Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 423: Mất kiểm soát?
Giọng nói âm u giống như tới từ cửu trùng địa ngục vang lên khiến tất cả mọi người trong đó có cả Tuyết Phi Nhan không nhịn được mà rùng mình một cái, cảm giác khắp người nổi đầy gai ốc vô cùng khó chịu.
Thiên Cơ Ngạo cũng không phải ngoại lệ, ngay khi giọng nói của Tử Phong cất lên, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng hết cả lên, cơ thể theo bản năng trở nên căng cứng giống như là đang gặp nguy hiểm, chỉ là ngay sau đó hắn liền lấy lại bình tĩnh, đưa tay hất nhẹ một cái liền xoè cây quạt trên tay ra, cười lạnh:
“Tai ngươi có bị điếc không?? Tiện nhân, ta gọi cô ta là tiện nhân đấy có nghe rõ không? Cái thứ đàn bà không chung thuỷ như cô ta chỉ bị chửi một tiếng tiện nhân là còn nhẹ chán, nếu không phải ta nể tình nghĩa xưa thì không chỉ là chửi một tiếng đâu.”
Tuyết Phi Nhan đang định cất tiếng chửi mắng, thân ảnh bên cạnh nàng chợt thở ra một hơi nhẹ, cơ mà một làn hơi nhẹ nhàng này lại khiến nàng không khỏi khiếp vía, trong lòng thầm hô hỏng bét. Ở chung với Tử Phong không phải là quá lâu, nhưng với người từng trải như nàng thì việc nắm bắt được thói quen của hắn cũng không phải là quá mức khó khăn.
Hơi thở của Tử Phong lúc này tưởng chừng chỉ là hít thở bình thường, nhưng vấn đề nằm ở chính chỗ đó, bời vì bình thường hắn không hề có hành động hít thở. Với cơ thể chỉ cần có linh lực là có thể sống, việc hít thở ăn uống trở nên thừa thãi khiến Tử Phong vô thức đánh mất những thói quen này, Tuyết Phi Nhan hiển nhiên là có thể nhận ra được chuyện này, đó chính là lí do khiến nàng sợ hãi. Tử Phong hắn…..đang cực kì tức giận.
“Ồ, ta cũng cực kì ghét nữ nhân không chung thuỷ, xem ra ngươi cũng là người cùng chung chí hướng với ta đây. Không biết là vị công tử đây…hừm Thiên Cơ công tử, năm xưa ngài hẳn là nam nhân của Tuyết trưởng lão đúng không?” Tử Phong chậm rãi nói.
Dường như phản ứng của Tử Phong khiến Thiên Cơ Ngạo có chút bất ngờ không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là ngay sau đó, nghe thấy những lời tiếp theo của Tử Phong khiến khuôn mặt hắn tối sầm lại.
“Hẳn là không rồi, một con chó rách rác rưởi mở miệng ra là sủa bậy như ngươi thì chỉ có người bị thần kinh mới để ngươi làm nam nhân của mình, Phi Nhan tuyệt đối là người có đầu óc bình thường a. Mà nghe cái giọng điệu sặc mùi cay cú của ngươi thì ta đoán là năm xưa ngươi theo đuổi Phi Nhan một thời gian dài những không thành công, sau đó thì dùng vài thủ đoạn bỉ ổi nhưng vẫn thất bại phải không??”
“Câm miệng, ngươi chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Lăng Hư Cung, lấy tư cách gì để nói thiếu tông chủ Thiên Cơ Tông của chúng ta!!” trung niên nhân đứng đằng sau Thiên Cơ Ngạo quát lớn.
Tử Phong hơi nghiêng đầu, híp mắt nói: “Thiếu tông chú?? Ồ thì ra là thiếu tông chủ của Thiên Cơ Tông, ta đã thất lễ rồi, với thân phận của ngài mà đem so sánh với chó thì xúc phạm thứ động vật đáng yêu như vậy quá, thôi thì ta sẽ đổi loại động vật khác để so sánh với ngươi vậy, ngươi nghĩ thế nào về mấy con giun??”
Thiên Cơ Ngạo sắc mặt đen như đáy nồi, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, hai hàm răng nghiến vào nhau, bởi vì những gì Tử Phong nói không hề sai, đó là đoạn lịch sử đen tối và mất mặt nhất của hắn. Vốn bản thân xuất thân cao quý, thể loại nữ nhân gì hắn chỉ cần muốn là sẽ có được, năm đó không hiểu đầu óc u mê đến mức nào, tự nhiên si mê Tuyết Phi Nhan, bỏ ra mấy chục năm theo đuổi không ngừng.
Chỉ là Tuyết Phi Nhan ánh mắt cực kì cao, đối với Thiên Cơ Ngạo cũng chỉ là quan hệ hữu hảo, lâu dài khiến hắn ta không chịu nổi, quyết định dùng dược vật đối phó nàng. Kết quả thì không khó để đoán ra lắm, Thiên Cơ Ngạo thất bại, bị Tuyết Phi Nhan đập cho một trận rồi đá khỏi Lăng Hư Cung, lần này gặp lại sau hơn chục năm, kí ức ùa về khiến hắn không khỏi muốn làm nhục nàng một phen.
Tử Phong cơ bản không hề biết là mấy điều mình vừa nói là sự thực, hắn chỉ đoán bừa dựa theo hiểu biết của mình đúc kết từ đống tiểu thuyết mà ra, nhưng nhìn vào phản ứng của Thiên Cơ Ngạo, hắn biết mình đã đoán đúng.
“Hừ, bớt xàm ngôn, Tuyết Phi Nhan được thiếu tông chủ bọn ta coi trọng là phúc của cô ta, đã không biết ơn lại còn đánh bị thương thiếu tông chủ, nếu không phải năm xưa quan hệ của Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông tốt đẹp thì tông môn của các ngươi căn bản không thể tồn tại đến tận bay giờ.” Một trung niên nhân khác đứng bên cạnh Thiên Cơ Ngạo hừ lạnh nói.
Tử Phong đã chú ý tới hai người trung niên đứng ngay cạnh Thiên Cơ Ngạo này từ đầu, cả hai người đều không mặc trang phục của trưởng lão Thiên Cơ Tông, hơn nữa tư thế đứng giống như là tuỳ tùng của Thiên Cơ Ngạo, ánh mắt liên tục dò xét xung quanh, hiển nhiên hai người chính là hộ vệ riêng của vị thiếu tông chủ này.
“Chỉ là Thánh Giả đại viên mãn mà thôi.” Tử Phong nghĩ thầm.
Trung niên nhân kia vừa dứt lời, bỗng cảm thấy trên mặt bị một luồng cự lực như muốn thổi bay cả quả núi đập vào, cả người y xoáy thành một vòng tròn bay đi trên không trung, kéo theo đó là một vòi máu hình xoắn ốc trông vô cùng bắt mắt. Cơ thể hắn bay đi một quãng xa trước khi đập mạnh vào tường đại điện phát ra một tiếng động lớn khiến cả đại điện dường như rung chuyển.
Toàn bộ mọi người đồng loạt trừng mắt lên nhìn, không biết từ lúc nào Tử Phong đã xuất hiện bên cạnh Thiên Cơ Ngạo, trung niên hộ vệ kia bị ai cho ăn đòn thì đã rõ như ban ngày, chỉ là tốc độ ra đòn của Tử Phong thật sự quá mức kinh thế hãi tục, toàn bộ Thánh Giai cao thủ ở đây đến cả cái bóng của hắn cũng bắt không kịp, phát hiện này khiến bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Trung niên hộ vệ sau khi va đập vào tường đại điện thì giống như là một mớ giẻ rách rơi xuống mặt đất, xương quai hàm vỡ nát, cần cổ vặn vẹo hiển nhiên là đã bị gãy, đôi mắt không có tiêu cự, toàn thân bê bết máu. Nếu không phải vẫn còn có thể cảm nhận thấy sinh cơ trong cơ thể thì mọi người đã nghĩ y chết rồi.
Thiên Cơ Ngạo sực tỉnh, miệng quát lớn: “Giết hắn!!”
Trung niên hộ vệ còn lại hành động vô cùng nhanh chóng, trên tay ngay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, thân hình chớp nhoáng một cái đã di chuyển đến bên cạnh Tử Phong, kiếm trong tay hoá thành tàn ảnh chém tới.
Đối mặt với lưỡi kiếm chém tới, Tử Phong đứng yên không hề nhúc nhích một chút nào, giống như là bản thân hắn không kịp phản ứng lại với lưỡi kiếm đang được bao phủ trong pháp tắc chi lực cường hãn kia.
Mắt thấy sắp gặt được thủ cấp của đối phương, trung niên hộ vệ thoáng nở một nụ cười, chỉ để ngay sau đó nụ cười đó biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt kinh hãi. Giống như một thước phim quay chậm, khi lưỡi kiếm chậm rãi chém xuống thì trên mi tâm của tên hộ vệ chợt xuất hiện một vệt máu nhỏ theo chiều dọc không ngừng kéo dài.
Mọi người chỉ thấy Tử Phong đứng yên bất động, trong khi đó thì trung niên hộ vệ vừa mới ra chiêu cả người đột nhiên bị chia thành hai nửa theo chiều dọc, máu tươi bùng nổ giống như suối phun bắn ra khắp nơi cùng với hai mảnh thi thể rơi xuống mặt đất trông vô cùng kinh khủng.
Máu tươi bắn lên người Tử Phong nhưng hắn không hề quan tâm, hai lần sử dụng Thế Giới liên tiếp khiến hắn có chút ăn không tiêu, nhưng hiệu quả thì dựng sào thấy bóng, tất cả mọi người dường như chết đứng không thể làm ra phản ứng bởi một sự việc vừa xảy ra, hai Thánh Giai cường giả, một chết một tàn phế, miểu sát, miểu sát trần trụi!
Tử Phong chớp chớp đôi mắt, hắn hướng ánh nhìn về phía đôi bàn tay đẫm máu tươi của mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bời vì vừa rồi hắn không hề có ý muốn ra tay nặng như vậy. Vốn dĩ ý định của hắn chỉ là đánh trọng thương hai người nhưng không ra tay lấy mạng, dù sao thì xung quanh vẫn còn bao nhiêu là nhân chứng sống, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ giết tất cả mọi người diệt khẩu được.
Chỉ là trong khoảnh khắc ra tay vừa rồi, hắn có thể rõ ràng nhận thấy cảm xúc của mình dường như được thứ gì đó phóng đại gấp mấy chục lần, vốn chỉ là nổi giận đơn thuần lại biến thành một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được, trước khi kịp nhận ra thì hắn đã xử đẹp hai tên hộ vệ rồi.
“Hắc Tử Phong….không, không phải, không phải là hắn, cảm giác này…thật kì lạ…” Tử Phong thầm lẩm bẩm.
Cơ mà hiện tại có hối hận cũng đã muộn, người chết thì cũng đã chết rồi, nghiêm túc mà nói thì bản thân Tử Phong không hề hối hận, nhục mạ hắn thì không vấn đề, nhưng nhục mạ nữ nhân của hắn thì tội không thể tha thứ, đừng nói là cái tên vừa rồi còn xàm ngôn muốn cho Lăng Hư Cung biến mất.
Lăng Hư Cung diệt vong hắn không quan tâm, nhưng nếu nói nó biến mất thì chẳng phải là Tuyết Phi Nhan và Diệu Linh cũng gặp nguy hiểm hay sao, tuy lí do này hơi gượng ép nhưng chừng đó đã đủ để hắn ra tay đập chết hai tên kia.
Tạm thời không có thời gian để suy nghĩ, Tử Phong xoay người bước về phía Thiên Cơ Ngạo lúc này đã lùi tít ra xa, ở đây vẫn còn chuyện hắn cần phải giải quyết cho xong.
- ----------------------------------
Bên trong không gian hệ thống, Hắc Tử Phong, Bạch Tử Phong, và cả Tiểu Linh lúc này đều đang đứng ở một chỗ, ánh mắt cả ba người đều hướng về một đối tượng. Lơ lửng giữa không gian hệ thống là một vòng tròn ánh sáng với kích cỡ khổng lồ chân chạm mặt đất, đầu chạm thiên không, ở giữa vòng tròn này là một đồ hình ngôi sao tám cánh, trên đầu mỗi ngôi sao là một vòng tròn ánh sáng nhỏ, bên trong mỗi vòng tròn là những kí tự kì quái đang bốc cháy.
Thứ này chính là phần thưởng bên trong chiếc nhẫn thứ hai mà Chúa Tể Hư Không đưa cho Tử Phong cách đấy không lâu, hắn làm theo lời dặn đó là ném vật này vào trong không gian hệ thống rồi tìm cách khiến nó nhận chủ.
“Này, liệu như thế này có ổn không đấy??” Bạch Tử Phong nhíu mày nói.
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, hơn nữa cái thứ đồ này là lão già kia cho hắn, có quỷ mới biết được nó có thể làm được những gì.” Hắc Tử Phong lầu bầu.
Tiểu Linh mặc kệ hai tên Hắc – Bạch đang cãi nhau, ánh mắt của nàng dán chặt vào một đầu của ngôi sao tám cánh, miệng lẩm bẩm: “Chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nơi nàng đang nhìn vào, một đầu của ngôi sao, vòng tròn ánh sáng vốn có màu vàng dịu nay đã biến thành ánh sáng hoàng kim chói lọi, hơn nữa kí tự bên trong bốc cháy cũng dữ dội hơn rất nhiều so với những kí tự còn lại, kí tự mang tên: “Ira”. (Thịnh nộ)
- ----------------------------------
“Nhanh như vậy đã thắp sáng một ngọn thần hoả rồi, không biết đây là phúc hay là hoạ của ngươi nữa.”
“Chủ nhân, ngài đưa cho hắn Bát Tự Thần Hoả liệu có phải là ý hay không, ý của thuộc hạ là…hắn ta chỉ là phàm nhân.”
“Phàm nhân?? Khậc khậc, hắn ta có thể là phàm nhân, nhưng mệnh cách của hắn lại không nằm trong thế giới này, không tin ư? Việc hắn thắp sáng một ngọn thần hoả lúc này vốn không nằm trong bất kì đường vận mệnh nào của hắn, tự hắn ta đã tạo ra một đường vận mệnh mới cho riêng mình, ngươi nói thử xem điều này có nghịch thiên hay không?”
“Nếu chú nhân đã nói thế, vậy thì thuộc hạ không còn thắc mắc nữa, nhưng mà chẳng phải ngài cũng có năng lực thay đổi vận mệnh hay sao, sao ngài không thay đổi vận mệnh của hắn theo như ý của mình.”
Một bóng hình mờ nhạt đến mức giống như vừa tồn tại lại vừa không tồn tại cùng một lúc xuất hiện trong cõi hư vô, y mở miệng cảm thán: “Nếu mọi thứ đều theo ý của mình, vậy thì còn gì thú vị nữa, hahahaha!!”
Thiên Cơ Ngạo cũng không phải ngoại lệ, ngay khi giọng nói của Tử Phong cất lên, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng hết cả lên, cơ thể theo bản năng trở nên căng cứng giống như là đang gặp nguy hiểm, chỉ là ngay sau đó hắn liền lấy lại bình tĩnh, đưa tay hất nhẹ một cái liền xoè cây quạt trên tay ra, cười lạnh:
“Tai ngươi có bị điếc không?? Tiện nhân, ta gọi cô ta là tiện nhân đấy có nghe rõ không? Cái thứ đàn bà không chung thuỷ như cô ta chỉ bị chửi một tiếng tiện nhân là còn nhẹ chán, nếu không phải ta nể tình nghĩa xưa thì không chỉ là chửi một tiếng đâu.”
Tuyết Phi Nhan đang định cất tiếng chửi mắng, thân ảnh bên cạnh nàng chợt thở ra một hơi nhẹ, cơ mà một làn hơi nhẹ nhàng này lại khiến nàng không khỏi khiếp vía, trong lòng thầm hô hỏng bét. Ở chung với Tử Phong không phải là quá lâu, nhưng với người từng trải như nàng thì việc nắm bắt được thói quen của hắn cũng không phải là quá mức khó khăn.
Hơi thở của Tử Phong lúc này tưởng chừng chỉ là hít thở bình thường, nhưng vấn đề nằm ở chính chỗ đó, bời vì bình thường hắn không hề có hành động hít thở. Với cơ thể chỉ cần có linh lực là có thể sống, việc hít thở ăn uống trở nên thừa thãi khiến Tử Phong vô thức đánh mất những thói quen này, Tuyết Phi Nhan hiển nhiên là có thể nhận ra được chuyện này, đó chính là lí do khiến nàng sợ hãi. Tử Phong hắn…..đang cực kì tức giận.
“Ồ, ta cũng cực kì ghét nữ nhân không chung thuỷ, xem ra ngươi cũng là người cùng chung chí hướng với ta đây. Không biết là vị công tử đây…hừm Thiên Cơ công tử, năm xưa ngài hẳn là nam nhân của Tuyết trưởng lão đúng không?” Tử Phong chậm rãi nói.
Dường như phản ứng của Tử Phong khiến Thiên Cơ Ngạo có chút bất ngờ không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là ngay sau đó, nghe thấy những lời tiếp theo của Tử Phong khiến khuôn mặt hắn tối sầm lại.
“Hẳn là không rồi, một con chó rách rác rưởi mở miệng ra là sủa bậy như ngươi thì chỉ có người bị thần kinh mới để ngươi làm nam nhân của mình, Phi Nhan tuyệt đối là người có đầu óc bình thường a. Mà nghe cái giọng điệu sặc mùi cay cú của ngươi thì ta đoán là năm xưa ngươi theo đuổi Phi Nhan một thời gian dài những không thành công, sau đó thì dùng vài thủ đoạn bỉ ổi nhưng vẫn thất bại phải không??”
“Câm miệng, ngươi chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Lăng Hư Cung, lấy tư cách gì để nói thiếu tông chủ Thiên Cơ Tông của chúng ta!!” trung niên nhân đứng đằng sau Thiên Cơ Ngạo quát lớn.
Tử Phong hơi nghiêng đầu, híp mắt nói: “Thiếu tông chú?? Ồ thì ra là thiếu tông chủ của Thiên Cơ Tông, ta đã thất lễ rồi, với thân phận của ngài mà đem so sánh với chó thì xúc phạm thứ động vật đáng yêu như vậy quá, thôi thì ta sẽ đổi loại động vật khác để so sánh với ngươi vậy, ngươi nghĩ thế nào về mấy con giun??”
Thiên Cơ Ngạo sắc mặt đen như đáy nồi, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, hai hàm răng nghiến vào nhau, bởi vì những gì Tử Phong nói không hề sai, đó là đoạn lịch sử đen tối và mất mặt nhất của hắn. Vốn bản thân xuất thân cao quý, thể loại nữ nhân gì hắn chỉ cần muốn là sẽ có được, năm đó không hiểu đầu óc u mê đến mức nào, tự nhiên si mê Tuyết Phi Nhan, bỏ ra mấy chục năm theo đuổi không ngừng.
Chỉ là Tuyết Phi Nhan ánh mắt cực kì cao, đối với Thiên Cơ Ngạo cũng chỉ là quan hệ hữu hảo, lâu dài khiến hắn ta không chịu nổi, quyết định dùng dược vật đối phó nàng. Kết quả thì không khó để đoán ra lắm, Thiên Cơ Ngạo thất bại, bị Tuyết Phi Nhan đập cho một trận rồi đá khỏi Lăng Hư Cung, lần này gặp lại sau hơn chục năm, kí ức ùa về khiến hắn không khỏi muốn làm nhục nàng một phen.
Tử Phong cơ bản không hề biết là mấy điều mình vừa nói là sự thực, hắn chỉ đoán bừa dựa theo hiểu biết của mình đúc kết từ đống tiểu thuyết mà ra, nhưng nhìn vào phản ứng của Thiên Cơ Ngạo, hắn biết mình đã đoán đúng.
“Hừ, bớt xàm ngôn, Tuyết Phi Nhan được thiếu tông chủ bọn ta coi trọng là phúc của cô ta, đã không biết ơn lại còn đánh bị thương thiếu tông chủ, nếu không phải năm xưa quan hệ của Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông tốt đẹp thì tông môn của các ngươi căn bản không thể tồn tại đến tận bay giờ.” Một trung niên nhân khác đứng bên cạnh Thiên Cơ Ngạo hừ lạnh nói.
Tử Phong đã chú ý tới hai người trung niên đứng ngay cạnh Thiên Cơ Ngạo này từ đầu, cả hai người đều không mặc trang phục của trưởng lão Thiên Cơ Tông, hơn nữa tư thế đứng giống như là tuỳ tùng của Thiên Cơ Ngạo, ánh mắt liên tục dò xét xung quanh, hiển nhiên hai người chính là hộ vệ riêng của vị thiếu tông chủ này.
“Chỉ là Thánh Giả đại viên mãn mà thôi.” Tử Phong nghĩ thầm.
Trung niên nhân kia vừa dứt lời, bỗng cảm thấy trên mặt bị một luồng cự lực như muốn thổi bay cả quả núi đập vào, cả người y xoáy thành một vòng tròn bay đi trên không trung, kéo theo đó là một vòi máu hình xoắn ốc trông vô cùng bắt mắt. Cơ thể hắn bay đi một quãng xa trước khi đập mạnh vào tường đại điện phát ra một tiếng động lớn khiến cả đại điện dường như rung chuyển.
Toàn bộ mọi người đồng loạt trừng mắt lên nhìn, không biết từ lúc nào Tử Phong đã xuất hiện bên cạnh Thiên Cơ Ngạo, trung niên hộ vệ kia bị ai cho ăn đòn thì đã rõ như ban ngày, chỉ là tốc độ ra đòn của Tử Phong thật sự quá mức kinh thế hãi tục, toàn bộ Thánh Giai cao thủ ở đây đến cả cái bóng của hắn cũng bắt không kịp, phát hiện này khiến bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Trung niên hộ vệ sau khi va đập vào tường đại điện thì giống như là một mớ giẻ rách rơi xuống mặt đất, xương quai hàm vỡ nát, cần cổ vặn vẹo hiển nhiên là đã bị gãy, đôi mắt không có tiêu cự, toàn thân bê bết máu. Nếu không phải vẫn còn có thể cảm nhận thấy sinh cơ trong cơ thể thì mọi người đã nghĩ y chết rồi.
Thiên Cơ Ngạo sực tỉnh, miệng quát lớn: “Giết hắn!!”
Trung niên hộ vệ còn lại hành động vô cùng nhanh chóng, trên tay ngay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, thân hình chớp nhoáng một cái đã di chuyển đến bên cạnh Tử Phong, kiếm trong tay hoá thành tàn ảnh chém tới.
Đối mặt với lưỡi kiếm chém tới, Tử Phong đứng yên không hề nhúc nhích một chút nào, giống như là bản thân hắn không kịp phản ứng lại với lưỡi kiếm đang được bao phủ trong pháp tắc chi lực cường hãn kia.
Mắt thấy sắp gặt được thủ cấp của đối phương, trung niên hộ vệ thoáng nở một nụ cười, chỉ để ngay sau đó nụ cười đó biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt kinh hãi. Giống như một thước phim quay chậm, khi lưỡi kiếm chậm rãi chém xuống thì trên mi tâm của tên hộ vệ chợt xuất hiện một vệt máu nhỏ theo chiều dọc không ngừng kéo dài.
Mọi người chỉ thấy Tử Phong đứng yên bất động, trong khi đó thì trung niên hộ vệ vừa mới ra chiêu cả người đột nhiên bị chia thành hai nửa theo chiều dọc, máu tươi bùng nổ giống như suối phun bắn ra khắp nơi cùng với hai mảnh thi thể rơi xuống mặt đất trông vô cùng kinh khủng.
Máu tươi bắn lên người Tử Phong nhưng hắn không hề quan tâm, hai lần sử dụng Thế Giới liên tiếp khiến hắn có chút ăn không tiêu, nhưng hiệu quả thì dựng sào thấy bóng, tất cả mọi người dường như chết đứng không thể làm ra phản ứng bởi một sự việc vừa xảy ra, hai Thánh Giai cường giả, một chết một tàn phế, miểu sát, miểu sát trần trụi!
Tử Phong chớp chớp đôi mắt, hắn hướng ánh nhìn về phía đôi bàn tay đẫm máu tươi của mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bời vì vừa rồi hắn không hề có ý muốn ra tay nặng như vậy. Vốn dĩ ý định của hắn chỉ là đánh trọng thương hai người nhưng không ra tay lấy mạng, dù sao thì xung quanh vẫn còn bao nhiêu là nhân chứng sống, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ giết tất cả mọi người diệt khẩu được.
Chỉ là trong khoảnh khắc ra tay vừa rồi, hắn có thể rõ ràng nhận thấy cảm xúc của mình dường như được thứ gì đó phóng đại gấp mấy chục lần, vốn chỉ là nổi giận đơn thuần lại biến thành một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được, trước khi kịp nhận ra thì hắn đã xử đẹp hai tên hộ vệ rồi.
“Hắc Tử Phong….không, không phải, không phải là hắn, cảm giác này…thật kì lạ…” Tử Phong thầm lẩm bẩm.
Cơ mà hiện tại có hối hận cũng đã muộn, người chết thì cũng đã chết rồi, nghiêm túc mà nói thì bản thân Tử Phong không hề hối hận, nhục mạ hắn thì không vấn đề, nhưng nhục mạ nữ nhân của hắn thì tội không thể tha thứ, đừng nói là cái tên vừa rồi còn xàm ngôn muốn cho Lăng Hư Cung biến mất.
Lăng Hư Cung diệt vong hắn không quan tâm, nhưng nếu nói nó biến mất thì chẳng phải là Tuyết Phi Nhan và Diệu Linh cũng gặp nguy hiểm hay sao, tuy lí do này hơi gượng ép nhưng chừng đó đã đủ để hắn ra tay đập chết hai tên kia.
Tạm thời không có thời gian để suy nghĩ, Tử Phong xoay người bước về phía Thiên Cơ Ngạo lúc này đã lùi tít ra xa, ở đây vẫn còn chuyện hắn cần phải giải quyết cho xong.
- ----------------------------------
Bên trong không gian hệ thống, Hắc Tử Phong, Bạch Tử Phong, và cả Tiểu Linh lúc này đều đang đứng ở một chỗ, ánh mắt cả ba người đều hướng về một đối tượng. Lơ lửng giữa không gian hệ thống là một vòng tròn ánh sáng với kích cỡ khổng lồ chân chạm mặt đất, đầu chạm thiên không, ở giữa vòng tròn này là một đồ hình ngôi sao tám cánh, trên đầu mỗi ngôi sao là một vòng tròn ánh sáng nhỏ, bên trong mỗi vòng tròn là những kí tự kì quái đang bốc cháy.
Thứ này chính là phần thưởng bên trong chiếc nhẫn thứ hai mà Chúa Tể Hư Không đưa cho Tử Phong cách đấy không lâu, hắn làm theo lời dặn đó là ném vật này vào trong không gian hệ thống rồi tìm cách khiến nó nhận chủ.
“Này, liệu như thế này có ổn không đấy??” Bạch Tử Phong nhíu mày nói.
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, hơn nữa cái thứ đồ này là lão già kia cho hắn, có quỷ mới biết được nó có thể làm được những gì.” Hắc Tử Phong lầu bầu.
Tiểu Linh mặc kệ hai tên Hắc – Bạch đang cãi nhau, ánh mắt của nàng dán chặt vào một đầu của ngôi sao tám cánh, miệng lẩm bẩm: “Chỉ mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nơi nàng đang nhìn vào, một đầu của ngôi sao, vòng tròn ánh sáng vốn có màu vàng dịu nay đã biến thành ánh sáng hoàng kim chói lọi, hơn nữa kí tự bên trong bốc cháy cũng dữ dội hơn rất nhiều so với những kí tự còn lại, kí tự mang tên: “Ira”. (Thịnh nộ)
- ----------------------------------
“Nhanh như vậy đã thắp sáng một ngọn thần hoả rồi, không biết đây là phúc hay là hoạ của ngươi nữa.”
“Chủ nhân, ngài đưa cho hắn Bát Tự Thần Hoả liệu có phải là ý hay không, ý của thuộc hạ là…hắn ta chỉ là phàm nhân.”
“Phàm nhân?? Khậc khậc, hắn ta có thể là phàm nhân, nhưng mệnh cách của hắn lại không nằm trong thế giới này, không tin ư? Việc hắn thắp sáng một ngọn thần hoả lúc này vốn không nằm trong bất kì đường vận mệnh nào của hắn, tự hắn ta đã tạo ra một đường vận mệnh mới cho riêng mình, ngươi nói thử xem điều này có nghịch thiên hay không?”
“Nếu chú nhân đã nói thế, vậy thì thuộc hạ không còn thắc mắc nữa, nhưng mà chẳng phải ngài cũng có năng lực thay đổi vận mệnh hay sao, sao ngài không thay đổi vận mệnh của hắn theo như ý của mình.”
Một bóng hình mờ nhạt đến mức giống như vừa tồn tại lại vừa không tồn tại cùng một lúc xuất hiện trong cõi hư vô, y mở miệng cảm thán: “Nếu mọi thứ đều theo ý của mình, vậy thì còn gì thú vị nữa, hahahaha!!”