Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 510: Bí Thuật
Ở thế giới bên ngoài bản thân bị truy nã ráo riết, Tử Phong không hề hay biết, hắn vẫn miệt mài chém giết ở bên trong Vạn Quỷ Quật, nói thực là đến hiện tại hắn đã mất đi khái niệm về thời gian cũng như là khái niệm về cái chết, thứ duy nhất mà hắn còn để ý tới đó chính là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Thay vì đếm số lần chết, Tử Phong hiện tại chuyển sang đếm số lần bản thân mình trùng tu.
Hắn ở trong Vạn Quỷ Quật lặp đi lặp lại một quá trình đầy mệt mỏi và đau khổ, chiến đấu – chết – hồi sinh – tiếp tục chiến đấu – đạt tới giới hạn Thánh Quân đỉnh phong – tự phế tu vi – lại lần nữa chiến đấu.
Vòng lặp này diễn ra mười lần, hai mươi lần, rồi đến cả trăm lần, Tử Phong về cơ bản mỗi lần trùng tu đều trở nên mạnh hơn, số lần bỏ mạng của hắn giảm đi, thời gian để đạt tới Thánh Quân đỉnh phong cũng theo đó mà rút ngắn lại.
Ban đầu hắn mất tới gần 1600 năm để đạt tới Thánh Quân đỉnh phong, nhưng khoảng thời gian này theo mỗi lần trùng tu của hắn càng ngày càng trở nên ngắn hơn, ở lần trùng tu thứ 179, hắn chỉ mất vỏn vẹn gần 200 năm để đạt tới Thánh Quân đỉnh phong, hơn nữa không hề bỏ mạng lấy một lần nào.
Không phải là vì Ác Ma trong Vạn Quỷ Quật yếu đi, mà bởi vì hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mỗi một lần trùng tu, chỉ số của hắn không xuất hiện biến động, nhưng linh lực cơ bản của Tử Phong lại tăng lên.
Mà chúng ta đều biết rằng mỗi khi vượt qua một cảnh giới, lượng linh lực của võ giả sở hữu tăng trưởng dựa trên trị số linh lực gốc, đây là một phép tính với cấp số nhân, chỉ một sự biến động nhỏ ở linh lực cơ bản có thể ảnh hưởng lớn đến linh lực mà hắn sở hữu khi tiến đến tầng thứ cao hơn.
Sở hữu nhiều linh lực hơn đồng nghĩa với việc chiêu thức đánh ra của Tử Phong có thể mang theo uy lực lớn hơn, cơ thể của hắn cũng nhận được sự tăng phúc nhờ vào linh lực cường hoá nhiều hơn, hắn không còn dễ dàng bị kiệt sức nữa, những Ác Ma có thực lực dựa vào tu vi hiện tại của hắn đã không còn là một mối nguy hại nữa, đơn giản bởi vì thực lực của hắn đã vượt xa tu vi của bản thân.
Lần trùng tu thứ 362, tổng lượng linh lực của Tử Phong ở cảnh giới Thánh Quân đỉnh phong đã trở nên cực kỳ khổng lồ, so sánh với Thánh Quân đỉnh phong thông thường thì nhiều hơn đến hàng trăm lần, chỉ một chiêu thức bình thường hắn đánh ra cũng mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa vượt quá giới hạn của một Thánh Quân cường giả có thể làm ra.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, Tử Phong hắn vẫn cảm thấy bản thân không đủ mạnh, hắn muốn mình mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức không còn thứ gì trên đời có thể cản được bước chân của hắn, đã trùng tu đến vài trăm lần, vậy thì hà cớ gì không trùng tu thêm vài trăm lần nữa.
Trải qua vô số thời gian, Tử Phong cuối cùng cũng đại khái trả lời được một câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu hắn bấy lâu nay, đó là tại sao hắn lại không thể sử dụng Thiên Ma Hoá Thân, vốn là một thiên phú thần thông của Thiên Ma Nhất Tộc, về lí thuyết thì không bị Chúa Tể Hư Không cấm sử dụng ở trong Vạn Quỷ Quật.
Câu trả lời thực sự đơn giản hơn những gì hắn tưởng tượng, đơn giản đó chính là bởi vì hệ thống.
Thực tế thì hệ thống không có lỗi gì ở đây, lỗi nằm ở chính bản thân hắn.
Khi năng lực Thiên Ma Hoá Thân lần đầu tiên xuất hiện thì Tử Phong đã có thể sử dụng một cách dễ dàng, nhưng không phải là hắn tự thân kích hoạt, mà là thông qua hệ thống để sử dụng kỹ năng đó.
Tử Phong luôn quan niệm đó là có hệ thống thì ngu gì không dùng, nếu hệ thống đã có thể làm được thì hắn không cần phải tốn công tốn sức tìm hiểu những thứ linh tinh khác nữa, vậy nên hắn không học luyện đan, không học luyện khí, cũng chẳng thực sự tự dựa vào chính mình để nghiên cứu và lĩnh ngộ vũ kỹ, năng lực và bí pháp, tất cả đều dựa vào hệ thống xử lí hộ mình.
Bất kể là kỹ năng tới từ hệ thống hay là kỹ năng hắn thu được từ công pháp vũ kỹ, mỗi khi sử dụng Tử Phong chỉ cần một ý niệm ra lệnh cho hệ thống, việc còn lại đó là nhìn kỹ năng đó được thi triển một cách dễ dàng, thứ duy nhất hắn thực sự nhúng tay vào có lẽ là độ mạnh yếu của kỹ năng, chỉ đến thế mà thôi.
Thiên Ma Hoá Thân cũng không phải là một ngoại lệ, tuy nói rằng đây là một năng lực vốn có của Thiên Ma, nhưng nguyên lí hoạt động của nó Tử Phong không hề biết, từ trước tới nay mỗi khi biến thân, hắn chỉ cần trực tiếp ra lệnh cho hệ thống là xong.
Nhưng mà ở trong Vạn Quỷ Quật, Chúa Tể Hư Không đã phong ấn những năng lực thuộc về hệ thống, đồng nghĩa với việc hắn không thể dựa vào hệ thống để kích hoạt kỹ năng hộ mình nữa, điều đó giải thích tại sao hắn không thể sử dụng Thiên Ma Hoá Thân, bởi vì đến chính hắn cũng không biết phải biến thân như thế nào.
Nhận ra được điều này, Tử Phong không khỏi cười khổ, xem ra dù hắn có muốn hay không thì bản thân cũng buộc phải đi theo con đường giống như mấy bộ tiểu thuyết, đó là tự mình dần dần kiểm soát mọi thứ, thoát ly khỏi sự phụ thuộc vào hệ thống.
Cơ mà đấy cũng không phải là chuyện gì xấu, Tử Phong không ngại tự thân cố gắng, hắn cũng đại khái có sách lược đối phó với vấn đề này rồi, ngày hắn có thể sử dụng Thiên Ma Hoá Thân một lần nữa cũng không xa.
Lệnh truy nã của Tử Phong khiến thế giới bên ngoài sục sôi một trận, nhưng cái gì cũng có điểm giới hạn của nó, bất kể là những cường giả đơn độc hành tẩu giang hồ hay là những thế lực lớn, dù cố gắng đến mức nào cũng tuyệt nhiên không thể tìm thấy bóng dáng của hắn ở đâu, đừng nói là tìm thấy, đến cả một chút thông tin cũng không có, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Một năm rồi hai năm trôi qua, đa phần mọi người đều đã bỏ cuộc, đại khái đoán rằng Tử Phong chắc đã bỏ mạng ở nơi nào đó, thiên hạ lại trở về vẻ yên bình vốn có.
Rồi thời gian tiếp tục trôi qua, đã bảy năm kể từ khi Tử Phong biến mất, số ít những người vẫn kiên trì tìm kiếm hắn cuối cùng đã bỏ cuộc, đến cả Lăng Hư Cung cũng chịu thua, chỉ có thể cho rằng hắn ta đã chết mất xác ở nơi nào đó, tuy lệnh truy nã vẫn còn hiệu lực nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến nữa.
Trong không gian hệ thống, bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện một vết rách cắt ngang thiên khung, một thân ảnh hắc y từ bên trong vết rách không gian đó lao ra rồi rơi xuống, va chạm với mặt đất tạo ra một cái hố lớn.
Ngay khoảnh khắc đó, hai thân ảnh xuất hiện bên cạnh cái hố sâu, đó chính là Tiểu Linh và Chúa Tể Hư Không, lúc này cả hai đang nhìn vào bên trong cái hố giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một cơn gió mạnh thổi qua, xua đi cát bụi bay mù mịt trong không trung, một thân ảnh hắc y chậm rãi bước lên từ trong lòng hố, một mái tóc bạc trắng dài đến tận gót chân phất phơ bay trong gió, gương mặt vô cảm xúc nhàn nhạt liếc nhìn hai người đứng trên miệng hố, khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi.
“Công tử, ngài đã trở lại!!” Tiểu Linh cung kính nói, trong thanh âm còn ẩn chứa một chút cảm xúc vui mừng khó có thể nhận biết.
“Cuối cùng ngươi cũng đã chịu từ bên trong đó chui ra, cảm giác lúc này thế nào?” Chúa Tể Hư Không cười khó nghe.
“Bỏ qua mấy thứ đó đi, Vạn Quỷ Quật chắc hẳn không phải là thứ duy nhất lão già ngươi muốn dành cho ta đúng chứ, còn gì nữa thì hãy đưa nốt ra đây!!” Tử Phong lạnh giọng nói.
“Đương nhiên, Vạn Quỷ Quật chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ mà thôi, tiếp theo sẽ còn nhiều thứ nữa.
Này, cầm lấy cái này đi.” Chúa Tể Hư Không vung tay ném cho Tử Phong một vật.
Tử Phong đưa tay bắt lấy vật thể đó, cầm vào tay thì hắn mới nhận ra đó là một quyển sách, trên bìa ghi bốn chữ “Triệu Hoán Hồn Binh”, hơi nhíu mày lại một chút, hắn chợt nhận ra lai lịch của thứ này.
Còn nhớ nhiều năm trước, khi hắn thực hiện một nhiệm vụ của hệ thống đó là diệt toàn bộ truy binh đến từ Hợp Hoan Tông, phần thưởng lúc đó là một bộ bí pháp Thần cấp, chính là thứ mà hắn đang cầm trên tay.
Tử Phong vào thời điểm đó cực kỳ khinh bỉ cái phần thưởng này, hắn chỉ là phàm nhân mà được thưởng bí pháp Thần cấp, về cơ bản thì hắn có phải là Thần đâu mà có thể sử dụng được thứ này, lúc đó hắn căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp ném cái gân gà mình vừa nhận được vào trong không gian hệ thống, sau đó cũng quên luôn sự tồn tại của nó.
“Ngươi muốn ta làm gì với thứ này, ta có phải là Thần đâu mà…” Tử Phong nhíu mày nói, còn chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.
“Bí pháp Thần cấp không hẳn là chỉ có thần linh mới có thể sử dụng, bí pháp này dù là phàm nhân thì cũng có thể sử dụng bình thường, đó chính là sự kì diệu của nó, thế nên nó mới đạt tới cấp bậc như vậy.” Chúa Tể Hư Không nói.
“Vậy ngươi muốn ta tu luyện bí pháp này??” Tử Phong ra vẻ đã hiểu, hỏi ngược lại.
Chúa Tể Hư Không không nói gì cả mà chỉ vung tay lên một cái, Tử Phong cảm thấy khung cảnh trước mặt biến đổi, trước khi hắn kịp phản ứng lại thì đã nhận ra mình lại một lần nữa trở về không gian bên trong Vạn Quỷ Quật, hắn đang định lên tiếng thì một giọng nói cất lên vang vọng khắp đất trời
“Không phải là ta muốn ngươi tu luyện bí pháp đó, mà là ngươi có dám tu luyện nó hay không mà thôi.”
Tử Phong có chút không hiểu, hắn mở quyển sách trên tay ra đọc, đến khi tiếp nhận toàn bộ thông tin bên trong, đôi mắt của hắn không khỏi trợn lên, sắc mặt vốn vô cảm của hắn chợt biến đổi, trời không nóng mà mồ hôi trên người hắn cứ úa ra thành từng dòng, hắn cắn răng nhìn lên trên trời, miệng nói
“Những gì viết trong này là sự thật??”
“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Tất cả đều là sự thực, ta có thể cung cấp trợ lực cho ngươi để có thể tu luyện bí pháp này, chỉ là vẫn một câu hỏi như cũ, ngươi có dám hay không??” Giọng nói của Chúa Tể Hư Không vang lên.
Ngửa mặt lên cười lớn một tiếng, gương mặt Tử Phong xuất hiện sắc thái điên cuồng, vừa cười vừa nói
“Nếu nhờ nó mà ta có thể đạt được sức mạnh mà ta muốn, chỉ là một bí pháp nho nhỏ mà thôi, có gì mà không dám, cứ thế mà làm đi!!”
Một cột ánh sáng từ trên trời chiếu rọi xuống mặt đất, xuất hiện trước mặt Tử Phong là một con dao găm tinh xảo đến cực điểm, trên chiếc dao găm toả ra một hơi thở thần thánh nhưng cũng âm tà cực kỳ quỷ dị, Chúa Tể Hư Không vỗ tay cười nói
“Rất tốt, vậy thì hãy tiến hành ngay lập tức đi, tin rằng ngươi đã biết mình phải làm gì!”
Tử Phong đưa tay nắm lấy con dao găm, miệng khẽ lẩm bẩm
“Không cần ngươi phải nói!”
Tiểu Linh yên lặng chứng kiến toàn bộ sự việc, nàng có chút bất mãn mà quay sang nói một cách mỉa mai
“Xem ra không gì có thể thoát khỏi sự tính toán của phụ thân nhỉ, thì ra lúc trước ngài đưa cho công tử cuốn bí pháp này cũng chỉ để chờ tới ngày hôm nay.”
“Đừng hiểu lầm, ở thời điểm đó ta không hề có ý định gì cả, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng muốn trêu chọc hắn mà thôi.
Vốn ta không định cho hắn tu luyện bí pháp này, nhưng mà con gái đã yêu cầu ta trợ giúp, hơn nữa bản thân hắn cũng truy cầu sức mạnh một cách cực kỳ cố chấp, không lý gì ta lại không cho hắn tu luyện thứ này cả.” Chúa Tể Hư Không lắc đầu.
“Với cả cũng không cần phải mỉa mai ta, ý chí của Tử Phong kiên định đến mức nào hẳn là con cũng đã tự thấy bằng chính mắt mình, có thể ở trong Vạn Quỷ Quật lăn lộn đến hơn bảy vạn năm, hắn chính là người đầu tiên làm được việc đó.
Ta biết con lo lắng cho hắn, nhưng cũng đừng vì thế mà coi thường chấp niệm trong đầu hắn, vì đạt được sức mạnh nghịch thiên, trả giả một chút như thế thì có đáng gì." Chúa Tể Hư Không liếc mắt nói.
Cảm nhận thấy một tia áp bức tận sâu trong linh hồn mình từ một cái liếc nhìn đó, Tiểu Linh không khỏi lùi lại vài bước, nàng mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ dùng một sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn vào bên trong Vạn Quỷ Quật.
Tử Phong không hề biết đến đoạn đối thoại của hai người kia, hắn ta lúc này đang quỳ hai chân xuống mặt đất, trong đầu chỉ còn lại duy nhất nội dung của cuốn bí pháp kia.
Tuy không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận, bí pháp này thực sự rất mạnh, mạnh đến mức nghịch thiên, thứ như thế này đáng lẽ ra không nên tồn tại trên đời, lại càng không phải thứ mà một phàm nhân nên nắm giữ.
Bí pháp Thần cấp “Triệu Hoán Hồn Binh” không phải là một bí pháp thông thường, nó không phải là bí pháp dùng để công kích, cũng không có khả năng phòng thủ, để miêu tả chính xác năng lực của bí pháp này thì nói đơn giản chính là nó có thể giúp hắn rèn binh khí.
Nghe qua thì có vẻ vớ vẩn, rèn binh khí thì có gì mà nghịch thiên, binh khí rèn ra xong nếu muốn mạnh mẽ thì phải có cấp bậc cao, mà nếu cấp bậc quá cao thì hắn chẳng thể nào sử dụng được, vậy thì tại sao bí pháp này lại đạt tới cấp Thần.
Câu trả lời nằm ở chính cách mà bí pháp này rèn ra binh khí.
Không sử dụng nguyên liệu luyện khí thông thường, cũng chẳng dùng những nguyên liệu thần thánh thuộc về thần linh chân chính, thứ cần thiết để rèn nên binh khí cho bí pháp này chính là bản thân Tử Phong.
Dùng máu thịt làm chất đốt, dùng xương cốt làm nguyên liệu rèn binh khí, dùng linh hồn của mình để làm cốt cách cho binh khí, dùng Hỗn Độn Thiên Hoả để làm lửa rèn.
Tử Phong nếu muốn rèn ra binh khí cho bí pháp này buộc phải tự mình cắt ra từng miếng thịt trên cơ thể, vắt ra từng giọt máu, bẻ lấy từng mảnh xương trong người, hơn nữa bước quan trọng nhất đó chính là phải dùng chính linh hồn của mình để làm thai thể binh khí, nói cách khác chính là tự chia cắt một phần linh hồn của mình.
Tuỳ thuộc vào việc bao nhiêu phần linh hồn của hắn bị đem ra làm vũ khí, sự lợi hại của binh khí khi rèn ra cũng sẽ tăng lên cực đại.
Binh khí rèn ra bởi bí pháp này không có cấp bậc cố định, sức mạnh của nó sẽ không ngừng tăng trưởng theo đà tăng tiến tu vi của chủ nhân là Tử Phong, có phần giống như Đế Khí nhưng điểm khác biệt đó chính là binh khí này, hay còn gọi là Hồn Binh không có giới hạn cấp bậc, tức là dù Tử Phong có là Thánh Quân, hay là Linh Đế, thậm chí là thần linh chân chính, Hồn Binh sẽ theo đó mà tăng trưởng sức mạnh của bản thân.
Nghĩ lại thì cũng hợp lý, bởi vì Hồn Binh được tạo nên bởi chính linh hồn của hắn, nói cách khác Hồn Binh và hắn chính là một thể, Tử Phong tấn cấp thì dĩ nhiên Hồn Binh cũng tăng trưởng theo.
Nhưng mà không phải là không có mặt trái, nếu Hồn Binh bị phá huỷ, phần linh hồn mà hắn bỏ ra để rèn Hồn Binh cũng theo đó mà tiêu tán, mà ai cũng rất rõ một chuyện, tổn hại linh hồn là thứ thương tổn chí mạng nhất mà một võ giả có thể gánh chịu, cực kỳ khó để có thể chữa lành.
Tử Phong không ngừng suy nghĩ, trong bí pháp cũng đã chú thích rõ ràng, đó là khi hắn chuẩn bị “nguyên liệu” để rèn Hồn Binh, sự đau đớn hắn phải nhận sẽ không giống với bất kỳ thứ gì trên đời, đa phần người tu luyện bí pháp này đều chết trong quá trình tạo ra Hồn Binh bởi sự thống khổ vô biên vô tận, nhưng mà đó không phải là thứ mà hắn để ý tới, bởi vì hắn đã nhận ra dụng ý của Chúa Tể Hư Không khi ném hắn vào trong Vạn Quỷ Quật.
Tăng cường sức mạnh chỉ là phụ, chủ yếu đó là để hắn làm quen với đau đớn, tăng thêm một tia cơ hội có thể rèn ra được Hồn Binh.
Một điều khiến Tử Phong phải suy nghĩ đó là hắn nên sử dụng bao nhiêu phần linh hồn để rèn Hồn Binh bây giờ, theo như ghi chú trong cuốn bí pháp, tỉ lệ lí tưởng mà đa phần người đã từng tu luyện nó thường dùng đó là đem một nửa linh hồn của mình để tạo ra Hồn Binh, cũng có vài trường hợp cá biệt dùng đến sáu hay bảy phần, nhưng không hơn, chỉ là tất cả đều gục ngã trong sự dày vò kinh khủng, chua một ai thành công cả.
Tử Phong sợ, không phải là hắn sợ đau đớn, hắn chỉ sợ bản thân cũng sẽ là một thất bại giống như những người đã đi trước, thất bại đồng nghĩa với cái chết, đến lúc đó thì trả thù hay trở nên mạnh mẽ hơn cũng đều không còn ý nghĩa gì nữa.
“Nhưng….” Tử Phong lẩm bẩm.
Mỗi một phần linh hồn được thêm vào Hồn Binh sẽ tăng sức mạnh của nó lên gấp bội, khoảng cách sức mạnh là cực kỳ lớn, nhưng đồng thời sự đau đớn và độ khó cũng tăng lên, một khi đã tiến hành quá trình tạo ra Hồn Binh thì không thể quay đầu lại được nữa, hắn chỉ có một cơ hội để quyết định mà thôi.
“Đã vậy thì….ta sẽ dùng toàn bộ linh hồn của mình!!”