Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 267: C267: Rất nhiều
Sau trận chiến.
Tân binh Hoang Châu tuy cẩn thận dọn dẹp chiến trường, nhưng vẫn có một số người bị thương.
Bởi vì có một số tên ác phỉ giả chết, sau đó bất ngờ xông ra tấn công những tân binh Hoang Châu đang dọn dẹp chiến
trường, khiến người khác khó đề phòng.
Tuy nhiên, vì những vết thương này mà thực chiến của tân binh Hoang Châu trở nên điên cuồng hơn!
Giờ đây, khi xử lý xác bọn cướp, họ luôn kết thúc bằng thương hoặc đao trước tiên.
Lần này, bọn ác phỉ giả chết không thể lẩn trốn được nữa!
Một số đứng dậy cố gắng trốn thoát, nhưng chưa kịp chạy xa thì đã bị ky binh đang qua lại trên chiến trường gi ết chết.
Thiếu niên tàng kiếm ẩn mình trong bóng tối cũng vung đao xuất quỷ nhập thần.
Cuối cùng.
Tiểu Bạch mới nhe hai chiếc răng hổ, đôi mắt tuấn tú cười đến mức không khép lại được, vung tay lên: “Lên hết đi, lục soát thi thể cho tai”
“Chừa lại một cái quần cho đám ác phỉ là được rồi!"
“Vâng!”
Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương hưng phấn lao ra chiến trường!
Bọn họ là những người chuyên nghiệp trong chuyện lục soát xác chết này.
Vào lúc này. Dưới quân kỳ chữ “Hoang”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Hạ Thiên và Tư Mã Lan đang ngồi trên ghế gõ.
Vô Diện Nhân, Triệu Tử Thường và Tư Mã Qua đứng sau lưng hai người.
Nữ tử khỏe mạnh kia đứng mặt bọn họ, đều đang đánh giá lẫn nhau.
Chỉ thấy nữ tử khỏe mạnh kia có gương mặt chính trực, giữa hai lông mày có khí chất anh hùng, nếu là nam tử nhất định sẽ vô cùng quyến rũ.
Khung xương của nàng ta không lớn, nhưng dáng người lại khỏe mạnh, khí chất hoàn toàn khác với các nữ nhân đến tư Đế Đô hay Thanh Châu!
Hạ Thiên nhìn đôi giày rơm dưới chân nàng ta, trần tư nói: “Nói cho ta biết lai lịch của ngươi!”
Nữ tử khỏe mạnh chắp tay: “Hồi bẩm Hoang Châu Vương, †a tên là Tô Kỳ, đến từ Tô Gia trại ở Thập Vạn Đại Sơn của Hoang Châu.”
Hạ Thiên nhướng mi: “Thổ phỉ?” Tô Kỳ lắc đầu: “Không phải!”
“Tổ phụ ta vốn là huyện lệnh dưới thời Tiền Tân, sau khi Tiền Tân bị Đại Hạ thay thế, cha ta vì đắc tội thượng quan, nên cả nhà bị lưu đày từ Giang Nam đến Hoang Châu.”
“Sau đó, người Tô gia ta vì để tránh khỏi khói lửa chiến tranh nên đã di chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn, khai hoang trồng trọt, gieo trồng một số loại lương thực, mấy năm nay vẫn luôn sống tạm bợ qua ngày trên Thập Vạn Đại Sơn.”
Chuyện của Thập Vạn Đại Sơn, Hạ Thiên rất có hứng thú: “Hóa ra là hậu nhân của nhà quan lại, khó trách ăn nói có lễ nghĩa như vậy.”
“Tô Kỳ, trong Thập Vạn Đại Sơn có rất nhiều sơn trại như Tô Gia trại các ngươi sao?”
Tô Kỳ nghiêm túc trả lời: “Rất nhiều”
“Tuy rằng trong Thập Vạn Đại Sơn đa phần là những ngọn núi hoang không mọc nổi cỏ.”
“Nhưng cũng có rất nhiều ngọn núi đẹp, khe núi có nước chảy, đất đai màu mỡ. Cho nên, hầu hết những người muốn tránh khói lửa chiến tranh đều sẽ di chuyển lên núi!”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút: “Theo ta được biết, trong Thập Vạn Đại Sơn không chỉ có người Hán như Tô Gia trại các ngươi mà còn có rất nhiều dị tộc phải không?”
Tô Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dị tộc trong Thập Vạn Đại Sơn rất hung ác, không thân thiện với người Hán chúng ta, thường xuyên đến cướp bóc!”
“Bọn họ bắt người Hán chúng ta làm nô lệ, hoặc đem bán cho người Thiên Lang để đổi lấy vật tư!”
“Cho nên, người Hán chúng ta và dị tộc đã thề không đội trời chung ở Hoang Châu!”
“Bọn ta thường xuyên khai chiến trên Thập Vạn Đại Sơn, giết chóc lẫn nhau, lòng thù hận càng lúc càng sâu đậm, đã
đến mức nếu không phải dị tộc chết thì sẽ là bọn ta chết!”
Hạ Thiên thăm dò hỏi: “Nếu ta chiêu mộ con dân Thập Vạn Đại Sơn rời núi, các ngươi có đồng ý không?”
“Sẽ không!”
Tô Kỳ nghiêm túc trả lời: “Vương gia, tuyệt đối sẽ không!”