Đại Chúa Tể
Chương 1012: Nhổ ra?
Một quyền đỏ tươi màu máu từ từ đánh xuống. Chiến trường cổ xưa tưởng như vô tận lúc này đang bắt đầu vỡ nứt ra. Những vết nứt sâu hoắm giống như vực sâu điên cuồng lan ra xung quanh. Sức mạnh của một quyền này khiến cho Thiên Địa muốn vỡ nát.
Dưới sức mạnh của huyết quyền, ánh sáng vàng xung quanh thân thể Mục Trần bộc phát mạnh mẽ, tiếng long ngâm phượng hót theo hai tay hắn truyền ra bên ngoài. Sau khi ánh sáng vàng tỏa ra thì Chân Long Chân Phượng lần đầu tiên rời khỏi thân thể Mục Trần đón gió trở nên to lớn, cuối cùng hóa thành hư ảnh Chân Long Chân Phượng phía sau hắn. Ánh sáng vàng từ đó tỏa ra tạo thành một tấm chắn vô cùng to lớn, bao bọc hắn vào bên trong.
Long Phượng đang bay quanh thân thể hắn bỗng nhiên dừng lại. Chúng há miệng phun ra ánh sáng vàng thực chất giống như một thác nước thật sự. Bao bọc thân thể Mục Trần vào bê trong.
Thác nước màu vàng không ngừng dội xuống cơ thể Mục Trần, gội rửa xương cốt lẫn máu tươi của hắn. Thời gian dần dần trôi qua cơ thể hắn trở nên lấp lánh ánh sáng vàng. Bên trong ánh sáng đó phảng phất một loại uy áp không thể tưởng tượng được.
Uy áp này có được là nhờ tinh khí Chân Long Chân Phượng tẩy tủy hoàn cốt cho hắn. Loại tẩy lễ này so với tinh khí Thôn Thiên Thần Thú lúc trước Mục Trần hấp thụ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hình thức tẩy lễ này không chỉ khiến cho thân thể Mục Trần có khí tức của Chân Long Chân Phượng mà ngay cả máu trong người hắn cũng xuất hiện một chút biến hóa. Biến hóa này khiến cho máu trong người hắn đã mạnh mẽ hơn cả sinh mệnh bình thường.
Chỉ sau một ít thời gian thì Mục Trần đã phát hiện được nhục thể của hắn đang bắt đầu thoát thai hoàn cốt. Hắn cảm thấy trong mạch máu của mình đang chảy xuôi một loại huyết mạch vô cùng mạnh mẽ. Huyết mạch này vô cùng mãnh mẽ, lực lượng bên nó cuồn cuộn trào lên vô cùng vô tận.
Hai bàn tay Mục Trần từ từ nắm lại. Đối với sự bộc phát sức mạnh lần này khiến hắn muốn ngửa cổ lên trời hét một tiếng thật lớn vì cuối cùng hắn cũng đã đột phá Chân Long Chân Phượng tầng hai. Để có được ngày hôm nay hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.
Ánh sáng vàng bên trong đôi mắt hắn bắt đầu lưu chuyển, bên trong ẩn giấu một uy áp vô cùng lớn. Hắn có thể cảm nhân được nhục thể của hắn bây giờ có thể đối mặt với sức mạnh của Thất Phẩm Chí Tôn rồi!
Nếu như sử dụng thêm linh lực của bản thân thì Mục Trần tin tưởng rằng dưới Bát Phẩm CHí Tôn người có thể khiến hắn kiêng kị chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Tiến vào Luyện Thể Tháp lần này đã không làm cho hắn cảm thấy thật vọng chút nào.
Chân Long Chân Phượng bay quanh cơ thể Mục Trần. Lúc này hắn cũng ngửa mặt lên nhìn huyết quyền chứa sức mạnh hủy diệt đang đánh xuống. Trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng, khóe miệng mỉm cười, nói: Chẳng lẽ là như thế này...
Khẽ thì thầm một câu. Sau đó Mục Trần liền thu hồi lớp phòng thủ Chân Long Chân Phượng, linh lục quanh thân cũng ẩn giấu đi. Cơ thể buông lỏng không hề có chút phòng ngự.
Hắn cứ đứng như vậy, không hề có ý phòng thủ dưới huyết quyền kia mà mặc kệ nó đánh xuống người.
Nhìn bộ dạng của hắn giống như kẻ đi tự tử.
Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó Mục Trần đã hiểu được khảo nghiệm tầng thứ năm này là gì...
Khảo nghiệm lần này không có nghĩa là phải đỡ được một quyền hủy diệt của Huyết Chiến Vương. Bởi vì ngay từ đầu họ đã không có khả năng có thể đỡ được một quyền này rồi, cho dù là Mục Trần đã đột phá Chân Long Chân Phượng tầng thứ hai thì cũng như vậy mà thôi. Trong lòng hắn rõ ràng một điều là nếu huyết quyền kia mà đánh trúng thì hắn chắc chắn sẽ tan thành mấy khói.
Nhưng khảo nghiệm dù có khó khăn đến mức nào thì cũng phải có một chút cơ hội để vượt qua. Nhưng trong khảo nghiệm lần này Mục Trần lại không nhìn thấy một chút cơ hội nào để vượt qua khảo nghiệm cả.
Cho nên hắn nghĩ rằng khả năng khảo nghiệm lần này cũng chưa chắc đã là khảo nghiệm.
Khảo nghiệm tầng thứ năm này có lẽ có mặt trái ngược.
"Xả thân ma quyền... Xả thân xả thân... Nếu muốn nhận được truyền thừa thì phải từ bỏ tính mạch. Nếu ngay cả dũng khí này cũng không có thì cho dù có đạt được xả thân ma quyền thì cũng không thể nào mà luyện thành được."
Huyết quyền đánh tới. Mục Trần không những không sợ, ngược lại còn ngẩng cao đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn huyết quyền hủy diệt đang tới. Không hề sợ hãi.
Oanh!
Cuối cùng huyết quyền đỏ tươi cũng hung hăng đánh lên người Mục Trần. Đất đai văng tung tóe, sóng trùng kích lan ra hủy diệt toàn bộ thiên địa...
Một quyền đánh xuống khiến màn sáng bên ngoài Luyện Thể Tháp mà mọi người đang nhìn vào lúc này liền vỡ nát, theo đó những hình ảnh bên trong cũng tan biến.
Bên ngoài Luyện Thể Tháp bông nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đôi mắt đẹp của Cửu U hơi dừng lại khi nhìn thấy màn sáng vỡ nát. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên tái nhợt. Mặc dù nàng ở bên ngoài Luyện Thể Tháp nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt của huyết quyền đó đáng sợ như thế nào. Mà Mục Trần bên trong không hề có ý định bỏ trốn hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.
Những cường giả của các tộc khác nhìn thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu tiếc hận cho hắn. Cũng có một số kẻ vui mừng nhưng tất cả những ánh mắt này đều tập trung nhìn về phía Cửu U.
Liễu Thanh của tộc Thiên Bằng sau khi nhìn thấy sự việc này cũng ngẩn ra nhưng rất nhanh hồi phục lại bình thường. Sau đó nàng nhìn về phía Cửu U với một ánh mắt vô cùng hả hê. Mặc kệ tên Mục Trần đó đã làm được những gì nhưng cuối cùng lại có một hành động ngu ngốc khiến tất cả những gì hắn làm được từ đầu đến giờ đều đổ xuống sông xuống biển.
Người đã chết thì những việc hắn làm trước đây đều không có tác dụng.
Ở đằng xa, trên mặt đất ngay cạnh Luyện Thể Tháp có Tông Đằng, Hàn Sơn, Mặc Phong là những người đã lựa chọn từ bỏ. Bọn họ cùng lúc nhìn qua sức mạnh đã đánh nát màn sáng, trong khoảng khắc đó họ hình như đã trông thấy Mục Trần tan thành mây khói.
Sắc mặt của Mặc Phong vô cùng khó coi. Có thể thấy một chút cảm giác sầu não trong mắt hắn. Nếu biết sớm chuyện này sẽ xảy ra thì hắn đã cưỡng ép kéo Mục Trần rời khỏi đó rồi nhưng hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Mục Trần không phải là kẻ lỗ mãng, mặc dù biết đó là đường chết nhưng vẫn cố chấp ở lại trong đó.
Sắc mặt Hàn Sơn thì lại phức tạp vô cùng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Luyện Thể Tháp, sau đó chầm chậm lắc đầu.
Ngược lại hai người thì Tồng Đằng lại có cảm giác không thể tin được. Việc này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên Mục Trần lại chết nhảm như vậy?
Sau một lát bất ngờ thì hắn cũng không nhịn được nữa mà cười lớn, nói: Đúng là một tên ngu xuẩn không biết sống chết!
Khi nãy hắn thấy Mục Trần đạt được đại cơ duyên nên đã nổi lòng tham không muốn buông tha cho Mục Trần nhưng thật không ngờ dưới một quyền khủng khiếp của Huyết Chiến Vương thì bọn hắn cũng chỉ như nhưng con sâu con kiến, hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Nhưng Mục Trần lại không tranh thủ thời gian mà bỏ chạy, ngược lại còn cố gắng lưu lại muốn vượt qua khảo nghiệm đó sao? Đúng là ngu không bằng gì!
Hắn vừa mới bật cười thì ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn hắn. Ngẩn mặt lên thì thấy Cửu U cách hắn không xa đang nhìn hắn chằm chằm với khuôn mặt lạnh băng.
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Ngay lập tức Tông Đằng quay mặt về phía Cửu U cười nhạo một tiếng, nói.
Hắn nghĩ Mục Trần chắc chắn đã chết nên cũng không còn khiến hắn kiêng kị. Mặc dù Cửu U và Mặc Phong muốn giải quyết cũng có chút khó khăn nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Thậm chí còn muốn đòi Cửu U một trăm vạn linh dịch vừa mới bị Mục Trần cướp lúc nãy.
"Hình như ngươi ở trong Luyện Thể Tháp bị ăn hành còn chưa no hay sao vậy. Bộ dáng chật vật của ngươi lúc nãy bọn ta ở bên ngoài đều nhìn thấy hết rồi." Thanh âm của Cửu U lạnh như băng nói.
Cửu U vừa nói xong thì ngay lập tức có những ánh mắt cổ quái nhìn về phía hắn. Ai ai cũng tưởng tượng ra bộ dáng chật vật của Tông Đằng khi nãy.
Sắc mặt Tông Đằng tối sầm xuống. Hắn đường đường chính chính là thiên kiêu của tộc Thiên Bằng nhưng lại bị một tên nhận loại ép đến mức đó. Điều này khiến hắn mất hết mặt mũi. Không những thế Cửu U còn nói toạc ra vết thương trong lòng hắn.
Ánh mắt tàn độc của Tông Đằng nhìn chằm chằm Cửu U. Linh lực thâm hậu từ từ vận chuyển, tuy nhiên Cửu U cũng không hề nhường nhịn mà cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại hắn.
Linh lực của hai người đã khởi động, nhìn giống như là muốn lao vào đánh nhau.
Ngay lập tức cường giả của tộc Thiên Bằng tiến đến phía sau Tông Đằng. Ánh mắt họ nhìn thẳng vào Cửu U.
"Haha xem ra tộc Cửu U của ngươi đắc tội với không ít người nhỉ... Nhân dịp này bọn ta cũng nên giải quyết ân oán trước đây thôi." Trong lúc đám người Cửu U đang đối mặt với người của Thiên Bằng tộc thì vang lên một tiếng cười từ xa truyền lại. Một thân ảnh xuất hiện trong mắt mọi người, đó chính là kẻ đang dưỡng thương lúc trước Lục Tùy! Hắn nhìn chằm chằm vào Cửu U.
Trước đây hắn bị Mục Trần ép phải rời khỏi Luyện Thể Thấp khiến hắn mất hết mặt mũi. Hiện tại Mục Trần đã chết nên hắn phải trút nỗi hận này lên đầu Cửu U.
Cửu U thấy người của tộc Lôi Nha cũng muốn động thủ. Việ này khiến sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo.
Ngay lập tức Mặc Phong cùng Mặc Linh bay đến bên cạnh Cửu U. Vận chuyển linh lực để ứng phó với mọi chuyện có thể xảy ra bất ngờ.
"Mục Trần không có ở đây những tên nhãi nhép như các người mới giám mở miệng ăn nói xằng bậy phải không?" Ánh mắt lạnh lẽo còn có chút mỉa mai của Cửu U liếc qua Tông Đằng và Lục Tùy.
Tông Đằng thì lại cười cười, lắc đầu nói:: Lần trước là do hai người bọn hắn uy hiếp ta mà thôi. Nếu đánh một với một tên Mục Trần đó có thể lọt vào mắt ta sao. Thật ra ta cũng hi vọng hắn có thể bình yên vô sự, chỉ có như vậy ta mới có thể khiến hắn nhổ một trăm vạn Chí Tôn linh dịch mà hắn đã cướp của ta!"
"Vậy sao?"
Nghe những lời như vậy phát ra từ miệng Tông Đằng khiến Cửu U không nhịn được mà cười phì ra.
Nhìn thấy Cửu U cười tự tin như vậy khiến trong lòng Tông Đằng bỗng nhiên cảm thấy bất an, trả lời: "Ngươi vẫn nghĩ hắn còn sống nổi hay sao? Đúng là nằm mơ!"
Khuôn mặt ban nãy còn đang tái nhợt vì sự cố xảy ra thì hiện tại đã trở lại bình thường. Nhìn nàng cười như không cười trả lời Tông Đằng:"Ta nói cho ngươi biết Mục Trần và ta huyết mạch tương liên đó nha?"
Tông Đằng cười nhạt một tiếng, nói: "Lúc này mà ngươi còn mang chuyện đó ra để nói..."
Vừa nói đến đây bỗng nhiên nhớ ra điều gì nên hắn im bặt. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu huyết mạch của Cửu U và Mục Trần kết nối với nhau thì sự việc vừa xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Cửu U nhưng trong mắt hắn thì Cửu U hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.
Nói cách khác là …. Mục Trần chưa chết!
Trong lúc Tông Đằng đang cảm thấy hoang mang thì bên trong Luyện Thể Tháp, ánh sáng tỏa ra chói lóa. Sau khi ánh sáng tan đi thì hiện ra một thân ảnh trẻ tuổi. Im lặng đứng trên bệ đá bên ngoài Luyện Thể Tháp.
Đôi mắt của người đó nhìn thẳng vào Tông Đằng. Khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhạo, nói.
"Ngươi muốn đánh cho ta nhổ ra Chí Tôn Linh Dịch của ngươi?"
Dưới sức mạnh của huyết quyền, ánh sáng vàng xung quanh thân thể Mục Trần bộc phát mạnh mẽ, tiếng long ngâm phượng hót theo hai tay hắn truyền ra bên ngoài. Sau khi ánh sáng vàng tỏa ra thì Chân Long Chân Phượng lần đầu tiên rời khỏi thân thể Mục Trần đón gió trở nên to lớn, cuối cùng hóa thành hư ảnh Chân Long Chân Phượng phía sau hắn. Ánh sáng vàng từ đó tỏa ra tạo thành một tấm chắn vô cùng to lớn, bao bọc hắn vào bên trong.
Long Phượng đang bay quanh thân thể hắn bỗng nhiên dừng lại. Chúng há miệng phun ra ánh sáng vàng thực chất giống như một thác nước thật sự. Bao bọc thân thể Mục Trần vào bê trong.
Thác nước màu vàng không ngừng dội xuống cơ thể Mục Trần, gội rửa xương cốt lẫn máu tươi của hắn. Thời gian dần dần trôi qua cơ thể hắn trở nên lấp lánh ánh sáng vàng. Bên trong ánh sáng đó phảng phất một loại uy áp không thể tưởng tượng được.
Uy áp này có được là nhờ tinh khí Chân Long Chân Phượng tẩy tủy hoàn cốt cho hắn. Loại tẩy lễ này so với tinh khí Thôn Thiên Thần Thú lúc trước Mục Trần hấp thụ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hình thức tẩy lễ này không chỉ khiến cho thân thể Mục Trần có khí tức của Chân Long Chân Phượng mà ngay cả máu trong người hắn cũng xuất hiện một chút biến hóa. Biến hóa này khiến cho máu trong người hắn đã mạnh mẽ hơn cả sinh mệnh bình thường.
Chỉ sau một ít thời gian thì Mục Trần đã phát hiện được nhục thể của hắn đang bắt đầu thoát thai hoàn cốt. Hắn cảm thấy trong mạch máu của mình đang chảy xuôi một loại huyết mạch vô cùng mạnh mẽ. Huyết mạch này vô cùng mãnh mẽ, lực lượng bên nó cuồn cuộn trào lên vô cùng vô tận.
Hai bàn tay Mục Trần từ từ nắm lại. Đối với sự bộc phát sức mạnh lần này khiến hắn muốn ngửa cổ lên trời hét một tiếng thật lớn vì cuối cùng hắn cũng đã đột phá Chân Long Chân Phượng tầng hai. Để có được ngày hôm nay hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.
Ánh sáng vàng bên trong đôi mắt hắn bắt đầu lưu chuyển, bên trong ẩn giấu một uy áp vô cùng lớn. Hắn có thể cảm nhân được nhục thể của hắn bây giờ có thể đối mặt với sức mạnh của Thất Phẩm Chí Tôn rồi!
Nếu như sử dụng thêm linh lực của bản thân thì Mục Trần tin tưởng rằng dưới Bát Phẩm CHí Tôn người có thể khiến hắn kiêng kị chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Tiến vào Luyện Thể Tháp lần này đã không làm cho hắn cảm thấy thật vọng chút nào.
Chân Long Chân Phượng bay quanh cơ thể Mục Trần. Lúc này hắn cũng ngửa mặt lên nhìn huyết quyền chứa sức mạnh hủy diệt đang đánh xuống. Trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng, khóe miệng mỉm cười, nói: Chẳng lẽ là như thế này...
Khẽ thì thầm một câu. Sau đó Mục Trần liền thu hồi lớp phòng thủ Chân Long Chân Phượng, linh lục quanh thân cũng ẩn giấu đi. Cơ thể buông lỏng không hề có chút phòng ngự.
Hắn cứ đứng như vậy, không hề có ý phòng thủ dưới huyết quyền kia mà mặc kệ nó đánh xuống người.
Nhìn bộ dạng của hắn giống như kẻ đi tự tử.
Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó Mục Trần đã hiểu được khảo nghiệm tầng thứ năm này là gì...
Khảo nghiệm lần này không có nghĩa là phải đỡ được một quyền hủy diệt của Huyết Chiến Vương. Bởi vì ngay từ đầu họ đã không có khả năng có thể đỡ được một quyền này rồi, cho dù là Mục Trần đã đột phá Chân Long Chân Phượng tầng thứ hai thì cũng như vậy mà thôi. Trong lòng hắn rõ ràng một điều là nếu huyết quyền kia mà đánh trúng thì hắn chắc chắn sẽ tan thành mấy khói.
Nhưng khảo nghiệm dù có khó khăn đến mức nào thì cũng phải có một chút cơ hội để vượt qua. Nhưng trong khảo nghiệm lần này Mục Trần lại không nhìn thấy một chút cơ hội nào để vượt qua khảo nghiệm cả.
Cho nên hắn nghĩ rằng khả năng khảo nghiệm lần này cũng chưa chắc đã là khảo nghiệm.
Khảo nghiệm tầng thứ năm này có lẽ có mặt trái ngược.
"Xả thân ma quyền... Xả thân xả thân... Nếu muốn nhận được truyền thừa thì phải từ bỏ tính mạch. Nếu ngay cả dũng khí này cũng không có thì cho dù có đạt được xả thân ma quyền thì cũng không thể nào mà luyện thành được."
Huyết quyền đánh tới. Mục Trần không những không sợ, ngược lại còn ngẩng cao đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn huyết quyền hủy diệt đang tới. Không hề sợ hãi.
Oanh!
Cuối cùng huyết quyền đỏ tươi cũng hung hăng đánh lên người Mục Trần. Đất đai văng tung tóe, sóng trùng kích lan ra hủy diệt toàn bộ thiên địa...
Một quyền đánh xuống khiến màn sáng bên ngoài Luyện Thể Tháp mà mọi người đang nhìn vào lúc này liền vỡ nát, theo đó những hình ảnh bên trong cũng tan biến.
Bên ngoài Luyện Thể Tháp bông nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đôi mắt đẹp của Cửu U hơi dừng lại khi nhìn thấy màn sáng vỡ nát. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên tái nhợt. Mặc dù nàng ở bên ngoài Luyện Thể Tháp nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt của huyết quyền đó đáng sợ như thế nào. Mà Mục Trần bên trong không hề có ý định bỏ trốn hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.
Những cường giả của các tộc khác nhìn thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu tiếc hận cho hắn. Cũng có một số kẻ vui mừng nhưng tất cả những ánh mắt này đều tập trung nhìn về phía Cửu U.
Liễu Thanh của tộc Thiên Bằng sau khi nhìn thấy sự việc này cũng ngẩn ra nhưng rất nhanh hồi phục lại bình thường. Sau đó nàng nhìn về phía Cửu U với một ánh mắt vô cùng hả hê. Mặc kệ tên Mục Trần đó đã làm được những gì nhưng cuối cùng lại có một hành động ngu ngốc khiến tất cả những gì hắn làm được từ đầu đến giờ đều đổ xuống sông xuống biển.
Người đã chết thì những việc hắn làm trước đây đều không có tác dụng.
Ở đằng xa, trên mặt đất ngay cạnh Luyện Thể Tháp có Tông Đằng, Hàn Sơn, Mặc Phong là những người đã lựa chọn từ bỏ. Bọn họ cùng lúc nhìn qua sức mạnh đã đánh nát màn sáng, trong khoảng khắc đó họ hình như đã trông thấy Mục Trần tan thành mây khói.
Sắc mặt của Mặc Phong vô cùng khó coi. Có thể thấy một chút cảm giác sầu não trong mắt hắn. Nếu biết sớm chuyện này sẽ xảy ra thì hắn đã cưỡng ép kéo Mục Trần rời khỏi đó rồi nhưng hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Mục Trần không phải là kẻ lỗ mãng, mặc dù biết đó là đường chết nhưng vẫn cố chấp ở lại trong đó.
Sắc mặt Hàn Sơn thì lại phức tạp vô cùng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Luyện Thể Tháp, sau đó chầm chậm lắc đầu.
Ngược lại hai người thì Tồng Đằng lại có cảm giác không thể tin được. Việc này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên Mục Trần lại chết nhảm như vậy?
Sau một lát bất ngờ thì hắn cũng không nhịn được nữa mà cười lớn, nói: Đúng là một tên ngu xuẩn không biết sống chết!
Khi nãy hắn thấy Mục Trần đạt được đại cơ duyên nên đã nổi lòng tham không muốn buông tha cho Mục Trần nhưng thật không ngờ dưới một quyền khủng khiếp của Huyết Chiến Vương thì bọn hắn cũng chỉ như nhưng con sâu con kiến, hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Nhưng Mục Trần lại không tranh thủ thời gian mà bỏ chạy, ngược lại còn cố gắng lưu lại muốn vượt qua khảo nghiệm đó sao? Đúng là ngu không bằng gì!
Hắn vừa mới bật cười thì ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn hắn. Ngẩn mặt lên thì thấy Cửu U cách hắn không xa đang nhìn hắn chằm chằm với khuôn mặt lạnh băng.
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Ngay lập tức Tông Đằng quay mặt về phía Cửu U cười nhạo một tiếng, nói.
Hắn nghĩ Mục Trần chắc chắn đã chết nên cũng không còn khiến hắn kiêng kị. Mặc dù Cửu U và Mặc Phong muốn giải quyết cũng có chút khó khăn nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Thậm chí còn muốn đòi Cửu U một trăm vạn linh dịch vừa mới bị Mục Trần cướp lúc nãy.
"Hình như ngươi ở trong Luyện Thể Tháp bị ăn hành còn chưa no hay sao vậy. Bộ dáng chật vật của ngươi lúc nãy bọn ta ở bên ngoài đều nhìn thấy hết rồi." Thanh âm của Cửu U lạnh như băng nói.
Cửu U vừa nói xong thì ngay lập tức có những ánh mắt cổ quái nhìn về phía hắn. Ai ai cũng tưởng tượng ra bộ dáng chật vật của Tông Đằng khi nãy.
Sắc mặt Tông Đằng tối sầm xuống. Hắn đường đường chính chính là thiên kiêu của tộc Thiên Bằng nhưng lại bị một tên nhận loại ép đến mức đó. Điều này khiến hắn mất hết mặt mũi. Không những thế Cửu U còn nói toạc ra vết thương trong lòng hắn.
Ánh mắt tàn độc của Tông Đằng nhìn chằm chằm Cửu U. Linh lực thâm hậu từ từ vận chuyển, tuy nhiên Cửu U cũng không hề nhường nhịn mà cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại hắn.
Linh lực của hai người đã khởi động, nhìn giống như là muốn lao vào đánh nhau.
Ngay lập tức cường giả của tộc Thiên Bằng tiến đến phía sau Tông Đằng. Ánh mắt họ nhìn thẳng vào Cửu U.
"Haha xem ra tộc Cửu U của ngươi đắc tội với không ít người nhỉ... Nhân dịp này bọn ta cũng nên giải quyết ân oán trước đây thôi." Trong lúc đám người Cửu U đang đối mặt với người của Thiên Bằng tộc thì vang lên một tiếng cười từ xa truyền lại. Một thân ảnh xuất hiện trong mắt mọi người, đó chính là kẻ đang dưỡng thương lúc trước Lục Tùy! Hắn nhìn chằm chằm vào Cửu U.
Trước đây hắn bị Mục Trần ép phải rời khỏi Luyện Thể Thấp khiến hắn mất hết mặt mũi. Hiện tại Mục Trần đã chết nên hắn phải trút nỗi hận này lên đầu Cửu U.
Cửu U thấy người của tộc Lôi Nha cũng muốn động thủ. Việ này khiến sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo.
Ngay lập tức Mặc Phong cùng Mặc Linh bay đến bên cạnh Cửu U. Vận chuyển linh lực để ứng phó với mọi chuyện có thể xảy ra bất ngờ.
"Mục Trần không có ở đây những tên nhãi nhép như các người mới giám mở miệng ăn nói xằng bậy phải không?" Ánh mắt lạnh lẽo còn có chút mỉa mai của Cửu U liếc qua Tông Đằng và Lục Tùy.
Tông Đằng thì lại cười cười, lắc đầu nói:: Lần trước là do hai người bọn hắn uy hiếp ta mà thôi. Nếu đánh một với một tên Mục Trần đó có thể lọt vào mắt ta sao. Thật ra ta cũng hi vọng hắn có thể bình yên vô sự, chỉ có như vậy ta mới có thể khiến hắn nhổ một trăm vạn Chí Tôn linh dịch mà hắn đã cướp của ta!"
"Vậy sao?"
Nghe những lời như vậy phát ra từ miệng Tông Đằng khiến Cửu U không nhịn được mà cười phì ra.
Nhìn thấy Cửu U cười tự tin như vậy khiến trong lòng Tông Đằng bỗng nhiên cảm thấy bất an, trả lời: "Ngươi vẫn nghĩ hắn còn sống nổi hay sao? Đúng là nằm mơ!"
Khuôn mặt ban nãy còn đang tái nhợt vì sự cố xảy ra thì hiện tại đã trở lại bình thường. Nhìn nàng cười như không cười trả lời Tông Đằng:"Ta nói cho ngươi biết Mục Trần và ta huyết mạch tương liên đó nha?"
Tông Đằng cười nhạt một tiếng, nói: "Lúc này mà ngươi còn mang chuyện đó ra để nói..."
Vừa nói đến đây bỗng nhiên nhớ ra điều gì nên hắn im bặt. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu huyết mạch của Cửu U và Mục Trần kết nối với nhau thì sự việc vừa xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Cửu U nhưng trong mắt hắn thì Cửu U hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.
Nói cách khác là …. Mục Trần chưa chết!
Trong lúc Tông Đằng đang cảm thấy hoang mang thì bên trong Luyện Thể Tháp, ánh sáng tỏa ra chói lóa. Sau khi ánh sáng tan đi thì hiện ra một thân ảnh trẻ tuổi. Im lặng đứng trên bệ đá bên ngoài Luyện Thể Tháp.
Đôi mắt của người đó nhìn thẳng vào Tông Đằng. Khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhạo, nói.
"Ngươi muốn đánh cho ta nhổ ra Chí Tôn Linh Dịch của ngươi?"