Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 440: Tỉnh lại
"Ầm!!!"
Không gian chấn động, đại địa run rẩy, chỉ một vài phút trước Huyết Thú còn đông tới hàng chục vạn, vậy mà chỉ sau một thoáng đã lưa thưa không còn bao nhiêu nữa. Đám Huyết Thú không còn Huyết Mị Ma Cơ kiềm hãm khôi phục lại bản năng của mình, bọn chúng ngay lập tức tấn công Tử Phong và Tuyết Phi Nhan. Nhưng không bao lâu sau đó, bọn chúng nhất loạt bỏ qua Tuyết Phi Nhan mà ồ ạt vây công một mối nguy lớn hơn, đó là Tử Phong.
Nếu như lúc trước chuyện này còn phải khiến Tử Phong khổ chiến một phen, nhưng hắn ta ở trong trạng thái hiện tại mạnh đến mức lố bịch, đừng nói đây chỉ toàn là Huyết Thú chiến lực thấp kém, kể cả có mang nguyên quân đoàn Huyết Ma cấp cao lúc trước đến đây thì cũng không tránh khỏi kết quả bị hủy diệt.
Tử Phong giống như ma thần hàng thế, bất kể là thứ gì ở trước mặt hắn, miễn là động đậy thì hắn cũng nghiền nát bằng sạch, công kích của Huyết Thú lên người hắn giống như dùng tăm xỉa rằng chọc xe tăng, đến cả một vết xước cũng không có, ngược lại mỗi lần hắn ra đòn thì hàng loạt Huyết Thú banh xác thành vô vàn mảnh vụn, số lượng Huyết Thú bị tiêu diệt cực kì nhanh chóng.
Nghĩ lại cũng phải, Huyết Mị Ma Cơ tập trung toàn bộ tinh hoa của những Huyết Ma cấp cao, thực lực có thể nghiền chết cả Thánh Hoàng cũng trở thành bao cát cho hắn tập đánh, đám Huyết Thú này ngoại trừ số lượng ra thì cũng chỉ có số lượng mà thôi, vẫn nói lượng biến có thể dẫn tới chất biến, nhưng đối mặt với một con quái vật bất khả chiến bại như Tử Phong thì số lượng đó vẫn còn xa mới có thể tạo nên chất biến.
Uy áp của Tử Phong tăng lên một cách điên cuồng, khí tràng mạnh mẽ tới mức những Huyết Thú có thực lực hơi yếu chỉ cần lại gần hắn cũng bị ép nổ tung, chỉ riêng sự tồn tại của hắn cũng là tử vong đối với những Huyết Thú đó, cũng không ngạc nhiên khi hàng chục vạn Huyết Thú có thể bị dọn dẹp trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Tám phút trôi qua tưởng chừng như vô tận, khắp nơi xung quanh không một nơi nào không bị tàn phá, máu tươi ngập tràn mặt đất tạo thành những đầm lầy tanh tưởi cự đại, mảnh vụn huyết nhục rải rác tán loạn trên mặt đất, đầu Huyết Thú cuối cùng còn chưa kịp chạm vào người Tử Phong thì đã bị hắn bắt lấy, trực tiếp xé thành hai mảnh.
"Arrgggggggggg!!"
Cất lên một tiếng rống giận giống như là giải tỏa áp lực, uy áp trên người Tử Phong dần dần hạ xuống, khí tức thô bạo cũng từ từ biến mất, chỉ là đôi mắt hắn vẫn cháy rực ngọn lửa của sự cuồng nộ dường như không thể bị dập tắt, hắn hơi cúi người xuống, miệng phát ra từng tiếng thở khò khè, bỗng nhiên giống như nhận ra thứ gì đó, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tuyết Phi Nhan đang đừng ở xa.
Tuyết Phi Nhan lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, nàng căn bản không biết phải làm gì vào lúc này, nàng muốn giúp hắn chiến đầu nhưng không làm được, nàng muốn bảo vệ hắn nhưng cuối cùng vẫn là hắn cứu mạng nàng, suy cho cùng rốt cuộc nàng có ích lợi gì khi xuất hiện ở đây ngoại trừ mang lại nguy hiểm cho chính nàng và Tử Phong ra, tâm trạng nàng lúc này thật sự rối bời. Đúng lúc này thì Tử Phong ở đằng xa chợt quay đầu nhìn về phía mình, Tuyết Phi Nhan vừa mới chớp mắt một cái đã thấy thân ảnh của hắn đột ngột xuất hiện trước mặt, tốc độ di chuyển quá nhanh tới mức ngay khi hắn đứng trước mặt nàng, không gian đằng sau lưng hắn đã vỡ vụn, từng đoàn cương phong tỏa ra chém thẳng xuống mặt đất thành những vết cắt sâu hoắm.
"Phu....."
Tuyết Phi Nhan vừa mới mở miệng thì một bàn tay to lớn cứng rắn như gọng kìm chộp lấy cổ họng nàng siết chặt sau đó nhấc bổng cả người nàng lên, một luồng uy áp kinh thế hãi tục kèm theo sát khí khủng bố ập lên khiến mọi thớ cơ trên người nàng dường như bị đông cứng lại, linh lực trong người bế tắc không thể vận hành. Theo bản năng nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, Tuyết Phi Nhan nhìn vào thân ảnh hoàn toàn không còn chút khí tức quen thuộc nào trước mặt, nàng nhìn đôi mắt đang bốc cháy kia, cảm nhận sự cuồng nộ không thể kiềm chế của Tử Phong, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra.
Tử Phong hiện tại với nàng cực kì xa lạ, nói thẳng ra chính là một con quái vật không hơn không kém, một con quái vật cuồng loạn chỉ biết đến giết chóc và hủy diệt mọi thứ trước mắt, không chùn bước, không nhân tính, thuần túy là một con quái vật đúng nghĩa. Trong đầu nàng bất chợt nảy ra ý nghĩ, thì ra đây mới chính là một Thiên Ma hàng thật giá thật, cường giả thượng cổ của Huyền Linh đại lục sợ hãi trước thứ sinh vật khủng bố này không phải là không có lí do.
Nhưng nàng hoàn toàn không sợ hãi, mặc dù cánh tay của Tử Phong đang bóp chặt lại tưởng chừng như muốn nghiền nát cổ họng nàng ra, trong lòng Tuyết Phi Nhan không tồn tại một nỗi sợ nào cả, nàng khóc không phải vì sợ, mà nàng khóc bởi vì Tử Phong. Tử Phong có thể bộc phát sức mạnh này ngay từ ban đầu và đánh bại Huyết Mị Ma Cơ, nhưng hắn không hề làm như vậy, nàng hiện tại có thể đoán được một chút nguyên do, hắn không hề muốn biến trở thành quái vật như thế này, nhưng vì nàng, vì sự an toàn của nàng mà hắn chọn trở thành quái vật, một thứ sinh vật còn kinh khủng hơn Huyết Mị Ma Cơ gấp nhiều lần.
Nếu Tử Phong lúc này muốn giết nàng, Tuyết Phi Nhan cũng tuyệt không phản kháng, không phải vì nàng không thể, mà là dù nàng có thể phản kháng, nàng cũng vui vẻ hiến dâng mạng mình cho hắn, Tử Phong đã trả giá quá nhiều vì nàng rồi, một cái mạng nho nhỏ này có đáng là bao.
"Không!!!!!!!!!!!!!"
Tử Phong ở sâu bên trong ý thức hải của chính mình, điên cuồng mà muốn thoát ra ngoài, chỉ là mỗi khi hắn bước ra khỏi khu vực trung tâm, những ngọn lửa màu đỏ liền ngăn cản bước tiến của hắn, thật kì lạ khi lúc này hắn chỉ là một đoàn ý thức nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn kịch liệt chạm sâu đến tận linh hồn khi bị ngọn lửa thiêu đốt. Ngọn lửa chỉ gây nên đau đớn chứ không thể tiêu diệt ý thức của chính hắn, nhưng sự đau đớn này không phải chỉ là đau đớn thể xác thông thường có thể so sánh, cảm giác giống như chính linh hồn của mình đang bị dìm vào trong biển lửa, cơn đau không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Hắn nhìn thấy tất cả, cảm nhận tất cả, hắn chứng kiến bản thân mất kiểm soát muốn giết chết mọi thứ trước mắt, đến cả Tuyết Phi Nhan là người mà hắn muốn bảo vệ cũng đang gặp nguy hiểm bởi chính mình, Tử Phong thật sự nguyền rủa bản thân. Hắn lao ra khỏi trung tâm ý thức hải, sau đó lại không chịu nổi sự đau đớn mà lộn ngược trở lại, sau đó lại lao ra, ở thế giới thực trôi qua một giây nhưng bên trong thức hải của hắn, Tử Phong đã lặp đi lặp lại hành động của mình hàng trăm hàng ngàn lần, hắn có đủ quyết tâm để chịu đựng đau đớn, nhưng sâu trong ý thức của chính hắn lại đang tạo ra rào cản ngăn chính hắn lại.
Tử Phong biết rất rõ rằng đây chỉ là bản năng tự bảo vệ bản thân mà ai cũng có, nhưng lúc này hắn lại mong mình không hề có thứ này, hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Phi Nhan bất chợt nở một nụ cười thê lương, đôi mắt ôn nhu nhìn hắn không chút trách móc bất kể bàn tay hắn có đang dần dần xiết chặt lại như muốn bẻ gãy cổ nàng, miệng khẽ thì thào: "Phu quân...."
Ánh mắt Tuyết Phi Nhan chợt biến đổi, cánh tay trái cứng rắn đang nắm lấy cổ họng nàng đột nhiên run rẩy lạ thường, trong khi đó thì tay phải còn lại của Tử Phong lại giơ lên nắm chặt lấy tay trái, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cả hai cánh tay của hắn căng phồng lên. Nơi bị tay phải nắm lấy của Tử Phong dần dần xuất hiện hàng loạt vết nứt, cho đến khi vang lên một tiếng "rắc" giòn tan, cánh tay trái đang bóp cổ nàng bị chính tay phải của Tử Phong bẻ gãy, Tuyết Phi Nhan được thả ra.
Tử Phong lảo đảo lùi lại, tay phải vẫn run rẩy nắm lấy tay trái kéo ngược lại, trong cổ họng phát ra từng tiếng gáo thét như có như không, khí tức trên người thập phần hỗn loạn, lúc thì bùng phát như núi lửa phún trào, lúc thì yếu ớt như ngọn nến trước gió, ngọn lửa trong mắt hắn ẩn hiện liên tục. Há miệng thét dài một tiếng vang dội, uy áp của Tử Phong bùng nổ như bom nguyên tử, chấn cho không gian phụ cận sụp đổ, thiên địa biến sắc.
Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách khác thường, khí tức của Tử Phong biến mất hoàn toàn không còn chút gì, hắn cứ như vậy đứng đơ ra một chỗ không nhúc nhích.
"Rắc rắc..."
Từng vết nứt xuất hiện trên người Tử Phong, lớp vật chất màu đen bao phủ lấy cơ thể hắn giống như vỏ trứng bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh, nương theo gió thổi mà tan ra thành tro bụi, để lộ thân hình bên trong. Một cơn gió mạnh thổi qua, Tử Phong khôi phục lại cơ thể bình thường của mình, đôi mắt cũng không còn rực cháy nữa, cả người hắn nghiêng ngả sau đó trực tiếp ngã ngửa ra đằng sau không nhúc nhích.
Tuyết Phi Nhan sau một phút ngỡ ngàng trước dị biến, nàng sực tỉnh lại sau đó vội vàng tiến đến bên người hắn, nhìn vào thân ảnh đang nằm dưới đất, nàng không tự chủ được mà cắn chặt môi. Chỉ thấy Tử Phong đang nằm im lìm, trên người chỉ có một mảnh vải rách tạm gọi là che đậy được hạ thân, da thịt khắp người một màu trắng bệch không chút huyết sắc, khắp nơi tràn ngập những vết nứt giống như một pho tượng bị búa tạ đập vào, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, khí tức của hắn thập phần yếu ớt như người sắp chết.
"Phu quân...." Tuyết Phi Nhan quỳ trên mặt đất, run giọng nói.
"Đó.....là từ phu quân....thật lòng nhất.....mà nàng gọi ta từ trước.... tới giờ..." Tử Phong mở mắt ra, ánh mắt hắn có chút ảm đạm mà nhìn Tuyết Phi Nhan, miệng khẽ cười thì thào nói ngắt quãng.
Cảm nhận sinh cơ của Tử Phong gần như không còn một chút nào, nghe thấy hắn nói vậy, trái tim của Tuyết Phi Nhan như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, ngực nàng quặn thắt lại trong đau đớn, phải rồi, nàng kể từ khi trở thành nữ nhân của hắn vẫn luôn gọi hắn là "phu quân", nhưng trong lòng nàng có thật sự coi hắn như phu quân thật sự của mình hay không thì nàng biết rất rõ. Tuyết Phi Nhan cũng biết Tử Phong là một người thông minh, thái độ của nàng ra sao hắn không thể không nhận ra, nhưng bất chấp tất cả hắn vẫn đối xử với nàng như một thê tử đích thực, không hề ghét bỏ hay tệ bạc với nàng.
Trải qua bao nóng lạnh trong cuộc đời, nàng đã quen với sự giả dối của con người, lúc bình thường thì nhu tình mật ý, chỉ đến khi nguy hiểm đến tính mạng thì những thứ dơ bẩn nhất mới lộ ra, vì lợi ích cá nhân mà bán đứng người nhà, phản bội thân nhân là chuyện xảy ra quá thường xuyên đến mức nàng nhìn đã quen mắt, đứng trước sinh tử thì có làm ra những chuyện táng tận lương tâm hơn thế cũng là chuyện thường thấy.
Nhưng nam nhân này, biết rằng mình không thật sự coi hắn là phu quân của mình, nhưng vẫn đối đãi với mình như thê tử thực thụ, trước sau như một, kể cả mất mạng cũng phải bảo vệ mình, hắn luôn nói đấy là quyền lợi của một nam nhân khi bảo vệ thê tử, ai cũng có thể mạnh miệng nói như vậy, nhưng có mấy ai trên đời thật sự làm được như hắn cơ chứ. Một sức mạnh vô địch không thuộc về chính bản thân mình, cái giá phải trả luôn luôn thảm trọng, hắn dùng chính tính mạng của mình để chứng minh rằng hắn không hề nói xuông, hắn sẽ bảo vệ nàng - thê tử của hắn bằng mọi giá, chỉ nghĩ đến đây thôi mà Tuyết Phi Nhan không tự chủ được bật khóc.
"Chàng là một tên ngu xuẩn hết thuốc chữa!!" Tuyết Phi Nhan nghẹn ngào nói, bàn tay run rẩy nắm chặt lại đến bật máu.
Tử Phong khẽ cười một cách yếu ớt, cơ thể hắn đã đạt tới giới hạn từ trước khi Huyết Mị Ma Cơ xuất hiện, mặc dù lúc nãy nhờ vào năng lượng cực đại tới từ Bát Tự Thần Hỏa có thể vùng lên lần nữa, nhưng chính thứ năng lượng đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể hắn, giống như một chiếc bình nhỏ nhưng lại nén một thác nước vào bên trong, sự hủy diệt là tất yếu, cơ thể hắn không thể chịu đựng nổi cường độ năng lượng quá mức như vậy.
Cảm nhận sinh cơ đang dần rời khỏi cơ thế mình, Tử Phong chậm rãi giơ tay lên, khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ thê lương của Tuyết Phi Nhan, yếu ớt nói:
"Nhưng sự ngu xuẩn đó đổi lại là nàng được sống, như vậy đã là quá đủ rồi....."
Tuyết Phi Nhan nghe vậy lại càng nức nở hơn nữa, nàng nắm chặt lấy bàn tay hắn mà không biết nói gì, tâm trí nàng lúc này không thể nghĩ ngợi gì được nữa, mọi thứ vừa qua giống như một giấc mơ vậy, một cơn ác mộng.
Tử Phong cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, hắn biết rằng thời khắc cuối cùng của mình đã tới, hắn ra đi không hề hối tiếc, à không, hắn vẫn có lỗi với một người, trong đầu hắn chợt hiện lên một thân ảnh bạch y phiêu miểu như tiên nữ, hắn âm thầm xin lỗi trong đầu: "Phi Nguyệt, xin lỗi vì đã kéo nàng đi theo ta....."
Đúng lúc này, đồ án hình bông hoa tượng trưng cho Hỗn Độn Quyết trên ngực hắn đột ngột phát ra ánh sáng màu xanh lục rực rỡ, những cánh hoa vốn ảm đạm đồng loạt bùng lên sức sống mãnh liệt, một cánh hoa không có màu sắc bắt đầu dần dần chuyển thành một màu xanh lục thuần túy, ánh sáng bao trùm lấy cả hai người vào bên trong.
Không gian chấn động, đại địa run rẩy, chỉ một vài phút trước Huyết Thú còn đông tới hàng chục vạn, vậy mà chỉ sau một thoáng đã lưa thưa không còn bao nhiêu nữa. Đám Huyết Thú không còn Huyết Mị Ma Cơ kiềm hãm khôi phục lại bản năng của mình, bọn chúng ngay lập tức tấn công Tử Phong và Tuyết Phi Nhan. Nhưng không bao lâu sau đó, bọn chúng nhất loạt bỏ qua Tuyết Phi Nhan mà ồ ạt vây công một mối nguy lớn hơn, đó là Tử Phong.
Nếu như lúc trước chuyện này còn phải khiến Tử Phong khổ chiến một phen, nhưng hắn ta ở trong trạng thái hiện tại mạnh đến mức lố bịch, đừng nói đây chỉ toàn là Huyết Thú chiến lực thấp kém, kể cả có mang nguyên quân đoàn Huyết Ma cấp cao lúc trước đến đây thì cũng không tránh khỏi kết quả bị hủy diệt.
Tử Phong giống như ma thần hàng thế, bất kể là thứ gì ở trước mặt hắn, miễn là động đậy thì hắn cũng nghiền nát bằng sạch, công kích của Huyết Thú lên người hắn giống như dùng tăm xỉa rằng chọc xe tăng, đến cả một vết xước cũng không có, ngược lại mỗi lần hắn ra đòn thì hàng loạt Huyết Thú banh xác thành vô vàn mảnh vụn, số lượng Huyết Thú bị tiêu diệt cực kì nhanh chóng.
Nghĩ lại cũng phải, Huyết Mị Ma Cơ tập trung toàn bộ tinh hoa của những Huyết Ma cấp cao, thực lực có thể nghiền chết cả Thánh Hoàng cũng trở thành bao cát cho hắn tập đánh, đám Huyết Thú này ngoại trừ số lượng ra thì cũng chỉ có số lượng mà thôi, vẫn nói lượng biến có thể dẫn tới chất biến, nhưng đối mặt với một con quái vật bất khả chiến bại như Tử Phong thì số lượng đó vẫn còn xa mới có thể tạo nên chất biến.
Uy áp của Tử Phong tăng lên một cách điên cuồng, khí tràng mạnh mẽ tới mức những Huyết Thú có thực lực hơi yếu chỉ cần lại gần hắn cũng bị ép nổ tung, chỉ riêng sự tồn tại của hắn cũng là tử vong đối với những Huyết Thú đó, cũng không ngạc nhiên khi hàng chục vạn Huyết Thú có thể bị dọn dẹp trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Tám phút trôi qua tưởng chừng như vô tận, khắp nơi xung quanh không một nơi nào không bị tàn phá, máu tươi ngập tràn mặt đất tạo thành những đầm lầy tanh tưởi cự đại, mảnh vụn huyết nhục rải rác tán loạn trên mặt đất, đầu Huyết Thú cuối cùng còn chưa kịp chạm vào người Tử Phong thì đã bị hắn bắt lấy, trực tiếp xé thành hai mảnh.
"Arrgggggggggg!!"
Cất lên một tiếng rống giận giống như là giải tỏa áp lực, uy áp trên người Tử Phong dần dần hạ xuống, khí tức thô bạo cũng từ từ biến mất, chỉ là đôi mắt hắn vẫn cháy rực ngọn lửa của sự cuồng nộ dường như không thể bị dập tắt, hắn hơi cúi người xuống, miệng phát ra từng tiếng thở khò khè, bỗng nhiên giống như nhận ra thứ gì đó, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tuyết Phi Nhan đang đừng ở xa.
Tuyết Phi Nhan lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, nàng căn bản không biết phải làm gì vào lúc này, nàng muốn giúp hắn chiến đầu nhưng không làm được, nàng muốn bảo vệ hắn nhưng cuối cùng vẫn là hắn cứu mạng nàng, suy cho cùng rốt cuộc nàng có ích lợi gì khi xuất hiện ở đây ngoại trừ mang lại nguy hiểm cho chính nàng và Tử Phong ra, tâm trạng nàng lúc này thật sự rối bời. Đúng lúc này thì Tử Phong ở đằng xa chợt quay đầu nhìn về phía mình, Tuyết Phi Nhan vừa mới chớp mắt một cái đã thấy thân ảnh của hắn đột ngột xuất hiện trước mặt, tốc độ di chuyển quá nhanh tới mức ngay khi hắn đứng trước mặt nàng, không gian đằng sau lưng hắn đã vỡ vụn, từng đoàn cương phong tỏa ra chém thẳng xuống mặt đất thành những vết cắt sâu hoắm.
"Phu....."
Tuyết Phi Nhan vừa mới mở miệng thì một bàn tay to lớn cứng rắn như gọng kìm chộp lấy cổ họng nàng siết chặt sau đó nhấc bổng cả người nàng lên, một luồng uy áp kinh thế hãi tục kèm theo sát khí khủng bố ập lên khiến mọi thớ cơ trên người nàng dường như bị đông cứng lại, linh lực trong người bế tắc không thể vận hành. Theo bản năng nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, Tuyết Phi Nhan nhìn vào thân ảnh hoàn toàn không còn chút khí tức quen thuộc nào trước mặt, nàng nhìn đôi mắt đang bốc cháy kia, cảm nhận sự cuồng nộ không thể kiềm chế của Tử Phong, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra.
Tử Phong hiện tại với nàng cực kì xa lạ, nói thẳng ra chính là một con quái vật không hơn không kém, một con quái vật cuồng loạn chỉ biết đến giết chóc và hủy diệt mọi thứ trước mắt, không chùn bước, không nhân tính, thuần túy là một con quái vật đúng nghĩa. Trong đầu nàng bất chợt nảy ra ý nghĩ, thì ra đây mới chính là một Thiên Ma hàng thật giá thật, cường giả thượng cổ của Huyền Linh đại lục sợ hãi trước thứ sinh vật khủng bố này không phải là không có lí do.
Nhưng nàng hoàn toàn không sợ hãi, mặc dù cánh tay của Tử Phong đang bóp chặt lại tưởng chừng như muốn nghiền nát cổ họng nàng ra, trong lòng Tuyết Phi Nhan không tồn tại một nỗi sợ nào cả, nàng khóc không phải vì sợ, mà nàng khóc bởi vì Tử Phong. Tử Phong có thể bộc phát sức mạnh này ngay từ ban đầu và đánh bại Huyết Mị Ma Cơ, nhưng hắn không hề làm như vậy, nàng hiện tại có thể đoán được một chút nguyên do, hắn không hề muốn biến trở thành quái vật như thế này, nhưng vì nàng, vì sự an toàn của nàng mà hắn chọn trở thành quái vật, một thứ sinh vật còn kinh khủng hơn Huyết Mị Ma Cơ gấp nhiều lần.
Nếu Tử Phong lúc này muốn giết nàng, Tuyết Phi Nhan cũng tuyệt không phản kháng, không phải vì nàng không thể, mà là dù nàng có thể phản kháng, nàng cũng vui vẻ hiến dâng mạng mình cho hắn, Tử Phong đã trả giá quá nhiều vì nàng rồi, một cái mạng nho nhỏ này có đáng là bao.
"Không!!!!!!!!!!!!!"
Tử Phong ở sâu bên trong ý thức hải của chính mình, điên cuồng mà muốn thoát ra ngoài, chỉ là mỗi khi hắn bước ra khỏi khu vực trung tâm, những ngọn lửa màu đỏ liền ngăn cản bước tiến của hắn, thật kì lạ khi lúc này hắn chỉ là một đoàn ý thức nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn kịch liệt chạm sâu đến tận linh hồn khi bị ngọn lửa thiêu đốt. Ngọn lửa chỉ gây nên đau đớn chứ không thể tiêu diệt ý thức của chính hắn, nhưng sự đau đớn này không phải chỉ là đau đớn thể xác thông thường có thể so sánh, cảm giác giống như chính linh hồn của mình đang bị dìm vào trong biển lửa, cơn đau không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Hắn nhìn thấy tất cả, cảm nhận tất cả, hắn chứng kiến bản thân mất kiểm soát muốn giết chết mọi thứ trước mắt, đến cả Tuyết Phi Nhan là người mà hắn muốn bảo vệ cũng đang gặp nguy hiểm bởi chính mình, Tử Phong thật sự nguyền rủa bản thân. Hắn lao ra khỏi trung tâm ý thức hải, sau đó lại không chịu nổi sự đau đớn mà lộn ngược trở lại, sau đó lại lao ra, ở thế giới thực trôi qua một giây nhưng bên trong thức hải của hắn, Tử Phong đã lặp đi lặp lại hành động của mình hàng trăm hàng ngàn lần, hắn có đủ quyết tâm để chịu đựng đau đớn, nhưng sâu trong ý thức của chính hắn lại đang tạo ra rào cản ngăn chính hắn lại.
Tử Phong biết rất rõ rằng đây chỉ là bản năng tự bảo vệ bản thân mà ai cũng có, nhưng lúc này hắn lại mong mình không hề có thứ này, hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Phi Nhan bất chợt nở một nụ cười thê lương, đôi mắt ôn nhu nhìn hắn không chút trách móc bất kể bàn tay hắn có đang dần dần xiết chặt lại như muốn bẻ gãy cổ nàng, miệng khẽ thì thào: "Phu quân...."
Ánh mắt Tuyết Phi Nhan chợt biến đổi, cánh tay trái cứng rắn đang nắm lấy cổ họng nàng đột nhiên run rẩy lạ thường, trong khi đó thì tay phải còn lại của Tử Phong lại giơ lên nắm chặt lấy tay trái, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cả hai cánh tay của hắn căng phồng lên. Nơi bị tay phải nắm lấy của Tử Phong dần dần xuất hiện hàng loạt vết nứt, cho đến khi vang lên một tiếng "rắc" giòn tan, cánh tay trái đang bóp cổ nàng bị chính tay phải của Tử Phong bẻ gãy, Tuyết Phi Nhan được thả ra.
Tử Phong lảo đảo lùi lại, tay phải vẫn run rẩy nắm lấy tay trái kéo ngược lại, trong cổ họng phát ra từng tiếng gáo thét như có như không, khí tức trên người thập phần hỗn loạn, lúc thì bùng phát như núi lửa phún trào, lúc thì yếu ớt như ngọn nến trước gió, ngọn lửa trong mắt hắn ẩn hiện liên tục. Há miệng thét dài một tiếng vang dội, uy áp của Tử Phong bùng nổ như bom nguyên tử, chấn cho không gian phụ cận sụp đổ, thiên địa biến sắc.
Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách khác thường, khí tức của Tử Phong biến mất hoàn toàn không còn chút gì, hắn cứ như vậy đứng đơ ra một chỗ không nhúc nhích.
"Rắc rắc..."
Từng vết nứt xuất hiện trên người Tử Phong, lớp vật chất màu đen bao phủ lấy cơ thể hắn giống như vỏ trứng bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh, nương theo gió thổi mà tan ra thành tro bụi, để lộ thân hình bên trong. Một cơn gió mạnh thổi qua, Tử Phong khôi phục lại cơ thể bình thường của mình, đôi mắt cũng không còn rực cháy nữa, cả người hắn nghiêng ngả sau đó trực tiếp ngã ngửa ra đằng sau không nhúc nhích.
Tuyết Phi Nhan sau một phút ngỡ ngàng trước dị biến, nàng sực tỉnh lại sau đó vội vàng tiến đến bên người hắn, nhìn vào thân ảnh đang nằm dưới đất, nàng không tự chủ được mà cắn chặt môi. Chỉ thấy Tử Phong đang nằm im lìm, trên người chỉ có một mảnh vải rách tạm gọi là che đậy được hạ thân, da thịt khắp người một màu trắng bệch không chút huyết sắc, khắp nơi tràn ngập những vết nứt giống như một pho tượng bị búa tạ đập vào, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, khí tức của hắn thập phần yếu ớt như người sắp chết.
"Phu quân...." Tuyết Phi Nhan quỳ trên mặt đất, run giọng nói.
"Đó.....là từ phu quân....thật lòng nhất.....mà nàng gọi ta từ trước.... tới giờ..." Tử Phong mở mắt ra, ánh mắt hắn có chút ảm đạm mà nhìn Tuyết Phi Nhan, miệng khẽ cười thì thào nói ngắt quãng.
Cảm nhận sinh cơ của Tử Phong gần như không còn một chút nào, nghe thấy hắn nói vậy, trái tim của Tuyết Phi Nhan như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, ngực nàng quặn thắt lại trong đau đớn, phải rồi, nàng kể từ khi trở thành nữ nhân của hắn vẫn luôn gọi hắn là "phu quân", nhưng trong lòng nàng có thật sự coi hắn như phu quân thật sự của mình hay không thì nàng biết rất rõ. Tuyết Phi Nhan cũng biết Tử Phong là một người thông minh, thái độ của nàng ra sao hắn không thể không nhận ra, nhưng bất chấp tất cả hắn vẫn đối xử với nàng như một thê tử đích thực, không hề ghét bỏ hay tệ bạc với nàng.
Trải qua bao nóng lạnh trong cuộc đời, nàng đã quen với sự giả dối của con người, lúc bình thường thì nhu tình mật ý, chỉ đến khi nguy hiểm đến tính mạng thì những thứ dơ bẩn nhất mới lộ ra, vì lợi ích cá nhân mà bán đứng người nhà, phản bội thân nhân là chuyện xảy ra quá thường xuyên đến mức nàng nhìn đã quen mắt, đứng trước sinh tử thì có làm ra những chuyện táng tận lương tâm hơn thế cũng là chuyện thường thấy.
Nhưng nam nhân này, biết rằng mình không thật sự coi hắn là phu quân của mình, nhưng vẫn đối đãi với mình như thê tử thực thụ, trước sau như một, kể cả mất mạng cũng phải bảo vệ mình, hắn luôn nói đấy là quyền lợi của một nam nhân khi bảo vệ thê tử, ai cũng có thể mạnh miệng nói như vậy, nhưng có mấy ai trên đời thật sự làm được như hắn cơ chứ. Một sức mạnh vô địch không thuộc về chính bản thân mình, cái giá phải trả luôn luôn thảm trọng, hắn dùng chính tính mạng của mình để chứng minh rằng hắn không hề nói xuông, hắn sẽ bảo vệ nàng - thê tử của hắn bằng mọi giá, chỉ nghĩ đến đây thôi mà Tuyết Phi Nhan không tự chủ được bật khóc.
"Chàng là một tên ngu xuẩn hết thuốc chữa!!" Tuyết Phi Nhan nghẹn ngào nói, bàn tay run rẩy nắm chặt lại đến bật máu.
Tử Phong khẽ cười một cách yếu ớt, cơ thể hắn đã đạt tới giới hạn từ trước khi Huyết Mị Ma Cơ xuất hiện, mặc dù lúc nãy nhờ vào năng lượng cực đại tới từ Bát Tự Thần Hỏa có thể vùng lên lần nữa, nhưng chính thứ năng lượng đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể hắn, giống như một chiếc bình nhỏ nhưng lại nén một thác nước vào bên trong, sự hủy diệt là tất yếu, cơ thể hắn không thể chịu đựng nổi cường độ năng lượng quá mức như vậy.
Cảm nhận sinh cơ đang dần rời khỏi cơ thế mình, Tử Phong chậm rãi giơ tay lên, khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ thê lương của Tuyết Phi Nhan, yếu ớt nói:
"Nhưng sự ngu xuẩn đó đổi lại là nàng được sống, như vậy đã là quá đủ rồi....."
Tuyết Phi Nhan nghe vậy lại càng nức nở hơn nữa, nàng nắm chặt lấy bàn tay hắn mà không biết nói gì, tâm trí nàng lúc này không thể nghĩ ngợi gì được nữa, mọi thứ vừa qua giống như một giấc mơ vậy, một cơn ác mộng.
Tử Phong cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, hắn biết rằng thời khắc cuối cùng của mình đã tới, hắn ra đi không hề hối tiếc, à không, hắn vẫn có lỗi với một người, trong đầu hắn chợt hiện lên một thân ảnh bạch y phiêu miểu như tiên nữ, hắn âm thầm xin lỗi trong đầu: "Phi Nguyệt, xin lỗi vì đã kéo nàng đi theo ta....."
Đúng lúc này, đồ án hình bông hoa tượng trưng cho Hỗn Độn Quyết trên ngực hắn đột ngột phát ra ánh sáng màu xanh lục rực rỡ, những cánh hoa vốn ảm đạm đồng loạt bùng lên sức sống mãnh liệt, một cánh hoa không có màu sắc bắt đầu dần dần chuyển thành một màu xanh lục thuần túy, ánh sáng bao trùm lấy cả hai người vào bên trong.