Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 121: Nhiệm vụ mới
Tử Phong liếc nhìn ra cửa, liền thấy Hồ Phi Nguyệt đang đứng ở đó cười cười, bên cạnh chính là tiểu cô nương ngày hôm đó đã bị hắn hù dọa cho mất mật, cũng chính là người vừa mới hét lên thất thanh, lúc này đang lấy cả hai tay che mắt lại không dám nhìn Tử Phong.
Lấy làm kì quái, Tử Phong liền cúi người xuống nhìn mình, không nhìn thì thôi, lúc nhìn thì hắn cũng không khỏi buồn cười, thảo nào tiểu nha đầu này lại la lên như vậy, khó trách khó trách. Thì ra hắn lúc này đang không một mảnh vải che thân đứng giữa phòng như đứng giữa chỗ không người, cơ thể trần truồng của hắn lúc này đang hiện rõ mồn một trước mắt Hồ Phi Nguyệt và nha đầu kia.
Chặc lưỡi một tiếng, Tử Phong lấy từ trong không gian giới chỉ một bộ quần áo mới, bắt đầu mặc đồ vào, đương nhiên, vẫn là bộ đồ cùng một kiểu mẫu như cũ, hắn cũng đã bị Hồ Phi Nguyệt phàn nàn về gu ăn mặc nhiều lần rồi, nhưng mà hắn không có quan tâm cho lắm, chỉ cần mặc được là được, nên trong không gian giới chỉ của hắn tuy có một đống y phục nhưng 9 phần là giống hệt nhau, 1 phần còn lại thì chỉ dùng trong một vài trường hợp cần phải ngụy trang trà trộn vào đâu đó chẳng hạn.
“Hét cái gì chứ, ồn ào, chưa từng thấy qua nam nhân khỏa thân à?” Tử Phong làu bàu. Xét về lí mà nói thì hắn ta cũng không phải là nam nhân, đúng hơn hắn là một Thiên Ma nam tính chứ không phải là nhân loại, nhưng mà ngoại trừ cơ thể của Thiên Ma và huyết mạch của họ mạnh hơn con người đến cả trăm lần ra thì cấu tạo cũng không khác nhau là mấy, nói hắn là nam nhân thì cũng miễn cưỡng coi được.
Mặc quần áo xong xuôi, Tử Phong lúc này mới quan sát hai người lúc này vẫn đang đứng ở cửa, hay đúng hơn đó là tiểu nha đầu đang núp sau lưng Hồ Phi Nguyệt, len lén nhìn hắn trong khi nàng ta thì cười khổ. Trên tay hai người là một đống túi đựng đồ, cũng không biết là họ đã mua gì nữa.
Ra hiệu cho hai người tiến vào, Tử Phong đóng cửa phòng lại, sau đó thì hắn cũng đã biết mấy chiếc túi đó đựng gì, là y phục, rất nhiều y phục. Từ chủng loại như áo, quần, quần cộc, váy, đến những thứ như là đồ lót, giày dép, màu sắc thì vô số khiến Tử Phong nhìn mà hoa cả mắt.
“Nàng mua cái đống này làm gì vậy?”
“Cho Ngưng Tuyết tiểu muội chứ còn gì nữa. À mà để thiếp giới thiệu cho chàng, đây là Diệp Ngưng Tuyết. Tiểu muội, đây là Tử Phong, là……….”
Hồ Phi Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tử Phong đã lấy tay chặt nhẹ vào gáy cô gái có tên là Diệp Ngưng Tuyết trước mặt, khiến nha đầu ngất đi.
“Vậy………rốt cuộc có thể nói chuyện gì đã xảy ra với hai người trong lúc ta hôn mê không?”
Khẽ thở dài một tiếng, Hồ Phi Nguyệt nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang nằm dưới đất mà nói
“Thiếp đã nói cô bé cũng là một đỉnh lô rồi mà nhỉ, chàng không thấy hoàn cảnh như vậy là quá đáng thương sao?”
“Không!” Gần như không cần phải nghĩ ngợi, Tử Phong trả lời ngay tức khắc. Đáng thương ư? Đúng là có, nhưng mà liên quan gì tới hắn? Dù một nửa người trên thế giới này chết ngay trước mắt thì hắn cũng không nhíu mày lấy một cái, đương nhiên, nếu trong đó có mặt Diệp Thủy Lan cùng Hồ Phi Nguyệt thì sẽ là chuyện khác. Nếu chuyện đó xảy ra, đảm bảo hắn sẽ cho nửa thế giới còn lại chôn cùng hai người luôn.
“Ài, nói chuyền cùng với một người máu lạnh như chàng thật là mệt mà. Nói chung thì thiếp cảm thấy con bé đáng thương, nên định để cho nó đồng hành cùng chúng ta, đổi lại thì con bé sẽ làm nha hoàn sai vặt cho chàng!” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Hai mắt Tử Phong trừng lớn: “Nàng nghĩ chúng ta cần phải có người hầu hạ sao, cũng không phải ta ghét bỏ gì nó, nhưng mà hai người chúng ta hiện tại không có một nơi ở cố định, luôn luôn di chuyển khắp nơi, mang theo con bé chẳng phải là sẽ phiền phức lắm sao?”
“Hê, chàng hiện tại không phải là đang gấp rút muốn tăng thực lực lên ư, con bé là một đỉnh lô đấy, chăm sóc cho tốt thì chẳng phải sẽ là một món hời sao. Đừng nhìn thiếp bằng vẻ mặt khó hiểu đó, thiếp thừa biết nếu thật sự cần, chàng cũng không ngại xuống tay với nó đâu, chàng đâu phải là dạng người thương hoa tiếc ngọc.” Hồ Phi Nguyệt ranh mãnh liếc Tử Phong.
Quả đúng là như vậy, tuy Tử Phong hắn cực kì căm ghét những tên dùng đỉnh lô tu luyện, nhưng không có nghĩa là nếu trong trường hợp cần thiết thì hắn sẽ không làm thế a, suy cho cùng, hắn quan trọng kết quả hơn quá trình. Nghĩ lại thì, đây cũng là một lựa chọn không tồi a, ai biết được mai sau có biến cố gì xảy ra khiến Tử Phong hắn phải tăng gấp thực lực hay không cơ chứ.
“Thôi được rồi, chúng ta sẽ giữ con bé lại, nhưng mà nàng làm gì thì làm, khiến nó nghe lời là được.” Tử Phong nhàn nhạt nói, sau đó đi ra mở cửa sổ, thân hình hắn dần dần trở nên trong suốt.
“Chàng đi đâu vậy?”
“Đột phá Vương cấp!”
Còn chưa kịp phản ứng lại với những gì Tử Phong nói thì hắn đã sử dụng Ngụy trang rồi biến mất ở bên khung cửa sổ.
“Vừa đốn ngộ xong đã đột phá Vương cấp, chẳng lẽ chàng đã lĩnh ngộ được âm dương chi lực, trời ạ, cái thứ thiên phú nghịch thiên gì đây.” Hồ Phi Nguyệt lẩm bẩm.
Từ lúc nàng gặp hắn cho tới nay còn chưa tới ba tháng trời, vậy mà hắn một đường từ Sư cấp cỡ thất phẩm đột phá liên tục, hiện giờ lại sắp đột phá tới Vương cấp, cái cảnh giới mà đến 9 phần võ giả trong thiên hạ còn không đạt tới được, thậm chí có đạt tới thì cũng phải dùng tới thời gian trăm năm, kể cả đám siêu cấp thiên tài của mấy tông môn ẩn thế cũng phải mất cả chục năm, so với Tử Phong chỉ dùng có gần ba tháng thì giống như rác rưởi vậy.
“Chẳng lẽ là vì chàng là Thiên Ma? Nhưng mà nếu như vậy, tộc Thiên Ma năm xưa sao có thể thua được cơ chứ, chẳng lẽ chàng có huyết mạch của Thiên ma cấp cao?”
-----------
Tử Phong đi ra ngoài, điều đầu tiên hắn nghe được đó là những lời xì xào bàn tán về việc Tuyết Sơn Trang di dời khỏi Liên thành, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trực tiếp rút khỏi Liên thành hoàn toàn không để lại thứ gì. Nghe vậy thì hắn cũng chỉ cười khảy, không rút nhanh thì để chờ Hợp Hoan Tông đến lật úp cả cái Liên thành này lên à, xử lí khôn ngoan đấy.
Hắn hiện tại đang ở level 19 với 95% điểm kinh nghiệm, chỉ cần 5% nữa là có thể lên level 20 rồi, tức tương đương với đột phá Vương cấp. Vốn võ giả thông thường phải lĩnh ngộ âm dương chi lực thì mới có thể đột phá Vương cấp, nhưng Tiểu Linh đã từng nhắc tới việc hệ thống sẽ bỏ qua toàn bộ các loại bình cảnh mà chỉ cần hắn đủ kinh nghiệm thì sẽ trực tiếp đột phá, vậy nên hắn có thể khẳng định là ngay khi đạt tới Vương cấp, hắn cũng sẽ cảm nhận được âm dương chi lực ngay lập tức. Ban đầu hắn vốn định hi sinh 25 năm tuổi thọ để đạt tới level như hiện tại, nhưng nhờ vào một pha đốn ngộ đậm chất nhân vật chính mà hắn cũng đạt tới level 19, khi hắn định hi sinh 25 năm tuổi thọ để lên level 21, thì cái phần thưởng đó đã không cánh mà bay, có vẻ như là nếu hắn không sử dụng ngay lúc nhận được thì phần thưởng đó sẽ biến mất, tuy có hơi tiếc nuối nhưng không mất 25 năm tuổi thọ mà vẫn hoàn thành ý định ban đầu, đối với hắn thế là cũng ổn rồi.
Chỉ cần 5% điểm kinh nghiệm, mà hệ thống tạm thời không thấy có thông báo về nhiệm vụ mới, làm thế nào để kiếm kinh nghiệm nhanh nhất? Câu trả lời rất đơn giản, dong binh công hội!
Liên thành tuy không phải là đại thành như Thiên Ưng thành hay gì, nhưng điều đó không có nghĩa là dong binh công hội không đặt chi nhánh ở đó. Cơ mà lẽ đương nhiên, với một thành trì mà hai ba tên Vương cấp có thể làm loạn, cái dong binh công hội ở đó cũng không có cái gì gọi là cao thủ rồi.
Tử Phong cũng không cần hỏi đường, ngày hôm trước trong lúc chờ đợi đám người Hợp Hoan Tông đến, hắn đã điều tra địa lí của cả Liên thành rồi, với tốc độ của hắn, chỉ mất chưa tới 10 phút để hắn đến được chi nhánh của dong binh công hội ở Liên thành.
Đương nhiên là Tử Phong hắn đến để nhận nhiệm vụ, vậy nên hắn đành phải bỏ đi trạng thái Ngụy trang ở một chỗ vắng vẻ, sau đó mới đi vào. Nhìn quanh không gian ở bên trong, Tử Phong không khỏi chép miệng một cái, nhìn chẳng khác gì chi nhánh ở Hắc Thạch trấn a, chỉ khác là lúc đó thực lực của hắn còn thấp, nhìn thấy Tướng cấp võ giả còn thấy nguy hiểm, nhưng giờ hắn nhìn tất cả mọi người ở đây giống như nhìn mấy con chó con mèo vậy, hoàn toàn không chút nguy hiểm đối với hắn.
Nhắc tới Hắc Thạch trấn, Tử Phong lại không nhịn được nhớ tới Diệp Thủy Lan, nghĩ tới tiểu nha đầu đáng yêu của hắn lúc này còn đang sống chết không rõ ở trong Âm Ma Tông, hai tay Tử Phong bất giác nắm chặt lại.
“Lan nhi chờ đó, nhất định ca ca sẽ tới cứu muội!” Khẽ lẩm bẩm, Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn nhân viên tiếp tân đang đứng trước mặt mình, thò tay vào trong áo giả vờ như lấy thừ gì đó, thực chất là lấy từ trong không gian giới chỉ ra thẻ bài cấp bậc dong binh của mình.
Sự xuất hiện của một dong binh cấp Bạch Kim lập tức khiến nơi đây oanh động, dong binh cấp Bạch Kim a, mặc dù nói là thẻ bài cấp bậc có thẻ mua bán, nhưng hiển nhiên nếu không có thực lực thì không một ai ngu tới mức đi mua một cái thẻ có cấp bậc cao như Bạch Kim. Vả lại, nhìn cái tên dong binh cấp Bạch Kim này đi, thân hình cao lớn, tóc bạc trắng lại còn thêm một cái mặt nạ dữ tợn nữa, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy áp lực nhàn nhạt rồi, đích thị là dong binh cấp Bạch Kim hàng thật giá thật……..
Bỏ ngoài tai mấy lời xì xào bàn tán của đám dong binh xung quanh, Tử Phong đi theo nhân viên tiếp tân, tiến vào căn phòng của dong binh công hội ngầm. Hắn cần nhận nhiệm vụ, nhưng những nhiệm vụ ở bên ngoài kia hầu hết đều khá là tốn thời gian, vậy nên để cho nhanh, cứ nhận nhiệm vụ ám sát là tốt nhất.
Mặc dù lần đầu đến dong binh công hội ở Liên thành, nhưng Tử Phong đã quá quen thuộc với quy củ của dong binh công hội ngầm rồi, hắn bước vào căn phòng và chỉ lẳng lặng xem kĩ các nhiệm vụ được treo trên tường thôi. Chỉ là khiến hắn thất vọng rồi, hầu hết nhiệm vụ đều quá……..dễ, lượng kinh nghiệm nhận được chắc chắn sẽ không ra gì cả, phải chi có một cái nhiệm vụ nào đó đỡ hơn thế này.
Đúng lúc định rời khỏi, hắn chợt cảm thấy không gian trên đầu mình hình như có gì đó bất thường, vừa ngẩng mặt lên nhìn thì một tờ giấy rơi từ trên xuống, úp lên mặt hắn. Đưa tay giật lấy tờ giấy, Tử Phong nhận ra đấy là một tờ giấy ghi thông tin nhiệm vụ. Không đọc thì thôi, ngay khi đọc xong, hai mắt Tử Phong chợt sáng lên, nhiệm vụ này, quá tuyệt.
“Diệt Hợp Hoan Tông, thời gian phương pháp không quan trọng, chỉ cần kết quả!”
Nội dung nhiệm vụ chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như vậy, nhưng thế cũng là đủ với Tử Phong rồi, hắn còn không thèm nhìn vào phần ghi rõ phần thưởng cùng với cách liên lạc với người đã ra nhiệm vụ. Mấy thứ đó không quan trọng, hắn thậm chí còn chẳng cần nhận thưởng, hắn chỉ quan tâm tới việc đưa cái nhiệm vụ này thành nhiệm vụ của hệ thống mà thôi, tới lúc đó đã có hệ thống thưởng cho hắn rồi, phần thưởng của thân chủ là cái rắm.
Tử Phong rất nhanh làm thủ tục nhận nhiệm vụ này, sau đó rời đi. Thân ảnh hắn vừa khuất bóng sau cánh cửa, tên nhân viên vừa làm thủ tục cho Tử Phong liền lấy một mảnh giấy, viết vài chữ nguệch ngoạc lên đó, sau đó ấn cái chuông nhỏ ở trên bàn, một bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, nhận lấy lá thư sau đó nói
“Có cần ta nhắn cái gì không?”
“Cứ nói là mục tiêu ngài cần tìm đã xuất hiện là được.”
Lấy làm kì quái, Tử Phong liền cúi người xuống nhìn mình, không nhìn thì thôi, lúc nhìn thì hắn cũng không khỏi buồn cười, thảo nào tiểu nha đầu này lại la lên như vậy, khó trách khó trách. Thì ra hắn lúc này đang không một mảnh vải che thân đứng giữa phòng như đứng giữa chỗ không người, cơ thể trần truồng của hắn lúc này đang hiện rõ mồn một trước mắt Hồ Phi Nguyệt và nha đầu kia.
Chặc lưỡi một tiếng, Tử Phong lấy từ trong không gian giới chỉ một bộ quần áo mới, bắt đầu mặc đồ vào, đương nhiên, vẫn là bộ đồ cùng một kiểu mẫu như cũ, hắn cũng đã bị Hồ Phi Nguyệt phàn nàn về gu ăn mặc nhiều lần rồi, nhưng mà hắn không có quan tâm cho lắm, chỉ cần mặc được là được, nên trong không gian giới chỉ của hắn tuy có một đống y phục nhưng 9 phần là giống hệt nhau, 1 phần còn lại thì chỉ dùng trong một vài trường hợp cần phải ngụy trang trà trộn vào đâu đó chẳng hạn.
“Hét cái gì chứ, ồn ào, chưa từng thấy qua nam nhân khỏa thân à?” Tử Phong làu bàu. Xét về lí mà nói thì hắn ta cũng không phải là nam nhân, đúng hơn hắn là một Thiên Ma nam tính chứ không phải là nhân loại, nhưng mà ngoại trừ cơ thể của Thiên Ma và huyết mạch của họ mạnh hơn con người đến cả trăm lần ra thì cấu tạo cũng không khác nhau là mấy, nói hắn là nam nhân thì cũng miễn cưỡng coi được.
Mặc quần áo xong xuôi, Tử Phong lúc này mới quan sát hai người lúc này vẫn đang đứng ở cửa, hay đúng hơn đó là tiểu nha đầu đang núp sau lưng Hồ Phi Nguyệt, len lén nhìn hắn trong khi nàng ta thì cười khổ. Trên tay hai người là một đống túi đựng đồ, cũng không biết là họ đã mua gì nữa.
Ra hiệu cho hai người tiến vào, Tử Phong đóng cửa phòng lại, sau đó thì hắn cũng đã biết mấy chiếc túi đó đựng gì, là y phục, rất nhiều y phục. Từ chủng loại như áo, quần, quần cộc, váy, đến những thứ như là đồ lót, giày dép, màu sắc thì vô số khiến Tử Phong nhìn mà hoa cả mắt.
“Nàng mua cái đống này làm gì vậy?”
“Cho Ngưng Tuyết tiểu muội chứ còn gì nữa. À mà để thiếp giới thiệu cho chàng, đây là Diệp Ngưng Tuyết. Tiểu muội, đây là Tử Phong, là……….”
Hồ Phi Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tử Phong đã lấy tay chặt nhẹ vào gáy cô gái có tên là Diệp Ngưng Tuyết trước mặt, khiến nha đầu ngất đi.
“Vậy………rốt cuộc có thể nói chuyện gì đã xảy ra với hai người trong lúc ta hôn mê không?”
Khẽ thở dài một tiếng, Hồ Phi Nguyệt nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang nằm dưới đất mà nói
“Thiếp đã nói cô bé cũng là một đỉnh lô rồi mà nhỉ, chàng không thấy hoàn cảnh như vậy là quá đáng thương sao?”
“Không!” Gần như không cần phải nghĩ ngợi, Tử Phong trả lời ngay tức khắc. Đáng thương ư? Đúng là có, nhưng mà liên quan gì tới hắn? Dù một nửa người trên thế giới này chết ngay trước mắt thì hắn cũng không nhíu mày lấy một cái, đương nhiên, nếu trong đó có mặt Diệp Thủy Lan cùng Hồ Phi Nguyệt thì sẽ là chuyện khác. Nếu chuyện đó xảy ra, đảm bảo hắn sẽ cho nửa thế giới còn lại chôn cùng hai người luôn.
“Ài, nói chuyền cùng với một người máu lạnh như chàng thật là mệt mà. Nói chung thì thiếp cảm thấy con bé đáng thương, nên định để cho nó đồng hành cùng chúng ta, đổi lại thì con bé sẽ làm nha hoàn sai vặt cho chàng!” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Hai mắt Tử Phong trừng lớn: “Nàng nghĩ chúng ta cần phải có người hầu hạ sao, cũng không phải ta ghét bỏ gì nó, nhưng mà hai người chúng ta hiện tại không có một nơi ở cố định, luôn luôn di chuyển khắp nơi, mang theo con bé chẳng phải là sẽ phiền phức lắm sao?”
“Hê, chàng hiện tại không phải là đang gấp rút muốn tăng thực lực lên ư, con bé là một đỉnh lô đấy, chăm sóc cho tốt thì chẳng phải sẽ là một món hời sao. Đừng nhìn thiếp bằng vẻ mặt khó hiểu đó, thiếp thừa biết nếu thật sự cần, chàng cũng không ngại xuống tay với nó đâu, chàng đâu phải là dạng người thương hoa tiếc ngọc.” Hồ Phi Nguyệt ranh mãnh liếc Tử Phong.
Quả đúng là như vậy, tuy Tử Phong hắn cực kì căm ghét những tên dùng đỉnh lô tu luyện, nhưng không có nghĩa là nếu trong trường hợp cần thiết thì hắn sẽ không làm thế a, suy cho cùng, hắn quan trọng kết quả hơn quá trình. Nghĩ lại thì, đây cũng là một lựa chọn không tồi a, ai biết được mai sau có biến cố gì xảy ra khiến Tử Phong hắn phải tăng gấp thực lực hay không cơ chứ.
“Thôi được rồi, chúng ta sẽ giữ con bé lại, nhưng mà nàng làm gì thì làm, khiến nó nghe lời là được.” Tử Phong nhàn nhạt nói, sau đó đi ra mở cửa sổ, thân hình hắn dần dần trở nên trong suốt.
“Chàng đi đâu vậy?”
“Đột phá Vương cấp!”
Còn chưa kịp phản ứng lại với những gì Tử Phong nói thì hắn đã sử dụng Ngụy trang rồi biến mất ở bên khung cửa sổ.
“Vừa đốn ngộ xong đã đột phá Vương cấp, chẳng lẽ chàng đã lĩnh ngộ được âm dương chi lực, trời ạ, cái thứ thiên phú nghịch thiên gì đây.” Hồ Phi Nguyệt lẩm bẩm.
Từ lúc nàng gặp hắn cho tới nay còn chưa tới ba tháng trời, vậy mà hắn một đường từ Sư cấp cỡ thất phẩm đột phá liên tục, hiện giờ lại sắp đột phá tới Vương cấp, cái cảnh giới mà đến 9 phần võ giả trong thiên hạ còn không đạt tới được, thậm chí có đạt tới thì cũng phải dùng tới thời gian trăm năm, kể cả đám siêu cấp thiên tài của mấy tông môn ẩn thế cũng phải mất cả chục năm, so với Tử Phong chỉ dùng có gần ba tháng thì giống như rác rưởi vậy.
“Chẳng lẽ là vì chàng là Thiên Ma? Nhưng mà nếu như vậy, tộc Thiên Ma năm xưa sao có thể thua được cơ chứ, chẳng lẽ chàng có huyết mạch của Thiên ma cấp cao?”
-----------
Tử Phong đi ra ngoài, điều đầu tiên hắn nghe được đó là những lời xì xào bàn tán về việc Tuyết Sơn Trang di dời khỏi Liên thành, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trực tiếp rút khỏi Liên thành hoàn toàn không để lại thứ gì. Nghe vậy thì hắn cũng chỉ cười khảy, không rút nhanh thì để chờ Hợp Hoan Tông đến lật úp cả cái Liên thành này lên à, xử lí khôn ngoan đấy.
Hắn hiện tại đang ở level 19 với 95% điểm kinh nghiệm, chỉ cần 5% nữa là có thể lên level 20 rồi, tức tương đương với đột phá Vương cấp. Vốn võ giả thông thường phải lĩnh ngộ âm dương chi lực thì mới có thể đột phá Vương cấp, nhưng Tiểu Linh đã từng nhắc tới việc hệ thống sẽ bỏ qua toàn bộ các loại bình cảnh mà chỉ cần hắn đủ kinh nghiệm thì sẽ trực tiếp đột phá, vậy nên hắn có thể khẳng định là ngay khi đạt tới Vương cấp, hắn cũng sẽ cảm nhận được âm dương chi lực ngay lập tức. Ban đầu hắn vốn định hi sinh 25 năm tuổi thọ để đạt tới level như hiện tại, nhưng nhờ vào một pha đốn ngộ đậm chất nhân vật chính mà hắn cũng đạt tới level 19, khi hắn định hi sinh 25 năm tuổi thọ để lên level 21, thì cái phần thưởng đó đã không cánh mà bay, có vẻ như là nếu hắn không sử dụng ngay lúc nhận được thì phần thưởng đó sẽ biến mất, tuy có hơi tiếc nuối nhưng không mất 25 năm tuổi thọ mà vẫn hoàn thành ý định ban đầu, đối với hắn thế là cũng ổn rồi.
Chỉ cần 5% điểm kinh nghiệm, mà hệ thống tạm thời không thấy có thông báo về nhiệm vụ mới, làm thế nào để kiếm kinh nghiệm nhanh nhất? Câu trả lời rất đơn giản, dong binh công hội!
Liên thành tuy không phải là đại thành như Thiên Ưng thành hay gì, nhưng điều đó không có nghĩa là dong binh công hội không đặt chi nhánh ở đó. Cơ mà lẽ đương nhiên, với một thành trì mà hai ba tên Vương cấp có thể làm loạn, cái dong binh công hội ở đó cũng không có cái gì gọi là cao thủ rồi.
Tử Phong cũng không cần hỏi đường, ngày hôm trước trong lúc chờ đợi đám người Hợp Hoan Tông đến, hắn đã điều tra địa lí của cả Liên thành rồi, với tốc độ của hắn, chỉ mất chưa tới 10 phút để hắn đến được chi nhánh của dong binh công hội ở Liên thành.
Đương nhiên là Tử Phong hắn đến để nhận nhiệm vụ, vậy nên hắn đành phải bỏ đi trạng thái Ngụy trang ở một chỗ vắng vẻ, sau đó mới đi vào. Nhìn quanh không gian ở bên trong, Tử Phong không khỏi chép miệng một cái, nhìn chẳng khác gì chi nhánh ở Hắc Thạch trấn a, chỉ khác là lúc đó thực lực của hắn còn thấp, nhìn thấy Tướng cấp võ giả còn thấy nguy hiểm, nhưng giờ hắn nhìn tất cả mọi người ở đây giống như nhìn mấy con chó con mèo vậy, hoàn toàn không chút nguy hiểm đối với hắn.
Nhắc tới Hắc Thạch trấn, Tử Phong lại không nhịn được nhớ tới Diệp Thủy Lan, nghĩ tới tiểu nha đầu đáng yêu của hắn lúc này còn đang sống chết không rõ ở trong Âm Ma Tông, hai tay Tử Phong bất giác nắm chặt lại.
“Lan nhi chờ đó, nhất định ca ca sẽ tới cứu muội!” Khẽ lẩm bẩm, Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn nhân viên tiếp tân đang đứng trước mặt mình, thò tay vào trong áo giả vờ như lấy thừ gì đó, thực chất là lấy từ trong không gian giới chỉ ra thẻ bài cấp bậc dong binh của mình.
Sự xuất hiện của một dong binh cấp Bạch Kim lập tức khiến nơi đây oanh động, dong binh cấp Bạch Kim a, mặc dù nói là thẻ bài cấp bậc có thẻ mua bán, nhưng hiển nhiên nếu không có thực lực thì không một ai ngu tới mức đi mua một cái thẻ có cấp bậc cao như Bạch Kim. Vả lại, nhìn cái tên dong binh cấp Bạch Kim này đi, thân hình cao lớn, tóc bạc trắng lại còn thêm một cái mặt nạ dữ tợn nữa, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy áp lực nhàn nhạt rồi, đích thị là dong binh cấp Bạch Kim hàng thật giá thật……..
Bỏ ngoài tai mấy lời xì xào bàn tán của đám dong binh xung quanh, Tử Phong đi theo nhân viên tiếp tân, tiến vào căn phòng của dong binh công hội ngầm. Hắn cần nhận nhiệm vụ, nhưng những nhiệm vụ ở bên ngoài kia hầu hết đều khá là tốn thời gian, vậy nên để cho nhanh, cứ nhận nhiệm vụ ám sát là tốt nhất.
Mặc dù lần đầu đến dong binh công hội ở Liên thành, nhưng Tử Phong đã quá quen thuộc với quy củ của dong binh công hội ngầm rồi, hắn bước vào căn phòng và chỉ lẳng lặng xem kĩ các nhiệm vụ được treo trên tường thôi. Chỉ là khiến hắn thất vọng rồi, hầu hết nhiệm vụ đều quá……..dễ, lượng kinh nghiệm nhận được chắc chắn sẽ không ra gì cả, phải chi có một cái nhiệm vụ nào đó đỡ hơn thế này.
Đúng lúc định rời khỏi, hắn chợt cảm thấy không gian trên đầu mình hình như có gì đó bất thường, vừa ngẩng mặt lên nhìn thì một tờ giấy rơi từ trên xuống, úp lên mặt hắn. Đưa tay giật lấy tờ giấy, Tử Phong nhận ra đấy là một tờ giấy ghi thông tin nhiệm vụ. Không đọc thì thôi, ngay khi đọc xong, hai mắt Tử Phong chợt sáng lên, nhiệm vụ này, quá tuyệt.
“Diệt Hợp Hoan Tông, thời gian phương pháp không quan trọng, chỉ cần kết quả!”
Nội dung nhiệm vụ chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như vậy, nhưng thế cũng là đủ với Tử Phong rồi, hắn còn không thèm nhìn vào phần ghi rõ phần thưởng cùng với cách liên lạc với người đã ra nhiệm vụ. Mấy thứ đó không quan trọng, hắn thậm chí còn chẳng cần nhận thưởng, hắn chỉ quan tâm tới việc đưa cái nhiệm vụ này thành nhiệm vụ của hệ thống mà thôi, tới lúc đó đã có hệ thống thưởng cho hắn rồi, phần thưởng của thân chủ là cái rắm.
Tử Phong rất nhanh làm thủ tục nhận nhiệm vụ này, sau đó rời đi. Thân ảnh hắn vừa khuất bóng sau cánh cửa, tên nhân viên vừa làm thủ tục cho Tử Phong liền lấy một mảnh giấy, viết vài chữ nguệch ngoạc lên đó, sau đó ấn cái chuông nhỏ ở trên bàn, một bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, nhận lấy lá thư sau đó nói
“Có cần ta nhắn cái gì không?”
“Cứ nói là mục tiêu ngài cần tìm đã xuất hiện là được.”