Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 560: Dạ Thám
Trên thực tế thì thế lực của Vương gia Triệu Vô Hối cũng không có yếu nhược đến như vậy, đây là hoàng tộc tranh đấu chứ không phải là ân oán giang hồ, tuy thực lực cá nhân cũng quan trọng nhưng so sánh ra vẫn không bằng được sức ảnh hưởng của quyền lực chính trị, phe cánh của Triệu Vô Hối không phải là ngày một ngày hai được dựng lên, mà là tâm huyết nhiều năm chèo chống của Triệu Vô Hối, sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ được.
Nhưng bất kỳ một thế lực nào dù có bền chắc đến đâu thì cũng có điểm yếu, với thế lực của Triệu Vô Hối thì điểm yếu chính là việc bản thân thế lực của hắn bao gồm nhiều thành phần khác nhau, tuy cùng chung một mục đích nhưng chỉ gắn liền với nhau bằng lợi ích, chỉ cần một vài mảnh ghép trong đó gặp vấn đề sẽ ảnh hưởng tới toàn cục.
Tuy gọi đó là điểm yếu nhưng cũng không hẳn là không khắc phục được, nhân thủ nằm trong tay của Triệu Vô Hối sẽ không phản bội hắn, hơn nữa cũng sẽ không có một ai lên cơn tới mức trực tiếp động thủ với hắn, còn về hai đại gia tộc Mạnh-Lý, so sánh ra thì bọn họ còn mạnh mẽ hơn cả bản thân vương gia là hắn, trong tộc có cường giả cấp bậc Linh Đế tọa trấn, không dám nói là vô địch nhưng chẳng một ai muốn làm kẻ thù với một đại gia tộc như vậy cả.
Hơn nữa người nắm quyền của gia tộc này cũng không có yếu nhược như vậy, gia chủ Mạnh Thiên Quân tu vi không quá cao tới mức dọa người, nhưng tâm trí thành thục ổn trọng, làm việc chặt chẽ kín đáo đến nước cũng không chui lọt, rất khó để có thể nhằm vào hắn.
Còn Lý Khinh Vân thì không cần phải bàn, một thân tu vi Thiên Tôn không phải để làm cảnh, hơn nữa lão hồ ly này so với Mạnh Thiên Quân còn cẩn thận gấp bội, không bao giờ rời khỏi gia viên của mình một cách tùy tiện, muốn xông vào Lý gia làm thịt Lý Khinh Vân dưới con mắt cường giả Linh Đế của Lý gia mà thần không biết quỷ không hay căn bản chính là người si nói mộng.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, sự xuất hiện của Tử Phong trực tiếp đánh vỡ cái gọi là tường đồng vách sắt của đối phương, không một ai có thể ngờ rằng trên đời lại có người sở hữu thủ đoạn có thể làm thịt Thiên Tôn cường giả mà đến cả Linh Đế cường giả ở ngay gần đó cũng không hề hay biết.
Đương nhiên trường hợp ngoại lệ đó là cường giả vượt trên Linh Đế ra tay, nhưng trên Linh Đế chính là Bán Thần Cảnh, Triệu Vô Hối có uống nhầm thuốc cũng sẽ không cho rằng Triệu Thanh Thanh đủ năng lực để sai khiến cường giả ở cấp bậc này làm việc cho mình.
Đó cũng là lí do khiến thế lực mất nhiều năm gây dựng của Triệu Vô Hối gần như tan đàn xẻ nghé chỉ sau một đêm, đối phương căn bản quá ác, nhằm thẳng vào cái điểm yếu vốn trí mạng nhưng được bảo vệ kỹ càng đó mà công kích, hơn nữa lại còn thành công, không thể không nói Tử Phong đánh bậy đánh bạ mà lại chính xác đến mức không ngờ.
Trong khi đó thì Tử Phong vẫn hồn nhiên không hề hay biết một kế hoạch nho nhỏ giống như chỉ có thể giúp đỡ Triệu Thanh Thanh ổn định cục diện và tiến thêm một bước nhỏ lại có thể tạo thành ảnh hưởng kinh khủng đến như vậy, hắn vẫn từng ngày từng ngày sống nhàn hạ giống như con cá ướp muối, tiến vào Huấn Luyện Trường tu luyện, thời gian còn lại bồi tiếp hai tỷ muội Triệu gia nói chuyện phiếm cùng với chỉ điểm Nhiếp Tiểu Thiến tu luyện.
Đương nhiên đấy là mặt ngoài biểu hiện ra như thế, trên thực tế tu vi của hắn tuy không thay đổi, nhưng thực lực của hắn tiến bộ thần tốc, cơ bản chính là ngày đi ngàn dặm, đối với độ thuần thục và năng lực của mình hắn nắm giữ càng ngày càng sâu hơn, nếu như lúc trước hắn có tự tin đọ sức với Nhất Tọa Linh Đế mà không chết bất đắc kỳ tử, nếu liều mạng thì Nhị Tọa Linh Đế hắn cũng có thể đánh một trận, hiện tại hắn tuyệt đối có thể đè Nhất Tọa Linh Đế ra để ma sát, Nhị Tọa Linh Đế nếu không có bản lĩnh nghịch thiên cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.
Theo Tử Phong tính toán, một khi hắn hoàn toàn hấp thu và làm chủ được toàn bộ sức mạnh mới đạt được, đừng nói là Nhị Tọa Linh Đế, đến cả Tứ Tọa Linh Đế hắn cũng có thể liều mạng, một võ giả mới chỉ đạt đến Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong như hắn không chỉ có thể đánh vỡ gông xiềng khiêu chiến Linh Đế, lại còn có thể nhảy qua mấy tiểu cảnh giới để chiến căn bản chính là tiền cổ vô nhân, hậu lai vô giả.
Nhận ra được sự thực này, Tử Phong cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nghe qua thì có vẻ mạnh, nhưng chừng đó là chưa đủ để hắn đối đầu với Thái Diễn Thánh Địa, không cần biết hắn cường đại đến mức nào, một Bán Thần Cảnh đi ra cũng có thể nhẹ nhàng chụp chết hắn, vượt cấp khiêu chiến thì sao, hắn không tin rằng bản thân một khi đã bày ra khả năng đánh vượt cấp mà đối phương vẫn chỉ phái ra mấy con tôm con tép để cho hắn luyện tay, bởi vì nếu đặt bản thân hắn vào tình cảnh đó hắn cũng sẽ không làm vậy, trực tiếp cho một vị đại lão ra trận tùy tiện phất tay một cái là xong việc, việc gì phải lằng nhằng.
--------------------------------
Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm buông xuống bao phủ lấy hoàng cung, ngày hôm nay trên trời mây mù phủ kín thiên không, đem mặt trăng che lấp hoàn toàn, đến cả sao trời cũng khó có thể nhìn thấy, tuy hoàng cung chỗ nào cũng có pháp bảo chiếu sáng nhưng ở trong lãnh cung thì hoàn toàn không có, trái ngược lộ ra vẻ âm u tĩnh mịch.
Một bóng đen nương theo màn đêm giống như u linh chậm rãi tiếp cận lãnh cung, thân ảnh này nhẹ tựa lông hồng, hơn nữa thoắt ẩn thoắt hiện, khi di chuyển hoàn toàn không gây nên chút không gian ba động nào cả, mặc dù tốc độ không quá nhanh nhưng dù có dùng hai mắt nhìn vào cũng khó mà thấy được bóng dáng, dường như có một tấm màn bao bọc lấy thân ảnh của người này, tạo thành một lá chắn đem cơ thể người nọ hòa lẫn vào trong màn đêm.
Chỉ cần là người có tu vi không quá tệ mà nhìn thấy tràng cảnh này cũng có thể ngay lập tức nhận ra tạo nghệ về không gian pháp tắc của người này vô cùng cao, có thể trực tiếp biến không gian trở thành vật che chắn cho bản thân, đồng thời lại không gây ra chút động tĩnh nào cả, người này đích thị là một cường giả!
Thân ảnh thần bí ẩn nấp trong một tán cây, đưa mắt nhìn về phía lãnh cung, ánh mắt lóe lên tinh quang nhưng đôi lông mày lại nhíu lại.
“Kỳ lạ, không hề có chút khí tức sinh mệnh nào cả.”
Lãnh cung ngày trước là nơi để phi tần cung nữ ở lại, tam cung lục viện thất thập nhị phi ba ngàn nữ nhân, là một nơi không hề nhỏ, chỉ là từ lúc Triệu Thanh Thanh lên ngôi tới giờ, toàn bộ nữ nhân ở trong này đều được phóng thích ra ngoài, lãnh cung biến thành nơi bỏ hoang không có người ở, không có dấu vết của con người cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không có một chút khí tức sinh mệnh nào lại là chuyện bất thường, dù không có người sống nhưng sở hữu sinh mệnh đâu chỉ có con người, lãnh cung rộng lớn đến như vậy, ngẫu nhiên xuất hiện mấy con chuột hay côn trùng cũng là chuyện bình thường, nhưng thần thức của hắc y nhân phóng ra tuyệt nhiên không hề cảm thấy một tia khí tức sinh mệnh nào cả, giống như là ở trong lãnh cung đến cả một con ruồi cũng không có, lấy tu vi của thần bí nhân, đừng nói là một con ruồi, mấy con kiến khẽ di động trong khoảng cách vài dặm nếu tập trung tinh thần cũng có thể cảm nhận được nhất thanh nhị sở, nơi này có điểm quái lạ!
Thần bí nhân hơi lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ, không hề đả động gì tới không gian xung quanh liền trực tiếp xuyên qua khoảng cách mấy chục mét, xuất hiện trong góc tường tối tăm bên trong lãnh cung, tiếp tục thả ra thần thức của mình để dò xét.
Sau một hồi lâu tận lực quan sát, thần bí nhân phát hiện ra một vài điểm đáng ngờ, rõ ràng từng cái cây, ngọn cỏ hay thậm chí là một khối đá vụn dưới đất cũng không có gì kỳ quái, nhưng trực giác của y vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, giống như là cái cây trước mặt và cái cây ngay bên ngoài lãnh cung chỉ cách nhau ba mươi mét không giống nhau, còn không giống ở chỗ nào thì y vẫn không thể nào nhận ra.
Chỉ là đạt đến tu vi như của y, tâm thần hòa vào thiên đạo, trực giác là một thứ tương đối đáng tin, không có lửa thì sao có khói, nếu đã xuất hiện nghi ngờ, vậy chắc chắn là có gì đó đang diễn ra mà y không biết.
Liên tưởng đến tình báo mình mới thu được gần đây, thần bí nhân lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn.
Chỉ là ngay khi y quyết định tiến sâu vào bên trong để điều tra, không gian xung quanh y chợt vặn vẹo liên hồi, cả người y giống như sa vào bùn lầy khó có thể cử động, đôi mắt vốn có thể nhìn thấu màn đêm chợt tối sầm xuống, toàn bộ cảnh vật xung quanh biến mất không còn lại chút gì.
Còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, hàng loạt con mắt đột nhiên từ trong hư không mở ra sau đó nhìn chằm chằm vào thần bí nhân, một áp lực kinh khủng đổ ập lên đầu y giống như một ngọn đại sơn đè ép xuống, y có thể cảm nhận được sự sợ hãi không cách nào kìm chế xuất hiện trong tâm thần mình, lông tóc trên người y dựng đứng hết cả lên.
Sau một khoảnh khắc nhỏ nhoi, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh không nhìn rõ hình thù, chỉ biết rằng toàn thân người đó từ trên xuống dưới được bao phủ bởi một lớp màn màu đen, nhìn hình dáng thì có thể đại khái đoán được đó là một nam nhân, khắp người hắn là những con mắt trải dài từ đầu tới chân, mỗi một con mắt đều phát ra quang mang tử sắc yêu dị, không ngừng di chuyển liếc nhìn khắp nơi.
Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, thần bí nhân theo bản năng muốn tế ra Lĩnh Vực của mình, chỉ là ngay khi tâm niệm vừa mới động, cả người y đã bị một luồng hấp lực bao trùm lấy, không tự chủ được mà bị lôi kéo hướng về phía nam nhân kia mà tới.
Thần bí nhân tận lực chấn an bản thân, tuy đối phương rất quỷ dị nhưng y không hề cảm nhận thấy sát ý, thậm chí cả địch ý mờ nhạt cũng không thấy, trước mắt nên bình tĩnh mà xem ý đồ của nam nhân này đã.
“Ngươi là ai?” Giọng nói âm u không theo chút cảm xúc nào vang lên từ phía nam nhân kia.
“Vậy còn ngươi là ai, tại sao lại trốn ở lãnh cung?” Thần bí nhân không hề trả lời, ngược lại hỏi một câu, giọng nói phát ra không ngờ lại là giọng của nữ nhân.
“Ta không hề trốn ở đây, mà là có người an bài cho ta ngụ tại nơi này.” Nam nhân kia ngược lại rất thẳng thắn, trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
“Đây là lãnh cung, ngoại trừ hoàng đế thì ai có thể……” nói đến đây nữ nhân hắc y chợt im bặt, nàng đã không cần phải hỏi để biết được câu trả lời.
Quả nhiên giống như nàng sở liệu, nam nhân kia ngay lập tức gật đầu nói
“Đúng là bệ hạ an bài ta ở đây, chỉ là ngươi đã hỏi nhiều như vậy rồi, hiện tại cũng nên trả lời ta, ngươi là ai??”
Cơ mà nàng còn chưa kịp trả lời, nam nhân kia đã nói tiếp
“Thôi ngươi là ai cũng không quan trọng, nửa đêm mò tới đây điều tra chắc chắn không phải là người cùng phe với bệ hạ, giết là được!!”
Vừa dứt lời, hắc y nữ nhân chợt cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt tinh thuần đến cực điểm xuất hiện trên người đối phương khiến nàng một trận tim đập chân run.
Nàng theo bản năng muốn phản kháng, chỉ là trực giác của nàng đang cảnh báo vô cùng kịch liệt, nàng có cảm tưởng như bất kể mình có dùng con bài tẩy nào cũng khó có thể tránh khỏi số phận hôi phi yên diệt.
“Ngươi không sợ giết ta sẽ đánh động tới thủ vệ hoàng cung hay sao?!” nữ nhân thần bí sợ hãi kêu lên.
“Giết ngươi căn bản không khó, sẽ chẳng kinh động đến ai cả!” Nam tử thần bí nhàn nhạt nói, khí tức trên người lại càng dâng cao thêm mấy phần, cảm giác tử vong áp bách càng ngày càng lớn.
Đầu óc của nàng xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, nàng ban nãy khi nảy ra ý niệm phản kháng lần đầu tiên đã để lộ tu vi của mình, đối phương cường đại như thế này chắc chắn không thể không nhận ra nàng là một cường giả Bát Bộ Thiên Tôn đỉnh phong được.
Nơi này tuy là lãnh cung bỏ hoang, nhưng trên thực tế vẫn thuộc địa phận hoàng cung, thời thời khắc khắc đều có cường giả của Triệu gia để ý đến, nam nhân này đủ tự tin để làm thịt một Bát Bộ Thiên Tôn như nàng mà không kinh động đến một ai, thực lực như vậy chỉ có thể kết luận là đối phương hơn xa nàng.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi cười khổ, không phải là nàng không muốn phản kháng, mà là nhận ra sự chênh lệch của mình với đối phương, chút tự tin trong lòng của nàng liền không cánh mà bay.
“Khoan đã!!”
“Ngươi có lời gì trăn trối?” Tử Phong không như mọi khi trực tiếp tiễn đối phương lên đường, ngược lại cho thấy sự kiên nhẫn hiếm có, không phải vì đối phương là nữ nhân, mật thám xâm nhập lãnh cung điều tra có cả nam lẫn nữ, tất cả đều không sai biệt biến thành phân bón cây, hắn từ trước tới nay chưa từng có khái niệm thương hoa tiếc ngọc là cái gì.
Sở dĩ hắn vẫn chần chờ chưa ra tay là bởi vì từ trên người nữ nhân này hắn cảm nhận thấy một tia khí tức đặc thù khá là quen thuộc, có chút giống với khí tức trên người Triệu Thanh Thanh.
Hơn nữa tu vi của người này cũng phá lệ cao hơn rất nhiều so với những mật thám lúc trước xâm nhập nơi này, trước kia cao nhất cũng chỉ là Thánh Giả hay Thánh Hoàng tới đây, lần này lại là một Thiên Tôn hậu kỳ siêu cấp cường giả.
Không phải là Tử Phong cảm thấy Thiên Tôn hậu kỳ thì có gì khó chơi, chỉ cần chưa tới cấp bậc Linh Đế, Thiên Tôn võ giả tới bao nhiêu chết bấy nhiêu, thuần túy là đưa đồ ăn, chỉ là những đặc điểm trên của đối phương quá mức đặc thù khiến hắn không thể không suy xét kỹ càng, dù sao thì nhìn kiểu gì cũng thấy có trá, nếu cứ hành động tùy tiện thì mất nhiều hơn được, hắn cần phải nắm chắc rồi mới động thủ.
Tử Phong quan sát kỹ càng đối phương sẽ không tránh khỏi việc sử dụng Tà Vương Chân Nhãn ở mức độ cao hơn, hậu quả chính là trong tầm nhìn của nữ nhân kia, hàng vạn con mắt giăng khắp nơi đồng loạt nhìn về phía mình, con ngươi ánh lên quang mang tử sắc như muốn xuyên thủng linh hồn nàng, tóc gáy của nàng không khỏi dựng đứng lên, vội vàng nói
“Từ từ chờ một chút, ta không phải địch nhân của ngươi, ta cũng là người của bệ hạ!!”
“Ngươi có gì chứng minh mình là người của bệ hạ?” Tử Phong trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh lẽo mà nói, âm thầm đề thăng sát khí phát tán ra ngoài.
Nữ nhân thần bí cảm giác đối phương đến cả sát khí cũng trực tiếp để lộ ra, nàng biết rằng không thể kéo dài thêm được nữa, hít sâu một hơi nói
“Chỉ cần mang ta đi gặp bệ hạ là được, bệ hạ chắc chắn sẽ nhận ra ta là ai!”
Lí do này của nàng có hơi chút gượng ép, nhưng cũng không còn cách nào khác, đêm nay nàng đi tới đây hoàn toàn trong bí mật, không một ai biết, hơn nữa trong người cũng không mang theo ngọc bài chứng minh thân phận, cách duy nhất đó là để cho Triệu Thanh Thanh chứng thực thân phận của nàng, dù sao thì chỉ cần Triệu Thanh Thanh nhìn thấy mình, nàng chắc chắn sẽ thoát chết.
Tử Phong cũng biết lí do nàng đưa ra không đủ thuyết phục, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng thấy có lí, sẽ không có ai thiểu não tới mức đưa ra cái ý tưởng ngu xuẩn như thế này, trừ khi là người đó nói thật.
Hơn nữa lấy thực lực của Tử Phong, dù có để đối phương đứng cách Triệu Thanh Thanh có nửa mét cũng đừng mong có thể tổn thương đến nàng, vậy nên chuyện này cũng không hẳn là không thể làm.
Hơi suy ngẫm một chút, Tử Phong phóng tay ra trực tiếp nắm lấy vai đối phương, sau đó tâm niệm khẽ động.
Nữ nhân thần bí chỉ cảm thấy một gọng kìm cứng rắn khóa chặt bả vai của mình lại, sau đó không gian dường như bị cưỡng ép phá vỡ, cả người nàng cũng theo đó mà dịch chuyển theo.
Một tích tắc sau, thâm uyên không đáy với hàng ngàn hàng vạn con mắt quỷ dị biến mất, tầm nhìn, thần thức của nàng trở lại bình thường, cảm giác tử vong áp bách đến hít thở không thông cũng tiêu biến.
Chớp mắt mấy cái, nàng nhận ra mình đang ở trong một căn phòng khá rộng, vốn quen thuộc với hoàng cung đến cực điểm, nàng ngay lập tức nhìn ra được đây là một căn phòng của phi tử trong lãnh cung, chỉ là khi hai mắt của nàng nhìn thấy ánh sáng, thần thức cũng cảm nhận được mấy sự hiện diện trong phòng, đồng thời mặt nạ của mình chẳng biết từ lúc nào đã bị tước bỏ.
“Mẫu hậu??!” Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai nàng.