Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ
Chương 13: Đừng liếm chỗ đó
Tuy hoa huyệt chỉ nhẹ nhàng run rẩy một chút, nhưng Tô Dĩ Nam vẫn tinh mắt thấy được.
"Mít Ướt, nộn bức của cậu cũng thật mẫn cảm. Mới chạm vào một chút mà đã co rúm lại rồi."
"Đừng...đừng chạm vào."
Trong lòng Khương Điềm có chút khát vọng muốn Tô Dĩ Nam chạm vào. Nhưng dù sao cô cũng là xử nữ, đối với vuốt ve đụng chạm của hắn vừa chờ mong lại vừa thẹn thùng.
Tô Dĩ Nam nhìn Mít Ướt đỏ mặt, tức khắc cả người nổi lên lửa nóng.
"Được...tôi thổi giúp cậu."
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi tiểu nộn bức, sau đó lại phát hiện cái miệng nhỏ phấn phấn nộn nộn của cô đã bắt đầu chảy nước.
Dâm dịch trong suốt từ tiểu huyệt chảy ra, phảng phất giống như đang mời gọi hắn liếm hút.
"Đừng nhìn."
Khương Điềm cũng phát hiện bản thân mình động tình, hoa huyệt bắt đầu tràn ra dâm thuỷ, bộ dáng này quá dâm đãng rồi.
Bây giờ Tô Dĩ Nam còn chưa thích cô, mà cô cũng không muốn hình tượng của mình sẽ trở thành một người dâm đãng trong lòng của hắn.
Cô vươn bàn tay trắng nõn che lại hoa huyệt, không để cho hắn nhìn.
"Mít Ướt đừng ngại, đây là phản ứng sinh lí bình thường thôi."
Tô Dĩ Nam còn cho rằng cô hiểu lầm dâm dịch là nước tiểu. Rốt cuộc nhìn Mít Ướt non nớt như vậy, có lẽ tuổi còn quá nhỏ nên không biết những kiến thức về sinh lí.
Tiết sinh lí ở trường cũng chỉ nói về vấn để kinh nguyệt của nữ sinh chứ không nói sâu về chuyện quan hệ tình dục, đến nỗi có rất nhiều nữ sinh hơn 10 tuổi rồi mà vẫn không biết làm tình là gì.
"Tôi...tôi biết. Nhưng như vậy rất mất mặt."
Thanh âm của Khương Điềm mềm mại như nước.
"Cậu biết?" Tô Dĩ Nam thoáng có chút khiếp sợ, sau đó lập tức hỏi: "Mít Ướt, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"Tôi 17 tuổi rồi. Làm sao vậy?"
Khương Điềm nghi hoặc nhìn Tô Dĩ Nam.
Chỉ thấy biểu tình của Tô Dĩ Nam vô cùng ngạc nhiên.
"Cậu 17 tuổi? Làm gì có ai 17 tuổi mà bé như này?"
Vừa bé vừa non. Ngoại trừ bộ ngực phát dục tốt, còn đâu toàn thân trên dưới nhìn qua chẳng khác gì 15 tuổi.
"Tôi đã học lớp 11 rồi mà."
Khương Điềm bĩu môi, trừng mắt nhìn Tô Dĩ Nam.
Đương nhiên Tô Dĩ Nam biết Khương Điềm là học sinh lớp 11. Chẳng qua nhìn cô không khác gì học sinh cấp hai, làm hắn còn tưởng cô học nhảy lớp.
Nếu đã biết Khương Điềm bằng tuổi mình thì đương nhiên Tô Dĩ Nam sẽ không nhịn nữa. Nữ sinh 17 tuổi, bộ phận sinh dục cũng phát triển đầy đủ rồi.
Cũng chỉ thiếu mấy tháng nữa mới có thể đường đường chính chính đi thuê phòng.
"Không phải vừa rồi cậu nói tiểu nộn bức đau sao? Để tôi trị cho."
Tô Dĩ Nam vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ đang che lại hoa huyệt của cô ra.
Khương Điềm còn chưa hiểu phản ứng của Tô Dĩ Nam sao lại chuyển biến nhanh như vậy, đã phát hiện ở hoa huyệt của mình còn xuất hiện thêm một thứ vừa nóng vừa ướt dầm dề.
Đầu lưỡi ướt nóng khảy ra hai cánh môi âm hộ, bắt đầu liếm láp âm đế phấn nộn của cô.
"A! Đừng liếm chỗ đó! Ngứa quá hức..."
Mông nhỏ Khương Điềm không ngừng vặn vẹo.
Hoa huyệt đau đớn cùng khoái cảm tê dại quen thuộc đều giống như đang nhắc nhở cô rằng đêm qua cô không có nằm mơ, sự thật là Tô Dĩ Nam đã dùng côn thịt cọ xát với tiểu nộn bức của mình.
Như vậy có nghĩ là Tô Dĩ Nam đã thích cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Điềm nảy lên một cảm giác vui sướng khó tả.
Chỉ cần cô kích động, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên. Nước mắt ấm nóng không ngừng rơi xuống.
Tô Dĩ Nam mới liếm được vài cái, trên đầu lại truyền đến âm thanh nức nở.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mít Ướt bị mình liếm đến phát khóc.