Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp
Chương 57: Hắn sẽ ở nơi này
" Đm, cuối cùng cũng thi xong rồi. Mẹ nó trên đề viết cái gì quá khó hiểu, một chữ nhìn chẳng hiểu gì cả."
" Đợi lát nữa đi đến quán karaoke không?"
"Được luôn, kêu mấy em gái xinh đẹp theo nữa, sau khi hát xong đi chơi bida đi. Lâu lắm rồi chưa chơi lại, tao đã ngứa tay lắm rồi."
Hoắc Siêu xoay đầu "Anh Sanh, anh có muốn đi chung không?"
Hạ Sanh hiện tại đang trả lời tin nhắn Bùi Hướng Dương không hề ngẩng đầu mà cự tuyệt "Không đi."
Hắn đứng lên, lấy theo một cái khăn không quay vào mà đi thẳng ra cửa.
Hoắc Siêu cùng đám đàn em vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu "Anh Snah gần đây bị làm sao ấy, vừa cai thuốc vừa cố gắn nỗ lực vươn lên. Bây giờ một buổi tụ tập thôi mà cũng không đi với chúng ta."
"Đừng có nói là tụ tập, ngay cả sàn đấu quyền anh cũng đã lâu rồi chưa thấy bóng dáng anh Sanh ghé qua."
"Hay là ảnh phát hiện ra hoạt động nào đó kích thích hơn."
Từ Lăng chua lè bên cạnh nói xen " Hoạt động kích thsich cái gì chứ, cũng đâu phải rơi vào bể tình."
Kì thi cuối học kì một kết thúc, có nghĩa là kì nghỉ đông đã đến.
Rất nhiều học sinh đã sớm thu dọn hành lý, vừa mới thi xong đã quay về kí túc xá không chờ nỗi nữa mà xách hành lý chờ người nhà đến đón hoặc tự ngồi xe đi về.
Có một ít học sinh không nóng nảy về nhà, ở lại trường ngốc hai ngày cùng các bạn học khác ăn cơm, ca hát rồi chơi game rồi mới quay về nhà.
Nhất Trung gần như được hoàn toàn thả lỏng lại sau kì thi. Sân trường bình thường an tĩnh hiện tại lại chứa đầy tiếng nói giọng cười.
Bon học sinh vui sướng ríu rít như những chú gà con thảo luận xem tối nay nên đi đến nơi nào ăn cơm.
Hạ Sanh vác balo đi xuyên qua dòng người, đứng đợi ở trạm xe buýt trong chốc lát.
Vì các trường học đều cho nghỉ cùng một ngày, cho nên người trên xe buýt rất nhiều. Hạ Sanh tìm một vị trí đứng ổn định, vóc dáng hắn cao ráo chỉ cần vừa duỗi tay ra đã nắm được thanh chắn cao nhất.
Điện thoại trong túi vang lên, là Bùi Hướng Dương hỏi hắn sắp đến chưa.
[ Vừa mới lên xe, tôi sẽ đến ngay.]
Cuối kì trước hai người họ đã giao hẹn rõ ràng, sau khi thi xong sẽ đi ăn cơm cùng nhau.
[Được, trên đường nhớ cẩn thận nhé. Em chờ anh ở trạm cuối (^ ^).]
Nhìn thấy biểu tượng mặt cười, Hạ Sanh cũng không tự giác cong cong khóe môi.
Bên cạnh có một nữ sinh chú ý đến hắn đã lâu, nhưng vì biểu tình của Hạ Sanh quá mức lạnh lùng, toàn thân hắn đều toát ra hơi thở người lạ chớ gần ngăn chặn hết dũng khí của mọi người. Lúc này Hạ Sanh vừa cười lên như một làn gió xuân lướt ngang qua mặt hồ băng giá. Trái tim của cô gái nhỏ cứ đạp liên hồi, cô thật vất vả mới gom hết đủ dũng khí muốn tiến lên xin phương thức liên hệ.
Chiếc xe đã đến trạm dừng, cô gái chưa kịp nói chuyện thì thiếu niên anh tuấn đã buông tay nắm lan can xe. Nữ sinh nhìn theo phía bóng dáng hắn do dự có nên đuổi theo hắn hay không, có khi sau này sẽ không có khả năng gặp được người này nữa
Chỉ thấy thiếu niên kia vừa bước xuống xe liền có một nam sinh dung mạo cực kì xuất sắc tiến lên. Một khắc vừa nhìn thấy cậu nam sinh kia, ánh mắt thiếu niên lập tức ôn nhu như nước. Hắn còn duỗi tay xoa xoa đầu cậu nam sinh. Động tác ôn nhu như thế này cùng với dáng vẻ lạnh như băng lúc nãy đúng là khác xa một trời một vực.
Chiếc xe dần dần đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người kia nữa.
" Chờ bao lâu rồi?" Nhìn mũi Bùi Hướng Dương vì bị lạnh mà ửng hồng, Hạ Sanh cực kì đau lòng.
"Không có lâu lắm."
Hạ Sanh duỗi tay bao bọc Bùi Hướng Dương bằng một tầng lại một tầng khăn quàng cổ nữa, cho đến khi che đi đầu mũi mới dừng lại.
Bùi Hướng Dương bất mãn mà hừ hừ " Anh làm cái gì thế, em vất vả lắm mới làm được như thế đó."
Thời kì này các thiếu niên đều đặc biệt thích chạy theo mô đen này. Năm nay lưu hành phương pháp quấn khăn quàng cổ kiểu mới, Bùi Hướng Dương quyết định học rồi hôm nay sẽ thực hiện. Thời điểm đi ra ngoài còn cố ý chỉnh sửa rất lâu, cho đến khi cậu thấy vừa lòng mới thôi. Nhưng mà vừa rồi Hạ Sanh đã phá hỏng hết tạo hình mà cậu trăm cay ngàn đắng tạo ra.
Hạ Sanh rất muốn nhéo nhéo một chút mũi bị lộ ra ngoài của cậu, nhưng mà bốn phía có rất nhiều người đang nhìn vì thế hắn không thể làm như vậy.
Chỉ có thể nhẹ nhàng dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói "Ngoan. Kiểu kia nhìn khó coi."
Bùi Hướng Dương giận dỗi "Sao mà khó coi được, mọi người đều vây quanh em mà. Lúc mới tới đây còn có vài đàn chị khen em nữa đấy."
Biểu tình Hạ Sanh trầm ngâm, sau đó Bùi Hướng Dương liền nhận được một tin nhắn mới.
[Chỉ có thể cho tôia,kfalgf xem.]
Hắn ghen tuông quá rõ ràng, Bùi Hướng Dương không khỏi đỏ mặt. Cậu nhìn sang hướng khác, vẻ mặt Hạ Sanh vẫn bình tĩnh như cũ giống như người mới vừa gửi tin nhắn kia không phải là hắn.
Bùi Hướng Dương không cấm mà nghĩ.
À thì ra nhìn không ra, hắn lại là người muộn tao như vậy.
Trên đường cái có nhiều người, hai người một trước một sau mà đi. Bùi Hướng Dương nhfin chằm chắm tay Hạ Sanh trong lòng nghĩ nghĩ, không biết đến bao giờ mới có thể quang minh chính đại nắm tay Hạ Sanh đi dạo trên đường phố.
Nhà hàng đã được Bùi Hướng Dương sắp xếp tốt, không chỉ có Hạ Sanh mà còn có mấy người Hạng Thiệu Kiệt.
Hạ Sanh đã từng chạm mặt với bọn họ, còn Lâm Cường thì là bạn học tiểu học.
Căn phòng mà Bùi Hướng Dương đặt chính là một phòng lịch sự và tao nhã, nhà hàng này giá cả không hề rẻ. Cho nên khi biết được Bùi Hướng Dương muốn mời bọn họ ăn cơm ở đây bọn họ có hơi bất ngờ.
Hạng Thiệu Kiệt nhìn thực đơn xong mắt không dám nhìn thẳng mà ném thực đơn qua người Lâm Cường rồi ghé đến bên người Bùi Hướng Dương hỏi nhỏ: " Có phải cậu đã gặp chuyện gì hay không?"
Hạng Thiệu Kiệt tuy rằng trong nhà cũng có tiên nhưng không hề có tật xấu của đám phú nhị đại. Bình thường đi cùng bạn bè đêỳ là đến mấy tiệm lẩu sinh viên hoặc là tiệm đồ ăn tự chọn. Bùi Hướng Dương từ nhỏ đã trải qua cực khổ, sinh hoạt cũng bình thường. Hôm nay đi đến nơi sang trọng thế này đúng là làm cho đám Hạng Thiệu Kiệt thấy hoảng sợ.
Chỉ có Lâm Cường ngồi gần nhất, ánh mắt không ngừng nhìn ngang nhìn dọc Hạ Sanh và Bùi Hướng Dương tỏ vẻ mặt ý vị thâm tường. Bỗng chốc phải đối diện với ánh mắt Hạ Sanh, gần như theo bản năng Lâm Cường sợ đến mức run rẩy mà vội vàng thu tầm mắt.
Bùi Hướng Dương phải luôn miệng giải thích rằng cậu không hề gặp chuyện gì cả, cuối kì cũng đã phát huy rất tốt. Hạng Thiệu Kiệt lúc này mới yên lòng cùng lâm Xuyên cầm thực đơn gọi món.
Ba người chụm đầu vào cùng nhau xem thực đơn, Bùi Hướng Dương lại muốn lấy một cái thực đơn khác đưa cho Hạ Sanh sau đó hai người cùng xem.
Hai người dựa sát vào nhau nhìn thoáng qua không khác gì những người bạn tốt. Nhưng có lẽ bởi vì xung quanh có bạn bè Bùi Hướng Dương nên tim Hạ Sanh đập khá nhanh.
Trước đó hắn không hề biết rằng Bùi Hướng Dương còn gọi đám người Hạng Thiệu Kiệt đến.
Dường như bắt đầu nhận ra được điều gì, trái tim Hạ Snah bắt đầu thắt chặt lại. Hắn nắm chặt hai bàn tay, nhấp môi, cả đời này hắn chưa từng khẩn trương quá như vậy.
Thức ăn rất nhanh chóng được mang lên.
"Ôi vãi, còn có một con tôm cuối cùng thôi. Lâm Xuyên có biết xấu hổ không thế, trả lại đây cho tôi!"
Hạng Thiệu Kiệt chiến nhau bằng đũa ăn với Lâm Xuyên, Lâm Xuyên đột nhiên hạ giọng nói "Nhìn kìa."
Hạng Thiệu Kiệt "Nhìn cái đầu cậu chứ nhìn, đừng có mà giở trò dương đông kích tây với tớ."
Giây tiếp theo Hạng Thiệu Kiệt miệng vẫn chê nhưng lại rất thành thật nhìn về phía kia.
Hạ Sanh đang gắp thức ăn cho Bùi Hướng Dương, còn chủ động gắp những món cậu không ăn vào chén của mình. Hai người tuy rằng không nói một lời nào nhưng chính là lại cho người khác một cảm giác....
"Hành động này nhìn sao mà thuần thục thế."
Hạng Thiệu Kiệt xem Bùi Hướng Dương như anh em tốt nhưng cũng không làm gì đến mức này.
Lâm Xuyên cảm khái "Chắc là tình bạn thanh mai trúc mã với nhau đó. Nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi có mỗi một con tôm cũng không nhường cho tớ!"
Hạng THiệu Kiệt:..........
Lâm Cường yên lặng từ nãy giờ nhưng trong nội tâm đã biến thành quỷ khóc sói gào không biết bao nhiêu lần.
Một bên nhìn hai người phát cẩu lương, một bên nhìn hai đứa ngốc nghếch cãi nhau cảm giác cuộc đời chưa bao giờ phải chịu khổ như lúc này.
Nghe được đoạn đối thoại của hai tên ngốc kia, trong lòng càng muốn phun trào.
Hắn thật sự muốn nhảy bổ qua rít gào cho bọn họ biết. Mở to mắt chó hai người ra nhìn cho kĩ đi! Tình cảm này sao có thể là tình anh em thắm thiết được! Đây chắc chắn là tình yêu! Là một tình yêu bao la vĩ đại nhường nào!
Đương nhiên, Bùi Hướng Dương không chủ động nhắc đến cho nên hắn tất nhiên cũng sẽ không bán đứng anh em mình.
Lâm Cường ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Sanh lấy nước cho Bùi Hướng Dương uống, hắn còn nhẹ nhàng vuốt thuận sau lưng sợ cậu bị nghẹn.
Bùi Hướng Dương có nghẹn hay không hắn ta không biết nhưng Lâm Cường đã bị cẩu lương nghẹn đầy một họng rồi.
Ở đây ngoại trừ đương sự ra chỉ còn lại một người biết chuyện và đó chính là - hoàng tử bát quái bị buộc phải im miệng lại còn bị cẩu lương đập vào mắt - Lâm Cường.
Ăn xong Hạng Thiệu Kiệt nằm ra sàn ợ lớn, " Dương Bảo, lần tới anh đây mời cậu đi ăn."
Lâm Xuyên " Đi đến nhà hàng Hải Đường kia ăn."
Hạng Thiệu Kiệt " Cút cút cút, ai mời cậu. Tôi mời giáo hoa thôi."
Bùi Hướng Downg kháo miệng dính thức ăn, cậu theo thói quen quay sang bên cạnh để Hạ Sanh lau cho mình. Hạ Sanh cầm khăn giấy nhưng là nhận thấy ánh mắt từ bốn phía đều dừng tại đây, hắn đột nhiên dừng động tác chuyển khăn giấy vào tay Bùi Hướng Dương.
Bùi Hướng Dương cũng ý thức được động tác của bọn họ quá mức thân mật, bị mọi người nhìn thấy khiến cậu bắt đầu thẹn thùng.
"À, chuyện này."
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Hạng Thiệu Kiệt mới mở miệng giải vây nói "Ha ha ha ha, tình bạn của hai người tốt thật đấy."
Bùi Hướng Dương cuối đầu, ngón tay có chút khẩn trương nắm chặt lấy giấy ăn, giọng nói cậu mặc dù có hơi nhỏ nhưng lại cực kì kiên định " Không phải là bạn bè."
"Cái gì?" đám người không nghe rõ, ban đầu còn nghĩ rằng cậu đang nói giỡn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bùi Hướng Dương. Mấy người thần kinh thô này mới ý thức có chuyện gì đó không thích hợp.
Hạ Sanh trầm mặc ngồi ở một bên gương mặt lãnh khốc không nhìn ra được cảm xúc, nhưng chỉ người mà hiểu hắn được một chút mới nhận ra từ cái mím môi thẳng tắp kia và cả đôi mắt đen nhánh chứa đựng sự khẩn trương.
Cả người Hạ Sanh cứng đờ.
Bùi Hướng Dương cũng rất căng thẳng, hắn hít sâu một hơi mới lấy hết can đảm nói ra: " Tớ muốn nói với các cậu chuyện này."
"Chuyện gì thế?"
"Tớ đang yêu đương."
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng vì trong phòng ăn quá mức yên lặng nên tất cả mọi người đều nghe được.
Sau mấy phút ngắn ngủi trầm mặc.
"A.....A? A!"
Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên trong thâm tâm tuy rằng vô cùng khiếp sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Hownsg Dương vẫn cố gắn an ủi nói " Yêu đương thì yêu thương thôi có gì đâu."
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Từ lúc Quốc Khánh."
Quốc Khánh? Đã lâu thế rồi sao
Hạng Thiệu Kiệt cố nén cảm giác cải thìa nhà mình vừa trồng bị con heo nào đó cắn đi.
Còn cười hì hì an ủi cậu: " Thật ra lúc bình thường bọn tớ nói giúp cậu trấn yểm cửa ải gì đó đều là nói đùa thôi, không phải thật sự không cho phép cậu yêu đương. Yêu đương thì chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi."
"Đúng đúng đúng! Dương Bảo, chúng tớ chỉ là nói đùa thôi cậu đừng để trong lòng."
" Sao cậu không dẫn cô ấy đến đây cho bọn tớ gặp mặt với?"
Lâm Xuyên vẫn còn ồn ào bên cạnh " Tớ cũng muốn nhìn xem thử coi, cô gái nào có thể cướp mất giáo hoa Ngũ Tạng... à không phải gọi là giáo hoa của toàn bộ những trường cao trung ở Lăng Nam này rốt cuộc có bộ dạng gì!"
Là bạn bè của Bùi Hướng Dương bọn họ không phải không có những suy nghĩ về người xứng đôi với Bùi Hướng Dương. Chắc hẳn phải là người rất xinh đẹp, thành tích tốt ngoài ra gia cảnh cũng phải khá giả.
Bùi Hướng Dương có chút thẹn thùng nói "Cậu ấy đang ở đây."
Nhưng đôi mắt hạnh kia cong cong, không giấu nổi sự vui vẻ.
Hạng Thiệu Kiệt:?
Lâm Xuyên:?
Lâm Cường vẫn luôn ngẩn ngơ: Ồ woah
Sau khi xác nhận trong phòng ăn chỉ có năm người không có người nào khác, mấy người hai mắt nhìn nhau trong chốc lát bắt đầu phương pháp loại trừ. Sau đó nhìn về phía Hạ Sanh ngồi bên cạnh Bùi Hướng Dương.
"Cậu ấy là con trai."
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Bùi Hướng Dương trang trọng nói: " Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tớ - Hạ Sanh."
Qua một hồi lâu, Hạng Thiệu Kiệt mới giống như Lâm Cường hét lên " Đm!"
Về đến nhà, Bùi Hướng Dương đi tắm.
Vừa ra đã nhận được tin nhắn đến.
Học tập cường đại: Dương Bảo! Cậu quá mạnh mẽ! Tớ rất cảm động huhuhu.
Kiệt ca không cần a: Dương Bảo, bất luận cậu thích nam hay nữ anh vẫn sẽ mãi mãi là anh em với cậu.
Rukawa Kaede Lăng Nam: Bảo, nếu như hắn đối xử với cậu không tốt, cậu cứ về méc anh đây! Chúng ta giúp cậu đánh hắn!
Lúc trước Bùi Hướng Dương đúng thật là rất căn thẳng, nhưng hiên tại tin tức dồn dập kéo đến khiến cậu còn chưa có lấy lại tinh thần. Cậu dứt khoát click mở nhóm chat 4 người, nhắn tin trả lời.
Sun: Anh thật sự đối xử rất tốt với tớ, tớ cũng thật sự rất thích anh ấy.
Sun: Cảm ơn các cậu đã hiểu cho tớ.
Sau khi trả lời tin nhắn, trái tim Bùi Hướng Dương vẫn đang không ngừng đập thình thịch. Chuyện cùng bạn bè come out thật sự là một chuyện vô cùng can đảm.
Sau khi trả lời tin nhắn nhịp tin Bùi Hướng Dương vẫn đập nhanh. Có thể nhận được sự chấp nhận từ bạn bè, cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Bùi Hướng Dương mở cửa sổ ra, không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi.
11 giờ tối, có một thiếu niên đứng ở dưới lầu.
Hai người chạm mắt nhau, trái tim Bùi Hướng Dương lại bắt đầu đập mạnh. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Sanh.
"Hạ Sanh, anh đến đây làm gì? Đã đứng ở đó bao lâu rồi, có lạnh lắm không?"
Đối với những câu hỏi dồn dập, thiếu niên dưới lầu im lặng một hồi lâu mới trả lời. Hạ Sanh nhìn về hướng lầu hai xa xa, đầu vai đã vương một tầng tuyết mỏng "Không lâu lắm."
"Dương Dương." Hắn gọi một tiếng, giọng nói lộ ra vài phần khàn khàn rất quyến rũ "Tôi không ngủ được, muốn đến đây nhìn em một chút. Bên ngoài rất lạnh, em đóng cửa sổ lại đi không cần nhìn tôi nữa. Tôi đứng ở đây một chút sẽ rời đi ngay."
Bùi Ngọc đã được xuất viện về nhà, đêm nay Bùi Quyết Minh và Bùi Tử Giang đều về nhà, cả nhà đều có mặt đông đủ, Bùi Hướng Dương cũng không muốn xuống lầu.
"Thật ra....em cũng." Bùi Hướng Dương đỏ mặt, cẩn thận nghĩ lại đêm nay cậu đã làm một hành động rất lớn mật. Nhưng mà cậu không phải là một người kích động như thế, cậu lại vui vẻ cười rộ lên.
"Hạ Sanh." Cậu nghe thấy bên đầu dây bên kia là tiếng thở dốc nặng nề của Hạ Sanh " Nghe nói đầu năm mới có một trận tuyết rất lớn, đến lúc đó chúng ta đi đến công viên trò chơi mới xây dựng nha.
Ánh mắt đen nhánh của thiếu niên không chớp mắt mà nhìn cậu đáp: "Được."
Hắn chưa bao giờ có hy vọng quá xa vời rằng Bùi Hướng Dương sẽ giới thiệu hắn với bạn bè của cậu. Sự việc tối hôm nay giống như một giấc mơ.
Nếu thật sự là một giấc mơ.
Hạ Sanh cảm thấy.
Tính cả hai đời của hắn đã trải qua, đây là giấc mộng đẹp nhất mà hắn từng có.
Gần đến cuối năm, thân thể Bùi Ngọc đã hồi phục không ít.
Trước tết một ngày, Tạ Lan dẫn Phương Điều đến nhà chúc tết.
Phương Điều không thi đậu vào sơ trung, bây giờ học nghề tại một trung tâm dạy nghề. Mấy năm nay nhờ có Tạ Lan đốc thúc, Phương Điều nỗ lực không ngừng giảm béo tuy rằng nhìn thoáng qua không nhận ra nhưng so với trước kia đã khá hơn nhiều.
Phương Nhã Lan rửa sạch trái cây mang ra tiếp đãi bọn họ.
Bùi Hướng Dương cũng bị gọi xuống phòng khách chào hỏi với Tạ Lan.
"Dì Lan"
Tạ Lan nhìn thấy cậu, cười híp mắt " Dương Dương nhà chúng ta đúng là càng lớn càng xinh đẹp, dì Lan cho con một bao lì xì nhé."
Bùi Hướng Dương vội nói không cần nhưng lại bị Tạ Lan nhét vào tay, Phương Điều ngồi bên cạnh cũng khuyên " Nhận lấy đi Bùi Hướng Dương, dì Nhã Lan cũng cho tôi."
Bùi Hướng Dương dò xét sắc mặt Phương Nhã Lan, lúc này mới lễ phép mà nói " Cảm ơn dì Lan."
Bùi Hướng Dương nhận bao lì xì rồi ngồi xuống bên cạnh, hướng dẫn Phương Điều chơi máy chơi game trong nhà. Trò chơi này là của Bùi Quyết Minh để lại ở nhà.
Phương Nhã Lan nói chuyện phiếm cùng Tạ Lan " Ôi chao, giá nhà ở đế đô đã cao thế rồi đấy ư."
" Không còn biện pháp nào khác, hiện tại sự nghiệp của Tử Giang đều hướng về phía trung tâm. Hơn nữa với sức khỏe của tiểu Ngọc, haiz.."
Tạ Lan nắm tay Phương Nhã Lan "Rõ là mỗi nhà đều có một cái khó khăn khác nhau. Nhung khi cả nhà chị dọn đi rồi tôi sẽ cảm thấy rất luyến tiếc. Sang năm lão Phương sẽ được ra ngoài, đến khi ấy tôi sẽ dẫn hắn đến nhà để nói lời cảm ơn đàng hoàng."
"Đều là hàng xóm láng giềng cả mà, không cần phiền toái như thế đâu."
" Phải làm như thế chứ, nếu không phải nhà chị giúp đỡ cho tôi vay tiền xoay sở vượt qua cửa ải khó khăn đó, tôi và người chồng ở trong kia cũng không biết phải làm như thế nào. Mấy năm nay chị đã giúp đỡ tôi không ít, chúng tôi tất nhiên phải đến cảm ơn chứ."
"Cô và lão Phương?"
"Còn làm sao được đây, cả hai đã một bó tuổi rồi lười tranh cãi qua lại. Phương Điều đã lớn khôn, qua hai năm cũng tự kiếm tiền được nên cứ tạm chấp nhận như vậy cho qua ngày đi."
Bùi Hướng Dương nghe thấy hai người phụ nữ nói chuyện phiếm.
Thời điểm này, Bùi Tử Giang cùng Phương Nhã Lan đã tìm được căn nhà ở đế đô. Sau khi học được nửa năm bệnh tình Bùi Ngọc dần chuyển biến xấu, đó là lúc bọn họ phải chuyển nhà.
Nhưng cậu lại không nghĩ được lý do nào tốt, chỉ còn một học kỳ nữa mà thôi chắc chắn cậu có thể nghĩ ra biện pháp kịp thời.
"Bùi Hướng Dương, cậu nghĩ cái gì vậy. Nhanh lên nhanh lên đi, cậu sắp bị giết rồi kìa!"
Bùi Hướng Dương lấy lại tinh thần, Phương Điều la lên " Trời ơi"
Đã chết.
Một bên hừng hực chơi game, một bên lại đang nói chuyện.
Phương Điều tuy rằng học trung cấp nghề, nhưng hắn lại có không ít bạn bè quen biết học ở trừơng cao trung. Bình thường hắn cũng hay dạo trên diễn đàn và thường xuyên trông thấy bài viết về Bùi Hướng Dương.
Phương Điều thấp giọng hỏi "Bùi Hướng Dương, có phải từ khi lên cao trung có rất nhiều người thổ lộ với cậu không?"
Bùi Hướng Dương không nghĩ đến hắn ta sẽ hỏi câu này, có hơi thẹn thùng gật đầu.
Phương Điều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, chính là khi nhìn thấy gương mặt kia của cậu, hắn ta lại cảm thấy hâm mộ với những người thổ lộ cậu.
Phương Điều lại hỏi "Tôi còn nghe nói ở Ngũ Tạng có một đứa tên Lâm Tương Bắc cũng đang theo đuổi cậu đúng không."
Bùi Hướng Dương cũng không biết lời đồn này từ đâu ra, tuy rằng Lâm Tương Bắc ngàu hôm qua còn muốn hẹn cậu đi xem phim nhưng đã bị cậu từ chối.
TRước tiên đừng nói tới chuyện Lâm Tương Bắc có giống như người ta đồn là thích cậu hay không, quan trọng hơn là bây giờ cậu đã có bạn trai rồi.
"Không có. Cậu ta không thích tớ."
Nhưng cậu không biết nói dối, Phương Điều luếc mắt đã nhìn ra, hắn nghĩ nghĩ muốn hỏi thêm nhưng sau lưng đột nhiên lại cảm thấy rét run.
Phương Điều đột ngột xoay người lại, ở phía đối diện trên cầu thang là Bùi Ngọc. Ánh mắt cậu ta tràn ngập oán độc khiến hắn ta sợ hãi đến mức tay run lên, nhân vật trong game ngay lập tức bị ngã chết."
Bùi Ngọc chậm rãi đi xuống "Anh ơi, canh và anh Phương Điều đang chơi trò gì thế?"
Vừa nghe thấy Bùi Ngọc gọi mình là anh Phương Điều, hắn ta nổi một tầng da gà. Hắn ta thậm chí còn không dám ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Ngọc, không biết tại sao thằng nhóc này lại khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
"Đang chơi máy chơi game của anh cả, tiểu Ngọc có muốn cùng chơi không?'
"Được chứ ạ." Bùi Ngọc nhẹ nhàng cười, nó ngồi xuống cạnh Bùi Hướng Dương, liếc nhìn Phương Điều một cái hắn ta đã nghĩ đưa tay cầm đến cho nó.
Chính là Bùi hướng Dương nhah hơn một bước nhường tay cầm của mình cho Bùi Ngọc "Tiểu Ngọc chơi đi."
Bùi Ngọc quay đầu lại, vẻ mặt thiên chân vô tà "Anh ơi, anh không chơi sao?"
"Không chơi" Phương Điều là khách đến nhà, không có một chủ nhà nào lại chơi trò chơi mà mặc kệ khách được.
Bùi Ngọc kéo tay Bùi Hướng Dương ống tay áo, " Em muốn chơi cùng anh trai cơ."
Hai anh em tuy rằng chỉ kém nhau một tuổi, nhưng khi Bùi Ngọc ở cùng với Bùi Hướng Dương lại có dáng vẻ cực kỳ ỷ lại không khác gì khi còn nhỏ.
Bùi Hownsg Dương nói: " KHông được đâu, em và anh Phương Điều chơi đi.:
Cảm giác ánh mắt Bùi Nhọc phóng đến đây, Phương Điều vội vàng từ chối "Hay là cậu chơi đi"
Bùi Hướng Dương không lay chuyển được hắn ta, Bùi Ngọc lại xích lại ngồi dựa vào lồng ngực cậu "Anh ơi, anh dạy em chơi dược không?"
Tuy rằng sức khỏe Bùi Ngọc kém lại nhỏ tuổi hơn nhưng vóc dáng lại phát triển tốt hơn. Một năm nay, nó đã muốn cao hơn Bùi Hướng Dương một chút.
Lúc nhỏ thì không sao, đã lớn cả rồi còn ôm ấp em trai thậm chó muốn cao hơn chính mình Bùi Hướng Dương cảm thấy có chút kì lạ.
Cậu bất động thanh sắc mà lui về sau một chút, để Bùi Ngọc rời xa lồng ngực mình. Ánh mắt Bùi Ngọc ngay lập tức thay đổi thành vô cùng thương tâm.
Bùi Hướng Dương để Bùi Ngọc dựa vào người mình "Vậy chơi ngay thôi."
Bùi Ngọc nhấp môi thấy Bùi Hướng Dương không muốn ôm nó, nó rũ mắt giấu đi tia tức giận dưới đáy mắt.
Thời điểm chơi game, nó lại làm bộ lơ đãng hỏi "Anh ơi, lúc nãy anh và anh Phương Điều nói chuyện gì thế?"
"Không có gì"
Bùi Ngọc không chịu được kết quả này nên quyết không buông tha, "Anh Phương Điều vừa nhắc đến người tên Lâm Tương Bắc, đó là bạn của anh hả?"
Bùi Hướng Dương quay đầu liếc Bùi Ngọc một cái, rất nhanh tập trung vào màn hình TV "Tập trung đi, Tiểu Ngọc nhanh chóng tiêu diệt chướng ngại vật bên kia đi."
Bùi Ngọc hận đến cắn răng, tại sao anh trai lại không muốn nói cho nó.
Ban đêm, Bùi Ngọc có một giấc mơ.
Trong mơ có một nam sinh tên là Lâm Tương Bắc, kẻ này điên cuồng theo đuổi anh trai của nó. Hai người đi tản bộ ở sân vườn trường, đi xem phim cùng nhau. Thân mật như một cặp đôi.
Bùi Ngọc bừng tỉnh từ trong mộng, cả người run rẩy là mồ hôi lạnh.
Không được, không thể.
Bùi Hướng Dương không thể nào bị người khác cướp đi, cho dù là ai cũng không được!
Nhớ đến lúc sáng khi nó hỏi Bùi Hướng Dương về tên Lâm Tương Bắc kia, đối phương né tránh không muốn trả lời. Bùi Ngọc cả người đều lạnh lẽo, sau khi lên cao trung Bùi Hướng Dương rất ít khi về nhà bây giờ nghĩ lại rất có khả năng nguyên nhân là do tên Lâm Tương Bắc kia.
Bọn họ đã đến mức nào rồi? Tỏ tình chưa? Nắm tay hay đã hôn môi rồi?
Nó càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng sợ hãi.
Trước kia là Hạ Sanh bây giờ lại đến thêm một Lâm Tương Bắc. Vì sao tất cả mọi người lại muốn có được anh trai của nó!
Bùi Ngọc không thể chịu đựng thêm nữa. Phải nghĩ biện pháp nào đó tách cả hai người đó ra.
Trong bóng đêm, Bùi Ngọc âm trầm suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng nó cũng có một ý tưởng.
Bác sĩ có nói rằng với tình trạng sức khỏe hiện tại của nó không thể chịu thêm bất cứ thương tổn gì nữa.
Cho nên sau khi về nhà lần này, cả nhà đều cung phụng nó như bảo bối, hận không thể đặt nó vào một cái lồng kính có dưỡng khí sợ nó lại bị tổn hại.
Bùi Ngọc nhfin chằm chằm cạnh tủ - nơi duy nhất không dán miếng đệm, nó không chút do dự mà đập đầu vào.
Do trước khi ngủ quên đóng cửa sổ, Bùi Hướng Dương bị lạnh mà tỉnh dậy.
Buổi sáng cả người cậu không còn sức lực, nghẹt mũi rất nghiêm trọng. Hôm nay chính là ngày giao thừa theo lệ hằng năm, Phương Nhã Lan có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn ở dưới bếp.
Nhưng kì lạ là hôm nay không hề nghe thấy động tĩnh gì cả.
Bùi Hướng Dương mặc áo ngủ đi xuống lầu, vừa lúc đụng mặt Bùi Quyết Minh đi ra từ trong phòng. Bùi Quyết Minh tràn ngập vẻ hoảng loạn, vừa nhìn thấy cậu đã nói " Tối hôm qua Bùi Ngọc bị thương, ba mẹ đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi. Em đi với anh....khoan đã, sao mà mặt em đỏ thế?"
Bùi Quyết Minh vươn tay sờ trán cậu, mới phát hiện ra Bùi Hướng Dương đang bị sốt.
Hắn nhíu mày đưa Bùi Hướng Dương về phòng: " Em thay đồ nhanh lên anh đưa em đến bệnh viện, tiện thể vào khám luôn."
Mới sáng sớm mọi chuyện đã rối ren, Bùi Hướng Dương còn bị bệnh đầu óc trở nên mờ mịt, chỉ có thể nghe theo sự chỉ huy của Bùi Quyết Minh mà làm theo.
Thời điểm cậu đang được truyền dịch có nhìn thấy Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan đi ngang qua cửa phòng cậu nhưng chẳng ai quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Bùi Hướng Dương đẩy bình truyền dịch đu ra ngoài, trên hành lang Phương Nhã Lan đnag ôm lấy Bùi Tử Giang khóc thất thanh. Bùi Quyết Minh đứng bên cạnh rũ đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền có vẻ cảm xúc sắp sụp đổ.
Đến sáng nay Bùi Ngọc mưới được phát hiện và đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần đến chậm một bước coi như không thể cứu chữa được nữa. Phòng phẩu thật sáng đèn 6 tiếng mới miễn cưỡng đưa Bùi Ngọc trở về từ quỷ môn quan.
Bác sĩ đã nói đây chỉ là tạm thời, nếu không ngay lập tức chuyện đến tuyến trên tiếp nhận điều trị chỉ sợ rằng cầm cự được cao nhất 24 giờ.
Bởi vì những ký ức từ khi trước khi trọng sinh đã không còn nhớ quá rõ ràng nữa, có nhiều chuyện Bùi Hướng Dương chỉ có nhớ đại khái. Mà vô luận có cố nhớ thế nào đều không thể nhớ dược đời trước có chuyện này xảy ra không.
Chỉ là nhìn vào kết quả cũng có thể thấy được lần nào Bùi Ngọc cũng có thể vượt qua được.
Không hiểu tại sao lần nãy Bùi Hướng Dương lại cảm thấy lần này có gì đó không đúng, nếu như có sai sót một chút Bùi Ngọc thật sự sẽ chết. Trong lòng cậu bây giờ có một sự khổ tâm khó tả.
Bùi Quyết Minh vô tình phát hiện ra Bùi Hướng Dương đang đứng không xa, gọi tên cậu rồi chạy đến bên cạnh " Em cũng đang bệnh mà, đừng có đi lung tung."
Hắn quay đầu lại nhìn ba mẹ rồi thấp giọng nói " Tiểu Ngọc bây giờ vẫn ở tình trạng nguy hiểm, ba mẹ không rãnh lo cho em. Em phải ngoan ngoãn biết không?"
Bùi Quyết Minh bây giờ chỉ mới 19 tuổi, khuôn mặt vẫn là sự ngây ngô như cũ. Trong mắt Bùi Hướng Dương hắn vẫn luôn là một sự tồn tại khó mà với tới, trầm ổn khiến cho người ta phải kính trọng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cả hai mắt hắn đỏ lên.
Trong lòng cậu càng khó chịu, nắm chặt lấy tay Bùi Quyết MInh hỏi "Anh cả, Tiểu Ngọc...lần này thật sự rất nguy hiểm sao?"
Bùi Quyết Minh sờ đầu cậu, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng " Tất cả đều....đành chờ ở bác sĩ vậy."
Bùi Hướng Dương vẫn tin rằng Bùi Ngọc có thể vượt qua, cậu lại an ủi anh cả "Không sao đâu anh cả, tiểu Ngọc nhất định sẽ vượt qua thôi."
Đêm giao thừa nhà nhà đều ấm áp ánh đèn, nơi nơi vang vọng âm thanh pháo hoa mừng năm mới.
Chỉ còn bệnh viện an tĩnh lạnh lẽo sắc trắng.
Một nhà Bùi gia bệnh rộn đến tận khuya mới về nhà, cả ngày chưa ăn cái gì. Trong phòng bếp vẫn còn đó những nguyên liệu nấu ăn, con cá đang xử lý nằm trên thớt.
Phương Nhã Lan khóc cả một ngày, đôi mắt vừa hồng vừa sưng tấy cả người trở nên tiều tụy đi nhiều.
Ngay cả người nghiêm khắc như Bùi Tử Giang cũng không thể thoát khỏi sự ảm đạm.
Bùi Quyết Minh nhìn người nhà mình, xoay người đi vào bếp "Cả nhà đói bụng rồi, để con đi nấu mì."
Bình thường hắn ta không làm việc nhà nhưng đột nhiên hôm nay xảy ra chuyện lớn, ba mẹ không còn tâm trí lo chuyện gì khác, hai em trai bị bệnh ép hắn phải gồng gánh trách nhiệm của một người con cả.
Cuối cùng Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan không động đũa, chỉ là đơn giản rửa mặt rồi lại lái xe đến bệnh viện.
Bùi Hướng Dương do bị cảm nặng vừa nằm vào ổ chăn đã mơ mơ màng màng bị Bùi Quyết Minh gọi dậy ăn một chén canh đầy.
Bùi Hướng Dương thật ra vẫn chưa muốn ăn, nhưng lại thật nể tình cảm mà húp hết cả nước canh "Ăn ngon lắm ạ."
Bùi Quyết Minh sờ đầu cậu, đôi mắt có hơi cay cay.
Hắn ngồi xuống đầu giường cậu "Dương Dương, nếu như....anh cả chỉ nói là nếu...nếu tiểu Ngọc thật sự...."
Bùi Hướng Dương phủ tay lên đôi bàn tay run rẩy của Bùi Quyết Minh, nhẹ nhàng an ủi "Sẽ không sao đâu anh cả."
Bùi Quyết Minh lau đi vài giọt nước mắt ở khóe mi "Đúng vậy sẽ không sao đâu."
"Bác sĩ Lý đã nói tình huống tiểu Ngọc đúng là không tốt yêu cầu phải lập tức chuyển viện. Chiều nay ba mẹ đã bàn bạc với anh cả về việc chuyển viện, sau này việc điều trị của Bùi Ngọc sẽ ở đế đô."
Bùi Hướng Dương mờ mịt, chớp mắt "......Như vậy là có ý gì?"
"Nhà ở đế đô đã được trang bị đầy đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn qua bên đó. Ba mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa việc trường lớp cho em."
Bùi Hướng Dương nhanh chóng buông tay hắn, cậu cố hết sức nói "Nhưng em không muốn chuyển đi!"
Thật ra Bùi Quyết Minh cũng không biết phải làm sao, ở trong mắt hắn hy sinh cho gia đình mình chính là chuyện thường tình. Hắn cũng không rõ, ở đế đô có cơ hội học tập còn tốt hơn nhiều so với một địa phương nhỏ như Lăng Nam. Vì sao Bùi Hướng Dương lại không chịu đi.
"Dương Dương" Đối với ánh mắt của Bùi Hướng Dương có chút không chịu nổi mà chỉ có thể lặp lại " Anh cả biết trong lòng em cảm thấy không thỏa đáng, chính là chuyện gia đình mình đã to như vậy em nên ngoan ngoãn một chút đi."
Bùi Hướng Dương không nhớ mình thiếp đi lúc nào, truyền nước cả một ngày cũng không thể làm bệnh của cậu đỡ hơn tí nào ngược lại còn có dấu hiệu nặng hơn. Càng lúc càng mệt mỏi, vừa tỉnh táo không bao lâu lại chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi cậu lần nửa tỉnh lại, đã cảm thấy hơi xốc nảy.
Cậu nằm ở ghế sau xe, trên người đắp một tấm mền lông nhung, nhiệt độ trong xe được chỉnh độ ấm cao.
Bùi Hướng Dương mờ mịt ngồi dậy thấy người lái xe là Bùi Quyết Minh. Cậu ngồi nép vào dựa vào cửa sổ xe, bên ngoài một mảnh trắng xóa. Đây là trận tuyết lớn nhất những năm gần đây.
Bùi HƯớng Dương đầu óc trống rỗng giống như bên ngoài, hoàn toàn bị tuyết trắng xóa bao phủ rộng lớn.
Mùng một, cuộc hẹn hò ở công viên trò chơi của Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh không có xảy ra.
Hạ Sanh mua bánh đúc mà cậu thích nhất, tay nắm thật chặt hai tấm vé vào cửa. Đứng dưới màn trời tuyết rơi cho đến khi cả hai bờ vai hắn bị phủ lớp tuyết thật dày cũng chẳng thể nào chờ được cậu bé mà hắn yêu nhất.