Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 595: Đến Tử Vong Cốc
"Tử Phong, ngươi tại sao lại muốn tới Tử Vong Cốc?" Mai Tôn Giả phi hành trên không trung song song với Tử Phong, khẽ truyền âm nói.
Huyền Linh đại lục hiểm địa vô số, võ giả thực lực vượt xa người thường cũng không dám nói rằng bản thân ở trên đời này tuyệt đối an toàn, những nơi tràn ngập nguy hiểm bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy mạng võ giả căn bản không thiếu.
Trong số những nơi hiểm địa đó, có tứ đại tử địa có thể khiến bất kỳ võ giả nào chỉ cần nghe tên cũng cảm thấy sợ hãi, hai chân mềm nhũn.
Vô Tận Hải Vực, Băng Phong Cực Giới, Phù Không Đảo và Tử Vong Cốc, đây chính là tứ đại tử địa của Huyền Linh đại lục, võ giả tiến vào nơi này gần như cầm chắc cái chết, số người may mắn thoát chết so với số người bỏ mạng tại những nơi này chỉ là con số lẻ không đáng nhắc tới.
Băng Phong Cực GIới là vùng đất lạnh giá nơi cực bắc của đại lục, nơi này quanh năm nhiệt độ thấp đến mức kinh khủng, khắp nơi đều là băng tuyết ngập trời, tất cả đều được tạo nên từ pháp tắc chi lực thiên sinh, bất kể là yêu thú hay võ giả, một khi tiến vào Băng Phong Cực Giới thì chỉ có một kết cục đó chính là biến thành băng điêu sinh cơ đoạn tuyệt.
Rời khỏi đại lục một đường thẳng tới phía nam, xa cách đất liền chính là Vô Tận Hải Vực, nơi này tứ phương tám hướng chỉ có biển khởi dậy sóng, không biết là do không gian gấp khúc hay là vì lí do gì khác, một khi đặt chân vào Vô Tận Hải Vực sẽ không thể thoát ra được nữa, dù có cật lực di chuyển thì xung quanh cũng chỉ có biển cả và biển cả.
Nơi này cũng là nhà của vô số yêu thú thủy sinh cường đại, dù không chết vào tay yêu thú thì cũng bị không gian phong bạo thường xuyên xuất hiện bên trong Hải Vực giết chết.
Phù Không Đảo khá là đặc thù, đây là một hòn đảo lớn vô cùng, diện tích xấp xỉ bằng một phần tám cả Huyền Linh đại lục.
Hòn đảo này lơ lửng trên không trung, liên tục di chuyển không mang theo bất kỳ quy luật nào cả, chỉ bay qua bay lại trên biển mà không bao giờ tiến gần vào trong đất liền.
Sở dĩ gọi nơi này là tử địa bởi vì ở trên Phù Không Đảo, sấm sét lôi phạt mang theo pháp tắc chi lực không thời khắc nào là không trút xuống, có là cường giả Thiên Tôn hay thậm chí là Linh Đế cũng không dám tự tin nói rằng mình có thể chống chọi được vô tận lôi đình oanh kích.
Hơn nữa hòn đảo này thập phần quỷ dị, không thể dùng thần thức để cảm nhân sự hiện diện của nó, dùng mắt thường cũng chẳng thấy được, võ giả chỉ cần không may ở gần nó liền ngay lập tức bị hút vào, sau đó dưới lôi phạt kinh thiên mà hôi phi yên diệt cặn bã cũng không còn.
Tử Vong Cốc là tử địa có tuổi đời non trẻ nhất trong tứ đại tử địa, xuất hiện ngay sau khi Thiên Ma Chi Chiến kết thúc.
Nơi này tràn ngập tử khí và âm sát khí nồng nặc đến cực điểm, bất kỳ vật nào dù sống hay chết tiến vào đều bị hủ hóa không còn chút cặn bã nào.
Đã từng có một tông môn ma đạo chuyên tế luyện thi thể cường giả làm khôi lỗi có ý đồ thăm dò Tử Vong Cốc, chỉ là khôi lỗi của bọn hắn bất kể nhục thân cường hãn đến mức nào cũng không thể chịu nổi quá vài khắc.
Thậm chí đến cả khôi lỗi dùng đủ loại vật liệu kiên cố nhất cũng bị ăn mòn tàn tạ.
So với những tử địa khác, Tử Vong Cốc lại dễ dàng ra vào hơn rất nhiều, chỉ cần tu vi đạt tới cấp bậc Thánh Quân, dùng thực lực cường hãn của mình cũng có thể miễn cưỡng hộ thể mà tiến sâu vào bên trong.
Chỉ là Tử Vong Cốc ngoại trừ tử khí và âm sát khí ra thì chẳng có cái gì hết, không thiên tài địa bảo, cũng chẳng có vật liệu gì quý hiếm, thần thức thì bị rối loạn mất phương hướng, đi vào dễ mà thoát ra ngoài khó, lâu dần cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đâm đầu vào trong Tử Vong Cốc nữa.
Người thường có lẽ không biết bên trong Tử Vong Cốc có thứ gì, nhưng Tử Phong lại biết rằng, tử địa này không phải do trời đất sinh ra, mà có ngoại vật ảnh hưởng đến.
Chí bảo của Thiên Ma Nhất Tộc, Thần khí Thiên Ma Thánh Cung đang nằm ở sâu bên trong Tử Vong Cốc, cũng là nguyên nhân khiến nơi này tràn ngập tử sát âm khí.
Ngoại trừ Tử Phong, có lẽ chỉ còn lại mỗi Âm Ma Tông dưới cơ duyên xảo hợp biết đến bí mật này.
Nhưng bọn chúng đối với hoàn cảnh tràn ngập tử khí của nơi này cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể dựa vào tính toán, chọn lựa thời điểm mỗi vài trăm năm, tử khí ở trong này yếu bớt mới dám tiến vào nhằm lấy được Thiên Ma Thánh Cung.
Đoạn thời gian rất lâu về trước, bọn chúng đã thất bại một lần trong việc chiếm lấy Thánh Cung, Âm Ma Tông cũng là lí do mà Diệp gia, gia tộc của Tử Phong khi mới xuyên việt qua đây bị diệt tộc.
Có lẽ phải đợi đến mấy trăm năm sau bọn chúng mới có cơ hội thử lại một lần nữa.
Cơ mà Tử Phong thì không cần phải rắc rối như vậy, không nói đến việc hắn có thể trực tiếp hấp thu tử khí để đề thăng tu vi, môi trường tràn ngập tử khí như vậy đối với một Thiên Ma mà nói chẳng khác nào như cá gặp nước, bởi đó vốn là hoàn cảnh lí tưởng cho Thiên Ma Nhất Tộc sinh sống.
Tử khí của Tử Vong Cốc có nồng đậm đến mức nào thì với Tử Phong cũng chỉ như là đi dạo trong công viên, hoàn toàn không có chút nguy hiểm.
"Ta muốn lấy một vật mà mình nên có được." Tử Phong trả lời Mai Tôn Giả, tốc độ phi hành không hề chậm lại.
Đáng lẽ ra Tử Phong chỉ định mang theo Mai Tôn Giả cùng với Hồ Tâm Nguyệt, nhưng sau khi suy tính lại, hắn liền đưa Nhạc Tư Kỳ và DIệp Mị Nhi đi cùng.
Hắn lần này đi chính là hạ ngoan thủ đem toàn bộ Lăng Hư Cung diệt tuyệt, khi hắn nói diệt tuyệt, vậy đồng nghĩa với việc Lăng Hư Cung từ trên xuống dưới hắn sẽ không để cho một người sống sót, bao gồm cả Lâm gia vốn là chủ sự của tông môn này.
Huyền Linh đại lục thời nay vẫn thi thoảng xảy ra chuyện diệt môn này nọ, nhưng đuổi tân giết tuyệt như Tử Phong về cơ bản là không có.
Giết chết toàn bộ cường giả cao giai, đem một thế lực trở nên suy yếu đến mức tan vỡ là thủ đoạn thường thấy, bất kể thủ phạm là ma môn hay là tông môn chính đạo đều làm như vậy.
Tử Phong đối với hành động đó vô cùng khinh thường, giết toàn bộ cường giả hay là giết sạch toàn gia từ trên xuống dưới bất kể già trẻ gái trai cũng đều là giết người, chẳng khác gì nhau cả.
Hắn vô cùng hiểu rõ đạo lí nhổ cỏ không tận gốc mùa xuân lại mọc lên, có trời mới biết được nếu lần này hắn không xử lí toàn bộ Lăng Hư Cung thì liệu mai sau có nhảy ra một tên khí vận chi tử chết giẫm nào đó đòi báo thù hay không.
Hắn không sợ đối phương tìm hắn báo thù, nhưng phiền phức thì vẫn là phiền phức, muốn không phiền toái thì phải đem toàn bộ mối họa ngầm triệt để xóa bỏ, còn về vấn đề liệu hắn có giết người vô tội hay không hắn chưa từng quan tâm, người vô tội chết trong tay hắn cũng không thiếu.
Từ đế đô của Thiên Hành đế quốc xác thực có một cái đại hình truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống đến cảnh nội Xuất Vân đế quốc, nhưng Tử Phong vì cẩn thận, hắn chỉ sử dụng truyền tống trận cự ly ngắn thông dụng mà ai cũng có thể dùng được, hơn nữa đích đến cuối cùng cũng nằm cách xa Tử Vong Cốc đến mấy vạn dặm, quãng đường còn lại bọn họ sẽ tự phi hành.
Hồ Tâm Nguyệt cảm giác Tử Phong đang cẩn thận một cách thái quá, với thực lực của hắn không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng tuyệt đối là có thể đi ngang qua nửa cái đại lục, không cần thiết phải che giấu hành tung như vậy.
Cũng chỉ có nàng mới có suy nghĩ như vậy, những người còn lại ai nấy đều đã quen với tính cách này của Tử Phong nên không lấy làm lạ, dù hắn có trực tiếp bay một đường thẳng tắp từ đế đô Thiên Hành đế quốc đến Tử Vong Cốc để tránh bại lộ hành tung thì cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa hiện tại hắn vẫn đang là nhân vật bị truy nã, nếu không cẩn thận bị người nhận ra thì có chút rắc rối.
Tốc độ phi hành của Thánh Giai cường giả không hề chậm, hơn nữa ở đây mỗi người đều lấy tốc độ của một Thánh Tôn để làm quy chuẩn, quãng đường vài vạn dặm cũng chỉ mất một hai ngày là cùng, bọn họ cũng không cần ăn uống ngủ nghỉ, toàn lực phi hành thì chỉ cần chưa đến một ngày liền có thể đến nơi.
Lối vào của Tử Vong Cốc nằm sâu bên trong một sơn mạch của Xuất Vân đế quốc, bởi vì sự xuất hiện của tử địa mà nơi này cực kỳ hoang vắng, đừng nói là võ giả, đến cả yêu thú cũng vô cùng ít, đại đa số thực lực cũng rất thấp.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng có lí, Tử Vong Cốc không chỉ là một tử địa, tử khí bên trong cốc ngẫu nhiên vẫn rò rỉ ra bên ngoài, biến cả một vùng sơn mạch rộng lớn hoàn toàn không có sự sống, hơn nữa nơi này cũng không có thiên tài địa bảo gì cả, võ giả hay yêu thú cao giai cũng chẳng có lí do gì để bén mảng tới nơi này.
Đương nhiên thi thoảng vẫn có mấy tên võ giả gan to bằng trời chủ động tiến nhập Tử Vong Cốc, hoặc là bị địch nhân truy sát, không còn đường nào khác ngoài cầu chút sinh cơ trong tử cuộc.
Lúc này đám người Tử Phong đang đứng trước lối vào Tử Vong Cốc, địa hình xung quanh chẳng khác một sơn cốc bình thường là bao, điểm khác biệt đó chính là khung cảnh bên trong cốc và bên ngoài giống như hai thái cực trái ngược nhau hoàn toàn.
Bên ngoài Tử Vong Cốc chỉ đơn thuần là một đoạn sơn mạch khô cằn không có sự sống, tuy nhìn có hơi không hợp pháp nhãn, nhưng chung quy cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Nhưng bên trong sơn cốc thì mịt mù một màu tím than đậm, tử khí nồng đậm đến mức hóa thành thực chất tựa như những làn khói dày đặc cuồn cuộn phiêu phù tràn ngập không gian, tử khí nhiều đến mức biến toàn bộ sơn cốc từ trên cao vạn trượng cho đến dưới mặt đất thành một nơi tối đen giơ tay cũng khó thấy được năm ngón, ánh sáng căn bản không có chỗ trống để lọt vào bên trong.
Nhìn một mảnh mê vụ tràn ngập tử khí trước mặt, mọi người không khỏi bất động, sau đó đồng thời quay sang nhìn Tử Phong.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Tử Phong nhún vai nói
"Còn nhìn ta làm gì, tu vi của ai cũng đều không kém, tự mình kháng lại tử khí rồi trực tiếp tiến vào thôi."
"Tử Phong, ngươi quên rằng tu vi phải đạt tới ít nhất là Thánh Quân mới có thể kháng cự được tử khí xâm lấn trong thời gian dài à, ta cùng với Hồ Tâm Nguyệt cũng chỉ là Thánh Tôn mà thôi, căn bản không thể chống lại tử khí được quá nửa khắc a." Mai Tôn Giả cau mày nói.
"Chừng đó thời gian là đủ rồi." Tử Phong tùy tiện nói.
"Ngươi biết rõ thứ ngươi cần tìm ở đâu trong đống mê vụ này? Chẳng lẽ ngươi có thể xác định được phương hướng trong Tử Vong Cốc?"
Mai Tôn Giả nghe vậy liền ngạc nhiên, Tử Vong Cốc không quá khó để tiến vào, nếu tìm được cách để chống lại tử khí liền có thể lăn lộn ở bên trong một thời gian rất lâu, nhưng thứ thực sự nguy hiểm đó là ở trong này căn bản không thể xác định được phương hướng, chỉ cần bất cẩn một chút liền sẽ lạc đường cho đến khi không thể chống lại được tử khí nữa mà bỏ mạng.
Đó cũng là lí do tại sao không có nhiều võ giả nguyên ý khám phá bí ẩn bên trong Tử Vong Cốc mặc dù nơi này không quá khó để tiến vào.
Tử Phong nói giống như hắn nắm chắc có thể tìm thấy vật mình cần trong mê vụ dày đặc kia, Mai Tôn Giả không ngạc nhiên mới là lạ.