Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 400: C400: Đôi mắt của tuyết điêu
Lần này, Hoang Châu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta. Hô Diên Đóa Nhi vô cùng tự tin. Vào lúc này, trên bầu trời.
“Hu hu hu...”
Hai con tuyết điêu to lớn do Hô Diên Đóa Nhi nuôi nấng đang giương cánh bay lượn trên bầu trời, dò đường cùng ky binh hạng nhẹ tiên phong phía trước.
Có tuyết điêu trên bầu trời, đội quân Thiên Lang tiên phong bên dưới mặt đất càng thoải mái hơn, cười đùa suốt đường đi, vui vẻ tiến về phía trước.
Đôi mắt của tuyết điêu có thể nhìn xuyên qua mọi trận mai phục.
Huống chỉ người Hoang Châu hèn nhát như vậy, làm sao dám mai phục ky binh Thiên Lang bất khả chiến bại bọn họ?
Cho bọn họ mượn một trăm cái gan hùm cũng tuyệt đối không dám! “Rầm rầm rầm...”
Phía sau một ngàn ky binh hạng nhẹ tiên phong của đội quân Thiên Lang là một ngàn ky binh bọc thép hạng nặng của Hô Diên Đóa Nhi.
Một người cưỡi ba ngựa, ba ngàn hãn huyết bảo mã, hàng vạn vó ngựa giãẫm nát mặt đất, rung chuyển đất Âm Sơn, ky binh ào ạt tiến về phía trước.
Phía sau chính là trung quân của Hô Diên Đóa Nhị, lá cờ chữ “Điêu” thật lớn tung bay trong gió, theo sát phía sau là một vạn ky binh hạng nhẹ.
Cuối cùng là tám ngàn mã nô, toàn bộ đều là người Hán từ Đại Hạ, dưới sự giám sát của một ngàn ky binh Thiên Lang, mang theo vật tư cho đại quân Thiên Lang, theo sát đằng sau.
Đội quân tiên phong của Hô Diên Đóa Nhi bao gồm một vạn hai ngàn ky binh hạng nhẹ, một ngàn ky binh hạng nặng, tám ngàn mã nô, tổng cộng có hai vạn một ngàn người.
Vào lúc này.
“Công chúa!”
Một chiến tướng hạng nhất cao ít nhất một thước chín, cực kỳ vạm vỡ, cơ bắp. cuồn cuộn nhảy lên vách đá, hành lễ với Hô Diên Đóa Nhi: “Sáng mai chúng ta có
thể tiến vào Hoang Châu!”
“Lần này mạt tướng muốn đem quân đi vây thành Hoang Châu trước, đánh viện binh ngoài thành!”
Trong mắt Hô Diên Đóa Nhi lóe lên sự sắc bén, vô cùng đồng ý: “Được!”
“A Cổ Đạt tướng quân, cái gọi là vây đánh viện binh, bổn công chúa đồng ý với phương pháp chiến đấu của ngươi!”
“Nhưng mà lần này chúng ta đến thành Hoang Châu không chỉ vây đánh mà còn phải trực tiếp tấn công.”
A Cổ Đạt hơi do dự: “Công chúa, thiên hạ của chúng ta là trên lưng ngựa, nhưng nếu xuống ngựa tấn công vào thành, chúng ta không am hiểu!”
“Những năm gần đây, sở dĩ chúng ta không tấn công thành Hoang Châu là bởi vì chúng ta không am hiểu công thành.”
“Không muốn tiêu hao tính mạng của các dũng sĩ trong cuộc chiến công thành!”
“Xin công chúa hãy suy nghĩ
Hô Diên Đóa Nhi vẫn không bị lay động: “Lần này chúng ta đến Hoang Châu không phải đến cướp bóc mà là để chiếm lĩnh!”
“Nếu không tấn công thành Hoang Châu, sẽ không thể rút quân Hoang Châu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn!”
“Cho nên chúng ta không chỉ phải tiến công, mà còn phải thật hung hãn, khiến phòng ngự của Hoang Châu sụp đổ, có thể phá thành bất cứ lúc nào, như vậy mới có thể khiến quân Hoang Châu rút khỏi Thập Vạn Đại Sơn!”
“Nếu lần này chúng ta không thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ, tương lai bọn họ nhất định sẽ uy hiếp chuyện thống trị Hoang Châu của chúng tai”
“Cho nên nhất định phải công thành Hoang Châu, dụ rắn ra khỏi hang, tiêu diệt trong một lần!”
“Chiến ý của bổn công chúa đã quyết, ngươi không cần phải nhiều lời!”
“Vâng.”