Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 274: Uy lực của Toàn Trí
"Cậu tên là...Tử Phong đúng không nhỉ?? Xem ra không thể coi thường những người trẻ tuổi, thiên phú của cậu ta thật sự là lần đầu tiên thấy được đó." Ngô Dao Tử nhìn thấy Tử Phong liền tiến lên bắt chuyện, đây cũng không phải là y hạ mình tiếp cận, đối với một siêu cấp thiên tài có thể dùng tu vi Tôn cấp lục phẩm chém giết Bán Thánh như trở bàn tay, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn tiến vào Cổ Mộ đã đột phá một lúc hai tiểu cảnh giới, việc hắn trở thành Thánh cấp cường giả chỉ là chuyện sớm muộn, một thiên tài như thế này địa vị ở trong tông môn tuyệt không thấp hơn Ngô Dao Tử, tạo mối quan hệ tốt vẫn có lợi hơn cả.
Tử Phong liếc nhìn Ngô Dao Tử, sau đó lạnh nhạt quay đầu đi, đến cả mở miệng ra hắn cũng lười, dù sao thì hắn cũng không có ý định làm quen với nhiều người cho lắm, hắn chỉ đơn giản là không thích. Ngô Dao Tử thấy Tử Phong không nói gì liền có chút xấu hổ, trong lòng cũng có tia bất mãn, bản thân hắn vẫn là trưởng lão Lăng Hư Cung cao cao tại thượng, đệ tử bình thường nhìn thấy hắn thì cũng một cung hai kính, nào có ai trực tiếp coi hắn là người vô hình như Tử Phong đâu.
Diệu Yên thấy vậy liền kéo Ngô Dao Tử ra một bên, tránh cho hắn gây xích mích với Tử Phong, nàng trong lòng vô cùng rõ ràng, cái tên quái vật kia tuyệt đối không hề coi bất kì ai trong này là đồng đội của mình, chọc giận hắn thì kể cả có là người của Lăng Hư Cung thì hắn cũng giết, dù sao thì ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, kể cả có là Thánh Giả thì cũng không chịu nổi chiến lực cường hoành của hắn, hơn nữa vẫn còn một siêu cấp thất giai hóa hình yêu thú đang ẩn thân đi ngay bên cạnh nữa, không cẩn thận là tất cả sẽ chết sạch.
"Đừng có để ý, hắn ta là như vậy đấy, đối với ai thì hắn cũng lạnh lùng như vậy thôi." Diệu Yên nói.
Ngô Dao Tử nghe vậy thì trong lòng thoáng cảm thấy cân bằng hơn, hắn cũng biết nhiều thể loại thiên tài có tính cách lập dị, hẳn cái tên Tử Phong này cũng thuộc trong số đó, không trách được.
"Nhưng mà ta thấy hắn đối xử với ngươi vô cùng khác biệt nha, khai ngay đi, ngươi với hắn đã tiến triển tới đâu rồi??" Tuyết Phi Nhan không biết từ chỗ nào đi ra, chen miệng vào nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên chợt đỏ bừng lên, nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía Tử Phong, miệng lí nhí: "Ta với hắn đâu có gì với nhau đâu, đừng có nói bậy..".
Ngô Dao Tử cùng Tuyết Phi Nhan hai người nhìn nhau, lão quái vật sống mấy trăm năm như bọn họ sao có thể không nhìn ra là tâm Diệu Yên đã quá nửa treo trên người Tử Phong rồi, những gì mà nàng nói chỉ là vì xấu hổ mà thốt ra mà thôi. Tuyết Phi Nhan dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn vào bóng lưng Tử Phong, nàng cho đến giờ vẫn có cảm giác đáng ngờ về việc Tử Phong tiếp cận Diệu Yên, cũng có thể nói là nàng bảo hộ Diệu Yên hơi quá, nhưng gì thì gì, việc này vẫn khó mà tin được. Hơn nữa, hắn ta có thể dễ dàng vứt ra một viên thất phẩm đan dược giống như là vứt ra mấy hạt đậu, đến cả một tia do dự cũng không có, lại còn tiến độ đột phá nghịch thiên kia, rốt cuộc Tử Phong người này là thần thánh phương nào.
"Chàng định làm gì bây giờ??" tiếng truyền âm của Hồ Phi Nguyệt vang lên bên tai Tử Phong.
"Tiến vào trong lăng mộ, dù sao thì có loanh quanh ở bên ngoài cũng không có được thu hoạch gì, hơn nữa lại thập phần nguy hiểm, quan trọng nhất đó là, đây là một lăng mộ của cường giả Thiên Ma Nhất Tộc, chắc chắn ta sẽ kiếm được thứ gì đó hữu ích ở trong, hơn nữa khả năng cao là chúng ta sẽ tìm được đường ra khỏi nơi này ở trong lăng mộ." Tử Phong truyền âm lại.
Vì bản thân hắn là chủ nhân của hệ thống, Tử Phong vẫn có thể nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt đang ẩn thân bên cạnh mình, còn Lôi phân thân đang ẩn ở trong cái bóng của nàng. Gần đây Tử Phong mới nhận ra rằng chỉ cần để phân thân ẩn trong bóng của người khác thì những kĩ năng như Ngụy trang và Liễm tức có thể tác dụng trực tiếp, không cần phải tiếp xúc ở cự ly gần nữa. Hồ Phi Nguyệt nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: "Chàng phải cẩn thận, thiếp ẩn ẩn có cảm giác uy hiếp từ tận sâu trong linh hồn mỗi khi nhìn vào lăng mộ này, chắc chắn bên trong không hề đơn giản chút nào."
"Yên tâm đi, dù sao thì một phân thân của ta vẫn đang ở cùng với nàng, chỉ cần một phân thân còn sống thì bản thể của ta dù có chết thì ta cũng có thể lợi dụng phân thân để hồi sinh."
Mười người đi dọc theo bờ tường của lăng mộ, đi suốt một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cái gì có vẻ như là cửa vào bên trong cả, lấy cước trình của mọi người, khoảng cách đi được không hề nhỏ, điều này thật kì lạ. Tử Phong là người đầu tiên dừng lại, mọi người thấy hắn dừng lại cũng đứng yên, chờ xem cái tên bí ẩn này liệu có tạo ra thêm một kì tích nữa hay không. Tử Phong cảm thấy xung quanh vô cùng quỷ dị, trong lòng có cảm giác giống như một thứ gì đó đang kêu gọi hắn từ phía bên trong lăng mộ, nhưng tuyệt nhiên lại không thể tìm thấy nơi nào khả dĩ có thể đi vào bên trong cả. Lăng mộ này tử lúc ở trên cao hắn đã quan sát qua, hình dáng kim tự tháp khổng lồ được xây vô cùng kín, có chăng chỉ là những khe hở nhỏ đủ cho vài con chuột hay côn trùng chui vào, nhìn đâu cũng không thấy đường vào.
Chờ đã, nơi này là lăng mộ của cường giả Thiên Ma Nhất Tộc!! Linh quang trong đầu Tử Phong chợt lóe, hắn liền vận dụng Chân dạng, sau đó kích hoạt Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn, trong nháy mắt tầm nhìn vặn vẹo, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, quả nhiên là như thế. Chỉ thấy trong mắt của hắn, khắp nơi xung quanh lăng mộ tràn ngập những phù văn trôi nổi, trên không trung, mặt đất dưới chân, trên tường lăng mộ, đâu đâu cũng thấy vô số phù văn dày đặc, tất cả bọn chúng đều liên kết với nhau tạo thành những tổ hợp kì dị, có vẻ như là một vài trận pháp đan xen vào với nhau.
Phù văn vốn là sản phẩm thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc, về sau nhân loại học được liền cải biên lại phù văn, cũng nhờ đó mà tạo nên vô số trận pháp khác nhau có công dụng lớn, nhưng nếu nói về phù văn chính thống thì Thiên Ma Nhất Tộc vẫn là số một. Từ lúc tiến tới đây, phù văn đã hiện hữu từ phía cửa vào Cổ Mộ, cho đến ngay trên cánh cổng kim loại ban đầu, hắn liên hệ nó với cảm giác kì lạ trong lòng, Tử Phong liền nghĩ ngay đến sự hiện diện của phù văn, và hắn đoán không sai.
Chỉ là một vấn đề liền xảy ra, lúc trước hắn may mắn phá giải được phù văn ở bên ngoài là bởi vì Thiên Ma Kiếm, nhưng phù văn ở đây dù là mật độ, kết cấu hay là số lượng đều vượt trội hơn lúc ở bên ngoài đến cả ngàn lần, lấy độ phức tạp của phù văn ở đây, hắn hiểu rõ rằng Thiên Ma Kiếm không thể nào là chìa khóa đột phá qua đống phù văn này được.
Ngay lúc Tử Phong còn đang không biết phải làm gì, trong não hải của hắn chợt xuất hiện vô số rung động khác thường, sau đó đống phù văn trước mắt vốn dĩ ban đầu chỉ là những hình thù kì quái, nay lại được tái tổ hợp lại thành hình thù khác, sau đó không hiểu vì sao, từng đạo từng đạo thông tin không ngừng tràn vào đầu hắn. Mỗi một đạo thông tin hiện lên, ánh mắt Tử Phong nhìn về phía những phù văn lại biến đổi, những đạo phù văn khó hiểu bằng một cách nào đó biến thành những mảnh thông tin rời rạc, dễ hiểu đến không ngờ.
Tử Phong ngay lập tức kiểm tra thanh trạng thái của mình, ở đó liền xuất hiện thêm một kĩ năng đang được kích hoạt nữa, đó là Toàn trí! Không lâu trước đó, Chúa Tể Hư Không đã cho hắn một năng lực gọi là Toàn Trí, tuy rằng y nói rằng đây chỉ là một phần nhỏ của sự “Toàn Trí” của y, nhưng tác dụng của nó thì dựng sào thấy bóng, đầu óc của Tử Phong sau khi có được năng lực này thì trở nên linh mẫn vô cùng.
“Toàn Trí” theo định nghĩa mà Tử Phong biết thì đó là sự thông thái vượt lên trên tất cả mọi thứ, không thứ gì không biết, không thứ gì không hiểu, mọi tri thức trong vũ trụ đều nắm giữ trong lòng bàn tay. Cơ mà nếu chiếu theo định nghĩa này, vậy thì câu nói: “Ta là Toàn Trí, Toàn Năng, Toàn Diện...” của Chúa Tể Hư Không ngày hôm đó có nghĩa là....
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi rùng mình, chắc không phải đâu nhỉ, hắn biết rằng Chúa Tể Hư Không là một vị thần, nhưng nếu một vị thần Toàn Trí, Toàn Năng, Toàn Diện, chẳng phải y sẽ nắm trong tay cả vũ trụ ư?? Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì chắc chả có cái tên Chí Cao Thần nào lại rảnh rỗi nhàm chán tới mức lôi hắn từ địa cầu qua đây rồi ném cho cái hệ thống để tu luyện được, hơn nữa cái tên thần suốt ngày đưa ra mấy cái nhiệm vụ khốn nạn gài bẫy hắn, nghĩ thế nào cũng không thấy y là Chí Cao Thần.
Nghĩ vẩn vơ thì nghĩ vẩn vơ, nó cũng chỉ là mấy dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu Tử Phong, hắn rất nhanh liền tỉnh lại, sau đó tâm thần đầu nhập vào một thế giới phù văn trước mắt. Như đã nói, mỗi một phù văn đều mang theo một hàm nghĩa đơn giản, chẳng hạn như một mớ phù văn ngoằn ngoèo nhìn như con giun ở trên tường lăng mộ là phù văn “Kiên cố”, đè lên trên nó là một phù văn “Phản phệ”. Tên như nào tác dụng như thế, kết hợp hai loại phù văn này với nhau sẽ gia tăng lực phòng thủ của tường lăng mộ, hơn nữa công kích đánh tới sẽ có một phần bị bắn ngược trở lại nếu công kích quá mạnh mẽ, góp phần bảo vệ tường lăng mộ khỏi bị phá hủy.
Đấy chỉ là hai ví dụ cơ bản nhất về những phù văn ở đây, ngoài hai loại phù văn đó ra, còn hằng hà sa số những phù văn khác, nào là “Bạo Tạc”, “Tê Liệt”, “Kính Tượng”, “Ảo Giác”,...số lượng lên tới cả vạn loại phù văn khác nhau, đáng chú ý nhất đó là mấy trận pháp được tạo nên bởi một lượng phù văn khủng bố. Theo hướng nhìn của Tử Phong, xuyên suốt lên tận trên đỉnh của lăng mộ là bốn trận pháp chồng chất lên nhau, được tạo nên bởi hàng chục vạn phù văn lớn nhỏ xếp đan xen vào nhau đang trôi nổi trên không trung ở đỉnh lăng mộ.
Nếu lúc bình thường thì dù có sử dụng Chân dạng và Phân tích nhãn-Thiên Ma Nhãn cùng một lúc thì hắn cũng chỉ tối đa nhìn thấy được phù văn này thôi, còn về ý nghĩa của bọn chúng thì hoàn toàn không chút manh mối, nhưng hiện tại với sự hiện diện của Toàn Trí, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được tên gọi và tác dụng của loại phù văn đó, thậm chí trận pháp hắn cũng có thể nhìn thấu.
Đương nhiên nhìn thấu và lí giải cũng không có nghĩa là hắn có thể phá giải hay là tự tay tạo nên một trận pháp hay chỉ đơn giản là phù văn, điều này cũng giống như là ngươi biết lái xe ô tô nhưng bảo ngươi tháo ra sửa chữa hay là lắp ráp một chiếc ô tô mới thì ngươi không làm được, đó là vấn đề về kiến thức căn bản của mỗi lĩnh vực.
Trên bầu trời lúc này có tổng cộng bốn siêu cấp đại hình trận pháp, thứ nhất đó là trận pháp “Cấm Không”, lợi dụng hơn 60 vạn phù văn tổ hợp tạo thành một lĩnh vực thiên nhiên bao trùm toàn bộ Cổ Mộ, bất kì sinh vật nào không sở hữu ấn kí “Thủ hộ giả” sẽ không thể phi hành, bất kẻ sử dụng vũ kĩ hay đạo cụ, vô hiệu đối với Thiên Ma Nhất Tộc và Thánh Hoàng cường giả trở lên. Trận pháp thứ hai là “Giải giới”, được tạo nên từ 300 vạn phù văn, áp chế thực lực của tất cả sinh vật không có ấn kí “Thủ hộ giả” xuống dưới Thánh cấp, thực lực chân chính càng cao thì áp chế càng kém hiệu quả.
Trận pháp thứ ba đó là “Huyễn Tượng”, tạo ra ảo ảnh khiến người khác không thể tìm ra được lăng mộ chân chính. Thứ tư đó là.....là không có gì cả, Tử Phong nhìn muốn rách cả mắt nhưng tuyệt nhiên không hề có được một chút thông tin gì về trận pháp thứ tư này cả, chỉ biết trận pháp thứu tư này là trận pháp có số phù văn lớn nhất trong tất cả, so với trận pháp “Giải Giới” 300 vạn phù văn thì bét nhất cũng phải gấp chục lần.
Nhìn vào bốn trận pháp này, Tử Phong ngay lập tức có thể đoán được lí do tại sao bọn họ không tìm thấy đường vào trong lăng mộ, hẳn đã bị trận pháp “Huyễn Tượng” kia che giấu một cách hoàn hảo rồi. Khóe miệng Tử Phong chợt nhếch lên, hắn không thể phá giải trận pháp một cách bình thường, nhưng với trạng thái hiện tại của hắn, phá giải bằng bạo lực cũng không phải một ý tồi.
Tử Phong lập tức hoán đổi một nắm lớn đan dược ngũ giai lục giai chuyên để hồi phục linh lực, trực tiếp ném một đám vào miệng nhai nuốt giống như nhai kẹo, trong nháy mắt dược lực khổng lồ hóa thành từng đạo linh lực khủng bố tràn ngập thể nội hắn, nhanh chóng lấp đầy kinh mạch của hắn với linh lực. Hai Kết Tinh trong một thời gian ngắn liền được hình thành, Tử Phong đợi cho hai Kết Tinh trở nên hoàn chỉnh, sau đó lại một nắm đan dược lớn được nuốt xuống, linh lwujc dư thừa khiến cơ thể hắn căng phồng lên giống như muốn tự bạo, kinh mạch trướng căng lên đau đớn.
“Mau lùi lại!!!” Ngô Dao Tử thân là người thân kinh bách chiến, sau khi bất ngờ một chút liền nhận thấy linh lực trên người Tử Phong bành trướng giống như sắp sửa tung ra một đại chiêu, hắn liền nhanh chóng kêu lên.
Mọi người cũng không phải hạng gà mờ, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý của Ngô Dao Tử, tất cả mọi người đều vội vàng chạy về sau, cảm nhận thấy linh lực từ người Tử Phong tỏa ra càng ngày càng trở nên khủng bố, không ai dám đứng gần mà toàn bọ đều chạy ra xa cả ngàn mét.
Thiên Ma Kiếm xuất hiện trên tay Tử Phong, hắn cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên thân kiếm, sau đó cảm nhận thanh kiếm rung lên rồi tầm nhìn thay đổi, Tử Phong hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn vào những đường kẻ trên bức tường lăng mộ trước mặt, miệng nở một nụ cười điên cuồng, linh lực súc thế nãy giờ liền được điều động, toàn bộ dồn vào thanh Thiên Ma Kiếm.
“Trận pháp Huyễn Tượng ư?? Ăn thử một chiêu này xem sao đã. Tan vỡ đi, Trảm Nguyệt Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!!”
Sau một tiếng gào thét của Tử Phong, một đường kiếm quang khổng lồ cao mấy trăm mét xuất hiện, sau đó trực tiếp chém vào tường lăng mộ, đường kiếm quang màu đen tuyền va chạm với mục tiêu liền hóa thành một đám năng lượng khủng bố, không nừng khuếch đại lên. Tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất giống như tận thế hàng lâm, sóng xung kích khủng bố bằng mắt thương cũng có thể nhìn thấy lan ra, quét ngang trực tiếp đánh bay tất cả bọn họ, phá hủy toàn bộ cây cối trong bán kính vạn mét. Vụ nổ kinh thiên động địa khiến mặt đất xung quanh vỡ tan thành từng mảnh, vô số vết nứt lan tràn ra khắp nơi tạo thành những vực sâu không đáy, nuốt chửng rất nhiều sinh vật nhỏ cùng với cây cối xuống bên dưới. Tiếng nổ khủng khiếp chấn cho màng nhĩ của mọi người như muốn rách ra, âm thanh vang xa tới hàng chục cây số, thậm chí ở ngoài trăm cây số vẫn có thể nghe được rõ ràng như sấm nổ bên tai.
Tử Phong liếc nhìn Ngô Dao Tử, sau đó lạnh nhạt quay đầu đi, đến cả mở miệng ra hắn cũng lười, dù sao thì hắn cũng không có ý định làm quen với nhiều người cho lắm, hắn chỉ đơn giản là không thích. Ngô Dao Tử thấy Tử Phong không nói gì liền có chút xấu hổ, trong lòng cũng có tia bất mãn, bản thân hắn vẫn là trưởng lão Lăng Hư Cung cao cao tại thượng, đệ tử bình thường nhìn thấy hắn thì cũng một cung hai kính, nào có ai trực tiếp coi hắn là người vô hình như Tử Phong đâu.
Diệu Yên thấy vậy liền kéo Ngô Dao Tử ra một bên, tránh cho hắn gây xích mích với Tử Phong, nàng trong lòng vô cùng rõ ràng, cái tên quái vật kia tuyệt đối không hề coi bất kì ai trong này là đồng đội của mình, chọc giận hắn thì kể cả có là người của Lăng Hư Cung thì hắn cũng giết, dù sao thì ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, kể cả có là Thánh Giả thì cũng không chịu nổi chiến lực cường hoành của hắn, hơn nữa vẫn còn một siêu cấp thất giai hóa hình yêu thú đang ẩn thân đi ngay bên cạnh nữa, không cẩn thận là tất cả sẽ chết sạch.
"Đừng có để ý, hắn ta là như vậy đấy, đối với ai thì hắn cũng lạnh lùng như vậy thôi." Diệu Yên nói.
Ngô Dao Tử nghe vậy thì trong lòng thoáng cảm thấy cân bằng hơn, hắn cũng biết nhiều thể loại thiên tài có tính cách lập dị, hẳn cái tên Tử Phong này cũng thuộc trong số đó, không trách được.
"Nhưng mà ta thấy hắn đối xử với ngươi vô cùng khác biệt nha, khai ngay đi, ngươi với hắn đã tiến triển tới đâu rồi??" Tuyết Phi Nhan không biết từ chỗ nào đi ra, chen miệng vào nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên chợt đỏ bừng lên, nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía Tử Phong, miệng lí nhí: "Ta với hắn đâu có gì với nhau đâu, đừng có nói bậy..".
Ngô Dao Tử cùng Tuyết Phi Nhan hai người nhìn nhau, lão quái vật sống mấy trăm năm như bọn họ sao có thể không nhìn ra là tâm Diệu Yên đã quá nửa treo trên người Tử Phong rồi, những gì mà nàng nói chỉ là vì xấu hổ mà thốt ra mà thôi. Tuyết Phi Nhan dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn vào bóng lưng Tử Phong, nàng cho đến giờ vẫn có cảm giác đáng ngờ về việc Tử Phong tiếp cận Diệu Yên, cũng có thể nói là nàng bảo hộ Diệu Yên hơi quá, nhưng gì thì gì, việc này vẫn khó mà tin được. Hơn nữa, hắn ta có thể dễ dàng vứt ra một viên thất phẩm đan dược giống như là vứt ra mấy hạt đậu, đến cả một tia do dự cũng không có, lại còn tiến độ đột phá nghịch thiên kia, rốt cuộc Tử Phong người này là thần thánh phương nào.
"Chàng định làm gì bây giờ??" tiếng truyền âm của Hồ Phi Nguyệt vang lên bên tai Tử Phong.
"Tiến vào trong lăng mộ, dù sao thì có loanh quanh ở bên ngoài cũng không có được thu hoạch gì, hơn nữa lại thập phần nguy hiểm, quan trọng nhất đó là, đây là một lăng mộ của cường giả Thiên Ma Nhất Tộc, chắc chắn ta sẽ kiếm được thứ gì đó hữu ích ở trong, hơn nữa khả năng cao là chúng ta sẽ tìm được đường ra khỏi nơi này ở trong lăng mộ." Tử Phong truyền âm lại.
Vì bản thân hắn là chủ nhân của hệ thống, Tử Phong vẫn có thể nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt đang ẩn thân bên cạnh mình, còn Lôi phân thân đang ẩn ở trong cái bóng của nàng. Gần đây Tử Phong mới nhận ra rằng chỉ cần để phân thân ẩn trong bóng của người khác thì những kĩ năng như Ngụy trang và Liễm tức có thể tác dụng trực tiếp, không cần phải tiếp xúc ở cự ly gần nữa. Hồ Phi Nguyệt nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: "Chàng phải cẩn thận, thiếp ẩn ẩn có cảm giác uy hiếp từ tận sâu trong linh hồn mỗi khi nhìn vào lăng mộ này, chắc chắn bên trong không hề đơn giản chút nào."
"Yên tâm đi, dù sao thì một phân thân của ta vẫn đang ở cùng với nàng, chỉ cần một phân thân còn sống thì bản thể của ta dù có chết thì ta cũng có thể lợi dụng phân thân để hồi sinh."
Mười người đi dọc theo bờ tường của lăng mộ, đi suốt một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cái gì có vẻ như là cửa vào bên trong cả, lấy cước trình của mọi người, khoảng cách đi được không hề nhỏ, điều này thật kì lạ. Tử Phong là người đầu tiên dừng lại, mọi người thấy hắn dừng lại cũng đứng yên, chờ xem cái tên bí ẩn này liệu có tạo ra thêm một kì tích nữa hay không. Tử Phong cảm thấy xung quanh vô cùng quỷ dị, trong lòng có cảm giác giống như một thứ gì đó đang kêu gọi hắn từ phía bên trong lăng mộ, nhưng tuyệt nhiên lại không thể tìm thấy nơi nào khả dĩ có thể đi vào bên trong cả. Lăng mộ này tử lúc ở trên cao hắn đã quan sát qua, hình dáng kim tự tháp khổng lồ được xây vô cùng kín, có chăng chỉ là những khe hở nhỏ đủ cho vài con chuột hay côn trùng chui vào, nhìn đâu cũng không thấy đường vào.
Chờ đã, nơi này là lăng mộ của cường giả Thiên Ma Nhất Tộc!! Linh quang trong đầu Tử Phong chợt lóe, hắn liền vận dụng Chân dạng, sau đó kích hoạt Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn, trong nháy mắt tầm nhìn vặn vẹo, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, quả nhiên là như thế. Chỉ thấy trong mắt của hắn, khắp nơi xung quanh lăng mộ tràn ngập những phù văn trôi nổi, trên không trung, mặt đất dưới chân, trên tường lăng mộ, đâu đâu cũng thấy vô số phù văn dày đặc, tất cả bọn chúng đều liên kết với nhau tạo thành những tổ hợp kì dị, có vẻ như là một vài trận pháp đan xen vào với nhau.
Phù văn vốn là sản phẩm thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc, về sau nhân loại học được liền cải biên lại phù văn, cũng nhờ đó mà tạo nên vô số trận pháp khác nhau có công dụng lớn, nhưng nếu nói về phù văn chính thống thì Thiên Ma Nhất Tộc vẫn là số một. Từ lúc tiến tới đây, phù văn đã hiện hữu từ phía cửa vào Cổ Mộ, cho đến ngay trên cánh cổng kim loại ban đầu, hắn liên hệ nó với cảm giác kì lạ trong lòng, Tử Phong liền nghĩ ngay đến sự hiện diện của phù văn, và hắn đoán không sai.
Chỉ là một vấn đề liền xảy ra, lúc trước hắn may mắn phá giải được phù văn ở bên ngoài là bởi vì Thiên Ma Kiếm, nhưng phù văn ở đây dù là mật độ, kết cấu hay là số lượng đều vượt trội hơn lúc ở bên ngoài đến cả ngàn lần, lấy độ phức tạp của phù văn ở đây, hắn hiểu rõ rằng Thiên Ma Kiếm không thể nào là chìa khóa đột phá qua đống phù văn này được.
Ngay lúc Tử Phong còn đang không biết phải làm gì, trong não hải của hắn chợt xuất hiện vô số rung động khác thường, sau đó đống phù văn trước mắt vốn dĩ ban đầu chỉ là những hình thù kì quái, nay lại được tái tổ hợp lại thành hình thù khác, sau đó không hiểu vì sao, từng đạo từng đạo thông tin không ngừng tràn vào đầu hắn. Mỗi một đạo thông tin hiện lên, ánh mắt Tử Phong nhìn về phía những phù văn lại biến đổi, những đạo phù văn khó hiểu bằng một cách nào đó biến thành những mảnh thông tin rời rạc, dễ hiểu đến không ngờ.
Tử Phong ngay lập tức kiểm tra thanh trạng thái của mình, ở đó liền xuất hiện thêm một kĩ năng đang được kích hoạt nữa, đó là Toàn trí! Không lâu trước đó, Chúa Tể Hư Không đã cho hắn một năng lực gọi là Toàn Trí, tuy rằng y nói rằng đây chỉ là một phần nhỏ của sự “Toàn Trí” của y, nhưng tác dụng của nó thì dựng sào thấy bóng, đầu óc của Tử Phong sau khi có được năng lực này thì trở nên linh mẫn vô cùng.
“Toàn Trí” theo định nghĩa mà Tử Phong biết thì đó là sự thông thái vượt lên trên tất cả mọi thứ, không thứ gì không biết, không thứ gì không hiểu, mọi tri thức trong vũ trụ đều nắm giữ trong lòng bàn tay. Cơ mà nếu chiếu theo định nghĩa này, vậy thì câu nói: “Ta là Toàn Trí, Toàn Năng, Toàn Diện...” của Chúa Tể Hư Không ngày hôm đó có nghĩa là....
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi rùng mình, chắc không phải đâu nhỉ, hắn biết rằng Chúa Tể Hư Không là một vị thần, nhưng nếu một vị thần Toàn Trí, Toàn Năng, Toàn Diện, chẳng phải y sẽ nắm trong tay cả vũ trụ ư?? Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì chắc chả có cái tên Chí Cao Thần nào lại rảnh rỗi nhàm chán tới mức lôi hắn từ địa cầu qua đây rồi ném cho cái hệ thống để tu luyện được, hơn nữa cái tên thần suốt ngày đưa ra mấy cái nhiệm vụ khốn nạn gài bẫy hắn, nghĩ thế nào cũng không thấy y là Chí Cao Thần.
Nghĩ vẩn vơ thì nghĩ vẩn vơ, nó cũng chỉ là mấy dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu Tử Phong, hắn rất nhanh liền tỉnh lại, sau đó tâm thần đầu nhập vào một thế giới phù văn trước mắt. Như đã nói, mỗi một phù văn đều mang theo một hàm nghĩa đơn giản, chẳng hạn như một mớ phù văn ngoằn ngoèo nhìn như con giun ở trên tường lăng mộ là phù văn “Kiên cố”, đè lên trên nó là một phù văn “Phản phệ”. Tên như nào tác dụng như thế, kết hợp hai loại phù văn này với nhau sẽ gia tăng lực phòng thủ của tường lăng mộ, hơn nữa công kích đánh tới sẽ có một phần bị bắn ngược trở lại nếu công kích quá mạnh mẽ, góp phần bảo vệ tường lăng mộ khỏi bị phá hủy.
Đấy chỉ là hai ví dụ cơ bản nhất về những phù văn ở đây, ngoài hai loại phù văn đó ra, còn hằng hà sa số những phù văn khác, nào là “Bạo Tạc”, “Tê Liệt”, “Kính Tượng”, “Ảo Giác”,...số lượng lên tới cả vạn loại phù văn khác nhau, đáng chú ý nhất đó là mấy trận pháp được tạo nên bởi một lượng phù văn khủng bố. Theo hướng nhìn của Tử Phong, xuyên suốt lên tận trên đỉnh của lăng mộ là bốn trận pháp chồng chất lên nhau, được tạo nên bởi hàng chục vạn phù văn lớn nhỏ xếp đan xen vào nhau đang trôi nổi trên không trung ở đỉnh lăng mộ.
Nếu lúc bình thường thì dù có sử dụng Chân dạng và Phân tích nhãn-Thiên Ma Nhãn cùng một lúc thì hắn cũng chỉ tối đa nhìn thấy được phù văn này thôi, còn về ý nghĩa của bọn chúng thì hoàn toàn không chút manh mối, nhưng hiện tại với sự hiện diện của Toàn Trí, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được tên gọi và tác dụng của loại phù văn đó, thậm chí trận pháp hắn cũng có thể nhìn thấu.
Đương nhiên nhìn thấu và lí giải cũng không có nghĩa là hắn có thể phá giải hay là tự tay tạo nên một trận pháp hay chỉ đơn giản là phù văn, điều này cũng giống như là ngươi biết lái xe ô tô nhưng bảo ngươi tháo ra sửa chữa hay là lắp ráp một chiếc ô tô mới thì ngươi không làm được, đó là vấn đề về kiến thức căn bản của mỗi lĩnh vực.
Trên bầu trời lúc này có tổng cộng bốn siêu cấp đại hình trận pháp, thứ nhất đó là trận pháp “Cấm Không”, lợi dụng hơn 60 vạn phù văn tổ hợp tạo thành một lĩnh vực thiên nhiên bao trùm toàn bộ Cổ Mộ, bất kì sinh vật nào không sở hữu ấn kí “Thủ hộ giả” sẽ không thể phi hành, bất kẻ sử dụng vũ kĩ hay đạo cụ, vô hiệu đối với Thiên Ma Nhất Tộc và Thánh Hoàng cường giả trở lên. Trận pháp thứ hai là “Giải giới”, được tạo nên từ 300 vạn phù văn, áp chế thực lực của tất cả sinh vật không có ấn kí “Thủ hộ giả” xuống dưới Thánh cấp, thực lực chân chính càng cao thì áp chế càng kém hiệu quả.
Trận pháp thứ ba đó là “Huyễn Tượng”, tạo ra ảo ảnh khiến người khác không thể tìm ra được lăng mộ chân chính. Thứ tư đó là.....là không có gì cả, Tử Phong nhìn muốn rách cả mắt nhưng tuyệt nhiên không hề có được một chút thông tin gì về trận pháp thứ tư này cả, chỉ biết trận pháp thứu tư này là trận pháp có số phù văn lớn nhất trong tất cả, so với trận pháp “Giải Giới” 300 vạn phù văn thì bét nhất cũng phải gấp chục lần.
Nhìn vào bốn trận pháp này, Tử Phong ngay lập tức có thể đoán được lí do tại sao bọn họ không tìm thấy đường vào trong lăng mộ, hẳn đã bị trận pháp “Huyễn Tượng” kia che giấu một cách hoàn hảo rồi. Khóe miệng Tử Phong chợt nhếch lên, hắn không thể phá giải trận pháp một cách bình thường, nhưng với trạng thái hiện tại của hắn, phá giải bằng bạo lực cũng không phải một ý tồi.
Tử Phong lập tức hoán đổi một nắm lớn đan dược ngũ giai lục giai chuyên để hồi phục linh lực, trực tiếp ném một đám vào miệng nhai nuốt giống như nhai kẹo, trong nháy mắt dược lực khổng lồ hóa thành từng đạo linh lực khủng bố tràn ngập thể nội hắn, nhanh chóng lấp đầy kinh mạch của hắn với linh lực. Hai Kết Tinh trong một thời gian ngắn liền được hình thành, Tử Phong đợi cho hai Kết Tinh trở nên hoàn chỉnh, sau đó lại một nắm đan dược lớn được nuốt xuống, linh lwujc dư thừa khiến cơ thể hắn căng phồng lên giống như muốn tự bạo, kinh mạch trướng căng lên đau đớn.
“Mau lùi lại!!!” Ngô Dao Tử thân là người thân kinh bách chiến, sau khi bất ngờ một chút liền nhận thấy linh lực trên người Tử Phong bành trướng giống như sắp sửa tung ra một đại chiêu, hắn liền nhanh chóng kêu lên.
Mọi người cũng không phải hạng gà mờ, trong nháy mắt liền hiểu dụng ý của Ngô Dao Tử, tất cả mọi người đều vội vàng chạy về sau, cảm nhận thấy linh lực từ người Tử Phong tỏa ra càng ngày càng trở nên khủng bố, không ai dám đứng gần mà toàn bọ đều chạy ra xa cả ngàn mét.
Thiên Ma Kiếm xuất hiện trên tay Tử Phong, hắn cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên thân kiếm, sau đó cảm nhận thanh kiếm rung lên rồi tầm nhìn thay đổi, Tử Phong hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn vào những đường kẻ trên bức tường lăng mộ trước mặt, miệng nở một nụ cười điên cuồng, linh lực súc thế nãy giờ liền được điều động, toàn bộ dồn vào thanh Thiên Ma Kiếm.
“Trận pháp Huyễn Tượng ư?? Ăn thử một chiêu này xem sao đã. Tan vỡ đi, Trảm Nguyệt Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!!”
Sau một tiếng gào thét của Tử Phong, một đường kiếm quang khổng lồ cao mấy trăm mét xuất hiện, sau đó trực tiếp chém vào tường lăng mộ, đường kiếm quang màu đen tuyền va chạm với mục tiêu liền hóa thành một đám năng lượng khủng bố, không nừng khuếch đại lên. Tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất giống như tận thế hàng lâm, sóng xung kích khủng bố bằng mắt thương cũng có thể nhìn thấy lan ra, quét ngang trực tiếp đánh bay tất cả bọn họ, phá hủy toàn bộ cây cối trong bán kính vạn mét. Vụ nổ kinh thiên động địa khiến mặt đất xung quanh vỡ tan thành từng mảnh, vô số vết nứt lan tràn ra khắp nơi tạo thành những vực sâu không đáy, nuốt chửng rất nhiều sinh vật nhỏ cùng với cây cối xuống bên dưới. Tiếng nổ khủng khiếp chấn cho màng nhĩ của mọi người như muốn rách ra, âm thanh vang xa tới hàng chục cây số, thậm chí ở ngoài trăm cây số vẫn có thể nghe được rõ ràng như sấm nổ bên tai.