Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời - Trang 3

Chương 21



Đường Na híp mắt, trông thấy một chiếc xe màu trắng đang đến gần bọn họ.
Xe thương vụ màu trắng dừng lại trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, một người phụ nữ sexy cao gầy từ trên xe đi xuống, cô ta mặc áo len croptop, bên dưới là một chiếc quần jean loe màu đen, mái tóc sóng nước màu sô cô la xoã dài vừa vặn che nửa bờ vai trần, cô ta hơi nâng cằm, ánh mắt phức tạp nhìn Ngu Trạch.
Đường Na nhìn ra được rất nhiều cảm xúc vi diệu từ ánh mắt của cô ta, cô quay đầu nhìn Ngu Trạch, vẻ mặt anh thờ ơ như trước, Đường Na nhạy bén bắt được chút phiền chán khó phát hiện từ vẻ mặt của anh.
"Em tới chỗ anh bày hàng, nhưng anh không tới." Cô gái trẻ nói: "Em có nhắn tin cho anh."
"Không chú ý." Ngu Trạch có vẻ không muốn nhiều lời với cô ta, dùng Đường Na trong ngực làm lá chắn: "Tôi dẫn Na Na đi trước, cô làm việc đi."
Cô gái trẻ tiến lên một bước, ngăn cản Ngu Trạch.
Đường Na trong lòng anh hứng thú dạt dào mở to mắt, đây là định ở trước mắt cô trình diễn phim truyền hình khung giờ vàng lúc 8 giờ sao?
Cô quan sát dáng vẻ cô gái trẻ, cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.
"Mẹ đứa bé là ai?" Cô gái trẻ hỏi.
Ngu Trạch nhíu mày, vẻ mặt không nhẫn nại càng ngày càng rõ ràng: "Trương Tử Nhàn, cái này đâu có liên quan gì tới cô."
Đúng, không sai! Đường Na suýt thì vỗ tay trong lòng Ngu Trạch, người phụ nữ trẻ dáng người gợi cảm này không phải là diễn viên nữ đang hot nhất hiện nay Trương Tử Nhàn sao?
Cô ta và Ngu Trạch cùng chung công ty, lúc Ngu Trạch còn nổi tiếng, hai người còn có scandal một thời gian!
"Người phụ nữ đó là ai? Em có chỗ nào không sánh bằng cô ta? Là gia thế hay là bề ngoài?" Trương Tử Nhàn liên tiếp truy vấn.
"Lúc cô quay phim không đọc tin tức sao? Tôi đã làm sáng tỏ, đây không phải con tôi." Ngu Trạch nói.
Trương Tử Nhàn nghe vậy nở nụ cười giễu cợt: "Anh cảm thấy em có tin hay không? Trên đời này cho dù là con của em trai anh, anh cũng sẽ không ngày nào cũng dẫn theo nó."
Ngu Trạch lạnh nhạt nói: "Cái này không liên quan tới cô."
Trương Tử Nhàn nhìn chằm chằm Đường Na, sau một lúc lâu, dời ánh mắt về phía Ngu Trạch: "Ở trong căn phòng thuê, mang theo một cái động hút tiền không đáy, vì tiền cúi đầu với kẻ thù -- Ngu Trạch, kiêu ngạo trước đây của anh đâu?"
Ngu Trạch không nói gì, nhưng Đường Na cảm giác được cơ bắp trên cánh tay anh yên lặng căng thẳng.
"Chỉ cần anh vĩnh viễn rời nó và mẹ nó, em có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra, còn có thể giúp anh trở lại thời kì đỉnh cao. Ngu Trạch, em thật sự rất thích anh." Trương Tử Nhàn tỏ vẻ khẩn cầu, tới gần Ngu Trạch: "Đã nhiều năm như vậy, anh không dao động chút nào sao?"
Ngu Trạch không chút do dự đáp: "Không có."
Anh lạnh lùng quả quyết làm Đường Na yên lặng xem trò vui cũng không nhịn được muốn vỗ tay cho anh.
Xé nha, xé vang dội một chút! Huyết tinh ma nữ thích xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tại sao sách ma pháp lại xuất hiện trong nhà Ngu Trạch? Xin lỗi, Đường Na đã hoàn toàn quên mất vấn đề này.
Trương Tử Nhàn cắn răng, vẻ mặt tức giận nói: "Ngu Trạch, anh đối với mỗi một người thích anh đều tàn nhẫn như vậy sao?"
Ngu Trạch nói: "Chỉ tàn nhẫn với người dây dưa không ngừng."
Trong lúc vô tình Đường Na mò tới gấu bông trong túi khủng long nhỏ, cô nảy sinh một kế, chợt chỉ vào bầu trời đêm trong bóng tối nói: "Đó là cái gì đang bay?"
Trương Tử Nhàn và Ngu Trạch theo bản năng nhìn theo hướng cô chỉ, nhân cơ hội này, Đường Na dùng sức ném gấu bông vào xe bảo mẫu của Trương Tử Nhàn.
Trên trời tự nhiên không có cái gì đang bay, Trương Tử Nhàn quay đầu, chán ghét nhìn Đường Na, Ngu Trạch thì nói: "Yên tĩnh một chút."
Trương Tử Nhàn nhìn về phía Ngu Trạch, tức giận nói: "Anh nói em dây dưa anh, thế nhưng anh có biết hay không! Em dây dưa là bởi vì em rất thích anh!"
"Vậy cô có biết, tôi từ chối cô là bởi vì tôi rất ghét cô không?" Ngu Trạch nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Nói xong chưa? Làm phiền cô tránh ra."
Ánh mắt Trương Tử Nhàn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Ngu Trạch, sau một lúc lâu, tránh mặt nhường đường.
Lúc Ngu Trạch đi ngang qua người cô ta, Trương Tử Nhàn nói: "Rất tốt. . . Như vậy, em cũng không cần cảm thấy tội lỗi."
Ngu Trạch dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, "Cô nói cái gì?"
Trên gương mặt xinh đẹp của Trương Tử Nhàn lóe vẻ độc ác, cô ta nhìn Ngu Trạch, gằn từng chữ: "Ma túy trên xe anh, là em lưu lại."
Tâm trạng hưng phấn ăn dưa của Đường Na hơi ngưng lại, vô ý thức nhìn về phía Ngu Trạch.
Sự kiện tàng trữ ma tuý là khởi đầu sự nghiệp xuống dốc của anh, cũng là nguyên nhân lớn nhất, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Ngu Trạch, hiện tại Trương Tử Nhàn dửng dưng nói, cái gai này là cô ta cắm vào trong lòng Ngu Trạch.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu như Đường Na đứng dưới góc độ của Ngu Trạch, như vậy giờ phút này sợ là ý muốn giết người cũng có.
Ngu Trạch nhìn Trương Tử Nhàn, cơ trên mặt đều dùng sức căng cứng.
". . . Tại sao phải làm như thế?"
"Anh vẫn không rõ tại sao ư?" Trương Tử Nhàn cười châm chọc, một giây sau nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ căm hận: "Bởi vì tôi rất thích anh. Tôi không có được, người khác cũng đừng mong có được."
Im lặng một lát sau, Ngu Trạch nói: ". . . Chỉ bởi vì như thế?"
"Chỉ bởi vì như thế!" Trương Tử Nhàn kích động nói: "Anh căn bản không biết tôi thích anh nhường nào đâu!"
Ngu Trạch nhìn Trương Tử Nhàn, giống như đang nhìn một tên thiểu năng khó có thể hiểu được mạch não.
"Cô nói cho tôi chân tướng năm đó, chẳng lẽ không sợ tôi trả thù cô?"
"Anh làm được thì đến." Trương Tử Nhàn châm chọc nói: "Một thần tượng hết thời thân bại danh liệt, cả thông cáo cũng không nhận được, anh lấy cái gì để báo thù tôi?"
Cánh tay Đường Na bị đau, bởi vì Trương Tử Nhàn đâm trúng chỗ đau của Ngu Trạch, làm anh không tự giác nắm chặt cô.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục xem kịch. Người phụ nữ nhân loại phách lối dám đến bắt nạt người của cô, coi huyết tinh ma nữ là ăn chay sao?
Đường Na giơ ngón cái và ngón trỏ, lặng lẽ bắn về phía người Trương Tử Nhàn.
Trương Tử Nhàn bỗng nhiên nhỏ giọng hét lên một tiếng, đau đớn mặt mày nhăn nhó, liếc nhìn bốn phía, nổi giận đùng đùng nói: "Thứ gì vậy!"
Đường Na giấu tay dưới quần áo, lại búng một cái về phía Trương Tử Nhàn.
"Là ai đang đánh tôi?!" Trương Tử Nhàn giận không kìm được nhìn Ngu Trạch: "Có phải anh đang giở trò?"
"Tôi còn muốn hỏi cô đang giở trò quỷ gì đấy." Ngu Trạch lạnh giọng nói.
Trương Tử Nhàn vừa mới mở miệng, cánh tay lộ ngoài quần áo lại bị đánh một cái, cô ta hét lên một tiếng, chạy về phía xe thương vụ màu trắng.
Trương Tử Nhàn nhanh chóng rời đi, Ngu Trạch đè lại ngón tay muốn đâm thủng lốp xe của Đường Na.
Anh nói: "Đủ rồi."
Đường Na rất không thể tưởng tượng nổi: "Thế này đủ rồi? Cô ta là kẻ cầm đầu hại anh bị vạn người phỉ nhổ đấy!"
". . . Cô giết cô ta ở đây, không có tác dụng cho việc khôi phục thanh danh của tôi."
Ngu Trạch mặt không thay đổi ôm cô, đi về phía nhà trọ thuê ngắn hạn.
Trương Tử Nhàn ngồi trong xe sắc mặt âm trầm nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
Điện thoại qua một hồi lâu mới bắt máy, một giọng nam trẻ tuổi xuất hiện ở một đầu khác: "Alo?"
Giọng anh ta giống như dòng suối chảy qua đá cuội bóng loáng ngày hè, bên ngoài là nóng, bên trong là lạnh.
"Tối nay em gặp Ngu Trạch." Trương Tử Nhàn nói.
"Anh ấy thế nào?"
"Không tốt lắm. Hôm nay anh ta gọi điện thoại cho mấy người chế tác đĩa nhạc, muốn bán ca khúc gốc với giá rẻ, em cảm thấy không bao lâu nữa anh ta sẽ cúi đầu trở lại Ngu gia."
"Không đến mức nhanh như vậy."
"Trước khi em biết anh ta định bán ca khúc gốc của mình với giá rẻ, em cũng chưa từng nghĩ tới anh ta sẽ có một ngày làm như thế." Trương Tử Nhàn trào phúng nói: "Một người chỉ cần đầu gối bắt đầu khuỵu, quỳ xuống sẽ không khó khăn lắm đâu."
"Anh ấy không tìm được công việc ở Hoành Điếm sao?"
"Ai dám dùng anh ta --" Trương Tử Nhàn khẽ cười một tiếng, nói: "A, đúng rồi, cái người điên Trần Thao có lẽ dám dùng, anh ta thường hay không theo lẽ thường mà, anh ta đang vì nam nghệ sĩ trong chương trình tạp kĩ của anh ta tự dưng chạy mất mà sứt đầu mẻ trán, nhưng lấy nhân duyên của Ngu Trạch, chắc chẳng có ai nói tin này cho anh ta biết. Đợi khi Ngu Trạch miệng ăn núi lở, đi tới đường cùng, ngoại trừ trở lại Ngu gia anh ta còn lựa chọn gì nữa?"
Người đầu kia điện thoại dường như không chút để ý tin tức này, Trương Tử Nhàn nói không ít, mà anh ta chỉ nói một câu: "Đã biết, còn chuyện gì không?"
"Em nhớ anh lắm." Trương Tử Nhàn thấp giọng nói: "Khi nào em mới có thể gặp anh?"
Đối diện dùng ngữ khí trần thuật nói: "Cô còn đang quay phim."
"Em có thể điều chỉnh kế hoạch công việc, cũng có thể xin nghỉ với đoàn làm phim -- Em muốn gặp anh, nếu anh không tiện, em có thể tới tìm anh."
Trương Tử Nhàn nín hơi đợi một hồi lâu, đầu kia điện thoại rốt cuộc truyền đến câu trả lời: "Hai ngày sau tôi có thời gian, cô tới đi."
"Được, vậy hai ngày sau gặp lại."
Trương Tử Nhàn cúp điện thoại, nghĩ đến Ngu Trạch cũng không khó chịu nữa.
Ngu Trạch không thích cô ta, không sao, cô ta đã tìm được người tốt hơn.
Trương Tử Nhàn để điện thoại xuống, chợt thấy một món đồ chơi bằng lông nhung giấu dưới chỗ ngồi cách đó không xa.
Cô ta nghi hoặc nhặt lên, cau mày nhìn cẩn thận một lát.
Trương Tử Nhàn không có hứng thú với thứ tràn ngập tâm tư thiếu nữ này, cô ta suy đoán là kết quả của nhân viên công tác sơ ý chủ quan nào.
Không phải đồ cha cô ta, cô ta cũng không có lý do phải giúp đỡ bảo quản, mình sơ ý, đáng đời mất đồ.
Trương Tử Nhàn ấn hạ cửa xe, ác ý ném gấu bông ra ngoài cửa sổ.
Thấy gấu bông để vào trong xe Trương Tử Nhàn không truyền đến tiếng người nữa, Đường Na nằm trên giường trong nhà trọ cắt đứt liên hệ bên trên.
Mặc dù không biết Trương Tử Nhàn đang nói chuyện với ai, nhưng hiển nhiên chuyện Ngu Trạch không chỉ một mình Trương Tử Nhàn nhúng tay, còn có một người ẩn sau màn trợ giúp mọi thứ.
Người dám ra tay với bò sát nhỏ của cô, một người cũng được, mười người cũng ok, dù sao ai cũng không chạy được.
Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là phải làm Ngu Trạch Đông Sơn tái khởi, chỉ có anh cách mục tiêu càng gần, thực lực Đường Na mới có thể càng mạnh.
Trong cuộc nói chuyện Trương Tử Nhàn có đề cập đến Trần Thao là một người chế tác chương trình tạp kỹ hạng hai, trước mắt đang làm việc ở đài truyền hình thủ đô, mặc dù trên Baidu có đưa tin về chương trình tạp kỹ anh ta mới chuẩn bị, nhưng cụ thể là chương trình gì thì không tiết lộ, nếu như giống Trương Tử Nhàn nói, là show về bố con, như vậy đây hoàn toàn là một cơ hội chế tạo riêng cho Ngu Trạch.
Đường Na cảm thấy từng nghe tên Trần Thao ở đâu đó.
Theo ký ức loáng thoáng, Đường Na tìm được thứ cô muốn tìm từ tin tức nghe trộm được từ gấu bông hai ngày trước.
Tin này là hai nhân viên công tác đoàn làm phim nói chuyện phiếm:
"Sáng nay trên đường về tôi thấy Trần Thao, anh ta đang mua bánh gatô ở A Cake. "
"Anh ta vẫn chưa đi à? Sao lại đáng ghét thế nhỉ."
"Tôi đi nói với lão đại một tiếng, nói không chừng đến tối Trần Thao lại tới một chuyến."
Trần Thao, A Cake. Đường Na đã nắm giữ chìa khóa mấu chốt để Ngu Trạch xoay người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...