Đại Chúa Tể
Chương 1455: Trấn áp
Bên ngoài Hóa Thần Trì, sau khi đám người Mục Trần, Cửu U, hoàng huyền chi tiến vào hồ nước xanh biếc xong, chỉ thấy Hoàng Kim khua tay áo lên, bên trên hồ có từng cột nước phóng lên cao, sau đó kết thành từng chiếc Thủy Tinh Kính trong suốt giữa không trung, mà bên trong Thủy Tinh Kính có bóng người hiện lên, rõ ràng chính là những người vừa mới xông vào Hóa Thần Trì...
Mà bên ngoài Hóa Thần Trì, những cường giả các phe thần thú chủng tộc khác cũng không ngừng quét nhìn Thủy Tinh Kính, khi bọn họ nhìn thấy bện trong đó xuất hiện toàn là "Huyết tinh thần thú", thì đều phát ra tiếng kinh hộ thật thấp, trong thanh âm tràn đầy hâm mộ.
Đối với mỗi thần thú mà nói, "Huyết tinh thần thú" này cũng là vật đại bổ, thời điểm bình thường căn bản không chỗ nào tìm được, cũng chỉ có bên trong Hóa Thần Trì này mới có thể tìm ra.
"Hả?""
Mà khi bọn họ đang hâm mộ, chợt có tiếng kinh dị truyền ra, có người chỉ về một chiếc Thủy Tinh Kính, kinh thanh nói: "Phương Kính tìm tới Mục Trần rồi..."
Nghe vậy, nhất thời đông đảo ánh mắt đều bắn về phía mặt Thủy Tinh Kính kia, quả nhiên thấy, ờ trong đó, Mục Trần, Cửu U lại đang giằng co với Phương Kính của kim hoàng điêu tộc.
"Hắc, xem ra Phương Kính này quyết tâm muốn đối phó với Mục Trần để lấy lòng Hoàng Huyền Chi a..." Nhìn cảnh giằng co trong Thủy Tinh Kính, nhất thời có người âm thầm cười nói.
"Nhưng Mục Trần cũng không phải trái hồng mềm gì, chớ nhìn hắn mới chỉ thực lực linh phẩm trung kỳ, nhưng nghe nói khi ở trong phù đồ cổ tôc, hắn dưa vào thưc lưc bản thản, đánh bai môt vi trường lão tiên phẩm sơ kỳ"
"Ngươi cũng chớ xem nhẹ Phương Kính, hắn thân là thiên kiêu kim hoàng điêu tộc, khổ tu đến giờ đã hơn 200 năm, hắn mặc dù chỉ lả linh phẩm hậu kỳ, nhưng thân là siêu cấp thần thú, sức chiến đấu vốn còn cường hãn hơn so với nhân loại. Thời gian trước kia ta còn nghe nói, Phương Kính giao thủ với một vị tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn nhân loại, nhưng người này dốc hết sức cũng không làm gì được hắn"
"Thật vậy sao? Như vậy cũng có chút thú vị, chuyện Mục Trần đại náo phù đồ cổ tộc đã sớm nghe vô số lần, hôm nay ta lại muốn xem xem, rốt cục hắn thật sự có bản lãnh này không?"
"Haha, nếu hắn mà trực tiếp thua trong tay Phương Kính vậy thì thật có chút buồn cười, đến lúc đó những trường lão kia của phù đồ cổ tộc, sợ rằng mặt cũng sẽ xanh mét"
xung quanh Hóa Thần Trì, đông đảo cường giả thần thú chủng tộc xì xào bàn tán, có điều hiển nhiên là phần lớn đều ôm tâm lý muốn xem kịch vui.Hơn nữa, giữa nhân loại và thần thú, dĩ nhiên là họ nghiêng về Phương Kính chiến thắng, như thế cũng tốt để cho sinh linh đại thiên thế giới biết được, thiên kiêu của nhân loại vẫn cỏ chút chênh lệch so với thiên kiêu của siêu cấp thần thú chủng tộc bọn họ.
"Mười hơi thở đã qua, các ngươi còn chưa cút?"
Mà trong lúc bên ngoài đang tập trung toàn bộ sự chú ý lên Thủy Tinh Kính, bên trong Hóa Thần Trì, Phương Kính khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo hung quang nhìn chằm chằm Mục Trần, sâm nhiên nói.
"Ngu xuẩn"
Mục Trần nhìn hăn một cái, cũng nhàn nhạt phun ra 2 chữ, sau đó không thèm để ý tới nữa, miệng hơi hé, chỉ thấy tử sắc hỏa viêm quét ra, trực tiếp bao phủ về phía đầu Huyết Tinh Cự Côn đang muốn chạy trốn kia.
Tử sắc hỏa viêm xuất hiện, nhất thời trong nháy mắt nước biển xung quanh đã bốc hơi, nhiệt độ kinh khủng lan tràn ra.
"Không biết sống chết"
Phương Kính thấy Mục Trần không thèm để ý tới hắn mà lại xuất thủ với Huyết Tinh Cự Côn thì cũng thốt lên giận dữ, trong mắt hung quang cường thịnh, bàn tay đưa ra, nhất thời hóa thành kim quang sáng chói, một cái kim trảo như làm bằng hoàng kim xé rách không gian, chộp về phía Huyết Tinh Cự Côn.
Mục Trần ánh mắt lạnh lùng, búng ngón tay ra, tử viêm vốn đang hướng về phía Huyết Tinh Cự Côn thì lúc này chợt quay đầu, hóa thành một con viêm long giương nanh múa vuốt, quấn quanh hoàng kim cự trảo.
xèo xèo!
Tử viêm tràn ngập lên, lửa cháy đến đâu, hoàng kim cự trảo nhanh chóng bị hòa tan đến đó, ngắn ngủi vài hơi thở đã hóa thành hư vô.
"Cái gì?!". Phương Kính thấy vậy, con ngươi nhất thời co rụt lại, hiển nhiên không ngờ tới, tử viêm của Mục Trần lại bá đạo như vậy.
Hòa tan kim sắc cự trảo xong, Mục Trần vung tay áo lên, tử viêm một lần nữa bao phủ Huyết Tinh Cự Côn, cự côn nhất thời điên cuồng giãy giụa, mười mấy hơi thở sau đã biến thành một viên huyết tinh to bằng đầu người, rơi vào tay Mục Trần.
Mục Trần nhẹ nhàng tung tung viên huyết tinh tràn ngập huyết khí kinh khủng này, sau đó vứt cho Cửu U, nói: "Ngươi trước tiên cắn nuốt đi"
Cửu U nhận lấy huyết tinh, cũng có chút lo lắng nhìn Phương Kính một cái.
"Không cần lo lắng, dựa vào hắn còn chưa có tư cách cướp đi huyết tinh". Mục Trần cười nhạt nói.
Nghe Mục Trần nói thế, Cửu U hoàn toàn yên lòng, vì vậy trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, hai tay như bao cả nhật nguyệt, đưa viên huyết tinh to bằng đầu người kia vào giữa 2 tay.
Khi linh lực vận chuyển, chỉ thấy viên huyết tinh kia nhất thời hóa thành huyết khí nồng nặc như thực chất, lượn lờ bay lên, theo hơi thở của Cửu U chui vào trong cơ thể
(thì ra đây gọi là hút đu đủ trong huyễn huyễn sao =))
Mà trong lúc Cửu U cắn nuốt tinh huyết, Mục Trần đứng che phía trước nàng, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng nhìn về Phương Kính mặt đang xanh mét.
"Ngươi đúng là đang tìm chết"
Phương Kính mặt xanh mét, thanh âm giận dữ tràn đầy sát ý, hắn không ngờ tới, Mục Trần lại không coi hắn ra gì như vậy, không chĩ không để ý tới uy hiếp của hắn chút nào, ngược lại còn trực tiếp xuất thủ cướp đi huyết tinh, thậm chỉ còn để Cửu U luyện hóa hấp thu ngay trước mắt hắn
"Muốn lấy lòng chủ tử của người thì vẫn nên chọn cách nào ổn thỏa đi, chớ tới chỗ ta tự mình mất mặt". Mục Trần liếc mắt một cái, lơ đãng nói.
"Haha!"
Phương Kính hoàn toàn bị kích nố, giận dữ cười như điên, chớp măt sau đó, chỉ thấy trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ra kim quang mênh mông, mà thận hình của hắn lúc này biến thành một con cự điểu màu vàng khổng lồ mấy vạn trượng.
Con chim khổng lồ này cực kỳ thần dị, toàn thân đầy lông vũ màu vàng, thế nhưng đầu lại là đầu của điêu, hai mắt to lớn lóe ra kim quang, rét lạnh đáng sợ.
Đây chính là bản thể của Phương Kính, Kim Hoàng Điêu, có huyết mạch của Hoàng tộc và Điêu tộc, cực kỳ hung hãn.
Hiển nhiên, Phương Kính đã hoàn toàn nổi sát tâm, vừa ra tay đã trực tiếp về dạng bản thể.
'Tiểu tử, hôm nay ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, đem máu thịt của ngươi nhập vào cái Hóa Thần Trì này!". Kim hoàng điêu không lổ bộc phát ra thanh âm bén nhọn, hai cánh đập mạnh, mang theo gió lốc.
"Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh bực này". Mục Trần cười lạnh nói.
ong ong!
Nhưng mà lần này, kim hoàng điêu cũng không có nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đập mạnh đôi cánh lớn, trong nháy mắt kim quang mênh mông bộc phát ra, vô số linh vũ màu vàng bắn ra, bao phủ phạm vi mẩy vạn trượng.
Mỗi chiếc linh vũ màu vàng này đều từ linh lực cực kỳ cô đọng biến thành, sắc vô cùng, cho dù là linh phẩm tuyệt thế thánh vật cũng sẽ bị xé rách.
Linh vũ bao phủ tới, lúc này sau lưng Mục Trần cũng có ánh sáng tử kim nở rộ, bất hủ kim thân to lớn hiện ra, ánh sáng bất hủ tản ra, như tạo thành một màn hào quang.
đinh đinh đinh
vô số linh vũ hung hăng bắn lên hào quang tử kim, nhưng rốt cục vẫn không thể nào xâm nhập, không ngừng bị bắn ra ngoài.
Một đợt công kích không có kết quả, Phương Kính cũng lập tức dừng lại thế công vô dụng này, trong con ngươi màu vàng lóe lên hàn quang, chợt hắn chậm rãi giương đôi cánh màu vàng to lớn lên, bên trên cánh, linh vũ giống như hoàng kim thiết, hoàn toàn đủ để xé rách hư không.
Từng tia khí thế không cách nào hình dung tản ra, đủ để làm cho tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn bình thường cũng không dám khinh thường.
"Phương Kính kia muốn vận dụng Thiên sinh thần thông...". Bên ngoài Hóa Thần Trì, mọi người đang chú ý tới 2 người chiến đấu, ánh mắt đều ngưng lại, ngưng trọng nói.
Hết thảy siêu cấp thần thú đều có thiên sinh thần thông, uy năng kinh khủng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sức chiến đấu của siêu cấp thần thú luôn mạnh mẽ hơn so với cường giả nhân loại ngang hàng.
"Tiểu tử, ngươi cỏ thể chết dưới thiên sinh thần thông của ta, cũng không coi là nhục đâu!". Hoàng Kim Điêu do Phương Kính biến thành bộc phát ra thanh âm bén nhọn, chớp mắt sau đó, chỉ thấy bên trên cặp cánh của hắn, kim quang giống như thủy ngân tràn ngập ra, cuối cùng 2 cánh đột nhiên chém xuống.
"Thiên sinh thần thông, Trảm Thần Chi Dực!"
Hai cánh hoàng ki chém xuống, trong nháy mắt, tựa như có một đạo kim quang xé rách thiên địa, lúc này, nước biển phía trước đều bị cứng răn xé ra một cái vệt sâu không thây đáy.
đạo kim quang này tựa như có thể chém rách vạn vật trên thế gian, sắc bén không cách nào tả nổi.
Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, Mục Trần cũng ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, sau đó hai tay kết ấn nhanh như chớp.
ong!
Trên thân thể của bất hủ kim thân đằng sau, ánh sáng tử kim bộc phát, chỉ thấy từng đạo bất hủ thần văn ngưng luyện ra, giống như cự long chiếm cứ xung quanh.
Ngắn ngủi vài hơi thở, số lượng bất hủ thần văn đã đạt tới số lượng kinh người 700 đạo.
Bằng thực lực hiện tại của Mục Trần, bất hủ kim thân hầu như đã tu luyện đến đại thành, số lượng bất hủ thần văn cỏ thể ngưng luyện được phải nhiều hơn kinh khủng so với quá khứ.
700 đạo bất hủ thần văn, rốt cục khi Mục Trần búng tay, thì dung hợp lại một chỗ với tốc độ kinh người.
Tử kim ánh sáng đại phóng, trong đó mơ hồ như hiện ra một thanh tử kim trường đao, trên đó bao quanh bất hủ khí.
Mục Trần nhìn đạo kim quang đang giáng xuống, cười nhạt, nói: "Ngươi có trảm thần dực, ta có tàn sát hoàng đao"
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy thanh tử kim cự đạo phóng lên cao, sau đó một đao chém xuống, chớp mắt sau đó, thiên địa dường như đều ảm đạm xuống, một vệt sáng tử kim xẹt qua, cuối cùng dùng tốc độ kinh người nặng nề va chạm với kim quang.
âm âm!
vào lúc này, nước biên phạm vi mây chục vạn trượng xung quanh tựa như đều bị ép ra, tạo thành một vùng chân không lớn vô cùng.
Bên ngoài Hóa Thần Trì, mọi người cũng khẩn trương nhìn vào trong Thủy Tinh Kính, hiển nhiên không biết, va chạm kịch liệt như vậy, rốt cục ai có thể chiếm thượng phong.
sâu trong vùng biển xanh biếc, nước biển dần dần hòi phục lại, ánh sáng tiêu tan, hoàng kim điêu to lớn trên cao, nhưng mà ánh mắt của mọi người cũng chợt co rụt lại, bởi vì họ nhìn thấy, bên trên chiếc cánh màu vàng của hoàng kim điêu xuất hiện một vết máu thật sâu, linh vũ xung quanh vết máu đều vỡ nát ra...
"Làm sao có thể?!". Bọn họ không khỏi khiếp sợ thất thanh.
"Làm sao có thể?!".bên trong đại dương xanh thẳm, thanh âm bén nhọn tương tự vang lên kinh hãi từ trong miệng Phương Kính, hắn cũng đang không thể tin nổi nhìn vết máu bên trên cánh của mình, lúc trước nếu không phải trảm thần dực của hắn hóa giải phần lớn sức mạnh của ánh đao kia, chỉ sợ lúc này cánh của hắn đã sớm bị chặt xuống.
Phải biết, hắn chính là siêu cấp thần thú, thân thể cường hãn vô cùng, đủ để sánh ngang linh phẩm tuyệt thế thánh vật.
"Không hổ lả siêu cấp thần thú, quả nhiên da thô thịt dầy"
Mà trong lúc Phương Kính đang hoảng sợ, Mục Trần cũng nhíu mày một cái, vốn cho là một chiêu dễ như trở tay, thế mà thậm chí ngay cả cánh của Phương Kính cũng không chặt đứt được.
"Ngươi, ngươi đợi đó! Thù trảm thương cánh hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại!”
Phương Kính kinh hãi trong nháy mắt, đột nhiên phục hồi, ánh mắt ác độc nhìn Mục Trần, quát chói tai một tiếng, sau đó quyết định thật nhanh, vỗ hai cánh lùi lại.
Lần giao thủ này đã khiến hắn hiểu được, Mục Trần trước mắt dù lả linh phẩm trung kỳ, thế nhưng sức chiến đấu còn kinh khủng hơn siêu cấp thần thú như hắn.
Mặc dù điều này, hắn căn bản không muốn thừa nhận.
Nhưng bất kể có muốn hay không, hắn cũng biết, nếu như còn tiếp tục ở lại, không chừng sẽ thật sự thua trong tay Mục Trần.
Mục Trần lạnh lùng nhìn Phương Kính đang vỗ cánh chạy thục mạng, trong mắt đen nhánh hiện lên ý cười lạnh: "Muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi sao? Nào có dễ dàng như vậy?"
"Haha, vậy ngươi có thể làm thế nào? Lão tử đánh không lại ngươi, ngươi cũng không đuổi kịp ta!"
Tiếng cười chói tai của Phương Kính truyền tới, hắn dù gì cũng là phi cầm thần thú, am hiểu nhất chính là tốc độ, một khi muốn trốn chạy thì dù là tiên phẩm thiên chí tôn cũng chỉ có thể hít bụi phía sau.
"Thật không?". Mục Trần cười châm biếm.
Phương Kính rùng mình trong lòng, cảm giác được một ít bất an, sau đó điên cuồng đập mạnh 2 cánh, định lập tức thoát đi.
Nhưng mà, trong lúc thản thể to lớn của hắn đang phá không chạy đi, hắn chợt cảm giác được không gian 4 phía xung quanh đọng lại, đồng thời một cái bóng to lớn từ trên trời giáng xuống...
Phương Kính hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó liền thấy, một tòa cự tháp vô cùng lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Mà cũng vào lúc này,trong nháy mắt, tầm mắt của Phương Kính chợt tối om lại.
***
Dịch: zero
Chương sau Mục Trần nói nhỏ vào trong tháp chúc mừng chú, đây nhìn thì là cái tháp nhưng thực ra là cái nồi hấp gà của anh đấy"
Mà bên ngoài Hóa Thần Trì, những cường giả các phe thần thú chủng tộc khác cũng không ngừng quét nhìn Thủy Tinh Kính, khi bọn họ nhìn thấy bện trong đó xuất hiện toàn là "Huyết tinh thần thú", thì đều phát ra tiếng kinh hộ thật thấp, trong thanh âm tràn đầy hâm mộ.
Đối với mỗi thần thú mà nói, "Huyết tinh thần thú" này cũng là vật đại bổ, thời điểm bình thường căn bản không chỗ nào tìm được, cũng chỉ có bên trong Hóa Thần Trì này mới có thể tìm ra.
"Hả?""
Mà khi bọn họ đang hâm mộ, chợt có tiếng kinh dị truyền ra, có người chỉ về một chiếc Thủy Tinh Kính, kinh thanh nói: "Phương Kính tìm tới Mục Trần rồi..."
Nghe vậy, nhất thời đông đảo ánh mắt đều bắn về phía mặt Thủy Tinh Kính kia, quả nhiên thấy, ờ trong đó, Mục Trần, Cửu U lại đang giằng co với Phương Kính của kim hoàng điêu tộc.
"Hắc, xem ra Phương Kính này quyết tâm muốn đối phó với Mục Trần để lấy lòng Hoàng Huyền Chi a..." Nhìn cảnh giằng co trong Thủy Tinh Kính, nhất thời có người âm thầm cười nói.
"Nhưng Mục Trần cũng không phải trái hồng mềm gì, chớ nhìn hắn mới chỉ thực lực linh phẩm trung kỳ, nhưng nghe nói khi ở trong phù đồ cổ tôc, hắn dưa vào thưc lưc bản thản, đánh bai môt vi trường lão tiên phẩm sơ kỳ"
"Ngươi cũng chớ xem nhẹ Phương Kính, hắn thân là thiên kiêu kim hoàng điêu tộc, khổ tu đến giờ đã hơn 200 năm, hắn mặc dù chỉ lả linh phẩm hậu kỳ, nhưng thân là siêu cấp thần thú, sức chiến đấu vốn còn cường hãn hơn so với nhân loại. Thời gian trước kia ta còn nghe nói, Phương Kính giao thủ với một vị tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn nhân loại, nhưng người này dốc hết sức cũng không làm gì được hắn"
"Thật vậy sao? Như vậy cũng có chút thú vị, chuyện Mục Trần đại náo phù đồ cổ tộc đã sớm nghe vô số lần, hôm nay ta lại muốn xem xem, rốt cục hắn thật sự có bản lãnh này không?"
"Haha, nếu hắn mà trực tiếp thua trong tay Phương Kính vậy thì thật có chút buồn cười, đến lúc đó những trường lão kia của phù đồ cổ tộc, sợ rằng mặt cũng sẽ xanh mét"
xung quanh Hóa Thần Trì, đông đảo cường giả thần thú chủng tộc xì xào bàn tán, có điều hiển nhiên là phần lớn đều ôm tâm lý muốn xem kịch vui.Hơn nữa, giữa nhân loại và thần thú, dĩ nhiên là họ nghiêng về Phương Kính chiến thắng, như thế cũng tốt để cho sinh linh đại thiên thế giới biết được, thiên kiêu của nhân loại vẫn cỏ chút chênh lệch so với thiên kiêu của siêu cấp thần thú chủng tộc bọn họ.
"Mười hơi thở đã qua, các ngươi còn chưa cút?"
Mà trong lúc bên ngoài đang tập trung toàn bộ sự chú ý lên Thủy Tinh Kính, bên trong Hóa Thần Trì, Phương Kính khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo hung quang nhìn chằm chằm Mục Trần, sâm nhiên nói.
"Ngu xuẩn"
Mục Trần nhìn hăn một cái, cũng nhàn nhạt phun ra 2 chữ, sau đó không thèm để ý tới nữa, miệng hơi hé, chỉ thấy tử sắc hỏa viêm quét ra, trực tiếp bao phủ về phía đầu Huyết Tinh Cự Côn đang muốn chạy trốn kia.
Tử sắc hỏa viêm xuất hiện, nhất thời trong nháy mắt nước biển xung quanh đã bốc hơi, nhiệt độ kinh khủng lan tràn ra.
"Không biết sống chết"
Phương Kính thấy Mục Trần không thèm để ý tới hắn mà lại xuất thủ với Huyết Tinh Cự Côn thì cũng thốt lên giận dữ, trong mắt hung quang cường thịnh, bàn tay đưa ra, nhất thời hóa thành kim quang sáng chói, một cái kim trảo như làm bằng hoàng kim xé rách không gian, chộp về phía Huyết Tinh Cự Côn.
Mục Trần ánh mắt lạnh lùng, búng ngón tay ra, tử viêm vốn đang hướng về phía Huyết Tinh Cự Côn thì lúc này chợt quay đầu, hóa thành một con viêm long giương nanh múa vuốt, quấn quanh hoàng kim cự trảo.
xèo xèo!
Tử viêm tràn ngập lên, lửa cháy đến đâu, hoàng kim cự trảo nhanh chóng bị hòa tan đến đó, ngắn ngủi vài hơi thở đã hóa thành hư vô.
"Cái gì?!". Phương Kính thấy vậy, con ngươi nhất thời co rụt lại, hiển nhiên không ngờ tới, tử viêm của Mục Trần lại bá đạo như vậy.
Hòa tan kim sắc cự trảo xong, Mục Trần vung tay áo lên, tử viêm một lần nữa bao phủ Huyết Tinh Cự Côn, cự côn nhất thời điên cuồng giãy giụa, mười mấy hơi thở sau đã biến thành một viên huyết tinh to bằng đầu người, rơi vào tay Mục Trần.
Mục Trần nhẹ nhàng tung tung viên huyết tinh tràn ngập huyết khí kinh khủng này, sau đó vứt cho Cửu U, nói: "Ngươi trước tiên cắn nuốt đi"
Cửu U nhận lấy huyết tinh, cũng có chút lo lắng nhìn Phương Kính một cái.
"Không cần lo lắng, dựa vào hắn còn chưa có tư cách cướp đi huyết tinh". Mục Trần cười nhạt nói.
Nghe Mục Trần nói thế, Cửu U hoàn toàn yên lòng, vì vậy trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, hai tay như bao cả nhật nguyệt, đưa viên huyết tinh to bằng đầu người kia vào giữa 2 tay.
Khi linh lực vận chuyển, chỉ thấy viên huyết tinh kia nhất thời hóa thành huyết khí nồng nặc như thực chất, lượn lờ bay lên, theo hơi thở của Cửu U chui vào trong cơ thể
(thì ra đây gọi là hút đu đủ trong huyễn huyễn sao =))
Mà trong lúc Cửu U cắn nuốt tinh huyết, Mục Trần đứng che phía trước nàng, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng nhìn về Phương Kính mặt đang xanh mét.
"Ngươi đúng là đang tìm chết"
Phương Kính mặt xanh mét, thanh âm giận dữ tràn đầy sát ý, hắn không ngờ tới, Mục Trần lại không coi hắn ra gì như vậy, không chĩ không để ý tới uy hiếp của hắn chút nào, ngược lại còn trực tiếp xuất thủ cướp đi huyết tinh, thậm chỉ còn để Cửu U luyện hóa hấp thu ngay trước mắt hắn
"Muốn lấy lòng chủ tử của người thì vẫn nên chọn cách nào ổn thỏa đi, chớ tới chỗ ta tự mình mất mặt". Mục Trần liếc mắt một cái, lơ đãng nói.
"Haha!"
Phương Kính hoàn toàn bị kích nố, giận dữ cười như điên, chớp măt sau đó, chỉ thấy trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ra kim quang mênh mông, mà thận hình của hắn lúc này biến thành một con cự điểu màu vàng khổng lồ mấy vạn trượng.
Con chim khổng lồ này cực kỳ thần dị, toàn thân đầy lông vũ màu vàng, thế nhưng đầu lại là đầu của điêu, hai mắt to lớn lóe ra kim quang, rét lạnh đáng sợ.
Đây chính là bản thể của Phương Kính, Kim Hoàng Điêu, có huyết mạch của Hoàng tộc và Điêu tộc, cực kỳ hung hãn.
Hiển nhiên, Phương Kính đã hoàn toàn nổi sát tâm, vừa ra tay đã trực tiếp về dạng bản thể.
'Tiểu tử, hôm nay ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, đem máu thịt của ngươi nhập vào cái Hóa Thần Trì này!". Kim hoàng điêu không lổ bộc phát ra thanh âm bén nhọn, hai cánh đập mạnh, mang theo gió lốc.
"Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh bực này". Mục Trần cười lạnh nói.
ong ong!
Nhưng mà lần này, kim hoàng điêu cũng không có nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đập mạnh đôi cánh lớn, trong nháy mắt kim quang mênh mông bộc phát ra, vô số linh vũ màu vàng bắn ra, bao phủ phạm vi mẩy vạn trượng.
Mỗi chiếc linh vũ màu vàng này đều từ linh lực cực kỳ cô đọng biến thành, sắc vô cùng, cho dù là linh phẩm tuyệt thế thánh vật cũng sẽ bị xé rách.
Linh vũ bao phủ tới, lúc này sau lưng Mục Trần cũng có ánh sáng tử kim nở rộ, bất hủ kim thân to lớn hiện ra, ánh sáng bất hủ tản ra, như tạo thành một màn hào quang.
đinh đinh đinh
vô số linh vũ hung hăng bắn lên hào quang tử kim, nhưng rốt cục vẫn không thể nào xâm nhập, không ngừng bị bắn ra ngoài.
Một đợt công kích không có kết quả, Phương Kính cũng lập tức dừng lại thế công vô dụng này, trong con ngươi màu vàng lóe lên hàn quang, chợt hắn chậm rãi giương đôi cánh màu vàng to lớn lên, bên trên cánh, linh vũ giống như hoàng kim thiết, hoàn toàn đủ để xé rách hư không.
Từng tia khí thế không cách nào hình dung tản ra, đủ để làm cho tiên phẩm sơ kỳ thiên chí tôn bình thường cũng không dám khinh thường.
"Phương Kính kia muốn vận dụng Thiên sinh thần thông...". Bên ngoài Hóa Thần Trì, mọi người đang chú ý tới 2 người chiến đấu, ánh mắt đều ngưng lại, ngưng trọng nói.
Hết thảy siêu cấp thần thú đều có thiên sinh thần thông, uy năng kinh khủng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sức chiến đấu của siêu cấp thần thú luôn mạnh mẽ hơn so với cường giả nhân loại ngang hàng.
"Tiểu tử, ngươi cỏ thể chết dưới thiên sinh thần thông của ta, cũng không coi là nhục đâu!". Hoàng Kim Điêu do Phương Kính biến thành bộc phát ra thanh âm bén nhọn, chớp mắt sau đó, chỉ thấy bên trên cặp cánh của hắn, kim quang giống như thủy ngân tràn ngập ra, cuối cùng 2 cánh đột nhiên chém xuống.
"Thiên sinh thần thông, Trảm Thần Chi Dực!"
Hai cánh hoàng ki chém xuống, trong nháy mắt, tựa như có một đạo kim quang xé rách thiên địa, lúc này, nước biển phía trước đều bị cứng răn xé ra một cái vệt sâu không thây đáy.
đạo kim quang này tựa như có thể chém rách vạn vật trên thế gian, sắc bén không cách nào tả nổi.
Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, Mục Trần cũng ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, sau đó hai tay kết ấn nhanh như chớp.
ong!
Trên thân thể của bất hủ kim thân đằng sau, ánh sáng tử kim bộc phát, chỉ thấy từng đạo bất hủ thần văn ngưng luyện ra, giống như cự long chiếm cứ xung quanh.
Ngắn ngủi vài hơi thở, số lượng bất hủ thần văn đã đạt tới số lượng kinh người 700 đạo.
Bằng thực lực hiện tại của Mục Trần, bất hủ kim thân hầu như đã tu luyện đến đại thành, số lượng bất hủ thần văn cỏ thể ngưng luyện được phải nhiều hơn kinh khủng so với quá khứ.
700 đạo bất hủ thần văn, rốt cục khi Mục Trần búng tay, thì dung hợp lại một chỗ với tốc độ kinh người.
Tử kim ánh sáng đại phóng, trong đó mơ hồ như hiện ra một thanh tử kim trường đao, trên đó bao quanh bất hủ khí.
Mục Trần nhìn đạo kim quang đang giáng xuống, cười nhạt, nói: "Ngươi có trảm thần dực, ta có tàn sát hoàng đao"
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy thanh tử kim cự đạo phóng lên cao, sau đó một đao chém xuống, chớp mắt sau đó, thiên địa dường như đều ảm đạm xuống, một vệt sáng tử kim xẹt qua, cuối cùng dùng tốc độ kinh người nặng nề va chạm với kim quang.
âm âm!
vào lúc này, nước biên phạm vi mây chục vạn trượng xung quanh tựa như đều bị ép ra, tạo thành một vùng chân không lớn vô cùng.
Bên ngoài Hóa Thần Trì, mọi người cũng khẩn trương nhìn vào trong Thủy Tinh Kính, hiển nhiên không biết, va chạm kịch liệt như vậy, rốt cục ai có thể chiếm thượng phong.
sâu trong vùng biển xanh biếc, nước biển dần dần hòi phục lại, ánh sáng tiêu tan, hoàng kim điêu to lớn trên cao, nhưng mà ánh mắt của mọi người cũng chợt co rụt lại, bởi vì họ nhìn thấy, bên trên chiếc cánh màu vàng của hoàng kim điêu xuất hiện một vết máu thật sâu, linh vũ xung quanh vết máu đều vỡ nát ra...
"Làm sao có thể?!". Bọn họ không khỏi khiếp sợ thất thanh.
"Làm sao có thể?!".bên trong đại dương xanh thẳm, thanh âm bén nhọn tương tự vang lên kinh hãi từ trong miệng Phương Kính, hắn cũng đang không thể tin nổi nhìn vết máu bên trên cánh của mình, lúc trước nếu không phải trảm thần dực của hắn hóa giải phần lớn sức mạnh của ánh đao kia, chỉ sợ lúc này cánh của hắn đã sớm bị chặt xuống.
Phải biết, hắn chính là siêu cấp thần thú, thân thể cường hãn vô cùng, đủ để sánh ngang linh phẩm tuyệt thế thánh vật.
"Không hổ lả siêu cấp thần thú, quả nhiên da thô thịt dầy"
Mà trong lúc Phương Kính đang hoảng sợ, Mục Trần cũng nhíu mày một cái, vốn cho là một chiêu dễ như trở tay, thế mà thậm chí ngay cả cánh của Phương Kính cũng không chặt đứt được.
"Ngươi, ngươi đợi đó! Thù trảm thương cánh hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại!”
Phương Kính kinh hãi trong nháy mắt, đột nhiên phục hồi, ánh mắt ác độc nhìn Mục Trần, quát chói tai một tiếng, sau đó quyết định thật nhanh, vỗ hai cánh lùi lại.
Lần giao thủ này đã khiến hắn hiểu được, Mục Trần trước mắt dù lả linh phẩm trung kỳ, thế nhưng sức chiến đấu còn kinh khủng hơn siêu cấp thần thú như hắn.
Mặc dù điều này, hắn căn bản không muốn thừa nhận.
Nhưng bất kể có muốn hay không, hắn cũng biết, nếu như còn tiếp tục ở lại, không chừng sẽ thật sự thua trong tay Mục Trần.
Mục Trần lạnh lùng nhìn Phương Kính đang vỗ cánh chạy thục mạng, trong mắt đen nhánh hiện lên ý cười lạnh: "Muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi sao? Nào có dễ dàng như vậy?"
"Haha, vậy ngươi có thể làm thế nào? Lão tử đánh không lại ngươi, ngươi cũng không đuổi kịp ta!"
Tiếng cười chói tai của Phương Kính truyền tới, hắn dù gì cũng là phi cầm thần thú, am hiểu nhất chính là tốc độ, một khi muốn trốn chạy thì dù là tiên phẩm thiên chí tôn cũng chỉ có thể hít bụi phía sau.
"Thật không?". Mục Trần cười châm biếm.
Phương Kính rùng mình trong lòng, cảm giác được một ít bất an, sau đó điên cuồng đập mạnh 2 cánh, định lập tức thoát đi.
Nhưng mà, trong lúc thản thể to lớn của hắn đang phá không chạy đi, hắn chợt cảm giác được không gian 4 phía xung quanh đọng lại, đồng thời một cái bóng to lớn từ trên trời giáng xuống...
Phương Kính hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó liền thấy, một tòa cự tháp vô cùng lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Mà cũng vào lúc này,trong nháy mắt, tầm mắt của Phương Kính chợt tối om lại.
***
Dịch: zero
Chương sau Mục Trần nói nhỏ vào trong tháp chúc mừng chú, đây nhìn thì là cái tháp nhưng thực ra là cái nồi hấp gà của anh đấy"