Đại Chúa Tể
Chương 1202: Mục Phủ
Facebook Hội fan đại chúa tể "Ta nhận thua!"
Thanh âm Liễu Thiên Đạo hét to vang vọng lên, chùm ánh sáng Long Lân Quang Luân mang theo sức mạnh hủy diệt phóng tới phía trước người hắn, vào lúc này chợt run lên, sau đó cách Liễu Thiên Đạo mặt chỉ mấy trượng, đột nhiên hóa thành quang điểm tiêu tán.
Tuy nhiên quang điểm linh lực vẫn còn dư chấn đánh vào tầng tầng áo giáp linh lực của Liễu Thiên Đạo khiến cho thân hình hắn chật vật bắn ngược ra, kỳ mặt ngoài thân thể tầng chiến giáp linh lực như thực chất, vào lúc này bị đánh nát.
Thân hình Liễu Thiên Đạo bị đẩy lui ra mấy ngàn trượng, sau đó ngừng lại, hắn đứng giữa không trung phía xa xa kia, sắc mặt biến đổi, cuối cùng lộ vẻ chán nản, lướt bay trở lại đại điện.
Lúc này trong đại điện, không khí hoàn toàn yên tĩnh, bọn người U Minh Cung Chủ nhìn nhau, trong mắt đều không che giấu được vẻ khiếp sợ, một màn này, hiển nhiên là đã vượt quá dự liệu của bọn hắn.
Bọn hắn chưa bao giờ khinh thường Mục Trần, cũng biết được hắn có rất nhiều thủ đoạn, bởi vậy coi như là Liễu Thiên Đạo ra tay, bọn hắn cũng không dám nghĩ có thể đả bại được Mục Trần, chỉ hi vọng Liễu Thiên Đạo có thể triển lộ thực lực, ít nhất là giữ cho bản thân không bị bại, áp chế nhuệ khí Mục Trần một thoáng, tự nhiên hắn sẽ không có mặt mũi ngồi vào vị trí kia.
Nhưng bọn hắn đâu thể đủ ngờ tới, Mục Trần không có ra tay, chỉ bố trí một tòa linh trận, đã có thể ép Liễu Thiên Đạo khiến hắn phải nhận thua.
"Mục Trần hiện tại đã mạnh đến loại trình độ này?"
Bọn hắn tự lẩm bẩm, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nghĩ đến mấy năm trước đó, Mục Trần chỉ là một tiêu lâu la tầm thường bên trong Đại La Thiên Vực, vậy mà sau đó mấy năm, đã có thể áp chế bọn hắn triệt để.
Tốc độ phát triển như vậy, thật sự làm cho người ta có chút kinh hãi, khó có thể tưởng tượng, nếu là cho hắn thêm một ít thời gian, hắn có thể đi đến một bước kia?
Trong lúc tâm tư bọn hắn đang suy nghĩ thì Mục Trần cười tủm tỉm nhìn qua sắc mặt biến đổi của Liễu Thiên Đạo, nhẹ nhàng nói: "Liễu lão không cần để ý, ngược lại ta đây thắng được là nhờ thủ xảo, dù sao nếu là sinh tử giao thủ, thì không có người ngồi một chỗ chờ một vị linh trận sư bố trí xong linh trận mới ra tay."
Liễu Thiên Đạo nhìn thấy Mục Trần thắng hắn lại cũng không hiển lộ chút nào kiêu ngạo cùng trào phúng, ngược lại là chủ động cho hắn mặt mũi, gương mặt biến ảo vì xấu hổ lúc này mới trở nên hòa hoãn xuống, trong nội tâm cũng thay đổi đã có dấu hiệu chịu phục Mục Trần.
Người trẻ tuổi trước mắt, chính là chân chính thiên kiêu, không thể đánh đồng với những người khác, hôm nay thua ở trong tay của hắn, thật cũng là hoàn toàn có đạo lý.
Vì vậy, hắn bất đắc dĩ hít hơi nói: "Sóng sau đè sóng trước, lần này ngược lại là lão phu đã tự cao tự đại rồi, khả năng của Mục Tiểu ca, lão phu đã bội phục."
Nhìn Liễu Thiên Đạo đã chịu thua, bọn người U Minh Cung Chủ liếc nhau, trong nội tâm cũng chỉ có thể thở dài một hơi, vì bọn hắn biết được vị trí của Mục Trần đã không thể lay động rồi.
Bất quá qua việc làm này của Mục Trần, không chỉ chấn nhiếp Liễu Thiên Đạo, đồng dạng cũng đã làm cho bọn hắn thay đổi suy nghĩ, dù sao thực lực của bọn hắn cùng Liễu Thiên Đạo cũng tương tự, nếu Mục Trần có thể khiến cho Liễu Thiên Đạo nhận thua, như vậy nếu bọn hắn có ra tay, thì cái kết cục kia cũng sẽ không có biến hóa gì.
Mà ở nơi đây lực lượng là vi tôn, Mục Trần có thể mạnh hơn bọn hắn, đã chứng minh được tư cách của hắn.
Mạn Đà La thấy thế, cũng là cười cười, hỏi "Đã như vầy, chư vị đối với đề nghị trước đó của ta, không còn có ý kiến gì nữa chứ?"
Mọi người đang trầm mặc, cuối cùng đều thống nhất lắc đầu, lúc này nếu vẫn còn phản đối nữa, hiển nhiên tựu là tự rước lấy nhục.
BA~.
Bàn tay nhỏ bé của Mạn Đà La vỗ bàn, cười khanh khách nói: "Đã như vầy, ta liền này tuyên bố, Mục Trần sẽ trở thành chi chủ của thế lực mới lập, về sau chúng ta, đều phải nghe theo ý hắn!"
Mấy người Liễu Thiên Đạo, U Minh Cung Chủ đều nhìn về phía Mục Trần, cung kính gật đầu, tỏ vẻ thuận theo.
Liễu Thiên Đạo cung kính nhìn về phía Mục Trần cùng Mạn Đà La, nói: "Nếu hôm nay thế lực mới đã hình thành, vậy không biết nên gọi là gì?"
Xem bộ dáng này, Mạn Đà La hiển nhiên là muốn phá vỡ hạn chế của Bắc Giới Liên Minh, đã như vầy, cũng sẽ không dùng lại danh tiếng cũ, bằng không thì khó tránh khỏi mọi người nhớ kỹ dĩ vãng, khó triệt để dung nhập.
Cho nên nếu muốn cải biến dĩ vãng dĩ nhiên là phải vứt bỏ tất cả những gì của dĩ vãng.
Mục Trần nghe vậy, nhìn về phía Mạn Đà La, trầm ngâm một chút, nói: "Ngày sau chúng ta phải nhờ Thượng Cổ Thiên Cung làm căn cơ, như vậy cứ kêu là Thượng Cổ Thiên Cung?"
Hắn ý tưởng như vậy, hiển nhiên là có ý định chừa chút danh tiếng cho Thiên Đế vì dù sao hắn cũng coi như là người thừa kế của Thiên Đế, và nhận của Thiên Đế một món nợ ân tình cực lớn.
Nhưng Mạn Đà La lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thiên Đế đã nói qua, Thượng Cổ Thiên Cung đã trở thành lịch sử, không cần phải nhớ lại, để cái danh tiếng đó vĩnh viến tan biến theo người."
Mục Trần khẽ giật mình, lúc sau liền gật gật đầu, Mạn Đà La đối với thượng cổ thiên cung hiển nhiên là có tình cảm, nhưng hôm nay người và vật đã không còn, cái danh tự trước đây này nếu sử dụng lại ngược lại là một vết đâm không bao giờ quên.
"Điều này..." Mục Trần cũng không có ý kiến gì chỉ có thể gãi đầu một cái.
Bàn tay nhỏ bé của Mạn Đà La khẽ nâng quai hàm, tròng mắt xoay lòng vòng tựa như suy nghĩ, chợt vỗ rồi cười híp mắt nói: "Đã có! Nếu cái này thế lực mới này do ngươi cầm đầu, như vậy thì cứ gọi là "Mục phủ" đi! thật sự quá đơn giản!"
Mục Trần nghe vậy, sau ót lập tức đổ mồ hôi, quả nhiên rất là đơn giản!
Mấy người Liễu Thiên Đạo cũng hai mặt nhìn nhau, do dự một chút, thấp giọng nói: "Có điểm không tốt lắm?"
Danh tự, cần phải đặc sắc một tí, một khi sáng lập, trên người bọn họ cũng sẽ bị dính một nhãn hiệu, mà cái nhãn hiệu kia, hiển nhiên là họ của Mục Trần đấy.
Trong lúc nhất thời, điều này khó có thể tiếp nhận.
Mà nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Đà La lại lạnh lẽo, nói: "Đã đến lúc này các ngươi còn có ý định khác hay sao? Nếu không nguyện ý, cứ việc rời đi, chỉ là ngày sau, các ngươi đừng có hối hận vì việc làm này của các ngươi."
Nhìn ngữ khí Mạn Đà La trở nên lạnh, trong lòng bọn Liễu Thiên Đạo cũng là run lên, chợt cắn răng một cái, đều lắc đầu: "Đã như vầy, vậy gọi là"Mục phủ" đi!"
Đến tầng thứ bọn hắn, muốn tăng trình độ bản thân lên, vậy thì càng cần nguồn tài nguyên cực kỳ khổng lồ, lấy thân phận của bọn họ cót hể tại bắc giới tạo thành một thế lực, chúa tể một phương, nhưng ở Thiên La đại lục loại siêu cấp đại lục này, bắc giới chỉ là 1 mẩu đất, một khi thoát ly khỏi bắc giới, về sau chắc chắn phải cẩn thận hơn, vạn nhất một vài thế lực đỉnh cấp khác tại Thiên La đại lục nhắm trúng thì càng phiền toái.
Tại bên trong Đại Thiên Thế Giới, muốn con đường tu luyện thông thuận, sau lưng phải có bối cảnh, như vậy mới có thể đủ giảm bớt nhiều phiền toái, mà dưới mắt "Mục phủ", tuy nói là thế lực mới xây, nhưng mà rất có tiềm lực, Mạn Đà La chính là Địa Chí Tôn đại viên mãn, thực lực như vậy, phóng nhãn toàn bộ Thiên La đại lục, đều là đứng đầu trong danh sách, cái này đủ để che chở Mục phủ phát triển.
Hơn nữa, còn có một Mục Trần thần bí, tuy nói hắn hôm nay chỉ là hạ vị Địa Chí Tôn, vốn lấy thiên phú tuyệt diễm của hắn, ngày sau nếu không có chuyện gì xảy ra, tất nhiên hắn sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy bên trong Đại Thiên Thế Giới.
Đến thời điểm đó, cái gọi là Mục phủ, chỉ sợ cũng sẽ trở thành một Phương Siêu cấp thế lực bên trong Đại Thiên Thế Giới, không kém hơn cái kia Vô Tẫn Hỏa Vực hay Vũ Cảnh...
Cho nên, sau khi cân nhắc một hai về sau, bọn Liễu Thiên Đạo cũng bỏ đi khúc mắc trong lòng bọn hắn coi như là đã nhìn ra, Mạn Đà La rõ ràng là có ý định vì dựng cho Mục Trần một căn cơ vững chắc, đã như vầy, bọn hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Vậy thì cứ nhìn xem Mục phủ, đến tột cùng có thể đi đến một bước kia không.
Mạn Đà La nhìn bọn hắn rốt cục cũng đã đồng ý, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, nói: " Như đã định, ba ngày sau, "Mục phủ" chính thức thành lập!"
"Chư vị đều là nguyên lão của Mục phủ, mặc kệ ngày sau Mục phủ có đi đến một bước những không nhưng đây là sự tình không thể thay đổi!"
Lời này của Mạn Đà La, coi như là cho Liễu Thiên Đạo một cái thuốc an thần, xác định địa vị bọn hắn tại trong Mục phủ, hơn nữa sẽ không bởi vì sau này Mục phủ có lớn mạnh hay không mà sinh ra tâm tư biến hóa.
Vì vậy bọn người Liễu Thiên Đạo đều đứng dậy, sau đó hướng về Mục Trần trịnh trọng cúi đầu, hành động nhưu vậy đã nói lên bọn họ đã xem bản thân của mình là ở cấp dưới.
Mục Trần tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền hoàn lễ.
Sau khi kết thúc, bọn người Liễu Thiên Đạo cũng cáo từ, bọn hắn cần trở lại tông sơn của mình để ban bố tin tức, điều này dĩ nhiên sẽ làm ra một vài chấn động nhưng lấy thủ đoạn của bọn hắn tự nhiên là có thể áp chế.
Nhìn bọn người Liễu Thiên Đạo rời đi, như trút được gánh nặng Mục Trần thở dài một hơi, hướng về phía Mạn Đà La bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vị trí này đáng lý ra là ngươi đứng mới thích hợp."
Mạn Đà La chỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, tùy ý nói: "Cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ vượt qua ta, lúc đó, Mục phủ do ngươi lãnh đạo mới có thể chân chính đứng sừng sững trong bên trong Đại Thiên Thế Giới."
Mục Trần cười khổ nói: "Còn chưa tới ngày đó, ta đã bị phiền chết rồi."
Chỉ mới hôm nay những việc này, cũng đã làm cho hắn có chút đau đầu, khó có thể tưởng tượng ngày sau chính thức thành lập thế lực, nhiều vấn đề sẽ quấn đến, sẽ tạo ra bao nhiêu phiền não.
"Cung Cửu U, ngươi đã từng quản, kết quả cung Cửu U không phải càng phát lớn mạnh à." mắt Mạn Đà La không còn chút máu, cười nhạo nói.
Mục Trần nghe vậy vẻ mặt xấu hổ, cung Cửu U, hiển nhiên toàn bộ đều là do hai đại quảng gia Đường Băng khống chế, hắn không có nhúng tay chút nào, bất quá hắn cũng đã minh bạch ý tứ Mạn Đà La, chỉ là đem thế lực này cho người khác xử lý còn bản thân thì cứ làm chưởng quầy là được rồi.
Nghĩ tới chỗ này, hắn cũng yên lòng rất nhiều, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng cùng bức thiết mà bắt đầu..., hai mắt hắn thẳng tắp chằm chằm nhìn vào Mạn Đà La, hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy.
"Như vậy hiện tại có thể mang tin tức về Lạc ly nói cho ta biết không?"
Thanh âm Liễu Thiên Đạo hét to vang vọng lên, chùm ánh sáng Long Lân Quang Luân mang theo sức mạnh hủy diệt phóng tới phía trước người hắn, vào lúc này chợt run lên, sau đó cách Liễu Thiên Đạo mặt chỉ mấy trượng, đột nhiên hóa thành quang điểm tiêu tán.
Tuy nhiên quang điểm linh lực vẫn còn dư chấn đánh vào tầng tầng áo giáp linh lực của Liễu Thiên Đạo khiến cho thân hình hắn chật vật bắn ngược ra, kỳ mặt ngoài thân thể tầng chiến giáp linh lực như thực chất, vào lúc này bị đánh nát.
Thân hình Liễu Thiên Đạo bị đẩy lui ra mấy ngàn trượng, sau đó ngừng lại, hắn đứng giữa không trung phía xa xa kia, sắc mặt biến đổi, cuối cùng lộ vẻ chán nản, lướt bay trở lại đại điện.
Lúc này trong đại điện, không khí hoàn toàn yên tĩnh, bọn người U Minh Cung Chủ nhìn nhau, trong mắt đều không che giấu được vẻ khiếp sợ, một màn này, hiển nhiên là đã vượt quá dự liệu của bọn hắn.
Bọn hắn chưa bao giờ khinh thường Mục Trần, cũng biết được hắn có rất nhiều thủ đoạn, bởi vậy coi như là Liễu Thiên Đạo ra tay, bọn hắn cũng không dám nghĩ có thể đả bại được Mục Trần, chỉ hi vọng Liễu Thiên Đạo có thể triển lộ thực lực, ít nhất là giữ cho bản thân không bị bại, áp chế nhuệ khí Mục Trần một thoáng, tự nhiên hắn sẽ không có mặt mũi ngồi vào vị trí kia.
Nhưng bọn hắn đâu thể đủ ngờ tới, Mục Trần không có ra tay, chỉ bố trí một tòa linh trận, đã có thể ép Liễu Thiên Đạo khiến hắn phải nhận thua.
"Mục Trần hiện tại đã mạnh đến loại trình độ này?"
Bọn hắn tự lẩm bẩm, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nghĩ đến mấy năm trước đó, Mục Trần chỉ là một tiêu lâu la tầm thường bên trong Đại La Thiên Vực, vậy mà sau đó mấy năm, đã có thể áp chế bọn hắn triệt để.
Tốc độ phát triển như vậy, thật sự làm cho người ta có chút kinh hãi, khó có thể tưởng tượng, nếu là cho hắn thêm một ít thời gian, hắn có thể đi đến một bước kia?
Trong lúc tâm tư bọn hắn đang suy nghĩ thì Mục Trần cười tủm tỉm nhìn qua sắc mặt biến đổi của Liễu Thiên Đạo, nhẹ nhàng nói: "Liễu lão không cần để ý, ngược lại ta đây thắng được là nhờ thủ xảo, dù sao nếu là sinh tử giao thủ, thì không có người ngồi một chỗ chờ một vị linh trận sư bố trí xong linh trận mới ra tay."
Liễu Thiên Đạo nhìn thấy Mục Trần thắng hắn lại cũng không hiển lộ chút nào kiêu ngạo cùng trào phúng, ngược lại là chủ động cho hắn mặt mũi, gương mặt biến ảo vì xấu hổ lúc này mới trở nên hòa hoãn xuống, trong nội tâm cũng thay đổi đã có dấu hiệu chịu phục Mục Trần.
Người trẻ tuổi trước mắt, chính là chân chính thiên kiêu, không thể đánh đồng với những người khác, hôm nay thua ở trong tay của hắn, thật cũng là hoàn toàn có đạo lý.
Vì vậy, hắn bất đắc dĩ hít hơi nói: "Sóng sau đè sóng trước, lần này ngược lại là lão phu đã tự cao tự đại rồi, khả năng của Mục Tiểu ca, lão phu đã bội phục."
Nhìn Liễu Thiên Đạo đã chịu thua, bọn người U Minh Cung Chủ liếc nhau, trong nội tâm cũng chỉ có thể thở dài một hơi, vì bọn hắn biết được vị trí của Mục Trần đã không thể lay động rồi.
Bất quá qua việc làm này của Mục Trần, không chỉ chấn nhiếp Liễu Thiên Đạo, đồng dạng cũng đã làm cho bọn hắn thay đổi suy nghĩ, dù sao thực lực của bọn hắn cùng Liễu Thiên Đạo cũng tương tự, nếu Mục Trần có thể khiến cho Liễu Thiên Đạo nhận thua, như vậy nếu bọn hắn có ra tay, thì cái kết cục kia cũng sẽ không có biến hóa gì.
Mà ở nơi đây lực lượng là vi tôn, Mục Trần có thể mạnh hơn bọn hắn, đã chứng minh được tư cách của hắn.
Mạn Đà La thấy thế, cũng là cười cười, hỏi "Đã như vầy, chư vị đối với đề nghị trước đó của ta, không còn có ý kiến gì nữa chứ?"
Mọi người đang trầm mặc, cuối cùng đều thống nhất lắc đầu, lúc này nếu vẫn còn phản đối nữa, hiển nhiên tựu là tự rước lấy nhục.
BA~.
Bàn tay nhỏ bé của Mạn Đà La vỗ bàn, cười khanh khách nói: "Đã như vầy, ta liền này tuyên bố, Mục Trần sẽ trở thành chi chủ của thế lực mới lập, về sau chúng ta, đều phải nghe theo ý hắn!"
Mấy người Liễu Thiên Đạo, U Minh Cung Chủ đều nhìn về phía Mục Trần, cung kính gật đầu, tỏ vẻ thuận theo.
Liễu Thiên Đạo cung kính nhìn về phía Mục Trần cùng Mạn Đà La, nói: "Nếu hôm nay thế lực mới đã hình thành, vậy không biết nên gọi là gì?"
Xem bộ dáng này, Mạn Đà La hiển nhiên là muốn phá vỡ hạn chế của Bắc Giới Liên Minh, đã như vầy, cũng sẽ không dùng lại danh tiếng cũ, bằng không thì khó tránh khỏi mọi người nhớ kỹ dĩ vãng, khó triệt để dung nhập.
Cho nên nếu muốn cải biến dĩ vãng dĩ nhiên là phải vứt bỏ tất cả những gì của dĩ vãng.
Mục Trần nghe vậy, nhìn về phía Mạn Đà La, trầm ngâm một chút, nói: "Ngày sau chúng ta phải nhờ Thượng Cổ Thiên Cung làm căn cơ, như vậy cứ kêu là Thượng Cổ Thiên Cung?"
Hắn ý tưởng như vậy, hiển nhiên là có ý định chừa chút danh tiếng cho Thiên Đế vì dù sao hắn cũng coi như là người thừa kế của Thiên Đế, và nhận của Thiên Đế một món nợ ân tình cực lớn.
Nhưng Mạn Đà La lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thiên Đế đã nói qua, Thượng Cổ Thiên Cung đã trở thành lịch sử, không cần phải nhớ lại, để cái danh tiếng đó vĩnh viến tan biến theo người."
Mục Trần khẽ giật mình, lúc sau liền gật gật đầu, Mạn Đà La đối với thượng cổ thiên cung hiển nhiên là có tình cảm, nhưng hôm nay người và vật đã không còn, cái danh tự trước đây này nếu sử dụng lại ngược lại là một vết đâm không bao giờ quên.
"Điều này..." Mục Trần cũng không có ý kiến gì chỉ có thể gãi đầu một cái.
Bàn tay nhỏ bé của Mạn Đà La khẽ nâng quai hàm, tròng mắt xoay lòng vòng tựa như suy nghĩ, chợt vỗ rồi cười híp mắt nói: "Đã có! Nếu cái này thế lực mới này do ngươi cầm đầu, như vậy thì cứ gọi là "Mục phủ" đi! thật sự quá đơn giản!"
Mục Trần nghe vậy, sau ót lập tức đổ mồ hôi, quả nhiên rất là đơn giản!
Mấy người Liễu Thiên Đạo cũng hai mặt nhìn nhau, do dự một chút, thấp giọng nói: "Có điểm không tốt lắm?"
Danh tự, cần phải đặc sắc một tí, một khi sáng lập, trên người bọn họ cũng sẽ bị dính một nhãn hiệu, mà cái nhãn hiệu kia, hiển nhiên là họ của Mục Trần đấy.
Trong lúc nhất thời, điều này khó có thể tiếp nhận.
Mà nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Đà La lại lạnh lẽo, nói: "Đã đến lúc này các ngươi còn có ý định khác hay sao? Nếu không nguyện ý, cứ việc rời đi, chỉ là ngày sau, các ngươi đừng có hối hận vì việc làm này của các ngươi."
Nhìn ngữ khí Mạn Đà La trở nên lạnh, trong lòng bọn Liễu Thiên Đạo cũng là run lên, chợt cắn răng một cái, đều lắc đầu: "Đã như vầy, vậy gọi là"Mục phủ" đi!"
Đến tầng thứ bọn hắn, muốn tăng trình độ bản thân lên, vậy thì càng cần nguồn tài nguyên cực kỳ khổng lồ, lấy thân phận của bọn họ cót hể tại bắc giới tạo thành một thế lực, chúa tể một phương, nhưng ở Thiên La đại lục loại siêu cấp đại lục này, bắc giới chỉ là 1 mẩu đất, một khi thoát ly khỏi bắc giới, về sau chắc chắn phải cẩn thận hơn, vạn nhất một vài thế lực đỉnh cấp khác tại Thiên La đại lục nhắm trúng thì càng phiền toái.
Tại bên trong Đại Thiên Thế Giới, muốn con đường tu luyện thông thuận, sau lưng phải có bối cảnh, như vậy mới có thể đủ giảm bớt nhiều phiền toái, mà dưới mắt "Mục phủ", tuy nói là thế lực mới xây, nhưng mà rất có tiềm lực, Mạn Đà La chính là Địa Chí Tôn đại viên mãn, thực lực như vậy, phóng nhãn toàn bộ Thiên La đại lục, đều là đứng đầu trong danh sách, cái này đủ để che chở Mục phủ phát triển.
Hơn nữa, còn có một Mục Trần thần bí, tuy nói hắn hôm nay chỉ là hạ vị Địa Chí Tôn, vốn lấy thiên phú tuyệt diễm của hắn, ngày sau nếu không có chuyện gì xảy ra, tất nhiên hắn sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy bên trong Đại Thiên Thế Giới.
Đến thời điểm đó, cái gọi là Mục phủ, chỉ sợ cũng sẽ trở thành một Phương Siêu cấp thế lực bên trong Đại Thiên Thế Giới, không kém hơn cái kia Vô Tẫn Hỏa Vực hay Vũ Cảnh...
Cho nên, sau khi cân nhắc một hai về sau, bọn Liễu Thiên Đạo cũng bỏ đi khúc mắc trong lòng bọn hắn coi như là đã nhìn ra, Mạn Đà La rõ ràng là có ý định vì dựng cho Mục Trần một căn cơ vững chắc, đã như vầy, bọn hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Vậy thì cứ nhìn xem Mục phủ, đến tột cùng có thể đi đến một bước kia không.
Mạn Đà La nhìn bọn hắn rốt cục cũng đã đồng ý, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, nói: " Như đã định, ba ngày sau, "Mục phủ" chính thức thành lập!"
"Chư vị đều là nguyên lão của Mục phủ, mặc kệ ngày sau Mục phủ có đi đến một bước những không nhưng đây là sự tình không thể thay đổi!"
Lời này của Mạn Đà La, coi như là cho Liễu Thiên Đạo một cái thuốc an thần, xác định địa vị bọn hắn tại trong Mục phủ, hơn nữa sẽ không bởi vì sau này Mục phủ có lớn mạnh hay không mà sinh ra tâm tư biến hóa.
Vì vậy bọn người Liễu Thiên Đạo đều đứng dậy, sau đó hướng về Mục Trần trịnh trọng cúi đầu, hành động nhưu vậy đã nói lên bọn họ đã xem bản thân của mình là ở cấp dưới.
Mục Trần tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền hoàn lễ.
Sau khi kết thúc, bọn người Liễu Thiên Đạo cũng cáo từ, bọn hắn cần trở lại tông sơn của mình để ban bố tin tức, điều này dĩ nhiên sẽ làm ra một vài chấn động nhưng lấy thủ đoạn của bọn hắn tự nhiên là có thể áp chế.
Nhìn bọn người Liễu Thiên Đạo rời đi, như trút được gánh nặng Mục Trần thở dài một hơi, hướng về phía Mạn Đà La bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vị trí này đáng lý ra là ngươi đứng mới thích hợp."
Mạn Đà La chỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, tùy ý nói: "Cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ vượt qua ta, lúc đó, Mục phủ do ngươi lãnh đạo mới có thể chân chính đứng sừng sững trong bên trong Đại Thiên Thế Giới."
Mục Trần cười khổ nói: "Còn chưa tới ngày đó, ta đã bị phiền chết rồi."
Chỉ mới hôm nay những việc này, cũng đã làm cho hắn có chút đau đầu, khó có thể tưởng tượng ngày sau chính thức thành lập thế lực, nhiều vấn đề sẽ quấn đến, sẽ tạo ra bao nhiêu phiền não.
"Cung Cửu U, ngươi đã từng quản, kết quả cung Cửu U không phải càng phát lớn mạnh à." mắt Mạn Đà La không còn chút máu, cười nhạo nói.
Mục Trần nghe vậy vẻ mặt xấu hổ, cung Cửu U, hiển nhiên toàn bộ đều là do hai đại quảng gia Đường Băng khống chế, hắn không có nhúng tay chút nào, bất quá hắn cũng đã minh bạch ý tứ Mạn Đà La, chỉ là đem thế lực này cho người khác xử lý còn bản thân thì cứ làm chưởng quầy là được rồi.
Nghĩ tới chỗ này, hắn cũng yên lòng rất nhiều, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng cùng bức thiết mà bắt đầu..., hai mắt hắn thẳng tắp chằm chằm nhìn vào Mạn Đà La, hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy.
"Như vậy hiện tại có thể mang tin tức về Lạc ly nói cho ta biết không?"