Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 450: Tổ đội đào đất bất đắc dĩ
“Huyết Mị Ma Cơ!!!” Tử Phong hét lớn một tiếng.
Huyết Mị Ma Cơ ở gần đó nghe thấy tiếng gọi liền run rẩy, một bộ dáng đáng thương lật đật chạy tới bên cạnh Tử Phong, cúi đầu thật sâu
“Chủ nhân cho gọi nô tì?”
“Ngươi có thể điều khiển các Huyết Ma khác đúng không?” Tử Phong hỏi.
“Bẩm chủ nhân, nô tì có thể sai khiến các Huyết Ma khác có cấp bậc thấp hơn bản thân mình.” Huyết Mị Ma Cơ run giọng nói, có thể dễ dàng thấy được cảm giác sợ hãi trong mỗi một từ mà nó nói ra.
“Triệu tập tất cả Huyết Ma còn lại trong bí cảnh lại đây, ta không cần biết ngươi làm cách nào, trong một canh giờ nữa mà ta không thấy ít nhất vài ba vạn Huyết Ma xuất hiện, ngươi sẵn sàng chịu phạt đi.”
“Nô….nô tì đi làm ngay!!!”
Sắc mặt Huyết Mị Ma Cơ tái mét, vừa dứt lời liền tung mình bay lên không trung, ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng. Tiếng hú man dại bằng một cách nào đó vang vọng khắp không gian, âm ba khủng bố truyền đi hàng chục vạn dặm vẫn còn dư lực. Không phải đợi lâu, ngay khi tiếng hú của Huyết Mị Ma Cơ kết thúc, hàng loạt tiếng hú vang tới từ khắp tứ phương tám hướng giống như đáp trả lại mệnh lệnh của nó, đồng thời mặt đất bên dưới xuất hiện hàng loạt cơn dư chấn, có thể cảm nhận được hàng loạt chấn động đang tiếp cận nơi này.
Tuyết Phi Nhan thấy Huyết Mị Ma Cơ nghe lời Tử Phong giống như một đầu sủng vật nhỏ, đúng hơn mà nói thì là vừa sợ hãi vừa phục tùng hắn vô điều kiện, nàng không khỏi cảm thán phu quân của mình lắm thủ đoạn, mỗi khi nàng nghĩ rằng hắn đã tung hết bài tẩy ra thì hoá ra hắn vẫn còn cất giữ thêm vài thứ nữa chưa kịp đem ra.
“Chàng còn nói mình không làm gì nó?” Tuyết Phi Nhan thở dài một tiếng.
“Ta chưa từng nói là mình không làm gì nó nhé, chỉ là ta không biết phải giải thích với nàng như thế nào thôi. Cơ mà yên tâm, có cho thêm hai cái mạng nữa thì nó cũng không dám cãi lại ta nửa lời, nàng chỉ cần biết như vậy là được.” Tử Phong vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt của Tuyết Phi Nhan, cười nói.
Hắn nhớ lại cảnh tượng Huyết Mị Ma Cơ bị ép phải tiếp nhận “Chủ Bộc Khế Ước”, về cơ bản thì khế ước này chỉ có thể sử dụng trong trường hợp đối phương có tu vi thấp hơn bản thân, hoặc là ở trong trạng thái không thể phản kháng, nếu tự nguyện tiếp nhận thì đương nhiên là hợp lệ rồi.
Chỉ là Huyết Mị Ma Cơ về mặt tu vi thì cao hơn Tử Phong, hơn nữa cũng chả phải là bị trọng thương hấp hối giống như Nhạc Tư Kỳ để hắn có thể dễ dàng sử dụng khế ước, còn nói nó cam tâm tình nguyện tiếp nhận khế ước thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng điều này chỉ đúng trong trường hợp bình thường, còn trong trường hợp bản thân Huyết Mị Ma Cơ bị đem ra giống như quà tặng dâng tới tận miệng, dù có không tình nguyện thì thế nào.
Lúc Huyết Mị Ma Cơ nhìn thấy khế ước, bản năng mách bảo phải tránh xa khỏi cái khế ước đó ngay lập tức, chỉ để chưa đến một cái chớp mắt sau, toàn bộ cơ thể nó bị vô số sợi chỉ màu tím trói chặt lại như cái bánh chưng, kèm theo đó là giọng nói hiền hoà ôn nhu nhưng không hiểu sao lại khiến Huyết Mị Ma Cơ lạnh hết cả sống lưng của Verthandi
“Bảo bối ngoan nào, chịu khó ở yên một chút, không đau đâu, chỉ tí xíu là xong cả rồi ấy mà.”
Tử Phong lúc nghe thấy cái lời dụ dỗ thường được dùng trong trường hợp khác không tiện nói ra đó mà không khỏi mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng sử dụng “Chủ Bộc Khế Ước”, đề phòng vị nữ thần ôn nhu này phun ra thêm câu nào động trời nữa.
Sở dĩ hiện tại Huyết Mị Ma Cơ sợ hãi và nghe lời Tử Phong đến như vậy, đơn giản là bởi vì trước khi đưa cả hai trở về thế giới thực, Verthandi còn tốt bụng nhắc thêm một câu:
“Nhớ nghe lời chủ nhân của mình nhé, ta không thích mấy đứa trẻ hư đâu, hư là sẽ bị phạt đó~!!”
Với cái khí tức kinh khủng không kém gì Chúa Tể Hư Không của Verthandi toả ra khi nói câu đó, cũng may Huyết Mị Ma Cơ cũng được coi là có tố chất tâm lý của…..quái vật, phải người khác nghe thấy thế chắc đã trực tiếp vãi ra quần rồi, vẫn còn tỉnh táo như thế này không thể không có lời khen ngợi nó được.
Cũng không cần phải đến một canh giờ, chỉ khoảng một tuần hương sau, Huyết Ma tụ tập thành từng đàn giống như những cơn sóng triều màu đỏ ùn ùn kéo đến từ tứ phương tám hướng, số lượng lên tới hàng chục vạn, tuy không đông bằng đại quân Huyết Ma lúc trước nhưng cảnh tượng cũng thập phần kinh nhân.
“Chủ nhân, nô tì đã triệu tập toàn bộ Huyết Ma trong bí cảnh tới đây.” Huyết Mị Ma Cơ rụt rè nói.
“Được rồi, làm tốt lắm.” Tử Phong liếc Huyết Mị Ma Cơ, gật đầu nói.
Nhìn thấy Huyết Mị Ma Cơ dũng mãnh vô song bỗng tự nhiên trở nên ngoan hiền giống như con mèo nhỏ khiến Tuyết Phi Nhan có chút không quen, nãy giờ không để ý, hiện tại nàng mới nhận ra là nó vẫn đang trong trạng thái khoả thân hoàn toàn.
Tử Phong có vẻ không quan tâm tới vấn đề này lắm, nhưng tự nhiên lại có một mỹ nữ trần trụi từ trên xuống dưới ở bên cạnh hắn, mặc dù trong đầu tự nhủ đây là quái vật, không phải con người nhưng Tuyết Phi Nhan vẫn cảm thấy khó chịu. Nàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ quần áo, sau đó ném cho Huyết Mị Ma Cơ rồi bảo nó thay vào.
Huyết Mị Ma Cơ sở hữu trí lực không khác gì người bình thường, lẽ dĩ nhiên là nó biết phải mặc y phục như thế nào, rất nhanh liền vận y phục chỉnh tề, mặc dù là đồ của Tuyết Phi Nhan nên phong cách sẽ giống như nàng ta, quần áo khá là…..bạo lộ, nhưng ít nhất thì vẫn che được những thứ cần che.
Tử Phong nhìn thấy tất cả vào mắt, ngoài mặt hắn vẫn bình thản như không, nhưng trong đầu hắn thì hét lớn một tiếng:
“Đây mới là một nữ nhân bình thường này mấy tên tác giả não tàn!!!”
Hắn biết rằng hành động của Tuyết Phi Nhan biểu hiện cho nàng đang ghen, nhưng hắn không hề trách nàng cả nghĩ, ngược lại hắn thấy đây mới thực sự là một nữ nhân chân chính. Bất kể là nam hay nữ thì tâm lý ghen tuông là chuyện bình thường, sở dĩ hắn chửi mấy tên tác giả não tàn trong đầu là bởi mấy tên đó khi viết truyện thì mấy nhân vật nữ đều yêu nhân vật chính vô điều kiện, bất kể bên cạnh nam chính có nhiều nữ nhân, hay thậm chí về sau còn thu thêm không biết bao nhiêu nữ nhân khác vào hậu cung, tất cả đều sống chung hoà bình với nhau.
Có cái rắm ấy, kể cả bối cảnh xã hội nam tôn nữ ti, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường cũng không có nghĩa là nữ nhân sẽ chấp nhận phu quân của mình có thêm nữ nhân khác mà không có cảm xúc gì, miêu tả như mấy bộ truyện mỳ ăn liền hắn từng đọc căn bản đều là yy lừa người.
“Ngươi điều khiển tất cả Huyết Ma, lấy ngọn núi đen kia làm mục tiêu, không cần biết là dùng cách gì, phá huỷ nó cho ta!!” Tử Phong quay trở lại chính sự, ngay lập tức ra lệnh cho Huyết Mị Ma Cơ.
“Vâng thưa chủ nhân!!”
Huyết Mị Ma Cơ rít lên một tiếng chói tai, những Huyết Ma vốn đứng yên đợi lệnh ở bên cạnh giống như ăn phải xuân dược, toàn bộ phát ra tiếng gầm rú kinh người, đồng loạt lao về phía ngọn núi màu đen, sử dụng chính cơ thể mình làm vũ khí điên cuồng công kích.
Vô số tiếng ầm ầm vang lên, đám Huyết Ma va chạm với ngọn núi không tiếc mạng, dù bị lực phản chấn ép đến gãy tay gãy chân, cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh vẫn cuồng loạn quyết phải mài được một lớp đá ra khỏi quả núi trước mặt.
“Ngươi còn đứng đấy làm gì, cũng làm việc đi chứ!!” Tử Phong trừng mắt nhìn Huyết Mị Ma Cơ, lạnh giọng nói.
“Vâng vâng…”
Tuyết Phi Nhan nhìn Huyết Mị Ma Cơ trông như sắp sửa phát khóc vội vàng làm theo lệnh Tử Phong mà không khỏi bật cười thành tiếng, một chút bất an lo lắng trong lòng không cánh mà bay.
“Chàng đừng bắt nạt nó nữa, dù gì thì hiện tại nó cũng là nô bộc của chàng, thiếp nhìn mà cũng thấy tội nghiệp cho nó, gặp phải chủ nhân không biết thương hương tiếc ngọc.” Tuyết Phi Nhan cười nói.
Tử Phong không khỏi trợn mắt lên thầm nghĩ, nửa phút trước nàng còn ghen với một thứ còn chẳng phải con người, giờ lại quay sang kêu hắn không biết thương hương tiếc ngọc, thái độ chuyển biến thế này hình như có chút không biết đường nào mà lần thì phải, đúng là khó hiểu.
“Nàng cũng không cần phải cảm thấy tội nghiệp cho nó, đừng quên lúc trước nó suýt chút nữa đã đem cả hai chúng ta giết chết, như thế này vẫn còn nhẹ nhàng chán.”
“Nhưng mà cũng đến lúc ta phải hoạt động một chút rồi.”
Tử Phong nói xong liền nhún người một cái, trong nháy mắt liền tiếp cận ngọn núi màu đen, cánh tay hơi cong lại sau đó tung ra một quyền.
“Ầm!!!”
Quyền đầu va chạm vào ngọn núi phát ra một tiếng nổ lớn, sóng xung kích thổi bay đám Huyết Ma phụ cận, phản lực dội lại khiến cánh tay hắn trực tiếp nổ tung chỉ còn trơ lại xương cốt màu bạc bên trong, kết quả thu được chỉ là một cái lỗ nhỏ trên bề mặt sườn núi. Tử Phong cũng không chần chừ nữa, Tái Sinh Siêu Tốc ngay lập tức hồi phục cánh tay của hắn, lớp giáp kiên cố lại xuất hiện, hắn tiếp tục vung hai tay, tung ra vô số quyền thẳng vào sườn núi, bị thương thì lại tái sinh, sau đó tiếp tục công kích không ngừng nghỉ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thoáng chốc đã sáu ngày trôi qua, Tử Phong, Huyết Mị Ma Cơ và đám Huyết Ma giống như những một tổ đội đào đất siêu cấp không biết mệt mỏi hoạt động không ngơi nghỉ một phút giây nào liên tục bào mòn từng chút một ngọn núi đen. Vẫn nói kiến đông cắn chết voi, nhưng nếu đàn kiến đó thực lực thấp nhất là Bán Tôn, lực phá hoại mà bọn chúng gây ra là không thể tưởng tượng được.
Sang đến ngày thứ bảy, ngọn núi màu đen sừng sững dưới sự kiên trì của “đàn kiến” không còn có thể đứng vững nữa, đã sớm sụp đổ trở thành những hòn đá vụn vương vãi khắp nơi, cát bụi bay mù mịt che khuất cả bầu trời trong suốt bảy ngày qua, Huyết Ma từ hàng chục vạn nay chỉ còn lại vỏn vẹn không đến ba ngàn, chỗ còn lại đã tiêu hao hết với ngọn núi có lực phòng ngự khủng khiếp này.
Huyết Mị Ma Cơ là thực thể vượt trội hơn so với Huyết Ma thông thường khác không biết bao nhiêu lần cũng ăn không tiêu với thể loại tiêu hao khủng bố như thế này, nó lúc này trông thập phần thảm hại, quần áo trên người vốn đã trở thành vài vụn, khắp nơi trên cơ thể là những vết cắt sâu hoắm, con quái vật có thể lực cùng lực lượng có thể sánh ngang với Tử Phong lại lộ ra vẻ kiệt lực hiếm thấy.
Trong khi đó thì Tử Phong lúc này đã trực tiếp ngã xuống, toàn thân chôn vùi trong vô số đất đá vỡ vụn ngổn ngang, những ngày qua liên tục lặp lại quá trình đánh – tổn thương – tái sinh – đánh tiếp – tiếp tục bị thương rồi lại tiếp tục tái sinh không chỉ khiến cơ thể mà còn khiến tinh thần hắn kiệt quệ, còn có thể đi đến được bước này chỉ có thể cảm thán tâm trí của hắn cứng rắn một cách kinh khủng.
Tuyết Phi Nhan mấy ngày đầu còn giúp đỡ Tử Phong, nhưng nàng cũng chỉ là võ giả thông thường chứ không phải loại quái thai như hai người trước mặt, công kích của nàng đánh vào ngọn núi giống như gãi ngứa, căn bản không tạo nên khác biệt gì nhiều mà chỉ tổ tốn sức, cuối cùng nàng quyết định không mất công vô ích nữa, tập trung tu luyện bảo toàn thực lực đề phòng có gì bất trắc xảy ra.
“Chủ nhân!!! Tìm thấy trận nhãn rồi!!”
Tử Phong đang nằm úp sấp trên mặt đất nghe thấy tiếng gọi của Huyết Mị Ma Cơ liền bật dậy như lò xo, mặc kệ bụi bặm bám đầy người liền lao tới chỗ Huyết Mị Ma Cơ đang đứng. Theo phương hướng được chỉ, hắn nhìn thấy một đồ hình kì dị rộng vài mét được khắc thẳng xuống nền đất, một điều kì lạ đó là nền đất nơi này lại có cảm giác giống như là được tạo nên bởi thứ kim loại gì đó, cực kì bằng phẳng nhẵn nhụi.
Tử Phong rút Tai Ách Quỷ Kiếm ra, hắn nhận ra thứ kim loại kỳ quái này nên căn bản không chút chần chờ, kiếm trong tay liền hạ xuống
“Trảm Nguyệt Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!”
Huyết Mị Ma Cơ ở gần đó nghe thấy tiếng gọi liền run rẩy, một bộ dáng đáng thương lật đật chạy tới bên cạnh Tử Phong, cúi đầu thật sâu
“Chủ nhân cho gọi nô tì?”
“Ngươi có thể điều khiển các Huyết Ma khác đúng không?” Tử Phong hỏi.
“Bẩm chủ nhân, nô tì có thể sai khiến các Huyết Ma khác có cấp bậc thấp hơn bản thân mình.” Huyết Mị Ma Cơ run giọng nói, có thể dễ dàng thấy được cảm giác sợ hãi trong mỗi một từ mà nó nói ra.
“Triệu tập tất cả Huyết Ma còn lại trong bí cảnh lại đây, ta không cần biết ngươi làm cách nào, trong một canh giờ nữa mà ta không thấy ít nhất vài ba vạn Huyết Ma xuất hiện, ngươi sẵn sàng chịu phạt đi.”
“Nô….nô tì đi làm ngay!!!”
Sắc mặt Huyết Mị Ma Cơ tái mét, vừa dứt lời liền tung mình bay lên không trung, ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng. Tiếng hú man dại bằng một cách nào đó vang vọng khắp không gian, âm ba khủng bố truyền đi hàng chục vạn dặm vẫn còn dư lực. Không phải đợi lâu, ngay khi tiếng hú của Huyết Mị Ma Cơ kết thúc, hàng loạt tiếng hú vang tới từ khắp tứ phương tám hướng giống như đáp trả lại mệnh lệnh của nó, đồng thời mặt đất bên dưới xuất hiện hàng loạt cơn dư chấn, có thể cảm nhận được hàng loạt chấn động đang tiếp cận nơi này.
Tuyết Phi Nhan thấy Huyết Mị Ma Cơ nghe lời Tử Phong giống như một đầu sủng vật nhỏ, đúng hơn mà nói thì là vừa sợ hãi vừa phục tùng hắn vô điều kiện, nàng không khỏi cảm thán phu quân của mình lắm thủ đoạn, mỗi khi nàng nghĩ rằng hắn đã tung hết bài tẩy ra thì hoá ra hắn vẫn còn cất giữ thêm vài thứ nữa chưa kịp đem ra.
“Chàng còn nói mình không làm gì nó?” Tuyết Phi Nhan thở dài một tiếng.
“Ta chưa từng nói là mình không làm gì nó nhé, chỉ là ta không biết phải giải thích với nàng như thế nào thôi. Cơ mà yên tâm, có cho thêm hai cái mạng nữa thì nó cũng không dám cãi lại ta nửa lời, nàng chỉ cần biết như vậy là được.” Tử Phong vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt của Tuyết Phi Nhan, cười nói.
Hắn nhớ lại cảnh tượng Huyết Mị Ma Cơ bị ép phải tiếp nhận “Chủ Bộc Khế Ước”, về cơ bản thì khế ước này chỉ có thể sử dụng trong trường hợp đối phương có tu vi thấp hơn bản thân, hoặc là ở trong trạng thái không thể phản kháng, nếu tự nguyện tiếp nhận thì đương nhiên là hợp lệ rồi.
Chỉ là Huyết Mị Ma Cơ về mặt tu vi thì cao hơn Tử Phong, hơn nữa cũng chả phải là bị trọng thương hấp hối giống như Nhạc Tư Kỳ để hắn có thể dễ dàng sử dụng khế ước, còn nói nó cam tâm tình nguyện tiếp nhận khế ước thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng điều này chỉ đúng trong trường hợp bình thường, còn trong trường hợp bản thân Huyết Mị Ma Cơ bị đem ra giống như quà tặng dâng tới tận miệng, dù có không tình nguyện thì thế nào.
Lúc Huyết Mị Ma Cơ nhìn thấy khế ước, bản năng mách bảo phải tránh xa khỏi cái khế ước đó ngay lập tức, chỉ để chưa đến một cái chớp mắt sau, toàn bộ cơ thể nó bị vô số sợi chỉ màu tím trói chặt lại như cái bánh chưng, kèm theo đó là giọng nói hiền hoà ôn nhu nhưng không hiểu sao lại khiến Huyết Mị Ma Cơ lạnh hết cả sống lưng của Verthandi
“Bảo bối ngoan nào, chịu khó ở yên một chút, không đau đâu, chỉ tí xíu là xong cả rồi ấy mà.”
Tử Phong lúc nghe thấy cái lời dụ dỗ thường được dùng trong trường hợp khác không tiện nói ra đó mà không khỏi mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng sử dụng “Chủ Bộc Khế Ước”, đề phòng vị nữ thần ôn nhu này phun ra thêm câu nào động trời nữa.
Sở dĩ hiện tại Huyết Mị Ma Cơ sợ hãi và nghe lời Tử Phong đến như vậy, đơn giản là bởi vì trước khi đưa cả hai trở về thế giới thực, Verthandi còn tốt bụng nhắc thêm một câu:
“Nhớ nghe lời chủ nhân của mình nhé, ta không thích mấy đứa trẻ hư đâu, hư là sẽ bị phạt đó~!!”
Với cái khí tức kinh khủng không kém gì Chúa Tể Hư Không của Verthandi toả ra khi nói câu đó, cũng may Huyết Mị Ma Cơ cũng được coi là có tố chất tâm lý của…..quái vật, phải người khác nghe thấy thế chắc đã trực tiếp vãi ra quần rồi, vẫn còn tỉnh táo như thế này không thể không có lời khen ngợi nó được.
Cũng không cần phải đến một canh giờ, chỉ khoảng một tuần hương sau, Huyết Ma tụ tập thành từng đàn giống như những cơn sóng triều màu đỏ ùn ùn kéo đến từ tứ phương tám hướng, số lượng lên tới hàng chục vạn, tuy không đông bằng đại quân Huyết Ma lúc trước nhưng cảnh tượng cũng thập phần kinh nhân.
“Chủ nhân, nô tì đã triệu tập toàn bộ Huyết Ma trong bí cảnh tới đây.” Huyết Mị Ma Cơ rụt rè nói.
“Được rồi, làm tốt lắm.” Tử Phong liếc Huyết Mị Ma Cơ, gật đầu nói.
Nhìn thấy Huyết Mị Ma Cơ dũng mãnh vô song bỗng tự nhiên trở nên ngoan hiền giống như con mèo nhỏ khiến Tuyết Phi Nhan có chút không quen, nãy giờ không để ý, hiện tại nàng mới nhận ra là nó vẫn đang trong trạng thái khoả thân hoàn toàn.
Tử Phong có vẻ không quan tâm tới vấn đề này lắm, nhưng tự nhiên lại có một mỹ nữ trần trụi từ trên xuống dưới ở bên cạnh hắn, mặc dù trong đầu tự nhủ đây là quái vật, không phải con người nhưng Tuyết Phi Nhan vẫn cảm thấy khó chịu. Nàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ quần áo, sau đó ném cho Huyết Mị Ma Cơ rồi bảo nó thay vào.
Huyết Mị Ma Cơ sở hữu trí lực không khác gì người bình thường, lẽ dĩ nhiên là nó biết phải mặc y phục như thế nào, rất nhanh liền vận y phục chỉnh tề, mặc dù là đồ của Tuyết Phi Nhan nên phong cách sẽ giống như nàng ta, quần áo khá là…..bạo lộ, nhưng ít nhất thì vẫn che được những thứ cần che.
Tử Phong nhìn thấy tất cả vào mắt, ngoài mặt hắn vẫn bình thản như không, nhưng trong đầu hắn thì hét lớn một tiếng:
“Đây mới là một nữ nhân bình thường này mấy tên tác giả não tàn!!!”
Hắn biết rằng hành động của Tuyết Phi Nhan biểu hiện cho nàng đang ghen, nhưng hắn không hề trách nàng cả nghĩ, ngược lại hắn thấy đây mới thực sự là một nữ nhân chân chính. Bất kể là nam hay nữ thì tâm lý ghen tuông là chuyện bình thường, sở dĩ hắn chửi mấy tên tác giả não tàn trong đầu là bởi mấy tên đó khi viết truyện thì mấy nhân vật nữ đều yêu nhân vật chính vô điều kiện, bất kể bên cạnh nam chính có nhiều nữ nhân, hay thậm chí về sau còn thu thêm không biết bao nhiêu nữ nhân khác vào hậu cung, tất cả đều sống chung hoà bình với nhau.
Có cái rắm ấy, kể cả bối cảnh xã hội nam tôn nữ ti, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường cũng không có nghĩa là nữ nhân sẽ chấp nhận phu quân của mình có thêm nữ nhân khác mà không có cảm xúc gì, miêu tả như mấy bộ truyện mỳ ăn liền hắn từng đọc căn bản đều là yy lừa người.
“Ngươi điều khiển tất cả Huyết Ma, lấy ngọn núi đen kia làm mục tiêu, không cần biết là dùng cách gì, phá huỷ nó cho ta!!” Tử Phong quay trở lại chính sự, ngay lập tức ra lệnh cho Huyết Mị Ma Cơ.
“Vâng thưa chủ nhân!!”
Huyết Mị Ma Cơ rít lên một tiếng chói tai, những Huyết Ma vốn đứng yên đợi lệnh ở bên cạnh giống như ăn phải xuân dược, toàn bộ phát ra tiếng gầm rú kinh người, đồng loạt lao về phía ngọn núi màu đen, sử dụng chính cơ thể mình làm vũ khí điên cuồng công kích.
Vô số tiếng ầm ầm vang lên, đám Huyết Ma va chạm với ngọn núi không tiếc mạng, dù bị lực phản chấn ép đến gãy tay gãy chân, cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh vẫn cuồng loạn quyết phải mài được một lớp đá ra khỏi quả núi trước mặt.
“Ngươi còn đứng đấy làm gì, cũng làm việc đi chứ!!” Tử Phong trừng mắt nhìn Huyết Mị Ma Cơ, lạnh giọng nói.
“Vâng vâng…”
Tuyết Phi Nhan nhìn Huyết Mị Ma Cơ trông như sắp sửa phát khóc vội vàng làm theo lệnh Tử Phong mà không khỏi bật cười thành tiếng, một chút bất an lo lắng trong lòng không cánh mà bay.
“Chàng đừng bắt nạt nó nữa, dù gì thì hiện tại nó cũng là nô bộc của chàng, thiếp nhìn mà cũng thấy tội nghiệp cho nó, gặp phải chủ nhân không biết thương hương tiếc ngọc.” Tuyết Phi Nhan cười nói.
Tử Phong không khỏi trợn mắt lên thầm nghĩ, nửa phút trước nàng còn ghen với một thứ còn chẳng phải con người, giờ lại quay sang kêu hắn không biết thương hương tiếc ngọc, thái độ chuyển biến thế này hình như có chút không biết đường nào mà lần thì phải, đúng là khó hiểu.
“Nàng cũng không cần phải cảm thấy tội nghiệp cho nó, đừng quên lúc trước nó suýt chút nữa đã đem cả hai chúng ta giết chết, như thế này vẫn còn nhẹ nhàng chán.”
“Nhưng mà cũng đến lúc ta phải hoạt động một chút rồi.”
Tử Phong nói xong liền nhún người một cái, trong nháy mắt liền tiếp cận ngọn núi màu đen, cánh tay hơi cong lại sau đó tung ra một quyền.
“Ầm!!!”
Quyền đầu va chạm vào ngọn núi phát ra một tiếng nổ lớn, sóng xung kích thổi bay đám Huyết Ma phụ cận, phản lực dội lại khiến cánh tay hắn trực tiếp nổ tung chỉ còn trơ lại xương cốt màu bạc bên trong, kết quả thu được chỉ là một cái lỗ nhỏ trên bề mặt sườn núi. Tử Phong cũng không chần chừ nữa, Tái Sinh Siêu Tốc ngay lập tức hồi phục cánh tay của hắn, lớp giáp kiên cố lại xuất hiện, hắn tiếp tục vung hai tay, tung ra vô số quyền thẳng vào sườn núi, bị thương thì lại tái sinh, sau đó tiếp tục công kích không ngừng nghỉ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thoáng chốc đã sáu ngày trôi qua, Tử Phong, Huyết Mị Ma Cơ và đám Huyết Ma giống như những một tổ đội đào đất siêu cấp không biết mệt mỏi hoạt động không ngơi nghỉ một phút giây nào liên tục bào mòn từng chút một ngọn núi đen. Vẫn nói kiến đông cắn chết voi, nhưng nếu đàn kiến đó thực lực thấp nhất là Bán Tôn, lực phá hoại mà bọn chúng gây ra là không thể tưởng tượng được.
Sang đến ngày thứ bảy, ngọn núi màu đen sừng sững dưới sự kiên trì của “đàn kiến” không còn có thể đứng vững nữa, đã sớm sụp đổ trở thành những hòn đá vụn vương vãi khắp nơi, cát bụi bay mù mịt che khuất cả bầu trời trong suốt bảy ngày qua, Huyết Ma từ hàng chục vạn nay chỉ còn lại vỏn vẹn không đến ba ngàn, chỗ còn lại đã tiêu hao hết với ngọn núi có lực phòng ngự khủng khiếp này.
Huyết Mị Ma Cơ là thực thể vượt trội hơn so với Huyết Ma thông thường khác không biết bao nhiêu lần cũng ăn không tiêu với thể loại tiêu hao khủng bố như thế này, nó lúc này trông thập phần thảm hại, quần áo trên người vốn đã trở thành vài vụn, khắp nơi trên cơ thể là những vết cắt sâu hoắm, con quái vật có thể lực cùng lực lượng có thể sánh ngang với Tử Phong lại lộ ra vẻ kiệt lực hiếm thấy.
Trong khi đó thì Tử Phong lúc này đã trực tiếp ngã xuống, toàn thân chôn vùi trong vô số đất đá vỡ vụn ngổn ngang, những ngày qua liên tục lặp lại quá trình đánh – tổn thương – tái sinh – đánh tiếp – tiếp tục bị thương rồi lại tiếp tục tái sinh không chỉ khiến cơ thể mà còn khiến tinh thần hắn kiệt quệ, còn có thể đi đến được bước này chỉ có thể cảm thán tâm trí của hắn cứng rắn một cách kinh khủng.
Tuyết Phi Nhan mấy ngày đầu còn giúp đỡ Tử Phong, nhưng nàng cũng chỉ là võ giả thông thường chứ không phải loại quái thai như hai người trước mặt, công kích của nàng đánh vào ngọn núi giống như gãi ngứa, căn bản không tạo nên khác biệt gì nhiều mà chỉ tổ tốn sức, cuối cùng nàng quyết định không mất công vô ích nữa, tập trung tu luyện bảo toàn thực lực đề phòng có gì bất trắc xảy ra.
“Chủ nhân!!! Tìm thấy trận nhãn rồi!!”
Tử Phong đang nằm úp sấp trên mặt đất nghe thấy tiếng gọi của Huyết Mị Ma Cơ liền bật dậy như lò xo, mặc kệ bụi bặm bám đầy người liền lao tới chỗ Huyết Mị Ma Cơ đang đứng. Theo phương hướng được chỉ, hắn nhìn thấy một đồ hình kì dị rộng vài mét được khắc thẳng xuống nền đất, một điều kì lạ đó là nền đất nơi này lại có cảm giác giống như là được tạo nên bởi thứ kim loại gì đó, cực kì bằng phẳng nhẵn nhụi.
Tử Phong rút Tai Ách Quỷ Kiếm ra, hắn nhận ra thứ kim loại kỳ quái này nên căn bản không chút chần chờ, kiếm trong tay liền hạ xuống
“Trảm Nguyệt Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!”