phải chờ cơ hội. Bằng không mà tùy tiện lỗ mãng kết cục bị tống ra khỏi Thú Liệp trường thì còn thê thảm hơn.
Mộ Phong Dương gật đầu, nhìn về hướng bên kia. Mọi chỗ tốt đẹp đều bị Mục Trần cấp tốc chiếm lấy, thực tức đến hộc máu.
Một nơi khác, Từ Hoang cũng dừng lại, mắt lóe lên nhìn theo hướng của Linh Vương.
Không trung của một dãy núi, tiếng xé gió vang lên dồn dập, hai luồng sáng bắn xuyên trời mây, nhanh chóng vượt qua một đỉnh núi, không hề có dấu hiệu dừng lại. Sau đó không lâu, mặt đất rung chuyển, đồi núi ầm ầm đá đổ, đằng xa một thân ảnh khổng lồ nhanh chóng nện bước chạy tới, linh quang chói mắt khiến nó trông như một mặt trời hình người sáng rực.
Phẫn nộ gào thét, âm ba phá nát một đỉnh núi, nó điên cuồng hướng thẳng tới hai bóng người đằng trước mà đuổi giết.
Hình thể khổng lồ mà tốc độ nó lại nhanh như sấm đánh, ngay cả Mục Trần thi triển Đằng Long Thuật cũng dần bị nó thu hẹp khoảng cách.
- Tốc độ nó nhanh quá, linh lực lại cuồn cuộn không dứt, cứ chạy tiếp thì kiệt sức đầu tiên chính là chúng ta.
Lạc Li nghiêm trọng cất tiếng phân tích.
Mục Trần trầm mặt, hắn biết Lạc Li nói không sai, Linh Vương kia có thể truy dấu hắn, hẳn nhiên là không có ý định bỏ qua khối tinh thể nhỏ trong tay hắn. Chỉ khi nào nó đoạt lại mảnh vỡ đó, chân chính vượt qua đản sinh kỳ, chân chính trở thành Linh Vương. Lúc đó cả cường giả Thông Thiên cảnh cũng khó mà ngăn cản nó được, kẻ nào muốn dòm ngó mưu tính liệp sát nó thì sẽ phải chịu hậu quả thê thảm.
Mắt lóe sáng, bây giờ biện pháp tốt nhất là phải cấp tốc giải quyết con Linh Vương này. Tuy nó thực lực mạnh, nhưng buộc phải dùng hết sức thì không phải không có biện pháp.
- Vốn chuẩn bị thứ này cho Hạc Yêu, súc sinh nhà ngươi cứ đuổi không tha, vậy thì lấy ngươi khai đao tế chiêu đi!
Mục Trần dứt khoát quyết định, đôi mắt lành lạnh nhìn sang Lạc Li:
- Có thể cầm cự con súc vật kia một chút được không?
- Được!
Lạc Li khẽ gật, tay cầm lấy Lạc Thần Kiếm, hàn khí lập tức lưu chuyển trên vỏ.
Mục Trần cười, hắn không hề lo lắng gì cho nàng, vì bản lĩnh của nàng cả hắn nhìn cũng không biết, trong tay nàng lại có Lạc Thần Kiếm, một thanh thần binh chân chính. Dù đang bị phong ấn nhưng hai chữ thần binh đủ thấy nó cường đại ra sao. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tuyệt phẩm binh khí chứ đừng nói thần binh, ngoại trừ thanh Lạc Thần Kiếm này. Đó chính là thứ mà cả cường giả Chí Tôn cũng phải động tâm.
Phối hợp ăn ý, hắn hạ xuống một đỉnh núi.
Lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, hai bàn tay múa may kết ấn, linh lực chuyển động, linh ấn nhanh chóng được hắn ngưng tụ ra.
- Muốn bố trí linh trận à?
Lạc Li nhìn theo Mục Trần, xem dáng vẻ này hẳn nhiên là muốn đối địch bằng linh trận. Thế nhưng con Linh Vương này cực mạnh, linh trận cấp 4 thì làm gì được nó, chỉ có khả năng phải là linh trận cấp 5 kia.
Nhưng Mục Trần hiện tại dường như là Linh Trận sư cấp 4, muốn bố trí linh trận cấp 4 không khó, còn linh trận cấp 5 thì cho dù hắn có trạng thái Tâm Trận cũng không dễ như vậy.
Linh trận càng cao càng siêu đẳng phức tạp, trạng thái Tâm Trận cũng khó mang lại nhiều ưu thế, đối với những Đại Sư hoặc Tông sư, đó chỉ là một trạng thái bình thường căn bản mà thôi.
Lạc Li ngắm nhìn gương mặt thanh tú của hắn, khẽ cười. Nếu tìm ai đó tin tưởng hắn nhiều nhất, vậy thì chỉ có nàng mà thôi. Cũng vì lòng tin ấy mà trong một năm ở cùng nhau nơi Linh Lộ, một nơi tàn khốc nhưng htiếu niên kia chưa từng buông tay. Hắn từng chịu trói, từng chịu thất bại, nhưng vẫn chấp nhận hết thảy mà trở nên càng thêm cứng cỏi. Chính điểm đó đã khiến trái tim cao ngạo của Lạc Li bội phục.
Nếu không phải trong Linh Lộ bị Cơ Huyền giăng bẫy nàng, thì người xưa nay vốn luôn bình tĩnh như Mục Trần sẽ không bị mất lý trí mà ra tay đồ sát như vậy, đến cuối cùng bị đuổi khỏi Linh Lộ.
- Cơ Huyền...
Lạc Li nghiến răng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo. Tên kia với thiên phú siêu cường dù có gia nhập Thánh linh viện chắc chắn cũng sẽ là người nổi bật nhất. Đến lúc có thể chân chính giao đấu với Mục Trần thì khi đó mới chân chính là tranh đấu sống còn.
"Gào!"
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, đằng xa lại có tiếng gầm vang động, đồi núi rung chuyển, một khối mặt trời chói mắt đằng xa đang nhanh chóng càn quét mọi thứ tiến đến đây.
Lạc Li nhìn thấy Linh Vương càng lúc càng gần, liếc sang Mục Trần, đang nhắm mắt chuẩn bị linh trận, nhẹ nhàng lướt tới xuất hiện trên cao.
- Ngươi nên dừng lại rồi!
Lạc Li lạnh lùng cất tiếng, kiếm khí sắc bén ngưng tụ lại.
Linh Vương không có trí tuệ gì, hẳn nhiên chẳng hiểu nàng nói gì, nó chỉ thấy một bóng người nhỏ bé đang ra vẻ ngăn cản nó tiến lên, bản năng khiến nó nổi giận gào thét vung bàn tay không lồ đập xuống người Lạc Li.
Lạc Li lướt tới, hắc trường kiếm trong tay thình lình rời khỏi vỏ.
"Choeng!"
Tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng khắp đất trời, một luồng kiếm khí kinh thiên khổng lồ màu xanh da trời cắt qua không gian.
"Đùng!"
Kiếm khí hung hăng chém vào bàn tay khổng lồ đang đập xuống, tiếng va chạm vang rền khiến cho đám người Triệu Thanh Sam, Từ Hoang đang lặng lẽ theo đằng xa cũng biến sắc giật mình. Con Linh Vương kia trực tiếp bị một kiếm mạnh mẽ đẩy lui, một đỉnh núi nát tan dưới chân loạng choạng của nó.
Sợ hãi hít một hơi, chấn động tập trung nhìn lại phía trước con Linh Vương, một cô gái váy đen như nhung lăng không đứng kia, thanh trường kiếm sáng choang bồng bềnh, kiếm khí lan tỏa.
Cảnh tượng kia thật kinh diễm.
Đất đai rung chuyển, vô số Linh Binh vẫn còn tồn tại trong khu vực đột nhiên trở nên xao động, chúng đã nhận thấy những luồng dao động linh lực đang hoảng sợ đào thoát chạy ra ngoài.
Nhưng Linh Binh lại không lao đến ngăn cản đám người đang chạy ra, vì chúng đang phải run rẩy trước uy áp vương giả lan tỏa trong thiên địa.
Uy áp đó khiến chúng không dám vong động gì cả.
Một thân ảnh khổng lồ cao đến hai trăm trượng nện đất động núi chạy đi, từng cái hố sâu xuất hiện sau mỗi bước chân to bự nặng nề và kinh khủng của nó, nứt nẻ lan tràn.
"Gào!"
Tên khổng lồ hào quang sáng rực kia gầm to, âm ba cuồng bạo khiến cho nhiều con Linh Binh xui xẻo đứng trong một khoảng cách nhất định gần nó bị nổ tung. Nó vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng vào một bóng người nhỏ tí so với nó chỉ như một con kiến, nhưng lại không có ý buông tha.
- Chết cha!
Mục Trần thấy nó không quan tâm đến ai khác, chỉ một mực đuổi theo mình, sắc mặt hắn cũng tái xanh.
- Sao con quái kia lại rượt theo chúng ta?
Vương Thống cũng tá hỏa hoảng hốt, bối rối vô cùng. Thực lực con Linh Vương đột nhiên tăng vọt, đừng nói là vài người bọn họ, dù cho có Triệu Thanh Sam, Từ Hoang có mặt ở đây liên thủ cũng chẳng làm gì được nó.
- Nó chạy theo ta, để ta dẫn dụ nó đi chỗ khác, các ngươi cứ trốn trước tới chỗ an toàn đi.
Mục Trần bực bội cất tiếng
- Nguy hiểm lắm!
Vương Thống, An Nhiên vội vàng nói.
- Cứ bị nó đuổi theo như thế sớm muộn cũng bị bắt cả lũ. Tách ra đi!
Mục Trần lắc đầu, đôi mắt lại không có vẻ kinh hoảng.
- Ta đi với ngươi!
Lạc Li nghiêm mặt quả quyết. Nàng biết rõ con Linh Vương này thực lực rất mạnh, Mục Trần đối phó nó một mình rất phiền toái, nên lần này nhất quyết phải đi theo.
Mục Trần vẻ mặt hơi do dự, nhưng lại gật đầu. Hắn không phải loại người thích làm tàng, con Linh Vương kia dù chưa hoàn toàn vượt qua khỏi đản sinh kỳ yếu ớt, nhưng thực lực chắc chắn vượt xa một mình hắn, rất khó chịu.
Không nói thêm gì nữa, một tiếng long ngâm vang vọng, hắn sử dụng Đằng Long Thuật hóa thành long ảnh như sấm chớp đổi hướng lượn đi.
Lạc Li lắc mình theo sát, tốc độ không kém hơn hắn khi thi triển Đằng Long Thuật chút nào.
"Gào!"
Mục Trần đột ngột đổi hướng, con Linh Vương đang truy sát hắn cũng nhận thấy, lại gào lên hướng về phía hắn.
Đất đai rung chuyển dữ dội, hai bóng người đằng trước, tên khổng lồ theo sau, nhanh chóng biết mất ở đằng xa.
- Đi!
Vương Thống thấy Mục Trần đã đi xa, vội đi tiếp dẫn theo An Nhiên và đồng đội rời khỏi vương quốc Linh Binh này. Hiện tại bọn họ ở cạnh Mục Trần chỉ liên lụy làm gánh nặng thêm cho hắn, chẳng ích lợi gì.
Mọi người ai cũng hiểu rõ, nên dù có lo lắng cũng đành nhanh chóng đi theo Vương Thống rời khỏi.
Một hướng khác, đám người kia đang hoảng sợ chạy trối chết để giữ mạng thì nhận ra chuyện bên này đã dừng lại, nhìn theo hướng Linh Vương mà kinh nghi bất định.
- Sao thế nhỉ? Tại sao Linh Vương chỉ đuổi theo Mục Trần?
Trên bầu trời, Triệu Thanh Sam cau mày nghi hoặc.
- Lúc nãy chỉ có Mục Trần ở dưới lòng đất, nhất định hắn đã lấy được cái gì đó mới khiến Linh Vương truy sát hắn.
Mộ Phong Dương tức tối cắn răng. Hắn muốn gieo sầu cho Mục Trần, không ngờ chẳng làm cho tên kia bị tống khứ khỏi Thú Liệp trường lại còn khiến cho hắn phát hiện ra bí mật trong lòng đất. Chẳng biết tên Mục Trần đã lấy được cái gì dưới đó, nhưng khiến cho Linh Vương truy sát không tha, há có thể là phàm vật?
Mà như thế thì chính tay Mộ Phong Dương lại dâng cơ hội đoạt bảo cho Mục Trần, hỏi sao không tức?
Nghĩ vậy, mặt mày hắn xanh mét.
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?
Mộ Phong Dương quay sang hỏi Triệu Thanh Sam, bọn họ tổn thất gần 20 người, mà chẳng xơ múi được cái gì, như thế sao cam tâm rời đi?
Triệu Thanh Sam trừng mắt, hắn cũng không cam tâm tay trắng trở ra, suy tư một chút, hắn nghiến răng nói:
- Từ từ đã, đợi một lát rồi đuổi theo, xem thử có cơ hội thì ra tay, còn thấy không tốt thì phải lui nhanh.
Vốn cũng là người quyết đoán, biết rõ Linh Vương thực lực quá mạnh, không đủ sức đối phó thì phải chờ cơ hội. Bằng không mà tùy tiện lỗ mãng kết cục bị tống ra khỏi Thú Liệp trường thì còn thê thảm hơn.
Mộ Phong Dương gật đầu, nhìn về hướng bên kia. Mọi chỗ tốt đẹp đều bị Mục Trần cấp tốc chiếm lấy, thực tức đến hộc máu.
Một nơi khác, Từ Hoang cũng dừng lại, mắt lóe lên nhìn theo hướng của Linh Vương.
Không trung của một dãy núi, tiếng xé gió vang lên dồn dập, hai luồng sáng bắn xuyên trời mây, nhanh chóng vượt qua một đỉnh núi, không hề có dấu hiệu dừng lại. Sau đó không lâu, mặt đất rung chuyển, đồi núi ầm ầm đá đổ, đằng xa một thân ảnh khổng lồ nhanh chóng nện bước chạy tới, linh quang chói mắt khiến nó trông như một mặt trời hình người sáng rực.
Phẫn nộ gào thét, âm ba phá nát một đỉnh núi, nó điên cuồng hướng thẳng tới hai bóng người đằng trước mà đuổi giết.
Hình thể khổng lồ mà tốc độ nó lại nhanh như sấm đánh, ngay cả Mục Trần thi triển Đằng Long Thuật cũng dần bị nó thu hẹp khoảng cách.
- Tốc độ nó nhanh quá, linh lực lại cuồn cuộn không dứt, cứ chạy tiếp thì kiệt sức đầu tiên chính là chúng ta.
Lạc Li nghiêm trọng cất tiếng phân tích.
Mục Trần trầm mặt, hắn biết Lạc Li nói không sai, Linh Vương kia có thể truy dấu hắn, hẳn nhiên là không có ý định bỏ qua khối tinh thể nhỏ trong tay hắn. Chỉ khi nào nó đoạt lại mảnh vỡ đó, chân chính vượt qua đản sinh kỳ, chân chính trở thành Linh Vương. Lúc đó cả cường giả Thông Thiên cảnh cũng khó mà ngăn cản nó được, kẻ nào muốn dòm ngó mưu tính liệp sát nó thì sẽ phải chịu hậu quả thê thảm.
Mắt lóe sáng, bây giờ biện pháp tốt nhất là phải cấp tốc giải quyết con Linh Vương này. Tuy nó thực lực mạnh, nhưng buộc phải dùng hết sức thì không phải không có biện pháp.
- Vốn chuẩn bị thứ này cho Hạc Yêu, súc sinh nhà ngươi cứ đuổi không tha, vậy thì lấy ngươi khai đao tế chiêu đi!
Mục Trần dứt khoát quyết định, đôi mắt lành lạnh nhìn sang Lạc Li:
- Có thể cầm cự con súc vật kia một chút được không?
- Được!
Lạc Li khẽ gật, tay cầm lấy Lạc Thần Kiếm, hàn khí lập tức lưu chuyển trên vỏ.
Mục Trần cười, hắn không hề lo lắng gì cho nàng, vì bản lĩnh của nàng cả hắn nhìn cũng không biết, trong tay nàng lại có Lạc Thần Kiếm, một thanh thần binh chân chính. Dù đang bị phong ấn nhưng hai chữ thần binh đủ thấy nó cường đại ra sao. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tuyệt phẩm binh khí chứ đừng nói thần binh, ngoại trừ thanh Lạc Thần Kiếm này. Đó chính là thứ mà cả cường giả Chí Tôn cũng phải động tâm.
Phối hợp ăn ý, hắn hạ xuống một đỉnh núi.
Lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, hai bàn tay múa may kết ấn, linh lực chuyển động, linh ấn nhanh chóng được hắn ngưng tụ ra.
- Muốn bố trí linh trận à?
Lạc Li nhìn theo Mục Trần, xem dáng vẻ này hẳn nhiên là muốn đối địch bằng linh trận. Thế nhưng con Linh Vương này cực mạnh, linh trận cấp 4 thì làm gì được nó, chỉ có khả năng phải là linh trận cấp 5 kia.
Nhưng Mục Trần hiện tại dường như là Linh Trận sư cấp 4, muốn bố trí linh trận cấp 4 không khó, còn linh trận cấp 5 thì cho dù hắn có trạng thái Tâm Trận cũng không dễ như vậy.
Linh trận càng cao càng siêu đẳng phức tạp, trạng thái Tâm Trận cũng khó mang lại nhiều ưu thế, đối với những Đại Sư hoặc Tông sư, đó chỉ là một trạng thái bình thường căn bản mà thôi.
Lạc Li ngắm nhìn gương mặt thanh tú của hắn, khẽ cười. Nếu tìm ai đó tin tưởng hắn nhiều nhất, vậy thì chỉ có nàng mà thôi. Cũng vì lòng tin ấy mà trong một năm ở cùng nhau nơi Linh Lộ, một nơi tàn khốc nhưng htiếu niên kia chưa từng buông tay. Hắn từng chịu trói, từng chịu thất bại, nhưng vẫn chấp nhận hết thảy mà trở nên càng thêm cứng cỏi. Chính điểm đó đã khiến trái tim cao ngạo của Lạc Li bội phục.
Nếu không phải trong Linh Lộ bị Cơ Huyền giăng bẫy nàng, thì người xưa nay vốn luôn bình tĩnh như Mục Trần sẽ không bị mất lý trí mà ra tay đồ sát như vậy, đến cuối cùng bị đuổi khỏi Linh Lộ.
- Cơ Huyền...
Lạc Li nghiến răng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo. Tên kia với thiên phú siêu cường dù có gia nhập Thánh linh viện chắc chắn cũng sẽ là người nổi bật nhất. Đến lúc có thể chân chính giao đấu với Mục Trần thì khi đó mới chân chính là tranh đấu sống còn.
"Gào!"
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, đằng xa lại có tiếng gầm vang động, đồi núi rung chuyển, một khối mặt trời chói mắt đằng xa đang nhanh chóng càn quét mọi thứ tiến đến đây.
Lạc Li nhìn thấy Linh Vương càng lúc càng gần, liếc sang Mục Trần, đang nhắm mắt chuẩn bị linh trận, nhẹ nhàng lướt tới xuất hiện trên cao.
- Ngươi nên dừng lại rồi!
Lạc Li lạnh lùng cất tiếng, kiếm khí sắc bén ngưng tụ lại.
Linh Vương không có trí tuệ gì, hẳn nhiên chẳng hiểu nàng nói gì, nó chỉ thấy một bóng người nhỏ bé đang ra vẻ ngăn cản nó tiến lên, bản năng khiến nó nổi giận gào thét vung bàn tay không lồ đập xuống người Lạc Li.
Lạc Li lướt tới, hắc trường kiếm trong tay thình lình rời khỏi vỏ.
"Choeng!"
Tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng khắp đất trời, một luồng kiếm khí kinh thiên khổng lồ màu xanh da trời cắt qua không gian.
"Đùng!"
Kiếm khí hung hăng chém vào bàn tay khổng lồ đang đập xuống, tiếng va chạm vang rền khiến cho đám người Triệu Thanh Sam, Từ Hoang đang lặng lẽ theo đằng xa cũng biến sắc giật mình. Con Linh Vương kia trực tiếp bị một kiếm mạnh mẽ đẩy lui, một đỉnh núi nát tan dưới chân loạng choạng của nó.
Sợ hãi hít một hơi, chấn động tập trung nhìn lại phía trước con Linh Vương, một cô gái váy đen như nhung lăng không đứng kia, thanh trường kiếm sáng choang bồng bềnh, kiếm khí lan tỏa.
Cảnh tượng kia thật kinh diễm.