Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 114: Đúng như tính toán
Hai ngày sau.
Trước cổng Liên thành xuất hiện một đám người trông không giống người thường, một lão già, hai trung niên, đi theo sau trông có vẻ như là tùy tùng là khoảng gần 20 người, nam có nữ có. Nhìn tấm biển đề chữ Liên thành trước mắt, một tên trung niên liền quay lại nói:
“Tông chủ, đại trưởng lão, chúng ta đến Liên thành rồi.”
Tên trung niên nhân còn lại, cũng chính là tông chủ vừa được nhắc tới, chỉ gật đầu một cái, sau đó lạnh lùng dẫn đầu đoàn người đi vào thành. Hắn tên Trình Đông Thăng, tông chủ Hợp Hoan tông, cũng chính là phụ thân của Trình Thụy Niên đã bị Tử Phong giết chết lúc trước, đi cùng hắn là phó tông chủ Phạm Thu Minh, và lão giả kia là đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông, có tên Dịch Lãng. Còn 20 tên đầu trâu mặt ngựa, à nhầm tùy tùng đằng sau, đừng nhìn họ khúm núm như vậy, nhưng trên thực tế tất cả đều có tu vi Vương cấp, tùy tiện đem 1-2 người ném đến bất kì thành trì nào cũng có thể dậy lên sóng gió ngập trời, đương nhiên, trừ kinh đô ra mà thôi.
Tùy tùng mà đã như vậy, lẽ dĩ nhiên chủ nhân như Tông chủ, phó tông chủ cũng như Đại trưởng lão phải có tu vi thông thiên rồi, và quả đúng như vậy, Tông chủ Trình Đông Thăng có tu vi Tôn cấp ngũ phẩm, Đại trưởng lão Tôn cấp nhị phẩm và phó tông chủ Tôn cấp nhất phẩm, nếu tính cả thái thượng trưởng lão vẫn còn bế quan trong tông, thực lực của Hợp Hoan Tông có thể so với đệ nhất thế gia Càn Nguyên đế quốc, thậm chí còn có thể hơn, phải biết đến như Diệp gia cũng chỉ có đến 3 Tôn cấp mà thôi.
“Hừ, lần này tuyệt đối phải tìm ra ai là hung thủ đã giết chết con trai ta, mặc dù nó khá là phế vật nhưng nó vẫn là con của ta, không có chuyện ta sẽ để nó chết vô ích đâu!!” Trình Đông Thăng gằn giọng nói.
“Nhưng mà chúng ta biết tìm manh mối ở đâu bây giờ, vả lại, là ai có đảm lượng cùng thực lực để làm điều đấy chứ, Trình Thụy Niên chẳng phải tốt xấu gì cũng là Vương cấp cửu phẩm sao, đối với chúng ta thì không là gì nhưng với võ giả phổ thông thì Vương cấp cửu phẩm đâu phải nói giết là giết như vậy.” Phạm Thu Minh nói.
“Võ giả thông thường không thể, nhưng Trình thiếu chủ bị giết là sự thật, chứng tỏ đối phương không phải là dạng phàm, chính vì thế nên chúng ta mới xuất động gần như toàn bộ sức mạnh cao tầng của tông ta đến đây đó.” Dịch Lãng tiếp lời.
“Không cần nói nhiều, trước hết tìm đến hai nhà Lâm – Lăng tìm hiểu, sau đó đến Vương gia điều tra xem có manh mối gì không đã, Thụy Niên nó vốn có nhiệm vụ xử lí Vương gia mà, có lẽ là ở đó đã xảy ra biến cố.” Trình Đông Thăng ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Phạm Thu Minh cùng Dịch Lãng nhìn nhau rồi gật đầu một cái, cả đoàn người liền hướng về phía Lăng phủ mà tiến đến đầu tiên………
------------
“Chàng không cảm thấy sốt ruột à?” Hồ Phi Nguyệt nhìn Tử Phong lúc này đang nằm ườn ra trên giường mà hỏi.
Cầm lấy một quyển sách, Tử Phong vẫn chăm chú đọc, lơ đãng hỏi ngược lại: “Sốt ruột cái gì?”
“Thì chàng chả nói người của Hợp Hoan Tông chuẩn bị đến à, chàng không cảm thấy sốt ruột một chút nào sao?”
Nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, Tử Phong ngồi dậy nhìn Hồ Phi Nguyệt cười cười: “Ta có sốt ruột hay không, thì việc bọn chúng đến Liên thành này có thay đổi được không?”
“Vả lại, ta đã tính cả rồi, nếu bọn chúng xuất hiện ở trong thành, chúng ta sẽ dễ dàng biết được thôi, không sợ bị bất ngờ đâu!”
Nghiêng đầu, trên mặt Hồ Phi Nguyệt hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng: “Hả?”
“Nàng nghĩ thử xem, bọn chúng không biết là ai đã giết Trình thiếu gia, bọn chúng chắc chắn sẽ muốn điều tra một phen, nhưng mà nếu muốn điều tra thì phải bắt đầu từ đâu?”
Giơ một ngón tay lên, Tử Phong nở một nụ cười trông vô cùng quỷ dị
“Thứ nhất, bọn chúng đảm bảo sẽ tìm đến địa đầu xà của Liên thành, cũng chính là tam đại gia tộc đầu tiên, thứ tự của bọn chúng sẽ là viếng thăm Lăng – Lâm gia, sau đó thì đến Vương gia điều tra, nhưng cả ba gia tộc đã biến mất hoàn toàn, bọn chúng đi đâu để điều tra bây giờ?”
Một ngón tay nữa được giơ lên, Tử Phong nói:
“Vậy dẫn đến bước thứ hai, bọn chúng sẽ bắt đầu nghe ngóng tin tức vỉa hè, nếu là nguồn tin dân gian, vậy gần đây có sự việc gì xảy ra một cách nổi bật mà ai cũng biết không?”
“Hai tiếng nổ cực lớn phát ra khi ta sử dụng Thiên Phạt Kiếm, đảm bảo là cả thành ai cũng để ý đến nó cả, chỉ cần hỏi một chút là sẽ đoán được thời gian phát sinh tiếng nổ đầu tiên là không lâu trước khi Trình thiếu gia bị giết, hơn nữa tiếng nổ lại phát ra từ Vương phủ, nơi mà Trình thiếu gia sẽ đến, không khó để đám người Hợp Hoan Tông sẽ liên kết được mấy thứ đó với nhau.
Từ đó lại dẫn đến bước tiếp theo, vậy tiếng nổ thứ hai xảy ra ở đâu? Đương nhiên là cả thành sẽ chỉ đến Tuyết Sơn Trang rồi, hai tiếng nổ giống hết nhau xuất hiện trong thời gian ngắn, chắc chắn là do cùng một người tạo ra. Không đến 100%, nhưng đảm bảo 8-90% tỉ lệ là bọn chúng sẽ đi theo lối mòn suy nghĩ như vậy, cuối cùng sẽ kết thúc, đó là ở Tuyết Sơn Trang.”
Dừng lại một chút, Tử Phong liếc Hồ Phi Nguyệt: “Vậy nàng nói xem, cái nhà trọ chúng ta đang ở, nó nằm ở đâu?”
“Chẳng phải ở ngay đối diện Tuyết………… a thiếp hiểu rồi, ý chàng là dù chúng ta có làm gì thì bọn chúng cũng sẽ kết thúc đầu mối ở Tuyết Sơn Trang, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được thôi đúng không?”
“Phải, nàng hiểu ý ta rồi đó.” Đang gật gù, Tử Phong chợt thấy Hồ Phi Nguyệt dùng một ánh mắt kì quái nhìn hắn chằm chằm. hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu một hồi: “Gì vậy?”
“Thiếp đã từng nói chàng rất giỏi trong việc tính toán đường đi nước bước của đối thủ chưa?”
“Nàng chưa nói, nhưng cũng không cần nói, cái này chỉ là thường thức, suy nghĩ một chút là sẽ rõ cả thôi, không có gì cao siêu cả. Thực tế mà nói chỉ tất cả chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ của ta mà thôi, cũng không có gì ghê gớm cả.” Tử Phong nhún vai nói.
Lắc đầu, Hồ Phi Nguyệt nói: “Không phải, ta có cảm giác giống như là chàng đã sắp xếp mọi thứ ngay từ ban đầu chỉ để chờ đợi đến bây giờ thôi vậy. Nếu như nói cú Thiên Phạt Kiếm thứ nhất là chàng buộc phải sử dụng để giết chết đối thủ, nhưng cú Thiên Phạt Kiếm thứ hai chàng dùng ở Tuyết Sơn Trang là hoàn toàn thừa thãi, tên lão tổ đó chỉ có tu vi Vương cấp nhất phẩm, hơn nữa lại vừa mới đột phá, chàng vốn có thể giết hắn dễ như chơi mà không cần đến Thiên Phạt Kiếm. Nếu không phải là chàng đã tính toán tới việc dụ đám người Hợp Hoan Tông thì ta không nghĩ ra được lí do mà chàng phải sử dụng Thiên Phạt Kiếm ở đó cả.”
Tử Phong không khỏi toát mồ hôi đầy đầu, trí tưởng tượng kiểu gì thế này, hắn sử dụng Thiên Phạt Kiếm vốn là do hăng máu quá nên mới lỡ tay chém ra mà thôi, nào có tí gì là tính toán. Nhưng nếu nàng ta đã nghĩ như vậy, Tử Phong hắn cũng không ngại mặt dày mà nhận hết công lao về phía mình a.
Gật gật đầu, Tử Phong bước ra cửa sổ, nhìn về Tuyết Sơn Trang phía đối diện, lẩm bẩm: “Hi vọng là chức nghiệp của mình hoàn thành tiến hóa sớm trước khi bọn chúng tới đây, thật là đáng mong chờ.”
Ánh mắt hắn chợt co rút lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đây rồi!!”
-------------
“Tông chủ, mọi manh mối của chúng ta đã đứt đoạn!” Dịch Lãng nói.
Đấm mạnh một phát vào bức tường bên cạnh, trực tiếp làm nó đổ sụp xuống trước con mắt trợn trừng của người đi đường xung quanh, Trình Đông Thăng nghiến răng: “Tra, dù có gì cũng phải tra ra, kể cả có phải lật úp cả cái Liên thành này lên thì cũng phải tra ra kẻ đã giết hại con trai ta!”
“Ta biết, nhưng Lăng gia cùng Lâm gia chợt biến mất không rõ tung tích, nghe nói là tộc nhân trong đêm đã chia nhau đồ đạc sau đó bỏ chạy không rõ lí do, Vương gia thì sụp đổ, điều tra bên trong Vương phủ thì có xuất hiện dấu vết chiến đấu kinh thiên động địa cùng với nhiều vết máu đã khô, hẳn là Trình thiếu chủ đã bỏ mạng tại đấy. Chỉ là hiện trượng không còn sót lại một thứ gì để có thể điều tra sâu hơn nữa, ta cũng đã bảo Phạm Thu Minh đi tìm hiểu tin tức từ dân chúng gần đây rồi, có lẽ hắn sẽ tìm ra được một thứ gì đó.”
Vừa nói xong, Phạm Thu Minh liền xuất hiện, tay kéo theo một thanh niên quần áo rách nát, trông có vẻ giống như là ăn mày, miệng nói: “Ta tìm thấy một ít đầu mối, ngươi nói đi!”
Tên ăn mày đứng trước khí thế như thần linh của mấy người trước mặt mà thiếu chút nữa ngất xỉu, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều võ giả mạnh mẽ đến như vậy a. Hắn lắp bắp nói: “Cách đây mấy ngày, tiểu nhân nửa đêm có nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất phát ra từ phía Vương phủ, và một cột sáng cong cong hình bán nguyệt xuất hiện cao tới mấy chục mét ở giữa Vương phủ.”
“Hẳn đấy là dấu vết chiến đấu của đám người Thụy Niên, cột sáng đó có thể là kiếm quang, nhưng mà là thứ kiếm quang gì có thể cao tới mấy chục mét cơ chứ, xem ra ngườir a tay có tu vi cũng không kém gì chúng ta. Ngươi còn biết gì, mau nói ra, ta sẽ có trọng thưởng.” Trình Đông Thăng thúc giục.
“Dạ dạ, ngay ngày hôm sau, tiếng nổ kinh thiên đó lại xuất hiện một lần nữa, chỉ là lần này tiểu nhân chỉ nghe thấy chứ không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cả hai đều nghe giống nhau, chắc chắn hai vụ nổ giống nhau.”
Dịch Lãng a lên một tiếng, vội vàng hỏi: “Tiếng nổ ấy phát ra từ đâu?”
“Tiểu nhân nghe nói là phát ra từ Tuyết Sơn Trang……….”
Đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, Trình Đông Thăng phất tay một cái, cả đám người liền nhanh chóng di chuyển, mục tiêu đó là Tuyết Sơn Trang. Tên ăn mày nhìn cả đám võ giả cường đại đến mức khiến hắn muốn thổ huyết trước áp lực cự đại cất bước đi mà thở phào nhẹ nhõm, bỗng một đồng tiền màu hoàng kim chợt bay đến, rơi dưới chân hắn, chỉ thấy Phạm Thu Minh quay lại, giơ ngón cái lên gia hiệu tốt lắm.
------------
Hồ Phi Nguyệt nghe Tử Phong nói, liền bước tới bên cạnh hắn, nhìn sang phía Tuyết Sơn Trang. Chỉ thấy một đoàn người vô cùng bá đạo đá bay cánh cổng vừa mới được sửa lại mà Tử Phong đã phá hủy hai ngày trước sau đó nghênh ngang tiến vào như chỗ không người.
“Hừm, Tôn cấp ngũ phẩm, nhị phẩm và nhất phẩm, đúng như chàng đã nói, đích thân tông chủ, phó tông chủ cùng đại trưởng lão đều đích thân tới đây, nhưng mà chúng ta phải đánh lén như thế nào? Ta cần phải tiếp cận gần thì mới khống chế được bọn chúng, trừ khi là mạo hiểm bị thương như lần trước để thôi động tinh thần lực Thánh Hoàng thì mới không cần áp sát. Mà ta không nghĩ là cái năng lực tàng hình của chàng có thể giúp chúng ta vô thanh vô tức tiếp cận được bọn chúng quá gần.”
Trầm ngâm một lúc lâu, Tử Phong cười nhẹ: “Ta có một ý tưởng!!”
-Chức nghiệp “Sát thủ” tiến hóa hoàn tất, trở thành “Sát thủ hư không”.
Ngụy trang (Chủ động): Hòa lẫn vào môi trường xung quanh, khiến bản thân trở nên vô hình dưới mắt thường, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng, không thể sử dụng khi chiến đấu. (Mới) Có thể đi xuyên vật thể trong trạng thái Ngụy trang.
Liễm tức (Chủ động): Thu liễm khí tức khiến ngoại nhân không thể phát hiện ra tu vi cùng cảm nhận được khí tức, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng. (Mới) Có thể biến đổi/mô phỏng khí tức tùy ý, không thể sử dụng chung với hiệu ứng thu liễm khí tức
Trước cổng Liên thành xuất hiện một đám người trông không giống người thường, một lão già, hai trung niên, đi theo sau trông có vẻ như là tùy tùng là khoảng gần 20 người, nam có nữ có. Nhìn tấm biển đề chữ Liên thành trước mắt, một tên trung niên liền quay lại nói:
“Tông chủ, đại trưởng lão, chúng ta đến Liên thành rồi.”
Tên trung niên nhân còn lại, cũng chính là tông chủ vừa được nhắc tới, chỉ gật đầu một cái, sau đó lạnh lùng dẫn đầu đoàn người đi vào thành. Hắn tên Trình Đông Thăng, tông chủ Hợp Hoan tông, cũng chính là phụ thân của Trình Thụy Niên đã bị Tử Phong giết chết lúc trước, đi cùng hắn là phó tông chủ Phạm Thu Minh, và lão giả kia là đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông, có tên Dịch Lãng. Còn 20 tên đầu trâu mặt ngựa, à nhầm tùy tùng đằng sau, đừng nhìn họ khúm núm như vậy, nhưng trên thực tế tất cả đều có tu vi Vương cấp, tùy tiện đem 1-2 người ném đến bất kì thành trì nào cũng có thể dậy lên sóng gió ngập trời, đương nhiên, trừ kinh đô ra mà thôi.
Tùy tùng mà đã như vậy, lẽ dĩ nhiên chủ nhân như Tông chủ, phó tông chủ cũng như Đại trưởng lão phải có tu vi thông thiên rồi, và quả đúng như vậy, Tông chủ Trình Đông Thăng có tu vi Tôn cấp ngũ phẩm, Đại trưởng lão Tôn cấp nhị phẩm và phó tông chủ Tôn cấp nhất phẩm, nếu tính cả thái thượng trưởng lão vẫn còn bế quan trong tông, thực lực của Hợp Hoan Tông có thể so với đệ nhất thế gia Càn Nguyên đế quốc, thậm chí còn có thể hơn, phải biết đến như Diệp gia cũng chỉ có đến 3 Tôn cấp mà thôi.
“Hừ, lần này tuyệt đối phải tìm ra ai là hung thủ đã giết chết con trai ta, mặc dù nó khá là phế vật nhưng nó vẫn là con của ta, không có chuyện ta sẽ để nó chết vô ích đâu!!” Trình Đông Thăng gằn giọng nói.
“Nhưng mà chúng ta biết tìm manh mối ở đâu bây giờ, vả lại, là ai có đảm lượng cùng thực lực để làm điều đấy chứ, Trình Thụy Niên chẳng phải tốt xấu gì cũng là Vương cấp cửu phẩm sao, đối với chúng ta thì không là gì nhưng với võ giả phổ thông thì Vương cấp cửu phẩm đâu phải nói giết là giết như vậy.” Phạm Thu Minh nói.
“Võ giả thông thường không thể, nhưng Trình thiếu chủ bị giết là sự thật, chứng tỏ đối phương không phải là dạng phàm, chính vì thế nên chúng ta mới xuất động gần như toàn bộ sức mạnh cao tầng của tông ta đến đây đó.” Dịch Lãng tiếp lời.
“Không cần nói nhiều, trước hết tìm đến hai nhà Lâm – Lăng tìm hiểu, sau đó đến Vương gia điều tra xem có manh mối gì không đã, Thụy Niên nó vốn có nhiệm vụ xử lí Vương gia mà, có lẽ là ở đó đã xảy ra biến cố.” Trình Đông Thăng ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Phạm Thu Minh cùng Dịch Lãng nhìn nhau rồi gật đầu một cái, cả đoàn người liền hướng về phía Lăng phủ mà tiến đến đầu tiên………
------------
“Chàng không cảm thấy sốt ruột à?” Hồ Phi Nguyệt nhìn Tử Phong lúc này đang nằm ườn ra trên giường mà hỏi.
Cầm lấy một quyển sách, Tử Phong vẫn chăm chú đọc, lơ đãng hỏi ngược lại: “Sốt ruột cái gì?”
“Thì chàng chả nói người của Hợp Hoan Tông chuẩn bị đến à, chàng không cảm thấy sốt ruột một chút nào sao?”
Nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, Tử Phong ngồi dậy nhìn Hồ Phi Nguyệt cười cười: “Ta có sốt ruột hay không, thì việc bọn chúng đến Liên thành này có thay đổi được không?”
“Vả lại, ta đã tính cả rồi, nếu bọn chúng xuất hiện ở trong thành, chúng ta sẽ dễ dàng biết được thôi, không sợ bị bất ngờ đâu!”
Nghiêng đầu, trên mặt Hồ Phi Nguyệt hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng: “Hả?”
“Nàng nghĩ thử xem, bọn chúng không biết là ai đã giết Trình thiếu gia, bọn chúng chắc chắn sẽ muốn điều tra một phen, nhưng mà nếu muốn điều tra thì phải bắt đầu từ đâu?”
Giơ một ngón tay lên, Tử Phong nở một nụ cười trông vô cùng quỷ dị
“Thứ nhất, bọn chúng đảm bảo sẽ tìm đến địa đầu xà của Liên thành, cũng chính là tam đại gia tộc đầu tiên, thứ tự của bọn chúng sẽ là viếng thăm Lăng – Lâm gia, sau đó thì đến Vương gia điều tra, nhưng cả ba gia tộc đã biến mất hoàn toàn, bọn chúng đi đâu để điều tra bây giờ?”
Một ngón tay nữa được giơ lên, Tử Phong nói:
“Vậy dẫn đến bước thứ hai, bọn chúng sẽ bắt đầu nghe ngóng tin tức vỉa hè, nếu là nguồn tin dân gian, vậy gần đây có sự việc gì xảy ra một cách nổi bật mà ai cũng biết không?”
“Hai tiếng nổ cực lớn phát ra khi ta sử dụng Thiên Phạt Kiếm, đảm bảo là cả thành ai cũng để ý đến nó cả, chỉ cần hỏi một chút là sẽ đoán được thời gian phát sinh tiếng nổ đầu tiên là không lâu trước khi Trình thiếu gia bị giết, hơn nữa tiếng nổ lại phát ra từ Vương phủ, nơi mà Trình thiếu gia sẽ đến, không khó để đám người Hợp Hoan Tông sẽ liên kết được mấy thứ đó với nhau.
Từ đó lại dẫn đến bước tiếp theo, vậy tiếng nổ thứ hai xảy ra ở đâu? Đương nhiên là cả thành sẽ chỉ đến Tuyết Sơn Trang rồi, hai tiếng nổ giống hết nhau xuất hiện trong thời gian ngắn, chắc chắn là do cùng một người tạo ra. Không đến 100%, nhưng đảm bảo 8-90% tỉ lệ là bọn chúng sẽ đi theo lối mòn suy nghĩ như vậy, cuối cùng sẽ kết thúc, đó là ở Tuyết Sơn Trang.”
Dừng lại một chút, Tử Phong liếc Hồ Phi Nguyệt: “Vậy nàng nói xem, cái nhà trọ chúng ta đang ở, nó nằm ở đâu?”
“Chẳng phải ở ngay đối diện Tuyết………… a thiếp hiểu rồi, ý chàng là dù chúng ta có làm gì thì bọn chúng cũng sẽ kết thúc đầu mối ở Tuyết Sơn Trang, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được thôi đúng không?”
“Phải, nàng hiểu ý ta rồi đó.” Đang gật gù, Tử Phong chợt thấy Hồ Phi Nguyệt dùng một ánh mắt kì quái nhìn hắn chằm chằm. hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu một hồi: “Gì vậy?”
“Thiếp đã từng nói chàng rất giỏi trong việc tính toán đường đi nước bước của đối thủ chưa?”
“Nàng chưa nói, nhưng cũng không cần nói, cái này chỉ là thường thức, suy nghĩ một chút là sẽ rõ cả thôi, không có gì cao siêu cả. Thực tế mà nói chỉ tất cả chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ của ta mà thôi, cũng không có gì ghê gớm cả.” Tử Phong nhún vai nói.
Lắc đầu, Hồ Phi Nguyệt nói: “Không phải, ta có cảm giác giống như là chàng đã sắp xếp mọi thứ ngay từ ban đầu chỉ để chờ đợi đến bây giờ thôi vậy. Nếu như nói cú Thiên Phạt Kiếm thứ nhất là chàng buộc phải sử dụng để giết chết đối thủ, nhưng cú Thiên Phạt Kiếm thứ hai chàng dùng ở Tuyết Sơn Trang là hoàn toàn thừa thãi, tên lão tổ đó chỉ có tu vi Vương cấp nhất phẩm, hơn nữa lại vừa mới đột phá, chàng vốn có thể giết hắn dễ như chơi mà không cần đến Thiên Phạt Kiếm. Nếu không phải là chàng đã tính toán tới việc dụ đám người Hợp Hoan Tông thì ta không nghĩ ra được lí do mà chàng phải sử dụng Thiên Phạt Kiếm ở đó cả.”
Tử Phong không khỏi toát mồ hôi đầy đầu, trí tưởng tượng kiểu gì thế này, hắn sử dụng Thiên Phạt Kiếm vốn là do hăng máu quá nên mới lỡ tay chém ra mà thôi, nào có tí gì là tính toán. Nhưng nếu nàng ta đã nghĩ như vậy, Tử Phong hắn cũng không ngại mặt dày mà nhận hết công lao về phía mình a.
Gật gật đầu, Tử Phong bước ra cửa sổ, nhìn về Tuyết Sơn Trang phía đối diện, lẩm bẩm: “Hi vọng là chức nghiệp của mình hoàn thành tiến hóa sớm trước khi bọn chúng tới đây, thật là đáng mong chờ.”
Ánh mắt hắn chợt co rút lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đây rồi!!”
-------------
“Tông chủ, mọi manh mối của chúng ta đã đứt đoạn!” Dịch Lãng nói.
Đấm mạnh một phát vào bức tường bên cạnh, trực tiếp làm nó đổ sụp xuống trước con mắt trợn trừng của người đi đường xung quanh, Trình Đông Thăng nghiến răng: “Tra, dù có gì cũng phải tra ra, kể cả có phải lật úp cả cái Liên thành này lên thì cũng phải tra ra kẻ đã giết hại con trai ta!”
“Ta biết, nhưng Lăng gia cùng Lâm gia chợt biến mất không rõ tung tích, nghe nói là tộc nhân trong đêm đã chia nhau đồ đạc sau đó bỏ chạy không rõ lí do, Vương gia thì sụp đổ, điều tra bên trong Vương phủ thì có xuất hiện dấu vết chiến đấu kinh thiên động địa cùng với nhiều vết máu đã khô, hẳn là Trình thiếu chủ đã bỏ mạng tại đấy. Chỉ là hiện trượng không còn sót lại một thứ gì để có thể điều tra sâu hơn nữa, ta cũng đã bảo Phạm Thu Minh đi tìm hiểu tin tức từ dân chúng gần đây rồi, có lẽ hắn sẽ tìm ra được một thứ gì đó.”
Vừa nói xong, Phạm Thu Minh liền xuất hiện, tay kéo theo một thanh niên quần áo rách nát, trông có vẻ giống như là ăn mày, miệng nói: “Ta tìm thấy một ít đầu mối, ngươi nói đi!”
Tên ăn mày đứng trước khí thế như thần linh của mấy người trước mặt mà thiếu chút nữa ngất xỉu, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều võ giả mạnh mẽ đến như vậy a. Hắn lắp bắp nói: “Cách đây mấy ngày, tiểu nhân nửa đêm có nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất phát ra từ phía Vương phủ, và một cột sáng cong cong hình bán nguyệt xuất hiện cao tới mấy chục mét ở giữa Vương phủ.”
“Hẳn đấy là dấu vết chiến đấu của đám người Thụy Niên, cột sáng đó có thể là kiếm quang, nhưng mà là thứ kiếm quang gì có thể cao tới mấy chục mét cơ chứ, xem ra ngườir a tay có tu vi cũng không kém gì chúng ta. Ngươi còn biết gì, mau nói ra, ta sẽ có trọng thưởng.” Trình Đông Thăng thúc giục.
“Dạ dạ, ngay ngày hôm sau, tiếng nổ kinh thiên đó lại xuất hiện một lần nữa, chỉ là lần này tiểu nhân chỉ nghe thấy chứ không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cả hai đều nghe giống nhau, chắc chắn hai vụ nổ giống nhau.”
Dịch Lãng a lên một tiếng, vội vàng hỏi: “Tiếng nổ ấy phát ra từ đâu?”
“Tiểu nhân nghe nói là phát ra từ Tuyết Sơn Trang……….”
Đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, Trình Đông Thăng phất tay một cái, cả đám người liền nhanh chóng di chuyển, mục tiêu đó là Tuyết Sơn Trang. Tên ăn mày nhìn cả đám võ giả cường đại đến mức khiến hắn muốn thổ huyết trước áp lực cự đại cất bước đi mà thở phào nhẹ nhõm, bỗng một đồng tiền màu hoàng kim chợt bay đến, rơi dưới chân hắn, chỉ thấy Phạm Thu Minh quay lại, giơ ngón cái lên gia hiệu tốt lắm.
------------
Hồ Phi Nguyệt nghe Tử Phong nói, liền bước tới bên cạnh hắn, nhìn sang phía Tuyết Sơn Trang. Chỉ thấy một đoàn người vô cùng bá đạo đá bay cánh cổng vừa mới được sửa lại mà Tử Phong đã phá hủy hai ngày trước sau đó nghênh ngang tiến vào như chỗ không người.
“Hừm, Tôn cấp ngũ phẩm, nhị phẩm và nhất phẩm, đúng như chàng đã nói, đích thân tông chủ, phó tông chủ cùng đại trưởng lão đều đích thân tới đây, nhưng mà chúng ta phải đánh lén như thế nào? Ta cần phải tiếp cận gần thì mới khống chế được bọn chúng, trừ khi là mạo hiểm bị thương như lần trước để thôi động tinh thần lực Thánh Hoàng thì mới không cần áp sát. Mà ta không nghĩ là cái năng lực tàng hình của chàng có thể giúp chúng ta vô thanh vô tức tiếp cận được bọn chúng quá gần.”
Trầm ngâm một lúc lâu, Tử Phong cười nhẹ: “Ta có một ý tưởng!!”
-Chức nghiệp “Sát thủ” tiến hóa hoàn tất, trở thành “Sát thủ hư không”.
Ngụy trang (Chủ động): Hòa lẫn vào môi trường xung quanh, khiến bản thân trở nên vô hình dưới mắt thường, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng, không thể sử dụng khi chiến đấu. (Mới) Có thể đi xuyên vật thể trong trạng thái Ngụy trang.
Liễm tức (Chủ động): Thu liễm khí tức khiến ngoại nhân không thể phát hiện ra tu vi cùng cảm nhận được khí tức, không hạn chế số lần cũng như thời gian sử dụng. (Mới) Có thể biến đổi/mô phỏng khí tức tùy ý, không thể sử dụng chung với hiệu ứng thu liễm khí tức