Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 53: Đội Nón Xanh
Lam Cẩn thấy bộ dáng Nhan Tịch kinh ngạc tới rớt cằm thì xấu hổ ho nhẹ một tiếng. "Khụ....!".
Gương mặt đẹp trai anh tuấn hiếm khi thấy được một vệt ửng đỏ, trên tay đeo găng cao su còn xách theo một xô nước, vẻ mặt anh mất tự nhiên nói. "Vốn định tới trước cửa homestay để thử vận may xem có gặp được em không.... Kết quả là có một dì ở trong đó hỏi tôi có phải là đến tìm em không?".
"Tôi nói phải thì dì ấy không nói thêm câu nào nữa mà dẫn tôi vào trong.... Bảo tôi thay mấy thứ này....".
Lam Cẩn gượng gạo kéo bộ đồ chống thấm nước trên người mình.
Nhan Tịch một lời khó nói hết: "....".
Cậu cũng đã hiểu ra, chắc là dì chủ nhà nhận lầm Lam Cẩn thành Tiểu Triệu rồi.
Vô thức nhìn thoáng qua điện thoại thì thấy mấy tin nhắn chưa đọc Tiểu Triệu gửi tới, cậu ta nói mình có việc đột xuất nên không thể đến tìm cậu được.
Nhan Tịch không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lam Cẩn ở trước mắt một lần nữa, Lam Cẩn có dáng người cao gầy tỷ lệ hoàn hảo, chân vừa dài vừa thẳng, dáng người như vậy thì có khoác bao tải cũng thấy đẹp, vì vậy thú thật là dù cho hiện tại trên người anh đang mặc bộ đồ chống thấm nước, tay đeo găng cao su còn xách thêm xô nước thì vẫn rất đẹp, nhưng lúc này trên đầu anh lại đội....
Ánh mắt Nhan Tịch rời khỏi cơ thể cường tráng của anh, gương mặt kia vẫn đẹp trai hơn người, đeo kính mắt vàng nhìn vẫn rất nghiêm trang....
Ừm.... Nếu anh không đội cái khăn trùm đầu như bà thím làm việc ở nông thôn mà nói thì....
Chủ yếu vẫn là do màu xanh lá cây bao quanh bốn phía trên đầu, ngoài ra còn có mấy nhúm tóc nhỏ lộn xộn bung ra.
Cộng thêm đôi mắt ai oán của Lam Cẩn kia nữa....
Đội nón xanh....!
Tôi cũng chưa bao giờ cho anh đội nón xanh....!
Anh tự đội....!
Nhan Tịch cố gắng mím chặt môi, dường như cậu phải mang tất cả chuyện đau buồn trước kia ra nghĩ qua một lượt mới khống chế được khóe miệng mình đang nhếch lên, chắc hẳn không có ai ngờ tới một Alpha cấp S hô mưa gọi gió như Lam Cẩn cũng sẽ có ngày ăn mặc như vậy trên người....
Thậm chí Nhan Tịch còn nghĩ, nếu chụp lén bộ dạng gây sốc này rồi bán cho giới truyền thông thì cậu sẽ phất lên trong một đêm cho mà xem....
Chẳng qua ảo tưởng thì ảo tưởng, Nhan Tịch vẫn chưa thất đức đến mức độ đó, cậu cố nén cười rồi giải thích với Lam Cẩn. "Dì chủ nhà nhận nhầm anh với một người bạn đến bắt hải sản với tôi.... Lúc dì ấy kêu anh mặc thì anh có thể từ chối mà....".
Tên ngốc to con đang đội mũ xanh Lam Cẩn tỏ vẻ rất ủy khuất. "Thế nhưng dì ấy nói muốn đi tìm em thì phải mặc như vậy....".
Nhan Tịch: "....".
Nhan Tịch cố gắng không nhìn cái mũ xanh buồn cười trên đầu Lam Cẩn kia nữa, nếu đã phí công tốn sức ăn mặc như thế này rồi thì dứt khoát thuận miệng hỏi anh có muốn ở lại bắt hải sản cùng mình không?
Lam Cẩn dù đang rất kháng cự chuyện mình đội mũ xanh, nhưng cuối cùng vẫn xách theo xô nước cầm cây gắp lên gia nhập nhóm người đi bắt hải sản.
Trời quang mây tạnh, gió biển nhẹ nhàng phả vào mặt, biển xanh cát vàng, trời cao biển rộng.
Ánh nắng chiều buông xuống, Lam Cẩn tháo khăn trùm trên đầu, ngồi lên một phiến đá trơn nhẵn, hai cái xô bên cạnh đã tràn đầy hải sản, hắn quay đầu, nhìn Nhan Tịch cách đó không xa đang chạy tới dưới ánh nắng hoàng hôn, cằm hơi nâng lên, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước.
Nhan Tịch đem đồ uống mới mua được đưa cho Lam Cẩn, cậu chạy một đường đến đây nên rất mệt, cũng không để ý gì nhiều liền đặt mông ngồi xuống phiến đá.
Hai người sánh vai, một cao một thấp, ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống biển rộng.
Mặt trời lặn ánh chiều tà, ráng đỏ làm say lòng người, bờ biển lúc hoàng hôn đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Cảm nhận được hơi thở mềm mại ở cạnh bên, Lam Cẩn đột nhiên cảm thấy vàng bạc báu vật quyền khuynh thiên hạ cũng không bằng việc có được người thương ở bên cạnh.
Nhan Tịch bị khung cảnh mặt trời lặn trên biển hấp dẫn, đang xem đến xuất thần thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Cẩn chậm rãi vang lên. "Mẹ đẻ của tôi là một đạo diễn hàng đầu trong nước, là một phụ nữ xinh đẹp và tài hoa, đáng tiếc lúc sinh tôi lại vì khó sinh mà qua đời. Từ khi tôi còn nhỏ cha vẫn luôn bận rộn, cũng chưa từng dành cho tôi tình yêu thương giống như người cha dành cho con mình trong một gia đình bình thường, đợi đến khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì cũng dần dần nhận ra một chuyện, thật ra sâu trong lòng ông ấy vẫn luôn trách cứ oán hận tôi, nếu như không có tôi, người vợ mà ông yêu thương sâu đậm sẽ không sớm rời đi như vậy....
Nhan Tịch kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Cẩn bên cạnh, dưới ánh hoàng hôn tà chiều anh bình tĩnh kể lại quá khứ của bản thân, cậu không lên tiếng cắt ngang, giọng anh vẫn rất ổn định mà nói tiếp. "Mãi đến khi tôi được sáu tuổi năm đó, cha dẫn về một Beta nam, chỉ liếc mắt một cái tôi liền lập tức hiểu được tại sao cha lại dẫn anh ta về nhà.... Anh ta thực sự quá giống người mẹ đã mất sớm của tôi....".
"Dù cho anh ta chỉ là một Beta nam nhưng vì gương mặt giống mẹ tôi kia nên cha tôi rất thiên vị anh ta, sau này anh ta cũng sống luôn trong nhà chúng tôi....".
"Tuy người nọ là Beta nam nhưng lại rất dịu dàng, anh ta luôn mỉm cười, mi mắt cong cong, trong mắt dường như chứa cả dải ngân hà, anh ta dẫn tôi đi khuôn viên bắt bướm, làm đồ ăn ngon cho tôi, còn kể chuyện trước khi đi ngủ cho tôi nghe, cùng tôi làm rất nhiều chuyện.... Bởi vì anh ta mà số lần cha tôi về nhà cũng nhiều hơn trước, cũng không ít nói ít cười như trước nữa, thậm chí ba người chúng tôi còn cùng đi công viên giải trí, đi leo núi.... Giống như một gia đình thật sự....".
"Thời gian trong một năm đó, tôi cảm nhận được cảm giác được cha mẹ yêu thương cưng chiều, cảm nhận được ấm áp của một đứa trẻ trong gia đình bình thường, loại cảm giác này thật sự quá hạnh phúc.... Người đàn ông đó nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi, tuy tôi biết rõ người mẹ sinh tôi ra đã sớm không còn trên thế gian này, nhưng tôi đã xem Beta nam kia chính là mẹ mình....".
Nhan Tịch nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt Lam Cẩn, dưới ánh hoàng hôn mà càng trở nên nhu hòa, thấy khóe môi anh khẽ nhếch nhìn về phía biển đượm vẻ dịu dàng, dường như đang đắm chìm trong những hồi ức tốt đẹp.
"Có thể nói đoạn thời gian được cha và Beta nam kia bầu bạn là khoảng hạnh phúc nhất của tôi....".
"Tôi cứ tưởng sẽ luôn có Beta nam đó bầu bạn bên cạnh sống trong hạnh phúc như thế mãi mãi, lại không ngờ tất cả đều là giả dối, người đàn ông đó chạy, mang theo văn kiện quan trọng nhất của tập đoàn Lam thị....".
"Lúc này, chúng tôi mới biết được anh ta là gián điệp thương mại mà công ty đối thủ tạo ra cho cha tôi, chúng tôi biết tất cả thuộc về anh ta đều là giả, thậm chí vẻ ngoài giống mẹ tôi kia cũng là kết quả của vô số lần phẫu thuật chỉnh hình....".
Nhan Tịch kinh ngạc, cậu biết Lam Cẩn sinh ra trong một gia đình như vậy nhất định sẽ trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được, lại không ngờ được rằng đến một đứa nhỏ như vậy mà cũng bị liên lụy....
"Sau đó, cha tôi bắt anh ta trở lại, giam trong tầng hầm, không có sự cho phép của ông thì không ai được đi vào....".
"Tuy rằng tôi đã nghe được từ người giúp việc nói anh ta không phải người tốt, nhưng khi đó nhỏ tuổi dù sao vẫn ôm ấp trong lòng một tia hy vọng, tôi thừa dịp người khác không chú ý liền lén đi vào tầng hầm, trong một căn phòng âm u tôi lại thấy được người đàn ông đó một lần nữa....".
"Lúc tôi đẩy cửa vào thì anh ta đang nằm trên giường, trên người là xích sắt rất lớn, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào thì ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy người đến là tôi thì anh ta rất kinh ngạc, cuống quýt kêu tôi đến gần....".
"Giọng anh ta khàn đến dọa người, cũng gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn vừa suy yếu vừa tiều tụy, mái tóc ngang vai đã bị cắt, thậm chí còn nhuộm thành màu vàng nhạt, trên môi đeo khuyên, thậm chí trên lông mày cũng đeo, anh ta nở nụ cười với tôi, cùng với dáng dẻ điềm tĩnh dịu dàng trước kia như hai người khác nhau, có lẽ đó mới là bộ dáng thật sự của anh ta".
"Tôi khóc rồi đáp lời anh ta, khi đó tôi mới hiểu được, tôi đã coi anh ta như mẹ mình từ lâu, anh ta mỉm cười khen tôi giỏi như trước, sau đó thì thúc giục tôi nhanh chóng trở về, nói nơi này rất tối không thích hợp cho trẻ con tới".
"Lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng tôi biết, nếu không có ai cứu anh ta, có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không đi ra khỏi được tầng hầm này....".
"Tôi trộm chìa khóa trong két sắt của cha tôi, tôi biết với tính tình cẩn thận của ông thì sẽ cất chìa khóa xích sắt ở nơi đó, sau đó tôi lại đi tìm anh ta, nói với anh ta rằng tôi có chìa khóa trong tay, có thể thả anh ta đi với điều kiện phải đưa tôi theo cùng....".
"Người đàn ông đó dường như do dự giãy dụa trong chốc lát nhưng cuối cùng anh ta cũng đồng ý, tôi rất vui sướng đưa chìa khóa cho anh ta, anh ta dẫn theo tôi trốn thoát".
"Trốn đông trốn tây chỉ có được vài ngày, nhưng đã khiến tôi từ nhỏ chưa từng chịu khổ bao giờ, nay đã ăn đủ khổ, ăn không ngon ngủ không yên, mặc cho một ngày ba bữa chỉ gặm bánh bao cứng rắn khô khốc thì không có giây phút nào tôi hối hận vì đã đi theo anh ta....".
"Thế nhưng anh ta lại vứt bỏ tôi.... Tôi mãi mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc anh ta dùng xích sắt khóa tôi lại, anh ta trào phúng giễu cợt, cười tôi từ khi sinh ra đã không có mẹ, nói đứa trẻ như vậy rất bị dễ lừa gạt, chỉ cần hơi ngoắc ngoắc ngón tay, thậm chí ngay lúc quan trọng nhất cũng có thể lợi dụng....".
Hốc mắt Lam Cẩn hơi phiếm hồng, hắn cúi đầu tiếp tục nói. "Anh ta nói cho tôi biết, tôi từ đầu tới cuối chỉ là một công cụ để lợi dụng, ngay từ đầu anh ta đã lợi dụng tôi để chiếm được sự tin tưởng của cha, sau đó lại lợi dụng tôi để chạy trốn, hiện tại tôi đã trở thành gánh nặng của anh ta, cho nên đương nhiên phải ném tôi đi.... Lúc trước đồng ý sẽ luôn ở bên cạnh tôi chẳng qua là cũng đều là lời nói dối, thật ra anh ta mới chỉ có mười chín tuổi mà thôi, sao có thể lưu lại một kẻ vướng chân ở bên người được....".
"Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, tôi cầu xin anh ta đừng vứt bỏ tôi, xin anh ta dẫn tôi theo, nhưng mặc kệ tôi có giãy dụa khóc la như thế thì anh ta cũng chẳng có chút động nào nào, chỉ ném lại một câu "Quên tôi đi" rồi vứt bỏ tôi lại ở một xưởng hoang lạnh lẽo đáng sợ, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế rời đi....".
Nghe Lam Cẩn kể lại những chuyện anh đã từng gặp hồi nhỏ, Nhan Tịch không thở nổi, nghĩ đến Lam Cẩn nho nhỏ kia bị ném lại ở xưởng hoang không một bóng người chỉ biết bất lực hoảng sợ khó la, trong lòng thương tiếc nói không nên lời, đôi mắt cũng bất giác đỏ lên.
Tuổi thơ của cậu cũng không hạnh phúc, nhưng may mà mấy năm đó vẫn có sự yêu thương che chở của mẹ, nhưng Lam Cẩn thì đến mặt mẹ ruột cũng chưa từng được gặp qua, vốn là cái tuổi cần được yêu thương lại phải lớn lên dưới thái độ lạnh nhạt của cha mình, vất vả lắm mới gặp được một người yêu thương quan tâm mình, kết quả lại phát hiện người kia cũng chỉ là vì lợi dụng anh, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy để nói cho anh biết sự thật.....
"Đây cũng là lý do tại sao tôi trước nay vẫn luôn ghét Beta nam....".
Lam Cẩn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn dịu dàng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Nhan Tịch, ánh hoàng hôn soi bóng hắn rực rỡ. "Tôi kể ra những chuyện này cũng không phải vì để lấy được sự đồng tình từ em, chỉ là muốn nói cho em biết, vì nguyên nhân này mà từ nhỏ tôi đã không có cảm giác tin tưởng đối với Beta nam, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng bọn họ, cho nên, khi tôi muốn giữ lại em mãi mãi bên cạnh mình thì trong lòng vô thức sợ hãi, tôi sợ, sợ em một ngày nào đó cũng giống như người đàn ông kia, bỏ tôi mà đi.... Nên tôi mới nghĩ trăm phương ngàn kế muốn biến em thành Omega....".
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến việc muốn trêu đùa em, đối với em cũng không phải chỉ là chơi bời mà thôi.... Tôi muốn em, muốn em mãi mãi ở bên cạnh tôi....".
....
....
Dù Nhan Tịch rất thích nơi biển xanh trời rộng này nhưng trước sau vẫn phải trở về hiện thực.
Ở lại thêm ba ngày, cậu liền đặt vé tàu cao tốc trở về nhà.
Chạng vạng, Nhan Tịch nói tạm biệt với dì chủ nhà, sau đó lưu luyến không thôi mà kéo vali ra cửa.
Đưa mắt liền thấy Lam Cẩn đang đứng ở cổng đã chờ ở lâu, thấy cậu kéo hành lý ra, Lam Cẩn vô thức bước hai bước về phía trước, bình tĩnh nói. "Em muốn ra trạm tàu cao tốc sao? Tôi cũng vậy....".
Nhan Tịch hiển nhiên đã bắt đầu quen với những lời nói dối vụng về của người đàn ông này rồi, nghĩ mà xem, chẳng có vị bá đạo tổng tài nào lại đi giành giật vé tàu cao tốc giảm giá cả.
Lười vạch trần anh, Nhan Tịch kéo hành lí ra đường lớn, Lam Cẩn chân dài nhanh chân đuổi kịp.
Nhìn thấy Nhan Tịch muốn ra đường lớn bắt xe, Lam Cẩn ân cần đến gần cậu. "Tịch Tịch, tôi đã gọi xe rồi".
Đang nói thì quả nhiên nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng trước mặt bọn họ, dường như Lam Cẩn lo lắng Nhan Tịch sẽ từ chối, nên nói tiếp. "Lúc này đang là giờ cao điểm nên rất khó bắt xe, dù sao chúng ta cũng tiện đường, liền cùng nhau đi được không?".
Sau hôm đi bắt hải sản đó, quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn hơn một chút, rõ ràng Nhan Tịch không còn cảm giác kháng cự như vậy nữa.
Dù sao cũng đã phải về quê rồi, Nhan Tịch không muốn lại cùng Lam Cẩn quậy ra chuyện gì nữa, nên không do dự gì nhiều mà lên xe của Lam Cẩn.
Hai người lên xe cùng ra trạm tàu cao tốc, trong lúc đợi đèn đỏ thì điện thoại của Nhan Tịch vang lên.
Nhan Tịch lấy điện thoại nhìn thoáng qua thì thấy người gọi đến là Dung Tước, lúc này cậu mới nhận ra khoảng thời gian này mình bị một đống chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán nên đã rất lâu không liên lạc với cậu ta.
Dung Tước lưu lại trong ấn tượng của cậu vẫn dừng ở lúc, cậu ta vui sướng nói cậu ta và sếp của cậu ta đang hẹn hò, tính đến hiện tại đã được mấy tháng.
Gương mặt đẹp trai anh tuấn hiếm khi thấy được một vệt ửng đỏ, trên tay đeo găng cao su còn xách theo một xô nước, vẻ mặt anh mất tự nhiên nói. "Vốn định tới trước cửa homestay để thử vận may xem có gặp được em không.... Kết quả là có một dì ở trong đó hỏi tôi có phải là đến tìm em không?".
"Tôi nói phải thì dì ấy không nói thêm câu nào nữa mà dẫn tôi vào trong.... Bảo tôi thay mấy thứ này....".
Lam Cẩn gượng gạo kéo bộ đồ chống thấm nước trên người mình.
Nhan Tịch một lời khó nói hết: "....".
Cậu cũng đã hiểu ra, chắc là dì chủ nhà nhận lầm Lam Cẩn thành Tiểu Triệu rồi.
Vô thức nhìn thoáng qua điện thoại thì thấy mấy tin nhắn chưa đọc Tiểu Triệu gửi tới, cậu ta nói mình có việc đột xuất nên không thể đến tìm cậu được.
Nhan Tịch không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lam Cẩn ở trước mắt một lần nữa, Lam Cẩn có dáng người cao gầy tỷ lệ hoàn hảo, chân vừa dài vừa thẳng, dáng người như vậy thì có khoác bao tải cũng thấy đẹp, vì vậy thú thật là dù cho hiện tại trên người anh đang mặc bộ đồ chống thấm nước, tay đeo găng cao su còn xách thêm xô nước thì vẫn rất đẹp, nhưng lúc này trên đầu anh lại đội....
Ánh mắt Nhan Tịch rời khỏi cơ thể cường tráng của anh, gương mặt kia vẫn đẹp trai hơn người, đeo kính mắt vàng nhìn vẫn rất nghiêm trang....
Ừm.... Nếu anh không đội cái khăn trùm đầu như bà thím làm việc ở nông thôn mà nói thì....
Chủ yếu vẫn là do màu xanh lá cây bao quanh bốn phía trên đầu, ngoài ra còn có mấy nhúm tóc nhỏ lộn xộn bung ra.
Cộng thêm đôi mắt ai oán của Lam Cẩn kia nữa....
Đội nón xanh....!
Tôi cũng chưa bao giờ cho anh đội nón xanh....!
Anh tự đội....!
Nhan Tịch cố gắng mím chặt môi, dường như cậu phải mang tất cả chuyện đau buồn trước kia ra nghĩ qua một lượt mới khống chế được khóe miệng mình đang nhếch lên, chắc hẳn không có ai ngờ tới một Alpha cấp S hô mưa gọi gió như Lam Cẩn cũng sẽ có ngày ăn mặc như vậy trên người....
Thậm chí Nhan Tịch còn nghĩ, nếu chụp lén bộ dạng gây sốc này rồi bán cho giới truyền thông thì cậu sẽ phất lên trong một đêm cho mà xem....
Chẳng qua ảo tưởng thì ảo tưởng, Nhan Tịch vẫn chưa thất đức đến mức độ đó, cậu cố nén cười rồi giải thích với Lam Cẩn. "Dì chủ nhà nhận nhầm anh với một người bạn đến bắt hải sản với tôi.... Lúc dì ấy kêu anh mặc thì anh có thể từ chối mà....".
Tên ngốc to con đang đội mũ xanh Lam Cẩn tỏ vẻ rất ủy khuất. "Thế nhưng dì ấy nói muốn đi tìm em thì phải mặc như vậy....".
Nhan Tịch: "....".
Nhan Tịch cố gắng không nhìn cái mũ xanh buồn cười trên đầu Lam Cẩn kia nữa, nếu đã phí công tốn sức ăn mặc như thế này rồi thì dứt khoát thuận miệng hỏi anh có muốn ở lại bắt hải sản cùng mình không?
Lam Cẩn dù đang rất kháng cự chuyện mình đội mũ xanh, nhưng cuối cùng vẫn xách theo xô nước cầm cây gắp lên gia nhập nhóm người đi bắt hải sản.
Trời quang mây tạnh, gió biển nhẹ nhàng phả vào mặt, biển xanh cát vàng, trời cao biển rộng.
Ánh nắng chiều buông xuống, Lam Cẩn tháo khăn trùm trên đầu, ngồi lên một phiến đá trơn nhẵn, hai cái xô bên cạnh đã tràn đầy hải sản, hắn quay đầu, nhìn Nhan Tịch cách đó không xa đang chạy tới dưới ánh nắng hoàng hôn, cằm hơi nâng lên, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước.
Nhan Tịch đem đồ uống mới mua được đưa cho Lam Cẩn, cậu chạy một đường đến đây nên rất mệt, cũng không để ý gì nhiều liền đặt mông ngồi xuống phiến đá.
Hai người sánh vai, một cao một thấp, ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống biển rộng.
Mặt trời lặn ánh chiều tà, ráng đỏ làm say lòng người, bờ biển lúc hoàng hôn đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Cảm nhận được hơi thở mềm mại ở cạnh bên, Lam Cẩn đột nhiên cảm thấy vàng bạc báu vật quyền khuynh thiên hạ cũng không bằng việc có được người thương ở bên cạnh.
Nhan Tịch bị khung cảnh mặt trời lặn trên biển hấp dẫn, đang xem đến xuất thần thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Cẩn chậm rãi vang lên. "Mẹ đẻ của tôi là một đạo diễn hàng đầu trong nước, là một phụ nữ xinh đẹp và tài hoa, đáng tiếc lúc sinh tôi lại vì khó sinh mà qua đời. Từ khi tôi còn nhỏ cha vẫn luôn bận rộn, cũng chưa từng dành cho tôi tình yêu thương giống như người cha dành cho con mình trong một gia đình bình thường, đợi đến khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì cũng dần dần nhận ra một chuyện, thật ra sâu trong lòng ông ấy vẫn luôn trách cứ oán hận tôi, nếu như không có tôi, người vợ mà ông yêu thương sâu đậm sẽ không sớm rời đi như vậy....
Nhan Tịch kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Cẩn bên cạnh, dưới ánh hoàng hôn tà chiều anh bình tĩnh kể lại quá khứ của bản thân, cậu không lên tiếng cắt ngang, giọng anh vẫn rất ổn định mà nói tiếp. "Mãi đến khi tôi được sáu tuổi năm đó, cha dẫn về một Beta nam, chỉ liếc mắt một cái tôi liền lập tức hiểu được tại sao cha lại dẫn anh ta về nhà.... Anh ta thực sự quá giống người mẹ đã mất sớm của tôi....".
"Dù cho anh ta chỉ là một Beta nam nhưng vì gương mặt giống mẹ tôi kia nên cha tôi rất thiên vị anh ta, sau này anh ta cũng sống luôn trong nhà chúng tôi....".
"Tuy người nọ là Beta nam nhưng lại rất dịu dàng, anh ta luôn mỉm cười, mi mắt cong cong, trong mắt dường như chứa cả dải ngân hà, anh ta dẫn tôi đi khuôn viên bắt bướm, làm đồ ăn ngon cho tôi, còn kể chuyện trước khi đi ngủ cho tôi nghe, cùng tôi làm rất nhiều chuyện.... Bởi vì anh ta mà số lần cha tôi về nhà cũng nhiều hơn trước, cũng không ít nói ít cười như trước nữa, thậm chí ba người chúng tôi còn cùng đi công viên giải trí, đi leo núi.... Giống như một gia đình thật sự....".
"Thời gian trong một năm đó, tôi cảm nhận được cảm giác được cha mẹ yêu thương cưng chiều, cảm nhận được ấm áp của một đứa trẻ trong gia đình bình thường, loại cảm giác này thật sự quá hạnh phúc.... Người đàn ông đó nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi, tuy tôi biết rõ người mẹ sinh tôi ra đã sớm không còn trên thế gian này, nhưng tôi đã xem Beta nam kia chính là mẹ mình....".
Nhan Tịch nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt Lam Cẩn, dưới ánh hoàng hôn mà càng trở nên nhu hòa, thấy khóe môi anh khẽ nhếch nhìn về phía biển đượm vẻ dịu dàng, dường như đang đắm chìm trong những hồi ức tốt đẹp.
"Có thể nói đoạn thời gian được cha và Beta nam kia bầu bạn là khoảng hạnh phúc nhất của tôi....".
"Tôi cứ tưởng sẽ luôn có Beta nam đó bầu bạn bên cạnh sống trong hạnh phúc như thế mãi mãi, lại không ngờ tất cả đều là giả dối, người đàn ông đó chạy, mang theo văn kiện quan trọng nhất của tập đoàn Lam thị....".
"Lúc này, chúng tôi mới biết được anh ta là gián điệp thương mại mà công ty đối thủ tạo ra cho cha tôi, chúng tôi biết tất cả thuộc về anh ta đều là giả, thậm chí vẻ ngoài giống mẹ tôi kia cũng là kết quả của vô số lần phẫu thuật chỉnh hình....".
Nhan Tịch kinh ngạc, cậu biết Lam Cẩn sinh ra trong một gia đình như vậy nhất định sẽ trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được, lại không ngờ được rằng đến một đứa nhỏ như vậy mà cũng bị liên lụy....
"Sau đó, cha tôi bắt anh ta trở lại, giam trong tầng hầm, không có sự cho phép của ông thì không ai được đi vào....".
"Tuy rằng tôi đã nghe được từ người giúp việc nói anh ta không phải người tốt, nhưng khi đó nhỏ tuổi dù sao vẫn ôm ấp trong lòng một tia hy vọng, tôi thừa dịp người khác không chú ý liền lén đi vào tầng hầm, trong một căn phòng âm u tôi lại thấy được người đàn ông đó một lần nữa....".
"Lúc tôi đẩy cửa vào thì anh ta đang nằm trên giường, trên người là xích sắt rất lớn, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào thì ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy người đến là tôi thì anh ta rất kinh ngạc, cuống quýt kêu tôi đến gần....".
"Giọng anh ta khàn đến dọa người, cũng gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn vừa suy yếu vừa tiều tụy, mái tóc ngang vai đã bị cắt, thậm chí còn nhuộm thành màu vàng nhạt, trên môi đeo khuyên, thậm chí trên lông mày cũng đeo, anh ta nở nụ cười với tôi, cùng với dáng dẻ điềm tĩnh dịu dàng trước kia như hai người khác nhau, có lẽ đó mới là bộ dáng thật sự của anh ta".
"Tôi khóc rồi đáp lời anh ta, khi đó tôi mới hiểu được, tôi đã coi anh ta như mẹ mình từ lâu, anh ta mỉm cười khen tôi giỏi như trước, sau đó thì thúc giục tôi nhanh chóng trở về, nói nơi này rất tối không thích hợp cho trẻ con tới".
"Lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng tôi biết, nếu không có ai cứu anh ta, có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không đi ra khỏi được tầng hầm này....".
"Tôi trộm chìa khóa trong két sắt của cha tôi, tôi biết với tính tình cẩn thận của ông thì sẽ cất chìa khóa xích sắt ở nơi đó, sau đó tôi lại đi tìm anh ta, nói với anh ta rằng tôi có chìa khóa trong tay, có thể thả anh ta đi với điều kiện phải đưa tôi theo cùng....".
"Người đàn ông đó dường như do dự giãy dụa trong chốc lát nhưng cuối cùng anh ta cũng đồng ý, tôi rất vui sướng đưa chìa khóa cho anh ta, anh ta dẫn theo tôi trốn thoát".
"Trốn đông trốn tây chỉ có được vài ngày, nhưng đã khiến tôi từ nhỏ chưa từng chịu khổ bao giờ, nay đã ăn đủ khổ, ăn không ngon ngủ không yên, mặc cho một ngày ba bữa chỉ gặm bánh bao cứng rắn khô khốc thì không có giây phút nào tôi hối hận vì đã đi theo anh ta....".
"Thế nhưng anh ta lại vứt bỏ tôi.... Tôi mãi mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc anh ta dùng xích sắt khóa tôi lại, anh ta trào phúng giễu cợt, cười tôi từ khi sinh ra đã không có mẹ, nói đứa trẻ như vậy rất bị dễ lừa gạt, chỉ cần hơi ngoắc ngoắc ngón tay, thậm chí ngay lúc quan trọng nhất cũng có thể lợi dụng....".
Hốc mắt Lam Cẩn hơi phiếm hồng, hắn cúi đầu tiếp tục nói. "Anh ta nói cho tôi biết, tôi từ đầu tới cuối chỉ là một công cụ để lợi dụng, ngay từ đầu anh ta đã lợi dụng tôi để chiếm được sự tin tưởng của cha, sau đó lại lợi dụng tôi để chạy trốn, hiện tại tôi đã trở thành gánh nặng của anh ta, cho nên đương nhiên phải ném tôi đi.... Lúc trước đồng ý sẽ luôn ở bên cạnh tôi chẳng qua là cũng đều là lời nói dối, thật ra anh ta mới chỉ có mười chín tuổi mà thôi, sao có thể lưu lại một kẻ vướng chân ở bên người được....".
"Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, tôi cầu xin anh ta đừng vứt bỏ tôi, xin anh ta dẫn tôi theo, nhưng mặc kệ tôi có giãy dụa khóc la như thế thì anh ta cũng chẳng có chút động nào nào, chỉ ném lại một câu "Quên tôi đi" rồi vứt bỏ tôi lại ở một xưởng hoang lạnh lẽo đáng sợ, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế rời đi....".
Nghe Lam Cẩn kể lại những chuyện anh đã từng gặp hồi nhỏ, Nhan Tịch không thở nổi, nghĩ đến Lam Cẩn nho nhỏ kia bị ném lại ở xưởng hoang không một bóng người chỉ biết bất lực hoảng sợ khó la, trong lòng thương tiếc nói không nên lời, đôi mắt cũng bất giác đỏ lên.
Tuổi thơ của cậu cũng không hạnh phúc, nhưng may mà mấy năm đó vẫn có sự yêu thương che chở của mẹ, nhưng Lam Cẩn thì đến mặt mẹ ruột cũng chưa từng được gặp qua, vốn là cái tuổi cần được yêu thương lại phải lớn lên dưới thái độ lạnh nhạt của cha mình, vất vả lắm mới gặp được một người yêu thương quan tâm mình, kết quả lại phát hiện người kia cũng chỉ là vì lợi dụng anh, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy để nói cho anh biết sự thật.....
"Đây cũng là lý do tại sao tôi trước nay vẫn luôn ghét Beta nam....".
Lam Cẩn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn dịu dàng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Nhan Tịch, ánh hoàng hôn soi bóng hắn rực rỡ. "Tôi kể ra những chuyện này cũng không phải vì để lấy được sự đồng tình từ em, chỉ là muốn nói cho em biết, vì nguyên nhân này mà từ nhỏ tôi đã không có cảm giác tin tưởng đối với Beta nam, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng bọn họ, cho nên, khi tôi muốn giữ lại em mãi mãi bên cạnh mình thì trong lòng vô thức sợ hãi, tôi sợ, sợ em một ngày nào đó cũng giống như người đàn ông kia, bỏ tôi mà đi.... Nên tôi mới nghĩ trăm phương ngàn kế muốn biến em thành Omega....".
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến việc muốn trêu đùa em, đối với em cũng không phải chỉ là chơi bời mà thôi.... Tôi muốn em, muốn em mãi mãi ở bên cạnh tôi....".
....
....
Dù Nhan Tịch rất thích nơi biển xanh trời rộng này nhưng trước sau vẫn phải trở về hiện thực.
Ở lại thêm ba ngày, cậu liền đặt vé tàu cao tốc trở về nhà.
Chạng vạng, Nhan Tịch nói tạm biệt với dì chủ nhà, sau đó lưu luyến không thôi mà kéo vali ra cửa.
Đưa mắt liền thấy Lam Cẩn đang đứng ở cổng đã chờ ở lâu, thấy cậu kéo hành lý ra, Lam Cẩn vô thức bước hai bước về phía trước, bình tĩnh nói. "Em muốn ra trạm tàu cao tốc sao? Tôi cũng vậy....".
Nhan Tịch hiển nhiên đã bắt đầu quen với những lời nói dối vụng về của người đàn ông này rồi, nghĩ mà xem, chẳng có vị bá đạo tổng tài nào lại đi giành giật vé tàu cao tốc giảm giá cả.
Lười vạch trần anh, Nhan Tịch kéo hành lí ra đường lớn, Lam Cẩn chân dài nhanh chân đuổi kịp.
Nhìn thấy Nhan Tịch muốn ra đường lớn bắt xe, Lam Cẩn ân cần đến gần cậu. "Tịch Tịch, tôi đã gọi xe rồi".
Đang nói thì quả nhiên nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng trước mặt bọn họ, dường như Lam Cẩn lo lắng Nhan Tịch sẽ từ chối, nên nói tiếp. "Lúc này đang là giờ cao điểm nên rất khó bắt xe, dù sao chúng ta cũng tiện đường, liền cùng nhau đi được không?".
Sau hôm đi bắt hải sản đó, quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn hơn một chút, rõ ràng Nhan Tịch không còn cảm giác kháng cự như vậy nữa.
Dù sao cũng đã phải về quê rồi, Nhan Tịch không muốn lại cùng Lam Cẩn quậy ra chuyện gì nữa, nên không do dự gì nhiều mà lên xe của Lam Cẩn.
Hai người lên xe cùng ra trạm tàu cao tốc, trong lúc đợi đèn đỏ thì điện thoại của Nhan Tịch vang lên.
Nhan Tịch lấy điện thoại nhìn thoáng qua thì thấy người gọi đến là Dung Tước, lúc này cậu mới nhận ra khoảng thời gian này mình bị một đống chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán nên đã rất lâu không liên lạc với cậu ta.
Dung Tước lưu lại trong ấn tượng của cậu vẫn dừng ở lúc, cậu ta vui sướng nói cậu ta và sếp của cậu ta đang hẹn hò, tính đến hiện tại đã được mấy tháng.