Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 442: Bản chất của Thế Giới
"Vậy cái khúc củi này sao lại to như thế này, ta nhớ trước kia nó chỉ như cái đũa thôi mà??" Tử Phong thôi không cảm thán vì biến hóa của bản thân nữa, hắn lúc này mới để ý tới Thế Giới Chi Thụ sau lưng mình.
Khóe miệng Tiểu Linh hơi giật giật, nàng cũng không thể nói là vốn Thế Giới Chị Thụ không phải là vật ở phàm giới, chính là do Chúa Tể Hư Không nhổ lên rồi cắm xuống bí cảnh được, nhưng cũng may là Tử Phong không biết đến điều này nên nàng cũng đỡ khó xử hơn, chỉ là câu hỏi này của Tử Phong cũng khiến nàng phải bối rối một phen, không biết phải trả lời như thế nào.
"Không sao đâu, lão già kia cũng đã từng nói rồi mà, hắn ta dù có biết một vài thông tin vượt quá cảnh giới hiện tại cũng không gây ảnh hưởng tâm lí đâu." Hắc Tử Phong không biết từ bao giờ đã xuất hiện, vô cùng lười biếng nằm dài trên mặt đất uể oải nói.
Lúc này Tử Phong nhìn tâm ma của mình cũng không thấy trướng mắt như trước nữa, cũng không biết là do tu vi tăng lên nên tâm thái biến đổi, hay là do Tiểu Linh xuất hiện trở lại giống như một liều thuốc an thần có tác dụng tức thời, có lẽ lí do thứ hai thì chính xác hơn, hắn không lo lắng về tâm ma nhiều như hồi xưa.
"Thôi được rồi, công tử còn nhớ không gian này được gọi là gì không??" Tiểu Linh khẽ thở dài một tiếng, miệng nói.
"Hừm, gọi là Thế Giới thì phải." Tử Phong ngẫm nghĩ nói.
"Lí do không gian này được gọi là Thế Giới, đơn giản bởi vì đây chính là một thế giới thực thụ. Theo sự phát triển của công tử, không gian hệ thống cũng sẽ phát triển theo, ban đầu chỉ là một không gian thứ nguyên nhỏ, về sau sẽ dần dần trở thành một thế giới hoàn chỉnh."
"Ý nàng là...." Tử Phong dường như đã nắm bắt được cái gì đó, miệng bật thốt.
"Công tử đoán đúng rồi đấy, một thế giới hoàn chỉnh sẽ có pháp tắc chi lực của riêng nó, sẽ tồn tại bản nguyên lực hoàn hảo vô khuyết không bị pha tạp bởi bất kì thứ gì. Bản nguyên lực là lực lượng được tạo ra khi vũ trụ hình thành, là cội nguồn của mọi thứ, mỗi một sinh vật được sinh ra đều sẽ tiêu tốn một lượng bản nguyên lực, sinh vật càng mạnh thì bản nguyên lực tiêu tốn càng nhiều, mặc dù khi sinh vật chết đi thì bản nguyên lực sẽ được khôi phục, nhưng chỉ được một phần mà thôi, vĩnh viễn không thể nào giống như cũ được.
Huyền Linh đại lục linh khí khô kiệt sau chiến tranh Thiên Ma chỉ là một phần, lí do chính đó là do bản nguyên lực của tinh cầu đó đã cạn kiệt, trừ khi diệt sạch toàn bộ sinh linh trên hành tinh đó để bản nguyên lực chậm rãi khôi phục qua vài chục tỷ năm, bằng không thì tinh cầu đó không thể nào khôi phục lại được như trước kia."
Tử Phong không hề lạ lẫm đối với thứ này, không phải là hắn biết về bản nguyên lực, mà chỉ bởi đơn giản mấy thứ như này xuất hiện quá nhiều trong tiểu thuyết, hắn đã từng đọc qua không một ngàn thì cũng tám trăm thứ tương tự, nói đơn giản thì chính bản thân tu luyện giả là nguyên nhân khiến tài nguyên tu luyện biến mất dần dần, chiến tranh phá hủy này nọ chỉ là bề nổi.
"Nói đến đây thì chắc công tử cũng đã hiểu, Thế Giới hiện tại tuy không hoàn chỉnh, nhưng ít nhiều gì nó vẫn là một thế giới nguyên bản, bản nguyên lực trong này cực kì khủng bố chính là thuốc bổ tốt nhất đối với Thế Giới Chi Thụ, hơn nữa bởi vì sự xuất hiện của Bát Tự Thần Hỏa, nguyên lực đã tràn ngập trong không gian này, từ đó khiến Thế Giới Chi Thụ phát triển một cách vượt bậc. Đương nhiên Thế Giới Chi Thụ sống ở trong không gian này nên nó nghiễm nhiên coi ngài như chủ nhân của nó, vì thế ngài mới có thể vượt qua hiểm cảnh vừa rồi."
"Khoan đã, Bát Tự Thần Hỏa?? Nguyên lực??" Tử Phong nhíu mày hỏi.
Tiểu Linh hơi khựng lại một chút, sau đó nhấc tay lên, trong lòng bàn tay nàng là một khối cầu năng lượng màu trắng tỏa ra khí tức khiến Tử Phong cảm thấy thập phần quen thuộc.
"Phàm nhân sử dụng linh lực, một đám tự cho mình là thần dùng thần lực, còn thần linh chân chính sử dụng chính là nguyên lực, thứ lực lượng tinh thuần và mạnh mẽ nhất trong thiên địa."
Tử Phong nhìn khối cầu nguyên lực trong lòng bàn tay Tiểu Linh, ngạc nhiên nói:
"Vậy có nghĩa là.....nàng là thần linh chân chính?? Giống như Chúa Tể Hư Không??"
"Phụt!!! Ha ha ha ha ha......" Hắc Tử Phong đột nhiên cất tiếng cười vô cùng sảng khoái, hắn lăn lộn trên mặt đất mà cười, phải mất một lúc sau hắn mới ngừng lại, đưa tay lau nước mắt ứa ra vì cười, miệng nói
"Cô ta là thần linh chân chính?? Đúng!! Nhưng mà giống như Chúa Tể Hư Không?? Ngươi suy nghĩ còn nông cạn lắm, thân linh chân chính đứng trước mặt lão già đó không xứng để gọi bản thân là thần."
Tròng mắt Tử Phong không tự chủ được mà co rút, cái gì cơ, thần linh chân chính đứng trước Chúa Tể Hư Không còn không xứng để được gọi là thần, rốt cuộc Chúa Tể Hư Không là tồn tại ở cấp bậc nào mà đến cả thần linh thực sự cũng không thể so sánh được vậy.
"Có một số điều hiện tại không phải là lúc mà công tử nên biết, ngài hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngài cũng không nên ở trong này quá lâu được!!"
Tiểu Linh gấp gáp nói, sau đó phất tay một cái, Tử Phong không tự chủ được cứ như vậy bị cưỡng chế thoát ra khỏi Thế Giới, trở lại thực tại bên ngoài.
Mở mắt ra, Tử Phong cúi đầu xuống trầm tư, suy nghĩ của hắn lúc này hơi có chút rối loạn, lượng thông tin mà hai người Tiểu Linh vừa tiết lộ không quá nhiều, nhưng ẩn chứa trong đó là một vài sự thật khó có thể tin được. Tuy là thế nhưng hắn rất nhanh liền rũ bỏ những thứ này ra khỏi đầu, đúng như Hắc Tử Phong nói, những thứ này hiện tại đều nằm ngoài tầm với của Tử Phong, hắn có biết cũng chả để làm gì, thuần túy chỉ là thông tin để thỏa mãn trí tò mò của bản thân, dù hắn có suy nghĩ nát óc ra thì cũng không thể nào hiểu hết những thứ cao siêu vượt trội như thế này cả, hắn sẽ không để những thứ này ảnh hưởng đến bản thân mình.
Tuyết Phi Nhan nhìn thấy Tử Phong đã tỉnh lại, nàng nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu nói
"Chàng vẫn ổn chứ??"
"Đương nhiên là ổn, thậm chí so với trước kia còn ổn hơn rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi, nhìn thấy chàng lúc nãy làm thiếp sợ chết khiếp, chuyện gì đã xảy ra vậy??" Tuyết Phi Nhan thở phào nói.
"Ta cố tình giải phóng một phần sức mạnh bị phong ấn của mình mà thôi, cũng không phải là lần đầu tiên ta làm như vậy." Tử Phong đã chuẩn bị sẵn câu trả lời phòng khi Tuyết Phi Nhan hỏi đến, theo như hắn nghĩ thì lí do này là hợp lí nhất để giải thích mà không tiết lộ chút gì về những tồn tại như là hệ thống hay Bát Tự Thần Hỏa.
Ngạc nhiên một chỗ đó là Tuyết Phi Nhan nghe vậy không hề phản ứng gì, thay vào đó lại cúi đầu trầm tư, bầu không khí đột nhiên có chút ảm đạm.
"Có phải thiếp rất vô dụng đúng không??"
"Không hề, ai dám nói là nàng vô dụng, sao tự nhiên nàng lại nói vậy??" Tử Phong ngạc nhiên nói.
"Thiếp mang tiếng là một Thánh Giả đỉnh phong có danh tiếng, vậy mà chả làm nên trò trống gì, tất cả vẫn là chàng bảo vệ thiếp từ trước tới nay, ở trong Cổ Mộ cũng thế, ở đây cũng thế, không phải vô dụng thì là gì." Tuyết Phi Nhan sâu kín nói.
Tử Phong hơi ngẩn ra, đó đúng là sự thật, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nàng vô dụng, bởi vì đúng là hắn rất mạnh, nhưng hoàn cảnh khách quan mỗi vụ việc đều xảy ra theo chiều hướng có lợi cho hắn, có sức mạnh mà không thể dùng với vô dụng không có sức mạnh là hoàn toàn khác nhau, hắn tin rằng nếu đặt trong trường hợp khác thì chiến lực của Tuyết Phi Nhan tuyệt đối không yếu chút nào, thậm chí theo như hắn biết thì thực lực của nàng cũng thuộc hàng đỉnh cao trong Lăng Hư Cung, rất ít trưởng lão cùng cảnh giới có thể thắng được nàng trong một trận chiến trực tiếp.
Hơn nữa với tính cách của Tử Phong thì bảo vệ người nhà của mình là thiên kinh địa nghĩa, vô dụng hay không vô dụng hoàn toàn không có trong từ điển của hắn.
"Ta đã từng nói rồi, và hiện tại ta sẽ nhắc lại thêm một lần nữa, bảo vệ nàng là quyền lợi của ta, bất kể ta có mạnh hay yếu thì không ai có thể ép ta từ bỏ quyền lợi chính đáng như vậy được. Hơn nữa nàng đang so sánh bản thân với quái vật sống vạn năm đấy, dùng sai đối tượng để đặt lên bàn cân rồi.” Tử Phong cười cười.
“Nhưng chàng có thể sẽ chết đó!!” Tuyết Phi Nhan bất ngờ mất bình tĩnh, nàng nhào vào trong lòng Tử Phong mà nghẹn ngào nói.
Tử Phong ôm lấy Tuyết Phi Nhan, cảm nhận bờ vai nàng đang run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt hắn trở nên mềm mại hơn. Ôn nhu vỗ về người ngọc trong lòng, hắn thầm thở dài, có thể biến một Tuyết Phi Nhan cứng rắn đúng chuẩn nữ cường nhân bình thường trở thành nhu mì như thế này, thời gian qua nàng hẳn đã phải chịu nhiều áp lực rồi.
Nghĩ lại thì cũng phải, không phải ai cũng có thể coi nhẹ sinh tử như chính hắn được, đứng trước cái chết trong sự bất lực vô vọng thì dù có phát điên cũng là chuyện bình thường, Tuyết Phi Nhan vẫn có thể giữ vững tinh thần đến mức như thế này cũng đã rất giỏi rồi.
Nói gì vào lúc này đều là vô nghĩa, Tử Phong để yên cho Tuyết Phi Nhan giải toả áp lực trong lòng, hắn chẳng làm gì ngoại trừ ôm chặt lấy nàng mà thôi. Cũng phải đến hơn chục phút sau, Tuyết Phi Nhan mới ngẩng đầu lên, đôi mắt bởi vì khóc hơi nhiều mà có chút sưng lên, khuôn mặt nàng lúc này đỏ hồng lên vì xấu hổ trông cực kì đáng yêu, không còn vẻ xinh đẹp quyến rũ như lúc bình thường nữa.
“Để chàng phải chê cười rồi…” Tuyết Phi Nhan xấu hổ nhẹ giọng nói, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định rời khỏi ôm ấp của Tử Phong, dường như ở trong vòng tay của hắn thì nàng mới có cảm giác an tâm, trong lòng nàng thầm nghĩ rằng thì ra đây là cảm giác được người khác che mưa chắn gió hộ, cũng….không tệ lắm, nàng thích cảm giác này.
“Đỡ hơn nhiều rồi chứ? Ài, ta có chút lo lắng cho Lan nhi, không biết cả đám người bọn họ có an toàn rời đi hay không, ta lại không còn một phân thân nào bám theo Lan nhi cả, thật là sốt ruột.” Tử Phong có chút sốt ruột nói.
“Lúc thiếp rời đi thì bọn họ vẫn ổn, hơn nữa thiếp không nghĩ là trong bí cảnh còn Huyết Ma nữa, ít nhất có còn thì hẳn là số lượng cũng không nhiều, thiếp biết chàng trước kia là một Thiên Tôn đại năng nhưng cũng đừng coi thường Thánh Giả bọn thiếp chứ.” Tuyết Phi Nhan phồng má lên nói.
Tử Phong nhìn bộ dáng làm nũng của nàng mà phì cười, ai nói nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như hồ ly tinh thì không thể tỏ ra dễ thương được cơ chứ, ít nhất thì hiện tại trông Tuyết Phi Nhan cực kì dễ thương, ít nhiều cũng làm tâm tình của hắn bớt lo lắng đi chút đỉnh.
Đang định mở miệng nói thì Tử Phong chợt nhíu mày lại, ánh mắt sắc như điện nhìn ra bên ngoài hang, khẽ truyền âm
“Có một đám người đang tiếp cận nơi này!”
Nói đoạn hắn buông Tuyết Phi Nhan ra sau đó cất bước ra bên ngoài, Tuyết Phi Nhan nghe vậy liền đi theo hắn.
Đặt chân ra bên ngoài, Tử Phong đưa mắt nhìn bốn phía, bình thản nói
“Ra mặt đi, ta biết các ngươi đang ở gần đây!!”
Vừa dứt lời xong, hàng loạt thân ảnh xuất hiện trước mặt Tử Phong và Tuyết Phi Nhan, chính xác mà nói thì là bảy người, mỗi người toàn thân đều mang theo khí tức bàng bạc mạnh mẽ, chỉ luận về khí tức thì không thua kém một Thánh Giả cao giai đỉnh phong như Tuyết Phi Nhan một chút nào.
“Lăng gia!!!”
Không cần Tuyết Phi Nhan kêu lên Tử Phong cũng nhận ra lai lịch đám người này, hắn âm thầm quan sát đối phương một chút. Ngoại trừ bảy người này ra thì không hề có sự xuất hiện của ai khác, trên y phục của mỗi người đều có dấu vết chiến đấu cùng máu tươi, nhưng khí tức của mỗi người đều thập phần ổn định, không có vẻ gì như là bị thương. Kết hợp hai điều này lại, Tử Phong có thể đoán là đến tám hay chín phần Lăng gia vừa mới có một trận khổ chiến với thú gì đó cường hãn, có lẽ là Huyết Ma đi lạc, còn đám đệ tử thì đoán chừng là bốc hơi khỏi nhân gian cả rồi.
Sinh Hồn Bí Cảnh cực kì rộng lớn, nhưng đi hoài thì cũng có ngày giáp mặt nhau, việc gần như toàn bộ cường giả của Lăng gia tụ họp với nhau không phải là việc gì kì lạ, cũng có thể là bọn họ đã đi cùng nhau từ đầu mà không hề tách ra, ai mà biết được chứ.
Chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, chứ lúc trước Tử Phong chưa từng đặt đám người này vào mắt, đừng nói là hiện tại, hắn còn đang thầm than trong lòng không biết tìm đâu ra đối thủ để thử sức sau khi tiến hoá thì mấy tên này đã đến giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì quá cảm động mà hắn đã quyết định sẽ cho mấy tên này chết thoải mái một chút, đương nhiên chỉ là “một chút” mà thôi.
Trong lòng Tử Phong trực tiếp phán án tử cho mấy người trước mắt mà không có lí do, cùng lúc đó thì một lão già trong số bảy người của Lăng gia tiến lên, hắn nhận ra người này chính là thất trưởng lão Lăng Thần, dường như là người mạnh nhất trong số cả bọn.
“Thì ra là ngươi!! Ngươi đang làm gì ở chỗ này, tính chặn đầu xử lí bọn ta hay sao??”
Tử Phong ngớ người ra, lão già này đang nói cái quỷ gì vậy, biết là hai bên thuộc phe phái đối địch nhưng mà giọng điệu giống như có thù giết cha ngay khi vừa gặp mặt không bình thường chút nào cả. À không, đúng là có thù giết người thân thật, Tử Phong chợt nhớ đến ba vị trưởng lão Lăng gia đã bị hắn làm thịt từ khi tiến vào bí cảnh.
Nhưng mà bất kể ra sao, trước sau gì hắn cũng sẽ giết cả đám người này, cho nên lí do gì thì hắn cũng không quan tâm, cứ giết hết đã rồi tính sau. Cảm nhận sát khí trên người Tử Phong toả ra như có như không, Tuyết Phi Nhan bất chợt hoảng hốt, trong đầu nàng vẫn chắc mẩm Tử Phong vừa mới nhặt được một cái mạng về từ địa ngục lúc này vẫn chưa hề hồi phục thương thế, nàng biết hắn mạnh mẽ nhưng không thể cứ như vậy mà xông lên được.
“Phu quân khoan đã…..”
Tử Phong đưa tay đẩy Tuyết Phi Nhan về phía sau, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười khát máu, miệng nói
“Không cần lo cho ta, phu quân nàng không phát uy thì đến cả mấy con chó con mèo cũng dám thái độ với ta mất!”
Khóe miệng Tiểu Linh hơi giật giật, nàng cũng không thể nói là vốn Thế Giới Chị Thụ không phải là vật ở phàm giới, chính là do Chúa Tể Hư Không nhổ lên rồi cắm xuống bí cảnh được, nhưng cũng may là Tử Phong không biết đến điều này nên nàng cũng đỡ khó xử hơn, chỉ là câu hỏi này của Tử Phong cũng khiến nàng phải bối rối một phen, không biết phải trả lời như thế nào.
"Không sao đâu, lão già kia cũng đã từng nói rồi mà, hắn ta dù có biết một vài thông tin vượt quá cảnh giới hiện tại cũng không gây ảnh hưởng tâm lí đâu." Hắc Tử Phong không biết từ bao giờ đã xuất hiện, vô cùng lười biếng nằm dài trên mặt đất uể oải nói.
Lúc này Tử Phong nhìn tâm ma của mình cũng không thấy trướng mắt như trước nữa, cũng không biết là do tu vi tăng lên nên tâm thái biến đổi, hay là do Tiểu Linh xuất hiện trở lại giống như một liều thuốc an thần có tác dụng tức thời, có lẽ lí do thứ hai thì chính xác hơn, hắn không lo lắng về tâm ma nhiều như hồi xưa.
"Thôi được rồi, công tử còn nhớ không gian này được gọi là gì không??" Tiểu Linh khẽ thở dài một tiếng, miệng nói.
"Hừm, gọi là Thế Giới thì phải." Tử Phong ngẫm nghĩ nói.
"Lí do không gian này được gọi là Thế Giới, đơn giản bởi vì đây chính là một thế giới thực thụ. Theo sự phát triển của công tử, không gian hệ thống cũng sẽ phát triển theo, ban đầu chỉ là một không gian thứ nguyên nhỏ, về sau sẽ dần dần trở thành một thế giới hoàn chỉnh."
"Ý nàng là...." Tử Phong dường như đã nắm bắt được cái gì đó, miệng bật thốt.
"Công tử đoán đúng rồi đấy, một thế giới hoàn chỉnh sẽ có pháp tắc chi lực của riêng nó, sẽ tồn tại bản nguyên lực hoàn hảo vô khuyết không bị pha tạp bởi bất kì thứ gì. Bản nguyên lực là lực lượng được tạo ra khi vũ trụ hình thành, là cội nguồn của mọi thứ, mỗi một sinh vật được sinh ra đều sẽ tiêu tốn một lượng bản nguyên lực, sinh vật càng mạnh thì bản nguyên lực tiêu tốn càng nhiều, mặc dù khi sinh vật chết đi thì bản nguyên lực sẽ được khôi phục, nhưng chỉ được một phần mà thôi, vĩnh viễn không thể nào giống như cũ được.
Huyền Linh đại lục linh khí khô kiệt sau chiến tranh Thiên Ma chỉ là một phần, lí do chính đó là do bản nguyên lực của tinh cầu đó đã cạn kiệt, trừ khi diệt sạch toàn bộ sinh linh trên hành tinh đó để bản nguyên lực chậm rãi khôi phục qua vài chục tỷ năm, bằng không thì tinh cầu đó không thể nào khôi phục lại được như trước kia."
Tử Phong không hề lạ lẫm đối với thứ này, không phải là hắn biết về bản nguyên lực, mà chỉ bởi đơn giản mấy thứ như này xuất hiện quá nhiều trong tiểu thuyết, hắn đã từng đọc qua không một ngàn thì cũng tám trăm thứ tương tự, nói đơn giản thì chính bản thân tu luyện giả là nguyên nhân khiến tài nguyên tu luyện biến mất dần dần, chiến tranh phá hủy này nọ chỉ là bề nổi.
"Nói đến đây thì chắc công tử cũng đã hiểu, Thế Giới hiện tại tuy không hoàn chỉnh, nhưng ít nhiều gì nó vẫn là một thế giới nguyên bản, bản nguyên lực trong này cực kì khủng bố chính là thuốc bổ tốt nhất đối với Thế Giới Chi Thụ, hơn nữa bởi vì sự xuất hiện của Bát Tự Thần Hỏa, nguyên lực đã tràn ngập trong không gian này, từ đó khiến Thế Giới Chi Thụ phát triển một cách vượt bậc. Đương nhiên Thế Giới Chi Thụ sống ở trong không gian này nên nó nghiễm nhiên coi ngài như chủ nhân của nó, vì thế ngài mới có thể vượt qua hiểm cảnh vừa rồi."
"Khoan đã, Bát Tự Thần Hỏa?? Nguyên lực??" Tử Phong nhíu mày hỏi.
Tiểu Linh hơi khựng lại một chút, sau đó nhấc tay lên, trong lòng bàn tay nàng là một khối cầu năng lượng màu trắng tỏa ra khí tức khiến Tử Phong cảm thấy thập phần quen thuộc.
"Phàm nhân sử dụng linh lực, một đám tự cho mình là thần dùng thần lực, còn thần linh chân chính sử dụng chính là nguyên lực, thứ lực lượng tinh thuần và mạnh mẽ nhất trong thiên địa."
Tử Phong nhìn khối cầu nguyên lực trong lòng bàn tay Tiểu Linh, ngạc nhiên nói:
"Vậy có nghĩa là.....nàng là thần linh chân chính?? Giống như Chúa Tể Hư Không??"
"Phụt!!! Ha ha ha ha ha......" Hắc Tử Phong đột nhiên cất tiếng cười vô cùng sảng khoái, hắn lăn lộn trên mặt đất mà cười, phải mất một lúc sau hắn mới ngừng lại, đưa tay lau nước mắt ứa ra vì cười, miệng nói
"Cô ta là thần linh chân chính?? Đúng!! Nhưng mà giống như Chúa Tể Hư Không?? Ngươi suy nghĩ còn nông cạn lắm, thân linh chân chính đứng trước mặt lão già đó không xứng để gọi bản thân là thần."
Tròng mắt Tử Phong không tự chủ được mà co rút, cái gì cơ, thần linh chân chính đứng trước Chúa Tể Hư Không còn không xứng để được gọi là thần, rốt cuộc Chúa Tể Hư Không là tồn tại ở cấp bậc nào mà đến cả thần linh thực sự cũng không thể so sánh được vậy.
"Có một số điều hiện tại không phải là lúc mà công tử nên biết, ngài hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngài cũng không nên ở trong này quá lâu được!!"
Tiểu Linh gấp gáp nói, sau đó phất tay một cái, Tử Phong không tự chủ được cứ như vậy bị cưỡng chế thoát ra khỏi Thế Giới, trở lại thực tại bên ngoài.
Mở mắt ra, Tử Phong cúi đầu xuống trầm tư, suy nghĩ của hắn lúc này hơi có chút rối loạn, lượng thông tin mà hai người Tiểu Linh vừa tiết lộ không quá nhiều, nhưng ẩn chứa trong đó là một vài sự thật khó có thể tin được. Tuy là thế nhưng hắn rất nhanh liền rũ bỏ những thứ này ra khỏi đầu, đúng như Hắc Tử Phong nói, những thứ này hiện tại đều nằm ngoài tầm với của Tử Phong, hắn có biết cũng chả để làm gì, thuần túy chỉ là thông tin để thỏa mãn trí tò mò của bản thân, dù hắn có suy nghĩ nát óc ra thì cũng không thể nào hiểu hết những thứ cao siêu vượt trội như thế này cả, hắn sẽ không để những thứ này ảnh hưởng đến bản thân mình.
Tuyết Phi Nhan nhìn thấy Tử Phong đã tỉnh lại, nàng nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu nói
"Chàng vẫn ổn chứ??"
"Đương nhiên là ổn, thậm chí so với trước kia còn ổn hơn rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi, nhìn thấy chàng lúc nãy làm thiếp sợ chết khiếp, chuyện gì đã xảy ra vậy??" Tuyết Phi Nhan thở phào nói.
"Ta cố tình giải phóng một phần sức mạnh bị phong ấn của mình mà thôi, cũng không phải là lần đầu tiên ta làm như vậy." Tử Phong đã chuẩn bị sẵn câu trả lời phòng khi Tuyết Phi Nhan hỏi đến, theo như hắn nghĩ thì lí do này là hợp lí nhất để giải thích mà không tiết lộ chút gì về những tồn tại như là hệ thống hay Bát Tự Thần Hỏa.
Ngạc nhiên một chỗ đó là Tuyết Phi Nhan nghe vậy không hề phản ứng gì, thay vào đó lại cúi đầu trầm tư, bầu không khí đột nhiên có chút ảm đạm.
"Có phải thiếp rất vô dụng đúng không??"
"Không hề, ai dám nói là nàng vô dụng, sao tự nhiên nàng lại nói vậy??" Tử Phong ngạc nhiên nói.
"Thiếp mang tiếng là một Thánh Giả đỉnh phong có danh tiếng, vậy mà chả làm nên trò trống gì, tất cả vẫn là chàng bảo vệ thiếp từ trước tới nay, ở trong Cổ Mộ cũng thế, ở đây cũng thế, không phải vô dụng thì là gì." Tuyết Phi Nhan sâu kín nói.
Tử Phong hơi ngẩn ra, đó đúng là sự thật, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nàng vô dụng, bởi vì đúng là hắn rất mạnh, nhưng hoàn cảnh khách quan mỗi vụ việc đều xảy ra theo chiều hướng có lợi cho hắn, có sức mạnh mà không thể dùng với vô dụng không có sức mạnh là hoàn toàn khác nhau, hắn tin rằng nếu đặt trong trường hợp khác thì chiến lực của Tuyết Phi Nhan tuyệt đối không yếu chút nào, thậm chí theo như hắn biết thì thực lực của nàng cũng thuộc hàng đỉnh cao trong Lăng Hư Cung, rất ít trưởng lão cùng cảnh giới có thể thắng được nàng trong một trận chiến trực tiếp.
Hơn nữa với tính cách của Tử Phong thì bảo vệ người nhà của mình là thiên kinh địa nghĩa, vô dụng hay không vô dụng hoàn toàn không có trong từ điển của hắn.
"Ta đã từng nói rồi, và hiện tại ta sẽ nhắc lại thêm một lần nữa, bảo vệ nàng là quyền lợi của ta, bất kể ta có mạnh hay yếu thì không ai có thể ép ta từ bỏ quyền lợi chính đáng như vậy được. Hơn nữa nàng đang so sánh bản thân với quái vật sống vạn năm đấy, dùng sai đối tượng để đặt lên bàn cân rồi.” Tử Phong cười cười.
“Nhưng chàng có thể sẽ chết đó!!” Tuyết Phi Nhan bất ngờ mất bình tĩnh, nàng nhào vào trong lòng Tử Phong mà nghẹn ngào nói.
Tử Phong ôm lấy Tuyết Phi Nhan, cảm nhận bờ vai nàng đang run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt hắn trở nên mềm mại hơn. Ôn nhu vỗ về người ngọc trong lòng, hắn thầm thở dài, có thể biến một Tuyết Phi Nhan cứng rắn đúng chuẩn nữ cường nhân bình thường trở thành nhu mì như thế này, thời gian qua nàng hẳn đã phải chịu nhiều áp lực rồi.
Nghĩ lại thì cũng phải, không phải ai cũng có thể coi nhẹ sinh tử như chính hắn được, đứng trước cái chết trong sự bất lực vô vọng thì dù có phát điên cũng là chuyện bình thường, Tuyết Phi Nhan vẫn có thể giữ vững tinh thần đến mức như thế này cũng đã rất giỏi rồi.
Nói gì vào lúc này đều là vô nghĩa, Tử Phong để yên cho Tuyết Phi Nhan giải toả áp lực trong lòng, hắn chẳng làm gì ngoại trừ ôm chặt lấy nàng mà thôi. Cũng phải đến hơn chục phút sau, Tuyết Phi Nhan mới ngẩng đầu lên, đôi mắt bởi vì khóc hơi nhiều mà có chút sưng lên, khuôn mặt nàng lúc này đỏ hồng lên vì xấu hổ trông cực kì đáng yêu, không còn vẻ xinh đẹp quyến rũ như lúc bình thường nữa.
“Để chàng phải chê cười rồi…” Tuyết Phi Nhan xấu hổ nhẹ giọng nói, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định rời khỏi ôm ấp của Tử Phong, dường như ở trong vòng tay của hắn thì nàng mới có cảm giác an tâm, trong lòng nàng thầm nghĩ rằng thì ra đây là cảm giác được người khác che mưa chắn gió hộ, cũng….không tệ lắm, nàng thích cảm giác này.
“Đỡ hơn nhiều rồi chứ? Ài, ta có chút lo lắng cho Lan nhi, không biết cả đám người bọn họ có an toàn rời đi hay không, ta lại không còn một phân thân nào bám theo Lan nhi cả, thật là sốt ruột.” Tử Phong có chút sốt ruột nói.
“Lúc thiếp rời đi thì bọn họ vẫn ổn, hơn nữa thiếp không nghĩ là trong bí cảnh còn Huyết Ma nữa, ít nhất có còn thì hẳn là số lượng cũng không nhiều, thiếp biết chàng trước kia là một Thiên Tôn đại năng nhưng cũng đừng coi thường Thánh Giả bọn thiếp chứ.” Tuyết Phi Nhan phồng má lên nói.
Tử Phong nhìn bộ dáng làm nũng của nàng mà phì cười, ai nói nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như hồ ly tinh thì không thể tỏ ra dễ thương được cơ chứ, ít nhất thì hiện tại trông Tuyết Phi Nhan cực kì dễ thương, ít nhiều cũng làm tâm tình của hắn bớt lo lắng đi chút đỉnh.
Đang định mở miệng nói thì Tử Phong chợt nhíu mày lại, ánh mắt sắc như điện nhìn ra bên ngoài hang, khẽ truyền âm
“Có một đám người đang tiếp cận nơi này!”
Nói đoạn hắn buông Tuyết Phi Nhan ra sau đó cất bước ra bên ngoài, Tuyết Phi Nhan nghe vậy liền đi theo hắn.
Đặt chân ra bên ngoài, Tử Phong đưa mắt nhìn bốn phía, bình thản nói
“Ra mặt đi, ta biết các ngươi đang ở gần đây!!”
Vừa dứt lời xong, hàng loạt thân ảnh xuất hiện trước mặt Tử Phong và Tuyết Phi Nhan, chính xác mà nói thì là bảy người, mỗi người toàn thân đều mang theo khí tức bàng bạc mạnh mẽ, chỉ luận về khí tức thì không thua kém một Thánh Giả cao giai đỉnh phong như Tuyết Phi Nhan một chút nào.
“Lăng gia!!!”
Không cần Tuyết Phi Nhan kêu lên Tử Phong cũng nhận ra lai lịch đám người này, hắn âm thầm quan sát đối phương một chút. Ngoại trừ bảy người này ra thì không hề có sự xuất hiện của ai khác, trên y phục của mỗi người đều có dấu vết chiến đấu cùng máu tươi, nhưng khí tức của mỗi người đều thập phần ổn định, không có vẻ gì như là bị thương. Kết hợp hai điều này lại, Tử Phong có thể đoán là đến tám hay chín phần Lăng gia vừa mới có một trận khổ chiến với thú gì đó cường hãn, có lẽ là Huyết Ma đi lạc, còn đám đệ tử thì đoán chừng là bốc hơi khỏi nhân gian cả rồi.
Sinh Hồn Bí Cảnh cực kì rộng lớn, nhưng đi hoài thì cũng có ngày giáp mặt nhau, việc gần như toàn bộ cường giả của Lăng gia tụ họp với nhau không phải là việc gì kì lạ, cũng có thể là bọn họ đã đi cùng nhau từ đầu mà không hề tách ra, ai mà biết được chứ.
Chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, chứ lúc trước Tử Phong chưa từng đặt đám người này vào mắt, đừng nói là hiện tại, hắn còn đang thầm than trong lòng không biết tìm đâu ra đối thủ để thử sức sau khi tiến hoá thì mấy tên này đã đến giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì quá cảm động mà hắn đã quyết định sẽ cho mấy tên này chết thoải mái một chút, đương nhiên chỉ là “một chút” mà thôi.
Trong lòng Tử Phong trực tiếp phán án tử cho mấy người trước mắt mà không có lí do, cùng lúc đó thì một lão già trong số bảy người của Lăng gia tiến lên, hắn nhận ra người này chính là thất trưởng lão Lăng Thần, dường như là người mạnh nhất trong số cả bọn.
“Thì ra là ngươi!! Ngươi đang làm gì ở chỗ này, tính chặn đầu xử lí bọn ta hay sao??”
Tử Phong ngớ người ra, lão già này đang nói cái quỷ gì vậy, biết là hai bên thuộc phe phái đối địch nhưng mà giọng điệu giống như có thù giết cha ngay khi vừa gặp mặt không bình thường chút nào cả. À không, đúng là có thù giết người thân thật, Tử Phong chợt nhớ đến ba vị trưởng lão Lăng gia đã bị hắn làm thịt từ khi tiến vào bí cảnh.
Nhưng mà bất kể ra sao, trước sau gì hắn cũng sẽ giết cả đám người này, cho nên lí do gì thì hắn cũng không quan tâm, cứ giết hết đã rồi tính sau. Cảm nhận sát khí trên người Tử Phong toả ra như có như không, Tuyết Phi Nhan bất chợt hoảng hốt, trong đầu nàng vẫn chắc mẩm Tử Phong vừa mới nhặt được một cái mạng về từ địa ngục lúc này vẫn chưa hề hồi phục thương thế, nàng biết hắn mạnh mẽ nhưng không thể cứ như vậy mà xông lên được.
“Phu quân khoan đã…..”
Tử Phong đưa tay đẩy Tuyết Phi Nhan về phía sau, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười khát máu, miệng nói
“Không cần lo cho ta, phu quân nàng không phát uy thì đến cả mấy con chó con mèo cũng dám thái độ với ta mất!”