Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 182: C182: Vương gia không cần gấp gáp như vậy
Cho dù bản thân bị trọng thương, tay chân bị gãy hết nhưng chỉ cần trong cơ thể vẫn còn lại một chút chân khí thì dù chỉ có thể nhổ một ngụm nước bọt, dưới sự hỗ trợ của chân khí cấp độ Tông sư cũng có thể đánh chết tên nhóc. đáng ghét này.
Để nước bọt bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này đi.
Lúc này, trong đan điền của nàng ta vẫn còn sót lại một chút chân khí dùng để bảo mệnh.
Tân Hồng Y nảy ra ý hay: “Vương gia không cần gấp gáp như vậy.”
“Trước khi ngươi cởi váy áo của nô gia ra, nô gia có một câu muốn nói nhỏ với ngươi, phiền ngươi kề tai lại đây.”
Lúc này, không khí mập mờ trong xe ngựa ngày càng đậm nét.
“Ồ!”
Hạ Thiên không chút do dự kề tai lại gần: “Ngươi nói đi”
Phía sau xe ngựa, đôi mắt đẹp của Tư Mã Qua sắp phun ra lửa: “Cẩu nam nữ”
Tư Mã Lan trừng mắt nhìn nàng ta: “Không được vô lễ.”
“Cho dù Vương gia kề tai lại gần... Chắc chắn Vương gia cũng có lý do để kề lại gần.”
Tư Mã Qua phiền muộn tới mức muốn cắn con ngựa đang cưỡi một cái: “Tiểu thư à, sao người gặp phải Hoang Châu Vương là lại hồ đồ như vậy.”
“Bọn họ đã làm tới mức đó rồi” “Mà người vẫn còn tin Vương gia ư?” “Chúng ta về đế đô đi.”
Tư Mã Lan quật cường läc đầu, sắc mặt phức tạp, nói đầy nghiền ngẫm: “Chắc chắn Vương gia có nỗi khổ tâm”
Tư Mã Qua: “...
Lúc này.
Trong xe ngựa.
Tân Hồng Y thấy Hạ Thiên kề tai lại gần, ánh mắt nàng ta trở nên độc ác, tụ chân khí lại, hóa nước bọt thành cây định để giết tên Hoang Châu Vương đáng ghét này.
Nàng ta dùng nốt chút sức lực cuối cùng, kề đầu lại, để sát miệng vào... Chết đi.
Nhưng, chẳng có gì cả.
Sợi chân khí trong cơ thể kia đã bị ngân châm khóa lại, hoàn toàn không thể sử dụng được.
Cho nên, nước bọt của nàng ta không hề có chút sức mạnh nào.
Hơn nữa, vốn dĩ cũng không nhổ ra khỏi miệng được.
Bởi vì một con dao màu bạc đã kề lên cánh môi đỏ mỏng của nàng ta.
Hạ Thiên cầm dao, nghiêm túc nói: “Ngươi bướng bỉnh thật đấy”
“Dạng liễu yếu đào tơ như ngươi không lọt nổi vào mắt xanh của bản vương đâu.”
“Trong lòng bản vương chỉ có một người, nàng ấy tên là Tư Mã Lan, là nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, cũng là nữ nhân mà trong lòng ta trân quý nhất.”
“Ngươi hãy tỉnh lại đi”
Đằng sau xe ngựa, Tư Mã Lan nghe vậy thì mỉm cười ngọt ngào, quay đầu ngựa lại: “Đi nào, về thôi.”
“Vương gia lại không nghiêm chỉnh rồi.”
Tư Mã Qua thở dài một hơi: “Vương gia tinh nghịch quá.”
Tư Mã Lan thả lỏng cơ mặt: “Trên vai hắn gánh vác toàn bộ vương phủ, tất cả mọi người đều dựa vào hắn nên hẳn phải giữ vững tinh thần, dân mọi người tới Đại Hoang Châu, mở ra một con đường sống.”
“Suốt quá trình đó, hắn bảo vệ gia đình, bảo vệ vương phủ, bảo vệ người nhà, hẳn trưởng thành tới mức làm người ta quên mất... Vương gia chỉ mới mười sáu tuổi thôi.”
"Hầu hết quý công tử ở tuổi này còn đang bắt ưng, chọi chó, đùa bỡn thị nữ nhà mình.”
“Chỉ có Hoàng tử này lại phải chiến đấu vì mạng sống.”
“Thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút cũng có thể hiểu được mà?”
Chẳng biết tại sao, Tư Mã Qua lại đỏ mặt, thì thào nói: “Đùa bỡn thị nữ, thiếu niên quý tộc đúng là xấu xa”
Lúc này.