Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 400: Hồn Châu tới tay
Cao Tiến vừa rồi theo bản năng mà trả lời Tống Mặc Hinh, đến lúc ngẫm lại mới nhớ ra là mình vừa nói cái gì, Thánh Giả sô giai đỉnh phong có lực đánh một trận với Thánh Hoàng cường giả, cái này thật sự là....
"Quái vật!!" cả ba người không hẹn mà cùng dùng một danh từ không chút mỹ cảm để đánh giá Tử Phong, trong khi đó thì đám đệ tử của hai tông môn vây công đệ tử Độc Cô gia chém giết rung trời, cơ mà cả ba đều không có ý định giúp đỡ. Đạt tới tầng thứ như bọn họ thì việc ra tay với tiểu bối chính là vi phạm thiết luật, dù có không quan tâm tới thiết luật thì cũng là việc đánh mất mặt mũi, cũng chỉ có cái tên quái thai Tử Phong mặt dày như tường thành mới không kiêng kị gì mà ra tay mà thôi.
Ở bên kia, Độc Cô Vũ Vân nhìn thấy Độc Cô Tề Nhạc bị ném xuống đất như miếng giẻ rách, sinh cơ vẫn còn nhưng mà cơ thể lại mềm nhũn không có phản ứng, hai mắt trợn lên tràn ngập tơ máu mất đi tiêu cự, bên tai nghe thấy tiếng chém giết của đám đệ tử ở phương xa mà trong lòng không khỏi đắng chát, đó toàn là tinh anh trong gia tộc a. Thế gia võ học như bọn họ tuy rằng thực lực không hề kém cạnh so với siêu cấp tông môn nhưng mà cũng có một nhược điểm chí mạng.
Tông môn thông thường có thể thông qua tuyển chọn số lượng lớn, thu nạp vô số võ giả, dù đệ tử tinh anh có thiệt mạng đi chăng nữa thì chỉ trong thời gian ngắn có thể tiến hành thay máu, tổn thất có thể giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng mà ẩn thế gia tộc lại không như vậy, chín phần võ giả trong gia tộc đều là người đồng tộc, độ trung thành đảm bảo hơn nhiều so với tông môn nhưng mà chết đi một người thì ít đi một người, không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục lại được, đệ tử tinh anh lại càng trân quý hơn. Lần này nhiều đệ tử tinh anh chết đi như vậy tuyệt đối là tổn thất lớn cho Độc Cô gia, hắn dù có sống sót trở về thì cũng sẽ bị trách tội nặng nề, hơn nữa nhìn vào thân ảnh Tử Phong đang dần dần hạ xuống trước mặt, hắn cũng không nghĩ rằng mình cùng với Độc Cô Tề Nhạc có thể sống sót để mà trở về.
Kể cả đối với siêu cấp tông môn như Lăng Hư Cung mà nói, số lượng Thánh Giả lên đến xấp xỉ cả trăm người nhưng mỗi một Thánh giai cường giả đều là lực lượng trung kiên nhất quyết định thực lực của tông môn, đợt trước ở trong Cổ Mộ cả Lăng Hư Cung lẫn Lăng gia đều chết mất mấy Thánh cấp cường giả đã khiến thực lực tông môn suy giảm không nhẹ, nếu không phải cao tầng hai thế lực ém nhẹm chuyện này xuống thì rất có thể sẽ khiến đại lục chấn động. Đối với Độc Cô gia cũng không ngoại lệ, nếu Độc Cô Tề Nhạc cùng với Độc Cô Vũ Vân chết ở đây thì sẽ đả kích rất lớn đối với Độc Cô gia.
Tử Phong đương nhiên không để ý nhiều đến như vậy, mà nếu hắn có biết thì cũng trực tiếp bỏ qua, giết thì giết, còn quan tâm nhiều đến thế làm gì, thiên hạ có đại loạn cũng không đến lượt hắn lo. Ám phân thân quay sang nhìn Tử Phong gật đầu sau đó biến mất, trở về bên cạnh Lôi phân thân đang ẩn nấp trong bóng của Lãnh Băng Băng sau đó lợi dụng năng lực ẩn thân tiếp tục bảo hộ Tuyết Phi Nhan. Còn bản thân Tử Phong lúc này đã hạ xuống trước mặt Độc Cô Vũ Vân, trên người một bộ khải giáp màu bạc uy vũ, mái tóc dài bạc trăng bay phất phơ trong gió, bốn chiếc cánh giang rộng bốc lửa hừng hực, đằng sau lưng hắn là song trùng Lĩnh Vực với uy thế như muốn phá hủy cả thiên không, nhìn hắn giống như một ma thần từ thượng giới hàng lâm xuống nhân gian.
"Còn điều gì trăn trối hay không??" Tử Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Độc Cô Vũ Vân, nhàm chán nói.
"Thực lực không bằng người khác, ta còn có gì để mà nói chứ? Chỉ hận lúc trước đã quá khinh địch mà chọc vào ngươi mà thôi." Độc Cô Vũ Vân biết chắc mình sẽ chết, đầu óc hắn lúc này trở nên vô cùng thanh tỉnh, đối với Tử Phong dù có hận cũng không thể làm gì, hắn đã trực tiếp nhận mệnh rồi.
"Nếu người của ngươi chỉ đánh bị thương đám đệ tử kia thì ta cũng không có quan tâm nhiều lắm, có trách thì trách cái tên ngu xuẩn kia dám động vào Tuyết nhi của ta thôi." Tử Phong nói thật lòng, nếu chỉ là một chút xích mích thì hắn cũng sẽ như hai tên trưởng lão này lúc đầu, để cho tiểu bối giải quyết, nhưng mà Diệp Ngưng Tuyết của hắn bị nhắm vào, đó chính là động vào vẩy ngược của hắn, kể từ khi chuyện xảy ra với Diệp Thủy Lan thì bất kì ai dám động vào người nhà của hắn, dù thành công hay không thì đều bị hắn phán án tử, tuy có chút cực đoan nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất của hắn để bảo hộ người nhà, chẳng lẽ phải đợi đối phương đắc thủ rồi thì hắn mới đi trả thù hay sao?
Nói xong, cũng không đợi Độc Cô Vũ Vân trả lời, Tử Phong giơ một ngón tay lên, Hư Thiểm đã được tích súc trong nháy mắt bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu đối phương, pháp tắc chi lực điên cuồng tràn vào cơ thể đoạn tuyệt hoàn toàn sinh cơ Độc Cô Vũ Vân, chính thức tuyên bố có thêm hai Thánh cấp cường giả vẫn lạc trong tay hắn. Hít sâu vào một hơi, tâm tình Tử Phong cũng không có rung động bao nhiêu, lặng lẽ thu hồi Lĩnh Vực của mình lại, biển nước cùng với bầu trời sấm sét nhanh chóng tan biến, ánh nắng mặt trời lại chiếu xuống khu rừng đã trở nên tan hoang.
Nghe thấy tiếng chém giết một bên, Tử Phong cũng không có ý định tiếp tục ra tay, hắn giải trừ trạng thái biến thân của mình, linh lực tuôn trào hóa thành y phục quen thuộc che đi cơ thể trần truồng, tâm thần hắn đắm chìm vào trong hệ thống. Bảng trạng thái hiện ra trong đầu Tử Phong, đồ hình chữ "Cương" đằng sau khung xương mờ ảo kia vẫn như thế, chỉ có duy nhất một thứ thay đổi khiến hắn chú ý đến, thanh kinh nghiệm của hắn trước kia là 5%, nay đã lên đến 14%.
Tăng trưởng một cách rõ ràng này khiến hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc, nếu theo lẽ thường mà nói thì phần thưởng nhận được từ việc giết hai tên trưởng lão Độc Cô gia hẳn là không được nhiều đến mức như thế này, phải biết rằng kể từ khi hắn đạt tới Thánh giai, số lượng Thánh cấp cao giai bị hắn giết không phải là ít, đến cả đỉnh cấp yêu thú cũng bị hắn làm thịt ba đầu, ấy vậy mà kinh nghiệm của hắn chỉ đạt tới 5%, thế mà xử lí hai người này hắn lại đạt được tới tận 9% kinh nghiệm, thật sự là khiến hắn khó hiểu.
Lúc trước hắn ẩn ẩn có cảm giác nếu sử dụng ám chi Lĩnh Vực của mình miểu sát đối phương thì sẽ không có hiệu quả đối với việc tăng kinh nghiệm, nhưng hiện tại xem ra thì nó cũng không hoàn toàn đúng, tuy rằng 9% so với trước kia là một con số lớn, nhưng mà cũng không phải là quá lớn, chắc chắn không hề liên quan trực tiếp tới Lĩnh Vực. Hơn nữa, hắn dường như nắm bắt được một cái gì đó từ việc Chúa Tể Hư Không cố tình cho hắn đối mặt với khảo nghiệm, còn nữa, thanh đại kiếm này, nó có thật sự là phần thường đơn thuần hay không?
Uy lực của Tai Ách Quỷ Kiếm là không phải bàn cãi, năng lực của nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn phần lớn kĩ năng của Tử Phong, nhưng mà đại kiếm cũng không phải là vũ khí mạnh nhất dành cho hắn, điều này bản thân Chúa Tể Hư Không chắc chắn phải biết, không có lí do gì mà phần thưởng của y lại là thứ Tử Phong không thể phát huy toàn bộ sức mạnh được. Cảm giác như mình sắp sửa nhận ra một thứ gì đó ngày càng mãnh liệt trong lòng hắn khiến Tử Phong vô cùng khó chịu, nhưng mà hắn cũng biết hiện tại có cố suy nghĩ cũng chưa chắc đã có kết quả, có lẽ dưới cơ duyên xảo hợp hắn sẽ hiểu được.
Phất tay một cái, không gian lực chia cắt trực tiếp nghiền nát thi thể hai người trước mặt thành tro bụi, hai chiếc không gian giới chỉ của hai người liền lọt vào tay hắn, Tử Phong ngẫu nhiên liền khám xét bên trong một chút. Ba người Hàn Nhất Nguyên lúc này cũng đã tới bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn cầm trong tay hai chiếc không gian giới chỉ cũng không dám hỏi thử xem bên trong có thứ gì, Tử Phong trong mắt họ lúc này là một điên thực lực cường hãn, giết người không ghê tay, trừ Hàn Nhất Nguyên ra thì hai người Tống Mặc Hinh cũng không cho rằng giao tình của mình đủ để khiến hắn ta không động thủ nếu bị chọc tức.
Trong tay Tử Phong xuất hiện hai hạt châu to cỡ hai đốt ngón tay, hạt châu toàn thân một màu trắng đục tỏa ra hào quang nhè nhẹ, phát ra khí tức khiến người khác cảm thấy thư thái, nhìn thấy hai hạt châu này, Cao Tiến buột miệng kinh hô: "Hồn Châu!!"
Hồn Châu chính là chí bảo của thiên địa, công hiệu an dưỡng thần hồn, ngăn chặn tâm ma, thậm chí đối với võ giả đang ở bình cảnh cũng có trợ giúp không nhỏ, nó chính là nguyên nhân chính Sinh Hồn bí cảnh có lực hấp dẫn to lớn đối với những siêu cấp thế lực này. Kể cả ở trong Sinh Hồn bí cảnh thì số lượng Hồn Châu cũng thập phần thưa thớt, đạt được hay không còn phải hỏi đến vận khí, không ngờ trong tay Độc Cô Vũ Vân lại có đến hai khỏa Hồn Châu, tuyệt đối là thu hoạch thập phần phong phú.
Hồn Châu phải dùng bí pháp đặc thù để cắn nuốt mới có thể luyện hóa hoàn chỉnh, mỗi một khỏa Hồn Châu chính là bảo đảm cho ít nhất một Thánh Tôn cường giả ra đời, lực hấp dẫn không thua kém gì Thánh Khí, nếu để Hồn Châu cho một Thánh Tôn cường giả đang lâm vào bình cảnh, thậm chí còn có thể đề thăng khả năng đột phá Thánh Quân lên đến ba thành. Đừng coi thường ba thành đột phá này, Thánh cấp đột phá cực kì gian nan, từ Thánh Tôn đột phá lên Thánh Quân tỉ lệ còn chưa đến một thành, có thể đề thăng tỉ lệ này lên gấp ba lần căn bản chính là nghịch thiên.
Hơn nữa bản thân Hồn Châu có tác dụng an dưỡng thần hồn, ngăn chặn tâm ma, dù có đột phá thất bại được Hồn Châu bảo hộ thần hồn thì thương tổn khi thất bại cũng bị giảm bớt, võ giả cao giai đột phá thất bại sợ nhất là tổn thương thần hồn hoặc sinh ra tâm ma quấy nhiễu, có chí bảo như Hồn Châu không khác gì có thêm một lần cơ hội thử đột phá bình cảnh mà không sợ cắn trả. Mục đích của Tử Phong khi tiến vào Sinh Hồn bí cảnh cũng là Hồn Châu, không nói đến mấy lợi ích khác, chỉ riêng việc thứ này có thể khu trừ tâm ma thì dù có phải trả giá đắt hắn cũng muốn đoạt vào trong tay.
Nhưng mà hiện tại đạt được Hồn Châu, Tử Phong lại có chút do dự không biết có nên sử dụng nó hay không. Chúa Tể Hư Không đã từng nói rằng hắn căn bản không thể "xuất hiện tâm ma", nếu như lời của y là sự thực thì tồn tại như Hắc Bạch Tử Phong là thứ gì?? Liệu rằng khi hắn sử dụng Hồn Châu thì tác dụng sẽ ngược lại với mong muốn của hắn hay không?? Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Tử Phong trước khi nắm chắc có lẽ sẽ không dám sử dụng Hồn Châu bừa bãi.
"Tử Phong trưởng lão, ta nói thế này có chút không đúng, nhưng ngài có thể nhượng lại một viên Hồn Châu cho chúng ta hay không??" Tiếng nói của Cao Tiến vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Tử Phong.
Tử Phong không nói gì mà quay sang Cao Tiến, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Cao Tiến thấy thế vội vàng nói thêm: "Đương nhiên ta sẽ không để cho ngài phải chịu thiệt, ta có thể dùng vật có giá trị tương đương để đổi cho ngài??"
Hồn Châu là chí bảo thiên địa, hắn hào phóng nhưng cũng không có lên cơn đến mức từ bỏ nó, chỉ là lúc Tử Phong đang định từ chối, linh quang trong đầu hắn lóe lên, miệng cười nhạt: "Vậy Cao trưởng lão định dùng thứ gì để đổi lấy Hồn Châu??"
"Quái vật!!" cả ba người không hẹn mà cùng dùng một danh từ không chút mỹ cảm để đánh giá Tử Phong, trong khi đó thì đám đệ tử của hai tông môn vây công đệ tử Độc Cô gia chém giết rung trời, cơ mà cả ba đều không có ý định giúp đỡ. Đạt tới tầng thứ như bọn họ thì việc ra tay với tiểu bối chính là vi phạm thiết luật, dù có không quan tâm tới thiết luật thì cũng là việc đánh mất mặt mũi, cũng chỉ có cái tên quái thai Tử Phong mặt dày như tường thành mới không kiêng kị gì mà ra tay mà thôi.
Ở bên kia, Độc Cô Vũ Vân nhìn thấy Độc Cô Tề Nhạc bị ném xuống đất như miếng giẻ rách, sinh cơ vẫn còn nhưng mà cơ thể lại mềm nhũn không có phản ứng, hai mắt trợn lên tràn ngập tơ máu mất đi tiêu cự, bên tai nghe thấy tiếng chém giết của đám đệ tử ở phương xa mà trong lòng không khỏi đắng chát, đó toàn là tinh anh trong gia tộc a. Thế gia võ học như bọn họ tuy rằng thực lực không hề kém cạnh so với siêu cấp tông môn nhưng mà cũng có một nhược điểm chí mạng.
Tông môn thông thường có thể thông qua tuyển chọn số lượng lớn, thu nạp vô số võ giả, dù đệ tử tinh anh có thiệt mạng đi chăng nữa thì chỉ trong thời gian ngắn có thể tiến hành thay máu, tổn thất có thể giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng mà ẩn thế gia tộc lại không như vậy, chín phần võ giả trong gia tộc đều là người đồng tộc, độ trung thành đảm bảo hơn nhiều so với tông môn nhưng mà chết đi một người thì ít đi một người, không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục lại được, đệ tử tinh anh lại càng trân quý hơn. Lần này nhiều đệ tử tinh anh chết đi như vậy tuyệt đối là tổn thất lớn cho Độc Cô gia, hắn dù có sống sót trở về thì cũng sẽ bị trách tội nặng nề, hơn nữa nhìn vào thân ảnh Tử Phong đang dần dần hạ xuống trước mặt, hắn cũng không nghĩ rằng mình cùng với Độc Cô Tề Nhạc có thể sống sót để mà trở về.
Kể cả đối với siêu cấp tông môn như Lăng Hư Cung mà nói, số lượng Thánh Giả lên đến xấp xỉ cả trăm người nhưng mỗi một Thánh giai cường giả đều là lực lượng trung kiên nhất quyết định thực lực của tông môn, đợt trước ở trong Cổ Mộ cả Lăng Hư Cung lẫn Lăng gia đều chết mất mấy Thánh cấp cường giả đã khiến thực lực tông môn suy giảm không nhẹ, nếu không phải cao tầng hai thế lực ém nhẹm chuyện này xuống thì rất có thể sẽ khiến đại lục chấn động. Đối với Độc Cô gia cũng không ngoại lệ, nếu Độc Cô Tề Nhạc cùng với Độc Cô Vũ Vân chết ở đây thì sẽ đả kích rất lớn đối với Độc Cô gia.
Tử Phong đương nhiên không để ý nhiều đến như vậy, mà nếu hắn có biết thì cũng trực tiếp bỏ qua, giết thì giết, còn quan tâm nhiều đến thế làm gì, thiên hạ có đại loạn cũng không đến lượt hắn lo. Ám phân thân quay sang nhìn Tử Phong gật đầu sau đó biến mất, trở về bên cạnh Lôi phân thân đang ẩn nấp trong bóng của Lãnh Băng Băng sau đó lợi dụng năng lực ẩn thân tiếp tục bảo hộ Tuyết Phi Nhan. Còn bản thân Tử Phong lúc này đã hạ xuống trước mặt Độc Cô Vũ Vân, trên người một bộ khải giáp màu bạc uy vũ, mái tóc dài bạc trăng bay phất phơ trong gió, bốn chiếc cánh giang rộng bốc lửa hừng hực, đằng sau lưng hắn là song trùng Lĩnh Vực với uy thế như muốn phá hủy cả thiên không, nhìn hắn giống như một ma thần từ thượng giới hàng lâm xuống nhân gian.
"Còn điều gì trăn trối hay không??" Tử Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Độc Cô Vũ Vân, nhàm chán nói.
"Thực lực không bằng người khác, ta còn có gì để mà nói chứ? Chỉ hận lúc trước đã quá khinh địch mà chọc vào ngươi mà thôi." Độc Cô Vũ Vân biết chắc mình sẽ chết, đầu óc hắn lúc này trở nên vô cùng thanh tỉnh, đối với Tử Phong dù có hận cũng không thể làm gì, hắn đã trực tiếp nhận mệnh rồi.
"Nếu người của ngươi chỉ đánh bị thương đám đệ tử kia thì ta cũng không có quan tâm nhiều lắm, có trách thì trách cái tên ngu xuẩn kia dám động vào Tuyết nhi của ta thôi." Tử Phong nói thật lòng, nếu chỉ là một chút xích mích thì hắn cũng sẽ như hai tên trưởng lão này lúc đầu, để cho tiểu bối giải quyết, nhưng mà Diệp Ngưng Tuyết của hắn bị nhắm vào, đó chính là động vào vẩy ngược của hắn, kể từ khi chuyện xảy ra với Diệp Thủy Lan thì bất kì ai dám động vào người nhà của hắn, dù thành công hay không thì đều bị hắn phán án tử, tuy có chút cực đoan nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất của hắn để bảo hộ người nhà, chẳng lẽ phải đợi đối phương đắc thủ rồi thì hắn mới đi trả thù hay sao?
Nói xong, cũng không đợi Độc Cô Vũ Vân trả lời, Tử Phong giơ một ngón tay lên, Hư Thiểm đã được tích súc trong nháy mắt bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu đối phương, pháp tắc chi lực điên cuồng tràn vào cơ thể đoạn tuyệt hoàn toàn sinh cơ Độc Cô Vũ Vân, chính thức tuyên bố có thêm hai Thánh cấp cường giả vẫn lạc trong tay hắn. Hít sâu vào một hơi, tâm tình Tử Phong cũng không có rung động bao nhiêu, lặng lẽ thu hồi Lĩnh Vực của mình lại, biển nước cùng với bầu trời sấm sét nhanh chóng tan biến, ánh nắng mặt trời lại chiếu xuống khu rừng đã trở nên tan hoang.
Nghe thấy tiếng chém giết một bên, Tử Phong cũng không có ý định tiếp tục ra tay, hắn giải trừ trạng thái biến thân của mình, linh lực tuôn trào hóa thành y phục quen thuộc che đi cơ thể trần truồng, tâm thần hắn đắm chìm vào trong hệ thống. Bảng trạng thái hiện ra trong đầu Tử Phong, đồ hình chữ "Cương" đằng sau khung xương mờ ảo kia vẫn như thế, chỉ có duy nhất một thứ thay đổi khiến hắn chú ý đến, thanh kinh nghiệm của hắn trước kia là 5%, nay đã lên đến 14%.
Tăng trưởng một cách rõ ràng này khiến hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc, nếu theo lẽ thường mà nói thì phần thưởng nhận được từ việc giết hai tên trưởng lão Độc Cô gia hẳn là không được nhiều đến mức như thế này, phải biết rằng kể từ khi hắn đạt tới Thánh giai, số lượng Thánh cấp cao giai bị hắn giết không phải là ít, đến cả đỉnh cấp yêu thú cũng bị hắn làm thịt ba đầu, ấy vậy mà kinh nghiệm của hắn chỉ đạt tới 5%, thế mà xử lí hai người này hắn lại đạt được tới tận 9% kinh nghiệm, thật sự là khiến hắn khó hiểu.
Lúc trước hắn ẩn ẩn có cảm giác nếu sử dụng ám chi Lĩnh Vực của mình miểu sát đối phương thì sẽ không có hiệu quả đối với việc tăng kinh nghiệm, nhưng hiện tại xem ra thì nó cũng không hoàn toàn đúng, tuy rằng 9% so với trước kia là một con số lớn, nhưng mà cũng không phải là quá lớn, chắc chắn không hề liên quan trực tiếp tới Lĩnh Vực. Hơn nữa, hắn dường như nắm bắt được một cái gì đó từ việc Chúa Tể Hư Không cố tình cho hắn đối mặt với khảo nghiệm, còn nữa, thanh đại kiếm này, nó có thật sự là phần thường đơn thuần hay không?
Uy lực của Tai Ách Quỷ Kiếm là không phải bàn cãi, năng lực của nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn phần lớn kĩ năng của Tử Phong, nhưng mà đại kiếm cũng không phải là vũ khí mạnh nhất dành cho hắn, điều này bản thân Chúa Tể Hư Không chắc chắn phải biết, không có lí do gì mà phần thưởng của y lại là thứ Tử Phong không thể phát huy toàn bộ sức mạnh được. Cảm giác như mình sắp sửa nhận ra một thứ gì đó ngày càng mãnh liệt trong lòng hắn khiến Tử Phong vô cùng khó chịu, nhưng mà hắn cũng biết hiện tại có cố suy nghĩ cũng chưa chắc đã có kết quả, có lẽ dưới cơ duyên xảo hợp hắn sẽ hiểu được.
Phất tay một cái, không gian lực chia cắt trực tiếp nghiền nát thi thể hai người trước mặt thành tro bụi, hai chiếc không gian giới chỉ của hai người liền lọt vào tay hắn, Tử Phong ngẫu nhiên liền khám xét bên trong một chút. Ba người Hàn Nhất Nguyên lúc này cũng đã tới bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn cầm trong tay hai chiếc không gian giới chỉ cũng không dám hỏi thử xem bên trong có thứ gì, Tử Phong trong mắt họ lúc này là một điên thực lực cường hãn, giết người không ghê tay, trừ Hàn Nhất Nguyên ra thì hai người Tống Mặc Hinh cũng không cho rằng giao tình của mình đủ để khiến hắn ta không động thủ nếu bị chọc tức.
Trong tay Tử Phong xuất hiện hai hạt châu to cỡ hai đốt ngón tay, hạt châu toàn thân một màu trắng đục tỏa ra hào quang nhè nhẹ, phát ra khí tức khiến người khác cảm thấy thư thái, nhìn thấy hai hạt châu này, Cao Tiến buột miệng kinh hô: "Hồn Châu!!"
Hồn Châu chính là chí bảo của thiên địa, công hiệu an dưỡng thần hồn, ngăn chặn tâm ma, thậm chí đối với võ giả đang ở bình cảnh cũng có trợ giúp không nhỏ, nó chính là nguyên nhân chính Sinh Hồn bí cảnh có lực hấp dẫn to lớn đối với những siêu cấp thế lực này. Kể cả ở trong Sinh Hồn bí cảnh thì số lượng Hồn Châu cũng thập phần thưa thớt, đạt được hay không còn phải hỏi đến vận khí, không ngờ trong tay Độc Cô Vũ Vân lại có đến hai khỏa Hồn Châu, tuyệt đối là thu hoạch thập phần phong phú.
Hồn Châu phải dùng bí pháp đặc thù để cắn nuốt mới có thể luyện hóa hoàn chỉnh, mỗi một khỏa Hồn Châu chính là bảo đảm cho ít nhất một Thánh Tôn cường giả ra đời, lực hấp dẫn không thua kém gì Thánh Khí, nếu để Hồn Châu cho một Thánh Tôn cường giả đang lâm vào bình cảnh, thậm chí còn có thể đề thăng khả năng đột phá Thánh Quân lên đến ba thành. Đừng coi thường ba thành đột phá này, Thánh cấp đột phá cực kì gian nan, từ Thánh Tôn đột phá lên Thánh Quân tỉ lệ còn chưa đến một thành, có thể đề thăng tỉ lệ này lên gấp ba lần căn bản chính là nghịch thiên.
Hơn nữa bản thân Hồn Châu có tác dụng an dưỡng thần hồn, ngăn chặn tâm ma, dù có đột phá thất bại được Hồn Châu bảo hộ thần hồn thì thương tổn khi thất bại cũng bị giảm bớt, võ giả cao giai đột phá thất bại sợ nhất là tổn thương thần hồn hoặc sinh ra tâm ma quấy nhiễu, có chí bảo như Hồn Châu không khác gì có thêm một lần cơ hội thử đột phá bình cảnh mà không sợ cắn trả. Mục đích của Tử Phong khi tiến vào Sinh Hồn bí cảnh cũng là Hồn Châu, không nói đến mấy lợi ích khác, chỉ riêng việc thứ này có thể khu trừ tâm ma thì dù có phải trả giá đắt hắn cũng muốn đoạt vào trong tay.
Nhưng mà hiện tại đạt được Hồn Châu, Tử Phong lại có chút do dự không biết có nên sử dụng nó hay không. Chúa Tể Hư Không đã từng nói rằng hắn căn bản không thể "xuất hiện tâm ma", nếu như lời của y là sự thực thì tồn tại như Hắc Bạch Tử Phong là thứ gì?? Liệu rằng khi hắn sử dụng Hồn Châu thì tác dụng sẽ ngược lại với mong muốn của hắn hay không?? Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Tử Phong trước khi nắm chắc có lẽ sẽ không dám sử dụng Hồn Châu bừa bãi.
"Tử Phong trưởng lão, ta nói thế này có chút không đúng, nhưng ngài có thể nhượng lại một viên Hồn Châu cho chúng ta hay không??" Tiếng nói của Cao Tiến vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Tử Phong.
Tử Phong không nói gì mà quay sang Cao Tiến, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Cao Tiến thấy thế vội vàng nói thêm: "Đương nhiên ta sẽ không để cho ngài phải chịu thiệt, ta có thể dùng vật có giá trị tương đương để đổi cho ngài??"
Hồn Châu là chí bảo thiên địa, hắn hào phóng nhưng cũng không có lên cơn đến mức từ bỏ nó, chỉ là lúc Tử Phong đang định từ chối, linh quang trong đầu hắn lóe lên, miệng cười nhạt: "Vậy Cao trưởng lão định dùng thứ gì để đổi lấy Hồn Châu??"