Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 363: Hai thế giới đối nghịch
Trời đã sáng, sau một đêm nghỉ ngơi thì đám người Thanh Long phong cũng quyết định tiến vào bên trong khu rừng quỷ dị kia, mặc dù đã được Tử Phong thám thính trước đó, đảm bảo không có nguy hiểm gì lớn lao nhưng cả đám vẫn vô cùng cảnh giác, không dám di chuyển quá nhanh. Nói là không di chuyển quá nhanh nhưng lấy tốc độ của võ giả thì chỉ sau vài tiếng đồng hồ bọn họ đã tiến vào sâu bên trong khu rừng này.
Thực vật ở bên trong khu rừng này nhờ vào Thiên Địa Thánh Thụ mà sinh trưởng vô cùng tốt, kì hoa dị thảo vô số, tuy đa phần chỉ là những thảo dược cấp thấp nhưng mỗi người ở đây ai cũng có không gian giới chỉ, với mấy thứ không tốn mấy diện tích như linh thảo thì căn bản là càng nhiều càng ít, trải qua vài giờ đồng hồ mò mẫm thì trong không gian giới chỉ của mỗi người đều ngập tràn linh thảo, đống linh thảo này lúc trở về sẽ phải nộp lên tông môn nhưng đổi lại đệ tử bọn họ sẽ thu được điểm thưởng dùng để đổi lấy những thứ quý giá, căn bản không có chút lỗ gì cả.
Lúc này tất cả mọi người đang tạm dừng chân ở gần một con suối, mới di chuyển vài giờ thì mệt mỏi là không thể nào, sở dĩ phải dừng chân tại đây là bởi vì lúc trước bọn họ bị một đám yêu thú tập kích. Yêu thú tập kích là một đàn Tật Phong Dã Lang, vốn là một loài yêu thú thường thấy ở trong rừng rậm, thực lực không quá cao, ở bên ngoài xấp xỉ tam-tứ giai, đàn dã lang này thực lực cũng chỉ tầm cỡ tứ giai đến ngũ giai cao cấp, có lẽ là liên quan đến không gian bên trong bí cảnh khiến bọn chúng có thể phát triển lớn mạnh, lấy tu vi của đám chấp sự cùng hai vị trưởng lão thì chỉ cần thổi một hơi cũng đủ để khiến cả đàn sói trở về cát bụi.
Cơ mà mục đích tiến vào bí cảnh là để đệ tử có cơ hội lịch lãm rèn luyện, một đàn Tật Phong Dã Lang vài ba trăm con là đá mài đao cực kì tốt đối với đám đệ tử có thừa tu vi nhưng khuyết thiếu bản lĩnh thực chiến, lẽ đương nhiên là những tiền bối như bọn họ sẽ không nhúng tay vào làm gì mà để mặc cho đám đệ tử thỏa sức tung hoành. Đương nhiên là chấp sự cùng trưởng lão đều cố tình ẩn giấu khí tức, tránh cho yêu thú sợ hãi mà không dám tiếp cận, bằng không thì chỉ cần một tên chấp sự thả ra chút khí tức là quá đủ để dọa lui chín phần yêu thú, lấy cái gì để mà rèn luyện đệ tử bây giờ.
Quả nhiên những đệ tử có thể tiến vào bí cảnh đều là tinh anh trong tinh anh, cả về thực lực lẫn tố chất tâm lí đều không tầm thường, một trăm đệ tử quần thảo với mấy trăm đầu sói hung dữ cũng không có khó khăn cho lắm, tuy không đến mức áp đảo hoàn toàn nhưng cũng chỉ tốn một phen công phu cùng tiêu hao nhất định, đàn dã lang đã bị làm thịt không thương tiếc, phía đệ tử chỉ có vài người không cẩn thận bị thương nhẹ không đáng kể, còn lại thì mười phân vẹn mười.
Lúc này tất cả mọi người bao gồm cả chấp sự cùng Hàn Nhất Nguyên đang dùng một ánh mắt cổ quái mà nhìn về một bãi đất trống phía xa bên cạnh dòng suối, ở đó có khoảng chừng hơn hai chục con Tật Phong Dã Lang từ tứ giai sơ cấp đến tứ giai cao cấp, tất cả đều không bị thương chút gì, chiến lực hoàn toàn ở trong trạng thái đỉnh cao, cơ mà quỷ dị một chỗ đó là hơn hai mười đầu lang này hiện tại đang nằm phủ phục trên mặt đất, cái đuôi cụp xuống, toàn thân run rẩy đến cả thở mạnh cũng không dám, phía trước mặt bọn chúng là một đầu Tật Phong Dã Lang tứ giai sơ cấp đang giao chiến với một thiếu nữ, còn một hắc y nam nhân đang trực tiếp ngồi lên người một đầu dã lang khác, chống cằm ngồi xem chiến đấu.
Thiếu nữ đó không ai khác là Diệp Ngưng Tuyết, còn hắc y nam nhân kia thì đương nhiên là Tử Phong. Tu vi của Diệp Ngưng Tuyết chỉ là Tướng cấp ngũ phẩm, căn bản là một con kiến hôi ở trong Sinh Hồn bí cảnh, ban nãy gặp phải tập kích của đàn dã lang thì nàng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mọi người chiến đấu, còn bản thân mình thì bị đại ca ôm lấy không cho gia nhập vòng chiến, tuy có hơi bất mãn một chút vì đại ca coi nàng như trẻ con, nhưng nàng cũng biết với tu vi của mình mà tiến vào gần thì sẽ bị khí kình của Vương cấp võ giả giết chết, có muốn lao vào cũng không được.
Hiện tại thì hay rồi, vị đại ca Tử Phong của nàng tuyệt đối là một nhân vật siêu cấp trâu bò, vừa mới ra tay liền bắt sống một đám dã lang đem ra cho nàng.....luyện kiếm, thực lực của đám sói này cũng chỉ xấp xỉ như nàng, hơn nữa lại chỉ là đơn đả độc đấu, tốt xấu gì Diệp Ngưng Tuyết cũng là đệ tử của Lăng Hư Cung, tuy thiên phú không bằng mọi người nhưng võ kĩ cao giai hay đại loại thế vẫn học được không ít, nếu trong trạng thái này còn không đánh thắng được thì tốt nhất nghỉ tu luyện đi cho lành.
Diệp Ngưng Tuyết cầm theo một thanh trường kiếm dài và mảnh, lưỡi kiếm ánh lên hàn quang lạnh lẽo, cả người nàng cùng với thanh kiếm giống như hòa thành một thể, tạo ra một điệu múa cùng với cây kiếm của mình trông vô cùng đẹp mắt. Nam chủ dương nữ chủ âm, tuy không phải là tuyệt đối nhưng nữ võ giả có thủy thuộc tính linh căn chiếm phần đông, có thể nói thủy linh căn chính là linh căn phổ biến nhất với võ giả nữ tính. Diệp Ngưng Tuyết cũng là một võ giả thủy thuộc tính, lúc này nàng đang dùng một bộ võ kĩ mang theo tính băng hàn, vốn là một biến thể của thủy thuộc tính mà giao chiến với đầu Tật Phong Dã Lang trước mắt.
Xung quanh vang lên tiếng kim loại xé gió, kiếm ảnh vung lên không ngừng, phụ cận có vài chỗ bị đóng thành băng tuyết, tiếng leng keng của kiếm va chạm với móng vuốt dã lang vang vọng khắp nơi.
"Được rồi, dừng lại tại đây thôi." Tử Phong đang ngồi xem Diệp Ngưng Tuyết "luyện kiếm" đột nhiên lên tiếng, cũng không thấy hắn làm ra hành động gì mà đầu dã lang đang hung hăng đánh nhau trước mặt trực tiếp lăn ra đất tắt thở, gia nhập đội ngũ mấy cái xác Tật Phong Dã Lang ở gần đó.
Diệp Ngưng Tuyết trải qua vận động kịch liệt, hơi thở có chút hỗn loạn, quần áo không được chỉnh tề cho lắm, thấy đầu dã lang trước lăn ra chết liền thu kiếm, sau đó như một chú chim nhỏ mà chạy lại chỗ Tử Phong, bất mãn nói:
"Đại ca sao lại can thiệp, để muội luyện tập thêm một chút nữa chứ."
Giơ tay vén mấy lọn tóc mai tán loạn trên trán Diệp Ngưng Tuyết, Tử Phong cười nói: "Không cần phải sính cường, chiến đấu nãy giờ muội cũng mệt rồi, luyện tập không phải ngày một ngày hai là có thể thành tài được, đừng có gấp, hiện tại thì nghỉ ngơi đi." đây cũng không phải là hắn chiều chuộng nàng quá đà, mà là thật sự nãy giờ nàng đã chiến đấu liên tục, giết chết bốn đầu dã lang, lấy tu vi Tướng cấp thì như vậy đã là cực hạn rồi, nếu cố hơn nữa thì tuy không có gây tổn hại gì cho cơ thể nhưng hắn cũng biết xót ruột a.
Nghe Tử Phong nói, đám đệ tử cùng chấp sự không khỏi cảm thấy khóe mắt của mình giật giật, bọn họ đã nghe qua rất nhiều về sự tích thập thất trưởng lão Thanh Long phong vì muội muội của mình bị khi dễ mà nổi giận đuổi đánh lên tận Chu Tước phong, có thể từ câu chuyện mà biết được hắn ta cưng chiều muội muội của mình ra sao. Đơn giản như tối hôm qua, trong lúc mọi người còn đang gặm lương khô muốn gãy cả răng thì thập thất trưởng lão trực tiếp chui vào rừng sau đó vác ra một đầu heo rừng to như con voi, nói rằng Diệp Ngưng Tuyết đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải bổ sung dinh dưỡng, không thể ăn loạn mấy thứ như lương khô được, con mẹ nó nàng ta đang tuổi ăn tuổi lớn chẳng lẽ đám đệ tử bọn hắn cũng không phải à??
Tuy hận người với người sao mà khác biệt, bọn hắn có thiên phú ngất trời, hậu trường cũng thuộc dạng khá nhưng nào có được như nha đầu kia, có một vị đại ca khủng bố bao bọc, muốn được chiều chuộng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, trong lúc bọn hắn đánh nhau người chết ta sống với cả đàn Dã Lang thì hiện tại nàng lại được chăm sóc tận răng như thế này, nói không ghen tị là không thể nào.
Hàn Nhất Nguyên nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang ngồi cạnh Tử Phong nhập định khôi phục linh lực, hắn không khỏi cười khổ:
"Tử Phong trưởng lão, ta biết ngài muốn chăm sóc cho Diệp cô nương nhưng mà ngài không nghĩ rằng cứ làm như vậy thì sẽ chiều hư cô bé à? Dù sao võ giả cũng từ trong chiến đấu mà sinh ra, ngài cứ bao bọc cô bé như vậy thì sao Diệp cô nương có thể trở thành cường giả chân chính được."
Một câu nói này không hẹn mà nói lên tiếng lòng của tất cả đệ tử cùng chấp sự đang ngồi đây, bọn họ vô cùng rõ ràng một võ giả dày dạn kinh nghiệm chiến đấu với một võ giả như hoa trong nhà kính có sự cách biệt ra sao, tu vi thì có thể dùng đan dược đập nên nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không thể a. Chỉ là Tử Phong trực tiếp phun ra một câu khiến mọi người ngã ngửa, nếu không phải là không đánh lại thì không ít người có xúc động muốn lên gõ cho Tử Phong một trận:
"Trở thành cường giả chân chính làm cái rắm gì, Tuyết nhi của ta chỉ cần tu luyện, đề thăng cảnh giới để có thọ nguyên là được, kinh nghiệm chiến đấu không có cũng không sao, có ca ca như ta ở đây mà không thể bảo vệ cho con bé, phải để nó tự tay chiến đấu thì ta còn làm ca ca làm cái chó gì nữa?? Trời có sập xuống thì cũng có ta gánh lên, không đến lượt con bé phải động tay chân, Tuyết nhi của ta chỉ cần sống vui vẻ là được rồi."
Lời nói vô cùng bá khí của Tử Phong khiến cả đám không khỏi cứng họng, muốn mở miệng phản bác mà lại không tìm ra được lí do, đúng hơn là có muốn phản bác cũng không được, người ta dù sao cũng là cường giả, một thân thực lực kinh thiên bày ra đấy, có nói nhảm thì cũng trở thành chân lí, muốn phản bác sao, ngại mình sống lâu quá hả?
Diệp Ngưng Tuyết đang nhập định khôi phục linh lực nhưng thần trí của nàng vẫn tỉnh táo, hơn nữa Tử Phong lại ở ngay bên cạnh nàng, lời nói của hắn nàng nghe không sót một chữ nào, trong lòng không khỏi ngọt lịm, khóe miệng không tự chủ được mà hơi cong lên.
Tử Phong vừa mới đứng dậy, đang định ra dòng suối lấy một ít nước cho Diệp Ngưng Tuyết uống, cơ thể hắn chợt khựng lại một chút sau đó tiếp tục cất bước. Hàn Nhất Nguyên tinh mắt để ý thấy điều này, trong lòng có suy nghĩ, liền bí mật truyền âm cho Tử Phong: "Tử Phong trưởng lão, có vấn đề gì sao??"
"Không có vấn đề gì, ta chỉ chợt nhớ ra một chuyện mà thôi." Tử Phong lắc đầu truyền âm lại, cơ mà đôi mày kiếm của hắn lại đang nhíu lại, thầm nghĩ: "Xem ra mình phải đi một chuyến rồi."
- -------------------------
So với đám người Thanh Long phong an nhàn giống như đi công viên dạo chơi, lúc này đội ngũ của Chu Tước phong thì đang chật vật không chịu nổi, có khổ mà không nói nên lời.
Với sự xuất hiện của ba đầu thất giai yêu thú, Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài lấy bản thân làm mồi nhử, trực tiếp hấp dẫn ba đầu thánh thú đi công kích mình, bất kì một đầu thất giai yêu thú nào nhắm tới đám đệ tử với chấp sự cũng là tai họa ngập đầu, không làm vậy không được.
Vấn đề ở chỗ đấy là cách tốt nhất, nhưng ở trong tình huống này cũng không có hiệu quả được là bao, không còn Thánh giai áp chế, đám yêu thú ngũ giai lục giai đông như quân Nguyên kia giống như chim sổ lồng, điên cuồng mà lao về phía đám nhân loại nhỏ bé công kích, cứ một lớp yêu thú đi lên bị đánh chết thì lại một lớp sau xuất hiện thay thế ngay lập tức, đến cả một cơ hội để thở dốc cũng không có, nếu không phải hình thể của đám yêu thú to lớn chen chúc vào nhau không đủ chỗ chỉ có thể tiến hành công kích theo tuần tự thì cả đám người đã bị nhấn chìm trong thú triều vô tận từ đời nào rồi.
Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan lấy hai người đánh với ba đầu yêu thú, tuy tạm thời không có gì nguy hiểm nhưng cũng khổ không nói nên lời, phải biết bản thân yêu thú thất giai nếu không hóa thành nhân hình thì không có Lĩnh Vực, nhưng bọn chúng lại từ trong huyết mạch của chính mình mà có được cảm ngộ đối với pháp tắc, đó chính là truyền thừa tới từ huyết mạch thượng cổ của bọn chúng, căn bản không cần phải tự mình lĩnh ngộ, lấy cơ thể cường hãn đến mức khiến người khác tức lộn ruột cùng với công kích mang theo pháp tắc chi lực, không sở hữu Lĩnh Vực nhưng sức phá hoại của bọn chúng cũng thập phần kinh khủng.
- -----------------------
P/s: Nay hai chương bù ngày hôm qua:v
Thực vật ở bên trong khu rừng này nhờ vào Thiên Địa Thánh Thụ mà sinh trưởng vô cùng tốt, kì hoa dị thảo vô số, tuy đa phần chỉ là những thảo dược cấp thấp nhưng mỗi người ở đây ai cũng có không gian giới chỉ, với mấy thứ không tốn mấy diện tích như linh thảo thì căn bản là càng nhiều càng ít, trải qua vài giờ đồng hồ mò mẫm thì trong không gian giới chỉ của mỗi người đều ngập tràn linh thảo, đống linh thảo này lúc trở về sẽ phải nộp lên tông môn nhưng đổi lại đệ tử bọn họ sẽ thu được điểm thưởng dùng để đổi lấy những thứ quý giá, căn bản không có chút lỗ gì cả.
Lúc này tất cả mọi người đang tạm dừng chân ở gần một con suối, mới di chuyển vài giờ thì mệt mỏi là không thể nào, sở dĩ phải dừng chân tại đây là bởi vì lúc trước bọn họ bị một đám yêu thú tập kích. Yêu thú tập kích là một đàn Tật Phong Dã Lang, vốn là một loài yêu thú thường thấy ở trong rừng rậm, thực lực không quá cao, ở bên ngoài xấp xỉ tam-tứ giai, đàn dã lang này thực lực cũng chỉ tầm cỡ tứ giai đến ngũ giai cao cấp, có lẽ là liên quan đến không gian bên trong bí cảnh khiến bọn chúng có thể phát triển lớn mạnh, lấy tu vi của đám chấp sự cùng hai vị trưởng lão thì chỉ cần thổi một hơi cũng đủ để khiến cả đàn sói trở về cát bụi.
Cơ mà mục đích tiến vào bí cảnh là để đệ tử có cơ hội lịch lãm rèn luyện, một đàn Tật Phong Dã Lang vài ba trăm con là đá mài đao cực kì tốt đối với đám đệ tử có thừa tu vi nhưng khuyết thiếu bản lĩnh thực chiến, lẽ đương nhiên là những tiền bối như bọn họ sẽ không nhúng tay vào làm gì mà để mặc cho đám đệ tử thỏa sức tung hoành. Đương nhiên là chấp sự cùng trưởng lão đều cố tình ẩn giấu khí tức, tránh cho yêu thú sợ hãi mà không dám tiếp cận, bằng không thì chỉ cần một tên chấp sự thả ra chút khí tức là quá đủ để dọa lui chín phần yêu thú, lấy cái gì để mà rèn luyện đệ tử bây giờ.
Quả nhiên những đệ tử có thể tiến vào bí cảnh đều là tinh anh trong tinh anh, cả về thực lực lẫn tố chất tâm lí đều không tầm thường, một trăm đệ tử quần thảo với mấy trăm đầu sói hung dữ cũng không có khó khăn cho lắm, tuy không đến mức áp đảo hoàn toàn nhưng cũng chỉ tốn một phen công phu cùng tiêu hao nhất định, đàn dã lang đã bị làm thịt không thương tiếc, phía đệ tử chỉ có vài người không cẩn thận bị thương nhẹ không đáng kể, còn lại thì mười phân vẹn mười.
Lúc này tất cả mọi người bao gồm cả chấp sự cùng Hàn Nhất Nguyên đang dùng một ánh mắt cổ quái mà nhìn về một bãi đất trống phía xa bên cạnh dòng suối, ở đó có khoảng chừng hơn hai chục con Tật Phong Dã Lang từ tứ giai sơ cấp đến tứ giai cao cấp, tất cả đều không bị thương chút gì, chiến lực hoàn toàn ở trong trạng thái đỉnh cao, cơ mà quỷ dị một chỗ đó là hơn hai mười đầu lang này hiện tại đang nằm phủ phục trên mặt đất, cái đuôi cụp xuống, toàn thân run rẩy đến cả thở mạnh cũng không dám, phía trước mặt bọn chúng là một đầu Tật Phong Dã Lang tứ giai sơ cấp đang giao chiến với một thiếu nữ, còn một hắc y nam nhân đang trực tiếp ngồi lên người một đầu dã lang khác, chống cằm ngồi xem chiến đấu.
Thiếu nữ đó không ai khác là Diệp Ngưng Tuyết, còn hắc y nam nhân kia thì đương nhiên là Tử Phong. Tu vi của Diệp Ngưng Tuyết chỉ là Tướng cấp ngũ phẩm, căn bản là một con kiến hôi ở trong Sinh Hồn bí cảnh, ban nãy gặp phải tập kích của đàn dã lang thì nàng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mọi người chiến đấu, còn bản thân mình thì bị đại ca ôm lấy không cho gia nhập vòng chiến, tuy có hơi bất mãn một chút vì đại ca coi nàng như trẻ con, nhưng nàng cũng biết với tu vi của mình mà tiến vào gần thì sẽ bị khí kình của Vương cấp võ giả giết chết, có muốn lao vào cũng không được.
Hiện tại thì hay rồi, vị đại ca Tử Phong của nàng tuyệt đối là một nhân vật siêu cấp trâu bò, vừa mới ra tay liền bắt sống một đám dã lang đem ra cho nàng.....luyện kiếm, thực lực của đám sói này cũng chỉ xấp xỉ như nàng, hơn nữa lại chỉ là đơn đả độc đấu, tốt xấu gì Diệp Ngưng Tuyết cũng là đệ tử của Lăng Hư Cung, tuy thiên phú không bằng mọi người nhưng võ kĩ cao giai hay đại loại thế vẫn học được không ít, nếu trong trạng thái này còn không đánh thắng được thì tốt nhất nghỉ tu luyện đi cho lành.
Diệp Ngưng Tuyết cầm theo một thanh trường kiếm dài và mảnh, lưỡi kiếm ánh lên hàn quang lạnh lẽo, cả người nàng cùng với thanh kiếm giống như hòa thành một thể, tạo ra một điệu múa cùng với cây kiếm của mình trông vô cùng đẹp mắt. Nam chủ dương nữ chủ âm, tuy không phải là tuyệt đối nhưng nữ võ giả có thủy thuộc tính linh căn chiếm phần đông, có thể nói thủy linh căn chính là linh căn phổ biến nhất với võ giả nữ tính. Diệp Ngưng Tuyết cũng là một võ giả thủy thuộc tính, lúc này nàng đang dùng một bộ võ kĩ mang theo tính băng hàn, vốn là một biến thể của thủy thuộc tính mà giao chiến với đầu Tật Phong Dã Lang trước mắt.
Xung quanh vang lên tiếng kim loại xé gió, kiếm ảnh vung lên không ngừng, phụ cận có vài chỗ bị đóng thành băng tuyết, tiếng leng keng của kiếm va chạm với móng vuốt dã lang vang vọng khắp nơi.
"Được rồi, dừng lại tại đây thôi." Tử Phong đang ngồi xem Diệp Ngưng Tuyết "luyện kiếm" đột nhiên lên tiếng, cũng không thấy hắn làm ra hành động gì mà đầu dã lang đang hung hăng đánh nhau trước mặt trực tiếp lăn ra đất tắt thở, gia nhập đội ngũ mấy cái xác Tật Phong Dã Lang ở gần đó.
Diệp Ngưng Tuyết trải qua vận động kịch liệt, hơi thở có chút hỗn loạn, quần áo không được chỉnh tề cho lắm, thấy đầu dã lang trước lăn ra chết liền thu kiếm, sau đó như một chú chim nhỏ mà chạy lại chỗ Tử Phong, bất mãn nói:
"Đại ca sao lại can thiệp, để muội luyện tập thêm một chút nữa chứ."
Giơ tay vén mấy lọn tóc mai tán loạn trên trán Diệp Ngưng Tuyết, Tử Phong cười nói: "Không cần phải sính cường, chiến đấu nãy giờ muội cũng mệt rồi, luyện tập không phải ngày một ngày hai là có thể thành tài được, đừng có gấp, hiện tại thì nghỉ ngơi đi." đây cũng không phải là hắn chiều chuộng nàng quá đà, mà là thật sự nãy giờ nàng đã chiến đấu liên tục, giết chết bốn đầu dã lang, lấy tu vi Tướng cấp thì như vậy đã là cực hạn rồi, nếu cố hơn nữa thì tuy không có gây tổn hại gì cho cơ thể nhưng hắn cũng biết xót ruột a.
Nghe Tử Phong nói, đám đệ tử cùng chấp sự không khỏi cảm thấy khóe mắt của mình giật giật, bọn họ đã nghe qua rất nhiều về sự tích thập thất trưởng lão Thanh Long phong vì muội muội của mình bị khi dễ mà nổi giận đuổi đánh lên tận Chu Tước phong, có thể từ câu chuyện mà biết được hắn ta cưng chiều muội muội của mình ra sao. Đơn giản như tối hôm qua, trong lúc mọi người còn đang gặm lương khô muốn gãy cả răng thì thập thất trưởng lão trực tiếp chui vào rừng sau đó vác ra một đầu heo rừng to như con voi, nói rằng Diệp Ngưng Tuyết đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải bổ sung dinh dưỡng, không thể ăn loạn mấy thứ như lương khô được, con mẹ nó nàng ta đang tuổi ăn tuổi lớn chẳng lẽ đám đệ tử bọn hắn cũng không phải à??
Tuy hận người với người sao mà khác biệt, bọn hắn có thiên phú ngất trời, hậu trường cũng thuộc dạng khá nhưng nào có được như nha đầu kia, có một vị đại ca khủng bố bao bọc, muốn được chiều chuộng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, trong lúc bọn hắn đánh nhau người chết ta sống với cả đàn Dã Lang thì hiện tại nàng lại được chăm sóc tận răng như thế này, nói không ghen tị là không thể nào.
Hàn Nhất Nguyên nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang ngồi cạnh Tử Phong nhập định khôi phục linh lực, hắn không khỏi cười khổ:
"Tử Phong trưởng lão, ta biết ngài muốn chăm sóc cho Diệp cô nương nhưng mà ngài không nghĩ rằng cứ làm như vậy thì sẽ chiều hư cô bé à? Dù sao võ giả cũng từ trong chiến đấu mà sinh ra, ngài cứ bao bọc cô bé như vậy thì sao Diệp cô nương có thể trở thành cường giả chân chính được."
Một câu nói này không hẹn mà nói lên tiếng lòng của tất cả đệ tử cùng chấp sự đang ngồi đây, bọn họ vô cùng rõ ràng một võ giả dày dạn kinh nghiệm chiến đấu với một võ giả như hoa trong nhà kính có sự cách biệt ra sao, tu vi thì có thể dùng đan dược đập nên nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không thể a. Chỉ là Tử Phong trực tiếp phun ra một câu khiến mọi người ngã ngửa, nếu không phải là không đánh lại thì không ít người có xúc động muốn lên gõ cho Tử Phong một trận:
"Trở thành cường giả chân chính làm cái rắm gì, Tuyết nhi của ta chỉ cần tu luyện, đề thăng cảnh giới để có thọ nguyên là được, kinh nghiệm chiến đấu không có cũng không sao, có ca ca như ta ở đây mà không thể bảo vệ cho con bé, phải để nó tự tay chiến đấu thì ta còn làm ca ca làm cái chó gì nữa?? Trời có sập xuống thì cũng có ta gánh lên, không đến lượt con bé phải động tay chân, Tuyết nhi của ta chỉ cần sống vui vẻ là được rồi."
Lời nói vô cùng bá khí của Tử Phong khiến cả đám không khỏi cứng họng, muốn mở miệng phản bác mà lại không tìm ra được lí do, đúng hơn là có muốn phản bác cũng không được, người ta dù sao cũng là cường giả, một thân thực lực kinh thiên bày ra đấy, có nói nhảm thì cũng trở thành chân lí, muốn phản bác sao, ngại mình sống lâu quá hả?
Diệp Ngưng Tuyết đang nhập định khôi phục linh lực nhưng thần trí của nàng vẫn tỉnh táo, hơn nữa Tử Phong lại ở ngay bên cạnh nàng, lời nói của hắn nàng nghe không sót một chữ nào, trong lòng không khỏi ngọt lịm, khóe miệng không tự chủ được mà hơi cong lên.
Tử Phong vừa mới đứng dậy, đang định ra dòng suối lấy một ít nước cho Diệp Ngưng Tuyết uống, cơ thể hắn chợt khựng lại một chút sau đó tiếp tục cất bước. Hàn Nhất Nguyên tinh mắt để ý thấy điều này, trong lòng có suy nghĩ, liền bí mật truyền âm cho Tử Phong: "Tử Phong trưởng lão, có vấn đề gì sao??"
"Không có vấn đề gì, ta chỉ chợt nhớ ra một chuyện mà thôi." Tử Phong lắc đầu truyền âm lại, cơ mà đôi mày kiếm của hắn lại đang nhíu lại, thầm nghĩ: "Xem ra mình phải đi một chuyến rồi."
- -------------------------
So với đám người Thanh Long phong an nhàn giống như đi công viên dạo chơi, lúc này đội ngũ của Chu Tước phong thì đang chật vật không chịu nổi, có khổ mà không nói nên lời.
Với sự xuất hiện của ba đầu thất giai yêu thú, Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài lấy bản thân làm mồi nhử, trực tiếp hấp dẫn ba đầu thánh thú đi công kích mình, bất kì một đầu thất giai yêu thú nào nhắm tới đám đệ tử với chấp sự cũng là tai họa ngập đầu, không làm vậy không được.
Vấn đề ở chỗ đấy là cách tốt nhất, nhưng ở trong tình huống này cũng không có hiệu quả được là bao, không còn Thánh giai áp chế, đám yêu thú ngũ giai lục giai đông như quân Nguyên kia giống như chim sổ lồng, điên cuồng mà lao về phía đám nhân loại nhỏ bé công kích, cứ một lớp yêu thú đi lên bị đánh chết thì lại một lớp sau xuất hiện thay thế ngay lập tức, đến cả một cơ hội để thở dốc cũng không có, nếu không phải hình thể của đám yêu thú to lớn chen chúc vào nhau không đủ chỗ chỉ có thể tiến hành công kích theo tuần tự thì cả đám người đã bị nhấn chìm trong thú triều vô tận từ đời nào rồi.
Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan lấy hai người đánh với ba đầu yêu thú, tuy tạm thời không có gì nguy hiểm nhưng cũng khổ không nói nên lời, phải biết bản thân yêu thú thất giai nếu không hóa thành nhân hình thì không có Lĩnh Vực, nhưng bọn chúng lại từ trong huyết mạch của chính mình mà có được cảm ngộ đối với pháp tắc, đó chính là truyền thừa tới từ huyết mạch thượng cổ của bọn chúng, căn bản không cần phải tự mình lĩnh ngộ, lấy cơ thể cường hãn đến mức khiến người khác tức lộn ruột cùng với công kích mang theo pháp tắc chi lực, không sở hữu Lĩnh Vực nhưng sức phá hoại của bọn chúng cũng thập phần kinh khủng.
- -----------------------
P/s: Nay hai chương bù ngày hôm qua:v