Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 404: Tiếng rít gào
"Nói mới nhớ, Bạch Tử Phong đâu rồi??" Tử Phong ở trong không gian hệ thống, đưa mắt nhìn xung quanh sau đó hỏi.
"Ngươi nghĩ là hắn ta ở đâu? Bị ngươi dùng Nguyện Ước Hư Không trấn áp, ngươi nghĩ tên mặt trắng đó còn có thể nhởn nhơ đứng ở đây nhảy nhót à? Nhìn này!" Hắc Tử Phong cười nhạt sau đó vung tay một cái.
Mặt đất rung chuyển sau đó tách ra thành một cái khe nứt, từ bên dưới khe nứt đột ngột trồi lên một cột đá cao cỡ chục mét, bên trên cột đá đó là thân ảnh của Bạch Tử Phong, chỉ là lúc này hắn ta đang bị trói dính lại trên cây cột bằng những sợi dây năng lượng màu tím, sắc mặt hắn nhợt nhạt không một chút máu, đôi mắt nhắm nghiền dường như là đã lâm vào hôn mê.
Trông thấy thế nhưng Tử Phong cũng không cảm thấy yên tâm chút nào, nên nhớ là Bạch Tử Phong chỉ bị trấn áp chứ không phải bị tiêu diệt, một khi thời hạn mười năm chấm dứt thì gã sẽ trở lại làm loạn, hơn nữa dù trong mười năm này hắn cố gắng đề thăng tu vi thì với tư cách là một phần của chính bản thân hắn, tu vi của Bạch Tử Phong sẽ chỉ có tăng theo hắn chứ không hề bị giảm đi, nói cách khác hắn chỉ đang kéo dài thời gian kích nổ của quả bom hẹn giờ siêu cấp này thôi.
Dường như Hắc Tử Phong nhận ra những gì mà Tử Phong đang nghĩ, cười lạnh nói:
"Ngươi nghĩ rằng mười năm nữa tên mặt trắng này trở lại thì ngươi sẽ lâm vào đại họa hay sao?? Ngu xuẩn!! Lấy ta làm ví dụ đi, chỉ bị tên chết tiệt kia giam giữ một thời gian ngắn mà thực lực đã bị suy yếu đến mức này, hắn ta lại bị chính Nguyện Ước Hư Không trấn áp, có không bị làm sao mới là lạ, ngươi nghĩ phong ấn của lão thần biến thái kia dễ chống lại đến như vậy sao?"
Tử Phong vốn cũng có ý nghĩ như thế, nhưng sự tồn tại của Hắc Bạch Tử Phong thật sự là quá mức quỷ dị, trong quá khứ cũng có không ít lần hai tên này có được những năng lực mà đến hắn cũng phải ngạc nhiên không biết chúng từ đâu mà ra, nếu nói hắn có thể yên tâm sau khi nghe Hắc Tử Phong nói thì là nói láo.
Không gian bất chợt trở nên yên lặng một cách lúng túng, Hắc Tử Phong ngồi trên mặt đất hướng ánh nhìn lên bầu trời, trong khi Tử Phong thì lại chẳng có gì để nói, hắn nhân lúc này liền quan sát Hắc Tử Phong. Ngoại trừ diện mạo vẫn giống mình ra thì khí chất của Hắc Tử Phong gần như đã thay đổi hoàn toàn. Nếu như trước kia Hắc Tử Phong là một tên cuồng chiến đấu, cuồng giết chóc đến mức điên loạn, thì nay hắn ta lại cho người khác cảm giác hoàn toàn nội liễm, tâm tình bình hòa giống như mặt nước hồ mùa thu, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Nếu luận về thực lực thì Hắc Tử Phong so với Bạch Tử Phong hay là chính hắn đều hơn không chỉ là một hai cấp bậc, hắn ta giống như là sinh ra để chiến đấu, để hủy diệt mọi thứ, bản năng chiến đấu của hắn so với dã thú còn kinh khủng hơn gấp vạn lần, Tử Phong tự nhận năng lực chiến đấu của mình vô cùng cường hãn nhưng so sánh với Hắc Tử Phong thì như một trời một vực, cùng một cảnh giới thì hắn ta có thể đè đầu Tử Phong ra đánh như đánh chó không chút khó khăn gì.
Điểm trừ duy nhất của Hắc Tử Phong đó chính là thần trí của mình, bản thân hắn luôn luôn trong trạng thái điên loạn, khát vọng được chiến đấu, được giết chóc trong tâm trí hắn cao đến mức không tưởng, gần như hủy hoại lí trí của bản thân, khó lòng mà đưa ra được những quyết định chính xác. Một tên điên không đáng sợ, đáng sợ đó chính là một tên điên thực lực cường hãn nhưng lí trí lại thập phần thanh tỉnh, so sánh với Bạch Tử Phong thì Hắc Tử Phong đã được hắn nâng tầm nguy hiểm lên cao hơn rất nhiều.
Trong lòng Tử Phong chợt động, lúc này Bạch Tử Phong đang bị trấn áp không có lực phản kháng, thực lực của Hắc Tử Phong lại bị giảm sút, nếu mình nhân cơ hội này ra tay kết liễu cả hai thì chẳng phải sẽ làm một lần hưởng cả đời hay sao? Nghĩ nào làm thế, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Linh xuống mặt cỏ, linh lực trong người âm thầm vận chuyển tích súc, thân hình nhanh như chớp giật xuất hiện sau lưng Hắc Tử Phong, Phá Sơn Không mười thành lực đạo trực tiếp đấm thẳng vào lưng đối phương.
Vị trí hắn chọn vô cùng xảo diệu, nơi đó nằm ở phía ngực bên trái của cơ thể đối phương, Phá Sơn Không không chỉ có thể tăng cường lực lượng lên đến mức tận cùng mà ẩn trong đó còn có ám kình xuyên thấu mục tiêu, trúng một quyền này thì trái tim của đối phương trăm phần trăm sẽ trực tiếp nổ tung, tuy không thể miểu sát nhưng sẽ khiến Hắc Tử Phong tạm thời mất đi năng lực đánh trả.
Quả nhiên thực lực của Hắc Tử Phong thực sự suy giảm trầm trọng, một chiêu này không hề bị tránh né mà đánh trượt, quyền đầu xé gió nện thẳng lên lưng hắn, đánh văng cơ thể hắn lên không trung kèm theo tiếng xương vỡ nát vụn, một ngụm máu tươi phun ra thành vòi từ trong miệng Hắc Tử Phong, có thể nhìn rõ những mảnh vỡ nội tạng li ti trong ngụm máu đó.
Còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, từ bên trong cơ thể của Tử Phong chợt vang lên một tiếng nổ trầm đục, nội tạng của hắn bị một luồng lực lượng thần bí xoắn nát bấy, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi mà trong lòng kinh hãi, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy??
Hắc Tử Phong rơi xuống mặt đất, cơ thể run rẩy nhưng vẫn có thể hành động, chỉ thấy hắn chống tay xuống mặt đất, miệng tiếp tục ói ra máu tươi nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười quỷ dị đến cực điểm: "Khậc khậc, ngươi tính nhằm lúc ta suy yếu để tiêu diệt ta, vất vả một lần hưởng phúc vĩnh viễn phải không? Nghĩ hay lắm, chỉ là ta cũng bái phục sự ngu xuẩn của ngươi đó."
Cảm nhận bên trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến thành một mớ hổ lốn không còn gì lành lặn, Tử Phong trợn mắt lên nhìn đối phương, khó tin mà nói: "Ngươi rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì??" Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng thương thế của mình với thương thế của đối phương căn bản chính là một, lực phá hoại của một quyền vừa rồi hắn biết rất rõ, có thể tạo ra thương tích như thế này là hiển nhiên.
Khóe miệng vẫn rỉ máu nhưng Hắc Tử Phong dường như không để ý cho lắm, hắn đứng dậy sau đó tùy tiện dùng ống tay áo lau miệng, nheo mắt nói: "Trước kia ta đã từng nói, ta là ngươi mà ngươi cũng là ta, chúng ta vốn là một thể hoàn chỉnh, công kích thông thường thì không vấn đề, nhưng nếu là công kích trí mạng thì bất kì điều gì xảy ra với ta cũng sẽ xảy ra với ngươi và ngược lại. Ngươi không nghĩ rằng lí do vì sao lực chiến đấu của ta so với ngươi và tên mặt trắng kia mạnh hơn gấp bội mà ta lại không trực tiếp giết quách cả hai đi thay vì mất công đoạt xá hả?? Đó là bởi vì ngươi không có năng lực giết bọn ta, và bọn ta cũng vậy, cách duy nhất để ta hay tên mặt trắng kia đạt được mục đích chỉ có thể là dùng ít thủ đoạn thôn phệ linh hồn của ngươi mà thôi, muốn trực tiếp dùng vũ lực tiêu diệt là không có khả năng."
Tử Phong nghe vậy mà không hiểu chút nào, thôn phệ linh hồn của hắn có khác gì với việc giết chết hắn đâu, nhưng đối phương có nói đến một ít thủ đoạn thôn phệ linh hồn, hẳn là hai tên này phải nhờ đến thủ đoạn đặc thù này mới tránh được cắn trả khi tiêu diệt hắn. Tuy tiến vào bên trong không gian hệ thống chỉ là tâm thần của Tử Phong nhưng hắn ở trong không gian này cũng có được cơ thể thực chất, bị thương ở trong này cũng không khác gì so với bị thương ở bên ngoài cả, hắn ngay lập tức liền âm thầm vận khởi linh lực trong cơ thể nhanh chóng trị liệu thương thế.
"Ngươi nên trở lại thế giới bên ngoài sớm đi, đám phân thân kia tuy mạnh nhưng so sánh với một vài thứ thì không đáng là bao đâu, tốt nhất ngươi nên cẩn thận, đừng có chết trong tay kẻ khác, ngươi chỉ có thể chết trong tay ta mà thôi." Hắc Tử Phong cười nói, tiếng cười ngắt quãng kèm theo đó là những cơn ho ra cả máu khiến hắn trông càng quỷ dị.
Cảm thấy trong lời nói của Hắc Tử Phong dường như đang ám chỉ cái gì đó, Tử Phong nhíu mày: "Ngươi biết cái gì??"
"Bí mật...."
- --------------------------------
Đám người Chu Tước phong sau một lúc nghỉ ngơi liền tiếp tục lên đường, Sinh Hồn bí cảnh là cơ hội ngàn năm có một, không thể cứ như vậy bị bỏ phí được, cũng may là đám đệ tử không xuất hiện thương vong, bị thương nhẹ không tí nhưng trọng thương chỉ có vài người, không đến mức đáng lo. Đó là phải nhờ đến việc Tử Phong xuất hiện cứu viện đúng lúc, tuy rằng hắn không trực tiếp ra tay dẹp loạn thú triều nhưng mà uy áp kinh khủng của hắn lúc giao chiến với ba đầu thất giai yêu thú khiến đám yêu thú còn lại đến thở mạnh cũng không dám, gián tiếp cứu nguy cho đám đệ tử đang bị bao vây.
Tiêu Linh vốn không bị thương quá nhiều, với nội lĩnh vực của mình thì chỉ mất chút thời gian là có thể khôi phục thương thế cùng với loại trừ độc tố của Hắc Thiết Ngô Công, nàng lại tiếp tục dẫn theo đám đệ tử cùng chấp sự di chuyển. Chỉ là hiện tại nàng không có tâm trí gì mà để ý xung quanh, toàn bộ sự chú ý của nàng dồn hết lên người Tuyết Phi Nhan.
Không phải là Tiêu Linh đối với Tuyết Phi Nhan có hứng thú "đặc thù" gì, chỉ là nàng thật sự tò mò với tin tức động trời trước đó, mối quan hệ giữa Tuyết Phi Nhan cùng với Tử Phong. Lăng Hư Cung căn bản không cấm chuyện yêu đương này nọ, số đệ tử kết hôn với nhau cũng không phải là ít, đến cả trong số các vị trưởng lão cũng có vài cặp vợ chồng với nhau, việc này ở trong tông môn không có gì lạ cả. Vấn đề ở chỗ nằm ở thân phận của Tuyết Phi Nhan và Tử Phong.
Tử Phong là tân tấn trưởng lão, nghe nói mới chỉ đột phá Thánh giai không lâu trước đây, bỏ qua việc chiến lực của hắn so với quái vật còn hơn thì xác thực hắn chỉ xứng đáng là tiểu bối trong hàng ngũ Thánh giai. Trong khi đó Tuyết Phi Nhan là Thánh cấp cường giả thành danh đã lâu, một thân tu vi Thánh Giả cao giai đỉnh phong không phải để làm cảnh, không nói về tuổi tác thì tu vi cũng thuộc hàng trưởng bối so với Tử Phong, phải biết rằng Thánh cấp chênh lệch mỗi tiểu cảnh giới là vô cùng lớn, một Thánh Giả trung giai so với một Thánh Giả sơ giai cũng đã xứng đáng đứng hàng tiền bối.
Thế nhưng mà nghe giọng điệu của Tuyết Phi Nhan thì hai người đã là vợ chồng không phải là một thời gian ngắn, nghĩ đến việc hai người đã là phu thể kể từ lúc Tử Phong còn chưa phải là Thánh cấp là nàng đã không thể tin được.
"Tuyết trưởng lão, ngài với thập thất trưởng lão thật sự là phu thê??" Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào Tuyết Phi Nhan, tò mò hỏi.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao??" Tuyết Phi Nhan ngạc nhiên nói.
"Không có gì, ta chỉ thắc mắc là hai người làm thế nào để trở thành phu thế mà thôi, dù sao thì thân phận của hai người....ta nói thế chắc trưởng lão cũng hiểu." Tiêu Linh ngập ngừng nói.
Tuyết Phi Nhan nghe thấy vậy không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt trở nên ửng đỏ, lí nhí nói: "Chuyện này...có gì lạ đâu, tình cảm đến thì kết thành phu thê mà thôi. Còn về thân phận thì hiện tại phu quân cũng là trưởng lão giống như ta, có gì đâu mà chênh lệch."
Nhìn khuôn mặt ửng hồng kiều diễm của Tuyết Phi Nhan mà Tiêu Linh không khỏi ngẩn ngơ, đây căn bản chính là khuôn mặt của một thiếu nữ đang yêu, nào còn chút gì vẻ trang nghiêm thần thánh của một trưởng lão Lăng Hư Cung cao cao tại thượng nữa.
"Ngài với thập thất trưởng lão trở thành phu thê chắc hẳn đã lâu rồi nhỉ, cũng không biết ngài ấy là người như thế nào mà có thể trở thành trượng phu của Tuyết trưởng lão nữa." Tiêu Linh cười nói.
"Phu quân ấy hả, thực ra thì chàng ấy cũng chẳng có gì tốt, chỉ được mỗi cái là bao che khuyết điểm thôi. Ngài cũng biết rồi đó, phu quân vì muội muội của mình mà làm loạn cả Chu Tước phong, đối với bọn ta cũng là như vậy đó." Tuyết Phi Nhan cười cười nhẹ giọng nói.
"Từ từ đã, bọn ta ư?? Ý ngài là sao?" Tiêu Linh ngạc nhiên hỏi.
"Ủa Tiêu trưởng lão không biết à, phu quân vốn đã có thê tử rồi, ta chỉ là người đến sau mà thôi."
Tiêu Linh đang định nói gì, chợt một tiếng rít gào chấn đãng thiên không vang vọng khắp không gian, tiếng rít gào bén nhọn mang theo uy áp cùng với cảm giác khát máu khôn tả khiến tất cả mọi người run rẩy. Tuyết Phi Nhan cùng với Tiêu Linh nhìn nhau sau đó gật đầu, ngay lập tức dặn dò tất cả mọi người đứng yên sau đó tung mình lao về phía phát ra tiếng rít gào kia.
"Ngươi nghĩ là hắn ta ở đâu? Bị ngươi dùng Nguyện Ước Hư Không trấn áp, ngươi nghĩ tên mặt trắng đó còn có thể nhởn nhơ đứng ở đây nhảy nhót à? Nhìn này!" Hắc Tử Phong cười nhạt sau đó vung tay một cái.
Mặt đất rung chuyển sau đó tách ra thành một cái khe nứt, từ bên dưới khe nứt đột ngột trồi lên một cột đá cao cỡ chục mét, bên trên cột đá đó là thân ảnh của Bạch Tử Phong, chỉ là lúc này hắn ta đang bị trói dính lại trên cây cột bằng những sợi dây năng lượng màu tím, sắc mặt hắn nhợt nhạt không một chút máu, đôi mắt nhắm nghiền dường như là đã lâm vào hôn mê.
Trông thấy thế nhưng Tử Phong cũng không cảm thấy yên tâm chút nào, nên nhớ là Bạch Tử Phong chỉ bị trấn áp chứ không phải bị tiêu diệt, một khi thời hạn mười năm chấm dứt thì gã sẽ trở lại làm loạn, hơn nữa dù trong mười năm này hắn cố gắng đề thăng tu vi thì với tư cách là một phần của chính bản thân hắn, tu vi của Bạch Tử Phong sẽ chỉ có tăng theo hắn chứ không hề bị giảm đi, nói cách khác hắn chỉ đang kéo dài thời gian kích nổ của quả bom hẹn giờ siêu cấp này thôi.
Dường như Hắc Tử Phong nhận ra những gì mà Tử Phong đang nghĩ, cười lạnh nói:
"Ngươi nghĩ rằng mười năm nữa tên mặt trắng này trở lại thì ngươi sẽ lâm vào đại họa hay sao?? Ngu xuẩn!! Lấy ta làm ví dụ đi, chỉ bị tên chết tiệt kia giam giữ một thời gian ngắn mà thực lực đã bị suy yếu đến mức này, hắn ta lại bị chính Nguyện Ước Hư Không trấn áp, có không bị làm sao mới là lạ, ngươi nghĩ phong ấn của lão thần biến thái kia dễ chống lại đến như vậy sao?"
Tử Phong vốn cũng có ý nghĩ như thế, nhưng sự tồn tại của Hắc Bạch Tử Phong thật sự là quá mức quỷ dị, trong quá khứ cũng có không ít lần hai tên này có được những năng lực mà đến hắn cũng phải ngạc nhiên không biết chúng từ đâu mà ra, nếu nói hắn có thể yên tâm sau khi nghe Hắc Tử Phong nói thì là nói láo.
Không gian bất chợt trở nên yên lặng một cách lúng túng, Hắc Tử Phong ngồi trên mặt đất hướng ánh nhìn lên bầu trời, trong khi Tử Phong thì lại chẳng có gì để nói, hắn nhân lúc này liền quan sát Hắc Tử Phong. Ngoại trừ diện mạo vẫn giống mình ra thì khí chất của Hắc Tử Phong gần như đã thay đổi hoàn toàn. Nếu như trước kia Hắc Tử Phong là một tên cuồng chiến đấu, cuồng giết chóc đến mức điên loạn, thì nay hắn ta lại cho người khác cảm giác hoàn toàn nội liễm, tâm tình bình hòa giống như mặt nước hồ mùa thu, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Nếu luận về thực lực thì Hắc Tử Phong so với Bạch Tử Phong hay là chính hắn đều hơn không chỉ là một hai cấp bậc, hắn ta giống như là sinh ra để chiến đấu, để hủy diệt mọi thứ, bản năng chiến đấu của hắn so với dã thú còn kinh khủng hơn gấp vạn lần, Tử Phong tự nhận năng lực chiến đấu của mình vô cùng cường hãn nhưng so sánh với Hắc Tử Phong thì như một trời một vực, cùng một cảnh giới thì hắn ta có thể đè đầu Tử Phong ra đánh như đánh chó không chút khó khăn gì.
Điểm trừ duy nhất của Hắc Tử Phong đó chính là thần trí của mình, bản thân hắn luôn luôn trong trạng thái điên loạn, khát vọng được chiến đấu, được giết chóc trong tâm trí hắn cao đến mức không tưởng, gần như hủy hoại lí trí của bản thân, khó lòng mà đưa ra được những quyết định chính xác. Một tên điên không đáng sợ, đáng sợ đó chính là một tên điên thực lực cường hãn nhưng lí trí lại thập phần thanh tỉnh, so sánh với Bạch Tử Phong thì Hắc Tử Phong đã được hắn nâng tầm nguy hiểm lên cao hơn rất nhiều.
Trong lòng Tử Phong chợt động, lúc này Bạch Tử Phong đang bị trấn áp không có lực phản kháng, thực lực của Hắc Tử Phong lại bị giảm sút, nếu mình nhân cơ hội này ra tay kết liễu cả hai thì chẳng phải sẽ làm một lần hưởng cả đời hay sao? Nghĩ nào làm thế, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Linh xuống mặt cỏ, linh lực trong người âm thầm vận chuyển tích súc, thân hình nhanh như chớp giật xuất hiện sau lưng Hắc Tử Phong, Phá Sơn Không mười thành lực đạo trực tiếp đấm thẳng vào lưng đối phương.
Vị trí hắn chọn vô cùng xảo diệu, nơi đó nằm ở phía ngực bên trái của cơ thể đối phương, Phá Sơn Không không chỉ có thể tăng cường lực lượng lên đến mức tận cùng mà ẩn trong đó còn có ám kình xuyên thấu mục tiêu, trúng một quyền này thì trái tim của đối phương trăm phần trăm sẽ trực tiếp nổ tung, tuy không thể miểu sát nhưng sẽ khiến Hắc Tử Phong tạm thời mất đi năng lực đánh trả.
Quả nhiên thực lực của Hắc Tử Phong thực sự suy giảm trầm trọng, một chiêu này không hề bị tránh né mà đánh trượt, quyền đầu xé gió nện thẳng lên lưng hắn, đánh văng cơ thể hắn lên không trung kèm theo tiếng xương vỡ nát vụn, một ngụm máu tươi phun ra thành vòi từ trong miệng Hắc Tử Phong, có thể nhìn rõ những mảnh vỡ nội tạng li ti trong ngụm máu đó.
Còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, từ bên trong cơ thể của Tử Phong chợt vang lên một tiếng nổ trầm đục, nội tạng của hắn bị một luồng lực lượng thần bí xoắn nát bấy, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi mà trong lòng kinh hãi, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy??
Hắc Tử Phong rơi xuống mặt đất, cơ thể run rẩy nhưng vẫn có thể hành động, chỉ thấy hắn chống tay xuống mặt đất, miệng tiếp tục ói ra máu tươi nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười quỷ dị đến cực điểm: "Khậc khậc, ngươi tính nhằm lúc ta suy yếu để tiêu diệt ta, vất vả một lần hưởng phúc vĩnh viễn phải không? Nghĩ hay lắm, chỉ là ta cũng bái phục sự ngu xuẩn của ngươi đó."
Cảm nhận bên trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến thành một mớ hổ lốn không còn gì lành lặn, Tử Phong trợn mắt lên nhìn đối phương, khó tin mà nói: "Ngươi rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì??" Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng thương thế của mình với thương thế của đối phương căn bản chính là một, lực phá hoại của một quyền vừa rồi hắn biết rất rõ, có thể tạo ra thương tích như thế này là hiển nhiên.
Khóe miệng vẫn rỉ máu nhưng Hắc Tử Phong dường như không để ý cho lắm, hắn đứng dậy sau đó tùy tiện dùng ống tay áo lau miệng, nheo mắt nói: "Trước kia ta đã từng nói, ta là ngươi mà ngươi cũng là ta, chúng ta vốn là một thể hoàn chỉnh, công kích thông thường thì không vấn đề, nhưng nếu là công kích trí mạng thì bất kì điều gì xảy ra với ta cũng sẽ xảy ra với ngươi và ngược lại. Ngươi không nghĩ rằng lí do vì sao lực chiến đấu của ta so với ngươi và tên mặt trắng kia mạnh hơn gấp bội mà ta lại không trực tiếp giết quách cả hai đi thay vì mất công đoạt xá hả?? Đó là bởi vì ngươi không có năng lực giết bọn ta, và bọn ta cũng vậy, cách duy nhất để ta hay tên mặt trắng kia đạt được mục đích chỉ có thể là dùng ít thủ đoạn thôn phệ linh hồn của ngươi mà thôi, muốn trực tiếp dùng vũ lực tiêu diệt là không có khả năng."
Tử Phong nghe vậy mà không hiểu chút nào, thôn phệ linh hồn của hắn có khác gì với việc giết chết hắn đâu, nhưng đối phương có nói đến một ít thủ đoạn thôn phệ linh hồn, hẳn là hai tên này phải nhờ đến thủ đoạn đặc thù này mới tránh được cắn trả khi tiêu diệt hắn. Tuy tiến vào bên trong không gian hệ thống chỉ là tâm thần của Tử Phong nhưng hắn ở trong không gian này cũng có được cơ thể thực chất, bị thương ở trong này cũng không khác gì so với bị thương ở bên ngoài cả, hắn ngay lập tức liền âm thầm vận khởi linh lực trong cơ thể nhanh chóng trị liệu thương thế.
"Ngươi nên trở lại thế giới bên ngoài sớm đi, đám phân thân kia tuy mạnh nhưng so sánh với một vài thứ thì không đáng là bao đâu, tốt nhất ngươi nên cẩn thận, đừng có chết trong tay kẻ khác, ngươi chỉ có thể chết trong tay ta mà thôi." Hắc Tử Phong cười nói, tiếng cười ngắt quãng kèm theo đó là những cơn ho ra cả máu khiến hắn trông càng quỷ dị.
Cảm thấy trong lời nói của Hắc Tử Phong dường như đang ám chỉ cái gì đó, Tử Phong nhíu mày: "Ngươi biết cái gì??"
"Bí mật...."
- --------------------------------
Đám người Chu Tước phong sau một lúc nghỉ ngơi liền tiếp tục lên đường, Sinh Hồn bí cảnh là cơ hội ngàn năm có một, không thể cứ như vậy bị bỏ phí được, cũng may là đám đệ tử không xuất hiện thương vong, bị thương nhẹ không tí nhưng trọng thương chỉ có vài người, không đến mức đáng lo. Đó là phải nhờ đến việc Tử Phong xuất hiện cứu viện đúng lúc, tuy rằng hắn không trực tiếp ra tay dẹp loạn thú triều nhưng mà uy áp kinh khủng của hắn lúc giao chiến với ba đầu thất giai yêu thú khiến đám yêu thú còn lại đến thở mạnh cũng không dám, gián tiếp cứu nguy cho đám đệ tử đang bị bao vây.
Tiêu Linh vốn không bị thương quá nhiều, với nội lĩnh vực của mình thì chỉ mất chút thời gian là có thể khôi phục thương thế cùng với loại trừ độc tố của Hắc Thiết Ngô Công, nàng lại tiếp tục dẫn theo đám đệ tử cùng chấp sự di chuyển. Chỉ là hiện tại nàng không có tâm trí gì mà để ý xung quanh, toàn bộ sự chú ý của nàng dồn hết lên người Tuyết Phi Nhan.
Không phải là Tiêu Linh đối với Tuyết Phi Nhan có hứng thú "đặc thù" gì, chỉ là nàng thật sự tò mò với tin tức động trời trước đó, mối quan hệ giữa Tuyết Phi Nhan cùng với Tử Phong. Lăng Hư Cung căn bản không cấm chuyện yêu đương này nọ, số đệ tử kết hôn với nhau cũng không phải là ít, đến cả trong số các vị trưởng lão cũng có vài cặp vợ chồng với nhau, việc này ở trong tông môn không có gì lạ cả. Vấn đề ở chỗ nằm ở thân phận của Tuyết Phi Nhan và Tử Phong.
Tử Phong là tân tấn trưởng lão, nghe nói mới chỉ đột phá Thánh giai không lâu trước đây, bỏ qua việc chiến lực của hắn so với quái vật còn hơn thì xác thực hắn chỉ xứng đáng là tiểu bối trong hàng ngũ Thánh giai. Trong khi đó Tuyết Phi Nhan là Thánh cấp cường giả thành danh đã lâu, một thân tu vi Thánh Giả cao giai đỉnh phong không phải để làm cảnh, không nói về tuổi tác thì tu vi cũng thuộc hàng trưởng bối so với Tử Phong, phải biết rằng Thánh cấp chênh lệch mỗi tiểu cảnh giới là vô cùng lớn, một Thánh Giả trung giai so với một Thánh Giả sơ giai cũng đã xứng đáng đứng hàng tiền bối.
Thế nhưng mà nghe giọng điệu của Tuyết Phi Nhan thì hai người đã là vợ chồng không phải là một thời gian ngắn, nghĩ đến việc hai người đã là phu thể kể từ lúc Tử Phong còn chưa phải là Thánh cấp là nàng đã không thể tin được.
"Tuyết trưởng lão, ngài với thập thất trưởng lão thật sự là phu thê??" Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào Tuyết Phi Nhan, tò mò hỏi.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao??" Tuyết Phi Nhan ngạc nhiên nói.
"Không có gì, ta chỉ thắc mắc là hai người làm thế nào để trở thành phu thế mà thôi, dù sao thì thân phận của hai người....ta nói thế chắc trưởng lão cũng hiểu." Tiêu Linh ngập ngừng nói.
Tuyết Phi Nhan nghe thấy vậy không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt trở nên ửng đỏ, lí nhí nói: "Chuyện này...có gì lạ đâu, tình cảm đến thì kết thành phu thê mà thôi. Còn về thân phận thì hiện tại phu quân cũng là trưởng lão giống như ta, có gì đâu mà chênh lệch."
Nhìn khuôn mặt ửng hồng kiều diễm của Tuyết Phi Nhan mà Tiêu Linh không khỏi ngẩn ngơ, đây căn bản chính là khuôn mặt của một thiếu nữ đang yêu, nào còn chút gì vẻ trang nghiêm thần thánh của một trưởng lão Lăng Hư Cung cao cao tại thượng nữa.
"Ngài với thập thất trưởng lão trở thành phu thê chắc hẳn đã lâu rồi nhỉ, cũng không biết ngài ấy là người như thế nào mà có thể trở thành trượng phu của Tuyết trưởng lão nữa." Tiêu Linh cười nói.
"Phu quân ấy hả, thực ra thì chàng ấy cũng chẳng có gì tốt, chỉ được mỗi cái là bao che khuyết điểm thôi. Ngài cũng biết rồi đó, phu quân vì muội muội của mình mà làm loạn cả Chu Tước phong, đối với bọn ta cũng là như vậy đó." Tuyết Phi Nhan cười cười nhẹ giọng nói.
"Từ từ đã, bọn ta ư?? Ý ngài là sao?" Tiêu Linh ngạc nhiên hỏi.
"Ủa Tiêu trưởng lão không biết à, phu quân vốn đã có thê tử rồi, ta chỉ là người đến sau mà thôi."
Tiêu Linh đang định nói gì, chợt một tiếng rít gào chấn đãng thiên không vang vọng khắp không gian, tiếng rít gào bén nhọn mang theo uy áp cùng với cảm giác khát máu khôn tả khiến tất cả mọi người run rẩy. Tuyết Phi Nhan cùng với Tiêu Linh nhìn nhau sau đó gật đầu, ngay lập tức dặn dò tất cả mọi người đứng yên sau đó tung mình lao về phía phát ra tiếng rít gào kia.