Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 191: C191: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Hắn giống ai?
Hạ Thiên rất hứng thú với đề tài mà Vô Diện Nhân vừa mở ra: “Giống mẫu phi của ta ư?”
“Đúng.”
Sâu trong đáy mắt của Vô Diện Nhân như in bóng hình của một nữ tử: “Mặt mày của ngươi cũng giống nàng ấy.”
“Cho nên ngươi mới tuấn tú như vậy.” Hạ Thiên thở phào.
May mà nam nhân mặt đầy sẹo này không nói hắn giống những người khác.
Nếu không hắn sẽ phải hoài nghỉ “nhân sinh”. Lúc này.
Hạ Thiên vươn tay, đặt tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân, bắt mạch lại cho hắn ta.
Không đúng.
Lúc nam nhân này ngã trước mặt hắn, sức sống trong cơ thể còn rất dồi dào, không thua kém Tần yêu nữ kia là bao.
Tại sao chỉ mới đó mà sức sống trong người nam nhân này đã yếu ngang người bình thường như thể dầu hết đèn tắt, sắp chết đến nơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Thiên không tỏ thái độ gì.
Hắn lấy rượu ra bôi lên vết thương trên mặt Vô Diện Nhân, sau đó nhanh chóng bôi kim sang dược rồi dùng băng gạc băng bó lại.
Rượu ở thời này chỉ được khoảng hơn hai mươi độ, khả năng sát trùng không cao.
Nhưng có một ít còn hơn không có gì.
“Ngươi là ai?”
Hạ Thiên hơi tò mò: “Tại sao ngươi lại liều mình bảo vệ ta?
Vô Diện Nhân thản nhiên nói: “Ngươi cứ gọi ta là Vô Diện Nhân đi.”
“Sở dĩ ta liều mình bảo vệ ngươi là vị nợ mẫu thân ngươi một mạng, nàng ấy bảo ta trả lại cho ngươi.”
Vô Diện Nhân?
Nếu như một người ẩn giấu tên thật thì có khả năng nghĩa là người đó có một đoạn đời không muốn để người khác biết.
Hoặc là hắn ta không muốn nhắc tới người và việc có liên quan tới cái tên thật của mình.
Hạ Thiên ngẫm nghĩ: “Mẫu phi của ta lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, chưa từng xuất cung.”
“Nếu ngươi có quan hệ với mẫu phi của ta, vậy thì ta đoán... Ngươi là người Tiền Tân phải không?”
“Ha ha ha...”
Vô Diện Nhân vui mừng cười ha hả: “Quả nhiên ngươi đã khai khiếu rồi. Quả nhiên đã thông minh ra rồi.”
“Đúng là ông trời phù hộ đại công chúa.” “Ông trời phù hộ Đại Tần ta”
Hạ Thiên nhìn vào mắt hắn ta, nói: “Đại Tân đã diệt vong
rồi” “Không.” Vô Diện Nhân nói đầy kích động: “Không vong.”
“Đại Tân sống mãi trong lòng ta.”
Hạ Thiên thấy vậy thì biết không thể tiếp tục bàn luận chuyện về Đại Tân được nữa.