Đại Chúa Tể
Chương 1423: Tái đấu Hắc Quang
Khi thân ảnh của Mục Trần đáp xuống bạch ngọc đài của hắc quang trưởng lão, toàn bộ thiên địa vẫn còn đang chìm trong rung động, tất cả mọi người đều một mảnh trầm mặc.
Sự trầm mặc này kéo dài một hồi lâu, rốt cục có người khó khăn mở miệng, lẩm bầm nói:
- Đó hẳn là một trong ba mươi sáu đạo tuyệt thế thần thông của đại thiên thế giới - bát bộ phù đồ?
Những siêu cấp thế lực ở đây kiến thức tự nhiên là phi phàm, cho nên rất nhanh cũng đã dần dần nhận ra thần thông kinh thiên động địa mà Mục Trần thi triển lúc trước.
Sức hủy diệt mà luồng hắc quang kia gây ra đều khiến đông đảo thiên chí tôn tê dại cả da đầu, mà thần thông thuật có uy năng như thế, ngoại trừ 1 trong ba mươi sáu tuyệt thế thần thông danh chấn đại thiên thế giới ra thì còn có thề là cái gì?
- không ngờ hắn lại thật sự tu luyện thành công Bát Bộ Phù Đồ
. Những trưởng lão phù đồ cổ tộc, đặc biệt là huyền mạch cùng mặc mạch, ánh mắt càng là đỏ bừng, vô cùng ghen tỵ nhìn Mục Trần, bộ dáng kia tựa như hận không thể cướp đoạt thần thông thuật tới tay vậy.
Bởi vì, thân là thiên chí tôn, bọn họ vô cùng hiểu rõ, đối với bọn họ ba mươi sáu tuyệt thế thần thông rốt cục có ý nghĩa như thế nào, nếu có thể sở hữu, bọn họ cũng có thể vô địch cùng cấp bậc.
Nghĩ lại xem, đại thiên thế giới rốt cục có bao nhiêu thiên chí tôn, vậy mà thần thông tột đỉnh nhất lại chỉ cỏ ba mươi sáu đạo này, như vậy có thể thấy nó giá trị thế nào.
Cho dù đối với chủng tộc nội tình sâu không lường được như phù đồ cổ tộc bọn họ, thần thông thuật có thể sánh ngang ba mươi sáu đạo tuyệt thế thần thông cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
ở trên ngọn núi của Mục Trần lúc trước, Thanh Sương che thật chặt miệng lại, sự kích động lúc này khiến ngay cả người xưa nay lạnh như băng là nàng cũng không thể kìm chế được nữa, thân thể mềm mại run rẩy.
Vốn cho rằng lần này thanh mạch bọn họ sẽ phải chịu đả kích mang tính hủy diệt, nhưng ai ngờ tới phong hồi lộ chuyển, Mục Trần ngang trời xuất thế, lại đưa tới dấu hiệu cải biến kết cục rõ rệt như vậy.
- Mục Trần, cố gắng lên!
. Thanh Sương lẩm bẩm nói.
Bên cạnh, Linh Khê lại là vỗ nhẹ lên vai thơm của nàng, khiến Thanh Sương có chút xin lỗi cười một tiếng, dần dần tỉnh táo lại.
- Linh Khê tỷ, Mục Trần có thể thắng không?
. Thanh Sương mang theo vẻ chờ mong, hỏi, mặc dù nàng biết, tuy đã thắng hai trận, nhưng đối thủ kế tiếp Mục Trần phải đối mặt sẽ càng mạnh hơn.
Linh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng ưu nhã, nói:
- Yên tâm đi, nếu Mục Trần đã ra tay thì dĩ nhiên là hắn có nắm chắc, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi
Thanh Sương gật mạnh đầu một cái, đôi mắt đẹp nhìn thân ảnh nơi xa kia, trong con ngươi hiện lên tia sáng kì dị.
Mà ở trên một ngọn núi khác, Lâm Tĩnh vỗ tay thật mạnh, cười khanh khách nói:
- Mục Trần thắng được quá đẹp
hai trận đấu này, Mục Trần hoàn toàn không có ý thăm dò chút nào, vừa ra tay là sử dụng toàn lực, thậm chí không tiếc bại lộ lá bài tẩy, mà vì thế, chiến tích của hắn cũng rất huy hoàng rung động, hai trận thắng gọn gàng dứt khoát, khiến cho người khác cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.
Bên cạnh, tiêu tiêu cũng khẽ gật đầu một chút, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thường.
- Xem ra Mục Trần có oán khí rất lớn với Phù Đồ cổ tộc này a
. Bên cạnh, Dược Trần lại là cười haha một tiếng, nhãn lực của hắn già dặn đến bực nào cơ chứ, liếc một cái là nhận ra, đây là Mục Trần cố ý, bởi vì hôm nay hắn tới đây, vốn là vì muốn xả một ngụm khí đã phải ẩn nhẫn trong suốt hơn hai0 năm kia, một hơi này là vì hắn, vì một đôi vợ chồng đã bị chia lìa, vì người cha cô tịch đã nhiều năm, cũng vì cả mẫu thân đã bị nhốt nhiều năm không nhìn thấy mặt trời. Cho nên, thắng lợi mà hắn muốn không phải là trải qua kịch chiến cam go, mà là gọn gàng dứt khoát, lôi đình vạn quản.
Như vậy mà nói, thể diện của huyền mạch kia cũng phải tổn thất nghiêm trọng.
- Có điều, cách chiến đấu này chỉ có thể trong tình huống tuyệt đối nắm chắc chiến thắng, nếu hai người chiến đấu tương đương, người nào lộ bài tẩy trước sợ rằng sẽ mất đi một chút tiên cơ
. Lâm Điêu cũng bình luận, cơ mà, tuy hắn nói vậy nhưng trên khuôn mặt hắn cũng hiện lên vẻ tán thưởng, bởi vì Mục Trần đã chọn phương thức chiến đấu này, cũng chứng tỏ hắn có sự tự tin với bản thân.
Sự tự tin này, hắn cũng đã từng thấy qua trên người Lâm Động.
Dưới thiên địa trầm mặc, trên bạch ngọc thạch đài, hắc quang trưởng lão sắc mặt cũng có chút âm thầm nhìn thanh niên lững thững đến, sâu trong ánh mắt cũng thoáng hiện vẻ kiêng kỵ nồng nặc.
Thủ đoạn lúc trước của Mục Trần, bất kể là tử viêm quỷ dị kia hay là bát bộ phù đồ vô cùng bá đạo, cũng khiến trong lòng hắc quang trưởng lão hiện lên một tia sợ hãi.
Thực lực của hắn đều mạnh hơn so với huyền hải, huyền phong, chính là Linh Phẩm Hậu Kỳ, nhưng đối mặt với Mục Trần nhuệ khí bức người như vậy, hắn vẫn không có bao nhiêu tự tin.
- Đáng chết, tên này làm sao lại trở nên mạnh như thế
hắc quang tức giận mắng trong lòng, chợt sinh ra một chút hối hận, điều hắn hối hận cũng không phải là tại sao lại đi trêu chọc Mục Trần, mà hối hận là vì thời điểm Mục Trần mới chỉ là đại viên mãn, tại sao hắn không kiên quyết hơn một chút, trực tiếp hạ sát thủ.
Mặc dù cũng không cần thật sự giết chết, nhưng lúc đó có thể phế đi tu vi, khiến cho hắn từ đó biến thành phế vật, nếu như vậy thì cũng không có tai kiếp ngày hôm nay.
- Ngươi đang suy nghĩ tại sao lúc đầu lại không giết ta sao?
. Trong lúc ánh mắt hắc quang lóe lên, Mục Trần nhìn chằm chằm hắn, cười một tiếng, nói.
Hắc quang nghe vậy, nhất thời run lên một cái, hắn có thể cảm giác được, mặc dù Mục Trần đang cười, nhưng trong lời nói lại tràn ngập hàn khí vô tận, thậm chí là sát ý.
Có điều, dù sao hắn cũng là trường lão phù đồ cổ tộc, địa vị hiển hách, rất nhanh đã dần dần hồi phục tâm tình, âm trầm nhìn chằm chằm Mục Trần, nói:
- Mục Trần, làm việc cũng đừng nên quá đáng, người trẻ tuổi cỏ nhuệ khí là tốt, nhưng nếu quá mức, chỉ sợ cứng quá dễ gãy đỏ
- Huyền mạch các ngươi nếu có bản lãnh, vậy cho ta xem một chút:
- gãy
là thế nào đi
. Mục Trần lơ đãng nói.
'ngươi!'
Hắc quang giận dữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mục Trần, trong lòng lại run lên, không khỏi cực kỳ xấu hổ.
- Còn không xuất thủ sao?
. Mục Trần nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lãnh đạm, sau đó hắn xòe bàn tay thon dài như bạch ngọc ra, trên đó, linh quang nhún nhảy:
- Nếu không xuất thủ, vậy ta đây sẽ phải động thủ
Hắc quang nghe vậy, tức giận cắn răng nghiến lợi, mà trong lúc hắn chuẩn bị vận chuyền linh lực, chợt có một tiếng truyền âm vang lên bên tai:
- Hắc quang, thúc giục bí pháp, toàn lực xuất thủ, dù không thắng cũng phải kìm chế nhuệ khí của hắn, tiếp đó, tự sẽ có người dọn dẹp hắn
Nghe được tiếng truyền ảm này, ánh mắt hắc quang nhất thời lóe lên, ánh mắt không dấu vết lướt nhìn qua mạch thủ huyền mạch - huyền quang một cái, tiếng truyền âm này hiển nhiên là từ hắn mà ra.
- Phải thúc giục bí pháp sao?
. Hắc quang chần chờ một chút, một khi làm vậy, cho dù bằng sức phục hồi của thiên chí tôn như hắn cũng phải suy yếu hơn nửa năm.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được ý đồ của huyền quang, hiện giờ Mục Trần nhuệ khí ngút trời, hắn cứ thắng từng trận dứt khoát như vậy, cho dù không thể thắng đủ 4 trận nhưng cũng đủ để khiến huyền mạch tối tăm mặt mũi
ở đây, dưới sự quan lễ của đông đảo siêu cấp thế lực, nếu sau này truyền ra ngoài, nói huyền mạch bọn họ bị một tội tử quét ngang, vậy không nghi ngờ gì sẽ khiến thể diện của Huyền Mạch bọn họ mất sạch
cho nên, bất kể thế nào, hắc quang cũng không thể để cho Mục Trần có được chiến tích như trẻ tre như lúc trước.
Nhất định phải ngăn cản xuống, xé rách nhuệ khí của hắn, tiếp đó đến trận thứ 4, huyền mạch bọn họ có thể phái ra tiên phẩm thiên chí tôn, đến lúc đó muốn xử lý Mục Trần này, tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
- Được!
trong lòng lưỡng lự một chút, rốt cục thì hắc quang cũng hung hăng cắn răng quyết định một cái, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Mục Trần, cho dù là hắn cũng không nắm chắc có thể đỡ được thế công của Mục Trần, đã như vậy, còn không bằng liều mạng đánh một trận.
- Tiểu bối, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là cứng quá dễ gãy
Hắc quang lạnh giọng nói trong lòng, chợt thân hình hắn vọt lui về sau, đồng thời châm chọc cười lạnh, nói:
- Mục Trần, đừng vội đắc ý, giờ ngươi cũng thử chiêu của ta một chút
ầm!
thanh âm vừa dứt, chỉ thấy sau lưng hắc quang, ức vạn đạo linh quang đan xen, một tòa chí tôn pháp tướng khổng lồ hiện thân, linh lực phong bạo mênh mông quét ngang cả thiên địa.
Chí tôn pháp tướng này vừa xuất hiện, hắc quang cũng hít một hơi thật sâu, hai tay đột nhiên kết ra một đạo ấn pháp cổ quái.
Đồng thời, chí tôn pháp tướng sau lưng cũng hai tay kết ấn.
ở nơi xa, thanh thiên, thanh huyên trưởng lão thấy cảnh này, con ngươi nhất thời co rụt lại, sợ hãi nói:
- Vô sỉ! lại là Hóa Linh Bí Pháp
Trong khi bọn họ hoảng sợ thất thanh,, hắc quang lại hướng về phía Mục Trần, nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lẽo nói:
- Nếu ngươi đã hùng hổ dọa người, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác
Thanh âm vừa dứt, bụng của hắn đột nhiên trướng to lên, đồng thời chí tôn pháp tướng phía sau cũng giơ cái bụng lớn lên, một khắc sau, hắn há mồm,đột nhiên phun ra.
trong miệng hắc quang cùng chí tôn pháp tướng đều có tinh thần hồng lưu* không ngừng phun ra, thanh thế như vậy tựa như có thể ma diệt vạn cổ. (*dòng lũ ngôi sao)
mà cùng với việc tinh thần hồng lưu không ngừng cuồn cuộn phun ra, chỉ thấy thân thể hắc quang cũng nhanh chóng khô héo, còn chí tôn pháp tướng cũng bắt đầu ảm đạm không ánh sáng, tựa như toàn bộ sức mạnh bên trong hai người đều đã biến thành dòng lũ vô tận kia.
trong thiên địa, đông đảo thiên chí tôn thấy cảnh này, đều không nhịn được mà sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:
- Hắc quang này điên rồi, lại đem cả chí tôn pháp tướng ra phân giải
Chí tôn pháp tướng là một trong những chiến lực mạnh mẽ nhất của thiên chí tôn, nếu tự phản giải thì muốn ngưng luyện lại lần nữa sẽ tiêu tốn không ít thời gian cùng tinh lực, hơn nữa không chừng sẽ còn có tổn thương.
Cho nên thủ đoạn loại này cực ít người sẽ sử dụng, đó là phương pháp đồng quy vu tận chân chính, giết địch 1000, tự tổn thương mình 1000.
ào ào!
trong thiên địa, tinh thần hồng lưu gào thét qua, bao phủ về phía Mục Trần, uy thế như vậy, tựa như cả nhật nguyệt cũng sẽ bị ma diệt.
Đông đảo cường giả thần sắc ngưng trọng, lúc trước Mục Trần nhuệ khí ngút trời, cho nên hắc quang mới phải dùng biện pháp cực đoan này, cố gắng ngăn cản lại, làm hỏng nhuệ khí, giữ lại thể diện cho huyền mạch.
- Hắc quang thật đúng là tàn nhẫn, như thế này, Mục Trần sẽ gặp phiền toái rồi!
Sự trầm mặc này kéo dài một hồi lâu, rốt cục có người khó khăn mở miệng, lẩm bầm nói:
- Đó hẳn là một trong ba mươi sáu đạo tuyệt thế thần thông của đại thiên thế giới - bát bộ phù đồ?
Những siêu cấp thế lực ở đây kiến thức tự nhiên là phi phàm, cho nên rất nhanh cũng đã dần dần nhận ra thần thông kinh thiên động địa mà Mục Trần thi triển lúc trước.
Sức hủy diệt mà luồng hắc quang kia gây ra đều khiến đông đảo thiên chí tôn tê dại cả da đầu, mà thần thông thuật có uy năng như thế, ngoại trừ 1 trong ba mươi sáu tuyệt thế thần thông danh chấn đại thiên thế giới ra thì còn có thề là cái gì?
- không ngờ hắn lại thật sự tu luyện thành công Bát Bộ Phù Đồ
. Những trưởng lão phù đồ cổ tộc, đặc biệt là huyền mạch cùng mặc mạch, ánh mắt càng là đỏ bừng, vô cùng ghen tỵ nhìn Mục Trần, bộ dáng kia tựa như hận không thể cướp đoạt thần thông thuật tới tay vậy.
Bởi vì, thân là thiên chí tôn, bọn họ vô cùng hiểu rõ, đối với bọn họ ba mươi sáu tuyệt thế thần thông rốt cục có ý nghĩa như thế nào, nếu có thể sở hữu, bọn họ cũng có thể vô địch cùng cấp bậc.
Nghĩ lại xem, đại thiên thế giới rốt cục có bao nhiêu thiên chí tôn, vậy mà thần thông tột đỉnh nhất lại chỉ cỏ ba mươi sáu đạo này, như vậy có thể thấy nó giá trị thế nào.
Cho dù đối với chủng tộc nội tình sâu không lường được như phù đồ cổ tộc bọn họ, thần thông thuật có thể sánh ngang ba mươi sáu đạo tuyệt thế thần thông cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
ở trên ngọn núi của Mục Trần lúc trước, Thanh Sương che thật chặt miệng lại, sự kích động lúc này khiến ngay cả người xưa nay lạnh như băng là nàng cũng không thể kìm chế được nữa, thân thể mềm mại run rẩy.
Vốn cho rằng lần này thanh mạch bọn họ sẽ phải chịu đả kích mang tính hủy diệt, nhưng ai ngờ tới phong hồi lộ chuyển, Mục Trần ngang trời xuất thế, lại đưa tới dấu hiệu cải biến kết cục rõ rệt như vậy.
- Mục Trần, cố gắng lên!
. Thanh Sương lẩm bẩm nói.
Bên cạnh, Linh Khê lại là vỗ nhẹ lên vai thơm của nàng, khiến Thanh Sương có chút xin lỗi cười một tiếng, dần dần tỉnh táo lại.
- Linh Khê tỷ, Mục Trần có thể thắng không?
. Thanh Sương mang theo vẻ chờ mong, hỏi, mặc dù nàng biết, tuy đã thắng hai trận, nhưng đối thủ kế tiếp Mục Trần phải đối mặt sẽ càng mạnh hơn.
Linh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng ưu nhã, nói:
- Yên tâm đi, nếu Mục Trần đã ra tay thì dĩ nhiên là hắn có nắm chắc, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi
Thanh Sương gật mạnh đầu một cái, đôi mắt đẹp nhìn thân ảnh nơi xa kia, trong con ngươi hiện lên tia sáng kì dị.
Mà ở trên một ngọn núi khác, Lâm Tĩnh vỗ tay thật mạnh, cười khanh khách nói:
- Mục Trần thắng được quá đẹp
hai trận đấu này, Mục Trần hoàn toàn không có ý thăm dò chút nào, vừa ra tay là sử dụng toàn lực, thậm chí không tiếc bại lộ lá bài tẩy, mà vì thế, chiến tích của hắn cũng rất huy hoàng rung động, hai trận thắng gọn gàng dứt khoát, khiến cho người khác cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.
Bên cạnh, tiêu tiêu cũng khẽ gật đầu một chút, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thường.
- Xem ra Mục Trần có oán khí rất lớn với Phù Đồ cổ tộc này a
. Bên cạnh, Dược Trần lại là cười haha một tiếng, nhãn lực của hắn già dặn đến bực nào cơ chứ, liếc một cái là nhận ra, đây là Mục Trần cố ý, bởi vì hôm nay hắn tới đây, vốn là vì muốn xả một ngụm khí đã phải ẩn nhẫn trong suốt hơn hai0 năm kia, một hơi này là vì hắn, vì một đôi vợ chồng đã bị chia lìa, vì người cha cô tịch đã nhiều năm, cũng vì cả mẫu thân đã bị nhốt nhiều năm không nhìn thấy mặt trời. Cho nên, thắng lợi mà hắn muốn không phải là trải qua kịch chiến cam go, mà là gọn gàng dứt khoát, lôi đình vạn quản.
Như vậy mà nói, thể diện của huyền mạch kia cũng phải tổn thất nghiêm trọng.
- Có điều, cách chiến đấu này chỉ có thể trong tình huống tuyệt đối nắm chắc chiến thắng, nếu hai người chiến đấu tương đương, người nào lộ bài tẩy trước sợ rằng sẽ mất đi một chút tiên cơ
. Lâm Điêu cũng bình luận, cơ mà, tuy hắn nói vậy nhưng trên khuôn mặt hắn cũng hiện lên vẻ tán thưởng, bởi vì Mục Trần đã chọn phương thức chiến đấu này, cũng chứng tỏ hắn có sự tự tin với bản thân.
Sự tự tin này, hắn cũng đã từng thấy qua trên người Lâm Động.
Dưới thiên địa trầm mặc, trên bạch ngọc thạch đài, hắc quang trưởng lão sắc mặt cũng có chút âm thầm nhìn thanh niên lững thững đến, sâu trong ánh mắt cũng thoáng hiện vẻ kiêng kỵ nồng nặc.
Thủ đoạn lúc trước của Mục Trần, bất kể là tử viêm quỷ dị kia hay là bát bộ phù đồ vô cùng bá đạo, cũng khiến trong lòng hắc quang trưởng lão hiện lên một tia sợ hãi.
Thực lực của hắn đều mạnh hơn so với huyền hải, huyền phong, chính là Linh Phẩm Hậu Kỳ, nhưng đối mặt với Mục Trần nhuệ khí bức người như vậy, hắn vẫn không có bao nhiêu tự tin.
- Đáng chết, tên này làm sao lại trở nên mạnh như thế
hắc quang tức giận mắng trong lòng, chợt sinh ra một chút hối hận, điều hắn hối hận cũng không phải là tại sao lại đi trêu chọc Mục Trần, mà hối hận là vì thời điểm Mục Trần mới chỉ là đại viên mãn, tại sao hắn không kiên quyết hơn một chút, trực tiếp hạ sát thủ.
Mặc dù cũng không cần thật sự giết chết, nhưng lúc đó có thể phế đi tu vi, khiến cho hắn từ đó biến thành phế vật, nếu như vậy thì cũng không có tai kiếp ngày hôm nay.
- Ngươi đang suy nghĩ tại sao lúc đầu lại không giết ta sao?
. Trong lúc ánh mắt hắc quang lóe lên, Mục Trần nhìn chằm chằm hắn, cười một tiếng, nói.
Hắc quang nghe vậy, nhất thời run lên một cái, hắn có thể cảm giác được, mặc dù Mục Trần đang cười, nhưng trong lời nói lại tràn ngập hàn khí vô tận, thậm chí là sát ý.
Có điều, dù sao hắn cũng là trường lão phù đồ cổ tộc, địa vị hiển hách, rất nhanh đã dần dần hồi phục tâm tình, âm trầm nhìn chằm chằm Mục Trần, nói:
- Mục Trần, làm việc cũng đừng nên quá đáng, người trẻ tuổi cỏ nhuệ khí là tốt, nhưng nếu quá mức, chỉ sợ cứng quá dễ gãy đỏ
- Huyền mạch các ngươi nếu có bản lãnh, vậy cho ta xem một chút:
- gãy
là thế nào đi
. Mục Trần lơ đãng nói.
'ngươi!'
Hắc quang giận dữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mục Trần, trong lòng lại run lên, không khỏi cực kỳ xấu hổ.
- Còn không xuất thủ sao?
. Mục Trần nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lãnh đạm, sau đó hắn xòe bàn tay thon dài như bạch ngọc ra, trên đó, linh quang nhún nhảy:
- Nếu không xuất thủ, vậy ta đây sẽ phải động thủ
Hắc quang nghe vậy, tức giận cắn răng nghiến lợi, mà trong lúc hắn chuẩn bị vận chuyền linh lực, chợt có một tiếng truyền âm vang lên bên tai:
- Hắc quang, thúc giục bí pháp, toàn lực xuất thủ, dù không thắng cũng phải kìm chế nhuệ khí của hắn, tiếp đó, tự sẽ có người dọn dẹp hắn
Nghe được tiếng truyền ảm này, ánh mắt hắc quang nhất thời lóe lên, ánh mắt không dấu vết lướt nhìn qua mạch thủ huyền mạch - huyền quang một cái, tiếng truyền âm này hiển nhiên là từ hắn mà ra.
- Phải thúc giục bí pháp sao?
. Hắc quang chần chờ một chút, một khi làm vậy, cho dù bằng sức phục hồi của thiên chí tôn như hắn cũng phải suy yếu hơn nửa năm.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được ý đồ của huyền quang, hiện giờ Mục Trần nhuệ khí ngút trời, hắn cứ thắng từng trận dứt khoát như vậy, cho dù không thể thắng đủ 4 trận nhưng cũng đủ để khiến huyền mạch tối tăm mặt mũi
ở đây, dưới sự quan lễ của đông đảo siêu cấp thế lực, nếu sau này truyền ra ngoài, nói huyền mạch bọn họ bị một tội tử quét ngang, vậy không nghi ngờ gì sẽ khiến thể diện của Huyền Mạch bọn họ mất sạch
cho nên, bất kể thế nào, hắc quang cũng không thể để cho Mục Trần có được chiến tích như trẻ tre như lúc trước.
Nhất định phải ngăn cản xuống, xé rách nhuệ khí của hắn, tiếp đó đến trận thứ 4, huyền mạch bọn họ có thể phái ra tiên phẩm thiên chí tôn, đến lúc đó muốn xử lý Mục Trần này, tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
- Được!
trong lòng lưỡng lự một chút, rốt cục thì hắc quang cũng hung hăng cắn răng quyết định một cái, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Mục Trần, cho dù là hắn cũng không nắm chắc có thể đỡ được thế công của Mục Trần, đã như vậy, còn không bằng liều mạng đánh một trận.
- Tiểu bối, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là cứng quá dễ gãy
Hắc quang lạnh giọng nói trong lòng, chợt thân hình hắn vọt lui về sau, đồng thời châm chọc cười lạnh, nói:
- Mục Trần, đừng vội đắc ý, giờ ngươi cũng thử chiêu của ta một chút
ầm!
thanh âm vừa dứt, chỉ thấy sau lưng hắc quang, ức vạn đạo linh quang đan xen, một tòa chí tôn pháp tướng khổng lồ hiện thân, linh lực phong bạo mênh mông quét ngang cả thiên địa.
Chí tôn pháp tướng này vừa xuất hiện, hắc quang cũng hít một hơi thật sâu, hai tay đột nhiên kết ra một đạo ấn pháp cổ quái.
Đồng thời, chí tôn pháp tướng sau lưng cũng hai tay kết ấn.
ở nơi xa, thanh thiên, thanh huyên trưởng lão thấy cảnh này, con ngươi nhất thời co rụt lại, sợ hãi nói:
- Vô sỉ! lại là Hóa Linh Bí Pháp
Trong khi bọn họ hoảng sợ thất thanh,, hắc quang lại hướng về phía Mục Trần, nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lẽo nói:
- Nếu ngươi đã hùng hổ dọa người, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác
Thanh âm vừa dứt, bụng của hắn đột nhiên trướng to lên, đồng thời chí tôn pháp tướng phía sau cũng giơ cái bụng lớn lên, một khắc sau, hắn há mồm,đột nhiên phun ra.
trong miệng hắc quang cùng chí tôn pháp tướng đều có tinh thần hồng lưu* không ngừng phun ra, thanh thế như vậy tựa như có thể ma diệt vạn cổ. (*dòng lũ ngôi sao)
mà cùng với việc tinh thần hồng lưu không ngừng cuồn cuộn phun ra, chỉ thấy thân thể hắc quang cũng nhanh chóng khô héo, còn chí tôn pháp tướng cũng bắt đầu ảm đạm không ánh sáng, tựa như toàn bộ sức mạnh bên trong hai người đều đã biến thành dòng lũ vô tận kia.
trong thiên địa, đông đảo thiên chí tôn thấy cảnh này, đều không nhịn được mà sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:
- Hắc quang này điên rồi, lại đem cả chí tôn pháp tướng ra phân giải
Chí tôn pháp tướng là một trong những chiến lực mạnh mẽ nhất của thiên chí tôn, nếu tự phản giải thì muốn ngưng luyện lại lần nữa sẽ tiêu tốn không ít thời gian cùng tinh lực, hơn nữa không chừng sẽ còn có tổn thương.
Cho nên thủ đoạn loại này cực ít người sẽ sử dụng, đó là phương pháp đồng quy vu tận chân chính, giết địch 1000, tự tổn thương mình 1000.
ào ào!
trong thiên địa, tinh thần hồng lưu gào thét qua, bao phủ về phía Mục Trần, uy thế như vậy, tựa như cả nhật nguyệt cũng sẽ bị ma diệt.
Đông đảo cường giả thần sắc ngưng trọng, lúc trước Mục Trần nhuệ khí ngút trời, cho nên hắc quang mới phải dùng biện pháp cực đoan này, cố gắng ngăn cản lại, làm hỏng nhuệ khí, giữ lại thể diện cho huyền mạch.
- Hắc quang thật đúng là tàn nhẫn, như thế này, Mục Trần sẽ gặp phiền toái rồi!