Đại Chúa Tể
Chương 1400: Huyền Thiên Lão Tổ
Thiên la đại lục, bắc giới.
kể từ sau khi Mục Trần cường thế đánh bại tam đại bá chủ cũ của bắc vực một năm trước, Mục phủ sau đó đã lên cao, thay thế vị trí của tam đại bá chủ, trở thành thế lực mạnh nhất trong bắc vực.
mà nhờ việc này, trong 1 năm qua, mục phủ bừng bừng sức sống, dựa vào việc chiếm được tư nguyên khổng lồ của 1 nửa bắc vực, thực lực tổng thể đã được kéo lên, danh tiếng không chỉ trở nên mạnh mẽ trong bắc vực, thậm chí đã lan ra cả thiên la đại lục, còn về phần tam đại bá chủ thì lại hơi suy thoái, cuối cùng dẫn tới việc ngày càng nhiều cường giả đều tới dựa dẫm dưới trướng mục phủ, thanh thế bộc phát mạnh mẽ.
nhưng mà đối với sự cường thế của Mục phủ, tam đại bá chủ vẫn tỏ ra trầm mặc, nhưng ai cũng biết được, sự trầm mặc này sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì sau lưng tam đại bá chủ này đều có chỗ dựa là siêu cấp thế lực, tất nhiên bọn họ sẽ không vui lòng để thế lực mình khổ công nâng đỡ bị đuổi ra khỏi bắc giới.
sự bình yên này, chẳng qua là vì cơn bão lớn hơn sắp nổi lên mà thôi.
Đối với điều này, là một người quản lý Mục phủ cho nên tất nhiên là Mạn đà la hiểu rất rõ, cho nên nàng vẫn chưa từng lơ là mất cảnh giác, luôn luôn chăm chú theo dõi tam đại bá chủ.
Nàng biết, sự phản kích của tam đại bá chủ nhất định sẽ tới.
Mà suy nghĩ của nàng cũng không sai, thời điểm nửa năm sau khi Mục Trần rời đi, có một ngày, một tòa cung điện chậm rãi từ trên trời giáng xuống, trôi lơ lửng giữa Mục phủ.
tòa cung điện này hàng lâm trực tiếp khiến toàn bộ Mục phủ trở nên khủng hoảng, bởi vì bên trong cung điện có vô biên vô tận uy áp tràn ra, bao phủ khu vực mấy trăm vạn dăm, dưới uy áp đó, vô số cường giả run rẩy sợ sệt.
Uy thế như vậy, chủ nhân của đạo uy áp kia chắc chắn là một vị thiên chí tôn chân chính.
tòa cung điện này trôi lơ lửng giữa mục phủ, nhưng mà cũng không có hành động gì kế tiếp, chỉ là trong cung điện kia có một ngọc thiếp hướng về phía Mục phủ rơi xuống.
Ngọc thiếp rơi xuống, tản ra thanh âm lớn, hầu như vang dội toàn bộ bắc giới.
- Bản tọa Huyền Thiên Lão Tổ, được người nhờ cậy, Mục phủ chi chủ còn không tiến lên bái kiến?!
Thanh âm này mang vẻ từ trên cao nhìn xuống, không coi ai ra gì, trong ngôn ngữ hiển nhiên cũng không coi Mục Trần vào đâu, giọng nói nghiễm nhiên giống như sai bảo tiểu bối.
Thanh âm của người này không nghi ngờ gì, khiến cho cao tầng mục phủ rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì dù hiện giờ thực lực mục phủ bọn họ tăng mạnh, nhìn như phong quang, nhưng trong mắt cường giả cấp bậc thiên chí tôn, chẳng qua vẫn chỉ là gà đất chó cảnh, nếu hắn mà ra tay, toàn bộ Mục phủ đều không thể ngăn cản.
đối với sự chèn ép không chút kiêng kỵ của một vị thiên chí tôn trong Mục phủ, mạn đà la cũng tỏ ra tức giận, khi nàng nhận lấy ngọc thiếp kia cũng định lên trên cung điện đàm phán, nhưng ai ngờ khi nàng tới phía trước cung điện, cũng không thể tiến thêm một bước.
- Để Mục phủ chi chủ của các ngươi đến đây đi, ngươi còn không có tư
cách ra mắt lão tổ ta
. Khi mạn đà la bị ngăn cản, một thanh âm không coi ai ra gì lại lần nữa truyền ra, vang dội vòm trời.
Đối với sự nhục nhã như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của mạn đà la cũng xanh mét, nhưng nàng chỉ hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, lấy Tru ma vương lệnh mà Mục Trần để lại ra, búng ngón tay một cái, bắn vào trong cung điện.
Tru ma vương lệnh này chính là vật của đại thiên cung, tượng trưng cho thân phận tru ma vương, mà uy thế của đại thiên cung, cho dù là thiên chí tôn bình thường cũng không dám trêu chọc.
Nhưng lần này, không lâu sau khi tru ma vương lệnh bắn vào trong cung điện, dường như trong đó có một tiếng cười lạnh truyền ra, tru ma vương lệnh trực tiếp bị bắn ra.
- Chỉ là một Tru Ma Vương không có quyền không cỏ thế, cũng dám cáo mượn oai hùm?
- Cút đi, để Mục phủ chi chủ của các ngươi tới gặp ra, nếu không lão tổ liền dừng lại ở đây mấy năm, xem Mục phủ các ngươi còn mặt mũi gì khai tông lập phái?
Mạn đà la tiếp lấy tru ma vương lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trờ nên âm trầm, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà trầm xuống, nghe giọng điệu của thiên chí tôn này, hắn rất hiểu rõ Mục Trần, hiển nhiên là đã cỏ chuẩn bị mà tới, cũng không sợ đại thiên cung.
Đối với cục diện này, mạn đà la cũng không thề làm gì được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn tòa cung điện kia, xoay người đi.
mà trong nửa năm kế tiếp, đúng như lời người kia, tòa cung điện này không chút cố kỵ trôi lơ lửng trên bầu trời mục phủ, vị thiên chí tôn kia tùy ý tản ra uy áp, khiến vô số cường giả Mục phủ khổ sở không thể tả.
Làm như thế, không nghi ngờ gì là đã quét sạch thể diện của Mục phủ, dù sao bị người ta chặn cửa bắt nạt như thế, cũng là đả kích mang tính hủy diệt đối với danh vọng của Mục phủ.
ở thời điểm Mục phủ đang vì thế mà lao đao khốn đốn, tam đại bá chủ cũ là Tử Vân Tông, Lôi Âm sơn, Kim Điêu phủ cũng đã từ xa mà tới, tiến vào trong tòa cung điện kia, bái phỏng vị huyền thiên lão tổ kia.
Tất cả mọi người trong Mục phủ đều thấy rõ việc này, trong lòng đều cảm thấy bất an.
Mà cũng sau chuyện này, tam đại thế lực bắt đầu liên thủ phản công, dần dần chiếm lại những cương vực bị Mục phủ chiếm cứ lúc trước.
Cứ như vậy, trong nháy mắt Mục phủ đã lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, cái cảm giác bấp bênh này, dường như lúc nào cũng có thể bị lật nghiêng trong nháy mắt.
Dần theo thời gian, việc Mục phủ bị một vị thiên chí tôn uy hiếp không chỉ truyền ra ngoài bắc vực, thậm chí khắp thiên la đại lục đều đã biết đến, vì vậy vô số ánh mắt đều hội tụ cả ở bắc giới.
Dù sao, bất kể ở đâu, thiên chí tôn hiện thân đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.
Tuy nói thiên la đại lục có quy củ bất thành văn, chính là tranh đấu giữa các thế lực, thiên chí tôn sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng hiện giờ Huyền thiên lão tổ cũng không tranh đấu với Mục phủ, mà là lấy danh nghĩa ân oán cá nhân, hướng về phía Mục Trần, đó lại là một lý do miễn cưỡng nói được cho qua.
dù sao những siêu cấp thế lực đứng sau các thế lực trên thiên la đại lục cũng sẽ không vì một Mục phủ ngay cả một thiên chí tôn cũng không có, mà đi đắc tội với một vị thiên chí tôn.
cho nên, đối với việc Mục phủ bị làm nhục, hầu như tất cả các thế lực đều lạnh lùng bàng quang, thậm chí còn đang hy vọng Mục phủ vì chuyện này mà sụp đổ, dù sao thời điểm trước đó, Mục Trần thể hiện ra sức chiến đấu cường thế cũng khiến bọn họ kiêng kỵ không thôi.
May mắn là hiện tại Mục phủ không có thiên chí tôn, vạn nhất sau này bọn họ tìm được chỗ dựa như vậy, việc Mục phủ phát triền căn bản cũng là chuyện không thể ngăn cản được.
Vô tình, thời gian này Mục phủ lại trở thành tiêu điểm của vô số tầm mắt trên thiên la đại lục.
Mà thời gian nháy mắt đã trôi qua nửa năm.
Nửa nay này đối với Mục phủ, không nghi ngờ gì là cực kỳ khổ sở, vốn đang bừng bừng sức sống, lại vì sự xuất hiện của huyền thiên lão tổ mà toàn toàn bị đảo ngược.
huyền thiên lão tổ cũng không chọn cách cường ngạnh tấn công, mặc dù bằng thực lực của hắn có thể dễ dàng xới tung cả Mục phủ lên, nhưng hắn vẫn áp dụng thủ đoạn chậm rãi cùng tàn độc, từ ngọn xuống gốc, từ từ làm tan rã tinh thần của tất cả mọi người trong mục phủ.
Mỗi ngày hắn đều hạ xuống một đạo ngọc thiếp, bức bách Mục Trần hiện thân, nhưng Mục Trần đã sớm không còn ở bắc giới, dĩ nhiên không thể nào xuất hiện được, cứ như vậy dần dần có tin đồn truyền ra, nói Mục phủ chi chủ sợ hãi thiên chí tôn uy, đã sớm âm thầm bỏ mục phủ mà chạy trốn.
Tin đồn này hiển nhiên là từ tam đại thế lực tử vân tông truyền ra, mà hiện quả bên ngoài cũng rất rõ rệt, những thế lực vốn dựa vào trướng mục phủ đã bắt đầu xao động, có dấu hiệu thoát ly khỏi mục phủ.
Dù sao tình hình trước mắt, nhìn kiểu nào đi nữa thì con thuyền lớn Mục phủ này đã có dấu hiệu lật chìm, đại nạn đến mỗi người đều tự lo thân, dĩ nhiên bọn họ đều không định cùng sống chết với Mục phủ.
vì vậy trong lúc nhất thời, trong ngoài Mục phủ đều lao đao, ngắn ngủi mới nửa năm, sự hưng thịnh đâu còn nữa, mà thay vào đó là chênh vênh như sắp sụp đổ.
lại một ngày.
trước một tòa đại điện trong Mục phủ, đông đảo cao tầng của Mục phủ đều tập trung ở đây, không khí ngột ngạt, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên 9 tầng trời, nơi đó, bên trong tầng mây, một tòa cung điện đứng sừng sững, uy áp kinh khủng tản ra, nặng tựa ngàn cân, đè lên thản hình mỗi người.
- Mạn đà la đại nhân, hôm nay thiết sơn tông, diệu âm tông đã tuyên bố thoát ly khỏi mục phủ
. Liễu thiên đạo thở dài một tiếng, trầm thấp nói.
Trước mắt mọi người, mạn đà la, linh khê liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt các nàng cũng có chút khó coi, ngắn ngủi nửa năm Mục phủ trải qua rung chuyển, cho dù các nàng hết sức duy trì, những vẫn cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.
huyền thiên lão tổ kia giống như trọng sơn, ép cho tất cả cường giả Mục phủ không thở nổi, hôm nay lòng người lung lay, nếu không phải chiến tích trong quá khứ của Mục Trần quá mức huy hoàng, thì chỉ sợ Mục phủ đã chia rẽ.
Tới lúc này các nàng mới hoàn toàn hiểu, đối với một thế lực mà nói, thiên chí tôn rốt cục quan trọng cỡ nào.
Mạn đà la khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cung điện trên cao, bàn
tay nhỏ bé siết chặt, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Huyền thiên lão tổ này thật ác độc, hắn muốn dùng cách này để khiến Mục phủ chúng ta không còn một mống
Đám người liễu thiên đạo trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Không biết phủ chủ có tin tức gì không?
Mạn đà la lắc đầu một cái, nói:
- Chuyến này hắn đi, cũng đang tìm thiên chí tôn chi lộ, chúng ta cũng không có cách nào liên lạc
Liễu thiên đạo cười khổ một tiếng, nói:
- Như thế sợ rằng chúng ta cũng không chống đỡ được bao lâu nữa
Mạn đà la cắn răng, nói:
- Chỉ cần Mục Trần vẫn tồn tại, Mục phủ cũng sẽ không tiêu tán, đợi sau này hắn bước vào thiên chí tôn, dù là Mục phủ có đổ nát cũng có thể một lần nữa hưng thịnh
Đám người liễu thiên đạo thầm than một tiếng, tuy nói như thế, nhưng thiên chí tôn nào có dễ dàng bước vào như vậy? Mặc dù Mục Trần chiến tích hiển hách, thiên phú trác tuyệt, nhưng nếu không có đại cơ duyên, muốn tiến vào thiên chí tôn, nói dễ vậy sao?
Hơn nữa, dù là Mục Trần thực sự trở thành thiên chí tôn, sợ rằng cũng vẫn không dễ dàng gì giải quyết, bởi vì mặc dù nhìn qua tòa cung điện kia chỉ có một người là huyền thiên lão tổ, nhưng bọn hắn cũng biết, siêu cấp thế lực sau lưng tam đại bá chủ cũ cũng đã âm thầm trong bóng tối thúc đẩy, mà trong 3 siêu cấp thế lực kia đều cỏ thiên chí tôn.
Cục diện trước mắt của Mục phủ thật đúng là tử cục!
ong!
mà trong lúc bọn họ đang thầm than, chỉ thấy trên bầu trời, bên trong tòa cung điện kia, lại có một đạo lưu quang rơi xuống.
lưu quang rơi xuống, hóa thành một tấm ngọc thiếp, ngọc thiếp chấn động, lại có âm thanh vang lên, vang vọng cả thiên địa bắc giới.
- Ranh con Mục Trần, nếu ngươi xuất hiện, sợ rằng Mục phủ này của ngươi sẽ chẳng còn ai
Mạn đà la nghe tiếng cười lớn giễu cợt này, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến mức nghe thấy tiếng rắc rắc, bên cạnh, đám người linh khê, long tượng cũng hiện vẻ phẫn nộ trong măt, nếu không phải chênh lệch với đối phương quá lớn, sợ rằng bọn họ đã sớm không nhịn được mà động thủ.
Trước đại điện, sắc mặt đông đảo cường giả Mục phủ đều u ám!
- hả?
nhưng mà, trong lúc mọi người đang trầm mặc, thần sắc bọn họ chợt động, ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xôi, ở nơi đó không gian vặn vẹo, linh quang sáng chói, dường như có một thân ảnh đạp không tới, chỉ một hô hấp đã xuất hiện bên trong Mục phủ.
Đám người Mạn đà la kinh ngạc nhìn thân ảnh này, một lát sau,ánh mắt chợt trừng lớn lên.
- Đó là?
- Hình như là phủ chủ?
. Đám người liễu thiên đạo dụi dụi mắt, một lúc lâu sau mới khó tin lên tiếng.
Trên bầu trời, đạo thân ảnh trẻ tuổi kia đạp không mà tới, hắn đưa tay ra, ngọc thiếp liền rơi vào tay hắn, hắn cũng không thèm nhìn bên trong, tiện tay bóp một cái, ngọc thiếp hóa thành bụi bặm phiêu tán ra.
Sau đó, thần sắc hắn lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn chăm chú tòa cung điện kia, ngón tay điểm ra hư không!
Oanh!
dưới một chỉ của Mục Trần, không gian xung quanh cung điện chợt vỡ vụn ra, vố số mảnh vỡ không gian tạo thành một cái bàn tay, bắt lấy cung điện, sau đó bóp vụn ra thành mảnh nhỏ.
cung điện vỡ vụn, thanh ảm trầm thấp của hắn hàm chứa sát ý sắc bén, ầm ầm vang vọng trên toàn bộ bầu trời bắc giới.
- Nếu các hạ đã thích Mục phủ của ta như vậy, từ nay về sau ở lại đây luôn khỏi cần đi nữa!
kể từ sau khi Mục Trần cường thế đánh bại tam đại bá chủ cũ của bắc vực một năm trước, Mục phủ sau đó đã lên cao, thay thế vị trí của tam đại bá chủ, trở thành thế lực mạnh nhất trong bắc vực.
mà nhờ việc này, trong 1 năm qua, mục phủ bừng bừng sức sống, dựa vào việc chiếm được tư nguyên khổng lồ của 1 nửa bắc vực, thực lực tổng thể đã được kéo lên, danh tiếng không chỉ trở nên mạnh mẽ trong bắc vực, thậm chí đã lan ra cả thiên la đại lục, còn về phần tam đại bá chủ thì lại hơi suy thoái, cuối cùng dẫn tới việc ngày càng nhiều cường giả đều tới dựa dẫm dưới trướng mục phủ, thanh thế bộc phát mạnh mẽ.
nhưng mà đối với sự cường thế của Mục phủ, tam đại bá chủ vẫn tỏ ra trầm mặc, nhưng ai cũng biết được, sự trầm mặc này sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì sau lưng tam đại bá chủ này đều có chỗ dựa là siêu cấp thế lực, tất nhiên bọn họ sẽ không vui lòng để thế lực mình khổ công nâng đỡ bị đuổi ra khỏi bắc giới.
sự bình yên này, chẳng qua là vì cơn bão lớn hơn sắp nổi lên mà thôi.
Đối với điều này, là một người quản lý Mục phủ cho nên tất nhiên là Mạn đà la hiểu rất rõ, cho nên nàng vẫn chưa từng lơ là mất cảnh giác, luôn luôn chăm chú theo dõi tam đại bá chủ.
Nàng biết, sự phản kích của tam đại bá chủ nhất định sẽ tới.
Mà suy nghĩ của nàng cũng không sai, thời điểm nửa năm sau khi Mục Trần rời đi, có một ngày, một tòa cung điện chậm rãi từ trên trời giáng xuống, trôi lơ lửng giữa Mục phủ.
tòa cung điện này hàng lâm trực tiếp khiến toàn bộ Mục phủ trở nên khủng hoảng, bởi vì bên trong cung điện có vô biên vô tận uy áp tràn ra, bao phủ khu vực mấy trăm vạn dăm, dưới uy áp đó, vô số cường giả run rẩy sợ sệt.
Uy thế như vậy, chủ nhân của đạo uy áp kia chắc chắn là một vị thiên chí tôn chân chính.
tòa cung điện này trôi lơ lửng giữa mục phủ, nhưng mà cũng không có hành động gì kế tiếp, chỉ là trong cung điện kia có một ngọc thiếp hướng về phía Mục phủ rơi xuống.
Ngọc thiếp rơi xuống, tản ra thanh âm lớn, hầu như vang dội toàn bộ bắc giới.
- Bản tọa Huyền Thiên Lão Tổ, được người nhờ cậy, Mục phủ chi chủ còn không tiến lên bái kiến?!
Thanh âm này mang vẻ từ trên cao nhìn xuống, không coi ai ra gì, trong ngôn ngữ hiển nhiên cũng không coi Mục Trần vào đâu, giọng nói nghiễm nhiên giống như sai bảo tiểu bối.
Thanh âm của người này không nghi ngờ gì, khiến cho cao tầng mục phủ rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì dù hiện giờ thực lực mục phủ bọn họ tăng mạnh, nhìn như phong quang, nhưng trong mắt cường giả cấp bậc thiên chí tôn, chẳng qua vẫn chỉ là gà đất chó cảnh, nếu hắn mà ra tay, toàn bộ Mục phủ đều không thể ngăn cản.
đối với sự chèn ép không chút kiêng kỵ của một vị thiên chí tôn trong Mục phủ, mạn đà la cũng tỏ ra tức giận, khi nàng nhận lấy ngọc thiếp kia cũng định lên trên cung điện đàm phán, nhưng ai ngờ khi nàng tới phía trước cung điện, cũng không thể tiến thêm một bước.
- Để Mục phủ chi chủ của các ngươi đến đây đi, ngươi còn không có tư
cách ra mắt lão tổ ta
. Khi mạn đà la bị ngăn cản, một thanh âm không coi ai ra gì lại lần nữa truyền ra, vang dội vòm trời.
Đối với sự nhục nhã như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của mạn đà la cũng xanh mét, nhưng nàng chỉ hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, lấy Tru ma vương lệnh mà Mục Trần để lại ra, búng ngón tay một cái, bắn vào trong cung điện.
Tru ma vương lệnh này chính là vật của đại thiên cung, tượng trưng cho thân phận tru ma vương, mà uy thế của đại thiên cung, cho dù là thiên chí tôn bình thường cũng không dám trêu chọc.
Nhưng lần này, không lâu sau khi tru ma vương lệnh bắn vào trong cung điện, dường như trong đó có một tiếng cười lạnh truyền ra, tru ma vương lệnh trực tiếp bị bắn ra.
- Chỉ là một Tru Ma Vương không có quyền không cỏ thế, cũng dám cáo mượn oai hùm?
- Cút đi, để Mục phủ chi chủ của các ngươi tới gặp ra, nếu không lão tổ liền dừng lại ở đây mấy năm, xem Mục phủ các ngươi còn mặt mũi gì khai tông lập phái?
Mạn đà la tiếp lấy tru ma vương lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trờ nên âm trầm, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà trầm xuống, nghe giọng điệu của thiên chí tôn này, hắn rất hiểu rõ Mục Trần, hiển nhiên là đã cỏ chuẩn bị mà tới, cũng không sợ đại thiên cung.
Đối với cục diện này, mạn đà la cũng không thề làm gì được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn tòa cung điện kia, xoay người đi.
mà trong nửa năm kế tiếp, đúng như lời người kia, tòa cung điện này không chút cố kỵ trôi lơ lửng trên bầu trời mục phủ, vị thiên chí tôn kia tùy ý tản ra uy áp, khiến vô số cường giả Mục phủ khổ sở không thể tả.
Làm như thế, không nghi ngờ gì là đã quét sạch thể diện của Mục phủ, dù sao bị người ta chặn cửa bắt nạt như thế, cũng là đả kích mang tính hủy diệt đối với danh vọng của Mục phủ.
ở thời điểm Mục phủ đang vì thế mà lao đao khốn đốn, tam đại bá chủ cũ là Tử Vân Tông, Lôi Âm sơn, Kim Điêu phủ cũng đã từ xa mà tới, tiến vào trong tòa cung điện kia, bái phỏng vị huyền thiên lão tổ kia.
Tất cả mọi người trong Mục phủ đều thấy rõ việc này, trong lòng đều cảm thấy bất an.
Mà cũng sau chuyện này, tam đại thế lực bắt đầu liên thủ phản công, dần dần chiếm lại những cương vực bị Mục phủ chiếm cứ lúc trước.
Cứ như vậy, trong nháy mắt Mục phủ đã lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, cái cảm giác bấp bênh này, dường như lúc nào cũng có thể bị lật nghiêng trong nháy mắt.
Dần theo thời gian, việc Mục phủ bị một vị thiên chí tôn uy hiếp không chỉ truyền ra ngoài bắc vực, thậm chí khắp thiên la đại lục đều đã biết đến, vì vậy vô số ánh mắt đều hội tụ cả ở bắc giới.
Dù sao, bất kể ở đâu, thiên chí tôn hiện thân đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.
Tuy nói thiên la đại lục có quy củ bất thành văn, chính là tranh đấu giữa các thế lực, thiên chí tôn sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng hiện giờ Huyền thiên lão tổ cũng không tranh đấu với Mục phủ, mà là lấy danh nghĩa ân oán cá nhân, hướng về phía Mục Trần, đó lại là một lý do miễn cưỡng nói được cho qua.
dù sao những siêu cấp thế lực đứng sau các thế lực trên thiên la đại lục cũng sẽ không vì một Mục phủ ngay cả một thiên chí tôn cũng không có, mà đi đắc tội với một vị thiên chí tôn.
cho nên, đối với việc Mục phủ bị làm nhục, hầu như tất cả các thế lực đều lạnh lùng bàng quang, thậm chí còn đang hy vọng Mục phủ vì chuyện này mà sụp đổ, dù sao thời điểm trước đó, Mục Trần thể hiện ra sức chiến đấu cường thế cũng khiến bọn họ kiêng kỵ không thôi.
May mắn là hiện tại Mục phủ không có thiên chí tôn, vạn nhất sau này bọn họ tìm được chỗ dựa như vậy, việc Mục phủ phát triền căn bản cũng là chuyện không thể ngăn cản được.
Vô tình, thời gian này Mục phủ lại trở thành tiêu điểm của vô số tầm mắt trên thiên la đại lục.
Mà thời gian nháy mắt đã trôi qua nửa năm.
Nửa nay này đối với Mục phủ, không nghi ngờ gì là cực kỳ khổ sở, vốn đang bừng bừng sức sống, lại vì sự xuất hiện của huyền thiên lão tổ mà toàn toàn bị đảo ngược.
huyền thiên lão tổ cũng không chọn cách cường ngạnh tấn công, mặc dù bằng thực lực của hắn có thể dễ dàng xới tung cả Mục phủ lên, nhưng hắn vẫn áp dụng thủ đoạn chậm rãi cùng tàn độc, từ ngọn xuống gốc, từ từ làm tan rã tinh thần của tất cả mọi người trong mục phủ.
Mỗi ngày hắn đều hạ xuống một đạo ngọc thiếp, bức bách Mục Trần hiện thân, nhưng Mục Trần đã sớm không còn ở bắc giới, dĩ nhiên không thể nào xuất hiện được, cứ như vậy dần dần có tin đồn truyền ra, nói Mục phủ chi chủ sợ hãi thiên chí tôn uy, đã sớm âm thầm bỏ mục phủ mà chạy trốn.
Tin đồn này hiển nhiên là từ tam đại thế lực tử vân tông truyền ra, mà hiện quả bên ngoài cũng rất rõ rệt, những thế lực vốn dựa vào trướng mục phủ đã bắt đầu xao động, có dấu hiệu thoát ly khỏi mục phủ.
Dù sao tình hình trước mắt, nhìn kiểu nào đi nữa thì con thuyền lớn Mục phủ này đã có dấu hiệu lật chìm, đại nạn đến mỗi người đều tự lo thân, dĩ nhiên bọn họ đều không định cùng sống chết với Mục phủ.
vì vậy trong lúc nhất thời, trong ngoài Mục phủ đều lao đao, ngắn ngủi mới nửa năm, sự hưng thịnh đâu còn nữa, mà thay vào đó là chênh vênh như sắp sụp đổ.
lại một ngày.
trước một tòa đại điện trong Mục phủ, đông đảo cao tầng của Mục phủ đều tập trung ở đây, không khí ngột ngạt, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên 9 tầng trời, nơi đó, bên trong tầng mây, một tòa cung điện đứng sừng sững, uy áp kinh khủng tản ra, nặng tựa ngàn cân, đè lên thản hình mỗi người.
- Mạn đà la đại nhân, hôm nay thiết sơn tông, diệu âm tông đã tuyên bố thoát ly khỏi mục phủ
. Liễu thiên đạo thở dài một tiếng, trầm thấp nói.
Trước mắt mọi người, mạn đà la, linh khê liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt các nàng cũng có chút khó coi, ngắn ngủi nửa năm Mục phủ trải qua rung chuyển, cho dù các nàng hết sức duy trì, những vẫn cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.
huyền thiên lão tổ kia giống như trọng sơn, ép cho tất cả cường giả Mục phủ không thở nổi, hôm nay lòng người lung lay, nếu không phải chiến tích trong quá khứ của Mục Trần quá mức huy hoàng, thì chỉ sợ Mục phủ đã chia rẽ.
Tới lúc này các nàng mới hoàn toàn hiểu, đối với một thế lực mà nói, thiên chí tôn rốt cục quan trọng cỡ nào.
Mạn đà la khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cung điện trên cao, bàn
tay nhỏ bé siết chặt, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Huyền thiên lão tổ này thật ác độc, hắn muốn dùng cách này để khiến Mục phủ chúng ta không còn một mống
Đám người liễu thiên đạo trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Không biết phủ chủ có tin tức gì không?
Mạn đà la lắc đầu một cái, nói:
- Chuyến này hắn đi, cũng đang tìm thiên chí tôn chi lộ, chúng ta cũng không có cách nào liên lạc
Liễu thiên đạo cười khổ một tiếng, nói:
- Như thế sợ rằng chúng ta cũng không chống đỡ được bao lâu nữa
Mạn đà la cắn răng, nói:
- Chỉ cần Mục Trần vẫn tồn tại, Mục phủ cũng sẽ không tiêu tán, đợi sau này hắn bước vào thiên chí tôn, dù là Mục phủ có đổ nát cũng có thể một lần nữa hưng thịnh
Đám người liễu thiên đạo thầm than một tiếng, tuy nói như thế, nhưng thiên chí tôn nào có dễ dàng bước vào như vậy? Mặc dù Mục Trần chiến tích hiển hách, thiên phú trác tuyệt, nhưng nếu không có đại cơ duyên, muốn tiến vào thiên chí tôn, nói dễ vậy sao?
Hơn nữa, dù là Mục Trần thực sự trở thành thiên chí tôn, sợ rằng cũng vẫn không dễ dàng gì giải quyết, bởi vì mặc dù nhìn qua tòa cung điện kia chỉ có một người là huyền thiên lão tổ, nhưng bọn hắn cũng biết, siêu cấp thế lực sau lưng tam đại bá chủ cũ cũng đã âm thầm trong bóng tối thúc đẩy, mà trong 3 siêu cấp thế lực kia đều cỏ thiên chí tôn.
Cục diện trước mắt của Mục phủ thật đúng là tử cục!
ong!
mà trong lúc bọn họ đang thầm than, chỉ thấy trên bầu trời, bên trong tòa cung điện kia, lại có một đạo lưu quang rơi xuống.
lưu quang rơi xuống, hóa thành một tấm ngọc thiếp, ngọc thiếp chấn động, lại có âm thanh vang lên, vang vọng cả thiên địa bắc giới.
- Ranh con Mục Trần, nếu ngươi xuất hiện, sợ rằng Mục phủ này của ngươi sẽ chẳng còn ai
Mạn đà la nghe tiếng cười lớn giễu cợt này, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến mức nghe thấy tiếng rắc rắc, bên cạnh, đám người linh khê, long tượng cũng hiện vẻ phẫn nộ trong măt, nếu không phải chênh lệch với đối phương quá lớn, sợ rằng bọn họ đã sớm không nhịn được mà động thủ.
Trước đại điện, sắc mặt đông đảo cường giả Mục phủ đều u ám!
- hả?
nhưng mà, trong lúc mọi người đang trầm mặc, thần sắc bọn họ chợt động, ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xôi, ở nơi đó không gian vặn vẹo, linh quang sáng chói, dường như có một thân ảnh đạp không tới, chỉ một hô hấp đã xuất hiện bên trong Mục phủ.
Đám người Mạn đà la kinh ngạc nhìn thân ảnh này, một lát sau,ánh mắt chợt trừng lớn lên.
- Đó là?
- Hình như là phủ chủ?
. Đám người liễu thiên đạo dụi dụi mắt, một lúc lâu sau mới khó tin lên tiếng.
Trên bầu trời, đạo thân ảnh trẻ tuổi kia đạp không mà tới, hắn đưa tay ra, ngọc thiếp liền rơi vào tay hắn, hắn cũng không thèm nhìn bên trong, tiện tay bóp một cái, ngọc thiếp hóa thành bụi bặm phiêu tán ra.
Sau đó, thần sắc hắn lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn chăm chú tòa cung điện kia, ngón tay điểm ra hư không!
Oanh!
dưới một chỉ của Mục Trần, không gian xung quanh cung điện chợt vỡ vụn ra, vố số mảnh vỡ không gian tạo thành một cái bàn tay, bắt lấy cung điện, sau đó bóp vụn ra thành mảnh nhỏ.
cung điện vỡ vụn, thanh ảm trầm thấp của hắn hàm chứa sát ý sắc bén, ầm ầm vang vọng trên toàn bộ bầu trời bắc giới.
- Nếu các hạ đã thích Mục phủ của ta như vậy, từ nay về sau ở lại đây luôn khỏi cần đi nữa!