Đại Chúa Tể
Chương 208: Tranh đoạt Linh Liên tử
Khắp thiên địa chỗ này đều bạo động, quang hoa xanh biếc bắn đi tám hướng, tốc độ kinh hoàng, vô số bóng người cũng điên cuồng lao lên, ý đồ tranh đoạt.
"Bang bang!"
Bất quá những người này chỉ thử dò xét lực nổ của Thiên Linh Liên trùng kích mà thôi. Linh Liên tử như tên bay đầy trời, vài tên hấp tấp lao lên trước giơ tay ra, nhưng chưa kịp chụp lấy đã bị hạt sen bắn xuyên qua lòng bàn tay, để lại một lỗ máu đau đớn.
Những tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, những tên đó ôm lấy bàn tay nhỏ máu ròng ròng, tru lên không dứt.
Nhìn thấy tình hình bi thảm của mấy tên xui xẻo đó, phần đông đám người mới bình tĩnh lại một chút, không dám ỷ y dùng sức chộp tới nữa, vận chuyển linh lực tạo thành những cự chưởng to lớn gián tiếp tranh đoạt.
"Phụp phụp!"
Thế nhưng cự chưởng cũng không thể trụ nổi trước thế tiến vũ bão của đám quang hoa xanh biếc. Nó xẹt ngang không gian, chỉ chớp mắt đã đi xa tít.
Linh Liên tử kia cũng không dễ tranh đoạt một chút nào.
Mục Trần nhìn vào khu vực hỗn loạn nọ cũng kinh ngạc trước sức công phá của Linh Liên tử, cũng may hắn không phải là một trong những kẻ tiên phong lao lên chộp lấy.
"Vù!"
Một tiếng gió dồn dập gần đó, Mục Trần ngẩng lên liền thấy một luồng sáng đột phá phòng tuyến phong tỏa của đám người phía trước, lao thẳng đến chỗ hắn.
Mục Trần vội vã bắn ra một luồng hắc viêm, hòng chặn lại thế tiến của quang hoa xanh biếc.
"Uỳnh!"
Linh lực bùng nổ, luồng quang hoa vẫn như cũ xuyên qua, không hề giảm tốc bay đi về phía xa.
- Xem ngươi có thể chạy đi đâu?
Mục Trần cười, bàn tay nắm chặt lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai hiện ra. Hắn vung tay lên, hắc tháp cấp tốc bắn ra xuất hiện trước đường đi của quang hoa, hắc ám bừng lên bao phủ nuốt trọn lấy nó.
"Đùng!"
Quang hoa chui tọt vào trong Cửu Cấp Phù Đồ tháp, thân tháp rung chuyển chấn động, bị đẩy lui vài trăm trượng nhưng nhanh chóng ổn định lại. Hào quang lóe lên, nó cấp tốc quay về chỗ của Mục Trần.
Mục Trần vươn tay ra, hắc tháp đậu xuống. Hắc ám tỏa ra rồi tan đi mất, một vật nhỏ hào quang xanh biếc xuất hiện trong tay. Hào quang dần nhạt đi, để lạt một hạt sen xanh như hạt ngọc, căng tròn mượt mà, mùi hương thơm phức lan đi theo dao động linh lực tinh khiết vô cùng.
- Đây là Linh Liên tử ư?
Mục Trần nắm trong tay mới nhận thấy linh lực trong người an tĩnh hơn nhiều, khí huyết bị những dao động mạnh mẽ chấn cho rung chuyển nhộn nhạo cũng được điều hòa trở lại.
- Quả nhiên là kỳ vật.
Mục Trần mừng rỡ ra mặt, cất giọng tán thưởng. Xem ra Linh Liên tử đúng là có tác dụng thần hiệu củng cố nền tảng trúc cơ như tin tức hắn có được.
Đám đông xung quanh cũng đã thấy được Mục Trần đoạt được một viên Linh Liên tử, ánh mắt hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, bất quá cũng không ai ra tay giựt lấy của hắn. Lúc nãy hắn giao đấu với Từ Thanh Thanh thực lực cũng khiến cho bọn họ hiểu rõ, tên tân sinh vào Bắc Thương linh viện không tới mấy tháng kia cũng không phải là một quả hồng mềm.
Hỗn loạn vẫn tiếp diễn, sau Mục Trần cũng có vài người may mắn thừa dịp không ai ngăn cản cũng cướp được một viên Linh Liên tử cho mình, đón nhận vô số ánh mắt thèm thuồng xung quanh.
Mục Trần cất ngay viên Linh Liên tử trong tay, lại nhìn về những chỗ khác, ánh mắt cũng tham lam nóng rực. Cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ a.
Cửu Cấp Phù Đồ tháp vừa may có thể dễ dàng giành lấy Linh Liên tử, nhờ vào đặc tính kỳ diệu của nó không cần phải lo đến lực trùng kích của Linh Liên tử.
Nghĩ thế, hắn cũng không do dự gì, lắc mình bay đến một nơi khácm Cửu Cấp Phù Đồ tháp lại tiếp tục xuất hiện, hắc ám tuôn tràn, quỷ dị mà thần bí.
Mục Trần cẩn thận tìm mục tiêu, hắn cũng không dại đi tranh đoạt những khỏa Linh Liên tử bị nhiều người dòm ngó tranh giành, tập trung vào những khỏa Linh Liên tử xuyên phá những tầng trở ngại của mọi người.
Nhanh chóng hắn lại tìm thấy mục tiêu của mình. Cửu Cấp Phù Đồ tháp trong tay lập tức lao đi, hóa thành cự tháp chụp xuống một luồng quang hoa xanh biếc.
"Bình bình!"
Hào quang kia bị Cửu Cấp Phù Đồ tháp vây khốn, nó điên cuồng đánh loạn khiến thân tháp rung chuyển kịch liệt, nhưng chẳng mấy chốc phản kháng tiêu tan.
Mục Trần thu tay lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai mang theo một viên Linh Liên tử bay trở về trong tay hắn.
Đám người gần đó đều đỏ mắt ganh tị, bọn họ liên thủ cũng khó mà cản được thế tiến như tên bắn của Linh Liên tử thế nhưng trước mặt Mục Trần lại dễ dàng vô cùng.
Thiên Linh Liên bắn ra chừng hơn mười viên Linh Liên tử, vậy mà người này một mình đoạt được hai viên!
Mục Trần thì chẳng quan tâm đám người kia, dù sao Linh Liên tử hiếm có vô cùng, bán ở Linh Trị điện có thể được 20v linh trị, cơ hội kiếm linh trị tốt như thế sao hắn bỏ qua được?
Vì thế cất ngay viên Linh Liên tử thứ hai, hắn lại quét mắt nhìn ra, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác.
"Vù!"
Nhưng ngay lúc đó, vài đạo kình phong sắc bén đột nhiên công kích tới những yếu huyệt trên người.
Mục Trần khẽ biến sắc, Cửu Cấp Phù Đồ tháp bay ra sau, biến lớn bảo vệ thân thể.
"Bang! Bang!"
Những tiếng kim thiết vang lên, Cửu Cấp Phù Đồ tháp cũng bị đẩy lui đi một đoạn, bất quá đã cản được toàn bộ công kích đánh lén.
Mục Trần xoay lại, gương mặt lạnh lùng nhìn, biết ngay là đám Từ Thanh Thanh, Lữ Lũng, Liễu Kiêu.
- Giao Linh Liên tử ra hết đây cho ta, ta sẽ bỏ qua xúc phạm của ngươi!
Từ Thanh Thanh giơ tay hất hàm nói.
Mục Trần nhướng mày, cảm thấy tức cười lắc đầu, giọng nói cũng tỏ ra ghét cay ghét đắng:
- Nộp cho ngươi? Ngươi là cái đinh gì?
Nghe ngữ khí của Mục Trần như vậy, Từ Thanh Thanh mặt cũng xanh mét, nghiến răng:
- Giết hắn!
Lữ Lũng và Liễu Kiêu nghe lệnh, sắc mặt bất hảo nhìn Mục Trần, tuy bọn họ cũng không dự định ra tay sát thủ, nhưng đánh cho Mục Trần vài đòn hiểm một chút cũng không phải không thể.
Mục Trần càng lạnh lùng hơn, nếu bọn kia muốn đùa với hắn, thì hôm nay hắn sẽ phá lệ phụng bồi một hồi.
- Từ Thanh Thanh! Làm gì đấy? Ỷ đông hiếp ít à?
Thình lình một tiếng quát lanh lảnh vang lên, Tô Linh Nhi dẫn theo mấy người bay đến, xuất hiện trước mặt Mục Trần.
- Tô Linh Nhi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!
Từ Thanh Thanh căm tức quát lại.
- Đâu có chuyện đó được.
Tô Linh Nhi nhìn thấy Từ Thanh Thanh sắc mặt khó coi thì cười tươi như hoa, quay lại nói với Mục Trần:
- Ngươi đi đoạt lấy Linh Liên tử đi, bọn ta sẽ giúp ngươi ngăn họ lại.
Mục Trần nghe vậy chỉ hơi do dự, rồi gật đầu. Đấu đá với Từ Thanh Thanh chỉ tổ lãng phí thời gian.
- Phiền ngươi!
Mục Trần cười đáp lời Tô Linh Nhi, chợt thân hình bạo lui.
- Ngươi....
Từ Thanh Thanh sắc mặt càng khó coi hơn, quát lên phẫn nộ:
- Các ngươi cút ngay cho ta!
Nàng lập tức xông lên, nhưng sau đó cả hai tên Lữ Lũng và Liễu Kiêu theo sát hỗ trợ cũng bị đám người Tô Linh Nhi ngăn cản lại, hỗn chiến kịch liệt.
Trong lúc Tô Linh Nhi bám trụ Từ Thanh Thanh, Mục Trần lại đi tìm mục tiêu khác, bất quá số lượng Linh Liên tử cũng ít, dưới sự tranh đoạt của đám người đông hơn kiến cỏ thì mục tiêu của hắn càng khó tìm hơn.
Hắn bay vòng vòng quan sát hơn mười phút mới có cơ hội đoạt thêm một viên Linh Liên tử nữa, rồi một hồi hỗn loạn tranh đoạt cũng dần yên tĩnh lại, Linh Liên tử đã bị đoạt hết sạch.
Mục Trần nhìn lên không trung yên tĩnh, miệng mỉm cười đắc ý. Ba viên Linh Liên tử, một thu hoạch không tồi chút nào, cứ nhìn đám người đỏ mắt xung quanh là hiểu.
Triều tịch mãnh liệt cũng nhanh chóng tan biến, không trung sặc sỡ màu sắc cũng trở lại bình thường.
Vòng chiến của Tô Linh Nhi bên kia cũng nhanh chóng ngừng lại. Từ Thanh Thanh mặt mày xanh xám tức giận, dĩ nhiên nàng ta chẳng có được thời gian tranh đoạt Linh Liên tử, một viên cũng không có.
- Tiểu tử Mục Trần kia, ngươi đoạt lấy ba viên Linh Liên tử, giao cho ta một viên, ta sẽ không so đo chuyện hôm nay nữa. Bằng không ta sẽ mách với đại ca, sau này đừng có mong bước một bước ở Bắc Thương linh viện này!
Từ Thanh Thanh nghiến răng quát tháo với Mục Trần.
- Hô hô, sợ ngươi sao? Bảo đại ca ngươi tìm tỷ tỷ của ta đi.
Tô Linh Nhi cười khẩy châm chọc.
Từ Thanh Thanh hung hăng liếc qua Tô Linh Nhi, ánh mắt băng hàn đảo lại Mục Trần, rồi trợn mắt khi nghe tên kia cất tiếng nói trong giọng cười nhạt:
- Một viên 50v linh trị.
Đám người chung quang trố mắt sửng sốt. 50v linh trị? Tên này điên à? Linh Liên tử có hiếm hơn cũng không có cái giá đó, cái này là muốn chọc cho Từ Thanh Thanh tức chết đây mà.
Mọi người nhìn qua cô nàng kia, quả nhiên thấy Từ Thanh Thanh giận run người. Trong Bắc Thương linh viện, nhiều năm nay chưa bao giờ nàng gặp một kẻ dám giỡn mặt với mình như thế.
- Ngươi chờ đó! Việc này Từ Thanh Thanh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Từ Thanh Thanh phẫn nộ dồn dập, để lại một câu nói đầy hận thù, rồi vung tay kéo đám người của mình bỏ đi.
Mục Trần thấy Từ Thanh Thanh đi mất cũng chỉ cười khẽ. Mình thật đúng là có cái số đắc tội người ta mà.
Đại ca của Từ Thanh Thanh kia hẳn tên là Từ Hoang nhỉ? Đệ ngũ Thiên bảng, lại đụng tới một ổ kiến lửa lợi hại. Bất quá cũng không đáng lo lắm, vốn dĩ đã có chuyện với đệ nhị Lý Huyền Thông, thêm một tên đệ ngũ cũng chẳng khác mấy.
"Bang bang!"
Bất quá những người này chỉ thử dò xét lực nổ của Thiên Linh Liên trùng kích mà thôi. Linh Liên tử như tên bay đầy trời, vài tên hấp tấp lao lên trước giơ tay ra, nhưng chưa kịp chụp lấy đã bị hạt sen bắn xuyên qua lòng bàn tay, để lại một lỗ máu đau đớn.
Những tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, những tên đó ôm lấy bàn tay nhỏ máu ròng ròng, tru lên không dứt.
Nhìn thấy tình hình bi thảm của mấy tên xui xẻo đó, phần đông đám người mới bình tĩnh lại một chút, không dám ỷ y dùng sức chộp tới nữa, vận chuyển linh lực tạo thành những cự chưởng to lớn gián tiếp tranh đoạt.
"Phụp phụp!"
Thế nhưng cự chưởng cũng không thể trụ nổi trước thế tiến vũ bão của đám quang hoa xanh biếc. Nó xẹt ngang không gian, chỉ chớp mắt đã đi xa tít.
Linh Liên tử kia cũng không dễ tranh đoạt một chút nào.
Mục Trần nhìn vào khu vực hỗn loạn nọ cũng kinh ngạc trước sức công phá của Linh Liên tử, cũng may hắn không phải là một trong những kẻ tiên phong lao lên chộp lấy.
"Vù!"
Một tiếng gió dồn dập gần đó, Mục Trần ngẩng lên liền thấy một luồng sáng đột phá phòng tuyến phong tỏa của đám người phía trước, lao thẳng đến chỗ hắn.
Mục Trần vội vã bắn ra một luồng hắc viêm, hòng chặn lại thế tiến của quang hoa xanh biếc.
"Uỳnh!"
Linh lực bùng nổ, luồng quang hoa vẫn như cũ xuyên qua, không hề giảm tốc bay đi về phía xa.
- Xem ngươi có thể chạy đi đâu?
Mục Trần cười, bàn tay nắm chặt lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai hiện ra. Hắn vung tay lên, hắc tháp cấp tốc bắn ra xuất hiện trước đường đi của quang hoa, hắc ám bừng lên bao phủ nuốt trọn lấy nó.
"Đùng!"
Quang hoa chui tọt vào trong Cửu Cấp Phù Đồ tháp, thân tháp rung chuyển chấn động, bị đẩy lui vài trăm trượng nhưng nhanh chóng ổn định lại. Hào quang lóe lên, nó cấp tốc quay về chỗ của Mục Trần.
Mục Trần vươn tay ra, hắc tháp đậu xuống. Hắc ám tỏa ra rồi tan đi mất, một vật nhỏ hào quang xanh biếc xuất hiện trong tay. Hào quang dần nhạt đi, để lạt một hạt sen xanh như hạt ngọc, căng tròn mượt mà, mùi hương thơm phức lan đi theo dao động linh lực tinh khiết vô cùng.
- Đây là Linh Liên tử ư?
Mục Trần nắm trong tay mới nhận thấy linh lực trong người an tĩnh hơn nhiều, khí huyết bị những dao động mạnh mẽ chấn cho rung chuyển nhộn nhạo cũng được điều hòa trở lại.
- Quả nhiên là kỳ vật.
Mục Trần mừng rỡ ra mặt, cất giọng tán thưởng. Xem ra Linh Liên tử đúng là có tác dụng thần hiệu củng cố nền tảng trúc cơ như tin tức hắn có được.
Đám đông xung quanh cũng đã thấy được Mục Trần đoạt được một viên Linh Liên tử, ánh mắt hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, bất quá cũng không ai ra tay giựt lấy của hắn. Lúc nãy hắn giao đấu với Từ Thanh Thanh thực lực cũng khiến cho bọn họ hiểu rõ, tên tân sinh vào Bắc Thương linh viện không tới mấy tháng kia cũng không phải là một quả hồng mềm.
Hỗn loạn vẫn tiếp diễn, sau Mục Trần cũng có vài người may mắn thừa dịp không ai ngăn cản cũng cướp được một viên Linh Liên tử cho mình, đón nhận vô số ánh mắt thèm thuồng xung quanh.
Mục Trần cất ngay viên Linh Liên tử trong tay, lại nhìn về những chỗ khác, ánh mắt cũng tham lam nóng rực. Cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ a.
Cửu Cấp Phù Đồ tháp vừa may có thể dễ dàng giành lấy Linh Liên tử, nhờ vào đặc tính kỳ diệu của nó không cần phải lo đến lực trùng kích của Linh Liên tử.
Nghĩ thế, hắn cũng không do dự gì, lắc mình bay đến một nơi khácm Cửu Cấp Phù Đồ tháp lại tiếp tục xuất hiện, hắc ám tuôn tràn, quỷ dị mà thần bí.
Mục Trần cẩn thận tìm mục tiêu, hắn cũng không dại đi tranh đoạt những khỏa Linh Liên tử bị nhiều người dòm ngó tranh giành, tập trung vào những khỏa Linh Liên tử xuyên phá những tầng trở ngại của mọi người.
Nhanh chóng hắn lại tìm thấy mục tiêu của mình. Cửu Cấp Phù Đồ tháp trong tay lập tức lao đi, hóa thành cự tháp chụp xuống một luồng quang hoa xanh biếc.
"Bình bình!"
Hào quang kia bị Cửu Cấp Phù Đồ tháp vây khốn, nó điên cuồng đánh loạn khiến thân tháp rung chuyển kịch liệt, nhưng chẳng mấy chốc phản kháng tiêu tan.
Mục Trần thu tay lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp lần thứ hai mang theo một viên Linh Liên tử bay trở về trong tay hắn.
Đám người gần đó đều đỏ mắt ganh tị, bọn họ liên thủ cũng khó mà cản được thế tiến như tên bắn của Linh Liên tử thế nhưng trước mặt Mục Trần lại dễ dàng vô cùng.
Thiên Linh Liên bắn ra chừng hơn mười viên Linh Liên tử, vậy mà người này một mình đoạt được hai viên!
Mục Trần thì chẳng quan tâm đám người kia, dù sao Linh Liên tử hiếm có vô cùng, bán ở Linh Trị điện có thể được 20v linh trị, cơ hội kiếm linh trị tốt như thế sao hắn bỏ qua được?
Vì thế cất ngay viên Linh Liên tử thứ hai, hắn lại quét mắt nhìn ra, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác.
"Vù!"
Nhưng ngay lúc đó, vài đạo kình phong sắc bén đột nhiên công kích tới những yếu huyệt trên người.
Mục Trần khẽ biến sắc, Cửu Cấp Phù Đồ tháp bay ra sau, biến lớn bảo vệ thân thể.
"Bang! Bang!"
Những tiếng kim thiết vang lên, Cửu Cấp Phù Đồ tháp cũng bị đẩy lui đi một đoạn, bất quá đã cản được toàn bộ công kích đánh lén.
Mục Trần xoay lại, gương mặt lạnh lùng nhìn, biết ngay là đám Từ Thanh Thanh, Lữ Lũng, Liễu Kiêu.
- Giao Linh Liên tử ra hết đây cho ta, ta sẽ bỏ qua xúc phạm của ngươi!
Từ Thanh Thanh giơ tay hất hàm nói.
Mục Trần nhướng mày, cảm thấy tức cười lắc đầu, giọng nói cũng tỏ ra ghét cay ghét đắng:
- Nộp cho ngươi? Ngươi là cái đinh gì?
Nghe ngữ khí của Mục Trần như vậy, Từ Thanh Thanh mặt cũng xanh mét, nghiến răng:
- Giết hắn!
Lữ Lũng và Liễu Kiêu nghe lệnh, sắc mặt bất hảo nhìn Mục Trần, tuy bọn họ cũng không dự định ra tay sát thủ, nhưng đánh cho Mục Trần vài đòn hiểm một chút cũng không phải không thể.
Mục Trần càng lạnh lùng hơn, nếu bọn kia muốn đùa với hắn, thì hôm nay hắn sẽ phá lệ phụng bồi một hồi.
- Từ Thanh Thanh! Làm gì đấy? Ỷ đông hiếp ít à?
Thình lình một tiếng quát lanh lảnh vang lên, Tô Linh Nhi dẫn theo mấy người bay đến, xuất hiện trước mặt Mục Trần.
- Tô Linh Nhi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!
Từ Thanh Thanh căm tức quát lại.
- Đâu có chuyện đó được.
Tô Linh Nhi nhìn thấy Từ Thanh Thanh sắc mặt khó coi thì cười tươi như hoa, quay lại nói với Mục Trần:
- Ngươi đi đoạt lấy Linh Liên tử đi, bọn ta sẽ giúp ngươi ngăn họ lại.
Mục Trần nghe vậy chỉ hơi do dự, rồi gật đầu. Đấu đá với Từ Thanh Thanh chỉ tổ lãng phí thời gian.
- Phiền ngươi!
Mục Trần cười đáp lời Tô Linh Nhi, chợt thân hình bạo lui.
- Ngươi....
Từ Thanh Thanh sắc mặt càng khó coi hơn, quát lên phẫn nộ:
- Các ngươi cút ngay cho ta!
Nàng lập tức xông lên, nhưng sau đó cả hai tên Lữ Lũng và Liễu Kiêu theo sát hỗ trợ cũng bị đám người Tô Linh Nhi ngăn cản lại, hỗn chiến kịch liệt.
Trong lúc Tô Linh Nhi bám trụ Từ Thanh Thanh, Mục Trần lại đi tìm mục tiêu khác, bất quá số lượng Linh Liên tử cũng ít, dưới sự tranh đoạt của đám người đông hơn kiến cỏ thì mục tiêu của hắn càng khó tìm hơn.
Hắn bay vòng vòng quan sát hơn mười phút mới có cơ hội đoạt thêm một viên Linh Liên tử nữa, rồi một hồi hỗn loạn tranh đoạt cũng dần yên tĩnh lại, Linh Liên tử đã bị đoạt hết sạch.
Mục Trần nhìn lên không trung yên tĩnh, miệng mỉm cười đắc ý. Ba viên Linh Liên tử, một thu hoạch không tồi chút nào, cứ nhìn đám người đỏ mắt xung quanh là hiểu.
Triều tịch mãnh liệt cũng nhanh chóng tan biến, không trung sặc sỡ màu sắc cũng trở lại bình thường.
Vòng chiến của Tô Linh Nhi bên kia cũng nhanh chóng ngừng lại. Từ Thanh Thanh mặt mày xanh xám tức giận, dĩ nhiên nàng ta chẳng có được thời gian tranh đoạt Linh Liên tử, một viên cũng không có.
- Tiểu tử Mục Trần kia, ngươi đoạt lấy ba viên Linh Liên tử, giao cho ta một viên, ta sẽ không so đo chuyện hôm nay nữa. Bằng không ta sẽ mách với đại ca, sau này đừng có mong bước một bước ở Bắc Thương linh viện này!
Từ Thanh Thanh nghiến răng quát tháo với Mục Trần.
- Hô hô, sợ ngươi sao? Bảo đại ca ngươi tìm tỷ tỷ của ta đi.
Tô Linh Nhi cười khẩy châm chọc.
Từ Thanh Thanh hung hăng liếc qua Tô Linh Nhi, ánh mắt băng hàn đảo lại Mục Trần, rồi trợn mắt khi nghe tên kia cất tiếng nói trong giọng cười nhạt:
- Một viên 50v linh trị.
Đám người chung quang trố mắt sửng sốt. 50v linh trị? Tên này điên à? Linh Liên tử có hiếm hơn cũng không có cái giá đó, cái này là muốn chọc cho Từ Thanh Thanh tức chết đây mà.
Mọi người nhìn qua cô nàng kia, quả nhiên thấy Từ Thanh Thanh giận run người. Trong Bắc Thương linh viện, nhiều năm nay chưa bao giờ nàng gặp một kẻ dám giỡn mặt với mình như thế.
- Ngươi chờ đó! Việc này Từ Thanh Thanh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Từ Thanh Thanh phẫn nộ dồn dập, để lại một câu nói đầy hận thù, rồi vung tay kéo đám người của mình bỏ đi.
Mục Trần thấy Từ Thanh Thanh đi mất cũng chỉ cười khẽ. Mình thật đúng là có cái số đắc tội người ta mà.
Đại ca của Từ Thanh Thanh kia hẳn tên là Từ Hoang nhỉ? Đệ ngũ Thiên bảng, lại đụng tới một ổ kiến lửa lợi hại. Bất quá cũng không đáng lo lắm, vốn dĩ đã có chuyện với đệ nhị Lý Huyền Thông, thêm một tên đệ ngũ cũng chẳng khác mấy.