Cuồng Sủng - Trang 3
Chương 57
Qua đi một khoảng thời gian rất dài, trong khi Thẩm Tinh Lê huấn luyện khép kín, câu nói này giống như một viên thuốc kéo dài tính mạng.
Ba tháng chỉ có một cuộc điện thoại đó, Ngôn Gia Hứa không còn gọi tới nữa.
"Tinh Tinh, anh thích em."
"Tinh Tinh, anh thích em."
Mỗi lúc trời tối yên tĩnh Thẩm Tinh Lê càng không ngừng nhớ lại câu nói này, năm chữ, đọc đi đọc lại không thiếu một chữ, sợ mình nhớ nhầm.
Em cũng rất thích anh ~
Thích vô cùng.
Cũng rất nhớ anh.
Cô ở bên trong chăn, yên lặng nói.
Sau đó cô liền trong lòng không có suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà vùi trong phòng vẽ tranh, không nghĩ chuyện gì cả, nói chuyện với người khác cũng càng ngày càng ít, cả ngày ngoại trừ ăn cơm uống nước ra thì gần như không mở miệng. Sư mẫu cũng xuất thân từ mỹ thuật, vô cùng nghiêm khắc, bà thậm chí cũng cảm thấy Thẩm Tinh Lê học thành ma rồi.
Có một ngày bà nói với học sinh khác: "Các em nếu có thể chăm chỉ như Thẩm Tinh Lê thì căn bản không cần thiên phú."
Từ Lâm Ý lắc đầu: "Thẩm Tinh Lê đây không phải là chăm chỉ, bạn ấy đang liều mạng."
Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, cô quá cần thành công rồi. Vì thi đại học mà liều mạng một trận, không chỉ có vì hơn mười năm học hành gian khổ của mình mà cũng là vì có tư cách đứng trước mặt người mình thích.
Thoáng cái đã đến tháng mười, lớp tập huấn của Thẩm Tinh Lê sắp kết thúc, cô ở trong nhà của thầy Triệu đón sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Cũng không biết sư mẫu làm sao biết được, đêm hôm đó, cô đi ra từ phòng vẽ tranh, rửa mặt và tay, kéo lấy cơ thể mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng về phòng đi ngủ.
Đèn lầu một của biệt thự bỗng nhiên đều bị tắt đi hết.
Theo lý thuyết thì không nên như vậy, lúc này giáo sư và sư mẫu hẳn là ở trong nhà xem tin tức, hoặc là nói chuyện.
Cô nhíu mày lại, không có tâm tình để suy nghĩ nhiều, thậm chí tay cũng không nhấc lên được, lười bật đèn, mò trong đêm tối xuống lầu rót nước uống. Sau đó quay ngược về phòng.
Bỗng nhiên có một tiếng pháo trúc vang lên, sau đó là tiếng cười của người nhỏ vụn, phòng khách lớn như vậy được ánh sáng của ngọn nến nhen nhóm, sư mẫu bưng một cái bánh sinh nhật màu hồng đi tới, giáo sư ngồi trên ghế sô pha mang theo nụ cười, những bạn học khác cũng đều che miệng cười: "Thẩm Tinh Lê, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Thẩm Tinh Lê sửng sốt một giây, phản ứng đầu tiên là trò đùa dai của bọn họ, sau đó mới phản ứng lại được, đã là tháng mười rồi, sinh nhật của cô đã đến rồi.
Bởi vì bận quá nên cô cũng quên mất.
Mờ mịt trong chốc lát, cô xoa xoa mắt, không kịp phản ứng, sư mẫu nói: "Thẩm Tinh Lê, ngây ngốc ở đó làm gì thế? Tới cầu nguyện thổi nến đi."
"Vâng ~" Thẩm Tinh Lê chậm rãi tiến đến.
"Cầu một nguyện vọng đi."
Cô nghiêng đầu một lúc nói: "Em hy vọng tất cả mọi người có thể đạt được ước muốn."
"Đơn giản như vậy? Chẳng lẽ không muốn ghi tên bảng vàng sao?"
Thẩm Tinh Lê mỉm cười: "Tất cả tận tại bất ngôn trung*."
*Câu gốc là 千言万语尽在不言中: Thiên ngôn vạn ngữ tận tại bất ngôn trung: Hai người không cần nói nhiều vẫn có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Cô có chút xấu hổ.
Mọi người cùng hát bài hát sinh nhật, chia bánh gato. Các bạn học khác rời đi tan tác như chim muông, ai nấy tự quay về phòng của riêng mình.
"Tinh Tinh, em chờ một chút." Sư mẫu gọi cô lại.
Sư mẫu nấu cho cô một bát mì dương xuân: "Đón sinh nhật phải ăn mì trường thọ mới được. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thi xong là tốt rồi."
"Em biết rồi, cảm ơn sư mẫu."
Thẩm Tinh Lê cúi đầu ăn mì, mì vốn dĩ không có hương vị gì, nhưng bỗng nhiên có một miếng có vị mặn.
Là nước mắt của mình, chính cô cũng không ý thức được.
Sư mẫu ngồi đối diện cô, sờ tóc của cô, thương yêu nói: "Sao lại thích khóc như thế chứ? Mười tám tuổi rồi, là cô gái trưởng thành rồi."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu.
Sư mẫu cười: "Xem ra Gia Hứa nói không sai, Tinh Tinh ấy, chính là một cô gái nhỏ thích khóc. Ngay từ đầu cô vẫn chưa tin, nhìn trên người cô bé này có sự dẻo dai, như thế nào cũng không phải là người yếu ớt."
Thẩm Tinh Lê vô cùng xấu hổ, mặt cũng vùi vào trong tô mì, thấp giọng giải thích nói: "Em không yếu ớt. Chỉ là nước mắt dễ rơi. Sau này sẽ chú ý, ngại quá."
"Không có ý cười em đâu, xa nhà lâu như vậy, học tập lại khổ như thế, em có thể tiếp tục kiên trì đã là rất tốt rồi."
Thẩm Tinh Lê ăn mì xong, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn sư mẫu."
Sư mẫu nói: "Là Gia Hứa nhắc nhở cô. Không cần cảm ơn."
Thẩm Tinh Lê sững sờ, lại buồn bực cúi đầu.
Sau khi ăn xong, giáo sư Triệu và cô hàn huyên một lúc, nói ba tháng này cô tiến bộ rất lớn. Mấy ngày nữa tập huấn kết thúc, sau này về nhà cũng phải tiếp tục luyện tập, việc học như đi ngược dòng nước, không tiến lên thì ắt sẽ lùi.
Chờ sau khi qua năm mới lại tới tập trung huấn luyện hai tháng.
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn nói: "Vâng..."
Cô bất cứ lúc nào cũng là ngoan ngoãn.
*
Cuối tháng mười một, thời gian đầu đông, Thẩm Tinh Lê kéo vali hành lý rời khỏi nhà thầy Triệu. Đúng lúc còn kịp kỳ thi giữa kỳ của trường, Thẩm Tinh Lê cũng không về nhà, trực tiếp quay về trường học.
Sau khi thi giữa kỳ, ngày hôm sau là cuối tuần.
Thẩm Tinh Lê ở cổng trường tình cờ gặp Lưu Châu Châu và Hạ Thành Hàm, hai người đi ra từ điểm thi thứ nhất, còn đang thảo luận đề bài. Lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Lê thì suýt chút nữa không nhận ra.
Lưu Châu Châu dò xét trên dưới một vòng, không dám tin tưởng nói: "Tinh Tinh, sao cậu gầy đi nhiều như vậy? Có phải không có tiền mua đồ ăn vặt không, cậu bây giờ nhìn như một đứa trẻ nạn dân châu Phi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Hạ Thành Hàm ngược lại không có làm trò nhiều như vậy, chỉ là cực kỳ đi ngược lại với tính cách mà nở nụ cười với Thẩm Tinh Lê. Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình hoa mắt, Hạ Thành Hàm vậy mà lại cười? Nụ cười này so với khóc còn kinh khủng hơn, quả thật giống như bị người ta làm cho cúi đầu vậy.
Cậu ta nói: "Tập huấn rất vất vả à?"
"Ừm." Thẩm Tinh Lê lộ ra nụ cười mỉm.
Hạ Thành Hàm rũ mí mắt, lẩm bẩm: "Học mỹ thuật còn có thể khó hơn thi đấu?"
Thẩm Tinh Lê không phản đối, Lưu Châu Châu nhéo mặt Thẩm Tinh Lê một cái: "Tinh của tớ vất vả rồi. Ai bảo cậu tự mình chuốc lấy cực khổ? Nếu cậu học khoa học tự nhiên thì bây giờ không phải dễ dàng xưng bá toàn trường sao? Làm gì có phần cho bạn học Hạ nữa?"
Con ngươi của Hạ Thành Hàm phóng lớn, liếc Lưu Châu Châu một cái, bực bội bỏ đi.
Thẩm Tinh Lê cười nói: "Con người có chí riêng mà ~"
*
Lưu Châu Châu được người nhà đón đi, Thẩm Tinh Lê cũng dự định về nhà.
Quay người lại, nghe thấy có người gọi cô.
Người đó vẫn mặc áo khoác màu đen như cũ, thân thể như ngọc, nhẹ nhàng dựa vào trên cửa xe, cười với cô.
Giống như rất nhiều lần trước đây.
Thẩm Tinh Lê lại một lần nữa nghĩ đến anh nói "Tinh Tinh, anh thích em."
"Chờ em ra rồi anh đón em."
Anh vẫn là dáng vẻ nhàn tản thường ngày, bất kể là bận bịu cỡ nào, thời gian trôi qua hỗn loạn ra sao, bao giờ cũng nhẹ như mây gió, không nhanh không chậm.
Bày mưu lập kế.
Cách đám người, Thẩm Tinh Lê xa xa nhìn anh.
Anh đứng trong nhóm phụ huynh tầm thường lại lo nghĩ, trong sự thong dong tự đắc có loại lãng tử của thiếu gia ăn chơi.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê tê dại, một đường cùng anh nhìn nhau, đi qua.
"Anh chờ bao lâu rồi?"
"Em hỏi đợi ở đâu?" Anh cong môi trêu chọc.
Gương mặt Thẩm Tinh Lê nóng lên, giọng nói chậm dần: "Còn có thể là ở đâu?"
Ngôn Gia Hứa xoay người, cầm lấy tay cô để trong lòng bàn tay bóp một cái, tay nhỏ mềm núc ních, lòng bàn tay vậy mà đã có vết chai mỏng, có thể tưởng tượng được, trong ba tháng này cô vất vả cỡ nào.
Anh thu tay lại, túm cô đến trước mặt mình, cười nói: "Buổi sáng tám giờ tới nhà lão Triệu chờ em, nào biết em có bệnh hay quên lớn như vậy, tự mình lén lút về trường học. Anh không thể làm gì khác hơn là quay về đi làm, buổi chiều lại đến cổng trường ôm cây đợi thỏ, thời gian không lâu, cũng chỉ hai tiếng thôi."
Cho nên vừa rồi anh còn cho cô thời gian ôn chuyện với bạn học?
Chỉ là trong giọng nói bình tĩnh này sao lại lộ ra một cỗ lạc lõng?
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô xấu hổ giải thích: "Em sáu giờ đã rời giường, cô Cao thông báo hôm nay thi giữa kỳ, em liền nhanh chóng tới đây. Không nhớ tới anh muốn qua đón em."
"Được rồi, không trách em." Anh cười, thật ra cũng không có làm hành động gì quá đáng, chỉ là cong ngón tay, móc lên cái mũi thanh tú ưỡn lên của cô, nhưng Thẩm Tinh Lê từ khi nhìn thấy anh đến bây giờ, tế bào toàn thân đều đang nhún nhảy.
Tê tê, cô mở miệng nói chuyện cũng khó khăn.
"Về nhà sao?"
Anh nhét vali của cô vào chỗ ngồi phía sau, xoa xoa tóc cô thầm nghĩ: "Ừm, chúng ta về nhà."
Về ngôi nhà của bọn họ.
Bà nội ở nhà đã sớm làm cơm xong đợi cô, trong khoảng thời gian này bà cụ đến thăm cô hai lần, đưa quần áo.
Cũng không dám ở lại thêm, sợ mình nhịn không được mà làm ảnh hưởng tới cô.
Vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Lê, bóp bóp khuôn mặt nhỏ thịt núc ních của cô, thịt cũng không còn căng như vậy nữa, lòng không khỏi chua xót nói: "Học tập cũng quá khổ rồi."
Ba tháng chỉ có một cuộc điện thoại đó, Ngôn Gia Hứa không còn gọi tới nữa.
"Tinh Tinh, anh thích em."
"Tinh Tinh, anh thích em."
Mỗi lúc trời tối yên tĩnh Thẩm Tinh Lê càng không ngừng nhớ lại câu nói này, năm chữ, đọc đi đọc lại không thiếu một chữ, sợ mình nhớ nhầm.
Em cũng rất thích anh ~
Thích vô cùng.
Cũng rất nhớ anh.
Cô ở bên trong chăn, yên lặng nói.
Sau đó cô liền trong lòng không có suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà vùi trong phòng vẽ tranh, không nghĩ chuyện gì cả, nói chuyện với người khác cũng càng ngày càng ít, cả ngày ngoại trừ ăn cơm uống nước ra thì gần như không mở miệng. Sư mẫu cũng xuất thân từ mỹ thuật, vô cùng nghiêm khắc, bà thậm chí cũng cảm thấy Thẩm Tinh Lê học thành ma rồi.
Có một ngày bà nói với học sinh khác: "Các em nếu có thể chăm chỉ như Thẩm Tinh Lê thì căn bản không cần thiên phú."
Từ Lâm Ý lắc đầu: "Thẩm Tinh Lê đây không phải là chăm chỉ, bạn ấy đang liều mạng."
Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, cô quá cần thành công rồi. Vì thi đại học mà liều mạng một trận, không chỉ có vì hơn mười năm học hành gian khổ của mình mà cũng là vì có tư cách đứng trước mặt người mình thích.
Thoáng cái đã đến tháng mười, lớp tập huấn của Thẩm Tinh Lê sắp kết thúc, cô ở trong nhà của thầy Triệu đón sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Cũng không biết sư mẫu làm sao biết được, đêm hôm đó, cô đi ra từ phòng vẽ tranh, rửa mặt và tay, kéo lấy cơ thể mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng về phòng đi ngủ.
Đèn lầu một của biệt thự bỗng nhiên đều bị tắt đi hết.
Theo lý thuyết thì không nên như vậy, lúc này giáo sư và sư mẫu hẳn là ở trong nhà xem tin tức, hoặc là nói chuyện.
Cô nhíu mày lại, không có tâm tình để suy nghĩ nhiều, thậm chí tay cũng không nhấc lên được, lười bật đèn, mò trong đêm tối xuống lầu rót nước uống. Sau đó quay ngược về phòng.
Bỗng nhiên có một tiếng pháo trúc vang lên, sau đó là tiếng cười của người nhỏ vụn, phòng khách lớn như vậy được ánh sáng của ngọn nến nhen nhóm, sư mẫu bưng một cái bánh sinh nhật màu hồng đi tới, giáo sư ngồi trên ghế sô pha mang theo nụ cười, những bạn học khác cũng đều che miệng cười: "Thẩm Tinh Lê, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Thẩm Tinh Lê sửng sốt một giây, phản ứng đầu tiên là trò đùa dai của bọn họ, sau đó mới phản ứng lại được, đã là tháng mười rồi, sinh nhật của cô đã đến rồi.
Bởi vì bận quá nên cô cũng quên mất.
Mờ mịt trong chốc lát, cô xoa xoa mắt, không kịp phản ứng, sư mẫu nói: "Thẩm Tinh Lê, ngây ngốc ở đó làm gì thế? Tới cầu nguyện thổi nến đi."
"Vâng ~" Thẩm Tinh Lê chậm rãi tiến đến.
"Cầu một nguyện vọng đi."
Cô nghiêng đầu một lúc nói: "Em hy vọng tất cả mọi người có thể đạt được ước muốn."
"Đơn giản như vậy? Chẳng lẽ không muốn ghi tên bảng vàng sao?"
Thẩm Tinh Lê mỉm cười: "Tất cả tận tại bất ngôn trung*."
*Câu gốc là 千言万语尽在不言中: Thiên ngôn vạn ngữ tận tại bất ngôn trung: Hai người không cần nói nhiều vẫn có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Cô có chút xấu hổ.
Mọi người cùng hát bài hát sinh nhật, chia bánh gato. Các bạn học khác rời đi tan tác như chim muông, ai nấy tự quay về phòng của riêng mình.
"Tinh Tinh, em chờ một chút." Sư mẫu gọi cô lại.
Sư mẫu nấu cho cô một bát mì dương xuân: "Đón sinh nhật phải ăn mì trường thọ mới được. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thi xong là tốt rồi."
"Em biết rồi, cảm ơn sư mẫu."
Thẩm Tinh Lê cúi đầu ăn mì, mì vốn dĩ không có hương vị gì, nhưng bỗng nhiên có một miếng có vị mặn.
Là nước mắt của mình, chính cô cũng không ý thức được.
Sư mẫu ngồi đối diện cô, sờ tóc của cô, thương yêu nói: "Sao lại thích khóc như thế chứ? Mười tám tuổi rồi, là cô gái trưởng thành rồi."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu.
Sư mẫu cười: "Xem ra Gia Hứa nói không sai, Tinh Tinh ấy, chính là một cô gái nhỏ thích khóc. Ngay từ đầu cô vẫn chưa tin, nhìn trên người cô bé này có sự dẻo dai, như thế nào cũng không phải là người yếu ớt."
Thẩm Tinh Lê vô cùng xấu hổ, mặt cũng vùi vào trong tô mì, thấp giọng giải thích nói: "Em không yếu ớt. Chỉ là nước mắt dễ rơi. Sau này sẽ chú ý, ngại quá."
"Không có ý cười em đâu, xa nhà lâu như vậy, học tập lại khổ như thế, em có thể tiếp tục kiên trì đã là rất tốt rồi."
Thẩm Tinh Lê ăn mì xong, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn sư mẫu."
Sư mẫu nói: "Là Gia Hứa nhắc nhở cô. Không cần cảm ơn."
Thẩm Tinh Lê sững sờ, lại buồn bực cúi đầu.
Sau khi ăn xong, giáo sư Triệu và cô hàn huyên một lúc, nói ba tháng này cô tiến bộ rất lớn. Mấy ngày nữa tập huấn kết thúc, sau này về nhà cũng phải tiếp tục luyện tập, việc học như đi ngược dòng nước, không tiến lên thì ắt sẽ lùi.
Chờ sau khi qua năm mới lại tới tập trung huấn luyện hai tháng.
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn nói: "Vâng..."
Cô bất cứ lúc nào cũng là ngoan ngoãn.
*
Cuối tháng mười một, thời gian đầu đông, Thẩm Tinh Lê kéo vali hành lý rời khỏi nhà thầy Triệu. Đúng lúc còn kịp kỳ thi giữa kỳ của trường, Thẩm Tinh Lê cũng không về nhà, trực tiếp quay về trường học.
Sau khi thi giữa kỳ, ngày hôm sau là cuối tuần.
Thẩm Tinh Lê ở cổng trường tình cờ gặp Lưu Châu Châu và Hạ Thành Hàm, hai người đi ra từ điểm thi thứ nhất, còn đang thảo luận đề bài. Lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Lê thì suýt chút nữa không nhận ra.
Lưu Châu Châu dò xét trên dưới một vòng, không dám tin tưởng nói: "Tinh Tinh, sao cậu gầy đi nhiều như vậy? Có phải không có tiền mua đồ ăn vặt không, cậu bây giờ nhìn như một đứa trẻ nạn dân châu Phi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Hạ Thành Hàm ngược lại không có làm trò nhiều như vậy, chỉ là cực kỳ đi ngược lại với tính cách mà nở nụ cười với Thẩm Tinh Lê. Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình hoa mắt, Hạ Thành Hàm vậy mà lại cười? Nụ cười này so với khóc còn kinh khủng hơn, quả thật giống như bị người ta làm cho cúi đầu vậy.
Cậu ta nói: "Tập huấn rất vất vả à?"
"Ừm." Thẩm Tinh Lê lộ ra nụ cười mỉm.
Hạ Thành Hàm rũ mí mắt, lẩm bẩm: "Học mỹ thuật còn có thể khó hơn thi đấu?"
Thẩm Tinh Lê không phản đối, Lưu Châu Châu nhéo mặt Thẩm Tinh Lê một cái: "Tinh của tớ vất vả rồi. Ai bảo cậu tự mình chuốc lấy cực khổ? Nếu cậu học khoa học tự nhiên thì bây giờ không phải dễ dàng xưng bá toàn trường sao? Làm gì có phần cho bạn học Hạ nữa?"
Con ngươi của Hạ Thành Hàm phóng lớn, liếc Lưu Châu Châu một cái, bực bội bỏ đi.
Thẩm Tinh Lê cười nói: "Con người có chí riêng mà ~"
*
Lưu Châu Châu được người nhà đón đi, Thẩm Tinh Lê cũng dự định về nhà.
Quay người lại, nghe thấy có người gọi cô.
Người đó vẫn mặc áo khoác màu đen như cũ, thân thể như ngọc, nhẹ nhàng dựa vào trên cửa xe, cười với cô.
Giống như rất nhiều lần trước đây.
Thẩm Tinh Lê lại một lần nữa nghĩ đến anh nói "Tinh Tinh, anh thích em."
"Chờ em ra rồi anh đón em."
Anh vẫn là dáng vẻ nhàn tản thường ngày, bất kể là bận bịu cỡ nào, thời gian trôi qua hỗn loạn ra sao, bao giờ cũng nhẹ như mây gió, không nhanh không chậm.
Bày mưu lập kế.
Cách đám người, Thẩm Tinh Lê xa xa nhìn anh.
Anh đứng trong nhóm phụ huynh tầm thường lại lo nghĩ, trong sự thong dong tự đắc có loại lãng tử của thiếu gia ăn chơi.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê tê dại, một đường cùng anh nhìn nhau, đi qua.
"Anh chờ bao lâu rồi?"
"Em hỏi đợi ở đâu?" Anh cong môi trêu chọc.
Gương mặt Thẩm Tinh Lê nóng lên, giọng nói chậm dần: "Còn có thể là ở đâu?"
Ngôn Gia Hứa xoay người, cầm lấy tay cô để trong lòng bàn tay bóp một cái, tay nhỏ mềm núc ních, lòng bàn tay vậy mà đã có vết chai mỏng, có thể tưởng tượng được, trong ba tháng này cô vất vả cỡ nào.
Anh thu tay lại, túm cô đến trước mặt mình, cười nói: "Buổi sáng tám giờ tới nhà lão Triệu chờ em, nào biết em có bệnh hay quên lớn như vậy, tự mình lén lút về trường học. Anh không thể làm gì khác hơn là quay về đi làm, buổi chiều lại đến cổng trường ôm cây đợi thỏ, thời gian không lâu, cũng chỉ hai tiếng thôi."
Cho nên vừa rồi anh còn cho cô thời gian ôn chuyện với bạn học?
Chỉ là trong giọng nói bình tĩnh này sao lại lộ ra một cỗ lạc lõng?
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô xấu hổ giải thích: "Em sáu giờ đã rời giường, cô Cao thông báo hôm nay thi giữa kỳ, em liền nhanh chóng tới đây. Không nhớ tới anh muốn qua đón em."
"Được rồi, không trách em." Anh cười, thật ra cũng không có làm hành động gì quá đáng, chỉ là cong ngón tay, móc lên cái mũi thanh tú ưỡn lên của cô, nhưng Thẩm Tinh Lê từ khi nhìn thấy anh đến bây giờ, tế bào toàn thân đều đang nhún nhảy.
Tê tê, cô mở miệng nói chuyện cũng khó khăn.
"Về nhà sao?"
Anh nhét vali của cô vào chỗ ngồi phía sau, xoa xoa tóc cô thầm nghĩ: "Ừm, chúng ta về nhà."
Về ngôi nhà của bọn họ.
Bà nội ở nhà đã sớm làm cơm xong đợi cô, trong khoảng thời gian này bà cụ đến thăm cô hai lần, đưa quần áo.
Cũng không dám ở lại thêm, sợ mình nhịn không được mà làm ảnh hưởng tới cô.
Vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Lê, bóp bóp khuôn mặt nhỏ thịt núc ních của cô, thịt cũng không còn căng như vậy nữa, lòng không khỏi chua xót nói: "Học tập cũng quá khổ rồi."