Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 553: Bán Thần Cảnh
Ngồi ở trong thư phòng của hoàng đế, Long Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng trầm tư không nói gì, Triệu Thanh Thanh thấy lão tổ tông có chút không giống bình thường liền cũng không lên tiếng, không khí trong phòng có chút trầm lắng nặng nề.
“Lạch cạch…”
Đúng lúc này có tiếng động vang lên, Triệu Yển Nhạn ôm một tập văn kiện từ bên trong một căn phòng bí mật nối với thư phòng bước ra, trông thấy hai người đang ngồi đó liền có chút ngạc nhiên, nhưng ý thức được không khí có điểm quái lạ, nàng không khỏi nhíu mày một cái.
Trông thấy Triểu Yển Nhạn xuất hiện, Triệu Thanh Thanh cũng không có ngạc nhiên một chút nào, kể từ khi nàng lên ngôi tới giờ thì đến phân nửa sự vụ đều do Triệu Yển Nhạn đảm nhận xử lí, nhưng dù sao thì sự tồn tại của nàng vẫn tương đối đặc thù, vậy nên nàng chỉ có thể ở trong mật thất để làm việc.
Đối với việc này thì Triệu Yển Nhạn cũng không dị nghị gì, bản tính nàng không thích khoa trương, với cả trong mật thất ngoại trừ có chút trống vắng ra thì điều kiện cũng không tệ, không khí thập phần thoáng đãng, bàn ghế giường chiếu đầy đủ, nàng có trực tiếp ngủ một giấc trong đó cũng không vấn đề, ngược lại yên tĩnh như vậy càng dễ để cho nàng chuyên tâm làm việc hơn.
“Lão tổ tông, tỷ tỷ, hai người làm sao vậy??” Triệu Yển Nhạn tùy tiện đem văn kiện bỏ lên bàn, có chút hiếu kỳ nói.
Thấy Long Trường Sinh vẫn im lặng không phản ứng, Triệu Thanh Thanh liền đem mọi chuyện ngày hôm nay kể lại một lần, tuy đã lược bỏ đi một vài thứ không cần thiết, nhưng nội dung tuyệt đối không kém rung động chút nào.
Triệu Yển Nhạn tu vi thấp, hơn nữa chuyên tâm làm việc trong mật thất, đối với ngoại giới hoàn toàn không có để ý đến, nghe qua liền không khỏi há hốc mồm, không ngờ lại có đại sự vừa mới xảy ra như vậy.
“Tỷ tỷ nói rằng Nguyệt tiền bối vung tay một cái liền trực tiếp đánh tan thiên kiếp, cứu lục trưởng lão một mạng?” Triệu Yển Nhạn giật mình nói.
“Ta biết chuyện này khó tin, nhưng mà lúc đó lão tổ tông cũng ở bên cạnh, không muốn tin cũng phải tin a.” Triệu Thanh Thanh cười khổ.
“Ta biết Nguyệt tiền bối mạnh, nhưng không ngờ lại cường hãn tới mức thiên kiếp cũng có thể tùy tiện gạt bỏ, đúng là cường giả ngang hàng với lão tổ tông a!” Triệu Yển Nhạn ánh mắt lấp lánh, trên mặt xuất hiện thần sắc sùng bái, có chút mơ màng nói.
Long Trường Sinh vốn im lặng nãy giờ chợt thờ dài một tiếng, giọng nói có phần ảm đạm vang lên
“Ài, nha đầu ngươi thông minh thật, nhưng kiến thức vẫn còn kém lắm.
Cường giả ngang hàng với ta? Đừng nói đùa vậy chứ.”
“Lão tổ tông nói vậy là có ý tứ gì?” Triệu Yển Nhạn nghiêng đầu hỏi.
“Vốn ta nghĩ rằng mình đã đoán được thực lực chân chính của hắn ta, nhưng không ngờ đó vẫn còn là đánh giá thấp hắn, Thương Hải Cảnh Bán Thần nào có phải là chuyện đùa.” Long Trường Sinh lắc đầu nói.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn lần đầu tiên nghe thấy danh từ này, trên mặt xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, các nàng chỉ biết đến cảnh giới Bán Thần, vậy còn “Thương Hải Cảnh Bán Thần” là cái gì.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, Long Trường Sinh nói
“Xem ra hai nha đầu các ngươi không hề biết đến cái gì gọi là Thương Hải Cảnh Bán Thần.”
“Lão tổ, ta biết được cảnh giới chí cao chính là Bán Thần, nhưng Thương Hải Cảnh Bán Thần thì ngược lại chưa từng nghe qua, cảnh giới này là gì? So với Thập Giai Thiên Long như ngài có phải là cùng cấp bậc?”
“Nào có đơn giản như vậy, yêu thú Thập Giai tương đương với Bán Thần Cảnh nhân loại, ta đích thị là một Thập Giai Thiên Long, so với Bán Thần Cảnh nhân loại là cùng một dạng, chỉ khác biệt ở tên gọi mà thôi.
Nhưng mà Bán Thần Cảnh không có giống nhau, ở trong cảnh giới này cũng phân chia cao thấp.” Long Trường Sinh chậm rãi nói.
Nhìn thấy trên mặt hai tỷ muội Triệu Thanh Thanh vẫn như cũ là một bộ dáng mờ mịt không hiểu, Long Trường Sinh hắng giọng một cái, quyết định bổ sung kiến thức cho hai người này một chút.
“Hai ngươi cũng biết trên Thánh Giai là những đẳng cấp nào rồi chứ?”
“Trên Thánh Giai lần lượt là Thiên Tôn, Linh Đế, Bán Thần Cảnh a.” Triệu Yển Nhạn gật đầu nói.
“Vậy ngươi có rõ ràng ảo diệu bên trong của mỗi cảnh giới hay không?”
Vấn đề này ngược lại không làm khó được hai người, tốt xấu gì cả hai cũng là thiên chi kiều nữ trong một võ đạo thế gia khổng lồ, chưa nhìn thấy heo chạy nhưng thịt heo thì cũng đã nếm qua đi, thư tịch các loại hai nàng đã từng đọc vô số, rất dễ dàng trả lời được câu hỏi này của Long Trường Sinh.
“Thiên Tôn cường giả được thiên đạo công nhận, pháp tắc chi lực thuế biến, có thể tự mình tạo ra pháp tắc chi lực mà không cần mượn nhờ thiên địa đại đạo, tu thành Thiên Tôn Pháp Tướng.”
“Linh Đế cường giả đăng đàn đế vị, lấy thân hợp đạo, đem thiên địa pháp tắc trực tiếp chưởng khống trong lòng bàn tay, pháp tắc chi lực cuồn cuộn vô cùng vô tận.”
Hai người mỗi người một câu, vắn tắt đem sự ảo diệu của hai cảnh giới này nói ra, tuy không đầy đủ nhưng vẫn đúng trọng tâm, không hề sai sót chỗ nào.
“Rất tốt, vậy ta lại hỏi thêm một câu nữa, trên Bán Thần là cảnh giới gì?” Long Trường Sinh gật gù nói.
“Trên Bán Thần thì chỉ có thể là…..Thần cấp!!” Triệu Thanh Thanh bật thốt.
“Nhưng không phải Thần cấp chỉ là một cái truyền thuyết thôi hay sao, ta đọc trong điển tịch không hề nhắc đến có nhân vật cường hãn nào có thể phi thăng thành thần cả.” Triệu Yển Nhạn bán tín bán nghi.
“Nghe đây, chuyện khác ta không dám nói, nhưng cái này ta có thể khẳng định, Thần Cấp là có thật.
Long tộc truyền thừa lâu đời, bản thân ta đã sống mấy vạn năm ở trong tộc bối phận cũng chỉ đại khái là một tiểu bối, có tồn tại một ít điển tịch từ thời thiên hoang địa lão cũng là chuyện bình thường.
Sở dĩ hiện tại Thần cấp bị cho là truyền thuyết bởi vì đã hàng trăm vạn năm nay, Huyền Linh đại lục không hề có ai phi thăng mà thôi.”
“Lão tổ tông, như ngài nói thì Thần cấp là có thật, nhưng tại sao trăm vạn năm qua lại không hề có ai phi thăng thành thần vậy, thời gian dài như vậy ta không tin là không có xuất hiện một vài người kinh tài tuyệt diễm tư chất ngạo thị thiên địa có thể thành thần a.” Triệu Thanh Thanh hiếu kỳ hỏi.
“Cụ thể ra sao thì ta không biết, nhưng theo điển tịch còn sót lại trong tộc ta, võ giả hay thậm chí là yêu thú nói chung lúc trước mặc dù ít ỏi nhưng vẫn xuất hiện một vài trường hợp thành công phi thăng thành thần, nhưng kể từ khoảng hơn một trăm vạn năm trước, thiên địa dường như xuất hiện dị biến, linh khí hay là đại đạo pháp tắc không có dấu hiệu bất thường nhưng không một ai có thể phi thăng được, dù có là cá nhân yêu nghiệt có một không hai như lời ngươi nói thì cũng không thể phi thăng, chỉ có thể quanh quẩn ở cảnh giới Bán Thần cho đến chết! Nan đề này cũng đã khiến cho vô số cường giả thời thái cổ phải đau đầu tìm cách giải quyết, nhưng kết quả chỉ là một con số không, vậy nên Bán Thần lại trở thành cảnh giới cao nhất.”
“Vậy Long tộc lúc trước có xuất hiện Thần cấp hay không?” Triệu Yển Nhạn buột miệng nói.
“Đương nhiên là có, Long tộc bọn ta chí cao vô thượng, là sủng nhi của thiên địa, trong người mang dòng máu của Thủy Nguyên Thần Thú, bất kể là Thiên Long hay là Cự Long thì đều có thiên tư không gì có thể sánh bằng, đột phá Thần cấp tuy khó nhưng không phải là không thể làm được.”
“Thật lợi hại a, nhưng việc này thì có liên quan gì đến mấy cái gọi là ảo diệu trong cảnh giới mà ngài mới hỏi.” Triệu Yển Nhạn có cảm giác nếu tiếp tục dây dưa ở cái chủ đề này thì Long Trường Sinh sẽ trực tiếp bốc phét nói Long tộc của mình chính là Thiên Đạo mất, tốt nhất vẫn nên tập trung vào việc chính.
“Có liên quan đấy, Thần cấp mà các ngươi nói, thực ra không hẳn là Thần cấp.
Sau Bán Thần Cảnh thì chính là Thần cấp, nhưng chữ Thần trong đó không ám chỉ Thần Linh, mà là Nhật Nguyệt Tinh Thần, nói trắng ra thì Thần cấp chỉ là tên gọi của một tầng thứ tu vi, chứ không phải là Thần Linh chân chính.”
Triệu Thanh Thanh không khỏi choáng váng, Thần cấp thực ra chỉ là một cái cảnh giới? Vậy mà từ trước tới nay nàng cứ nghĩ rằng Thần cấp chính là Thần Linh thực thụ, không gì không làm được, cơ thể bao quát tinh hà, một bàn tay nắm trọn thương khung chứ! Triệu Yển Nhạn ngược lại không có ngạc nhiên cho lắm, nếu Thần cấp được tính là Thần Linh chân chính thì trực tiếp gọi là Thần Linh được rồi, cần gì phải thêm chữ “cấp” vào cho rắc rối, hơn nữa kể cả có là Thần Linh thì cũng có vị thần yếu và vị thần mạnh, kiếp trước xem qua đủ loại thần thoại nàng đã quá rõ chuyện này.
“Linh Đế cường giả nắm đại đạo pháp tắc trong lòng bàn tay, một mệnh lệnh đưa ra có thể khiến pháp tắc chi lực nghe theo ý nguyện của chính mình, nhưng người bình thường chỉ biết đến vậy mà không rõ tại sao ở cấp bậc này lại có thể làm được như vậy.
Thiên Tôn tự tạo ra pháp tắc chi lực nhưng có hạn, vẫn phải mượn dùng thiên địa chi lực nếu tiêu hao quá nhiều, Linh Đế thì không có hạn chế quá nhiều như vậy, trực tiếp mệnh lệnh cho thiên địa pháp tắc nghe theo bản thân là được, cả hai cảnh giới này lợi hại thật, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ như là viên đá lót đường cho Bán Thần Cảnh, mà Bán Thần Cảnh thì lại càng giống như là một cái bệ đỡ cho Thần cấp mà thôi.”
“Các ngươi có biết rằng thủ đoạn lợi hại nhất của những cường giả từ Thánh Giai trở lên là gì không?”
“Không phải chính là pháp tắc chi lực hay sao?” Triệu Thanh Thanh mơ hồ nói.
“Không sai, nhưng không hoàn toàn đúng, câu trả lời đúng phải là không gian lực.
Từ Tôn cấp đột phá lên Thánh Giai, thứ lĩnh ngộ đầu tiên không phải là pháp tắc chi lực, mà là không gian lực, thực ra bản thân không gian lực cũng là một loại pháp tắc, hơn nữa so với mấy thứ như là pháp tắc Ngũ Hành, Lôi Phong Ám Quang còn cường đại hơn nhiều, chẳng qua Thánh Giai thực lực không đủ, có thể chạm đến một phần da lông của không gian pháp tắc mà thôi, chỉ ở những cảnh giới sau thì mới có thể lĩnh ngộ đến tinh túy của không gian pháp tắc.
Thiên Tôn cũng tốt, Linh Đế cũng tốt, mà Bán Thần cảnh cũng chỉ như vậy, lực lượng vô biên nhưng không phải là vô cùng vô tận, nếu tiêu hao quá mức thì vẫn lâm vào cảnh dầu hết đèn tắt như thường, chỉ có Thần cấp chân chính mới có thể được gọi là lực lượng không có điểm dừng.
Còn nhớ ta có nói rằng chữ Thần trong Thần cấp là chỉ Nhật Nguyệt Tinh Thần hay không? Bán Thần cảnh lĩnh ngộ không gian pháp tắc, ở trong thể nội tự mở ra một không gian đặc thù, để có thể gọi là một Bán Thần cường giả chân chính, trước tiên phải để cho thể nội không gian xuất hiện đại địa, đây là cảnh giới đầu tiên của Bán Thần cảnh, gọi là Lập Địa Cảnh.
Đã có đất thì phải có trời, đây là cảnh giới thứ hai của Bán Thần cảnh, gọi là Khai Thiên Cảnh.
Trời đất xuất hiện, tiếp theo là sông ngòi biển khơi, đây là bước thứ ba, gọi là Thương Hải Cảnh.
Bước cuối cùng đó là để cho thể nội không gian xuất hiện sinh vật sống có linh trí, không phải là tùy tiện ở bên ngoài bắt lấy vài con chó con mèo rồi nhét vào trong thể nội, mà là sinh linh chân chính được uẩn dưỡng ở trong phiến thiên địa đó, đây mới là cảnh giới đại thành của Bán Thần Cảnh, được gọi là Luân Hồi cảnh, có sinh mệnh thì phải có luân hồi, đấy là ảo diệu của cảnh giới này.
Một khi bốn bước đó đều được hoàn thành, chỉ khi thể nội không gian hoàn toàn thuế biến, đem phiến thiên địa đó biến thành một tinh cầu hoàn chỉnh thì mới có thể trở thành Thần cấp thật sự.
Các ngươi thử nói xem, Linh Đế hay Bán Thần mặc dù có thể khiến thiên địa pháp tắc nghe theo hiệu lệnh của mình, nhưng để làm được vậy chẳng lẽ sẽ không tiêu hao lực lượng bản thân hay sao, cuối cùng sẽ có lúc dùng hết.
Nhưng Thần cấp thì không như vậy, trong thể nội có nguyên một tinh cầu hoàn chỉnh sinh cơ bừng bừng, lực lượng bản thân được nguyên một tinh cầu cung cấp, giống như là toàn bộ lực lượng của thế giới này đều thuộc về một mình ngươi, ngươi dùng kiểu gì cho hết được?
Bán Thần cường giả một chỉ đưa ra có thể khiến trời long đất lở, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thần cấp chân chính, quyền đoạn tinh hà, cước diệt thương khung, tùy tiện chụp một cái cũng có thể trực tiếp bóp vụn cả một hành tinh, giống như cả cái Huyền Linh đại lục của chúng ta, nếu một Thần cấp cường giả muốn hủy đi thì cũng chỉ cần thở ra một hơi mà thôi”
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn nghe đến mức nhập thần, các nàng không thể tưởng tượng nổi đằng sau những cảnh giới này lại có ảo diệu như vậy, lực lượng của một tinh cầu a, đó là lực lượng khổng lồ đến mức nào cơ chứ.
“Khoan đã, lão tổ tông nói những thứ này chúng ta đã hiểu, nhưng điều đó thì liên quan gì đến Nguyệt tiền bối?” Triệu Yển Nhạn thắc mắc.
“Bán Thần cảnh là bệ đỡ cho Thần cấp, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn, nhưng chỉ cần đạt đến Luân Hồi Cảnh thì trước mặt chính là một con đường thông thoáng cực điểm, Thần cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng vừa rồi ta đã nói rằng trăm vạn năm qua Huyền Linh đại lục không hề xuất hiện Thần cấp, cũng đồng nghĩa với việc không có ai đi đến bước cuối cùng chính là Luân Hồi Cảnh kia.”
“Không có Luân Hồi Cảnh, vậy cảnh giới cao nhất đó chính là Thương Hải Cảnh……a!!” Triệu Thanh Thanh cúi đầu lẩm bẩm, đến cuối mới nhận ra một chuyện, không kìm được kinh hô một tiếng.
“Nhận ra rồi chứ, lúc trước ta cứ cho rằng mình đã đánh giá cái tên Nguyệt kia đủ cao, nhưng không ngờ đấy lại là một sự vũ nhục đối với hắn.
Thương Hải Cảnh Bán Thần a, căn bản chính là đương thời đệ nhất tu vi.” Long Trường Sinh thở dài nói.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn quay sang nhìn nhau, cả hai đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hãi gần chết, Nguyệt tiền bối không ngờ lại là……
“Có chút không phải, nhưng lão tổ tông đang ở cảnh giới nào của Bán Thần Cảnh?” Triệu Yển Nhạn thận trọng nói.
“Ngươi có phải muốn đem mặt mũi của ta ném ra ngoài cửa sổ đúng không? Ta ở 8000 năm trước thành công vượt qua Lập Địa Cảnh, cảnh giới hiện tại chính là Khai Thiên Cảnh sơ kỳ, vốn dĩ ở tuổi của ta thì thiên phú như vậy so với đồng tộc đã thuộc dạng cao cấp, nhưng cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh mà thôi, cùng với Thương Hải Cảnh chênh lệch quá lớn.” Long Trường Sinh trợn mắt nói.
Triệu Yển Nhạn thấy lão tổ tông trừng mắt nhìn mình mới biết rằng mình lỡ lời, nàng có chút nhút nhát rụt cổ lại, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi
“Lão tổ tông nghĩ rằng Nguyệt tiền bối đang ở cấp bậc nào của Thương Hải Cảnh?”
“Cái này thì ta chịu, hắn ta bình thường đều thu liễm khí tức đến mức tận cùng, đến cả sự tồn tại của hắn ta cũng cảm thấy mơ hồ chứ đừng nói là cảm nhận được tu vi chân chính.
Nhưng mà đến cả thiên kiếp hắn cũng có thể tiện tay gạt bỏ, chắc chắn không phải Thương Hải Cảnh sơ kỳ, có thể là trung kỳ.”
Triệu Thanh Thanh ở một bên tự nhiên buột miệng nói, cơ mà nói xong liền tự tay bịt miệng mình lại, nhãn thần có phần sợ sệt nhìn Long Trường Sinh.
“Vậy không phải là thực lực của Nguyệt tiền bối còn trên cả lão tổ tông hay sao?”
“Điều hiển nhiên như vậy ngươi còn không biết xấu hổ nói ra? Lão tử trước sau gì cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh sơ kỳ, đừng nói là gặp phải Thương Hải Cảnh chí cường giả, chỉ cần một cái Khai Thiên Cảnh hậu kỳ xuất hiện cũng đủ thu thập ta rồi, ta đi trên đường gặp phải Thương Hải Cảnh như hắn ta liền trực tiếp quay đầu bỏ chạy…….” Long Trường Sinh tức giận gầm lên, chỉ là càng nói giọng càng nhỏ hơn, trên mặt xuất hiện thần sắc xấu hổ.
Thực ra ngoài miệng đoán rằng Tử Phong chỉ là “Thương Hải Cảnh trung kỳ” thuần túy là vì mặt mũi của bản thân, không muốn nói đối phương quá mức lợi hại mà thôi, hai nha đầu kia không biết rõ ràng chứ Long Trường Sinh thì vô cùng hiểu thiên kiếp lợi hại ra sao, vung tay một cái liền đánh tan thiên kiếp là sự việc mà hắn đến cả nghe cũng chưa từng nghe qua, nay lại hiển lộ rõ ràng ngay trước mặt.
Người kia có thể làm ra chuyện như vậy thì tu vi chân chính hẳn không phải là Thương Hải Cảnh trung kỳ, có thể là hậu kỳ cũng nên, thậm chí là Thương Hải Cảnh đỉnh phong!!
Trong lòng Long Trường Sinh âm thầm chửi bậy, Thương Hải Cảnh đỉnh phong cơ hồ chính là thiên hạ đệ nhất, ở Huyền Linh đại lục có thể đạt tới cảnh giới này về cơ bản là không có, trừ khi là “nơi đó” thì còn có thể đi ra vài người, chí cường giả như thế này không có việc gì lại rảnh rỗi đến mức chạy đến đây chơi đùa, không phải khiến người khác đứng ngồi không yên hay sao?
Cơ mà rất nhanh Long Trường Sinh liền không lo lắng nữa, cường giả bực đó nếu có ý đồ xấu thì chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến Thiên Hành đế quốc sụp đổ mười bảy lần, căn bản không cần phải chơi hoa chiêu, đối phương có thể chỉ đơn giản là nhàn rỗi không có việc gì nên đến đây giải trí một chút mà thôi.
Nghĩ đến đây, Long Trường Sinh chợt cười khổ, lúc trước hành vi của mình dường như có chút lỗ mãng, cũng may là Nguyệt tiền bối có vẻ rất dễ tính, cũng không chấp nhặt với mình, bằng không thì hiện tại bản thân chắc đang ở trong nồi canh a.
Tự nhận là mình đã khám phá ra “thực lực chân chính” của Tử Phong, Long Trường Sinh hô lên một tiếng “Nguyệt tiền bối” cũng thập phần trôi chảy, không hề có chút khúc mắc nào cả.
Tử Phong nếu biết được suy nghĩ của Long Trường Sinh thì dám cá là hắn sẽ trực tiếp ngất xỉu, thiên tài, đại tài, quỷ tài a!! Năng lực suy diễn của Long Trường Sinh không còn ở cấp tông sư nữa mà đã đạt đến cấp nghịch thiên, khoáng cổ tuyệt kim, tiền cổ vô nhân hậu lai vô giả, trên đời không ai có thể so sánh được với hắn.
------------------------------------------
Hôm trước nấu bữa tối không cẩn thận bị bỏng tay, không tiện gõ phím, hôm nay bàn tay đỡ hơn một chút liền gõ tạm một chương, các đạo hữu đọc tạm.
Chương này không có gì nhiều, chủ yếu là giải thích cặn kẽ hơn cảnh giới tu luyện mà thôi, vốn dĩ ta không định dành hẳn một chương để diễn giải việc này, nhưng mà có nhiều độc giả hỏi ta về cảnh giới này nọ, vậy nên để thuận tiện cho cốt truyện mai sau và tránh lặp lại việc giải thích nhiều lần, ta liền gõ hẳn một chương.