Đại Chúa Tể
Chương 260: Hung Thần lực
Trên ngọn núi, Tô Linh Nhi nhìn hung thần ác sát Mục Trần, không biết vì sao hắn có bộ dạng này, nhưng nàng vẫn cảm thấy bình an một chút:
- Ngươi muốn làm gì?
Cục diện đã định, Bạch Hiên thực lực quá mạnh, ngay cả tỷ tỷ Tô Huyên cũng không đối phó nổi, huống gì Dung Thiên cảnh Mục Trần?
- Ngươi đưa mọi người đi trước, cách xa ta một chút, đừng tới gần, hiểu không?
Đôi mắt đỏ ngầu như máu hơi yếu đi một chút, thanh âm Mục Trần khàn khàn khó hiểu, dường như mang theo sát khí hung hãn dày đặc, khiến Tô Linh Nhi bất giác sởn gai ốc.
Tô Linh Nhi bị dọa bất giác lui sau một chút, huyết văn trên người Mục Trần đang lóe lên không ngừng.
Ngơ ngác nhìn khí thế hung ác của hắn, nàng chỉ biết mờ mịt gật đầu.
Mục Trần không nói thêm gì nữa, lắc mình nhanh như chớp lao đi trên không trung, giọng nói khàn khàn trầm thấp mà uy hiếp vang ra:
- Bạch Hiên, đồ ngươi muốn ở trong tay ta, có lấy lại được hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.
- Ha ha, rốt cục vẫn quay đầu lại a.
Bạch Hiên cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn Mục Trần.
- Mục Trần, ngươi...
Tô Huyên lo lắng la lên. Khó khăn lắm mới tranh thủ một chút thời gian cho Tô Linh Nhi chạy đi, sao Mục Trần trở lại?
Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Mục Trần dường như không để ý tới họ, thần thái càng lúc càng yếu, rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.
Bàn tay siết chặt của hắn chậm rãi thả lỏng.
Nhìn vào cơ thể hắn, hung thần lực huyết tinh đang điên cuồng chạy theo kinh mạch, phóng thích ra sức mạnh khủng bố. Mỗi khi nó chảy qua cơ thể hắn, kinh mạch đều run lên một chút, cảm giác đau nhức do bị ăn mòn lan tỏa.
Nhưng chính cái cảm giác đau nhức đó giúp cho thần trí của Mục Trần vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, không bị hung sát khí ăn mòn hết thảy.
- Quả thực là tên điên...
Trong khí hải, Cửu U Tước thấy hắn như vậy cũng không thể không lắc đầu. Hành động của Mục Trần không nghi ngờ gì là đùa với lửa, hung thần lực bá đạo tuyệt luân sẽ ăn mòn thần trí con người, đến khi thần trí hoàn toàn bị che lấp, thì hắn sẽ chân chính trầm luân trong cơn giết chóc không ngừng nghỉ, khó có thể tỉnh lại. Lúc ấy chỉ còn là một con rối vô hồn.
Hung thần lực cực kỳ cường đại, nhưng nguy hiểm chẳng kém, chỉ sơ ý sẽ hại người hại mình. Cái tên này đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Ngay khi thần thái trong mắt Mục Trần biến mất, hơi thở của hắn dường như cũng hoàn toàn mất theo, cứ yên lặng đứng trên không trung, không hề động đậy.
Hoa văn huyết sắc như bầy sâu bám trên làn da Mục Trần, lấp lánh mang lại cảm giác kinh dị đáng sợ.
- Hừ, còn giả thần giả quỷ trước mặt ta, không biết sống chết!
Bạch Hiên liếc nhìn Mục Trần quỷ dị, ánh mắt ngưng trọng, nhưng miệng vẫn cười khẩy. Hắn chẳng quản lý do vì sao Mục Trần lại trở thành như thế, nhưng hiện tại thực lực của hắn là Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, trong tay lại có linh cụ thượng phẩm, chiến lực trong Hóa Thiên cảnh có thể nói là hàng đầu. Muốn dọn dẹp một tên thiếu niên Dung Thiên cảnh, còn không dễ như trở bàn tay?
- Chết đi!
Bạch Hiên phóng tới, huyết thương bao trùm trong linh lực cuồng dã xé toạc không trung, nhanh như chớp đâm vào Mục Trần.
- Mục Trần cẩn thận!
Tô Huyên kinh hoảng la lên nhắc nhở.
Nhưng Mục Trần không hề nhúc nhích, đến khi mũi thương sắp chạm vào ngực, thình lình hắn vươn tay chụp lấy mũi thương.
"Xoẹt xoẹt!"
Huyết thương sắc bén cắt da thịt của bàn tay Mục Trần, máu tươi nhỏ xuống, huyết văn trên da hắn càng thêm đậm màu.
Bạch Hiên hơi biến sắc, một cảm giác bất an mơ hồ hình thành trong tâm hắn.
Dường như Mục Trần hoàn toàn khác trước.
Tay bắt lấy mũi thương, hắn ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu đỏ rực, dường như trong đôi mắt ấy là biển máu cuộn trào, hung sát khí ngập trời.
Huyết văn hiện lên trên gương mặt quỷ dị mà đáng sợ, như tu la hiếu sát.
"Ầm!"
Một cỗ hung sát khí ngập tràn từ trong cơ thể Mục Trần bùng phát, khiến không trung ở đây liền hóa thành màu đỏ sậm.
Làn da Mục Trần lặng lẽ nứt ra một lằn máu, huyết sát lực quá mức cường đại bá đạo, thân thể hắn bây giờ khá là cường hãn, nhưng vẫn khó mà chịu nổi.
- Cái này...
Cả Bạch Hiên lẫn đám người Tô Huyên đều khiếp hãi khi thấy dị tượng bất ngờ xuất hiện, dường như cảnh này khá quen thuộc.
Thân thể run rẩy, đôi mắt càng thêm hoảng sợ khi nhớ lại cách đó chưa bao lâu, cảnh tượng trong không gian linh tàng lúc Hắc Ma trụ phá phong ấn hủy diệt không gian, hiện tượng chẳng phải cũng giống hệt thế này hay sao?
Chẳng qua khi đó hung thần lực cường hãn khủng bố hơn bây giờ nhiều.
Nhưng tình huống đó sao lại xuất hiện vì Mục Trần?
Tô Linh Nhi cũng đã đến bên cạnh ba người kia, nhanh chóng đỡ họ dậy, nhớ kỹ lời Mục Trần dặn dò, nàng liền kéo ba người kia nhanh chóng lui đi.
Họ vừa lui ra một khoảng khá xa, gương mặt đầy huyết văn của Mục Trần khẽ nhếch lên cười, nét cười hung tợn dữ dằn như hung thần đòi mạng, khiến cho cường giả mạnh mẽ như Bạch Hiên cũng sợ không cử động nổi.
- Giả thần giả quỷ!
Bạch Hiên lạnh lùng hét lên, huyết thương rút ra khỏi tay Mục Trần, kéo theo một vòi máu đỏ. Thương ảnh dày đặc bao trùm tấn công Mục Trần.
"Ầm!"
Hung sát khí bùng phát, hình thành một lớp giáp đỏ trên da Mục Trần, hoàn toàn để mặc Bạch Hiên tùy ý đâm tới.
"Xoẹt xoẹt!"
Thương kình kinh người khi gặp phải tầng giáp hung sát khí kia, linh lực dường như bị nó ăn mòn đi phần lớn, dù vậy kình phong dư lại vẫn cắt xé thân thể Mục Trần, để lại vài dấu máu nhàn nhạt.
Nhưng điều đó chẳng khiến hắn lui bước, mà ánh mắt càng lúc càng hung tợn, hắn gần lên, tay siết lại, hung sát lực cuồn cuộn vọt tới, hóa thành một thanh huyết thương đỏ máu giống hệt.
Thân thương rung động mang theo hung sát ào ào đập vào sát khí linh lực của Bạch Hiên, ngọn núi gần đó bị đánh nứt ra những khe thật lớn, không ngừng đổ sụp.
Trên đỉnh núi xa xa, Tô Huyên và những người khác kinh hãi nhìn bóng người đỏ máu đằng kia, họ phát hiện Mục Trần đã đủ mạnh để chống lại Bạch Hiên!
- Thực lực của hắn sao lại tăng vọt nhiều như thế?
Quách Hung kinh ngạc cảm thán.
- Sức mạnh này không khác sát khí Hắc Ma trụ trong linh tàng kia, có lẽ Mục Trần bị sát khí nhập thể.
Tô Huyên tinh tế nhận định.
- Vậy Mục Trần....?
Tô Linh Nhi lo lắng thất thanh.
- Ta nghĩ, lúc này hắn chính là mượn cái sức mạnh đó đối chọi với Bạch Hiên, đồng thời đại chiến như vậy sẽ giúp hắn đẩy lượng hung sát khí trong cơ thể ra ngoài. Nhưng việc này khá nguy hiểm, hung sát khí kia quá dữ dội, nếu lợi dụng không tốt có khi lại bị phản phệ, bị nó chiếm mất thần trí, khi ấy chỉ còn biết điên cuồng giết chóc.
Tô Huyên khẽ thở dài, đôi mắt mông lung nhìn đằng xa kia, lẩm bẩm:
- Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào hắn mà thôi....
"Choang!"
Hai thanh huyết thương va chạm tóe lửa, khí lãng cuồn cuộn nổ ra, không gian biến dạng.
Sắc mặt Bạch Hiên xanh mét lại pha thêm một tia kinh nghi bất định. Hắn không thể tin được, Mục Trần chẳng những có thể đấu với hắn hơn mười hiệp, vẫn không hề có dấu hiệu rơi xuống hạ phong.
Sức mạnh của tên kia dường như đã bì kịp với hắn.
Biến hóa lạ lùng khiến Bạch Hiên khó tin. Nhưng hắn cũng là nhân vật tầm cỡ, suy nghĩ một chút liền đoán được vài điều.
- Là mượn hung thần lực xâm nhập cơ thể kia sao?
Ánh mắt lóe lên, hắn nhìn vào huyết văn khắp người Mục Trần, ánh mắt không một chút cảm xúc nhân loại, chỉ có sự hiếu sát điên cuồng. Hằn cười gằn cất tiếng:
- Ngươi hiện tại và một con dã thú chỉ biết giết chóc có gì khác nhau?
Mượn lực hung sát khí, sẽ trở thành con rối cho sát khí.
- Ngươi thống khổ như vậy, thế thì để ta giải thoát cho ngươi!
Bạch Hiên gầm lên, linh lực hùng hậu thành hình, hóa thành cự thú đỏ thẫm, khí thế hung ác bộc phát rung trời.
- Huyết Ma Thú, Huyết Hải Dong Luyện!
Bạch Hiên hét lên, cự thú màu đỏ hóa thành biển máu tràn ngập chân trời, mùi vị huyết tin lan tỏa trong vùng.
Sức phá hoại như sóng thần thổi quét, biển máu lướt qua, cả ngọt núi đều bị cuốn đi sạch sẽ.
- Đi chết đi!
Bạch Hiên nhe răng cười, hắn thấy Mục Trần ngẩng lên, huyết văn trên gương mặt cũng tỏ vẻ trào phúng, đôi mắt hung thần lại xuất hiện một dao động kỳ lạ.
"Gào!"
Hung sát khí vô cùng vô tận từ cơ thể hắn phun ra, hóa thành những ngôi sao đỏ máu, rồi một con bạch hổ xuất hiện, có điều đôi mắt bạch hổ lúc này cũng nhuốm một màu huyết tinh.
Bạch Hổ Thần Ấn, vốn mang theo khí thế sát phạt vô tận, kết hợp với hung sát khí càng thêm hung tợn bá đạo. Khí thế đó khiến thiên địa cũng phải run rẩy.
Mục Trần đứng lưng chừng không, như hung thần quang lâm, lơ lửng phía trước bạch hổ, gương mặt cười châm chọc.
- Chết, là ngươi mới đúng!
- Ngươi muốn làm gì?
Cục diện đã định, Bạch Hiên thực lực quá mạnh, ngay cả tỷ tỷ Tô Huyên cũng không đối phó nổi, huống gì Dung Thiên cảnh Mục Trần?
- Ngươi đưa mọi người đi trước, cách xa ta một chút, đừng tới gần, hiểu không?
Đôi mắt đỏ ngầu như máu hơi yếu đi một chút, thanh âm Mục Trần khàn khàn khó hiểu, dường như mang theo sát khí hung hãn dày đặc, khiến Tô Linh Nhi bất giác sởn gai ốc.
Tô Linh Nhi bị dọa bất giác lui sau một chút, huyết văn trên người Mục Trần đang lóe lên không ngừng.
Ngơ ngác nhìn khí thế hung ác của hắn, nàng chỉ biết mờ mịt gật đầu.
Mục Trần không nói thêm gì nữa, lắc mình nhanh như chớp lao đi trên không trung, giọng nói khàn khàn trầm thấp mà uy hiếp vang ra:
- Bạch Hiên, đồ ngươi muốn ở trong tay ta, có lấy lại được hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.
- Ha ha, rốt cục vẫn quay đầu lại a.
Bạch Hiên cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn Mục Trần.
- Mục Trần, ngươi...
Tô Huyên lo lắng la lên. Khó khăn lắm mới tranh thủ một chút thời gian cho Tô Linh Nhi chạy đi, sao Mục Trần trở lại?
Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Mục Trần dường như không để ý tới họ, thần thái càng lúc càng yếu, rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.
Bàn tay siết chặt của hắn chậm rãi thả lỏng.
Nhìn vào cơ thể hắn, hung thần lực huyết tinh đang điên cuồng chạy theo kinh mạch, phóng thích ra sức mạnh khủng bố. Mỗi khi nó chảy qua cơ thể hắn, kinh mạch đều run lên một chút, cảm giác đau nhức do bị ăn mòn lan tỏa.
Nhưng chính cái cảm giác đau nhức đó giúp cho thần trí của Mục Trần vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, không bị hung sát khí ăn mòn hết thảy.
- Quả thực là tên điên...
Trong khí hải, Cửu U Tước thấy hắn như vậy cũng không thể không lắc đầu. Hành động của Mục Trần không nghi ngờ gì là đùa với lửa, hung thần lực bá đạo tuyệt luân sẽ ăn mòn thần trí con người, đến khi thần trí hoàn toàn bị che lấp, thì hắn sẽ chân chính trầm luân trong cơn giết chóc không ngừng nghỉ, khó có thể tỉnh lại. Lúc ấy chỉ còn là một con rối vô hồn.
Hung thần lực cực kỳ cường đại, nhưng nguy hiểm chẳng kém, chỉ sơ ý sẽ hại người hại mình. Cái tên này đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Ngay khi thần thái trong mắt Mục Trần biến mất, hơi thở của hắn dường như cũng hoàn toàn mất theo, cứ yên lặng đứng trên không trung, không hề động đậy.
Hoa văn huyết sắc như bầy sâu bám trên làn da Mục Trần, lấp lánh mang lại cảm giác kinh dị đáng sợ.
- Hừ, còn giả thần giả quỷ trước mặt ta, không biết sống chết!
Bạch Hiên liếc nhìn Mục Trần quỷ dị, ánh mắt ngưng trọng, nhưng miệng vẫn cười khẩy. Hắn chẳng quản lý do vì sao Mục Trần lại trở thành như thế, nhưng hiện tại thực lực của hắn là Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, trong tay lại có linh cụ thượng phẩm, chiến lực trong Hóa Thiên cảnh có thể nói là hàng đầu. Muốn dọn dẹp một tên thiếu niên Dung Thiên cảnh, còn không dễ như trở bàn tay?
- Chết đi!
Bạch Hiên phóng tới, huyết thương bao trùm trong linh lực cuồng dã xé toạc không trung, nhanh như chớp đâm vào Mục Trần.
- Mục Trần cẩn thận!
Tô Huyên kinh hoảng la lên nhắc nhở.
Nhưng Mục Trần không hề nhúc nhích, đến khi mũi thương sắp chạm vào ngực, thình lình hắn vươn tay chụp lấy mũi thương.
"Xoẹt xoẹt!"
Huyết thương sắc bén cắt da thịt của bàn tay Mục Trần, máu tươi nhỏ xuống, huyết văn trên da hắn càng thêm đậm màu.
Bạch Hiên hơi biến sắc, một cảm giác bất an mơ hồ hình thành trong tâm hắn.
Dường như Mục Trần hoàn toàn khác trước.
Tay bắt lấy mũi thương, hắn ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu đỏ rực, dường như trong đôi mắt ấy là biển máu cuộn trào, hung sát khí ngập trời.
Huyết văn hiện lên trên gương mặt quỷ dị mà đáng sợ, như tu la hiếu sát.
"Ầm!"
Một cỗ hung sát khí ngập tràn từ trong cơ thể Mục Trần bùng phát, khiến không trung ở đây liền hóa thành màu đỏ sậm.
Làn da Mục Trần lặng lẽ nứt ra một lằn máu, huyết sát lực quá mức cường đại bá đạo, thân thể hắn bây giờ khá là cường hãn, nhưng vẫn khó mà chịu nổi.
- Cái này...
Cả Bạch Hiên lẫn đám người Tô Huyên đều khiếp hãi khi thấy dị tượng bất ngờ xuất hiện, dường như cảnh này khá quen thuộc.
Thân thể run rẩy, đôi mắt càng thêm hoảng sợ khi nhớ lại cách đó chưa bao lâu, cảnh tượng trong không gian linh tàng lúc Hắc Ma trụ phá phong ấn hủy diệt không gian, hiện tượng chẳng phải cũng giống hệt thế này hay sao?
Chẳng qua khi đó hung thần lực cường hãn khủng bố hơn bây giờ nhiều.
Nhưng tình huống đó sao lại xuất hiện vì Mục Trần?
Tô Linh Nhi cũng đã đến bên cạnh ba người kia, nhanh chóng đỡ họ dậy, nhớ kỹ lời Mục Trần dặn dò, nàng liền kéo ba người kia nhanh chóng lui đi.
Họ vừa lui ra một khoảng khá xa, gương mặt đầy huyết văn của Mục Trần khẽ nhếch lên cười, nét cười hung tợn dữ dằn như hung thần đòi mạng, khiến cho cường giả mạnh mẽ như Bạch Hiên cũng sợ không cử động nổi.
- Giả thần giả quỷ!
Bạch Hiên lạnh lùng hét lên, huyết thương rút ra khỏi tay Mục Trần, kéo theo một vòi máu đỏ. Thương ảnh dày đặc bao trùm tấn công Mục Trần.
"Ầm!"
Hung sát khí bùng phát, hình thành một lớp giáp đỏ trên da Mục Trần, hoàn toàn để mặc Bạch Hiên tùy ý đâm tới.
"Xoẹt xoẹt!"
Thương kình kinh người khi gặp phải tầng giáp hung sát khí kia, linh lực dường như bị nó ăn mòn đi phần lớn, dù vậy kình phong dư lại vẫn cắt xé thân thể Mục Trần, để lại vài dấu máu nhàn nhạt.
Nhưng điều đó chẳng khiến hắn lui bước, mà ánh mắt càng lúc càng hung tợn, hắn gần lên, tay siết lại, hung sát lực cuồn cuộn vọt tới, hóa thành một thanh huyết thương đỏ máu giống hệt.
Thân thương rung động mang theo hung sát ào ào đập vào sát khí linh lực của Bạch Hiên, ngọn núi gần đó bị đánh nứt ra những khe thật lớn, không ngừng đổ sụp.
Trên đỉnh núi xa xa, Tô Huyên và những người khác kinh hãi nhìn bóng người đỏ máu đằng kia, họ phát hiện Mục Trần đã đủ mạnh để chống lại Bạch Hiên!
- Thực lực của hắn sao lại tăng vọt nhiều như thế?
Quách Hung kinh ngạc cảm thán.
- Sức mạnh này không khác sát khí Hắc Ma trụ trong linh tàng kia, có lẽ Mục Trần bị sát khí nhập thể.
Tô Huyên tinh tế nhận định.
- Vậy Mục Trần....?
Tô Linh Nhi lo lắng thất thanh.
- Ta nghĩ, lúc này hắn chính là mượn cái sức mạnh đó đối chọi với Bạch Hiên, đồng thời đại chiến như vậy sẽ giúp hắn đẩy lượng hung sát khí trong cơ thể ra ngoài. Nhưng việc này khá nguy hiểm, hung sát khí kia quá dữ dội, nếu lợi dụng không tốt có khi lại bị phản phệ, bị nó chiếm mất thần trí, khi ấy chỉ còn biết điên cuồng giết chóc.
Tô Huyên khẽ thở dài, đôi mắt mông lung nhìn đằng xa kia, lẩm bẩm:
- Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào hắn mà thôi....
"Choang!"
Hai thanh huyết thương va chạm tóe lửa, khí lãng cuồn cuộn nổ ra, không gian biến dạng.
Sắc mặt Bạch Hiên xanh mét lại pha thêm một tia kinh nghi bất định. Hắn không thể tin được, Mục Trần chẳng những có thể đấu với hắn hơn mười hiệp, vẫn không hề có dấu hiệu rơi xuống hạ phong.
Sức mạnh của tên kia dường như đã bì kịp với hắn.
Biến hóa lạ lùng khiến Bạch Hiên khó tin. Nhưng hắn cũng là nhân vật tầm cỡ, suy nghĩ một chút liền đoán được vài điều.
- Là mượn hung thần lực xâm nhập cơ thể kia sao?
Ánh mắt lóe lên, hắn nhìn vào huyết văn khắp người Mục Trần, ánh mắt không một chút cảm xúc nhân loại, chỉ có sự hiếu sát điên cuồng. Hằn cười gằn cất tiếng:
- Ngươi hiện tại và một con dã thú chỉ biết giết chóc có gì khác nhau?
Mượn lực hung sát khí, sẽ trở thành con rối cho sát khí.
- Ngươi thống khổ như vậy, thế thì để ta giải thoát cho ngươi!
Bạch Hiên gầm lên, linh lực hùng hậu thành hình, hóa thành cự thú đỏ thẫm, khí thế hung ác bộc phát rung trời.
- Huyết Ma Thú, Huyết Hải Dong Luyện!
Bạch Hiên hét lên, cự thú màu đỏ hóa thành biển máu tràn ngập chân trời, mùi vị huyết tin lan tỏa trong vùng.
Sức phá hoại như sóng thần thổi quét, biển máu lướt qua, cả ngọt núi đều bị cuốn đi sạch sẽ.
- Đi chết đi!
Bạch Hiên nhe răng cười, hắn thấy Mục Trần ngẩng lên, huyết văn trên gương mặt cũng tỏ vẻ trào phúng, đôi mắt hung thần lại xuất hiện một dao động kỳ lạ.
"Gào!"
Hung sát khí vô cùng vô tận từ cơ thể hắn phun ra, hóa thành những ngôi sao đỏ máu, rồi một con bạch hổ xuất hiện, có điều đôi mắt bạch hổ lúc này cũng nhuốm một màu huyết tinh.
Bạch Hổ Thần Ấn, vốn mang theo khí thế sát phạt vô tận, kết hợp với hung sát khí càng thêm hung tợn bá đạo. Khí thế đó khiến thiên địa cũng phải run rẩy.
Mục Trần đứng lưng chừng không, như hung thần quang lâm, lơ lửng phía trước bạch hổ, gương mặt cười châm chọc.
- Chết, là ngươi mới đúng!