Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ
Chương 19: Ra mặt
"Thầy Trần, nếu em đọc thuộc bài 11 thì Khương Điềm không cần ra ngoài đứng được không? Dù sao em mới là người xếp hạng nhất từ cuối lên."
Đột nhiên Tô Dĩ Nam đứng dậy.
Thầy Ngữ văn cười nhạo một tiếng. Tô Dĩ Nam này lần nào thi cũng xếp hạng bét, còn có thể đọc thuộc bài sao? Huống chi bài 11 hôm nay mới học, hôm qua ông ta mới chỉ thông báo để học sinh chuẩn bị trước một chút. Phần lớn học sinh trong lớp đều không học thuộc bài học của ngày hôm sau.
Vừa rồi đại biểu môn Ngữ văn cũng lắp bắp một hồi còn không thuộc, mà Tô Dĩ Nam lại dám tự tin như vậy?
"Được thôi. Nếu em đọc thuộc thì Khương Điềm không cần ra ngoài đứng nữa. Nhưng nếu em không thuộc thì hai người các em lăn hết ra ngoài cho tôi."
Thầy Văn lạnh lùng nói. Ông ta không thích nhất chính là học sinh yếu. Hơn nữa ông ta còn cảm thấy, nếu những học sinh yếu kém như này đều biến ra khỏi tám ban thì nhất định thành tích bình quân của lớp sẽ được cải thiện, mà ông ta cũng nhận được nhiều tiền thưởng hơn.
"Đây chính là thầy nói đấy."
Tô Dĩ Nam nói xong liền trực tiếp đọc bài. (đoạn này đọc bài mà tui không hiểu nên mạn phép cắt đi nha ㅠㅠ)
Sau khi thầy Văn nghe xong, chỉ lạnh lạnh nói: "Tô Dĩ Nam em đọc cái gì vậy? Tôi bảo em đọc 'A Phòng cung phú'. Em lại dám đọc vớ đọc vẩn để lừa tôi à?"
"Em đọc chính là 'A Phòng cung phú'. Không tin thầy mở lại sách mà xem."
Khoé miệng Tô Dĩ Nam gợi lên một mạt cười lạnh.
Thầy Văn mở sách giáo khoa ra nhìn kĩ, quả nhiên Tô Dĩ Nam đọc một chữ cũng không sai.
Cùng lúc đó trong lớp học vang lên từng trận hút khí. Ai có thể ngờ được Tô Dĩ Nam có thể đem một bài văn vừa dài vừa khó học thuộc, còn nói đến mức trôi chảy lưu loát. Trí nhớ trâu bò này quả thực muốn vả mặt cả lớp 1000 lần.
Nháy mắt thầy Văn cảm thấy trên mặt mình nóng rát như thể có ai hung hăng vả vào mặt vậy.
Ông ta vừa rồi còn nói Tô Dĩ Nam không bằng ai.
"Khương Điềm, mau ngồi xuống."
Ông ta nói xong liền lập tức chạy ra khỏi phòng học, ở thêm giây nào cũng chỉ làm mình xấu hổ thêm.
Khương Điềm quay lại nhìn Tô Dĩ Nam. Chỉ thấy hai chân hắn gác ở trên bàn học, một bộ không thèm để ý.
Không thể phủ nhận, Tô Dĩ Nam nhà cô đẹp trai muốn chết.
Sau khi hết tiết học.
Khương Điềm mới bước ra từ trong wc nữ đã đụng phải 3 nữ sinh đứng chặn ở cửa. Bọn họ nhanh chóng đẩy cô vào trong rồi khoá trái cửa lại.
"Khương Điềm, không tồi nha~ Bây giờ còn học được cách câu dẫn Tô Dĩ Nam, để Tô Dĩ Nam ra mặt bênh vực cho mày."
Vu Phiêu Phiêu duỗi tay đẩy đẩy bả vai Khương Điềm. Lúc này cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể yếu ớt bị đẩy đến góc tường.
"Mày còn không chịu nhìn lại xem bản thân mày là cái thá gì mà dám mơ tưởng đến Tô Dĩ Nam. Tao nói cho mày biết, đừng có mà ôm mộng đến gần cậu ấy."
Lại một nữ sinh tên Phương Vi khác cũng giễu võ dương oai.
"Khoan hãy nói đến chuyện của Tô Dĩ Nam đã. Khương Điềm, tiền bảo kê cuối tuần này mày còn chưa đưa đâu. Hôm qua bọn tao mới mua son, trên người không còn tiền, muốn yên ổn thì nôn tiền ra đây."
Trần Nguyệt tóm cổ áo Khương Điềm uy hiếp.
"Tôi sẽ không cho các cậu tiền nữa."
Khương Điềm nhìn ba nữ sinh vây trước mặt mình, ánh mắt lạnh băng băng, kiên cường không chịu khuất phục."
Đời trước cô vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, chịu đủ mọi trò ức hiếp của bọn họ.
Bởi vì ba mẹ cô chẳng bao giờ quan tâm đến cô ở trường sinh hoạt có thoải mái hay không, nên bọn họ chẳng kiêng nể gì mà bắt nạt cô.
Đời này cô phải vì chính bản thân mình nà phản kháng.
Đang ở lúc Khương Điềm vén tay áo lên chuẩn bị sống mái với ba nữ sinh này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng rống vô cùng mãnh liệt:
"Đm, ai dám nhốt Khương Điềm ở bên trong?"
Thanh âm của Tô Dĩ Nam từ ngoài cửa truyền vào.