Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 504: Bi Thương Cùng Cực
Hồ Phi Nguyệt nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, nước mắt hoà lẫn với nước mưa chảy dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng lớn tiếng nói
“Bọn chúng chính là Ngân Nguyệt Lang Tộc, thực lực vô cùng cường đại, chàng không phải là đối thủ của bọn chúng đâu, mau chạy đi, mặc kệ thiếp!!”
Nàng biết rất rõ thực lực của Tử Phong ra sao, hắn rất mạnh nhưng so sánh với Thánh Tôn cường giả thì vẫn còn một sự chênh lệch không nhỏ, nàng không muốn Tử Phong vì cứu nàng mà bỏ mạng tại đây.
“Nàng hãy nằm yên ở đấy, thực lực bọn chúng ra sao thì ta đã rõ, ta chỉ cần biết bọn chúng là người của Ngân Nguyệt Lang Tộc là đủ.” Tử Phong nhàn nhạt nói.
Giờ thì Tử Phong đã hiểu rõ những gì Mai Tôn Giả nói trong thư, đúng thật là hắn phải trở về, vừa rồi nếu như hắn chỉ chậm một bước thôi thì chắc chắn Hồ Phi Nguyệt sẽ vong mạng, chuyện đó hắn tuyệt đối không thể để nó diễn ra được.
Từng sợi tơ máu xuất hiện trong đôi mắt đen kịt của hắn, Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt, sau đó giơ kiếm chỉ lên trời, cao giọng nói
“Tên chó đẻ Lâm Chấn Hạo, đã đến rồi thì hiện thân đi, đừng có ẩn ẩn núp núp nữa!!”
Giọng nói vang vọng đất trời truyền đi tứ phương tám hướng, không gian trên bầu trời xuất hiện hàng loạt dao động, những thân ảnh giống như từ hư không xuất hiện, trong nháy mắt đã có hàng chục người đứng lơ lửng trên không trung.
Những người này Tử Phong đều nhận biết, đúng hơn là biết quá rõ là đằng khác, các vị Tôn Giả, tông chủ Lâm Chấn Hạo, bốn vị phong chủ, bốn vị phó phong chủ, toàn bộ trưởng lão nội môn của cả bốn chủ phong, những thái thượng trưởng lão, hai người Đổng lão từ Thái Diễn Thánh Địa, có thể nói ngoại trừ các cung phụng trưởng lão ra, tất cả chiến lực mạnh mẽ nhất của Lăng Hư Cung đều có mặt tại đây.
“Phải rồi, đương nhiên rồi, điều hiển nhiên như vậy cơ mà.”
Tử Phong thầm lẩm bẩm, trên mặt không thể hiện một chút cảm xúc nào cả, nhìn tràng diện trước mắt, hắn đã hiểu hết toàn bộ.
Thái Diễn Thánh Địa, Diễm Quang Đế Quân, Ngân Nguyệt Lang Tộc, tất cả đều chỉ là một, nói đúng hơn thì Ngân Nguyệt Lang Tộc làm loạn ở trong Yêu Thú Sâm Lâm chính là do một tay Thái Diễn Thánh Địa đạo diễn.
Sẽ không bao giờ có chuyện ba đầu thất giai yêu thú có thực lực Thánh Tôn có thể dễ dàng lọt vào trong bổn tông Lăng Hư Cung, làm loạn ở ngay trong Thanh Long phong mà không đánh động đến cao tầng tông môn.
Lại càng không có chuyện tình cờ đó là Thái Diễn Thánh Địa vừa có siêu cấp cường giả tới thăm thì Ngân Nguyệt Lang Tộc đúng lúc đó mò đến muốn truy cùng diệt tận Hồ Phi Nguyệt.
Tử Phong cũng không tin Lăng Hư Cung không biết gì về chuyện này, hiện tại hắn đã hiểu, thì ra hắn không phải là mục tiêu bị nhắm vào, Hồ Phi Nguyệt mới là người bọn chúng muốn.
Hắn không biết tại sao bọn chúng lại phải tìm đủ mọi cách đuổi cùng giết tận Hồ Phi Nguyệt, suy cho cùng nàng chỉ là một thất giai yêu thú vốn chẳng hiếm lạ gì ở trong Yêu Thú Sâm Lâm, nhưng mà Tử Phong cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ biết rằng trước mặt hắn lúc này tất cả đều là kẻ thù.
Đúng vậy, tất cả toàn bộ người ở đây đều là kẻ thù của hắn, bất kể là Ngân Nguyệt Lang Tộc hay là đám người Lăng Hư Cung.
Giờ thì mọi chuyện đã rõ, chẳng có cường giả nào của Lăng gia lẻn vào trong Càn Nguyên đế quốc cả, tất cả chỉ là mồi nhử đánh lạc hướng để khiến hắn rời khỏi Lăng Hư Cung mà thôi, khi hắn không ở đây thì chuyện gì xảy ra cũng có thể được che giấu.
Có lẽ người khác sẽ đặt ra câu hỏi là tại sao lại không trực tiếp ra tay ngay khi hắn vẫn đang ở Lăng Hư Cung, dù sao thì với thực lực của hắn tuy mạnh mẽ nhưng chẳng phải vô địch, căn bản không thể nào ngăn cản được những Thánh Tôn, Thánh Quân cường giả, việc gì phải dụ hắn ra ngoài rồi mới ra tay cho rắc rối.
Nhưng mà Tử Phong không đặt câu hỏi như vậy, đó chính là một câu hỏi ngu xuẩn!! Kiếp trước hắn sinh sống ở trong môi trường có thể nói là ở dưới đáy của xã hội, những thứ dơ bẩn mà nhân loại có thể làm ra đã không còn là thứ gì lạ lẫm đối với hắn nữa.
Đây chỉ đơn giản là sự lợi dụng, bản thân hắn vẫn còn giá trị để sử dụng, nếu tiêu diệt cùng với Hồ Phi Nguyệt thì quá lãng phí, chỉ cần dụ hắn ra ngoài, âm thầm giết nàng rồi đến lúc hắn quay về xoá sạch hết dấu vết, chỉ đơn giản nói rằng nàng ta mất tích hay gì đó là có thể vẹn toàn, quân cờ hữu dụng như hắn vẫn được giữ lại để sử dụng mà vẫn hoàn thành được mục đích, đúng là một hòn đá trúng hai con chim.
“Thập thất trưởng lão, ta có thể bỏ qua tội vô lễ của ngươi, nhưng mà chuyện này không thể làm khác đi được, nữ nhân sau lưng ngươi có một thứ mà Diễm Quang Đế Quân muốn lấy, cô ta buộc phải chết, từ trước tới nay ta đã đủ khoan dung với ngươi rồi, đừng vì cảm xúc bản thân mà làm loạn.” Lâm Chấn Hạo lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy thập thất trưởng lão, chỉ là một nữ nhân mà thôi, với thực lực và danh vọng của ngài thì muốn nữ nhân nào chả được, hãy kiềm chế đi, rừng xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đốt!!” Một vị trưởng lão lớn tiếng nói.
“Tào trưởng lão nói đúng đó, thập thất trưởng lão xin hay bình tĩnh lại mà suy xét thiệt hơn!”
Hàng loạt tiếng nói phụ hoạ của đám trưởng lão nội môn vang lên, tất cả đều khuyên hắn nên từ bỏ Hồ Phi Nguyệt, đừng vì một nữ nhân mà làm ra việc khiến bản thân hối hận.
“Tử Phong, là chỗ quen biết ta thật lòng khuyên cậu hãy từ bỏ đi, ta biết cậu rất trân trọng người thân của mình, nhưng một thiên tài như cậu lại chỉ vì một nữ nhân mà liều mạng liệu có xứng đáng hay không.
Tương lai của cậu vẫn còn dài, vô số cơ hội vẫn đang chờ cậu nắm lấy, đừng làm ra những chuyện khiến tiền đồ xán lạn của mình bị sụp đổ như vậy.
Ta nói có chút không phải, nhưng mà nữ nhân kia vốn dĩ là yêu thú, còn cậu là nhân loại, nhân yêu cách biệt không phải là chuyện gì kỳ lạ, hãy suy nghĩ kỹ càng đi.” Phó phong chủ Thanh Long phong, Tần Giác trầm giọng nói.
“Ha ha ha ha ha…!!”
Tử Phong đứng giữa vô vàn những lời khuyên can bỗng cất lên một tràng cười dài, thanh đại kiếm trong tay buông thõng xuống mặt đất giống như là đã buông xuôi, giữa lúc mọi người tưởng rằng hắn đã nghe theo lời khuyên của mọi người thì….
“Bùng!!!”
Một luồng uy áp phô thiên cái địa từ trên người Tử Phong bốc lên, uy áp kinh khủng không thua kém gì một Thánh Tôn cường giả lan toả ra tứ phương tám hướng khiến các vị trưởng lão có tu vi dưới Thánh Hoàng đều tái xanh mặt mũi, đến cả hít thở cũng khó khăn, ẩn ẩn bên trong thứ uy áp khiếp hãi này còn có một tia khí thế vương giả giống như Tử Phong hắn chính là bậc đế vương trời sinh vậy.
“Nói hay lắm, thật sự là nói hay lắm, bán đứng lừa gạt ta xong nhưng lại nói như thể tất cả đều chỉ muốn tốt cho ta, có thể đổi trắng thay đen đến mức này thì ta cũng phải cam bái hạ phong, không còn lời gì có thể nói được nữa.
Chỉ là…..CÂM MỒM!!!!!”
Tử Phong rống lên một tiếng, âm thanh khủng bố đến mức muốn phá tan màng nhĩ của mọi người xung quanh, không gian chỉ bởi một tiếng rống mà rung chuyển kịch liệt.
“Ha ha ha ha ha, các ngươi nói đúng, thê tử của ta chính là yêu thú, điều đó là sự thực.
Nhân yêu cách biệt, không thể chung sống cùng với nhau phải không? Vậy Ma thì sao??”
Vừa dứt lời, khí tức trên người Tử Phong biến đổi, một giây trước khí tức của hắn tuy cường hãn nhưng vẫn có cảm giác giống như một con người thì nay thứ khí tức đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khí tức tà ác, khát máu đến cực điểm, so với khí tức hung hãn của yêu thú cũng còn hơn đến vài bậc, chỉ cảm nhận khí tức của hắn thôi mà mỗi người đều có cảm giác giống như đang đứng trước một con quái vật cổ xưa điên loạn, hoàn toàn không còn chút khí tức của nhân loại.
Đặc trưng của Liễm Tức không chỉ có thể ẩn giấu khí tức khi được sử dụng, nó còn có thể khiến Tử Phong làm giả các loại khí tức chẳng hạn như là khí tức của võ giả khác hay thậm chí là khí tức của yêu thú.
Vốn dĩ bình thường Tử Phong không bao giờ sử dụng đến năng lực này bởi vì chỉ cần ẩn giấu khí tức của bản thân là đã quá đủ hiệu quả giữ bí mật hành tung rồi, không cần phải giả dạng khí tức khác làm gì.
Nhưng mà từ khi trở thành Thiên Ma bậc cao, khí tức của Thiên Ma càng ngày càng trở nên rõ ràng, thứ khí tức tàn ác khát máu điên loạn đó thực sự khiến người khác sợ hãi thậm chí cả mấy người như Diệu Yên hay Diệp Ngưng Tuyết, hắn đành phải dùng đến Liễm Tức để biến đổi khí tức của mình thành khí tức nhân loại điển hình, nay hắn không che giấu gì nữa, thoải mái giải phóng toàn bộ khí tức Thiên Ma ra ngoài.
Tất cả mọi người vốn đã cực kỳ bất ngờ bởi uy áp kinh khủng của hắn, nay cảm nhận thứ khí tức tà ác đến cực điểm này lại càng bất ngờ hơn nữa, không chỉ bất ngờ mà còn có sự sợ hãi, ai nấy đều có cảm giác bản thân giống như một chú cừu non đang đứng trước một con quái vật kinh khủng nào đó, bất kì thời khắc nào có thể bị xơi tái đến cặn bã cũng không còn.
“Thứ khí tức quỷ quái gì đây, sao ta lại có cảm giác sợ hãi đến như thế này??” Một vị trưởng lão bật thốt, giọng nói run rẩy không hề che giấu sự sợ hãi của mình.
“Một khí tức tà ác tràn ngập máu tanh, đây là khí tức nhân loại nên có...không, đây không thể nào là khí tứ của một nhân loại được, hắn ta không phải là nhân loại!!” Phong chủ Chu Tước phong cắn răng nói.
“Đã cả vạn năm rồi bản đế mới lại cảm nhận lại thứ khí tức này một lần nữa, không thể nào nhầm lẫn được, đây chính là khí tức của Thiên Ma Nhất Tộc!!” Một giọng nói vang lên giữa không trung, chính là Diễm Quang Đế Quân, chỉ là không thấy rõ người đâu, có lẽ là đang ẩn nấp ở một nơi rất xa.
“Thiên Ma Nhất Tộc??!”
“Là thứ chủng tộc đã thiếu chút nữa hủy diệt cả Huyền Linh đại lục vạn năm trước!!”
“Chiến tranh Thiên Ma khiến võ đạo trên thế giới này điêu linh mất đi vẻ huy hoàng vốn có!!”
Hàng loạt tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên, những người ở đây đều là Thánh Giai cường giả học rộng biết nhiều, chiến tranh Thiên Ma tuy không có ai từng tham gia nhưng tư liệu về nó ai cũng đã đọc qua, đối với chủng tộc có thể được coi như là công địch của toàn bộ sinh vật sống trên đại lục, tất cả đều không có mấy thiện cảm, ai cũng không hẹn mà cùng trở nên cảnh giác.
“Ta không ngờ Lăng Hư Cung lại còn ẩn giấu một Thiên Ma có huyết mạch tinh thuần đến như thế này đấy, ta không thể làm ngơ được nữa.
Bản đế lấy danh nghĩa Diễm Quang Đế Quân, yêu cầu Lăng Hư Cung dùng toàn lực thảo phạt tên tộc nhân Thiên Ma này, tuyệt đối không được chậm trễ!!” Giọng nói của Diễm Quang Đế Quân lại vang lên một lần nữa, nhưng giọng điệu đã trở nên gay gắt, dường như Thiên Ma chính là kẻ thù không đội trời chung với y vậy.
“Chuyện này….thưa Đế Quân, ngài có thể cân nhắc được không, Thiên Ma Nhất Tộc đã biến mất khỏi đại lục cả vạn năm, đây chỉ là một Thiên Ma lẻ loi khó có thể làm nên chuyện gì, ta nghĩ……” Lâm Chấn Hạo nói.
“Không có cân nhắc gì hết, năm xưa chính ta đã tham gia vào Thiên Ma Chi Chiến, sự kinh khủng của một Thiên Ma mất kiểm soát không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, nhất định phải tiêu diệt hắn, tuyệt đối không được để hắn có cơ hội phát triển!!” Diễm Quang Đế Quân rít lên một tiếng cắt ngang lời của Lâm Chấn Hạo, cả bầu trời giống như bị một tiếng rít đó xé rách, thực lực của một Đế Quân cường hãn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Vãn bối….tuân lệnh!! Toàn bộ trưởng lão Lăng Hư Cung, theo mệnh lệnh của ta, dùng toàn lực tiêu diệt thập thất trưởng lão Thanh Long phong!!” Lâm Chấn Hạo cao giọng nói.
“Không cần phải làm phiền đến tông chủ đại nhân phải ra tay, chỉ cần ba người bọn ta là đủ, hắn ta có phải là Thiên Ma hay không thì ta không quan tâm, nhưng hắn dám cứu tiện nhân kia, hại bọn ta phải tìm kiếm trong vô vọng suốt bao năm nay, chừng đó là đủ để khiến hắn trở thành địch nhân của Ngân Nguyệt Lang Tộc bọn ta rồi!” thanh niên mặc áo lông phất tay nói.
“Nhưng mà Đế Quân đã có lệnh….” Lâm Chấn Hạo ngần ngừ nói.
“Như vậy cũng được, để thuộc hạ của ta ra tay đi, ta cũng không muốn ép các ngươi phải ra tay với người đã từng là đồng môn của mình!!” Diễm Quang Đế Quân lên tiếng.
Tử Phong yên lặng quan sát toàn bộ tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, trông hắn cực kỳ bình tĩnh, đúng vậy, là bình tĩnh, không giận dữ, không cuồng loạn, cũng không có vui vẻ hay buồn bã, tất cả chỉ là một mảnh hư không trống rỗng.
Ngay từ khoảnh khắc hắn nhận ra tất cả mọi thứ, hắn đã biết rằng ngày hôm nay sẽ chẳng có cơ hội nào dành cho hắn cả, đối mặt với Thánh Tôn, Thánh Quân, thậm chí còn có cả một siêu cấp chí tôn Linh Đế cường giả, một Thánh Hoàng nhỏ nhoi như hắn dù có nghịch thiên đi chăng nữa cũng chẳng thể làm được gì.
Nhưng mà không thể làm được gì cũng không có nghĩa là hắn sẽ không làm gì, quan niệm của hắn đó là dù có chết thì cũng phải kéo kẻ thù chết theo, trước khi chết nếu lôi theo được vài cái đệm lưng thì phần thắng vẫn thuộc về hắn mà thôi.
Tử Phong đưa mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt, ánh mắt của hắn thoáng trở nên ôn nhu, dù hắn có phải chết thì cũng phải bằng mọi giá đưa Hồ Phi Nguyệt rời khỏi nơi này, chỉ đáng tiếc một điều đó là hắn sẽ không thể giữ lời hứa bảo vệ nàng trọn đời kiếp của mình.
Tử Phong cúi người xuống đỡ lấy Hồ Phi Nguyệt, trên tay xuất hiện mấy viên đan dược chữa thương cực phẩm nhét vào miệng nàng, nhìn thấy nàng muốn nói gì đó, hắn ngay lập tức lắc đầu
“Nàng đừng nói gì hết, ta sẽ không rời bỏ nàng đâu, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta cũng sẽ bảo vệ nàng, chúng ta là phu thê cơ mà, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với nàng, nhưng ta nguyện chết vì nàng, mãi mãi không thay đổi!!”
Hồ Phi Nguyệt nhìn chằm chằm Tử Phong, một hồi lâu sau mới nở một nụ cười tuyệt mỹ
“Quả nhiên thiếp đã chọn đúng, gặp được chàng chính là may mắn lớn nhất trong đời thiếp, lúc này thiếp cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời, thật sự thiếp không còn muốn mong đợi thêm điều gì nữa.
Thật sự thiếp rất vui khi khoảnh khắc cuối cùng của mình lại là những giây phút hạnh phúc nhất.”
“Tin ta đi, đây sẽ không phải là những giây phút cuối cùng của nàng đâu!!” Tử Phong lắc đầu kiên định nói, sau đó buông vai Hồ Phi Nguyệt ra, cầm lấy Tai Ách Quỷ Kiếm bước lên mấy bước, trong đầu thầm nghĩ
“Nhưng đối với ta có lẽ sẽ là những giây phút cuối cùng, xin nàng hãy tha thứ cho ta…”
Hít sâu một hơi, Tử Phong giơ kiếm lên chĩa thẳng vào người trung niên nhân cao lớn, miệng cười gằn
“Ngươi chính là người đã đả thương thê tử của ta?”
Trung niên nhân lúc này đã loại trừ được tử vong chi lực ra khỏi cánh tay, nhưng vết thương của hắn đã bị tử vong chi lực ăn mòn đến thê thảm, nhất thời khó có thể chữa lành lại ngay lập tức được kể cả có sử dụng đến hiệu quả của nội lĩnh vực.
Đó chính là sức mạnh của tử vong chi lực, thứ lực lượng này vốn là thiên địch của mọi sinh vật sống, kể cả với thực lực Thánh cấp cũng khó có thể chữa lành vết thương gây ra bởi tử vong chi lực.
“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Trung niên nhân lạnh lùng nói, dường như không mấy quan tâm đến việc mình đã bị mất đi một cánh tay, tuy uy áp của Tử Phong thực sự rất kinh khủng nhưng hắn vẫn có thể nhận ra tu vi của đối phương hẳn vẫn chưa vượt quá cấp bậc Thánh Hoàng, đối với bản thân hắn mà nói thì Thánh Hoàng mạnh mẽ hơn người cũng chỉ là một con cứu hơi béo một chút mà thôi, không khó để đánh bại.
“Hẳn là ngươi đang nghĩ trong đầu rằng bản thân là một Thánh Tôn, ta chỉ là một Thánh Hoàng thì có thể làm được cái gì đúng không?? Vậy thì để ta cho ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với người dám động vào thê tử của ta!! Thế Giới!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, ngay lập tức kích hoạt Lĩnh Vực của mình.
Trong một khoảng không gian rộng lớn, thời gian hoàn toàn bị ngừng lại, Tử Phong trong một cái tích tắc ngắn ngủi kích hoạt liên tiếp những năng lực của mình
“Thiên Ma Hoá Thân!! Song trọng Đột Phá Cực Hạn!!”
Toàn bộ quá trình tăng tiến sức mạnh chỉ diễn ra trong vòng chưa đến một phần mười giây, Tử Phong cảm nhận sức mạnh bùng nổ trong cơ thể mình giống như cuồng phong bão tố, hắn dùng một tốc độ nhanh đến mức cực điểm rút ngắn khoảng cách của mình đến chỗ trung niên nhân, Tai Ách Quỷ Kiếm trong tay kéo một đường từ phía bên dưới mà vung lên.
Thanh kiếm trực tiếp chém thẳng vào người trung niên nhân nhưng không hề có máu chảy ra, lưỡi kiếm giống như chạm vào một khối kim loại cứng rắn tới cực điểm, hoàn toàn không thể xuyên qua được, lực đạo khổng lồ hất tung đối phương lên không trung.
“Còn 0.2s, không kịp mất!! Thiên Ma Giải Thể!!”
Tử Phong nhận ra công kích của mình vẫn thiếu đi một tầng lực công phá để có thể xuyên qua được lực phòng ngự không hợp lẽ thường của đối phương, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức sử dụng Thiên Ma Giải Thể.
Thiên Ma Giải Thể được kích hoạt, áo giáp trên người hắn trong nháy mắt liền tiêu biến, hoá thành từng đoàn năng lượng sau đó biến thành từng đạo phù văn bao phủ lấy cơ thể hắn, ngay khoảnh khắc đó, một cơn đau khủng khiếp bộc phát bởi vì cưỡng ép giải phóng sức mạnh tràn ra khiến Tử Phong phải cắn chặt răng chịu đựng, nhưng hiệu quả thì không cần phải bàn cãi.
Quá trình tăng tiến sức mạnh cũng giống như đổ nước vào trong một cái bình thông qua một cái lỗ nhỏ, nếu sức mạnh tăng tiến một cách từ tốn có chừng mực thì sẽ chẳng có gì xảy ra, nước sẽ thoải mái mà dần đổ đầy bình.
Nhưng nếu cưỡng ép buộc sức mạnh phải tăng lên đến đỉnh một cách bất chợt, lượng nước không đổi nhưng giống như là nhồi nhét, đè ép chỗ nước đó phải chui qua cái lỗ nhỏ để tiến vào trong bình, dưới áp lực lớn như vậy, cả chiếc bình lẫn cái lỗ sẽ có nguy cơ bị phá huỷ.
Tử Phong đương nhiên biết điều đó, nhưng hắn căn bản không có thời gian để có thể từ từ chờ sức mạnh tăng lên, hơn nữa so sánh ở trên vẫn chỉ là đại khái, bởi vì nếu cưỡng ép tăng lên sức mạnh như vậy, có một thứ sẽ xảy ra, đó là sự bùng nổ.
Sức mạnh tăng lên đột ngột sẽ tạo ra một sự bùng nổ nhất thời về mặt thực lực, đổi lại sẽ gây tổn thương đến cơ thể, nhưng Tử Phong không quan tâm đến cái gọi là tổn thương đó, thứ hắn cần chính là sự bùng nổ đó.
Hiệu lực của Thế Giới đã kết thúc, trong cảm quan của trung niên nhân thì hắn chỉ vừa mới chớp mắt một cái, cả người đã bị một luồng cự lực kinh khủng đập văng lên không trung, sau đó ở dưới mặt đất phát ra một tiếng nổ cực đại, không gian bị xé toạc, thân ảnh Tử Phong dùng một tốc độ không tưởng xuất hiện trước mặt hắn, thanh đại kiếm trong tay vung lên hoá thành vô số đường kiếm quang.
Những đường kiếm quang va chạm vào người trung niên nhân phát ra từng tiếng leng keng giống như đang chém vào kim loại, vô số mảnh vụn quần áo cùng với da thịt văng ra bên ngoài rơi xuống lả tả như là lá rụng.
“Cái quái gì vậy?!” trung niên nhân cắn răng chịu đựng những đường kiếm quang liên miên bất tận, trong lòng không khỏi thầm mắng, đáng lí ra mà nói thì bản thân hắn là yêu thú hoá hình, hơn nữa lại có thực lực Thánh Tôn, nhục thể của hắn có thể ví như vũ khí hình người, vậy mà những đường kiếm quang này lại mang theo một quy tắc kỳ dị nào đó, lực sát thương cực kỳ kinh người, hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn công kích của một Thánh Hoàng mà liên tục gây thương tích lên người hắn, tuy không phải là thương tích trầm trọng nhưng bị trầy da tróc vẩy là chuyện đương nhiên.
Có một điều trung niên nhân không biết đó là những quy tắc kỳ dị mà hắn cảm nhận được chính là hiệu quả của Thiên Ma Giải Thể, dồn toàn bộ lực phòng ngự thành khả năng tấn công, bất kể là tốc độ di chuyển, tốc độ tấn công, lực đạo của Tử Phong đều được tăng cường, sức sát thương trong mỗi đòn đánh của hắn sớm đã sớm vượt xa năng lực của một Thánh Hoàng thông thường rồi.
Tử Phong ở trên không trung xoay người mấy vòng thật nhanh, Tai Ách Quỷ Kiếm theo đà di chuyển của hắn giống như một cơn lốc xoáy tròn, liên tiếp chém hàng chục phát lên người trung niên nhân khiến hắn không thể có một chút thời gian nghỉ để có thể phản công hay thoát khỏi công kích.
Trở tay dùng thân kiếm đập mạnh trung niên nhân văng xuống mặt đất, Tử Phong giống như một tia chớp đón đầu đối phương, tử vong chi lực trên đầu mũi Tai Ách Quỷ Kiếm bốc lên ngùn ngụt, cả thanh kiếm đâm thẳng về phía thân ảnh đang trên đà lao xuống đất.
“Tai Ách Quỷ Kiếm – Diệt Thế Tai Ương!!”
“Phập!!”
Mũi kiếm khổng lồ từ đằng sau lưng trung niên nhân đâm thẳng một đường xuyên ra tận đằng trước, hắn há miệng phụt ra một ngụm máu, trong cổ họng phát ra âm thanh gào lớn
“Lĩnh…..”
“Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền!!”
Chữ “Vực” còn chưa thoát ra khỏi miệng, Tử Phong đã xuất hiện trước mặt hắn, một quyền kinh thiên tung ra.
Nắm đấm của Tử Phong đập thẳng vào mặt trung niên nhân trước khi y kịp kích hoạt Lĩnh Vực, một luồng lôi điện khủng bố xuất hiện sau đó xuyên thẳng vào bên trong đầu hắn, lôi điện lực cường hãn khiến bộ não của hắn bị sốc nặng đến mức choáng váng, căn bản không thể nghĩ ngợi được cái gì.
Tử Phong giơ một chân lên cao, cứ như vậy hạ xuống một cước lên đỉnh đầu đối phương, lực đạo mạnh mẽ khiến cả người trung niên nhân như một quả bóng đập mạnh xuống đất khiến đại địa nổ tung thành từng mảnh vụn rồi lại nảy ngược lên.
Cũng không dừng lại tại đó, Tử Phong nhún người từ dưới đất lên không trung bắt kịp thân ảnh của đối phương, thân dưới xoáy tròn tung ra một chuỗi liên hoàn cước với mười thành lực đạo, không gian xung quanh mỗi khi một cước va chạm với người trung niên nhân bị nén lại sau đó trực tiếp nổ tung phát ra từng tiếng vang dội.
“Ám Kình – Phá Sơn Không!!”
“Tử Lôi Nhất Kích – Chưởng Tâm Lôi!!”
Đập mạnh hai bàn tay lên ngực đối phương, Tử Phong dùng toàn lực thi triển hai chiêu thức cùng một lúc, hai tuyệt kĩ vốn có sức sát thương đơn lẻ cực lớn kết hợp với Thiên Ma Giải Thể tạo ra sát thương vô cùng khủng bố, một tiếng lôi minh cùng với một thứ âm thanh trầm đục bị bóp méo cùng lúc vang lên, lồng ngực của trung niên nhân cùng với ổ bung của hắn bị phá tan tành, nội tạng cùng máu thịt bên trong văng đi khắp nơi chỉ còn trơ lại xương trắng.
Phi thân ra sau người đối phương, Tử Phong rút lấy Tai Ách Quỷ Kiếm, trực tiếp bổ xuống đầu trung niên nhân vẫn còn đang choáng váng.
“Trảm Nguyệt Tứ Thức – Nguyệt Quang Trảm!!”
Một đường kiếm quang hình bán nguyệt xuất hiện, chém xuyên qua đầu trung niên nhân sau đó phá không bay đi, sinh sinh cắt đứt đoạn giữa lưng chừng một ngọn núi, phần đỉnh núi phía trên trượt dài sau đó đổ xuống ầm ầm, để lại phân nửa ngọn núi bị cắt đứt nhẵn nhụi.
“Bịch! Bịch!”
Hai nửa thi thể của trung niên nhân rơi xuống đất, sinh khí hoàn toàn biến mất, chết đến mức không thể chết hơn được nữa, dù thua một đại cảnh giới, không sở hữu pháp tắc chi lực tầng thứ ba, nhưng lực phá hoại mà Tử Phong tạo ra với sự giúp sức của Thiên Ma Giải Thể là quá lớn, căn bản không chút thua kém gì so với pháp tắc chi lực tầng thứ ba, thậm chí còn hơn, cũng không khó hiểu khi định luật thép đã bị phá vỡ, Thánh Tôn bị một Thánh Hoàng giết chết trong trận chiến một đối một không sử dụng ngoại lực.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, toàn bộ sự việc diễn ra chỉ trong vòng chưa đến hai mươi giây đồng hồ, tất cả những người ở đây đều ngạc nhiên đến độ trợn mắt há mồm.
Nhưng mà để có thể tạo nên thành quả này Tử Phong cũng đã trả giá rất đắt, đừng nhìn hắn tấn công liên hoàn đến mức khiến đối phương đến cả Lĩnh Vực cũng không kịp tế ra, nhưng Thiên Ma Giải Thể khiến hắn không sở hữu bất kì lực phòng ngự nào, công kích đối phương nhận phải là mười thì chính bản thân hắn bị lực lượng phán chấn dội lại phải đến quá nửa.
Cơ thể của hắn lúc này cực kỳ tàn tạ, da thịt khắp nơi tràn ngập vết nứt, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả người, xương cốt bên trong không biết đã gãy bao nhiêu cái, Tử Phong chống kiếm xuống mặt đất, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, miệng cất tiếng cười điên loạn, máu tươi tràn ra từ khoang miệng khi hắn cất tiếng nói
“Thánh Tôn thì cũng chỉ như vậy mà thôi, khậc khậc…Hự!!”
Một thân ảnh bạch y đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Phong, hắn căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cả người giống như bị một cự chuỳ trăm vạn cân đập vào người, cơ thể của hắn như diều đứt dây văng mạnh qua một bên, đâm thẳng xuống mặt đất đào thành một cái rãnh dài trước khi vấp phải vật cản rồi nảy ngược lên không trung rồi hạ xuống mặt đất, máu tươi văng ra tung toé khắp nơi.
“Ngươi giết được Lữ huynh cũng chỉ là may mắn mà thôi, đừng mong ta sẽ nương tay như vậy.” bạch y nam tử vẩy vẩy cánh tay của mình, nhàn nhạt nói.
Hồ Phi Nguyệt nhìn thấy Tử Phong bị đánh bay đi, nàng kêu lớn một tiếng: “Phu quân!!” sau đó vội vàng phi thân tới chỗ Tử Phong đang nằm.
Lúc này Tử Phong cực kỳ thảm, cánh tay trái cùng với chân phải của hắn không biết đã gãy đoạn văng đi chỗ nào, khắp người không còn một chỗ nào lành lặn, khoang bụng giống như một miếng giẻ rách bị xé bỏ, ruột gan nội tạng bên trong rơi vãi đầy đất.
Nhìn thấy thàm trạng của Tử Phong, trong lòng Hồ Phi Nguyệt không khỏi thắt lại, nàng quỳ xuống, run rẩy gọi
“Phu quân….phu quân…chàng đừng chết mà….”
“Yên tâm, ta còn chưa chết đâu..” Tử Phong thở hắt ra một hơi, khẽ nén đau đớn trong người, nặn ra một nụ cười mà nói.
“Tốt quá…thật sự tốt quá….hự!!” Hồ Phi Nguyệt đang nói đột nhiên im bặt, một dòng máu tươi từ trong miệng nàng chảy ra ngoài, ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển xuống bên dưới bụng mình.
Tử Phong nhìn thấy một bàn tay đâm xuyên qua bụng của Hồ Phi Nguyệt, đằng sau nàng chính là bạch y nam tử lúc nãy đã đánh bay hắn, tâm trí của hắn đột nhiên trống rỗng không còn nghĩ ngợi được điều gì nữa, hai mắt hắn trừng lớn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Bạch y nam tử rút tay ra khỏi bụng Hồ Phi Nguyệt, dùng một cánh tay khác nắm lấy cổ nàng nhấc bổng lên, bàn tay còn lại vẫn còn thấm đẫm máu tươi đặt lên lỗ thủng trên bụng nàng, một luồng bạch quang chói loà xuất hiện.
Hồ Phi Nguyệt giống như đang phải chịu một sự đau đớn khó tả mà thét lên thê thảm, một lúc sau thì nàng dường như mất hết sức lực mà ngừng lại, cả người rũ xuống như không xương, đồng thời luồng bạch quang kia cũng biến mất.
Trên tay bạch y nam tử lúc này là một hòn đá méo mó xù xì nhưng lại toả ra quang mang màu trắng đục nhàn nhạt dịu nhẹ trông rất thần kỳ, hắn tiện tay ném Hồ Phi Nguyệt sang một bên sau đó hướng lên trời nói lớn
“Thưa Đế Quân, thuộc hạ đã lấy được Nguyệt Quang Bảo Thạch, xin ngài hãy nhận lấy!”
“Tốt lắm, ta trở về trước, các ngươi ở lại dọn dẹp hết đống hỗn độn này đi!” hòn đá trên tay bạch y nam tử đột ngột biến mất, giọng nói của Diễm Quang Đế Quân vang lên sau đó từ từ nhỏ dần giống như y đang rời khỏi nơi này.
Trong khi đó thì Tử Phong không hề để ý tới những thứ đó, đôi mắt của hắn dán chặt vào thân thể của Hồ Phi Nguyệt bị ném xuống gần hắn, Tử Phong dùng toàn bộ sức lức của mình, bất chấp đau đớn đang cào xé tâm trí, hắn dùng một tay kéo lê thân hình tàn tạ của mình tới gần chỗ nàng, để lại một vệt máu dài trên đường đi.
“Phi….Phi Nguyệt, nàng…nàng không sao chứ….” Tử Phong nhìn Hồ Phi Nguyệt, giọng nói run rẩy ngắt quãng cất lên.
Sắc mặt Hồ Phi Nguyệt tái nhợt, khí tức trên người nàng giống như ngọn nến nhỏ leo lắt trước gió bão, yếu ớt đến mức thảm thương, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Nàng khó nhọc mở hai mắt mình ra, trong cổ họng phát ra những tiếng ho lục khục, cánh tay nàng run run giơ lên chạm vào gò má Tử Phong, nàng thều thào nói gần như không ra hơi.
“Khục..khục…chàng đừng lo….cho thiếp….hãy chạy đi…..chạy thật xa….chàng….phải hứa với thiếp…..phải sống….nhất định phải sống….thiếp yêu chàng….mãi mãi yêu chàng….đời này…kiếp này…vả…cả những kiếp sau nữa….” Một dòng nước chảy ra từ khoé mắt của Hồ Phi Nguyệt khi nàng khó nhọc cất ra từng chữ ngắt quãng, âm thanh của nàng càng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, sau cùng thì không còn nữa, đôi mắt của nàng nhắm lại, cánh tay đang giơ lên trở nên vô lực mà rơi xuống đất.
Trong đầu Tử Phong giống như có một quả bom vừa mới nổ mạnh, trong khoảnh khắc sinh cơ của Hồ Phi Nguyệt biến mất ngay trước mắt hắn, mọi thứ xung quanh hắn dường như không còn tồn tại nữa, hắn không nghe thấy gì, hắn không nhìn thấy gì nữa, mũi hắn không ngửi thấy gì, vị máu tanh biến mất trong khoang miệng của hắn, da thịt hắn không hề cảm nhận thấy những giọt mưa đang rơi xuống người mình, mọi suy nghĩ của hắn cũng theo đó mà biến mất, cả thế giới đột nhiên biến thành một màu trắng xoá, thứ duy nhất còn lại chính là tiếng ngâm Thiên Thiên Sinh Tử Kết của Hồ Phi Nguyệt lúc trước phiêu miểu trong không gian
- Truỳ Tâm Thứ Huyết, Hi Thành Hồng Tuyến
- Sinh Bất Đồng Sinh, Tử Tất Đồng Tử
- Sinh Bất Độc Hề, Tử Diệc Bất Cô
- Vĩnh Hằng Chú Kết, Sinh Tử Bất Giải
- Thiên Thiên Sinh Tử Kết!
---------------------------------------
Bên trong không gian hệ thống, bầu trời xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen thôn phệ lấy tất cả mọi thứ, đất đai, cây cối, sông ngòi, nước biển, không khí, đến cả không gian cũng giống như bị cơn lốc xoáy này nuốt trọn.
Hắc Tử Phong và Bạch Tử Phong đứng sừng sững trước cơn lốc xoáy, gương mặt cả hai không thể hiện cảm xúc gì cả, một hồi lâu sau Bạch Tử Phong mới nói
“Ta thua rồi, không ngờ hắn ta lại chọn con đường này.”
“Ha ha ha, trăm tính vạn tính không bằng trời tính, lão Bạch ngươi thua, nhưng ta cũng chẳng thắng, đúng hơn mà nói thì chúng ta đều là kẻ thua cuộc!!” Hắc Tử Phong cười lớn, sảng khoái nói.
“Lão Hắc ngươi nói cũng đúng, chỉ tiếc rằng chúng ta sẽ không thể nào có được câu trả lời từ vị thần minh toàn năng đó.” Bạch Tử Phong thở dài.
“Không vấn đề gì hết, đã dám chơi thì phải dám chịu, thắng thua là chuyện bình thường, ta tin rằng dù bây giờ chúng ta không có câu trả lời, nhưng mai sau hắn ta cũng sẽ đi tìm câu trả lời cho chúng ta mà thôi.
Giờ thì, đến lúc trợ giúp lão bằng hữu một lần cuối nào!!”
“Phải rồi, đến lúc để chúng ta trở thành một thể rồi!”
Dứt lời nói, cả Hắc Tử Phong lẫn Bạch Tử Phong tung người lên nhảy thẳng vào bên trong vòng gió xoáy, cơn lốc giống như được tiếp thêm sức mạnh, trong chớp mắt liền nuốt trọn lấy toàn bộ mọi thứ trong không gian hệ thống, chỉ để lại một mảnh không gian trống rỗng với Bát Tự Thần Hoả bay lơ lửng.
-------------------------------------------
Không gian đột ngột trở nên tĩnh lặng, đám trưởng lão Lăng Hư Cung nhìn thân ảnh tàn tạ đang quỳ gối bên cạnh xác chết của thê tử mình, dù đã được lệnh phải giết chết đối phương nhưng không một ai muốn ra tay, cái bầu không khí bi thương này khiến bọn họ không khỏi bị cảm nhiễm.
“Ngươi nghe lệnh của Đế Quân rồi đó, xử lí nốt mớ hỗn độn này đi.” Nam tử mặc áo lông hất hàm nói với bạch y nam tử.
Bạch y nam tử gật đầu coi như đã hiểu, cánh tay giơ lên đang định động thủ thì chợt dừng lại, cả người hắn giống như trúng phải Định Thân Thuật mà không khỏi đứng im không thể nhúc nhích, tâm trí của hắn ra lệnh cho cơ thể cử động nhưng từng thớ cơ của hắn từ chối mệnh lệnh đó, tất cả đều đang run rẩy trong sự sợ hãi kịch liệt.
Chỉ thấy Tử Phong vốn đang quỳ gối trên mặt đất đột nhiên cử động, từ miệng vết thương trên khắp người hắn tuôn ra những vật chất màu đen nhầy nhụa giống như bùn lấy, rất nhanh liền hoá thành chân và tay mới, thay thế cho chân tay đã bị mất đi của hắn.
Thứ vật chất này giống như một sinh vật sống, không ngừng len lỏi bám lên người Tử Phong giống như những sợi dây leo, trong thoáng chốc đã bao phủ lấy hầu hết cơ thể của hắn.
Tử Phong khẽ động tay, thi thể của Hồ Phi Nguyệt trước mặt hắn biến mất, có vẻ như đã được hắn thu lại, cũng cùng một lúc đó, những lớp vật chất màu đen kia đã bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, trong chớp mắt liền nuốt chửng cả đầu hắn vào bên trong.
Lớp vật chất đó dần dần cứng lại thành một màu đen bóng, tạo thành một lớp áo giáp bao bọc bên ngoài người hắn, trên lớp áo giáp xuất hiện hàng loạt đường vân màu trắng trông vô cùng thần bí.
Bát Tự Thần Hoả trong không gian hệ thống đột nhiên bùng cháy mãnh liệt chưa từng có, hai kí tự “Ira” và “Violenza” bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt như muốn thiêu đốt hết tháy những gì có trên thế gian, đồng thời một ký tự nữa cũng cháy rực rỡ không hề kém cạnh, kí tự “Malinconia” (U Sầu).
“Arggggghhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Đôi mắt của Tử Phong mở ra, bên trong là một đôi con ngươi màu tím yêu dị, hắn hơi ngửa người ra phía sau rồi há miệng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
Tiếng gầm lớn giống như tiếng gầm của một con quái vật vô hồn đang chìm trong thống khổ và bi thương vô cùng vô tận khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hẹn mà nổi gai ốc toàn thân.
Đồng thời từ trên người Tử Phong, một luồng uy áp huỷ thiên diệt địa bùng nổ giống như núi lửa phun trào, thứ uy áp kinh khủng mạnh mẽ đến mức không một ai ở đây có thể thở nổi dưới áp lực kinh hoàng, bất kể là Thánh Tôn hay thậm chí là Thánh Quân cường giả.
Không gian phá toái, mặt đất rít gào, bạch y nam tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người hắn đã hoá thành một đám huyết vụ văng lên không trung, thế chỗ hắn vốn đang đứng là thân ảnh của Tử Phong lúc này đã trở thành một con quái vật điên loạn đúng nghĩa với thực lực khủng bố.
Nam tử mặc áo lông vừa kịp hoàn hồn thì đã thấy một cặp con ngươi màu tím ở trước mặt mình, đó cũng chính là điều cuối cùng mà hắn nhìn thấy, bởi vì ngay sau khoảnh khắc đó, đầu của hắn đã bị nghiền nát thành một hỗn hợp xương thịt và não tương văng khắp nơi bởi một quyền, dư lực của một quyền này xuyên qua không gian, nghiền nát một loạt bốn ngọn núi liên tiếp trước khi dừng lại rồi tiêu tán.
“Grào!!!”
Gầm lên một tiếng trong cuống họng, thân hình Tử Phong hoá thành vô số đạo tàn ảnh, mang theo khí tức hung bạo đến cực điểm xông tới những trưởng lão của Lăng Hư Cung.
Hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, không một ai, đúng vậy không một ai có thể ngăn cản thế tiến công như cuồng phong bạo vũ của con quái vật kinh khủng kia, Thánh Giả không thể, Thánh Hoàng cũng không thể, tất cả chỉ như những con cừu non vô dụng bị móng vuốt của ác quỷ xé nát thành từng mảnh vụn.
Các vị Tôn Giả, những thái thượng trưởng lão tu vi Thánh Quân, toàn bộ đều xông lên vây công con quái vật điên loạn kia trong cơn nguy cấp, nhưng mọi thứ dường như chỉ là vùng vẫy trong vô vọng.
Thánh Tôn cường giả sử dụng Lĩnh Vực của mình để công kích ác ma màu đen, nhưng công kích mang theo pháp tắc chi lực tầng thứ ba bị nghiền nát giống như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời công kích của ác ma kia lại mang theo một thứ quy tắc kỳ dị có thể bỏ qua hết thảy pháp tắc chi lực của bọn hắn, thương thế do nó tạo ra không thể phục hồi lại được, tức là trong trận chiến này, những Thánh Giai cường giả có cơ thể gần như bất tử đã mất đi chữ “Thánh”.
Tử Phong lúc này đã hoá điên, không còn một suy nghĩ gì ở trong đầu của hắn nữa, hắn chỉ biết đến một việc duy nhất đó là giết, giết hết toàn bộ những người trước mặt, giết bất kỳ thứ gì di chuyển, ý niệm còn lại của hắn đó là huỷ diệt hết thảy mọi thứ!
Dùng hai cánh tay xé xác một vị thái thượng trưởng lão tu vi Thánh Tôn, hắn rít gào lên một tiếng sau đó xông tới một vị thái thượng trưởng lão khác có tu vi Thánh Quân, đánh bật toàn bộ công kích của đối phương rồi áp sát, hai tay nắm lấy vai kẻ thù, hắn há rộng cái miệng tràn ngập những chiếc răng sắc ngọn trực tiếp cắn đứt cần cổ của vị trưởng lão đó, máu tươi phun ra hoà lẫn với nước mưa nhuộm đỏ cả người hắn.
Tử Phong như một cơn bão không gì có thể cản nổi, đi đến đâu là tàn sát hết thảy mọi thứ mà hắn nhìn thấy tới đó, mới chỉ có vài phút trôi qua mà đã có đến hơn hai mươi vị trưởng lão nội môn bị giết chết, phong chủ của Bạch Hổ phong, Chu Tước phong và cả Thanh Long phong đều bị nghiền nát thành thịt vụn không chút thương tiếc, bốn vị Tôn Giả đã chết, sáu vị thái thượng trưởng lão trong đó có hai vị đạt tới cấp bậc Thánh Quan đã vong mạng, tràng cảnh kinh hoàng giống như địa ngục trần gian.
Hai người Đổng lão của Thái Diễn Thánh Địa lúc này đã biến thành mấy mảnh thịt nát vất vưởng khắp nơi, cùng chịu chung số phận bị thảm sát.
“Kréc!!”
Ánh mắt của Tử Phong bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của tông chủ Lâm Chấn Hạo lấp ló gần đấy, hắn rít lên một tiếng bén nhọn sau đó giống như một cơn lốc tử vong phóng tới, thanh thế kinh khủng không gì có thể ngăn cản nổi.
Đúng lúc này hư không bị xé rách, một linh khí cự thủ to như quả núi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập thẳng vào người Tử Phong rồi ép xuống mặt đất, sinh sinh san bằng cả ngọn núi thành bình địa.
“Quả nhiên đúng như những gì Diễm Quang Đế Quân nói, một Thiên Ma bị mất kiểm soát thực sự quá đáng sợ! Chịu một chưởng của ta chắc hẳn hắn ta đã gần chết rồi, các ngươi mau bắt hắn lại đi, nếu đằng nào cũng phải chết thì trước khi hắn chết hãy lấy hết những gì có thể lấy được đi, một Thiên Ma có huyết mạch tinh thuần toàn thân chính là bảo đấy.” Một giọng nói từ trên bầu trời vọng xuống, đồng thời linh khí cự thủ cũng dần dần tan biến, để lộ một cái hố khổng lồ hình bàn tay trên mặt đất, bên trong chiếc hố đó chính là Tử Phong, lúc này đã không lại chút động tĩnh nào, lớp áo giáp màu đen bên ngoài vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, để lại cơ thể bên trong gần như tan nát.
“Tuân lệnh lão tổ!!” Lâm Chấn Hạo cùng tất cả mọi người giống như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, vội vàng hành lễ nói.
Đứng ở xa nhìn vào Thanh Long phong, Mai Tôn Giả không hề tham gia tràng diện vây giết đã quan sát hết thảy mọi thứ, nàng thở dài buồn bã, đôi mắt long lanh nước như muốn khóc, nghẹn ngào nói
“Là ta đã hại cậu rồi……”
-----------------------------------------
Hư không vô tận, một thân ảnh thần bí giơ tay ra, không gian xung quanh bàn tay đó dao động kịch liệt sau đó rách ra thành một lỗ hổng lớn, từ bên trong lỗ hổng đó, một đoàn ánh sáng màu trắng bay ra sau đó quanh quẩn bên trong lòng bàn tay của người đó.
"Chủ nhân, đây là...một linh hồn!?"
"Không sai, ta nghĩ thứ này mai sau sẽ có một tác dụng lớn đó, ngươi có muốn cá với ta không?" một giọng nói thần thánh vô hạn vang lên.
"Dạ thôi, thuộc hạ thật sự không muốn cá cược với đấng thần minh như ngài đâu..."
"Hahahaha, ngươi nhàm chán quá đấy...."