Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 228: C228: Thế nhưng
Vương bà tử rụt cổ lại: “Vậy ta không nói linh tỉnh nữa”
Bà ta cũng hô to: “Nhi tử ngoan, con cũng phải cố gắng. lên đấy, tranh thủ sớm ngày trở thành chiến tướng đắc lực của Vương gia, để cả nhà tự hào về con”
Đội xe của phủ Hoang Châu Vương bỗng chốc ngập tràn những tiếng cổ vũ.
Các tân binh vốn đã đứng đau nhức hết mình mẩy, mắt cay xè, mồ hôi đầm đìa, người run run như thể một giây nữa thôi là sẽ không kiên trì nổi nữa!
Thế nhưng, nghe thấy những lời cổ vũ của người thân, bọn họ lại đứng vững người một cách thần kỳ.
Bọn họ lại cảm thấy mình có thể làm được.
Người nào người nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, cần răng cố gắng chịu đựng, nhất quyết không gục ngã.
Vốn dĩ bọn họ không muốn mất mặt trước Vương gia đáng kính nên mới kiên trì.
Hiện tại, bọn họ tuyệt đối không thể mất mặt trước người thân nên vẫn tiếp tục kiên trì.
Ý chí của các tân binh Vương phủ đã tăng lên nhiều chỉ trong một thời gian ngắn cố gắng kiên trì.
Đôi mắt của Hạ Thiên chan chứa ý cười: “Tốt.”
“Cố chịu đựng”
“Sau này, nhờ có các ngươi mà quân Hoang Châu sẽ đánh đâu thắng đó, không gì không đánh hạ được, trăm trận trăm thắng!”
Các tân binh của Vương phủ nghe vậy càng đứng vững hơn.
Đúng vậy!
Sau này bọn họ là binh sĩ của phủ Hoang Châu Vương, là người lính đánh đâu thăng đó.
Bọn họ sẽ đi theo Vương gia, giành lấy đất đai cho phủ Hoang Châu Vương.
Lúc này, trong xe ngựa của phủ Tư Mã.
Tư Mã Lan để cuốn sách cổ xuống, nở nụ cười xinh xắn: “Vương gia quả là biết nhìn người, mặc dù những người mà hẳn nhận vào Vương phủ đều xuất thân nghèo khổ nhưng tất cả đều là người nghèo nhưng chí không nghèo.”
“Tốt quá rồi”
Tư Mã Qua tò mò hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có bí quyết gì trong chuyện nhìn người và chọn người không ạ?”
Tư Mã Lan chạm nhẹ vào trán: “Đương nhiên là có!”
Tư Mã Qua chớp chớp đôi mắt to: “Tiểu thư nói ta nghe một chút được không.”
Tư Mã Lan cầm quyển sách trong tay gõ vào đầu Tư Mã Qua: “Bí quyết nhìn người này không thể tuỳ tiện truyền ra ngoài được!”
“Đây chính là trí tuệ của Vương gia!”
Bỗng nhiên, Tư Mã Qua đưa ngón tay thon dài ngọc ngà lên che miệng, giả bộ kinh ngạc: “Tiểu thư coi ta là ngoại nhân ưự?
“Vậy ngươi là nội nhân* của ai?”
“Của Vương gia có vóc người tuấn mỹ, thân hình hoàn hảo à?”
*Từ “nội nhân” vừa ngược với từ “ngoại nhân” vừa có nghĩa là vợ.
Tư Mã Qua ai oán đáp: “Tiểu thư cứ thích đùa.”
“Chẳng lế tình yêu tiểu thư dành cho Tiểu Qua đã chuyển sang cho Vương gia rồi ư?”