Đại Chúa Tể
Chương 287: Ngủ say
Trên bình nguyên hỗn độn sụp đổ, cô gái xinh đẹp trần trụi trong nước da sáng bóng, khêu gợi hấp dẫn mọi ánh mắt nam nhân.
Bất quá, người con gái kia lại không phải tuýp người dịu dàng yếu đuối, khi nàng vừa nghe Mục Trần thì thào, chân mày liền dựng đứng, mắt trừng lên, một làn gió thoảng qua đẩy Mục Trần bay dính vách đá, rồi một cánh tay mềm mại mạnh mẽ chụp lấy cổ họng hắn xách lên.
- Có tin ta giết ngươi không?
Giọng nói của nàng như suối nước qua khe núi, mang theo một chút lạnh lẽo sơn dã.
Mục Trần lưng dán vào đá, đối mặt uy hiếp chỉ trề môi, chép miệng nói:
- Ngươi giết đi.
Xem ra cho dù biến thành hình người, Cửu U Tước vẫn tính tình như trước, không hề khác chút nào.
Cô gái nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng sờ gương mặt Mục Trần, duyên dáng khẽ nói:
- Xét thấy ngươi giúp ta đỡ lấy tia hắc thần lôi cuối cùng, ta sẽ tạm không tính toán chuyện ngươi lợi dụng nhìn ngắm ta....
Mục Trần cười mà mếu, bất giác rụt cổ nhắm mắt lại, không dám để lâu hình ảnh thân thể trần truồng của nàng. Người con gái ấy thật quá hoang dã như một con báo cái, dễ dàng khơi gợi dục hỏa trong lòng nam nhân.
- Ngươi làm ơn mặc quần áo vào được không? Tuy ngươi là Cửu U Tước, nhưng hiện tại dù sao cũng đã có hình dáng con người, nên chú ý hình tượng một chút.
Mục Trần phân bua, cái vụ này thực ra hắn cũng không cố ý nhìn ngó.
- Con người thật là phiền phức.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ chán nản, hào quang lóe sáng trên thân thể mềm mại, quần áo đen tuyền xuất hiện che hết xuân quang, thế nhưng bộ quần áo ấy lại thể hiện tinh tế rõ nét những đường con lả lướt mà e ấp càng khiến người ta động tâm.
Mục Trần thở phào nhẹ nhõm, thật là dọa người ta quá a.
- Độ kiếp thành công rồi phải không? Ta còn chưa biết tên ngươi, không lẽ ai trong tộc của ngươi đều gọi là Cửu U Tước hết sao?
- Cứ gọi là Cửu U đi.
Dường như vì chiến thắng Hắc Thần Lôi Kiếp nên nàng cực kỳ vui vẻ, cười nói vỗ vai Mục Trần:
- Về sau tỷ tỷ sẽ ra khỏi cơ thể ngươi. Nhưng mà bây giờ còn chưa được, ta còn chưa hoàn thành bước cuối cùng.
- Việc gì?
Mục Trần nghi hoặc.
- Bây giờ thì đúng là ta đã độ kiếp thành công, nhưng cơ thể chưa hoàn toàn tiến hóa thành thể chất thần thú, thời gian tới ta phải ngủ để tập trung tiến hóa thân thể, đến khi ta xuất hiện lại chắc chắn sẽ chân chính trở thành Cửu U Minh Tước!
Đôi mắt hoang dã xinh đẹp của Cửu U háo hức và phấn khích tràn ngập.
- Cửu U Minh Tước...
Mục Trần lẩm bẩm khẽ gật gù, đó chính là hình thái sau khi Cửu U Tước tiến hóa. Dù rằng chỉ hơn kém nhau một chữ "Minh", thế nhưng đó là khoảng cách cao sâu diệu vợi giữa linh thú thiên cấp và thần thú.
- Trong thời gian ta ngủ, ngươi đừng có ngu dốt mà liều mạng cùi của ngươi đó. Ta với ngươi đã có huyết mạch tương liên, khó khăn bao nhiêu năm mới độ kiếp thành công, tự dưng không không lại bị chết lãng nhách thì ta không cam lòng nổi đâu đấy.
Cửu U trừng mặt dặn dò kỹ lưỡng Mục Trần.
Mục Trần thở dài hơi tiếc nuối, còn tưởng từ bây giờ đã có ngay một bảo tiêu đắc lực, ai mà ngờ được nàng vừa thành công lại phải ngủ say. Mà như vậy thậm chí ngược lại còn mất đi một phần chiến lực không hề nhỏ.
- Trong lúc này mà gặp kẻ nào không thể trêu vào thì biết điều mà trốn đi, đợi tỷ tỷ tỉnh lại thì bao nhiêu kẻ coi thường bắt nạt ngươi ta đây sẽ giết sạch, biết chửa?
Cửu U duyên dáng cười nói.
- Ta đâu có yếu nhớt như thế.
Mục Trần trợn mắt phân bua.
- Được rồi! Từ bây giờ ta bắt đầu ngủ, ngươi cũng mau rời khỏi đây sớm đi, động tĩnh bên này quá lớn, dù cho khoảng cách đến Bắc Thương linh viện có hơi xa nhưng nếu để mấy lão già kia phát hiện, nói không chừng sẽ mau chóng xuất hiện ở đây cho mà xem.
Cửu U nhắc nhở hắn vô cùng tỉ mỉ, rồi hắc viêm bùng lên quanh người, đôi mắt lại hừng hực một tia tử diễm thần bí.
Hắc viêm bao phủ lấy nàng, sau đó biến hóa thành một quả trứng đen cao bằng thân hình nàng.
Trên vỏ trứng có hoa văn hình cánh chim, ánh tím chớp nhoáng lóe lên bí hiểm
Mục Trần thấy Cửu U đã hóa thành quả trứng, ngủ say để tiếp tục lột xác, hắn vung tay cất quả trứng vào giới tử xuyến. Thời gian tới hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Nhưng hắn cũng đang háo hức mong chờ Cửu U tỉnh lại, với thực lực của nàng khi ấy, có lẽ Chí Tôn cũng khó là đối thủ. Như vậy thì bảo tiêu của hắn phải nói là số một thiên hạ.
- Cũng nên đi thôi!
Mục Trần nhìn lại vùng đồi núi lúc này đã thành đồng bằng, rồi nhanh chóng bay thẳng lên trời cao, chỉ vài giây đã biến mất nơi chân trời.
Nửa giờ sau, nơi vùng sơn mạch mà Mục Trần rời đi, một lão nhân đầu trọc tay cầm quải trượng xuất hiện. Lão giương ánh mắt đục nhìn về hướng Mục Trần biến mất, giọng nói khàn khàn ra vẻ kinh ngạc.
- Cơ thể tiểu Cửu U kia không ngờ lại có huyết mạch Bất Tử Điểu đậm đặc như thế.... Xem ra tộc Cửu U Tước đã có một thiên tài khó gặp, không chừng sau này có thể tiến hóa trở thành viễn cổ Bất Tử Điểu a...
- Có điều nàng lại kết ước huyết mạch tương liên với tiểu tử kia, đó sẽ là một ải số mệnh khó vượt qua của nàng. Mấy lão quái trong tộc Cửu U Tước kia mà biết được, thế nào cũng nổi trận lôi đình. Ha ha!
Lão nhân đầu trọc khẽ cười, thân hình mờ ảo rồi hoàn toàn biến mất.
Vùng sơn mạch lại trở nên yên lặng, thế như thêm nửa canh giờ nữa, nó lại lần nữa nổi sóng gió, vài bóng người từ hư không xuất hiện.
Mấy người kia đều đầu râu tóc bạc, thần sắc trang nghiêm, thân thể không toát ra dao động linh lực cường đại, nhưng lại có uy áp kinh người.
Trong số họ có vài gương mặt quen thuộc, Chúc Thiên trưởng lão nghiêm trọng nhìn xuống vùng đất tan tành đổ nát bên dưới, lúc này vẫn còn vương lại một chút lôi đình lực khủng bố của hắc thần lôi.
- Là hắc thần lôi...
Một vị trưởng lão Bắc Thương linh viện trừng mắt kinh ngạc:
- Không ngờ có linh thú ở đây chạm trán Hắc Thần Lôi Kiếp.
Đám trưởng lão kể cả Chúc Thiên đều biến sắc, họ dĩ nhiên biết lôi kiếp kia lợi hại ra sao, và cũng biết chỉ cần vượt qua kiếp nạn đó, linh thú sẽ tiến hóa thành thần thú chân chính.
Sinh vật cấp bậc đó là cường giả hàng đầu Bắc Thương đại lục, không ngờ lại xuất hiện bên ngoài Bắc Thương linh viện. Điều đặc biệt nữa là họ đều là trưởng lão lâu năm trong linh viện, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện thiên thú cường đại đến vậy sinh sống quanh sơn mạch này.
- Nhưng mà nhìn xem vết tích dưới kia, có thể linh thú nọ độ kiếp thất bại, bị Hắc Thần Lôi Kiếp đánh tan thành mây khói.
Chúc Thiên lẩm bẩm nhìn xuống vùng đất tan hoang bên dưới, hắn có thể hình dung rõ ràng vòng chiến kinh thiên kia dữ dội ra sao.
- Thật đáng tiếc!
Ai đó thở dài. Linh thú tu luyện lâu hơn nhân loại rất nhiều, vài linh thú tu luyện đến khi gặp Hắc Thần Lôi Kiếp không biết đến bao nhiêu năm tháng, nhưng lại bị lôi kiếp vô tình đánh thành bột phấn, thi cốt vô tồn.
- Dù có biết linh thú kia có bị lôi kiếp đánh chết hay không, chúng ta vẫn phải báo cáo chuyện này lại cho viện trưởng.
Chúc Thiên nhíu mày:
- Gần đây Long Ma Cung hoạt động trên Bắc Thương đại lục ngày càng nhiều. Bọn kia đã xem chúng ta là tử địch, một khi có cơ hội thì sẽ là uy hiếp lớn nhất với Bắc Thương linh viện chúng ta, do đó cũng phải cẩn trọng thêm nhiều.
Những trưởng lão khác nghiêm túc gật đầu. Long Ma Cung đối với họ cũng có áp lục không nhỏ, thế lực bá chủ suýt nữa thống nhất Bắc Thương đại lục, ngay cả vài đại lục xung quanh cũng bị họ ảnh hưởng.
Năm xưa nếu không phải trong nội bộ Long Ma Cung phát sinh chính biến, và bọn họ còn có Bắc Minh đại nhân, thì e rằng thắng bại khó nói.
- Về thôi.
Chúc Thiên phất tay dẫn mấy người kia bay đi, chỉ vài hô hấp đã biến mất.
Trời đất vùng này rốt cục đã yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại dấu tích của một hồi đại chiến kinh thiên.
Mục Trần thuận lợi trở về Bắc Thương linh viện, lập tức quay lại khu tân sinh, sắc mặt không tốt lắm. Tia hắc thần lôi cuối cùng kia cũng may có Lôi Thần Thể bảo vệ mạng sống, nhưng cũng không tránh khỏi trọng thương, việc cần làm bây giờ là phải mau chóng phục hồi thương thế.
Vì thời gian Thú Liệp chiến khai mạc chỉ còn có ba ngày, hắn phải điều chỉnh trạng thái tốt nhất có thể.
Hạ xuống tiểu lâu, thần sắc hắn khẽ động, nhìn qua liền thấy người con gái xinh đẹp váy đen đang mỉm cười chờ hắn về.
Vừa thấy được nàng, vẻ mừng rỡ vui vẻ hiện rõ trên mặt Mục Trần, lập tức vươn tay qua kéo nàng vào lòng. Thân thể mềm mại của người con gái yêu thương khiến hắn thoải mái vô cùng.
Lạc Li khẽ cười yếu ớt, thuận theo thế tựa vào ngực hắn, mũi khẽ hít một hơi, chợt đôi mắt nheo lại. Trên người Mục Trần có mùi thoang thoảng nhè nhẹ, nhưng trực giác nữ nhân cho nàng biết đó là mùi hương của nữ nhi khác.
Đang hưởng thụ cái êm ái mềm mại, Mục Trần cũng nhận ra có gì đó không đúng, trong lòng nhất thời giật bắn lên, cảm giác không xong.
- Nàng ta là ai vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Li xuất hiện một nụ cười nguy hiểm, giọng nói dịu dàng lại khiến cho Mục Trần choáng váng. Trực giác và khứu giác của nữ nhi quả nhiên đáng sợ.
Bất quá, người con gái kia lại không phải tuýp người dịu dàng yếu đuối, khi nàng vừa nghe Mục Trần thì thào, chân mày liền dựng đứng, mắt trừng lên, một làn gió thoảng qua đẩy Mục Trần bay dính vách đá, rồi một cánh tay mềm mại mạnh mẽ chụp lấy cổ họng hắn xách lên.
- Có tin ta giết ngươi không?
Giọng nói của nàng như suối nước qua khe núi, mang theo một chút lạnh lẽo sơn dã.
Mục Trần lưng dán vào đá, đối mặt uy hiếp chỉ trề môi, chép miệng nói:
- Ngươi giết đi.
Xem ra cho dù biến thành hình người, Cửu U Tước vẫn tính tình như trước, không hề khác chút nào.
Cô gái nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng sờ gương mặt Mục Trần, duyên dáng khẽ nói:
- Xét thấy ngươi giúp ta đỡ lấy tia hắc thần lôi cuối cùng, ta sẽ tạm không tính toán chuyện ngươi lợi dụng nhìn ngắm ta....
Mục Trần cười mà mếu, bất giác rụt cổ nhắm mắt lại, không dám để lâu hình ảnh thân thể trần truồng của nàng. Người con gái ấy thật quá hoang dã như một con báo cái, dễ dàng khơi gợi dục hỏa trong lòng nam nhân.
- Ngươi làm ơn mặc quần áo vào được không? Tuy ngươi là Cửu U Tước, nhưng hiện tại dù sao cũng đã có hình dáng con người, nên chú ý hình tượng một chút.
Mục Trần phân bua, cái vụ này thực ra hắn cũng không cố ý nhìn ngó.
- Con người thật là phiền phức.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ chán nản, hào quang lóe sáng trên thân thể mềm mại, quần áo đen tuyền xuất hiện che hết xuân quang, thế nhưng bộ quần áo ấy lại thể hiện tinh tế rõ nét những đường con lả lướt mà e ấp càng khiến người ta động tâm.
Mục Trần thở phào nhẹ nhõm, thật là dọa người ta quá a.
- Độ kiếp thành công rồi phải không? Ta còn chưa biết tên ngươi, không lẽ ai trong tộc của ngươi đều gọi là Cửu U Tước hết sao?
- Cứ gọi là Cửu U đi.
Dường như vì chiến thắng Hắc Thần Lôi Kiếp nên nàng cực kỳ vui vẻ, cười nói vỗ vai Mục Trần:
- Về sau tỷ tỷ sẽ ra khỏi cơ thể ngươi. Nhưng mà bây giờ còn chưa được, ta còn chưa hoàn thành bước cuối cùng.
- Việc gì?
Mục Trần nghi hoặc.
- Bây giờ thì đúng là ta đã độ kiếp thành công, nhưng cơ thể chưa hoàn toàn tiến hóa thành thể chất thần thú, thời gian tới ta phải ngủ để tập trung tiến hóa thân thể, đến khi ta xuất hiện lại chắc chắn sẽ chân chính trở thành Cửu U Minh Tước!
Đôi mắt hoang dã xinh đẹp của Cửu U háo hức và phấn khích tràn ngập.
- Cửu U Minh Tước...
Mục Trần lẩm bẩm khẽ gật gù, đó chính là hình thái sau khi Cửu U Tước tiến hóa. Dù rằng chỉ hơn kém nhau một chữ "Minh", thế nhưng đó là khoảng cách cao sâu diệu vợi giữa linh thú thiên cấp và thần thú.
- Trong thời gian ta ngủ, ngươi đừng có ngu dốt mà liều mạng cùi của ngươi đó. Ta với ngươi đã có huyết mạch tương liên, khó khăn bao nhiêu năm mới độ kiếp thành công, tự dưng không không lại bị chết lãng nhách thì ta không cam lòng nổi đâu đấy.
Cửu U trừng mặt dặn dò kỹ lưỡng Mục Trần.
Mục Trần thở dài hơi tiếc nuối, còn tưởng từ bây giờ đã có ngay một bảo tiêu đắc lực, ai mà ngờ được nàng vừa thành công lại phải ngủ say. Mà như vậy thậm chí ngược lại còn mất đi một phần chiến lực không hề nhỏ.
- Trong lúc này mà gặp kẻ nào không thể trêu vào thì biết điều mà trốn đi, đợi tỷ tỷ tỉnh lại thì bao nhiêu kẻ coi thường bắt nạt ngươi ta đây sẽ giết sạch, biết chửa?
Cửu U duyên dáng cười nói.
- Ta đâu có yếu nhớt như thế.
Mục Trần trợn mắt phân bua.
- Được rồi! Từ bây giờ ta bắt đầu ngủ, ngươi cũng mau rời khỏi đây sớm đi, động tĩnh bên này quá lớn, dù cho khoảng cách đến Bắc Thương linh viện có hơi xa nhưng nếu để mấy lão già kia phát hiện, nói không chừng sẽ mau chóng xuất hiện ở đây cho mà xem.
Cửu U nhắc nhở hắn vô cùng tỉ mỉ, rồi hắc viêm bùng lên quanh người, đôi mắt lại hừng hực một tia tử diễm thần bí.
Hắc viêm bao phủ lấy nàng, sau đó biến hóa thành một quả trứng đen cao bằng thân hình nàng.
Trên vỏ trứng có hoa văn hình cánh chim, ánh tím chớp nhoáng lóe lên bí hiểm
Mục Trần thấy Cửu U đã hóa thành quả trứng, ngủ say để tiếp tục lột xác, hắn vung tay cất quả trứng vào giới tử xuyến. Thời gian tới hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Nhưng hắn cũng đang háo hức mong chờ Cửu U tỉnh lại, với thực lực của nàng khi ấy, có lẽ Chí Tôn cũng khó là đối thủ. Như vậy thì bảo tiêu của hắn phải nói là số một thiên hạ.
- Cũng nên đi thôi!
Mục Trần nhìn lại vùng đồi núi lúc này đã thành đồng bằng, rồi nhanh chóng bay thẳng lên trời cao, chỉ vài giây đã biến mất nơi chân trời.
Nửa giờ sau, nơi vùng sơn mạch mà Mục Trần rời đi, một lão nhân đầu trọc tay cầm quải trượng xuất hiện. Lão giương ánh mắt đục nhìn về hướng Mục Trần biến mất, giọng nói khàn khàn ra vẻ kinh ngạc.
- Cơ thể tiểu Cửu U kia không ngờ lại có huyết mạch Bất Tử Điểu đậm đặc như thế.... Xem ra tộc Cửu U Tước đã có một thiên tài khó gặp, không chừng sau này có thể tiến hóa trở thành viễn cổ Bất Tử Điểu a...
- Có điều nàng lại kết ước huyết mạch tương liên với tiểu tử kia, đó sẽ là một ải số mệnh khó vượt qua của nàng. Mấy lão quái trong tộc Cửu U Tước kia mà biết được, thế nào cũng nổi trận lôi đình. Ha ha!
Lão nhân đầu trọc khẽ cười, thân hình mờ ảo rồi hoàn toàn biến mất.
Vùng sơn mạch lại trở nên yên lặng, thế như thêm nửa canh giờ nữa, nó lại lần nữa nổi sóng gió, vài bóng người từ hư không xuất hiện.
Mấy người kia đều đầu râu tóc bạc, thần sắc trang nghiêm, thân thể không toát ra dao động linh lực cường đại, nhưng lại có uy áp kinh người.
Trong số họ có vài gương mặt quen thuộc, Chúc Thiên trưởng lão nghiêm trọng nhìn xuống vùng đất tan tành đổ nát bên dưới, lúc này vẫn còn vương lại một chút lôi đình lực khủng bố của hắc thần lôi.
- Là hắc thần lôi...
Một vị trưởng lão Bắc Thương linh viện trừng mắt kinh ngạc:
- Không ngờ có linh thú ở đây chạm trán Hắc Thần Lôi Kiếp.
Đám trưởng lão kể cả Chúc Thiên đều biến sắc, họ dĩ nhiên biết lôi kiếp kia lợi hại ra sao, và cũng biết chỉ cần vượt qua kiếp nạn đó, linh thú sẽ tiến hóa thành thần thú chân chính.
Sinh vật cấp bậc đó là cường giả hàng đầu Bắc Thương đại lục, không ngờ lại xuất hiện bên ngoài Bắc Thương linh viện. Điều đặc biệt nữa là họ đều là trưởng lão lâu năm trong linh viện, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện thiên thú cường đại đến vậy sinh sống quanh sơn mạch này.
- Nhưng mà nhìn xem vết tích dưới kia, có thể linh thú nọ độ kiếp thất bại, bị Hắc Thần Lôi Kiếp đánh tan thành mây khói.
Chúc Thiên lẩm bẩm nhìn xuống vùng đất tan hoang bên dưới, hắn có thể hình dung rõ ràng vòng chiến kinh thiên kia dữ dội ra sao.
- Thật đáng tiếc!
Ai đó thở dài. Linh thú tu luyện lâu hơn nhân loại rất nhiều, vài linh thú tu luyện đến khi gặp Hắc Thần Lôi Kiếp không biết đến bao nhiêu năm tháng, nhưng lại bị lôi kiếp vô tình đánh thành bột phấn, thi cốt vô tồn.
- Dù có biết linh thú kia có bị lôi kiếp đánh chết hay không, chúng ta vẫn phải báo cáo chuyện này lại cho viện trưởng.
Chúc Thiên nhíu mày:
- Gần đây Long Ma Cung hoạt động trên Bắc Thương đại lục ngày càng nhiều. Bọn kia đã xem chúng ta là tử địch, một khi có cơ hội thì sẽ là uy hiếp lớn nhất với Bắc Thương linh viện chúng ta, do đó cũng phải cẩn trọng thêm nhiều.
Những trưởng lão khác nghiêm túc gật đầu. Long Ma Cung đối với họ cũng có áp lục không nhỏ, thế lực bá chủ suýt nữa thống nhất Bắc Thương đại lục, ngay cả vài đại lục xung quanh cũng bị họ ảnh hưởng.
Năm xưa nếu không phải trong nội bộ Long Ma Cung phát sinh chính biến, và bọn họ còn có Bắc Minh đại nhân, thì e rằng thắng bại khó nói.
- Về thôi.
Chúc Thiên phất tay dẫn mấy người kia bay đi, chỉ vài hô hấp đã biến mất.
Trời đất vùng này rốt cục đã yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại dấu tích của một hồi đại chiến kinh thiên.
Mục Trần thuận lợi trở về Bắc Thương linh viện, lập tức quay lại khu tân sinh, sắc mặt không tốt lắm. Tia hắc thần lôi cuối cùng kia cũng may có Lôi Thần Thể bảo vệ mạng sống, nhưng cũng không tránh khỏi trọng thương, việc cần làm bây giờ là phải mau chóng phục hồi thương thế.
Vì thời gian Thú Liệp chiến khai mạc chỉ còn có ba ngày, hắn phải điều chỉnh trạng thái tốt nhất có thể.
Hạ xuống tiểu lâu, thần sắc hắn khẽ động, nhìn qua liền thấy người con gái xinh đẹp váy đen đang mỉm cười chờ hắn về.
Vừa thấy được nàng, vẻ mừng rỡ vui vẻ hiện rõ trên mặt Mục Trần, lập tức vươn tay qua kéo nàng vào lòng. Thân thể mềm mại của người con gái yêu thương khiến hắn thoải mái vô cùng.
Lạc Li khẽ cười yếu ớt, thuận theo thế tựa vào ngực hắn, mũi khẽ hít một hơi, chợt đôi mắt nheo lại. Trên người Mục Trần có mùi thoang thoảng nhè nhẹ, nhưng trực giác nữ nhân cho nàng biết đó là mùi hương của nữ nhi khác.
Đang hưởng thụ cái êm ái mềm mại, Mục Trần cũng nhận ra có gì đó không đúng, trong lòng nhất thời giật bắn lên, cảm giác không xong.
- Nàng ta là ai vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Li xuất hiện một nụ cười nguy hiểm, giọng nói dịu dàng lại khiến cho Mục Trần choáng váng. Trực giác và khứu giác của nữ nhi quả nhiên đáng sợ.