Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 390: Nghi vấn trùng trùng
“Chúa Tể Hư Không!!!” Tử Phong không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương tận mắt nhưng mà khí tức này, giọng nói này, Tử Phong căn bản không thể nào nhầm lẫn được, đấy đích xác là cái tên chết tiệt đã tạo ra hệ thống, người mà tối ngày đều lấy việc quan sát hắn làm thú vui tiêu khiển.
“Sao vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thật sự mà ngươi lại bực tức thế à.” Chúa Tể Hư Không cười cười.
Khóe mắt Tử Phong hơi giật giật nhưng không phản ứng lại, một lúc sau mới nói:
“Vậy ra cái thực thể nghịch thiên có thể bóp chết cả thần kiếp của thiên đạo kia lại chính là ngươi, chỉ là chẳng phải đây là một cái hình chiếu từ trăm vạn năm trước à, sao ngươi lại biết đến ta??”
Theo như hiểu biết của Tử Phong tới từ tiểu thuyết, mấy cái hình chiếu kiểu này thường là thủ đoạn của một số đại năng thông thiên triệt địa, hình chiếu để lại có thể giao tiếp bình thường với người khác nhưng tri thức bị giới hạn ở thời điểm tạo ra hình chiếu, tức là mọi chuyện xảy ra sau khi tạo ra hình chiếu với chủ nhân, hình chiếu căn bản sẽ không thể nào biết được. Án theo lời nói của Deus thì lão cùng đồng bọn đã bị giam tại đây đến cả trăm vạn năm, về lí mà nói thì cái hình chiếu này không thể nào biết đến Tử Phong hắn được.
“Trăm vạn năm?? Ngươi nghe Deus nói thế đúng không?” Chúa Tế Hư Không đưa tay lên xoa cằm, lơ đãng nói.
“Ngoài lão ra thì còn ai nữa, ngươi nghĩ ta có đủ năng lực để tìm hiểu mấy chuyện như thế này à.” Tử Phong trừng mắt nói, không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy cái tên này là hắn lại không tự chủ được cảm thấy điên tiết, có thể là do cái tên khốn Chúa Tể Hư Không này tùy thời đều có thể quan sát Tử Phong, khiến hắn có cảm giác mình chả có tí bí mật nào trước mặt người ta hết, mặc dù bí mật của hắn cũng toàn tới từ hệ thống mà ra cả, gián tiếp có thể coi là từ chính tay Chúa Tể Hư Không mà ra.
“À ừ phải rồi, ngươi hiện tại cũng chỉ là một con kiến hơi béo một tí, Deus so với ngươi thì cũng vẫn là con kiến nhưng mà to hơn không ít, lão nói trăm vạn năm là cũng có cơ sở cả, đạt tới tầng thứ như hắn thì cảm giác về thời gian rất là chính xác, chỉ là, ở trong không gian này thì chưa chắc.”
“Ý ngươi là sao??”
“Trăm vạn năm đúng là thời gian mà Deus cùng với hai tên kia đã trải qua ở trong không gian này, nhưng ở bên ngoài mới chỉ có vài năm trôi qua mà thôi, thời gian ở bên trong không gian này đã bị ta bẻ cong vặn vẹo, một năm bên ngoài tương đương với trăm vạn năm ở trong này a.” Chúa Tể Hư Không nhẹ nhàng nói.
Tử Phong nghe vậy liền không khỏi chấn động, Chúa Tể Hư Không khủng bố đến mức như vậy ư?? Trước kia y đã từng dừng thời gian lại ngay trước mắt Tử Phong, không phải là giống như hắn chỉ có thể dừng thời gian trong một khoảnh khắc mà chân chính là khiến thời gian ngừng trôi hoàn toàn, hơn nữa cả năng lực Thấu Thị Vũ Trụ cũng là của hắn ta nên Tử Phong có thể hiểu được Chúa Tể Hư Không mang trong mình năng lực có thể can thiệp thời gian cường đại.
Nhưng mà có thế nào hắn cũng không thể nghĩ được năng lực về thời gian của Chúa Tể Hư Không lại kinh khủng đến thế, thời gian là một khái niệm mơ hồ khó có thể giải thích được, nhưng mà bản thân Tử Phong cũng sở hữu năng lực về thời gian, cụ thể chính là cái Lĩnh Vực “Thế Giới”, có thể tạm thời ngừng dòng chảy của thời gian trong một khoảnh khắc nhất định, hắn biết rất rõ ràng có thể tác động lên thời gian là nghịch thiên ra sao.
Trước kia đọc nhiều tiểu thuyết nên Tử Phong cũng có thể hiểu được một chút về việc quy tắc thời gian bị thay đổi mà trở nên chênh lệch, nhưng mà như Chúa Tể Hư Không trực tiếp bẻ cong thời gian, biến một năm bình thường thành trăm vạn năm ở bên trong không gian này đã vượt quá khỏi phạm trù hiểu biết của hắn, thậm chí lúc y nói về cái này còn nhẹ nhàng giống như đi chợ mua đồ, căn bản không hề có chút thử thách nào hết a.
“Ngươi nói những điều này với ta làm gì, không sợ để lộ nhiều thứ vượt khỏi lĩnh vực của phàm nhân sẽ khiến ta bị ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm à??” Tử Phong hỏi.
“Người khác thì có thể, nhưng ngươi thì không!! Ngươi hơn ai hết hiểu rõ ràng về thực lực bản thân mình nhất, hơn nữa cũng có được nhận thức thấu triệt về lực lượng ở những tầng thứ không phải là phàm nhân có thể với tới, giống như là cái tên Deus kia, ở trên Thiên Giới cũng là nhất phương bá chủ nhưng trong mắt ta hắn cũng chỉ là một con kiến hơi có chút lực lượng, dù có là Chí Tôn Thần Vũ ở trên Thiên Giới thì cũng chỉ là một con kiến to hơn mà thôi.”
Dừng lại một chút, Chúa Tể Hư Không tiếp tục nói:
“Ta biết rằng dù có đem toàn bộ tầng thứ lực lượng ra nói cho ngươi thì ngươi căn bản sẽ không dao động một chút nào cả, trên thực tế nếu ngươi muốn hoàn thành mục tiêu của mình đó là đập cho ta một trận thì ngươi cần phải biết rõ chênh lệch giữa bản thân với ta trước chứ, có phải không? Mà thôi, hiện tại những gì ngươi biết đã tạm thời đủ rồi, tranh thủ lúc cái hình chiếu này của ta vẫn còn hiệu lực thì có câu hỏi gì thì hãy hỏi đi.”
Trong lòng Tử Phong ngay lập tức xuất hiện hàng tá câu hỏi, nhưng hắn không hề có ý định nói ra, hắn biết rằng nếu hỏi mấy câu hỏi này, 99% là Chúa Tể Hư Không sẽ không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, mà 1% còn lại thì rất có khả năng câu trả lời cũng chỉ khiến hắn cảm thấy bất lực vô dụng không thể nào làm gì được, tốt nhất là không nên hỏi. Ngược lại, có mấy vấn đề mà hắn thực sự muốn thỉnh giáo:
“Kể từ khi lên Thánh cấp, ta có thể cảm nhận thấy việc tu hành của mình đã hoàn toàn tách rời khỏi tu hành bình thường, chuyện này ngươi có thể giải thích đôi lời cho ta được không??”
Chúa Tể Hư Không trầm ngâm một chút, sau cùng mới nói:
“Vốn dĩ ta định để cho ngươi tự tìm hiểu, nhưng bấy lâu nay quan sát ngươi, ta cũng hiểu được để ngươi tự mò mẫm thì chẳng biết đến bao giờ ngươi mới có thể hiểu được bản chất, thôi thì để ta giải thích một chút vậy. Từ trước tới giờ ngươi tu luyện bằng cái gì??”
“Đương nhiên là….” Mấy chữ “như bình thường” còn chưa thoát ra ngoài liền bị Tử Phong nuốt ngược lại vào bụng, câu hỏi của đối phương có ý gì, tu luyện thì chỉ là tu luyện mà thôi, lại còn tu luyện bằng cái gì nữa là sao?? Khoan đã, tu luyện bằng “cái gì” ư??
“Trước giờ ta tu luyện là hoàn toàn dựa vào hệ thống!!!” Tử Phong dùng giọng điệu khẳng định để nói ra.
“Chính xác!! Ngươi cũng biết rằng bản thân mình tu luyện hoàn toàn dựa vào cái hệ thống có thể tạm coi như là một sản phẩm hoàn chỉnh của ta, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tu luyện của mình vốn sẽ đi theo lối mòn giống như những tu luyện giả thông thường khác??”
Tử Phong nghe vậy chợt bừng tỉnh, đúng vậy, kể từ lúc xuyên việt đến giờ, thực lực cùng tu vi của hắn liên tục đột phá, trở nên mạnh mẽ vô song nhưng lại chưa hề dính dáng gì đến đường lối tu luyện thông thường của võ giả trên Huyền Linh đại lục cả, họa chăng thứ duy nhất khiến hắn giống với những võ giả khác thì đó là việc hắn cũng sử dụng linh lực, không hơn không kém. Điểm kinh nghiệm, tiến hóa huyết mạch, những kĩ năng nghịch thiên không một thứ vũ kỹ nào có thể bì kịp, thậm chí đến cả quá trình tăng tiến sức mạnh của hắn, không hề có thứ gì gắn liền với hai chữ “bình thường” cả, hoàn toàn đều là dựa vào hệ thống mà ra.
“Ý ngươi là ta phải bỏ qua hết mọi thứ liên quan đến việc tu luyện thông thường mà tập trung vào những ảo diệu của hệ thống ư??” Tử Phong nhíu mày nói.
“Đúng và sai!! Ngươi xác thực không thể nào đi theo con đường tu luyện thông thường, nhưng ngươi nên nhớ rằng, hệ thống thì cũng chỉ là một công cụ, quan trọng nhất vẫn là dựa vào bản thân ngươi, dù cho ngươi một sức mạnh giống như bản thân ta nhưng ngươi không biết sử dụng thì cũng chỉ là vô dụng. Hãy ghi nhớ điều này, con đường ngươi đi đôi khi là con đường duy nhất, nhưng đi như thế nào lại là do ngươi quyết định, ta nói đến như vậy hẳn là chính ngươi cũng hiểu được.” Chúa Tể Hư Không nghiêm túc nói.
Tử Phong nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, lấy trí thông minh không đến nỗi nào của hắn thì có thể hiểu được ý tứ trong những lời nói kia, đúng vậy, hắn chỉ có một con đường duy nhất đó là dựa vào hệ thống để tu luyện, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn tu luyện ra sao, hắn lựa chọn những thứ gì để lĩnh ngộ, hệ thống là hệ thống mà bản thân hắn là bản thân hắn, không thể lẫn lộn hai thứ với nhau được.
“Nếu ngươi muốn hỏi về hệ thống, thứ lỗi ta không trả lời được, như ngươi đã biết bản thân mình không phải là chủ nhân duy nhất của hệ thống tiến hóa, trước ngươi đã có rất nhiều người từng làm chủ nhân của nó nhưng đều đã vẫn lạc. Ngươi có thể nói rằng đây là một đạo khảo nghiệm, khi ngươi đạt tới một độ cao nào đó thì khảo nghiệm đó cũng kết thúc, nếu đã là khảo nghiệm thì ta không thể giúp ngươi quá nhiều được, mặc dù ngươi đích thực là một tên khá thú vị, ít nhất đủ để khiến ta cảm thấy hứng thú.”
Vốn Tử Phong còn đang định hỏi bí mật về chữ “Cương” cùng với đồ hình khung xương trong hệ thống nhưng nghe thấy Chúa Tể Hư Không nói thế liền nhanh chóng ngậm miệng lại, xem ra mấy thứ này hắn buộc phải tự tìm hiểu rồi. Cơ mà đã không thể hỏi cái này chẳng lẽ thứu khác cũng không được hỏi ư?
“Vậy câu hỏi cuối cùng của ta, làm thế nào để ta có thể loại trừ hai tâm ma của mình??”
Hai tâm ma vốn là một cái gai trong lòng Tử Phong, độ nguy hiểm của bọn chúng vượt xa mọi thứ mà Tử Phong từng đối mặt cho đến tận bây giờ, dù sao thì tư vị bên trong người mình chôn hai quả bom nguyên tử lúc nào cũng có thể phát nổ không hề dễ chịu chút nào a.
“Tâm ma?? Ngươi gọi bọn chúng là tâm ma ư?? Ha ha ha ha…” Nghe câu hỏi của Tử Phong, Chúa Tể Hư Không bất ngờ cười lớn, tiếng cười vang vọng không gian khiến vô số hành tinh nổ tung thành phấn vụn, một lúc sau y mới nói tiếp
“Tử Phong, ngươi nên ghi nhớ một điều, người khác thì có thể có tâm ma, nhưng ngươi, một chủ thể của hệ thống, tuy cái hệ thống này không phải là thứ tuyệt vời nhất ta tạo ra nhưng ngươi căn bản không thể nào có thể có tâm ma cả.”
Không thể có tâm ma ư?? Cái quái gì thế, chẳng phải trước kia Tiểu Linh từng nói rằng vì lí do hệ thống xóa bỏ cái thứ gọi là bình cảnh để mặc cho hắn đột phá vô tội vạ mà tâm ma mới từ đó xuất hiện hay sao?? Tại sao lời nói của hai người lại mâu thuẫn với nhau đến như vậy? Chúa Tể Hư Không là người đã tạo ra hệ thống, có vẻ như lời của y đáng tin hơn, nhưng mà đến chính y cũng nói rằng hệ thống không phải là một sản phẩm hoàn chỉnh, có thể trong quá trình hoạt động hệ thống xảy ra trục trặc nào thì sao, dù gì thì Tiểu Linh cũng là trí năng của hệ thống, người trong cuộc thì vẫn hiểu rõ hơn chứ. Vả lại nếu hắn không thể có tâm ma, vậy thì sự tồn tại của hai tên khốn kiếp kia là cái gì??
Một loạt câu hỏi bùng nổ trong đầu Tử Phong khiến suy nghĩ của hắn nhất thời không thể nào theo kịp, nhưng không theo kịp thì thôi, chẳng phải đã có một tên sở hữu năng lực nghịch thiên chân chính ở ngay trước mắt đây sao.
“Mặc kệ có phải tâm ma hay không, hãy cho ta biết làm thế nào để diệt trừ Hắc Bạch Tử Phong, ngươi thừa biết ý ta là gì mà!!” Tử Phong lớn tiếng nói.
“Điều này ta không thể cho ngươi biết được, không phải vì nó là một thứ gì đó bí mật, mà chỉ đơn giản là vì….nếu ngươi biết được rồi thì còn gì là thú vị nữa, ít nhất thì hãy duy trì vị thế một mẫu vật thú vị để cho ta quan sát đi, ta chỉ có một lời gợi ý duy nhất dành cho ngươi, đó là hãy làm ra lựa chọn chính xác!!” Chúa Tể Hư Không cười lớn một trận, toàn bộ khung cảnh trước mắt Tử Phong chợt tan biến hoàn toàn, đến khi hai mắt hắn khôi phục lại thì khung cảnh xung quanh đã trở lại với căn phòng lúc trước.
“Tuy chỉ là hình chiếu nhưng sức mạnh của nó vẫn vượt quá mức chịu đựng của vị diện này do đó không thể giữ lâu được, những gì cần nói ta đã nói, những gì ngươi muốn hỏi mà chưa hỏi được thì để lúc khác, chúng ta sẽ còn gặp lại. Hiện giờ thì cầm tạm lấy vài thứ này coi như là phần thưởng của ta dành cho ngươi đi.” Một tiếng nói xa xôi không biết từ đâu truyền tới vang lên bên tai Tử Phong.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương tận mắt nhưng mà khí tức này, giọng nói này, Tử Phong căn bản không thể nào nhầm lẫn được, đấy đích xác là cái tên chết tiệt đã tạo ra hệ thống, người mà tối ngày đều lấy việc quan sát hắn làm thú vui tiêu khiển.
“Sao vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thật sự mà ngươi lại bực tức thế à.” Chúa Tể Hư Không cười cười.
Khóe mắt Tử Phong hơi giật giật nhưng không phản ứng lại, một lúc sau mới nói:
“Vậy ra cái thực thể nghịch thiên có thể bóp chết cả thần kiếp của thiên đạo kia lại chính là ngươi, chỉ là chẳng phải đây là một cái hình chiếu từ trăm vạn năm trước à, sao ngươi lại biết đến ta??”
Theo như hiểu biết của Tử Phong tới từ tiểu thuyết, mấy cái hình chiếu kiểu này thường là thủ đoạn của một số đại năng thông thiên triệt địa, hình chiếu để lại có thể giao tiếp bình thường với người khác nhưng tri thức bị giới hạn ở thời điểm tạo ra hình chiếu, tức là mọi chuyện xảy ra sau khi tạo ra hình chiếu với chủ nhân, hình chiếu căn bản sẽ không thể nào biết được. Án theo lời nói của Deus thì lão cùng đồng bọn đã bị giam tại đây đến cả trăm vạn năm, về lí mà nói thì cái hình chiếu này không thể nào biết đến Tử Phong hắn được.
“Trăm vạn năm?? Ngươi nghe Deus nói thế đúng không?” Chúa Tế Hư Không đưa tay lên xoa cằm, lơ đãng nói.
“Ngoài lão ra thì còn ai nữa, ngươi nghĩ ta có đủ năng lực để tìm hiểu mấy chuyện như thế này à.” Tử Phong trừng mắt nói, không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy cái tên này là hắn lại không tự chủ được cảm thấy điên tiết, có thể là do cái tên khốn Chúa Tể Hư Không này tùy thời đều có thể quan sát Tử Phong, khiến hắn có cảm giác mình chả có tí bí mật nào trước mặt người ta hết, mặc dù bí mật của hắn cũng toàn tới từ hệ thống mà ra cả, gián tiếp có thể coi là từ chính tay Chúa Tể Hư Không mà ra.
“À ừ phải rồi, ngươi hiện tại cũng chỉ là một con kiến hơi béo một tí, Deus so với ngươi thì cũng vẫn là con kiến nhưng mà to hơn không ít, lão nói trăm vạn năm là cũng có cơ sở cả, đạt tới tầng thứ như hắn thì cảm giác về thời gian rất là chính xác, chỉ là, ở trong không gian này thì chưa chắc.”
“Ý ngươi là sao??”
“Trăm vạn năm đúng là thời gian mà Deus cùng với hai tên kia đã trải qua ở trong không gian này, nhưng ở bên ngoài mới chỉ có vài năm trôi qua mà thôi, thời gian ở bên trong không gian này đã bị ta bẻ cong vặn vẹo, một năm bên ngoài tương đương với trăm vạn năm ở trong này a.” Chúa Tể Hư Không nhẹ nhàng nói.
Tử Phong nghe vậy liền không khỏi chấn động, Chúa Tể Hư Không khủng bố đến mức như vậy ư?? Trước kia y đã từng dừng thời gian lại ngay trước mắt Tử Phong, không phải là giống như hắn chỉ có thể dừng thời gian trong một khoảnh khắc mà chân chính là khiến thời gian ngừng trôi hoàn toàn, hơn nữa cả năng lực Thấu Thị Vũ Trụ cũng là của hắn ta nên Tử Phong có thể hiểu được Chúa Tể Hư Không mang trong mình năng lực có thể can thiệp thời gian cường đại.
Nhưng mà có thế nào hắn cũng không thể nghĩ được năng lực về thời gian của Chúa Tể Hư Không lại kinh khủng đến thế, thời gian là một khái niệm mơ hồ khó có thể giải thích được, nhưng mà bản thân Tử Phong cũng sở hữu năng lực về thời gian, cụ thể chính là cái Lĩnh Vực “Thế Giới”, có thể tạm thời ngừng dòng chảy của thời gian trong một khoảnh khắc nhất định, hắn biết rất rõ ràng có thể tác động lên thời gian là nghịch thiên ra sao.
Trước kia đọc nhiều tiểu thuyết nên Tử Phong cũng có thể hiểu được một chút về việc quy tắc thời gian bị thay đổi mà trở nên chênh lệch, nhưng mà như Chúa Tể Hư Không trực tiếp bẻ cong thời gian, biến một năm bình thường thành trăm vạn năm ở bên trong không gian này đã vượt quá khỏi phạm trù hiểu biết của hắn, thậm chí lúc y nói về cái này còn nhẹ nhàng giống như đi chợ mua đồ, căn bản không hề có chút thử thách nào hết a.
“Ngươi nói những điều này với ta làm gì, không sợ để lộ nhiều thứ vượt khỏi lĩnh vực của phàm nhân sẽ khiến ta bị ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm à??” Tử Phong hỏi.
“Người khác thì có thể, nhưng ngươi thì không!! Ngươi hơn ai hết hiểu rõ ràng về thực lực bản thân mình nhất, hơn nữa cũng có được nhận thức thấu triệt về lực lượng ở những tầng thứ không phải là phàm nhân có thể với tới, giống như là cái tên Deus kia, ở trên Thiên Giới cũng là nhất phương bá chủ nhưng trong mắt ta hắn cũng chỉ là một con kiến hơi có chút lực lượng, dù có là Chí Tôn Thần Vũ ở trên Thiên Giới thì cũng chỉ là một con kiến to hơn mà thôi.”
Dừng lại một chút, Chúa Tể Hư Không tiếp tục nói:
“Ta biết rằng dù có đem toàn bộ tầng thứ lực lượng ra nói cho ngươi thì ngươi căn bản sẽ không dao động một chút nào cả, trên thực tế nếu ngươi muốn hoàn thành mục tiêu của mình đó là đập cho ta một trận thì ngươi cần phải biết rõ chênh lệch giữa bản thân với ta trước chứ, có phải không? Mà thôi, hiện tại những gì ngươi biết đã tạm thời đủ rồi, tranh thủ lúc cái hình chiếu này của ta vẫn còn hiệu lực thì có câu hỏi gì thì hãy hỏi đi.”
Trong lòng Tử Phong ngay lập tức xuất hiện hàng tá câu hỏi, nhưng hắn không hề có ý định nói ra, hắn biết rằng nếu hỏi mấy câu hỏi này, 99% là Chúa Tể Hư Không sẽ không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, mà 1% còn lại thì rất có khả năng câu trả lời cũng chỉ khiến hắn cảm thấy bất lực vô dụng không thể nào làm gì được, tốt nhất là không nên hỏi. Ngược lại, có mấy vấn đề mà hắn thực sự muốn thỉnh giáo:
“Kể từ khi lên Thánh cấp, ta có thể cảm nhận thấy việc tu hành của mình đã hoàn toàn tách rời khỏi tu hành bình thường, chuyện này ngươi có thể giải thích đôi lời cho ta được không??”
Chúa Tể Hư Không trầm ngâm một chút, sau cùng mới nói:
“Vốn dĩ ta định để cho ngươi tự tìm hiểu, nhưng bấy lâu nay quan sát ngươi, ta cũng hiểu được để ngươi tự mò mẫm thì chẳng biết đến bao giờ ngươi mới có thể hiểu được bản chất, thôi thì để ta giải thích một chút vậy. Từ trước tới giờ ngươi tu luyện bằng cái gì??”
“Đương nhiên là….” Mấy chữ “như bình thường” còn chưa thoát ra ngoài liền bị Tử Phong nuốt ngược lại vào bụng, câu hỏi của đối phương có ý gì, tu luyện thì chỉ là tu luyện mà thôi, lại còn tu luyện bằng cái gì nữa là sao?? Khoan đã, tu luyện bằng “cái gì” ư??
“Trước giờ ta tu luyện là hoàn toàn dựa vào hệ thống!!!” Tử Phong dùng giọng điệu khẳng định để nói ra.
“Chính xác!! Ngươi cũng biết rằng bản thân mình tu luyện hoàn toàn dựa vào cái hệ thống có thể tạm coi như là một sản phẩm hoàn chỉnh của ta, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tu luyện của mình vốn sẽ đi theo lối mòn giống như những tu luyện giả thông thường khác??”
Tử Phong nghe vậy chợt bừng tỉnh, đúng vậy, kể từ lúc xuyên việt đến giờ, thực lực cùng tu vi của hắn liên tục đột phá, trở nên mạnh mẽ vô song nhưng lại chưa hề dính dáng gì đến đường lối tu luyện thông thường của võ giả trên Huyền Linh đại lục cả, họa chăng thứ duy nhất khiến hắn giống với những võ giả khác thì đó là việc hắn cũng sử dụng linh lực, không hơn không kém. Điểm kinh nghiệm, tiến hóa huyết mạch, những kĩ năng nghịch thiên không một thứ vũ kỹ nào có thể bì kịp, thậm chí đến cả quá trình tăng tiến sức mạnh của hắn, không hề có thứ gì gắn liền với hai chữ “bình thường” cả, hoàn toàn đều là dựa vào hệ thống mà ra.
“Ý ngươi là ta phải bỏ qua hết mọi thứ liên quan đến việc tu luyện thông thường mà tập trung vào những ảo diệu của hệ thống ư??” Tử Phong nhíu mày nói.
“Đúng và sai!! Ngươi xác thực không thể nào đi theo con đường tu luyện thông thường, nhưng ngươi nên nhớ rằng, hệ thống thì cũng chỉ là một công cụ, quan trọng nhất vẫn là dựa vào bản thân ngươi, dù cho ngươi một sức mạnh giống như bản thân ta nhưng ngươi không biết sử dụng thì cũng chỉ là vô dụng. Hãy ghi nhớ điều này, con đường ngươi đi đôi khi là con đường duy nhất, nhưng đi như thế nào lại là do ngươi quyết định, ta nói đến như vậy hẳn là chính ngươi cũng hiểu được.” Chúa Tể Hư Không nghiêm túc nói.
Tử Phong nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, lấy trí thông minh không đến nỗi nào của hắn thì có thể hiểu được ý tứ trong những lời nói kia, đúng vậy, hắn chỉ có một con đường duy nhất đó là dựa vào hệ thống để tu luyện, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn tu luyện ra sao, hắn lựa chọn những thứ gì để lĩnh ngộ, hệ thống là hệ thống mà bản thân hắn là bản thân hắn, không thể lẫn lộn hai thứ với nhau được.
“Nếu ngươi muốn hỏi về hệ thống, thứ lỗi ta không trả lời được, như ngươi đã biết bản thân mình không phải là chủ nhân duy nhất của hệ thống tiến hóa, trước ngươi đã có rất nhiều người từng làm chủ nhân của nó nhưng đều đã vẫn lạc. Ngươi có thể nói rằng đây là một đạo khảo nghiệm, khi ngươi đạt tới một độ cao nào đó thì khảo nghiệm đó cũng kết thúc, nếu đã là khảo nghiệm thì ta không thể giúp ngươi quá nhiều được, mặc dù ngươi đích thực là một tên khá thú vị, ít nhất đủ để khiến ta cảm thấy hứng thú.”
Vốn Tử Phong còn đang định hỏi bí mật về chữ “Cương” cùng với đồ hình khung xương trong hệ thống nhưng nghe thấy Chúa Tể Hư Không nói thế liền nhanh chóng ngậm miệng lại, xem ra mấy thứ này hắn buộc phải tự tìm hiểu rồi. Cơ mà đã không thể hỏi cái này chẳng lẽ thứu khác cũng không được hỏi ư?
“Vậy câu hỏi cuối cùng của ta, làm thế nào để ta có thể loại trừ hai tâm ma của mình??”
Hai tâm ma vốn là một cái gai trong lòng Tử Phong, độ nguy hiểm của bọn chúng vượt xa mọi thứ mà Tử Phong từng đối mặt cho đến tận bây giờ, dù sao thì tư vị bên trong người mình chôn hai quả bom nguyên tử lúc nào cũng có thể phát nổ không hề dễ chịu chút nào a.
“Tâm ma?? Ngươi gọi bọn chúng là tâm ma ư?? Ha ha ha ha…” Nghe câu hỏi của Tử Phong, Chúa Tể Hư Không bất ngờ cười lớn, tiếng cười vang vọng không gian khiến vô số hành tinh nổ tung thành phấn vụn, một lúc sau y mới nói tiếp
“Tử Phong, ngươi nên ghi nhớ một điều, người khác thì có thể có tâm ma, nhưng ngươi, một chủ thể của hệ thống, tuy cái hệ thống này không phải là thứ tuyệt vời nhất ta tạo ra nhưng ngươi căn bản không thể nào có thể có tâm ma cả.”
Không thể có tâm ma ư?? Cái quái gì thế, chẳng phải trước kia Tiểu Linh từng nói rằng vì lí do hệ thống xóa bỏ cái thứ gọi là bình cảnh để mặc cho hắn đột phá vô tội vạ mà tâm ma mới từ đó xuất hiện hay sao?? Tại sao lời nói của hai người lại mâu thuẫn với nhau đến như vậy? Chúa Tể Hư Không là người đã tạo ra hệ thống, có vẻ như lời của y đáng tin hơn, nhưng mà đến chính y cũng nói rằng hệ thống không phải là một sản phẩm hoàn chỉnh, có thể trong quá trình hoạt động hệ thống xảy ra trục trặc nào thì sao, dù gì thì Tiểu Linh cũng là trí năng của hệ thống, người trong cuộc thì vẫn hiểu rõ hơn chứ. Vả lại nếu hắn không thể có tâm ma, vậy thì sự tồn tại của hai tên khốn kiếp kia là cái gì??
Một loạt câu hỏi bùng nổ trong đầu Tử Phong khiến suy nghĩ của hắn nhất thời không thể nào theo kịp, nhưng không theo kịp thì thôi, chẳng phải đã có một tên sở hữu năng lực nghịch thiên chân chính ở ngay trước mắt đây sao.
“Mặc kệ có phải tâm ma hay không, hãy cho ta biết làm thế nào để diệt trừ Hắc Bạch Tử Phong, ngươi thừa biết ý ta là gì mà!!” Tử Phong lớn tiếng nói.
“Điều này ta không thể cho ngươi biết được, không phải vì nó là một thứ gì đó bí mật, mà chỉ đơn giản là vì….nếu ngươi biết được rồi thì còn gì là thú vị nữa, ít nhất thì hãy duy trì vị thế một mẫu vật thú vị để cho ta quan sát đi, ta chỉ có một lời gợi ý duy nhất dành cho ngươi, đó là hãy làm ra lựa chọn chính xác!!” Chúa Tể Hư Không cười lớn một trận, toàn bộ khung cảnh trước mắt Tử Phong chợt tan biến hoàn toàn, đến khi hai mắt hắn khôi phục lại thì khung cảnh xung quanh đã trở lại với căn phòng lúc trước.
“Tuy chỉ là hình chiếu nhưng sức mạnh của nó vẫn vượt quá mức chịu đựng của vị diện này do đó không thể giữ lâu được, những gì cần nói ta đã nói, những gì ngươi muốn hỏi mà chưa hỏi được thì để lúc khác, chúng ta sẽ còn gặp lại. Hiện giờ thì cầm tạm lấy vài thứ này coi như là phần thưởng của ta dành cho ngươi đi.” Một tiếng nói xa xôi không biết từ đâu truyền tới vang lên bên tai Tử Phong.